Dạ Tập
Chương 4
Nghỉ tết xong òi,tái xuất giang hồ đêy:">
William cũng mặc kệ có bao nhiêu tên sát thủ đang dòm ngó, y tức giận, đẩy bàn tay không yên phận của tên nam nhân tóc đen ra khỏi cơ thể mình.
“Được rồi, tôi chịu hết nổi rồi…"
William mở miệng mắng to.
Trác Hoành Tứ diễn xuất giống y như thật, hắn lập tức rút tay lại, lui ra phía sau vài bước,giả bộ e ngại nhìn về phía tên sát thủ.
“Hắn đi rồi, cảm tạ trời đất, rốt cục cũng được giải thoát!Nói thật, tôi không có hứng thú với nam nhân, cũng không muốn chạm vào cậu đâu."(xạo keeeee)
Trác Hoành Tứ nói dối không chớp mắt, làm như những việc hắn làm từ nãy đến giờ đều là bất đắc dĩ, biểu tình trên mặt lại chân thật như vậy, khiến William càng không thể hoài nghi câu chuyện bịa đặt của hắn.
Thế nhưng nam nhân này chính là kẻ đã hạ dược y, xâm phạm y, rồi lại nói ra những việc thật khó tin.
“Đi thôi, chúng ta đón tắc xi…"
William quyết định mỗi người sẽ đi một ngả, nhưng lại bị Trác Hoành Tứ níu kéo.
“Chờ một chút, cậu muốn đi đâu?"
“Đi tìm anh họ của tôi, nói với anh ấy là có người muốn ám sát tôi."
Trác Hoành Tứ nhận ra trong chuyện này còn nhiều điều khó hiểu, hơn nữa hắn cảm thấy thật bất an.
“Anh họ của cậu có giàu không? Hay là cậu giàu hơn?"
Loại sự tình này căn bản là không cần trả lời, William kế thừa công ty của gia tộc, đương nhiên là giàu hơn ông anh họ Taylor, y là tổng tài công ty,còn Taylor chỉ là chấp hành trưởng ở chi nhánh Á Châu mà thôi.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của nam nhân tóc vàng,Trác Hoành Tứ cũng đoán ra được đáp án, hắn càng không muốn buông tay, sợ y giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đi tìm anh họ của y cũng giống như đi tìm chết.
“Cậu không biết đấy thôi, tôi đã từng chứng kiến qua rất nhiều chuyện, nào là hãm hại, phỉ báng, đả thương người … Tất cả đều liên quan đến chữ tiền, mà đạo lý này,dù ở nơi đâu thì cũng như nhau cả thôi, cậu có gia sản càng lớn, thì kẻ thù càng nhiều. Cậu có tiền, nhưng anh họ cậu lại không có nhiều tiền bằng cậu, nếu cậu chết, thì ai là người thừa hưởng?"
Hắn nói oang oang,khiến William cảm thấy khó chịu, nghĩ hắn căn bản là nói bậy, huống chi cái tên này có nhân cách kém cỏi, tuy rằng hai người chưa gặp mặt được bao lâu, nhưng y đã ăn đủ khổ sở rồi.
“Taylor không thể làm như vậy, tình cảm của chúng tôi rất tốt, nếu như anh không hiểu thì ngậm miệng chó lại đi!"
Trác Hoành Tứ lãnh tĩnh hơn y nhiều lắm: “Tôi sẽ im miệng, thế nhưng tôi muốn cậu phải đi với tôi, tôi không thể mở to mắt nhìn cậu đi chịu chết."
Hơn nữa, tôi còn phải bồi thường cho cậu vì tội cường bạo nhầm người nữa chứ. Trác Hoành Tứ nói thầm ở trong lòng.
Quan trọng nhất là, nam nhân tóc vàng này thoạt nhìn rất thú vị, a… Dụ dỗ y làm tình nhân của mình cũng được, ha ha…
Dù sao chỉ vừa nhìn đến đối phương, là hắn đã hưng phấn muốn chết,từ trước đến nay Trác Hoành Tứ chưa từng kích động quá mức như vậy ; chỉ cần hắn muốn đoạt được một thứ gì đó,thì tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha.
Trác Hoành Tứ gọi được một chiếc tắc xi, liền nhét nam nhân tóc vàng vào trong xe, y còn muốn nhảy xuống,nhưng hắn thừa dịp thời điểm lộn xộn, nhanh tay đóng sầm cửa xe lại, nói với tài xế địa chỉ nơi cần phải đến.
“Cậu tên là gì?"
William căn bản là không muốn để ý tới hắn, chỉ là lần đầu tiên y đi đến Đài Loan, từ trước đến nay luôn có người theo hướng dẫn, bản thân muốn đi đến địa phương nào cũng có tài xế và bảo tiêu đồng hành, đối với nhân sinh nơi đây hoàn toàn không quen thuộc, ngoại trừ cầu cứu người trước mắt, thật sự y không còn cách nào khác.
Dù sao nam nhân này cũng bị sát thủ truy sát giống mình, hơn nữa theo lời hắn nói, hắn thực sự biết cửa sau khách sạn ở nơi nào, cũng rất nhanh cõng mình trốn đi, cho thấy hắn rất hữu dụng.
Thấy William không thèm trả lời, Trác Hoành Tứ cũng lơ đễnh, cầm lấy bóp da trong tay: “Để xem cậu tên gì…"
Thứ hắn đang cầm trong tay chính là bóp da của William, mà căn bản William cũng không biết hắn đã ‘chôm chỉa’ từ lúc nào, y chỉ còn cách trợn mắt nhìn.
Trác Hoành Tứ thong dong mở bóp da, nhìn lên thẻ căn cước của đối phương,tấm tắc: “William… Tên cũng dễ nghe."
William muốn cướp chiếc bóp lại, Trác Hoành Tứ nhún vai đưa lại cho y, sắc mặt giống như đang thi ân:
“Lần sau đừng làm rớt nữa nha, vừa nãy nó bị rơi trên mặt đất, nên tôi giúp cậu nhặt lên, tôi nghĩ cậu cũng nên cảm ơn tôi một tiếng chứ."
Còn phải cảm tạ hắn nữa hả, mơ đi! William quay mặt đi, làm bộ như không nghe hắn nói, muốn y nói hai chữ “Cảm ơn" – phi,không có khả năng!
Chiếc Tắc xi chậm rãi ngừng lại, Trác Hoành Tứ liền kéo William bước xuống xe.
Trên đường đi lên nhà trọ, Trác Hoành Tứ còn tiện tay mua thêm một vài vật dùng cần thiết.
Sau khi vào nhà, Trác Hoành Tứ đưa William đến phòng dành cho khách: “Chắc cậu cũng mệt mỏi rồi, ngủ một chút đi, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi tìm anh họ."
Hắn cầm lấy bao thuốc vừa mua ban nãy: “Thuốc này dùng để giảm sưng, còn có cao dán, dán lên thắt lưng sẽ đỡ đau nhức."
William liền đẩy hắn đi ra ngoài,sau đó đóng chặt cửa lại, không muốn để ý đến hắn nữa.
Trác Hoành Tứ vẫn đứng trước cửa phòng không chịu đi:"Nếu ngày mai đi gặp anh họ mà cái mông đau đến bất động,thì tôi mặc kệ nhá."
Hắn nhàn nhã đứng chờ, qua một hồi lâu, William liền hung hăng mở cửa ra.
Cái mông của y thực sự là đau gần chết, đã có thuốc, ngu gì mà không xức chứ.
Trác Hoành Tứ sớm đoán được y sẽ mở cửa, trên mặt nở nụ cười thật hài lòng.
“Muốn dùng à? Có muốn tôi thoa giúp không?"
“Đồ ghê tởm, một ngày nào đó anh sẽ xuống địa ngục."
William hung ác chửi bới, nam nhân này hạ lưu đến mức y khó có thể tưởng tượng được.
“Cục cưng, cậu không hiểu là càng chửi thì tôi càng thích à?"
Trác Hoành Tứ rất thích bị y chửi rủa, đánh là thương, chửi là yêu mà, đây là đạo lý thiên cổ bất biến đó nha; huống chi được mỹ nhân mắng, ngược lại hắn cảm thấy thật sảng khoái.
William tức giận đến run rẩy, cho tới bây giờ y chưa từng gặp qua nam nhân nào vô sỉ như thế, nói chuyện với hắn, quả thực là khiêu chiến lòng kiên nhẫn của bản thân.
“Biến thái, không cho anh gọi tôi là cục cưng!"
“Cục cưngggg, cậu cần phải tắm rửa, thế nhưng trong khách phòng không có phòng tắm, ở bên ngoài mới có."
Trác Hoành Tứ chỉ về hướng phòng tắm, còn thuận tiện đưa một bộ áo tắm cho y.
“Đây là đồ của tôi, so với cậu có lẽ hơi rộng, thế nhưng chí ít cũng che được thân thể; còn có một cái quần lót trắng, tôi xin đảm bảo là chưa từng dùng qua."
Hắn nhìn chiếc quần lót màu trắng trên tay,sau đó ánh mắt *** tà lại liếc nhìn y, dường như đang ảo tưởng chiếc quần này sẽ bao trụ trên mông của đối phương, như có như không che đậy lên nơi tư mật.
Nhãn thần lộ liễu của hắn khiến cho William xấu hổ và giận dữ không ngớt, thế nhưng đó chính là vật phẩm tùy thân không thể thiếu, nên y liền nhanh chóng đoạt lấy chiếc quần lót.
Sau khi vào phòng tắm, William mới phát hiện vách tường toàn bộ đều trong suốt, hơn nữa cửa cũng không thể khóa lại; tuy người ở bên ngoài cũng không nhìn rõ được cơ thể của y, thế nhưng bản thân đang ở chung nhà với một tên xú nam nhân tà ác, làm sao y có thể yên tâm mà tắm đây.
“Làm sao vậy? Cục cưng, dù sao thì toàn thân trên dưới của cậu tôi đều thấy hết trơn rồi, hà tất phải xấu hổ? Tôi ở bên ngoài sẽ không nhìn đâu, cậu yên tâm tắm đi."
Trác Hoành Tứ thong thả nằm lên chiếc sô pha xa hoa, nơi này là chỗ tốt nhất để quan sát mỹ nhân dục ( người đẹp tắm …) đó nha, còn có thể mơ hồ nhìn thấy người bên trong đang làm cái gì, có thể nói là một “Địa điểm ngắm cảnh " tuyệt vời.
William cắn răng rống giận: “Không được gọi cục cưng."
“Cưng à, tính tình của cưng thật là bất hảo." Trác Hoành Tứ không thèm quan tâm việc y đang tức giận. “Mau tắm đi! Hay là sợ tôi nhìn lén nên không dám?"
William bị hắn kích động đến mức không thể phản bác,đúng là ngày hôm nay y đã bị tên xú nam nhân này chiếm hết tiện nghi, hiện tại cách một lớp thuỷ tinh mờ ảo,bị hắn nhìn thì có làm sao đâu.
Y liền cởi y phục, vặn mở vòi nước,một dòng nước ấm áp từ vòi sen tỏa xuống, chậm rãi lan ra rồi tích tụ trên từng điểm mẫn cảm của thân thể.
Y còn tự tay tẩy rửa sạch sẽ nơi bị tên xú nam nhân kia chà đạp, tuy lúc đầu xấu hổ vạn phần, thế nhưng cũng phải cắn răng mà làm.
Khi William tắm rửa xong xuôi, mặc dục bào đi ra ngoài, Trác Hoành Tứ lại lộ ra ánh mắt đầy ca ngợi.
William biết rõ tên nam nhân này căn bản là vô sỉ đến ác liệt, là người có nhân cách thấp vô cùng; thế nhưng, bị hắn dùng ánh mắt kia để nhìn ngắm,***g ngực lại nhảy loạn, hơn nữa mơ hồ còn có một loại cảm giác quen thuộc, y không khỏi thốt ra một câu,sau đó lập tức hối hận cực kỳ.
“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?"
Y cũng biết,bản thân làm sao có khả năng gặp qua nam nhân này, số người Châu Á mà y tiếp xúc thật sự là rất ít, huống chi tên kia tồi tệ như thế, nếu như đã gặp qua một lần,tuyệt đối sẽ không quên được.
Đêm nay, đã là lần thứ hai William nói như vậy với hắn, Trác Hoành Tứ cũng không hiểu được vì sao y lại nói thế.
Nhìn đến dung nhan xinh đẹp như băng tuyết của đối phương,hắn cười cười: “Tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp nhau, nếu đã gặp một người có khí chất đặc thù như cậu, tôi tuyệt đối sẽ không quên đâu."
Trên bàn đã đặt sẵn một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút, Trác Hoành Tứ chỉ vào vị trí bên cạnh mình:"Ngồi xuống uống trà xuân cao cấp nhất Đài Loan đi, nước ngoài không có đâu."
Vị đạo của trà phi thường thơm ngọt, tuy rằng William rất chán ghét xú nam nhân này, thế nhưng thân đang là kẻ tha hương, cần phải có người hỗ trợ, nên nghe lời hắn mà ngồi xuống.
Y mới tắm xong nên có điểm hơi khát, nước trà vừa vào đến miệng, liền cảm thấy một vị đắng chát, thế nhưng khi nó chảy xuống yết hầu, lại trở nên cam thuần ngọt, ngon đến mức khiến y líu cả lưỡi.
“Ngon quá đi!"
“Giá một cân đến vài vạn đó, bình thường tôi không ưu đãi người khác đâu." Trác Hoành Tứ lại thay y rót thêm một tách.
William lại uống thêm mấy ngụm, tuy không phải là rượu, nhưng lại có một loại cảm giác mơ hồ say sưa, hình như trước đây, y cùng nam nhân này cũng từng có những giây phút nhàn hạ như thế này…
“Đầu tiên tôi phải nói với cậu, tôi tìm lộn người. Bởi vì tìm lộn, nên đã làm ra những chuyện không nên làm, xin lỗi nha."
Trác Hoành Tứ nói lời xin lỗi với một vẻ mặt hoàn toàn thong thả.
William buông tách trà xuống, y cũng biết mình không phải là người hắn muốn tìm, thế nhưng đêm nay bị oan uổng như vậy, mà tên kia chỉ dùng mấy câu đơn giản đó là có thể xóa bỏ tất cả sao?
“Đêm nay tôi bị hành hạ lung tung, vậy mà anh chỉ dùng một câu ‘ Tìm lộn người ’là xong à, tôi đây… Tôi…"
William nói không ra lời, cảm thấy phi thường tức giận.
Trác Hoành Tứ lại ăn vạ giảng giải: “Nhưng cũng nhờ tôi tìm lộn người, nên mới cứu được một mạng của cậu, không phải sao?"
William khó có thể nói là không phải, bởi vì … đây là sự thực.
Nếu như cứ làm việc rồi lên giường ngủ như lúc bình thường,có lẽ sát thủ đã sớm giết y, thế nhưng… Lẽ nào bởi vì … Không lẽ y còn phải cảm tạ đối phương vì nửa đêm cường bạo mình sao? Trên đời này làm gì có loại đạo lý này?
Tên xú nam nhân này đã chiếm được tiện nghi mà còn bày đặt khoe mẽ, nói ra mấy lời quả thực là khiến y tức chết.
“Ngoan, đừng tức giận, thật ra tôi không thích lên giường cùng đàn ông đâu. Nhưng tôi đã hy sinh như thế, xin cậu đừng trách tôi nữa mà!
Hơn nữa, tôi là người đàn ông đầu tiên của cậu, mà cậu cũng là người đàn ông đầu tiên của tôi, như vậy chúng ta không thiếu nợ nhau, huề nha."
William nghe xong lại phát hỏa, cái tên xú nam nhân này xâm phạm y, còn y là người bị xâm phạm, khỏi nghĩ cũng biết là không hề công bằng.
Tên kia vừa nói vừa làm ra vẻ xấu hổ, rốt cuộc mình là kẻ bị hại hay là hắn cơ chứ?
William đứng bật dậy, đang muốn tức giận mắng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, lập tức ngã người ra phía sau, Trác Hoành Tứ vừa vặn chạy đến đỡ lấy y.
Y muốn nói, nhưng mà môi chỉ vừa nhu động một chút đã ngất đi.
Trác Hoành Tứ nhẹ nhàng ẵm William lên, chậm rãi đi vào trong phòng ngủ, đặt y nằm úp sấp trên giường,sau đó cởi quần đối phương, cầm lấy một lọ thuốc mỡ ở bên cạnh, đều đều thoa lên vết thương bị sưng đỏ của y, rồi kéo quần lên thật ngay ngắn.
Trác Hoành Tứ sủng nịch tươi cười, cũng không nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cục cưng luôn luôn tức giận, nhưng bộ dạng lúc y tức giận thật là mê người.
Có lẽ hắn chiếu cố y chỉ vì trách nhiệm mà thôi, hắn không muốn nhìn thấy ngày mai, cục cưng bước đi mà bị đau đớn đến nhăn mặt nhìu mày.
“Cục cưng à, bởi vì cậu thật bướng bỉnh, tôi muốn thoa thuốc cho cậu, nhưng cậu nhất định không chịu, nên tôi đành hạ một chút thuốc ngủ, tôi sợ cậu đau đến không ngủ được, mà cậu cần ngủ một giấc thật ngon để bảo dưỡng sắc đẹp, vì thế việc tôi hạ thuốc ngủ dường như cũng không có gì sai ha.
Ngủ ngon nha, cậu không cần cảm tạ tôi, chỉ cần ngày mai không lấy đao giết tôi là tốt rồi."
Trác Hoành Tứ hôn nhẹ lên đôi môi William, cầm lấy cao dán,đáp lên thắt lưng và mông của y, đắp chăn bông cho đối phương, sau đó lại xốc chăn lên,chui vào nằm ở bên cạnh….
Trên người William toả ra hương vị sữa tắm của hắn, hơn nữa, y cũng im lặng ngủ bên cạnh hắn, nhịp thở đều đặn vang lên.
Nhờ tác dụng của thuốc ngủ nên y mới an tĩnh nằm bên cạnh mình, thế nhưng Trác Hoành Tứ bỗng nhiên nghĩ ra tình cảnh này có điểm hơi quen thuộc.
Hắn vươn tay kéo William vào trong lòng, thân mật ôm y ngủ, tựa hồ trăm nghìn năm qua đều là như vậy.
Dung nhan của người kia khi ngủ say rất rung động lòng người, Trác Hoành Tứ lộ ra nụ cười khổ, thì thào lẩm bẩm: “Chết tiệt, rõ ràng không có khả năng, nhưng tôi cũng bắt đầu nghĩ, chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi."
“Aaaa,đồ biến thái ghê tởm, trứng ung, tôi nhất định phải làm cho anh thân bại danh liệt…"
Sáng sớm, William tỉnh lại, liền nhìn thấy tên nam nhân tối hôm qua xâm phạm y đang nằm ngủ bên cạnh, một tay còn ôm thắt lưng y, làm như hai người bọn họ chính là đôi vợ chồng thân mật.
Tuy rằng y vẫn còn mặc bộ áo ngủ đêm qua, chứng tỏ là không bị sỗ sàng, thế nhưng tên nam nhân kia lại *** mà ngủ, cha mẹ ôi,thật là kinh khủng mà.
Huống chi tên nam nhân này vừa ngước nhìn y, thì hạ thân của hắn còn không biết xấu hổ mà dâng trào lắc lư, khiến y quẫn bách không ngớt,liền lập tức quay đầu qua chỗ khác.
“Ha ha, sớm vậy."
Trác Hoành Tứ không chút nào che lấp, cũng không xấu hổ, vẻ mặt cười cợt không đứng đắn.
Tiếng cười ha ha thiệt ghê tởm, khiến khuôn mặt William đỏ bừng lên, y chưa bao giờ gặp qua kẻ vào vô sỉ hạ lưu như thế, quả thực là hạ lưu hết thuốc chữa luôn.
“Cục cưng, đừng tức giận mà, tôi nấu bữa sáng cho cậu ăn nha."
Trác Hoành Tứ dùng một loại khí thế dùng để trấn an con nít mà nói với y.
Sau khi bước xuống giường, hắn từ từ khoác áo lên,đi ra khỏi phòng.
William cũng tức giận không ngớt mà rời giường, mới phát hiện nơi thắt lưng cùng mông có dán mấy lớp cao, y lập tức đưa tay sờ soạng ở phía sau mông, mặt trên còn có du cao, có nghĩa là, tối hôm qua đã có kẻ không được y đồng ý, mà dám tự tiện thoa thuốc.
“Đồ biến thái, anh lại cho tôi uống thuốc ngủ, sau đó thoa thuốc có đúng hay không?"
William lao ra khỏi gian phòng, chạy vào bếp khởi binh vấn tội, chỉ thấy Trác Hoành Tứ mặt không đỏ, khí không suyễn gật gật đầu.
“Đúng vậy, dù sao tối hôm qua là tôi khiến cậu bị thương, nếu không thoa thuốc thì sẽ rất đau đớn, nên tôi có trách nhiệm làm giúp cậu."
“Anh… Anh…" William tức giận đến nói không nên lời.
Thấy y tức giận, Trác Hoành Tứ rất hài lòng đùa giỡn: “Cục cưng, nếu như tôi làm vậy mà khiến cậu lương tâm bất an, muốn xin lỗi tôi, thì cậu đến đây kiểm tra xem chỗ này của tôi có bị thương không; nếu có, cậu cũng giúp tôi thoa thuốc xem như hồi báo đi."
Nói xong, hắn liền xả dây thắt lưng, định tụt quần xuống.
William biết tên biến thái này có khả năng sẽ cởi quần trước mặt y, chiếu theo tình huống sáng hôm nay mà nói, bộ vị của hắn rất khỏe mạnh, căn bản là không có khả năng bị thương.
Y biến sắc, rống giận: “Không được cởi!"
Trác Hoành Tứ có điểm đáng tiếc,hắn thở dài: “Được rồi, vậy không cởi nữa, chúng ta ăn điểm tâm đi, bên trong món ăn có tràn đầy tình yêu thương của tôi đó nha!"
Yêu thương con khỉ khô! William che lỗ tai lại, không muốn ttiếp tục nghe nữa, y sắp bị tên xú nam nhân này làm cho tức chết rồi, chỉ cần đến được chỗ của anh họ, y vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy hắn nữa.
“Mau ăn nhanh đi, tôi chưa từng nấu bữa sáng cho người khác đâu."
Trước đây đều là người khác nấu cho hắn ăn, hiện tại hắn là vì cục cưng nên mới tự tay động thủ, có thể thấy được hắn có bao nhiêu quý trọng y.
William cũng mặc kệ có bao nhiêu tên sát thủ đang dòm ngó, y tức giận, đẩy bàn tay không yên phận của tên nam nhân tóc đen ra khỏi cơ thể mình.
“Được rồi, tôi chịu hết nổi rồi…"
William mở miệng mắng to.
Trác Hoành Tứ diễn xuất giống y như thật, hắn lập tức rút tay lại, lui ra phía sau vài bước,giả bộ e ngại nhìn về phía tên sát thủ.
“Hắn đi rồi, cảm tạ trời đất, rốt cục cũng được giải thoát!Nói thật, tôi không có hứng thú với nam nhân, cũng không muốn chạm vào cậu đâu."(xạo keeeee)
Trác Hoành Tứ nói dối không chớp mắt, làm như những việc hắn làm từ nãy đến giờ đều là bất đắc dĩ, biểu tình trên mặt lại chân thật như vậy, khiến William càng không thể hoài nghi câu chuyện bịa đặt của hắn.
Thế nhưng nam nhân này chính là kẻ đã hạ dược y, xâm phạm y, rồi lại nói ra những việc thật khó tin.
“Đi thôi, chúng ta đón tắc xi…"
William quyết định mỗi người sẽ đi một ngả, nhưng lại bị Trác Hoành Tứ níu kéo.
“Chờ một chút, cậu muốn đi đâu?"
“Đi tìm anh họ của tôi, nói với anh ấy là có người muốn ám sát tôi."
Trác Hoành Tứ nhận ra trong chuyện này còn nhiều điều khó hiểu, hơn nữa hắn cảm thấy thật bất an.
“Anh họ của cậu có giàu không? Hay là cậu giàu hơn?"
Loại sự tình này căn bản là không cần trả lời, William kế thừa công ty của gia tộc, đương nhiên là giàu hơn ông anh họ Taylor, y là tổng tài công ty,còn Taylor chỉ là chấp hành trưởng ở chi nhánh Á Châu mà thôi.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của nam nhân tóc vàng,Trác Hoành Tứ cũng đoán ra được đáp án, hắn càng không muốn buông tay, sợ y giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đi tìm anh họ của y cũng giống như đi tìm chết.
“Cậu không biết đấy thôi, tôi đã từng chứng kiến qua rất nhiều chuyện, nào là hãm hại, phỉ báng, đả thương người … Tất cả đều liên quan đến chữ tiền, mà đạo lý này,dù ở nơi đâu thì cũng như nhau cả thôi, cậu có gia sản càng lớn, thì kẻ thù càng nhiều. Cậu có tiền, nhưng anh họ cậu lại không có nhiều tiền bằng cậu, nếu cậu chết, thì ai là người thừa hưởng?"
Hắn nói oang oang,khiến William cảm thấy khó chịu, nghĩ hắn căn bản là nói bậy, huống chi cái tên này có nhân cách kém cỏi, tuy rằng hai người chưa gặp mặt được bao lâu, nhưng y đã ăn đủ khổ sở rồi.
“Taylor không thể làm như vậy, tình cảm của chúng tôi rất tốt, nếu như anh không hiểu thì ngậm miệng chó lại đi!"
Trác Hoành Tứ lãnh tĩnh hơn y nhiều lắm: “Tôi sẽ im miệng, thế nhưng tôi muốn cậu phải đi với tôi, tôi không thể mở to mắt nhìn cậu đi chịu chết."
Hơn nữa, tôi còn phải bồi thường cho cậu vì tội cường bạo nhầm người nữa chứ. Trác Hoành Tứ nói thầm ở trong lòng.
Quan trọng nhất là, nam nhân tóc vàng này thoạt nhìn rất thú vị, a… Dụ dỗ y làm tình nhân của mình cũng được, ha ha…
Dù sao chỉ vừa nhìn đến đối phương, là hắn đã hưng phấn muốn chết,từ trước đến nay Trác Hoành Tứ chưa từng kích động quá mức như vậy ; chỉ cần hắn muốn đoạt được một thứ gì đó,thì tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha.
Trác Hoành Tứ gọi được một chiếc tắc xi, liền nhét nam nhân tóc vàng vào trong xe, y còn muốn nhảy xuống,nhưng hắn thừa dịp thời điểm lộn xộn, nhanh tay đóng sầm cửa xe lại, nói với tài xế địa chỉ nơi cần phải đến.
“Cậu tên là gì?"
William căn bản là không muốn để ý tới hắn, chỉ là lần đầu tiên y đi đến Đài Loan, từ trước đến nay luôn có người theo hướng dẫn, bản thân muốn đi đến địa phương nào cũng có tài xế và bảo tiêu đồng hành, đối với nhân sinh nơi đây hoàn toàn không quen thuộc, ngoại trừ cầu cứu người trước mắt, thật sự y không còn cách nào khác.
Dù sao nam nhân này cũng bị sát thủ truy sát giống mình, hơn nữa theo lời hắn nói, hắn thực sự biết cửa sau khách sạn ở nơi nào, cũng rất nhanh cõng mình trốn đi, cho thấy hắn rất hữu dụng.
Thấy William không thèm trả lời, Trác Hoành Tứ cũng lơ đễnh, cầm lấy bóp da trong tay: “Để xem cậu tên gì…"
Thứ hắn đang cầm trong tay chính là bóp da của William, mà căn bản William cũng không biết hắn đã ‘chôm chỉa’ từ lúc nào, y chỉ còn cách trợn mắt nhìn.
Trác Hoành Tứ thong dong mở bóp da, nhìn lên thẻ căn cước của đối phương,tấm tắc: “William… Tên cũng dễ nghe."
William muốn cướp chiếc bóp lại, Trác Hoành Tứ nhún vai đưa lại cho y, sắc mặt giống như đang thi ân:
“Lần sau đừng làm rớt nữa nha, vừa nãy nó bị rơi trên mặt đất, nên tôi giúp cậu nhặt lên, tôi nghĩ cậu cũng nên cảm ơn tôi một tiếng chứ."
Còn phải cảm tạ hắn nữa hả, mơ đi! William quay mặt đi, làm bộ như không nghe hắn nói, muốn y nói hai chữ “Cảm ơn" – phi,không có khả năng!
Chiếc Tắc xi chậm rãi ngừng lại, Trác Hoành Tứ liền kéo William bước xuống xe.
Trên đường đi lên nhà trọ, Trác Hoành Tứ còn tiện tay mua thêm một vài vật dùng cần thiết.
Sau khi vào nhà, Trác Hoành Tứ đưa William đến phòng dành cho khách: “Chắc cậu cũng mệt mỏi rồi, ngủ một chút đi, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi tìm anh họ."
Hắn cầm lấy bao thuốc vừa mua ban nãy: “Thuốc này dùng để giảm sưng, còn có cao dán, dán lên thắt lưng sẽ đỡ đau nhức."
William liền đẩy hắn đi ra ngoài,sau đó đóng chặt cửa lại, không muốn để ý đến hắn nữa.
Trác Hoành Tứ vẫn đứng trước cửa phòng không chịu đi:"Nếu ngày mai đi gặp anh họ mà cái mông đau đến bất động,thì tôi mặc kệ nhá."
Hắn nhàn nhã đứng chờ, qua một hồi lâu, William liền hung hăng mở cửa ra.
Cái mông của y thực sự là đau gần chết, đã có thuốc, ngu gì mà không xức chứ.
Trác Hoành Tứ sớm đoán được y sẽ mở cửa, trên mặt nở nụ cười thật hài lòng.
“Muốn dùng à? Có muốn tôi thoa giúp không?"
“Đồ ghê tởm, một ngày nào đó anh sẽ xuống địa ngục."
William hung ác chửi bới, nam nhân này hạ lưu đến mức y khó có thể tưởng tượng được.
“Cục cưng, cậu không hiểu là càng chửi thì tôi càng thích à?"
Trác Hoành Tứ rất thích bị y chửi rủa, đánh là thương, chửi là yêu mà, đây là đạo lý thiên cổ bất biến đó nha; huống chi được mỹ nhân mắng, ngược lại hắn cảm thấy thật sảng khoái.
William tức giận đến run rẩy, cho tới bây giờ y chưa từng gặp qua nam nhân nào vô sỉ như thế, nói chuyện với hắn, quả thực là khiêu chiến lòng kiên nhẫn của bản thân.
“Biến thái, không cho anh gọi tôi là cục cưng!"
“Cục cưngggg, cậu cần phải tắm rửa, thế nhưng trong khách phòng không có phòng tắm, ở bên ngoài mới có."
Trác Hoành Tứ chỉ về hướng phòng tắm, còn thuận tiện đưa một bộ áo tắm cho y.
“Đây là đồ của tôi, so với cậu có lẽ hơi rộng, thế nhưng chí ít cũng che được thân thể; còn có một cái quần lót trắng, tôi xin đảm bảo là chưa từng dùng qua."
Hắn nhìn chiếc quần lót màu trắng trên tay,sau đó ánh mắt *** tà lại liếc nhìn y, dường như đang ảo tưởng chiếc quần này sẽ bao trụ trên mông của đối phương, như có như không che đậy lên nơi tư mật.
Nhãn thần lộ liễu của hắn khiến cho William xấu hổ và giận dữ không ngớt, thế nhưng đó chính là vật phẩm tùy thân không thể thiếu, nên y liền nhanh chóng đoạt lấy chiếc quần lót.
Sau khi vào phòng tắm, William mới phát hiện vách tường toàn bộ đều trong suốt, hơn nữa cửa cũng không thể khóa lại; tuy người ở bên ngoài cũng không nhìn rõ được cơ thể của y, thế nhưng bản thân đang ở chung nhà với một tên xú nam nhân tà ác, làm sao y có thể yên tâm mà tắm đây.
“Làm sao vậy? Cục cưng, dù sao thì toàn thân trên dưới của cậu tôi đều thấy hết trơn rồi, hà tất phải xấu hổ? Tôi ở bên ngoài sẽ không nhìn đâu, cậu yên tâm tắm đi."
Trác Hoành Tứ thong thả nằm lên chiếc sô pha xa hoa, nơi này là chỗ tốt nhất để quan sát mỹ nhân dục ( người đẹp tắm …) đó nha, còn có thể mơ hồ nhìn thấy người bên trong đang làm cái gì, có thể nói là một “Địa điểm ngắm cảnh " tuyệt vời.
William cắn răng rống giận: “Không được gọi cục cưng."
“Cưng à, tính tình của cưng thật là bất hảo." Trác Hoành Tứ không thèm quan tâm việc y đang tức giận. “Mau tắm đi! Hay là sợ tôi nhìn lén nên không dám?"
William bị hắn kích động đến mức không thể phản bác,đúng là ngày hôm nay y đã bị tên xú nam nhân này chiếm hết tiện nghi, hiện tại cách một lớp thuỷ tinh mờ ảo,bị hắn nhìn thì có làm sao đâu.
Y liền cởi y phục, vặn mở vòi nước,một dòng nước ấm áp từ vòi sen tỏa xuống, chậm rãi lan ra rồi tích tụ trên từng điểm mẫn cảm của thân thể.
Y còn tự tay tẩy rửa sạch sẽ nơi bị tên xú nam nhân kia chà đạp, tuy lúc đầu xấu hổ vạn phần, thế nhưng cũng phải cắn răng mà làm.
Khi William tắm rửa xong xuôi, mặc dục bào đi ra ngoài, Trác Hoành Tứ lại lộ ra ánh mắt đầy ca ngợi.
William biết rõ tên nam nhân này căn bản là vô sỉ đến ác liệt, là người có nhân cách thấp vô cùng; thế nhưng, bị hắn dùng ánh mắt kia để nhìn ngắm,***g ngực lại nhảy loạn, hơn nữa mơ hồ còn có một loại cảm giác quen thuộc, y không khỏi thốt ra một câu,sau đó lập tức hối hận cực kỳ.
“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?"
Y cũng biết,bản thân làm sao có khả năng gặp qua nam nhân này, số người Châu Á mà y tiếp xúc thật sự là rất ít, huống chi tên kia tồi tệ như thế, nếu như đã gặp qua một lần,tuyệt đối sẽ không quên được.
Đêm nay, đã là lần thứ hai William nói như vậy với hắn, Trác Hoành Tứ cũng không hiểu được vì sao y lại nói thế.
Nhìn đến dung nhan xinh đẹp như băng tuyết của đối phương,hắn cười cười: “Tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp nhau, nếu đã gặp một người có khí chất đặc thù như cậu, tôi tuyệt đối sẽ không quên đâu."
Trên bàn đã đặt sẵn một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút, Trác Hoành Tứ chỉ vào vị trí bên cạnh mình:"Ngồi xuống uống trà xuân cao cấp nhất Đài Loan đi, nước ngoài không có đâu."
Vị đạo của trà phi thường thơm ngọt, tuy rằng William rất chán ghét xú nam nhân này, thế nhưng thân đang là kẻ tha hương, cần phải có người hỗ trợ, nên nghe lời hắn mà ngồi xuống.
Y mới tắm xong nên có điểm hơi khát, nước trà vừa vào đến miệng, liền cảm thấy một vị đắng chát, thế nhưng khi nó chảy xuống yết hầu, lại trở nên cam thuần ngọt, ngon đến mức khiến y líu cả lưỡi.
“Ngon quá đi!"
“Giá một cân đến vài vạn đó, bình thường tôi không ưu đãi người khác đâu." Trác Hoành Tứ lại thay y rót thêm một tách.
William lại uống thêm mấy ngụm, tuy không phải là rượu, nhưng lại có một loại cảm giác mơ hồ say sưa, hình như trước đây, y cùng nam nhân này cũng từng có những giây phút nhàn hạ như thế này…
“Đầu tiên tôi phải nói với cậu, tôi tìm lộn người. Bởi vì tìm lộn, nên đã làm ra những chuyện không nên làm, xin lỗi nha."
Trác Hoành Tứ nói lời xin lỗi với một vẻ mặt hoàn toàn thong thả.
William buông tách trà xuống, y cũng biết mình không phải là người hắn muốn tìm, thế nhưng đêm nay bị oan uổng như vậy, mà tên kia chỉ dùng mấy câu đơn giản đó là có thể xóa bỏ tất cả sao?
“Đêm nay tôi bị hành hạ lung tung, vậy mà anh chỉ dùng một câu ‘ Tìm lộn người ’là xong à, tôi đây… Tôi…"
William nói không ra lời, cảm thấy phi thường tức giận.
Trác Hoành Tứ lại ăn vạ giảng giải: “Nhưng cũng nhờ tôi tìm lộn người, nên mới cứu được một mạng của cậu, không phải sao?"
William khó có thể nói là không phải, bởi vì … đây là sự thực.
Nếu như cứ làm việc rồi lên giường ngủ như lúc bình thường,có lẽ sát thủ đã sớm giết y, thế nhưng… Lẽ nào bởi vì … Không lẽ y còn phải cảm tạ đối phương vì nửa đêm cường bạo mình sao? Trên đời này làm gì có loại đạo lý này?
Tên xú nam nhân này đã chiếm được tiện nghi mà còn bày đặt khoe mẽ, nói ra mấy lời quả thực là khiến y tức chết.
“Ngoan, đừng tức giận, thật ra tôi không thích lên giường cùng đàn ông đâu. Nhưng tôi đã hy sinh như thế, xin cậu đừng trách tôi nữa mà!
Hơn nữa, tôi là người đàn ông đầu tiên của cậu, mà cậu cũng là người đàn ông đầu tiên của tôi, như vậy chúng ta không thiếu nợ nhau, huề nha."
William nghe xong lại phát hỏa, cái tên xú nam nhân này xâm phạm y, còn y là người bị xâm phạm, khỏi nghĩ cũng biết là không hề công bằng.
Tên kia vừa nói vừa làm ra vẻ xấu hổ, rốt cuộc mình là kẻ bị hại hay là hắn cơ chứ?
William đứng bật dậy, đang muốn tức giận mắng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, lập tức ngã người ra phía sau, Trác Hoành Tứ vừa vặn chạy đến đỡ lấy y.
Y muốn nói, nhưng mà môi chỉ vừa nhu động một chút đã ngất đi.
Trác Hoành Tứ nhẹ nhàng ẵm William lên, chậm rãi đi vào trong phòng ngủ, đặt y nằm úp sấp trên giường,sau đó cởi quần đối phương, cầm lấy một lọ thuốc mỡ ở bên cạnh, đều đều thoa lên vết thương bị sưng đỏ của y, rồi kéo quần lên thật ngay ngắn.
Trác Hoành Tứ sủng nịch tươi cười, cũng không nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cục cưng luôn luôn tức giận, nhưng bộ dạng lúc y tức giận thật là mê người.
Có lẽ hắn chiếu cố y chỉ vì trách nhiệm mà thôi, hắn không muốn nhìn thấy ngày mai, cục cưng bước đi mà bị đau đớn đến nhăn mặt nhìu mày.
“Cục cưng à, bởi vì cậu thật bướng bỉnh, tôi muốn thoa thuốc cho cậu, nhưng cậu nhất định không chịu, nên tôi đành hạ một chút thuốc ngủ, tôi sợ cậu đau đến không ngủ được, mà cậu cần ngủ một giấc thật ngon để bảo dưỡng sắc đẹp, vì thế việc tôi hạ thuốc ngủ dường như cũng không có gì sai ha.
Ngủ ngon nha, cậu không cần cảm tạ tôi, chỉ cần ngày mai không lấy đao giết tôi là tốt rồi."
Trác Hoành Tứ hôn nhẹ lên đôi môi William, cầm lấy cao dán,đáp lên thắt lưng và mông của y, đắp chăn bông cho đối phương, sau đó lại xốc chăn lên,chui vào nằm ở bên cạnh….
Trên người William toả ra hương vị sữa tắm của hắn, hơn nữa, y cũng im lặng ngủ bên cạnh hắn, nhịp thở đều đặn vang lên.
Nhờ tác dụng của thuốc ngủ nên y mới an tĩnh nằm bên cạnh mình, thế nhưng Trác Hoành Tứ bỗng nhiên nghĩ ra tình cảnh này có điểm hơi quen thuộc.
Hắn vươn tay kéo William vào trong lòng, thân mật ôm y ngủ, tựa hồ trăm nghìn năm qua đều là như vậy.
Dung nhan của người kia khi ngủ say rất rung động lòng người, Trác Hoành Tứ lộ ra nụ cười khổ, thì thào lẩm bẩm: “Chết tiệt, rõ ràng không có khả năng, nhưng tôi cũng bắt đầu nghĩ, chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi."
“Aaaa,đồ biến thái ghê tởm, trứng ung, tôi nhất định phải làm cho anh thân bại danh liệt…"
Sáng sớm, William tỉnh lại, liền nhìn thấy tên nam nhân tối hôm qua xâm phạm y đang nằm ngủ bên cạnh, một tay còn ôm thắt lưng y, làm như hai người bọn họ chính là đôi vợ chồng thân mật.
Tuy rằng y vẫn còn mặc bộ áo ngủ đêm qua, chứng tỏ là không bị sỗ sàng, thế nhưng tên nam nhân kia lại *** mà ngủ, cha mẹ ôi,thật là kinh khủng mà.
Huống chi tên nam nhân này vừa ngước nhìn y, thì hạ thân của hắn còn không biết xấu hổ mà dâng trào lắc lư, khiến y quẫn bách không ngớt,liền lập tức quay đầu qua chỗ khác.
“Ha ha, sớm vậy."
Trác Hoành Tứ không chút nào che lấp, cũng không xấu hổ, vẻ mặt cười cợt không đứng đắn.
Tiếng cười ha ha thiệt ghê tởm, khiến khuôn mặt William đỏ bừng lên, y chưa bao giờ gặp qua kẻ vào vô sỉ hạ lưu như thế, quả thực là hạ lưu hết thuốc chữa luôn.
“Cục cưng, đừng tức giận mà, tôi nấu bữa sáng cho cậu ăn nha."
Trác Hoành Tứ dùng một loại khí thế dùng để trấn an con nít mà nói với y.
Sau khi bước xuống giường, hắn từ từ khoác áo lên,đi ra khỏi phòng.
William cũng tức giận không ngớt mà rời giường, mới phát hiện nơi thắt lưng cùng mông có dán mấy lớp cao, y lập tức đưa tay sờ soạng ở phía sau mông, mặt trên còn có du cao, có nghĩa là, tối hôm qua đã có kẻ không được y đồng ý, mà dám tự tiện thoa thuốc.
“Đồ biến thái, anh lại cho tôi uống thuốc ngủ, sau đó thoa thuốc có đúng hay không?"
William lao ra khỏi gian phòng, chạy vào bếp khởi binh vấn tội, chỉ thấy Trác Hoành Tứ mặt không đỏ, khí không suyễn gật gật đầu.
“Đúng vậy, dù sao tối hôm qua là tôi khiến cậu bị thương, nếu không thoa thuốc thì sẽ rất đau đớn, nên tôi có trách nhiệm làm giúp cậu."
“Anh… Anh…" William tức giận đến nói không nên lời.
Thấy y tức giận, Trác Hoành Tứ rất hài lòng đùa giỡn: “Cục cưng, nếu như tôi làm vậy mà khiến cậu lương tâm bất an, muốn xin lỗi tôi, thì cậu đến đây kiểm tra xem chỗ này của tôi có bị thương không; nếu có, cậu cũng giúp tôi thoa thuốc xem như hồi báo đi."
Nói xong, hắn liền xả dây thắt lưng, định tụt quần xuống.
William biết tên biến thái này có khả năng sẽ cởi quần trước mặt y, chiếu theo tình huống sáng hôm nay mà nói, bộ vị của hắn rất khỏe mạnh, căn bản là không có khả năng bị thương.
Y biến sắc, rống giận: “Không được cởi!"
Trác Hoành Tứ có điểm đáng tiếc,hắn thở dài: “Được rồi, vậy không cởi nữa, chúng ta ăn điểm tâm đi, bên trong món ăn có tràn đầy tình yêu thương của tôi đó nha!"
Yêu thương con khỉ khô! William che lỗ tai lại, không muốn ttiếp tục nghe nữa, y sắp bị tên xú nam nhân này làm cho tức chết rồi, chỉ cần đến được chỗ của anh họ, y vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy hắn nữa.
“Mau ăn nhanh đi, tôi chưa từng nấu bữa sáng cho người khác đâu."
Trước đây đều là người khác nấu cho hắn ăn, hiện tại hắn là vì cục cưng nên mới tự tay động thủ, có thể thấy được hắn có bao nhiêu quý trọng y.
Tác giả :
Lăng Báo Tư