Dã Tâm Của Nam Nhân
Quyển 1 - Chương 6-2
Kỳ Hoán Thần không ít hồ bằng cẩu hữu*, nhưng giao tình tốt đến có thể đến bệnh viện thăm bệnh, bạn bè mà Kỳ Hoán Thần cũng vui vẻ gặp mặt, tựa hồ chỉ có một người Trầm Tư Viễn.
(*bạn xấu)
Trầm Tư Viễn là một người chu đáo, tuy rằng tên là đến thăm bệnh kỳ thực là tới chế giễu, bất quá vẫn làm đủ phô trương, các loại đồ dinh dưỡng bổ não bày đầy một giường, còn ôm một bó lớn hoa hồng hồng nhạt kiều diễm ướt át.
Kỳ Hoán Thần mấy ngày nay uống thuốc đến buồn nôn, đối với bao con nhộng cùng thuốc viên hoàn toàn là thái độ chống đối, mệt mỏi nói: “Tôi là não chấn động, cũng không phải tuổi già si ngốc, cầm đi cầm đi!"
“Thực sự không phải sao? Tôi nhưng thật ra nghĩ đại não của cậu thoái hóa, không thì tại sao gần đây tình trường luôn không được như ý?" Trầm Tư Viễn đem bó hoa ném cho Tư Tuấn, kéo ghế ngồi vào bên giường, vẻ mặt bỡn cợt cười: “Lần này lại là đi bộ bên bờ sông bị ướt dày*, còn đổ máu?"
(*thỉnh xem lại chương 4 hạ, Thần ca bị Tiểu Tuấn Tuấn đánh cho bầm mặt)
Kỳ Hoán Thần dùng dư quang ngắm Tư Tuấn một cái, thở dài: “Còn không phải là bờ sông lần trước kia sao!"
Trầm Tư Viễn lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Đây là sông gì? Có mị lực như thế, lũ lụt cuộn trào mãnh liệt cậu còn ba lần bảy lượt đi tranh?"
“Cậu không hiểu… sông nhiều nước, mới là cực phẩm!"
Nghe vậy, Tư Tuấn đang cắm hoa nắm tay xiết chặt, một bó hoa hồng lớn đâm vào lòng bàn tay.
Bất quá cũng bởi vì cái nắm chặt này, thân hoa bên ngoài đều bị bóp bẹp, kết quả ngày thứ hai, Kỳ Hoán Thần tỉnh lại, liền thấy lọ hoa hồng đặt trên đỉnh đầu mình một nửa đều gẫy gập, nhất thời tức giận đến không thở được, thẳng mắng Trầm Tư Viễn là cố ý trù ẻo hắn.
Tư Tuấn là “hung thủ bẻ hoa", khẳng định sẽ không tự thú vào lúc này, chỉ có thể làm chút phải trái, thay Trầm Tư Viễn giải thích nói: “Hắn là bạn anh, đặc biệt đến thăm, sao có thể trù ẻo anh?"
Kỳ Hoán Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn chính là đố kị với anh!"
Trầm Tư Viễn tướng mạo tuy rằng không xuất chúng như Kỳ Hoán Thần, nhưng cũng không kém, hơn nữa khí chất nho nhã, nhã nhặn có lễ, hiển nhiên nhân duyên với phụ nữ sẽ không kém.
Thấy Tư Tuấn không cho là đúng, Kỳ Hoán Thần thẳng thắn ôm thắt lưng cậu, cằm để tại bụng cậu, ngẩng đầu lên có thâm ý khác mà cười: “Hắn là đố kị anh có em… Em trai hắn nuôi từ nhỏ đến lớn là một phế vật ngoại trừ ăn uống chơi gái đánh bạc gây phiền phức ở ngoài, việc gì cũng không biết, anh có em trai bảo bối từ trên trời rơi xuống, vào được giang hồ lại lên được giường thêu… Em nói, sao có thể không làm làm người đố kỵ đây?"
Cằm Kỳ Hoán Thần chầm chậm ma sát tại bụng dưới của cậu, vẻ mặt tình chân ý thiết, nhưng nghe vào trong tai cậu lại không khác gì ô ngôn uế ngữ, khiến Tư Tuấn thầm nghĩ đem kẻ chấn động não này biến thành chết não. Thế nhưng uy hiếp cũ rích kia vẫn có thể bức bách cậu, cũng chỉ có thể kiên trì, cùng hắn diễn thật tốt vai huynh đệ tình thâm ý trọng buồn nôn này.
Ba ngày sau, Kỳ Hoán Thần tuy rằng vẫn váng đầu cùng buồn nôn, thế nhưng không có biến chứng khác, kiểm tra hệ thần kinh cũng đều bình thường, cuối cùng có thể xuất viện.
Kỳ Hoán Thần là một người “không an ổn trong phòng" tiêu chuẩn. Chiều nào sau khi tan học, không phải hẹn hò cùng phụ nữ chính là hỗn tạp cùng một chỗ với đám hồ bằng cẩu hữu phóng túng. Ngoại trừ thời gian làm loại vận động kia, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không nằm trên giường.
Mấy ngày nay tu thân dưỡng tính ở bệnh viện, đối với hắn mà nói quả thực là bị giam cầm, vừa ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, cả người có thể so với hắc tinh tinh chạy ra từ phòng thí nghiệm. Đầu đông, ánh sáng mặt ấm áp trời chiếu trên người, nhất thời cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Trở lại Kỳ gia, vừa vào sân lớn, Ares mang theo một trận gió xoáy vọt đến, khi còn cách Kỳ Hoán Thần hai thước liền nhảy vọt lên, toàn bộ thân thể nhào tới.
Kỳ Hoán Thần bình thường khỏe mạnh cũng không nhất định chịu nổi Ares mười phần lực đạo mà nhào tới như vậy, càng đừng nói đến hắn bị ảnh hưởng di chứng chấn động não, không có chút sức chống cự mà ngã xuống mặt đất đầy đá cuội.
Tư Tuấn tay mắt lanh lẹ đỡ thắt lưng Kỳ Hoán Thần, nhưng cũng bị Ares đụng phải lui lại mấy bước, dứt khoát ngồi luôn dưới đất, Kỳ Hoán Thần cả người như nhũn ra ngã vào trong lòng cậu.
Tuy rằng cũng bị chấn động, nhưng trong ngực Tư Tuấn có cứng cũng sẽ không cứng bằng đá cuội trên mặt đất, nếu không lần té ngã này, Kỳ Hoán Thần phỏng chừng lại phải trở lại bệnh viện.
Ares nhớ chủ nóng lòng còn không biết chính mình thiếu chút nữa gây họa, mở cái miệng lớn đỏ ngầu, đầu lưỡi thật lớn vươn tới loạn liếm lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Kỳ Hoán Thần, nước bọt thậm chí từ trên mặt Kỳ Hoán Thần chảy xuống trên cổ Tư Tuấn.
Kỳ Hoán Thần bị đụng phải choáng váng nhưng cũng không tức giận, hoàn toàn dễ dàng tha thứ hành vi tập kích nhìn như thân thiết của Ares, vẫn vuốt đầu nó, lộ ra tươi cười suy yếu nhưng sủng nịch, còn hôn vài cái lên cái đầu dính đầy cỏ khô của nó.
“Bảo bối… Nhớ tao sao? Tao cũng rất nhớ mày… Thật ngoan!"
Mặc kệ Kỳ Hoán Thần làm một người lòng dạ hẹp hòi, bạc tình quả nghĩa vì tư lợi thế nào, nhưng đối với sủng vật yêu thích, cũng tuyệt đối là có mười phần kiên trì cùng yêu thương. Cũng khó trách Ares hỗn huyết hung hãn như vậy, lại ngoan ngoãn phục tùng trung thành và tận tâm với Kỳ Hoán Thần.
Sau một phen thân thiết, Kỳ Hoán Thần một tay ôm cổ Ares, một tay đỡ chân Tư Tuấn muốn đứng lên, thế nhưng khi bàn tay ấn lên bắp chân rắn chắc hữu lực của Tư Tuấn, trong lòng đột nhiên run lên, tê dại ngứa ngáy, nhịn không được dọc theo bắp đùi sờ soạng hướng lên trên.
Tư Tuấn sắc mặt hơi đổi, đột nhiên lui ra sau một chút… Thực sự không nên làm đệm thịt cho hắn, hẳn là để hắn ngã sấp xuống cho bệnh tình nặng thêm!
Có loại tâm lý ngược này không phải xuất phát từ trả thù, mà là… nếu Kỳ Hoán Thần khỏi hẳn, cậu chỉ sợ cũng phải lên pháp trường.
Tâm tình Tư Tuấn không khỏi trở nên trầm trọng, theo Kỳ Hoán Thần cùng đi vào biệt thự, Kỳ Sơn Hải đang ở phòng ăn dùng bữa sáng.
Kỳ Hoán Thần lập tức mang lên vẻ tươi cười của con trai ngoan, ngồi vào bên người Kỳ Sơn Hải cùng hắn ăn cơm.
Ở đây tuy rằng danh là Kỳ gia, nhưng Kỳ Sơn Hải mười ngày nửa tháng mới về một lần, Kỳ Hoán Thần từng thuận miệng nhắc tới hắn bao dưỡng mấy tiểu tình nhân ở bên ngoài, còn thổ tào phẩm vị thưởng thức của hắn đối phụ nữ.
Không giống với Kỳ Hoán Thần thích khiêu chiến cao độ, khẩu vị về phụ nữ của Kỳ Sơn Hải mười năm như một, cho nên tình nhân đều là phong trần nữ tử. Bất quá có giáo huấn của mẹ Kỳ Hoán Thần và mẹ Kỳ Tử Gia, hắn cuối cùng cũng không còn có ý nghĩ phát sốt cùng đưa mấy người phụ nữ về, trải qua thứ gọi là sinh hoạt đại gia tộc.
Hai cha con này, tuy rằng tướng mạo và tính tình một chút tương tự cũng không có, điểm phong lưu này lại là cùng một dòng máu.
Kỳ Sơn Hải thấy Tư Tuấn cùng vào, thần sắc lộ ra chút kinh ngạc, quan sát cậu vài lần, cười nói: “Một đoạn thời gian không gặp, cháu ngược lại càng ngày càng có khí thế… Cuối cùng cũng có chút hình dạng của cha cháu năm đó."
Kỳ Hoán Thần nâng cằm, nghiêng đầu hỏi: “Chú Tư khi còn trẻ hình dáng thế nào ạ?"
“Hắn à… chính là một con lừa, chỉ cần bịt kín hai mắt, là có thể cả đời tại một chỗ xoay quanh mà kéo cối xay a!" Nhắc tới Tư Thiểu Phong, Kỳ Sơn Hải không phải nghiến răng nghiến lợi hoặc châm chọc khiêu khích như trong tưởng tượng của Tư Tuấn, trái lại có vài phần biểu tình cùng ngữ khí hoài niệm.
Bất quá Tư Tuấn sẽ không bởi vì hình dạng này liền ngây thơ cho rằng cha cậu và Kỳ Sơn Hải quan hệ tốt, còn có cái gì tình nghĩa anh em. Cho dù là người dụng tâm hung ác thủ đoạn độc địa như Kỳ Sơn Hải, cũng không hẳn sẽ không có thật tình khi còn trẻ, tuy rằng sau này hắn phát đạt, coi cha cậu là đinh trong mắt gai trong thịt, muốn nhanh chóng loại trừ, thế nhưng người đã chết, những chuyện cũ kia cũng sẽ biến thành tháng năm như nước có thể nhớ lại a!
Ăn xong bữa sáng, Kỳ Sơn Hải đang muốn đi, đột nhiên nhăn mi, chỉ vào một vòng xanh thâm tím trên cổ Kỳ Hoán Thần hỏi: “Làm sao vậy?"
Tư Tuấn nhất thời có chút căng thẳng.
Kỳ Hoán Thần lại không thèm để ý chút nào, thè lưỡi, ám muội nói: “Hắc hắc, không cẩn thận chơi đùa thái quá."
“Chơi đùa cũng không thể như vậy, cẩn thận chơi đến mạng cũng mất." Kỳ Sơn Hải giáo huấn hai câu liền đi ra ngoài.
Tư Tuấn thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.
Lần trước mặt Kỳ Hoán Thần xưng phù nửa tháng, Kỳ Sơn Hải cũng không hỏi đến, lần này bị thương tại nơi trí mạng như vậy, cư nhiên cũng cứ như vậy có lệ cho qua. Cho dù Kỳ Sơn Hải không quản giáo con trai, không giỏi biểu đạt tình cha, cũng không nên chẳng quan tâm như vậy.
Như nhìn ra nghi vấn cùng lo lắng của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần ném cho cậu một viên thuốc an thần: “Yên tâm đi, ông ấy sẽ không đi điều tra chân tướng … cho dù ông ấy biết, chỉ cần anh không truy cứu, ông cũng sẽ không đi tìm nhà cậu em phiền phức."
“Tại sao lại như thế, ông ấy không phải rất thương yêu anh sao?"
“Thương chứ… cho dù thực sự rất thương, tựa như thương một sủng vật dễ thương, một thứ đồ trang trí quý giá… Còn yêu sao, thì chưa hẳn, ngoại trừ chính mình, ông ấy ai cũng không yêu!" Chống lại ánh mắt Tư Tuấn như có chút suy nghĩ, Kỳ Hoán Thần buồn khổ cười rộ lên: “Bất quá cho dù ông ấy không coi trọng anh như em nghĩ, nếu em giết anh, ông ấy cũng sẽ không bỏ qua em cùng một nhà cậu em. Việc đó không liên quan đến địa vị của anh trong lòng ông ta, mà có quan hệ với thân phận của anh… Nếu như ông ấy ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ được, để người tùy tiện giết, vậy còn có ai dám theo ông ấy, vì ông ấy bán mạng? Tuy rằng mạng những người đó, ông ấy cũng căn bản chẳng quan tâm."
“Anh nhưng thật ra rất thanh tỉnh." Tuy rằng vẫn biết, Kỳ Hoán Thần kỳ thực là một người rất thanh tỉnh, thế nhưng hắn có thể nói ra những lời này, vẫn khiến Tư Tuấn có chút kinh ngạc.
“Thanh tỉnh a… Anh chỉ còn lại một ưu điểm này, không phải sao?" Kỳ Hoán Thần nhếch mi cười, vui vẻ tiếp nhận lời nói không rõ khen chê của Tư Tuấn.
Tư Tuấn vốn tưởng rằng, Kỳ Hoán Thần vừa ra viện, thì coi như thời hạn hoãn thi hành hình phạt của cậu kết thúc, nhưng không nghĩ tới Kỳ Hoán Thần vậy mà lại khôi phục sinh hoạt trước khi bị thương, vẫn như cũ mỗi ngày đưa đón hắn đi học, thậm chí hẹn hò với phụ nữ cũng không hề bị ảnh hưởng.
Mục tiêu gần nhất của Kỳ Hoán Thần chính là bà chủ nhà hàng dược thiện kia, bà chủ này tuy rằng thoạt nhìn phong lưu xinh đẹp, cũng không thuận lợi đến tay. Có thể liếc mắt đưa tình cùng mỗi vị thực khách ý không ở trong lời, trên miệng muốn chiếm tiện nghi thế nào đều được, nhưng muốn động tay động chân hay tiến thêm một bước là tuyệt đối không có cửa.
Loại hình bề ngoài phong lưu nội tâm bảo thủ này, tuyệt đối phù hợp khẩu vị của Kỳ Hoán Thần, dùng cờ hiệu bị thương muốn bồi bổ thân thể mỗi ngày đều đến Thuần Vị Trai, tuy rằng vẫn không tiến triển gì, ngược lại thực sự là tẩm bổ đến khí sắc hồng nhuận, thần thái sáng láng.
Nhìn hình dạng Kỳ Hoán Thần chuyên chú nhìn chằm chằm bà chủ xoay như chong chóng, Tư Tuấn không khỏi nghĩ… Có lẽ chỉ là trước đây cậu phản kháng quá kịch liệt, khiến Kỳ Hoán Thần cảm giác mới mẻ, mà hiện tại cậu nhận mệnh, chỉ còn chờ lên pháp trường, vì thế Kỳ Hoán Thần theo đuổi kích thích lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị?
Trong nồi hầm canh gà hà thủ ô an thần bổ não bốc hơi nghi ngút, Tư Tuấn ra không ít mồ hôi, giống mỗi vị thực khách trong nhà hàng nới lỏng cổ áo kéo tay áo lên chuẩn bị nhanh chóng dùng bữa, lại đối diện với ánh mắt đột nhiên phát sáng của Kỳ Hoán Thần.
Kia hiển nhiên là bộ dạng mắt thấy lợn nhà đã dưỡng béo, nhìn sao giống với ánh mắt đói khát của thực khách trong nhà hàng.
Tư Tuấn không khỏi tự giễu chính mình ý nghĩ quá mức ngây thơ.
Kỳ Hoán Thần để đạt được cậu lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn nhiều lần thân thể phải chịu đau đớn, sao vậy có thể đơn giản buông tha miếng thịt béo đã đến bên mép như vậy?!
Lại nói tiếp thực sự là châm chọc, cậu bởi vì Kỳ Hoán Thần là kẻ chỉ vì cái trước mắt, háo sắc lạm giao mà nghĩ hắn nông cạn tự kiêu, nhưng bởi vì dục niệm của hắn với mình mà phát hiện một mặt thâm trầm lại kiên trì của hắn.
Đây xem như là Kỳ Hoán Thần mạnh mẽ phản kích lại khinh thị sao?!
(*bạn xấu)
Trầm Tư Viễn là một người chu đáo, tuy rằng tên là đến thăm bệnh kỳ thực là tới chế giễu, bất quá vẫn làm đủ phô trương, các loại đồ dinh dưỡng bổ não bày đầy một giường, còn ôm một bó lớn hoa hồng hồng nhạt kiều diễm ướt át.
Kỳ Hoán Thần mấy ngày nay uống thuốc đến buồn nôn, đối với bao con nhộng cùng thuốc viên hoàn toàn là thái độ chống đối, mệt mỏi nói: “Tôi là não chấn động, cũng không phải tuổi già si ngốc, cầm đi cầm đi!"
“Thực sự không phải sao? Tôi nhưng thật ra nghĩ đại não của cậu thoái hóa, không thì tại sao gần đây tình trường luôn không được như ý?" Trầm Tư Viễn đem bó hoa ném cho Tư Tuấn, kéo ghế ngồi vào bên giường, vẻ mặt bỡn cợt cười: “Lần này lại là đi bộ bên bờ sông bị ướt dày*, còn đổ máu?"
(*thỉnh xem lại chương 4 hạ, Thần ca bị Tiểu Tuấn Tuấn đánh cho bầm mặt)
Kỳ Hoán Thần dùng dư quang ngắm Tư Tuấn một cái, thở dài: “Còn không phải là bờ sông lần trước kia sao!"
Trầm Tư Viễn lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Đây là sông gì? Có mị lực như thế, lũ lụt cuộn trào mãnh liệt cậu còn ba lần bảy lượt đi tranh?"
“Cậu không hiểu… sông nhiều nước, mới là cực phẩm!"
Nghe vậy, Tư Tuấn đang cắm hoa nắm tay xiết chặt, một bó hoa hồng lớn đâm vào lòng bàn tay.
Bất quá cũng bởi vì cái nắm chặt này, thân hoa bên ngoài đều bị bóp bẹp, kết quả ngày thứ hai, Kỳ Hoán Thần tỉnh lại, liền thấy lọ hoa hồng đặt trên đỉnh đầu mình một nửa đều gẫy gập, nhất thời tức giận đến không thở được, thẳng mắng Trầm Tư Viễn là cố ý trù ẻo hắn.
Tư Tuấn là “hung thủ bẻ hoa", khẳng định sẽ không tự thú vào lúc này, chỉ có thể làm chút phải trái, thay Trầm Tư Viễn giải thích nói: “Hắn là bạn anh, đặc biệt đến thăm, sao có thể trù ẻo anh?"
Kỳ Hoán Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn chính là đố kị với anh!"
Trầm Tư Viễn tướng mạo tuy rằng không xuất chúng như Kỳ Hoán Thần, nhưng cũng không kém, hơn nữa khí chất nho nhã, nhã nhặn có lễ, hiển nhiên nhân duyên với phụ nữ sẽ không kém.
Thấy Tư Tuấn không cho là đúng, Kỳ Hoán Thần thẳng thắn ôm thắt lưng cậu, cằm để tại bụng cậu, ngẩng đầu lên có thâm ý khác mà cười: “Hắn là đố kị anh có em… Em trai hắn nuôi từ nhỏ đến lớn là một phế vật ngoại trừ ăn uống chơi gái đánh bạc gây phiền phức ở ngoài, việc gì cũng không biết, anh có em trai bảo bối từ trên trời rơi xuống, vào được giang hồ lại lên được giường thêu… Em nói, sao có thể không làm làm người đố kỵ đây?"
Cằm Kỳ Hoán Thần chầm chậm ma sát tại bụng dưới của cậu, vẻ mặt tình chân ý thiết, nhưng nghe vào trong tai cậu lại không khác gì ô ngôn uế ngữ, khiến Tư Tuấn thầm nghĩ đem kẻ chấn động não này biến thành chết não. Thế nhưng uy hiếp cũ rích kia vẫn có thể bức bách cậu, cũng chỉ có thể kiên trì, cùng hắn diễn thật tốt vai huynh đệ tình thâm ý trọng buồn nôn này.
Ba ngày sau, Kỳ Hoán Thần tuy rằng vẫn váng đầu cùng buồn nôn, thế nhưng không có biến chứng khác, kiểm tra hệ thần kinh cũng đều bình thường, cuối cùng có thể xuất viện.
Kỳ Hoán Thần là một người “không an ổn trong phòng" tiêu chuẩn. Chiều nào sau khi tan học, không phải hẹn hò cùng phụ nữ chính là hỗn tạp cùng một chỗ với đám hồ bằng cẩu hữu phóng túng. Ngoại trừ thời gian làm loại vận động kia, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không nằm trên giường.
Mấy ngày nay tu thân dưỡng tính ở bệnh viện, đối với hắn mà nói quả thực là bị giam cầm, vừa ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, cả người có thể so với hắc tinh tinh chạy ra từ phòng thí nghiệm. Đầu đông, ánh sáng mặt ấm áp trời chiếu trên người, nhất thời cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Trở lại Kỳ gia, vừa vào sân lớn, Ares mang theo một trận gió xoáy vọt đến, khi còn cách Kỳ Hoán Thần hai thước liền nhảy vọt lên, toàn bộ thân thể nhào tới.
Kỳ Hoán Thần bình thường khỏe mạnh cũng không nhất định chịu nổi Ares mười phần lực đạo mà nhào tới như vậy, càng đừng nói đến hắn bị ảnh hưởng di chứng chấn động não, không có chút sức chống cự mà ngã xuống mặt đất đầy đá cuội.
Tư Tuấn tay mắt lanh lẹ đỡ thắt lưng Kỳ Hoán Thần, nhưng cũng bị Ares đụng phải lui lại mấy bước, dứt khoát ngồi luôn dưới đất, Kỳ Hoán Thần cả người như nhũn ra ngã vào trong lòng cậu.
Tuy rằng cũng bị chấn động, nhưng trong ngực Tư Tuấn có cứng cũng sẽ không cứng bằng đá cuội trên mặt đất, nếu không lần té ngã này, Kỳ Hoán Thần phỏng chừng lại phải trở lại bệnh viện.
Ares nhớ chủ nóng lòng còn không biết chính mình thiếu chút nữa gây họa, mở cái miệng lớn đỏ ngầu, đầu lưỡi thật lớn vươn tới loạn liếm lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Kỳ Hoán Thần, nước bọt thậm chí từ trên mặt Kỳ Hoán Thần chảy xuống trên cổ Tư Tuấn.
Kỳ Hoán Thần bị đụng phải choáng váng nhưng cũng không tức giận, hoàn toàn dễ dàng tha thứ hành vi tập kích nhìn như thân thiết của Ares, vẫn vuốt đầu nó, lộ ra tươi cười suy yếu nhưng sủng nịch, còn hôn vài cái lên cái đầu dính đầy cỏ khô của nó.
“Bảo bối… Nhớ tao sao? Tao cũng rất nhớ mày… Thật ngoan!"
Mặc kệ Kỳ Hoán Thần làm một người lòng dạ hẹp hòi, bạc tình quả nghĩa vì tư lợi thế nào, nhưng đối với sủng vật yêu thích, cũng tuyệt đối là có mười phần kiên trì cùng yêu thương. Cũng khó trách Ares hỗn huyết hung hãn như vậy, lại ngoan ngoãn phục tùng trung thành và tận tâm với Kỳ Hoán Thần.
Sau một phen thân thiết, Kỳ Hoán Thần một tay ôm cổ Ares, một tay đỡ chân Tư Tuấn muốn đứng lên, thế nhưng khi bàn tay ấn lên bắp chân rắn chắc hữu lực của Tư Tuấn, trong lòng đột nhiên run lên, tê dại ngứa ngáy, nhịn không được dọc theo bắp đùi sờ soạng hướng lên trên.
Tư Tuấn sắc mặt hơi đổi, đột nhiên lui ra sau một chút… Thực sự không nên làm đệm thịt cho hắn, hẳn là để hắn ngã sấp xuống cho bệnh tình nặng thêm!
Có loại tâm lý ngược này không phải xuất phát từ trả thù, mà là… nếu Kỳ Hoán Thần khỏi hẳn, cậu chỉ sợ cũng phải lên pháp trường.
Tâm tình Tư Tuấn không khỏi trở nên trầm trọng, theo Kỳ Hoán Thần cùng đi vào biệt thự, Kỳ Sơn Hải đang ở phòng ăn dùng bữa sáng.
Kỳ Hoán Thần lập tức mang lên vẻ tươi cười của con trai ngoan, ngồi vào bên người Kỳ Sơn Hải cùng hắn ăn cơm.
Ở đây tuy rằng danh là Kỳ gia, nhưng Kỳ Sơn Hải mười ngày nửa tháng mới về một lần, Kỳ Hoán Thần từng thuận miệng nhắc tới hắn bao dưỡng mấy tiểu tình nhân ở bên ngoài, còn thổ tào phẩm vị thưởng thức của hắn đối phụ nữ.
Không giống với Kỳ Hoán Thần thích khiêu chiến cao độ, khẩu vị về phụ nữ của Kỳ Sơn Hải mười năm như một, cho nên tình nhân đều là phong trần nữ tử. Bất quá có giáo huấn của mẹ Kỳ Hoán Thần và mẹ Kỳ Tử Gia, hắn cuối cùng cũng không còn có ý nghĩ phát sốt cùng đưa mấy người phụ nữ về, trải qua thứ gọi là sinh hoạt đại gia tộc.
Hai cha con này, tuy rằng tướng mạo và tính tình một chút tương tự cũng không có, điểm phong lưu này lại là cùng một dòng máu.
Kỳ Sơn Hải thấy Tư Tuấn cùng vào, thần sắc lộ ra chút kinh ngạc, quan sát cậu vài lần, cười nói: “Một đoạn thời gian không gặp, cháu ngược lại càng ngày càng có khí thế… Cuối cùng cũng có chút hình dạng của cha cháu năm đó."
Kỳ Hoán Thần nâng cằm, nghiêng đầu hỏi: “Chú Tư khi còn trẻ hình dáng thế nào ạ?"
“Hắn à… chính là một con lừa, chỉ cần bịt kín hai mắt, là có thể cả đời tại một chỗ xoay quanh mà kéo cối xay a!" Nhắc tới Tư Thiểu Phong, Kỳ Sơn Hải không phải nghiến răng nghiến lợi hoặc châm chọc khiêu khích như trong tưởng tượng của Tư Tuấn, trái lại có vài phần biểu tình cùng ngữ khí hoài niệm.
Bất quá Tư Tuấn sẽ không bởi vì hình dạng này liền ngây thơ cho rằng cha cậu và Kỳ Sơn Hải quan hệ tốt, còn có cái gì tình nghĩa anh em. Cho dù là người dụng tâm hung ác thủ đoạn độc địa như Kỳ Sơn Hải, cũng không hẳn sẽ không có thật tình khi còn trẻ, tuy rằng sau này hắn phát đạt, coi cha cậu là đinh trong mắt gai trong thịt, muốn nhanh chóng loại trừ, thế nhưng người đã chết, những chuyện cũ kia cũng sẽ biến thành tháng năm như nước có thể nhớ lại a!
Ăn xong bữa sáng, Kỳ Sơn Hải đang muốn đi, đột nhiên nhăn mi, chỉ vào một vòng xanh thâm tím trên cổ Kỳ Hoán Thần hỏi: “Làm sao vậy?"
Tư Tuấn nhất thời có chút căng thẳng.
Kỳ Hoán Thần lại không thèm để ý chút nào, thè lưỡi, ám muội nói: “Hắc hắc, không cẩn thận chơi đùa thái quá."
“Chơi đùa cũng không thể như vậy, cẩn thận chơi đến mạng cũng mất." Kỳ Sơn Hải giáo huấn hai câu liền đi ra ngoài.
Tư Tuấn thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.
Lần trước mặt Kỳ Hoán Thần xưng phù nửa tháng, Kỳ Sơn Hải cũng không hỏi đến, lần này bị thương tại nơi trí mạng như vậy, cư nhiên cũng cứ như vậy có lệ cho qua. Cho dù Kỳ Sơn Hải không quản giáo con trai, không giỏi biểu đạt tình cha, cũng không nên chẳng quan tâm như vậy.
Như nhìn ra nghi vấn cùng lo lắng của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần ném cho cậu một viên thuốc an thần: “Yên tâm đi, ông ấy sẽ không đi điều tra chân tướng … cho dù ông ấy biết, chỉ cần anh không truy cứu, ông cũng sẽ không đi tìm nhà cậu em phiền phức."
“Tại sao lại như thế, ông ấy không phải rất thương yêu anh sao?"
“Thương chứ… cho dù thực sự rất thương, tựa như thương một sủng vật dễ thương, một thứ đồ trang trí quý giá… Còn yêu sao, thì chưa hẳn, ngoại trừ chính mình, ông ấy ai cũng không yêu!" Chống lại ánh mắt Tư Tuấn như có chút suy nghĩ, Kỳ Hoán Thần buồn khổ cười rộ lên: “Bất quá cho dù ông ấy không coi trọng anh như em nghĩ, nếu em giết anh, ông ấy cũng sẽ không bỏ qua em cùng một nhà cậu em. Việc đó không liên quan đến địa vị của anh trong lòng ông ta, mà có quan hệ với thân phận của anh… Nếu như ông ấy ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ được, để người tùy tiện giết, vậy còn có ai dám theo ông ấy, vì ông ấy bán mạng? Tuy rằng mạng những người đó, ông ấy cũng căn bản chẳng quan tâm."
“Anh nhưng thật ra rất thanh tỉnh." Tuy rằng vẫn biết, Kỳ Hoán Thần kỳ thực là một người rất thanh tỉnh, thế nhưng hắn có thể nói ra những lời này, vẫn khiến Tư Tuấn có chút kinh ngạc.
“Thanh tỉnh a… Anh chỉ còn lại một ưu điểm này, không phải sao?" Kỳ Hoán Thần nhếch mi cười, vui vẻ tiếp nhận lời nói không rõ khen chê của Tư Tuấn.
Tư Tuấn vốn tưởng rằng, Kỳ Hoán Thần vừa ra viện, thì coi như thời hạn hoãn thi hành hình phạt của cậu kết thúc, nhưng không nghĩ tới Kỳ Hoán Thần vậy mà lại khôi phục sinh hoạt trước khi bị thương, vẫn như cũ mỗi ngày đưa đón hắn đi học, thậm chí hẹn hò với phụ nữ cũng không hề bị ảnh hưởng.
Mục tiêu gần nhất của Kỳ Hoán Thần chính là bà chủ nhà hàng dược thiện kia, bà chủ này tuy rằng thoạt nhìn phong lưu xinh đẹp, cũng không thuận lợi đến tay. Có thể liếc mắt đưa tình cùng mỗi vị thực khách ý không ở trong lời, trên miệng muốn chiếm tiện nghi thế nào đều được, nhưng muốn động tay động chân hay tiến thêm một bước là tuyệt đối không có cửa.
Loại hình bề ngoài phong lưu nội tâm bảo thủ này, tuyệt đối phù hợp khẩu vị của Kỳ Hoán Thần, dùng cờ hiệu bị thương muốn bồi bổ thân thể mỗi ngày đều đến Thuần Vị Trai, tuy rằng vẫn không tiến triển gì, ngược lại thực sự là tẩm bổ đến khí sắc hồng nhuận, thần thái sáng láng.
Nhìn hình dạng Kỳ Hoán Thần chuyên chú nhìn chằm chằm bà chủ xoay như chong chóng, Tư Tuấn không khỏi nghĩ… Có lẽ chỉ là trước đây cậu phản kháng quá kịch liệt, khiến Kỳ Hoán Thần cảm giác mới mẻ, mà hiện tại cậu nhận mệnh, chỉ còn chờ lên pháp trường, vì thế Kỳ Hoán Thần theo đuổi kích thích lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị?
Trong nồi hầm canh gà hà thủ ô an thần bổ não bốc hơi nghi ngút, Tư Tuấn ra không ít mồ hôi, giống mỗi vị thực khách trong nhà hàng nới lỏng cổ áo kéo tay áo lên chuẩn bị nhanh chóng dùng bữa, lại đối diện với ánh mắt đột nhiên phát sáng của Kỳ Hoán Thần.
Kia hiển nhiên là bộ dạng mắt thấy lợn nhà đã dưỡng béo, nhìn sao giống với ánh mắt đói khát của thực khách trong nhà hàng.
Tư Tuấn không khỏi tự giễu chính mình ý nghĩ quá mức ngây thơ.
Kỳ Hoán Thần để đạt được cậu lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn nhiều lần thân thể phải chịu đau đớn, sao vậy có thể đơn giản buông tha miếng thịt béo đã đến bên mép như vậy?!
Lại nói tiếp thực sự là châm chọc, cậu bởi vì Kỳ Hoán Thần là kẻ chỉ vì cái trước mắt, háo sắc lạm giao mà nghĩ hắn nông cạn tự kiêu, nhưng bởi vì dục niệm của hắn với mình mà phát hiện một mặt thâm trầm lại kiên trì của hắn.
Đây xem như là Kỳ Hoán Thần mạnh mẽ phản kích lại khinh thị sao?!
Tác giả :
Vạn Tiểu Mê