Dạ Thế Thú Duyến

Chương 3: Ở chung



Thủ lĩnh đại nhân, ngài không thể một mạch nói cho xong sao, ngài không vừa mắt ta cũng không cần nói như vậy chứ.

Quả nhiên, kẻ độc tài dừng một chút, “Nhưng ở bộ lạc chúng ta mà nói thì thức ăn đều do các dũng sĩ cùng dã thú tranh đấu mới có được, với lại thức ăn cũng không thể dùng để dưỡng phế vật."

Cút, ngươi con bà nó, ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi đều là phế vật!

Tiếu Dương yên lặng đè xuống cơn tức, thái độ tốt đẹp vẫn như cũ, “Ta biết thức ăn đương nhiên không thể cho không, ta có thể thông qua lao động đổi lấy."

“Ồ? Lao động? Hi Nhĩ Đạt, giống cái trong bộ lạc bình thường đều làm lao động gì?"

“Phần lớn là kéo vải cùng gieo trồng, còn có một số ít theo ta học tập trị liệu, đương nhiên giá trị giống cái lớn nhất là nằm ở việc sinh ra hậu đại." Tế Tự nghiêm túc trả lời.

“Này tiểu giống cái, ngươi sẽ làm được gì?"

Lão tử cái gì cũng không làm, lão tử sẽ trộm thức ăn!! Sinh ra hậu đại?! Xin lỗi thân thể lão tử không có chức năng đó.

“Ta có thể săn thú…"

“Trông cậy vào một giống cái yếu ớt như ngươi. Để rồi đến lúc đi săn ngươi sẽ bị cái tai dài của dã thú yếu kém nhất quật ngã? Ha ha" Chung quanh truyền đến vài tiếng cười khẽ.

Hừ, ngươi không cười nhạo người khác sẽ bị sét đánh chết người sao? Tiếu Dương cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, thú tai dài đúng không? Lão tử nhất định sẽ báo thù này!

“Ách. . Tôi sẽ quét dọn. Nếu cái gì cũng không làm được, vậy tôi làm công nhân vệ sinh cũng được đi? Tỷ như giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng, lau cửa sổ, lau ghế, giặt giũ sàng đan, còn có ngươi xem nhà các ngươi đều là kiến trúc làm từ gỗ, ẩm ướt nên cực dễ dàng để sâu bọ đục phá hoại, ta có thể định kỳ làm vệ sinh loại bỏ chúng và vân vân."

Tiếu Dương cố gắng biểu hiện bản thân rất có chỗ hữu dụng. Thật bi ai, ngôi sao mới của cục cảnh sát cư nhiên lưu lạc đến mức cần phải nhờ đến công việc công nhân vệ sinh để mưu sinh còn lo lắng người ta không thu nhận!

Một phòng yên tĩnh… Rốt cục có mấy người không nhịn được trộm cười ra tiếng.

Vị Vương kia mang theo ý cười mở miệng, “Vậy ngươi có thể quét dọn nơi nào?"

Mặc dù không biết bọn họ cười cái gì, nhưng lời đã nói sao có thể rút lại, “Nơi nào cũng có thể."

Bản thân Tiếu Dương là thứ có giá trị nhất.

“Vậy đi, ngươi phụ trách nơi này của bổn vương, nhớ quét dọn sạch sẽ, ha ha."

Cười cái rắm, xem thường người vệ sinh sao! Nguyền rủa phòng ở của ngươi bị sâu mọt đục sập đi!!

“Hi Nhĩ Đạt, Tiếu Dương thật sự là người được thần dụ trong lời đồn nhắc tới?" Bối Nạp Đức miễn cưỡng dựa vào trên ghế, lúc này phòng nghị sự chỉ còn lại có hắn cùng với Tế Tự.

“Thần dụ được lưu truyền mấy ngàn năm rồi, theo như lời các đời Tế Tự thì chắc hẳn là người có mắt đen tóc đen nhưng dù sao mấy ngàn năm qua, thần dụ chưa bao giờ thực hiện qua cho nên ta cũng chỉ đoán thôi, Tiếu Dương rất có khả năng là người được thần dụ trong lời đồn nhắc tới. Tóc đen mắt đen lại vừa xuất hiện từ hư không cho nên chúng ta thà rằng tin tưởng hắn như vậy, cũng không thể cho bộ lạc khác có được hắn."

“A, thần dụ? Ta chưa từng tin vào lời đồn thần dụ."

Đôi mắt màu vàng hơi nheo lại, che đi tâm tình biểu lộ trong mắt.

Mấy ngàn năm sau sẽ gặp một người đến từ thế giới không ai biết, với thân phận là một giống cái, tóc đen mắt đen, hắn sẽ dẫn dắt bộ lạc đi đến sự phồn vinh.

Cái này vốn là thần dụ của bộ lạc Lai Tạp mà Vương cùng Tế Tự các đời đều truyền lại nhưng mấy ngàn năm qua chưa từng xuất hiện qua một người như vậy, dần dần các Vương của bộ lạc Lai Tạp sau này gần như quên đi lời đồn thần dụ này.

“Nếu không tin vậy vì sao ngài lại giữ hắn bên người?"

Tế Tự rất hiểu vị Vương này là người không theo bất cứ một khuôn phép cũ nào, lời đồn thần dụ của mấy ngàn năm trước cũng không thể trói buộc hắn, hắn luôn luôn có ý nghĩ của chính mình, quyết đoán mà cương nghị cho nên bộ lạc mới có thể dưới sự lãnh đạo của hắn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“A, hắn rất thú vị mặc dù một bộ dáng cung kính nhưng kỳ thật cũng không sợ ta, bộ dáng không chút để ý như vậy làm cho người ta không nhịn được có suy nghĩ muốn kéo lớp ngụy trang của hắn xuống xem để vẻ mặt chân thật."

Chưa từng thấy người nào như thế, rõ ràng so với thân thể giống cái bình thường càng thêm gầy yếu nhưng lại có thể gây cho người khác một loại hơi thở khỏe mạnh rất có sức sống.

Khóe miệng Tế Tự không khỏi co rút, Vương, ngài có sở thích thật kỳ quặc.

Từ ngày lừa gạt đó, Vương liền quyết định Tiếu Dương trở thành người dọn vệ sinh thuận tiện từ nơi ở Ngả Khắc, hắn mang các đồ vật đi đến trụ vào căn phòng lớn của Vương.

Lúc đi Ngả Khắc cầm tay hắn không buông, cuối cùng Tiếu Dương an ủi hắn rằng mọi người ở rất gần nhau, hắn có thể thường xuyên đến thăm mình, tiểu thú nhân này mới lộ ra một khuôn mặt tươi cười hoan hoan hỉ hỉ tiễn hắn xuất môn.

Nói không cảm động là giả, mặc dù Tiếu Dương chỉ ở chỗ Ngà Khắc vài ngày nhưng tiểu tử này rất đơn thuần đáng yêu, quả thật đã đem mình trở thành bằng hữu, Tiếu Dương cảm thấy cho dù mình sẽ có một ngày trở về cũng không bị lãng quên ở nơi này, tại dị giới có người đầu tiên đối với mình thân thiết như vậy.

Tới căn phòng lớn nơi Vương ở kia,Tiếu Dương mới biết được bản thân lúc đầu muốn yêu cầu làm người vệ sinh thật là ngu xuẩn, lần đầu chứng kiến ngã tư đường sạch sẽ cũng không phải là kết quả thường xuyên quét dọn, trên thực tế, nơi này chưa bao giờ có người tiến hành qua loại lao động “quét dọn", không khí nơi này rất sạch sẽ, trong phòng rất ít rơi bụi bẩn.

Về phần kiến tạo phòng bằng gỗ đều được làm từ một loại cây chắc chắn nhất không những không bị sâu mọt đục phá, hơn nữa gỗ cây còn tản mát ra một loại mùi hương thoang thoảng để xua đuổi sâu mọt.

Mà giặt giũ sàng đan và vân vân lại càng không thể, mỗi gian trong phòng, giường chiếu đều là da thú dày tầng tầng lớp lớp, hơn nữa rất lớn, Tiếu Dương cảm giác đem vài thứ kia kéo đến giếng để giặt giũ thực sự là quá sức.

Thế nhưng, vị Vương kia quả thật rất khó hầu hạ, rõ ràng nơi hắn ở rất sạch sẽ nhưng mỗi ngày thế nào cũng phải nhìn Tiếu Dương toàn bộ lau một lần mới thỏa mãn.

Cái chỗ này cũng không có máy hút bụi công nghệ cao, Tiếu Dương chỉ có thể cầm miếng vải quét dọn nơi nơi, vốn căn bản không tồn tại tro bụi.

Phòng ở rất lớn, vì vậy sau khi mỗi lần chấm dứt một ngày lao động Tiếu Dương cảm giác thắt lưng mình cũng vang lên tiếng cọt kẹt cọt kẹt, hết lần này tới lần khác vị Vương kia còn không chịu yên tĩnh, “Tiểu giống cái, quần áo của bổn vương cũng nên giặt sạch ~“

Xôi máu ~ rõ ràng quần áo của ngươi mới thay vào buổi sáng !!

Tiếu Dương mặt không chút thay đổi cầm lấy quần áo đi đến giếng.

“Tiểu giống cái, da thú trên giường lộn xộn quá ~ “

Ừ, nếu ngài lại lăn vài cái trên nó nữa thì lại càng loạn!!

Tiếu Dương mặt không chút thay đổi đi vuốt mượt da thú lộn xộn trên cái giường cỡ kingsize.

“Tiểu giống cái, bổn vương đói bụng ~ “

Xin hỏi gần một tiếng trước vừa ăn xong một chậu thịt, uống hết một chậu nước nóng là người nào hả?!

Tiếu Dương mặt không chút thay đổi lại cúi đầu đi làm bữa ăn khuya thứ hai.

“Tiểu giống cái, bổn vương muốn tắm rửa ~ “



Tiếu Dương bây giờ vạn phần tin tưởng người kia nhất định đang hành mình.

Nếu mặt hắn là mặt than, có lẽ đã lộ ra biểu hiện giận dữ dọa người rồi…

Vì vậy Tiếu Dương chỉ có thể lần nữa mặt không chút thay đổi đi múc nước nấu nước.

Đang nấu nước trước bếp lò, Tiếu Dương đột nhiên cảm giác mình sắp viên mãn công đức thành tiên…

Chờ Bối Nạp Đức hết gây sức ép, Tiếu Dương rốt cục thở phào nhẹ nhõm còn như vậy nữa chắc chắn mình sẽ chết còn không thì thắt lưng cũng muốn gãy làm đôi rồi.

Đem nước nóng còn lại đổ vào dục thùng Tiếu Dương thoải mái rên rỉ một tiếng, sau một ngày có thể ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thực sự là điều rất thoải mái .

“Ba" cửa bị đẩy mạnh ra khiến Tiếu Dương sợ tới mức quay đầu lại.

Bối Nạp Đức từng bước bước vào đến, thấy có người đang tắm rửa, lặng đi một chút, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhất thời không nói gì.

“Mmm, thật đúng là ngu xuẩn, tắm rửa cũng không biết khóa cửa."

Rốt cuộc, lời nói này dẫn tới một màn bạo hỏa lớn …

Mấy ngày vừa rồi bị sai làm trâu làm ngựa, Tiếu Dương rốt cụôc bạo phát, nắm chặt miếng vải tắm trong tay dùng sức ném vào trong nước, đứng dậy một tay chống nạnh một tay chỉ vào cái mũi đối phương mắng to “Ngươi mới ngu xuẩn, cả nhà ngươi cũng ngu xuẩn, ngươi con mẹ nó chính là một dã nhân chưa khai hóa!!"

Mắng xong rồi mới đột nhiên phát giác, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu đi nhìn sắc mặt người nọ.

Xong hết rồi nha, không phải vài câu châm chọc thôi sao coi như hắn thúi lắm là được, sao lại thuận tiện không nhịn được như vậy, như thế rất tốt khiêu chiến vương quyền rồi không biết hắn xử phạt mình như thế nào, trong đầu Tiếu Dương đầy rẫy những hình ảnh thập đại cực hình trong sáng quay cuồng không ngừng.

“Tiểu giống cái, ngươi đây là đang hấp dẫn ta sao?"

Dưới ánh trăng sáng tỏ một khối thân thể xinh đẹp lại xích lỏa hiện ra trước mắt, hơi nước lượn lờ quanh người phảng phất như tiên tử, Bối Nạp Đức đột nhiên cảm thấy yết hầu phát khô ngay cả khi hắn trừng mình rống vài câu đại bất kính cũng không có đi để ý.

Thôi chết!! Đã quên bản thân ở chỗ này bị xem là giống cái, mới vừa nhìn thấy nam nhân tiến vào Tiếu Dương căn bản là không suy nghĩ đến phương diện này.

Cố không hoảng hốt ngẫm lại ở địa cầu, phụ nữ tắm rửa bị người gặp được phản ứng như thế nào!!! Hẳn là…

“A ~~~~~~~~~~~ tên lưu manh chết tiệt, sắc lang thối ngươi mau cút đi!!!!" Tiếu Dương kêu to, hai tay ôm ngực lui vào trong nước ..

Bối Nạp Đức giữa thanh âm cao vài đề xi ben, mặt đầy hắc tuyến lui đi ra còn không quên mang luôn thanh gài cửa, mới vừa có chút khí tức mập mờ liền biến mất vô tung.

Nhưng mà… Không nghĩ tới tên kia thoạt nhìn vóc người gầy yếu như vậy cư nhiên có thể chịu đựng được, đường nét rõ ràng kia, làn da thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ theo xuống… Khụ, bản thân sắp biến thành sắc lang rồi.

Ngày thứ hai Tiếu Dương phát hiện ngày hôm qua mắng người nọ, người nọ lại không truy cứu, hơn nữa cũng không sai mình làm này làm kia, bộ dáng nhìn mình như nghĩ tới cái gì.

Tiếu Dương bị hắn nhìn vậy sợ hãi, tay càng ngày càng không ngừng lau đến lau đi.

“Không cần lau dù sao cũng không bẩn." Thấy hắn muốn rời đi tầm mắt của mình, Bối Nạp Đức có chút bất mãn.



Ngươi cũng biết không bẩn lại sai lão tử lau nhiều ngày như vậy!

Nếu kim chủ không có ý kiến gì Tiếu Dương càng mừng rỡ thoải mái, “Ta đây nấu cơm đi, ngươi muốn ăn cái gì?

Sao cứ cảm thấy người này muốn tránh mình?"Không cần, giữa trưa ta nướng thịt cho ngươi nếm thử?"

“Ngươi biết nướng thịt?"

“Đương nhiên, trong bộ lạc ai chả biết nướng."

Vì vậy Tiếu Dương lòng tràn đầy chờ mong nếm thử thịt nướng, thoạt nhìn mùi cũng không tệ lắm ~

“Ọe" Tiếu Dương xoay qua chỗ khác nôn, sau đó đi tìm nước súc miệng, cảm giác thông suốt đối với kẻ độc tài ôm ảo tưởng trù nghệ của bản thân thật sự quá ngu xuẩn.

Bối Nạp Đức hiển nhiên cũng bị cái loại hương vị ghê tởm này vừa tê dại vừa cay lại vừa chua xót vừa khổ, hai người ghé vào bên cạnh giếng “ụa" “ọe" mà súc miệng, xem bộ dáng đối phương với vẻ mặt chật vật, đồng thời cùng nhếch miệng cười ha hả.

“Ngươi trước kia đều sống thế này? Đừng nói với ta là ăn loại này đồ vật này mà lớn lên nha."

“Không phải! Trước kia ta thường đến chỗ Hi Nhĩ Đạt ăn."

… Ăn quỵt cơm nhà người ta phải nói như vậy mới đúng lý hợp tình…

“Thôi, để ta tự làm. Đầu tiên thịt sắp xếp như thế nào?"

“Cái gì?"

“… Không có gì, ngươi đem cái này cắt thành phiến, không nên quá dầy, cũng không được quá mỏng."

“Như vậy?"

“Ừ, cắt mỏng thêm chút nữa."

Vì vậy một người cắt một người chiên vừa cười vừa nói chuẩn bị cơm trưa.

Bối Nạp Đức rất thích loại không khí thoải mái này, tiểu giống cái rốt cục không đề phòng mình nữa.

Tiếu Dương cũng rất hài lòng, vị Vương rắm thối này rốt cục cũng không trêu chọc hắn nữa.

Thì ra ở chung với hắn lại rất tốt. Hai người đồng thời nghĩ.

Vì vậy, Bối Nạp Đức vô thức dung túng còn Tiếu bảo mẫu thì càng ngày càng lười biếng, hai người ở chung cũng dần dần trở nên hài hòa.

Tiếu Dương đôi khi có ảo giác như đã về tới địa cầu, ở cảnh cục cùng bạn bè nói chuyện chọc cười.

Cái loại không khí hiền hòa này, một khi bắt đầu sẽ khiến cho người say mê trong đó, dù sao cũng không ai thích trong cuộc sống cứ phải cả ngày lo lắng đề phòng.

Tiếu Dương là người có khẩu vị rất đặc biệt nên dù là con trai độc thân nhưng trù nghệ lại khá tốt, hơn nữa mấy ngày nay lại phát hiện ở đây có những thứ nguyên liệu rất khác với Trái Đất, hắn cũng rất có hứng thú muốn thí nghiệm từng thứ, vị Vương thoạt nhìn rất thối kia cũng có vẻ thích những thứ hắn làm.

Trời bắt đầu tối, phải nhanh lên thôi, kẻ độc tài đã trở về.

Bối Nạp Đức trở về liền nhìn thấy Tiếu Dương đang cố sức ôm một nửa chảo sắt lớn từ phòng bếp đi ra, “Mmm, vẫn vô dụng như vậy ."

“Rảnh rỗi đứng đó nói lời châm chọc không bằng lại đây giúp một tay, bằng không rơi ra thì cũng không chỉ mình ta mất cơm tối nha."

Bình thường cười nhạo cùng chế giễu nhưng tiểu giống cái kia nấu cơm hương vị quả thật nếu để hỏng thì thực đáng tiếc, Bối Nạp Đức đi qua nhận lấy nồi chảo sắt, dễ dàng một tay giơ lên, lông mày nhướn lên khiêu khích Tiếu Dương.

Tiếu Dương lắc lắc bả vai, vứt cho hắn một cái liếc mắt, “Quả nhiên tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản. Mãng phu!" (Ki: tên đàn ông lỗ mãng)

Mặc dù không biết mãng phu có ý tứ gì, trực giác Bối Nạp Đức khẳng định không có gì tốt, “Ta vốn suy nghĩ đơn giản cũng sẽ không giống người nào đó không bình thường, để xây dựng sự hưng thịnh thì cần phải diệt trừ sâu bọ, ha ha."

Tiếu Dương dừng bước, một cú đá hoàn mĩ quét ngang qua, Bối Nạp Đức vươn tay phải nhàn rỗi nắm lấy cổ chân hắn, “Chiêu thức không sai nhưng lực đạo quá nhỏ." Nam nhân xoa bóp cổ chân hắn trêu đùa.

Tiếu Dương dùng sức rút chân về, “Ăn cơm!" Đánh không lại, Tiếu Dương cảm giác bản thân được sự nhắc nhở của hắn thương hại.

Vuốt ve ngón tay cái, mới vừa rồi đụng phải ống quần Tiếu Dương, lộ ra một chút da dẻ, chạm vào thật mịn, ánh mắt Bối Nạp Đức tối sầm, cổ chân thật tinh tế…

“Vương, ngài còn muốn đứng ở chỗ này bao lâu? Nước nóng đã lạnh rồi đấy…"

“Hi Nhĩ Đạt? Ngươi tới làm gì?" Hạ tay phải xuống Bối Nạp Đức giả vờ như không có việc gì, hỏi.

“Ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo với ngài, mới vội vàng sang đây nhưng ngài sao lại đứng ở trong sân ngẩn người?"

Hi Nhĩ Đạt lúc mới vừa vào liền nhìn thấy một màn tiểu giống cái kia tung một cú đá vào Vương cho nên mới nhìn thấy Vương đứng tại chỗ có chút thất thần, hắn cũng có thể đoán được tám chín phần mười, có náo nhiệt mà không xem là kẻ ngu, hắn không nhịn được trêu chọc.

“Ta nhớ rõ, Ngả Thụy Tư lần trước nói với ta, người của đội tuần tra không đủ…"

“Vương, ta đang nghiên cứu một loại dược làm biến mất đau đớn tiêu tan sưng phù, lưu thông máu đến các cơ bị tắc nghẽn hết sức hữu hiệu cho nên gần đây ta rất bận rộn." Chế giễu một chút đến đây là được, việc của đội tuần tra thì quan trọng hơn nhiều.

Bối Nạp Đức đang muốn mở miệng, Tiếu Dương từ trong phòng bếp đi tới, “Ngươi đứng chỗ này để làm chi, chẳng lẽ ngươi thích ôm nồi luyện lực cánh tay? Hi Nhĩ Đạt? Ngươi ăn tối chưa?" Tay mang theo chén đĩa lớn thuận miệng hỏi.

“Chưa ăn, ta đang có chuyện quan trọng muốn đi gặp Vương bẩm báo nhưng ngươi ở chỗ này vẫn chưa quen thuộc sao ?" Hi Nhĩ Đạt cười có thâm ý.

“Ta quen rồi, vậy cùng nhau ăn đi nhiều người ăn cơm rất vui mà."

“Chẳng lẽ mỗi ngày chỉ ăn cơm với ta khiến ngươi rất nhàm chán?" Bối Nạp Đức mặt có chút đen.

“Không có a, ngươi sao lại nghĩ như vậy? Khó lắm mới có khách đến đương nhiên phải chào đón một chút, đây là lễ phép hiểu không?"

Người ta nói dã nhân có lối suy nghĩ vòng vo, giờ Tiếu Dương mới có thể hiểu được.

Khách nhân, hai chữ làm cho tâm tình Bối Nạp Đức không hiểu sao lại tốt lên, “Ừ, như vậy cùng nhau ăn đi." Nói xong dẫn đầu đi vào trong phòng.

“Tính tình thật sự là quái lạ, ngươi có chắc là không cần kê cho hắn một ít thuốc để ổn định tâm tình?"

Hi Nhĩ Đạt nhún nhún vai đi theo vào trong phòng, cảm thấy bản tính ít trăng hoa của mình thật là tốt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại