Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)
Chương 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Cẩn ngẩn người nhìn Cố Viễn, một lát sau mới nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi làm cái gì, tối hôm qua rốt cuộc cậu đi đâu mà gọi hơn hai mươi cuộc cũng không nhận? Cả đêm không về đúng không, đến người chết cũng có thể nghe thấy tiếng tôi gõ cửa phòng cậu đó!"
Phương Cẩn hoàn toàn không ngờ Cố Viễn chấp nhất đến từng chi tiết như thế, một lát sau cậu mới nặn ra được một câu: "Tôi... tôi bị sốt nên ngủ, thực sự không có nghe thấy."
Cố Viễn nhăn đôi mày rậm lại, dùng ánh mắt sắc bén quan sát cậu trong chốc lát, rồi đột nhiên cất bước đi tới bên bồn tắm.
Phản ứng duy nhất của Phương Cẩn là bỗng nhiên co rúm lại, từ mũi trở xuống kể cả miệng đều hoàn toàn vùi vào trong nước ấm. Nhưng ngay một giây sau đó trong ánh mắt khó có thể tin được của cậu Cố Viễn lại vươn tay, đặt lên trán cậu một hồi, mới không tin tưởng nói: "Là do nước ấm xông nóng người chứ gì?"
Phương Cẩn lào rào giơ lên một tay từ trong nước, làm động tác xua xua về phía cửa ý bảo hắn đi ra ngoài.
"Nước bắn lên này!" Cố Viễn không hài lòng nói, vì chuẩn bị tham dự tiệc rượu nên hắn đã mặc cả bộ áo vest sơ mi quần tây trang trọng, là loại cao cấp bậc nhất được đặt làm thủ công, trong phòng tắm hơi nóng dày đặc lại đột nhiên có kiểu quần áo chỉnh tề, phối hợp với ánh mắt ép sát từng bước và sự truy hỏi đến cùng này càng lộ thêm vẻ hung hăng gây sự: "Cậu làm trợ lý bên cạnh Cố Danh Tông cũng qua loa tắc trách như thế phải không? Tại sao không nghe điện thoại, điện thoại để im lặng đúng không? Cố ý không nghe máy đúng không? Tại sao bị bệnh mà không gọi điện báo cho ai tiếng nào hả?"
Phương Cẩn co rúc cả người vào trong bồn tắm, gần như xấu hổ đến sắp không nói nên lời, hơi sương bốc lên lấp đầy nước trong ánh mắt.
"Lần này tôi chỉ dẫn có một mình cậu theo làm trợ lý thôi đó!" Cố Viễn dùng ngón tay gõ gõ lên trán của cậu rồi nói: "Tiếp theo còn sáu ngày tiệc rượu với hội thương nhân, cậu ngay cả bắt chuyện cũng chưa bắt được câu nào đã bệnh thì tôi sẽ rất phiền phức đó! Biết không? Tiền thưởng mỗi tháng của cậu bao nhiêu hả?"
Lỗ tai Phương Cẩn đỏ bừng, dường như muốn nhỏ máu, một lát sau mới giữ cái tư thế để một nửa khuôn mặt chôn trong nước kia mà lắc đầu một cái, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc cầu xin hắn đừng nói gì nữa.
Cố Viễn còn muốn giáo huấn thêm vài câu, nhưng đường nhìn lại rơi xuống cổ và vai lờ mờ dưới mặt nước, sâu hơn nữa là xương quai xanh thấp thoáng, đột nhiên lời sắp nói lại bị nghẹn một chút.
Chẳng biết từ khi nào mà bầu không khí trở nên vô cùng kì quái, đại khái là vì trong phòng tắm bức bối, Cố Viễn đột nhiên cảm thấy hơi nóng xông lên nhiều quá, đến cả trên phần bắp thịt bao bọc lấy sống lưng cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"..." Cố Viễn đứng lên làm như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Tắm nhanh một chút rồi ra đi!" Sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài.
...
Một lát sau Phương Cẩn bọc áo choàng tắm, từ trong phòng tắm ló đầu ra, chỉ thấy Cố Viễn ngồi trên giường đưa lưng về phía cậu, trên tay cầm giấy tờ loạt soạt lật qua một trang: "Cậu đã khỏe chưa?"
Phương Cẩn bay qua lần mò đồ đạc trên giường một vòng, rồi lại lui về phòng tắm đóng cửa lại.
Lại qua một hồi nữa lúc cậu đi ra ngoài quần áo đã chỉn chu, áo sơ mi ngay ngắn phẳng phiu cài đến tận nút trên cùng. Lúc này Cố Viễn mới xoay người lại, chỉ thấy một tay hắn cầm bản hợp đồng tiếng Đức mà gần đây Phương Cẩn đang thẩm duyệt, một tay bất ngờ cầm một cây nhiệt kế.
"..." Quả thực giờ khắc này Phương Cẩn không biết nên diễn tả tâm tình mình như thế nào nữa. Cậu làm trợ lý cho Cố Viễn mấy tháng nay, hôm nay là lần đầu tiên nổi lên xúc động muốn đẩy người này ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
Nhưng mà Cố Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp ném nhiệt kế qua: "Nè."
Phương Cẩn đứng ngây người một lúc lâu, mới cầm lấy nhiệt kế nhét vào lỗ tai trong ánh mắt vô cùng đem lại cảm giác áp bách của Cố Viễn. Một giây tiếp theo có âm thanh nhắc nhở vang lên, Cố Viễn chộp lấy cái nhiệt kế cậu đưa sang, nhìn thoáng qua, nhướng mày lên: "Ba mươi sáu độ tám."
"..." Phương Cẩn khóc không ra nước mắt: "Thật sự là sáng sớm nay thức dậy đã hạ sốt rồi..."
Cố Viễn đập đập bản hợp đồng dày cộm viết đầy lời chú thích và phân tích trong tay kia, lạnh lùng nói: "Xem xét lượng công việc của cậu nên tạm thời tôi không truy cứu việc này nữa, chỉ một lần này thôi lần sau không được viện lý do này nữa, nếu như còn có lần sau thì đừng trách tôi cho cậu xào mực, có nghe thấy không?" (Mực khi xào lên sẽ có xu hướng cuốn lại, cuốn lại => cuốn gói = bị đuổi, là cách nói giảm nói tránh của mấy bạn trẻ bên Trung về việc bị sa thải:v Bạn Cẩn ít tiếp xúc vs bên ngoài nên không hiểu bạn Viễn đang nói gì.)
Hắn vừa dứt lời tim Phương Cẩn đã đập lỡ nửa nhịp, mắt mở to ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Trong vẻ mặt muốn biện bạch mà không tìm được lời của cậu lộ ra một sự ngỡ ngàng, hình như có chút vô tội, lại có vẻ như không kịp phản ứng rằng mình nghe được cái gì.
Chẳng biết tại sao trước ánh mắt ấy, trong lòng Cố Viễn lại đột nhiên nổi lên một sự khác thường vi diệu. Nếu như tỉ mỉ thưởng thức, loại khác thường này dường như có một sự tương tự khó hiểu với khoảnh khắc kia trong phòng tắm, cảm giác có chút mơ hồ lại có chút khó hình dung. (Mình chú thích chỗ vi diệu chút vì thấy nhiều bạn dùng đùa đùa chứ ko hiểu từ này, vi diệu nghĩa là cái gì đó cực kỳ nhỏ thôi nhưng lại rất hay, rất đáng chú ý, kỳ diệu hoặc tuyệt vời.)
Hắn gần như theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đè nén cảm giác khó tả đó lại: "Có nghe thấy không?"
"...Vâng." Phương Cẩn nhỏ giọng nói.
Lúc này Cố Viễn mới thôi, vẫy tay gọi cậu qua cùng xem hợp đồng.
...
Sau khi Cố Viễn từ nước Anh trở về thì dùng danh nghĩa tập đoàn nhà họ Cố tiếp nhận một công ty vận tải hàng hải và một xí nghiệp điện tín có đầu tư vốn cổ phần. Sở dĩ Phương Cẩn được Cố Viễn giữ lại mang theo bên người, không chỉ là vì thỏa hiệp sau cùng với Cố Danh Tông, mà còn có một nguyên nhân quan trọng là cậu thật sự rất có năng lực về nghiệp vụ để hỗ trợ hắn trên hai phương diện này.
Phương Cẩn học thạc sĩ chuyên ngành tài chính ngân hàng ở Đức, mà xưởng đóng tàu chuyên cung ứng cho công ty vận tải hàng hải cũng là xí nghiệp của Đức, thường xuyên phải qua lại với các chuyên gia bên Đức. Ngoài ra thời gian cậu ở bên cạnh Cố Danh Tông nghe đâu cũng từng hỗ trợ giải quyết các hạng mục ở xí nghiệp điện tín, cũng có kinh nghiệm về thẩm duyệt báo cáo và hoạt động tài chính trong ngành điện tín, mà vốn dĩ trong những người thân tín của Cố Viễn lại không có người như thế.
Lúc Phương Cẩn vừa tới, Cố Viễn đã lặng lẽ quan sát một đoạn thời gian. Với tư cách trợ lý mà nói thì cậu quả thật rất xứng đáng với chức vụ, làm việc tỉ mỉ, chu đáo, nhìn nhận vấn đề toàn diện, giao cho cậu bất cứ chuyện gì cũng hoàn thành không sai sót, mà quan trọng nhất là trừ khi bị hỏi, bằng không sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sau đó Cố Viễn còn âm thầm thử thách cậu vài lần, kết quả cũng vẫn vừa ý, cuối cùng mới từ từ giao cho cậu xử lý những hợp đồng, giấy tờ quan trọng hơn.
"Giá dầu toàn cầu đang bất ổn, ngành vận tải hàng hải sa sút, đầu năm nay vốn đầu tư nước ngoài ở xưởng đóng tàu cũng khiến cho lợi nhuận chảy ra bên ngoài. Chờ sáu tháng cuối năm thu thuyền vào rồi bán lại ra ngoài, lợi nhuận tối thiểu là khoảng này." Cố Viễn giơ ba ngón tay ra hiệu: "Đô la Mỹ. Người mua đầu ra tôi cũng đã quyết định rồi."
Phương Cẩn ngồi bên cạnh hắn chăm chú lắng nghe, rồi hỏi: "Nhưng tiền đặt cọc rút từ hạng mục nào ra?"
"Ngân hàng cho vay lãi suất ổn định, hoặc lấy từ khoản thu trong hạng mục hợp tác với bên vận tải Minh Đạt." Cố Viễn dừng lại chốc lát, dường như đang cân nhắc cái gì, lại nói: "Theo suy đoán của tôi thì chắc là sẽ không bất ổn đâu. Lát nữa cậu đưa tư liệu điều tra tình hình bên Minh Đạt cho tôi xem thử."
Khác với Cố Danh Tông đã xác định giang sơn, mỗi ngày chỉ cần đứng trên đỉnh cao theo dõi hướng đi của tình hình chung, Cố Viễn có một đống lớn những công việc cụ thể, rườm rà và phức tạp phải xử lý.
Lúc Phương Cẩn vừa đến bên cạnh hắn đã từng âm thầm kinh ngạc sinh lực của hắn sao lại dư thừa đến như vậy, có khi hôm nay liều mạng trong tiệc rượu đến rạng sáng hai ba giờ, hôm sau đã bò dậy làm việc mười ba mười bốn tiếng liên tục, hơn nữa trong suốt quá trình vẫn có hiệu suất cao, chu đáo chặt chẽ, tư duy hoạt động nghiêm ngặt trật tự như máy vi tính vậy.
Thậm chí, hắn còn có thể vận hành mấy hạng mục quan trọng cùng lúc mà không rối loạn chút nào, toàn bộ phương hướng liên kết, tiến triển của hạng mục, dòng chảy tài chính cùng với kế hoạch sắp tới, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự tựa như có bản đồ rõ ràng cặn kẽ trong đầu vậy, chưa bao giờ tạo ra bất kỳ sai lầm nào.
Đàn ông chăm chú làm việc là gợi cảm nhất, Cố Viễn dùng bút máy vạch ra từng mục trọng điểm trên hợp đồng, ánh mắt của Phương Cẩn rơi xuống sườn mặt sâu sắc cùng sống mũi thẳng tắp, cậu có chút hoảng hốt.
"Được rồi, tôi còn phải đi chuẩn bị chuyện đọc diễn văn trong tiệc rượu buổi tối." Cố Viễn phành phạch khép tài liệu lại, giương mắt hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Phương Cẩn đột nhiên thu hồi tầm mắt lại, tập trung nhìn vào mặt ngoài của hợp đồng nói: "Không có gì ạ."
"..."
Cố Viễn dường như muốn nói cái gì, nhưng mà ngay sau đó lại quên mất lời.
Hắn đột nhiên phát hiện mình và Phương Cẩn đều ngồi ở trên giường, thân thể bên cạnh truyền đến hơi nước tươi mát dễ chịu sau khi tắm, có vẻ mùi xà phòng là hỗn hợp hương hoa và hương trái cây, khiến cho người ta không kìm lòng được mà muốn đến gần tỉ mỉ ngửi cho rõ ràng.
Là mùi hương gì thế nhỉ? Trong lòng Cố Viễn đột nhiên toát ra cái ý nghĩ này.
Chắc là hỏi quản gia thì sẽ biết thôi, đồ dùng tắm rửa trong phòng cho khách chắc là chuẩn bị như nhau hết.
Cố Viễn nghĩ như vậy, lại cảm thấy cùng ngồi sóng vai với Phương Cẩn ở trên giường hình như có chỗ nào không đúng. Cảm giác khác thường vừa đè xuống lại dâng lên càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn khiến hắn đột nhiên sinh ra ảo giác rằng tay không biết đặt chỗ nào, mắt cũng không biết nhìn đi đâu.
Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy có luồng hơi nước mang theo hương thơm rõ ràng xông đến chóp mũi, Cố Viễn nín thở, đến cả tư duy cũng xuất hiện khoảng trống trong phút chốc.
"...Nếu bị bệnh thì cậu đi nghỉ ngơi trước đi." Cố Viễn đứng lên, nghe thấy mình dùng ngữ điệu lạnh lùng nói, "Buổi tối đừng có mất tích nữa đó, gọi cậu cậu phải nghe điện thoại."
Phương Cẩn nhỏ giọng nói: "Vâng."
Cố Viễn ừm một tiếng từ trong xoang mũi, ngoài mặt hoàn toàn bình tĩnh thản nhiên, để giấy tờ xuống vòng qua giường lớn, đi ra khỏi căn phòng dành cho khách này.
Một khắc khi trở tay đóng cửa hắn nhịn không được quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Phương Cẩn đang quay đầu nhìn về phía hắn từ trong khe cửa. Giây phút đó thần sắc nơi đáy mắt cậu dường như có chút khổ sở, nhưng cũng chỉ là rất nhỏ nhặt, một cảm giác như mực nước sau khi pha loãng thì khẽ quét một đường lên giấy Tuyên Thành vậy.
Cố Viễn không nhịn được muốn nhìn rõ ràng, nhưng lúc này cửa đã lạch cạch một cái rồi đóng chặt.
... Là còn để bụng hồi nãy mình nói cho cậu ấy xào mực sao?
Có phải là nặng lời rồi không? (Người ta căn bản không hiểu ông nói gì hết á ba. Klq có ai giống mình cảm thấy Cố Viễn trẻ con ko, kiểu như cậu bé cáu kỉnh nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo á, nhìn thì có vẻ xấu tính nhưng thật ra rất đáng yêu. Tiểu công ngạo kiều a, thấy cưng chết được:v. Giải thích ké cho phần dưới, trái tim thủy tinh ý chỉ người yếu đuối, có trái tim mong manh dễ vỡ nát bét:v)
Trong khoảng vài giây Cố Viễn đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sự do dự trong lòng dần dần tăng lên, thậm chí trong phút chốc còn sinh ra một loại xúc động muốn đẩy cửa đi vào giải thích một chút.
Nhưng ngay sau đó hắn lại phản ứng kịp, thân là ông chủ thì một câu dọa dẫm nhỏ như vậy cũng đâu có chỗ nào không đúng đâu, rõ ràng là do Phương Cẩn thân là cấp dưới mà lại có trái tim thủy tinh.
Đúng, chính là do cậu ấy có trái tim thủy tinh.
Cố Viễn hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm xoay người rời đi đi.
...
Đêm hôm đó Phương Cẩn quả nhiên không để cho ông chủ leo cây nữa, trước khi tiệc rượu bắt đầu đã ăn mặc sẵn sàng đứng ở trước hội trường. Cố Viễn bận rộn chào đón khách khứa, chưa kịp dạy bảo cậu, gật đầu một cái rồi đi mất.
Tối hôm nay phần lớn quan khách đến đây đều là những vị cấp cao quan trọng trong tập đoàn và những người đứng đầu các công ty con, do đó việc Cố Viễn đọc diễn văn gần như là công khai với bên ngoài rằng Cố Danh Tông đã thừa nhận đứa con trưởng. Phương Cẩn đứng bên cạnh bàn tiệc thật dài, vừa vỗ tay theo số đông vừa liếc nhìn về phía Trì Uyển Như cách đó không xa, lại thấy người phụ nữ này trang điểm lộng lẫy mặt mày tươi cười, không có bất kỳ tâm tình khác thường nào.
Suy cho cùng cũng đã rèn luyện ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, gừng càng già càng cay nhỉ.
Một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu vàng nhạt đứng sau lưng Trì Uyển Như, chắc là cháu gái bà ta. Phương Cẩn chú ý nhìn thoáng một cái, kia thật sự là một mỹ nữ không có chút gì để nghi ngờ, mặt mũi mang theo phong thái cực kỳ quyến rũ của phương tây, da trắng môi đỏ vô cùng gợi cảm, mái tóc dài đen nhánh dùng kẹp tóc nạm đá quý cài lên tạo ra một búi tóc cao quý; dáng người cô hết sức thon thả đường cong tinh tế, khí chất tao nhã hiền thục, có thể còn tốt hơn một bậc so với Trì Uyển Như khi còn trẻ.
Phương Cẩn có chút hoảng hốt.
Cậu cho là mình sẽ có một chút hơi khổ sở, chuyện ngay trước mắt mới phát hiện cảm giác trong lòng thật ra là vui vẻ.
Mỹ nhân như vậy, thật sự rất xứng đôi với Cố Viễn.
Nếu như hai người họ đứng cùng một chỗ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thán rằng một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ thôi.
Phương Cẩn nghĩ như vậy, động tác vỗ tay dần dần chậm lại. Đúng lúc này tầm nhìn ở khóe mắt đột nhiên thoáng liếc thấy trên đài cao, đứng sau lưng Cố Viễn là Cố Danh Tông đang đưa ánh mắt đảo một vòng phía dưới, lướt qua đám đông rồi rơi xuống trên người cậu, y lộ ra một nụ cười gần như không thể phát hiện.
Trong lòng Phương Cẩn đột nhiên run lên một cái, vừa mới chuyển mắt lên đã thấy Cố Viễn hạ thấp người buông microphone, Cố Danh Tông lập tức bước lên phía trước, bắt đầu nho nhã lễ độ đọc diễn văn cảm tạ các vị quan khách.
Nếp nhăn trên mặt khi cười cực kỳ nhỏ lại phảng phất ý tứ sâu sắc vừa nãy tựa như chưa từng xảy ra, Phương Cẩn không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu hơi cứng người đứng ở nơi đó.
Lễ đọc diễn văn kết thúc, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Sau khi Cố Viễn liên tục đi ứng phó hết các lời bắt chuyện và mời rượu của khách khứa, hắn mang theo mùi rượu sải bước vượt qua đám đông, Phương Cẩn đứng sau bàn ăn dài lập tức giơ tay đưa lên một ly nước sô đa.
Cố Viễn nhận lấy một hơi uống cạn sạch, lại nhận lấy đĩa cơm trong tay Phương Cẩn, một ngụm lớn cắn mất nửa con tôm hoàng đế đã được bóc vỏ. Sau khi dùng tư thế như gió cuốn mây tan quét sạch nửa dĩa đồ ăn, hắn mới lấy khăn ăn trong tay Phương Cẩn lau miệng, rồi hỏi: "Cậu ăn cái gì chưa?"
Phương Cẩn cũng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút rồi mới nói: "Đã... tùy tiện ăn một chút rồi. Ngài còn muốn cái gì không?"
Cố Viễn lắc đầu, thuận tay túm một người giúp việc đang đi ngang qua: "Cháo thịt nạc trứng muối trưa hôm nay nấu không tệ, đem cho tôi một chén."
Người giúp việc nghe lời đi lấy, Phương Cẩn ngạc nhiên hỏi: "Ngon thế nào mà lại muốn ăn vậy?"
"Đưa cho cậu."
"...Tôi?"
"Không phải cậu phát sốt sao?"
"...Không phải là ngài không tin sao?"
Cố Viễn lạnh lùng nói: "Tôi đây không phải là phối hợp với cậu sao?"
Phương Cẩn không còn lời nào để chống đỡ, cứ cảm thấy cái logic này là lạ chỗ nào, nhưng nhất thời nửa khắc lại không nói nên lời rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Lúc này người giúp việc bưng lên một chén cháo thịt nạc trứng muối nhỏ nóng hôi hổi, Phương Cẩn không có cách nào từ chối, chỉ đành cầm cháo lên ăn trong ánh mắt lấp lánh sáng ngời của Cố Viễn. Kỳ thực tay nghề của đầu bếp ở nhà họ Cố thật sự giỏi, trứng muối ngon lành thơm nồng, từng viên thịt nạc rõ ràng, bỏ thêm gừng xắt sợi, dầu vừng, hành lá, rau thơm, hạt gạo trơn tròn trắng trong như ngọc trai nấu sền sệt mềm mại, ăn vào trong miệng liền tan ra...Chỉ là trong trường hợp xa hoa cao sang đài các này mà ăn cháo thịt nạc trứng muối vẫn có chút kỳ dị, Phương Cẩn vừa ăn vừa liếc trộm hai bên, chỉ mong rằng không ai chú ý tới mình.
Cố Viễn không kiên nhẫn mà gõ gõ lên chiếc đồng hồ Vacheron Constantin nạm kim cương trên tay: "Nhanh lên một chút, đợt mời rượu kế tiếp sắp bắt đầu rồi, tôi còn phải đi ra ngoài dạo một vòng nữa." (hãng đồng hồ cao cấp và lâu đời nhất của Thụy Sĩ, cái ổng đeo chắc tệ lắm cũng vài tỷ, bạn sẽ chú thích hẳn hình đồng hồ 18 tỷ:v)
May mà bọn họ đứng ở một góc tương đối khuất, Phương Cẩn ăn chén cháo như ăn trộm, vội vội vàng vàng cầm khăn ăn lau miệng.
Vừa mới ăn xong đồ nóng hổi lại cố sức chà lau như vậy, dưới ánh đèn sáng rực rỡ của phòng tiệc, khóe miệng cậu cũng ửng lên sắc đỏ sáng bóng.
Ánh mắt của Cố Viễn theo bản năng dừng lại trên đó, ngay sau đó lại cố gắng quay đi, hầu kết trượt lên xuống một cái: "Xong chưa? Vừa rồi uống rượu xã giao với mấy người đó nhanh quá, cậu theo tôi đi ra bên ngoài hóng gió một chút."
Cố Viễn sống cuộc đời con trưởng ở gia đình giàu có danh giá nếu nói không xa hoa là giả, nhưng không hề thoải mái giống như người ngoài nghĩ. Hắn sinh ra đã không có mẹ ruột, Cố Danh Tông biết nếu lớn lên trong tay bảo mẫu thì cậu bé chắc chắn sẽ không thành tài, vì vậy thái độ của y với toàn bộ người giúp việc bên cạnh hắn đều cực kỳ lạnh lùng cứng rắn, nghiêm khắc ngăn chặn bất cứ sự dung túng cưng chiều nào. Thời niên thiếu Cố Viễn đi Anh du học, để rèn luyện thể lực và nâng cao kiến thức, vừa đến kỳ nghỉ hắn đã bị Cố Danh Tông đưa đến làm việc ở nông trại của gia tộc, chưng cất rượu, chăn ngựa, vắt sữa gì đó đều làm hết. Lúc mấy cậu ấm khác dạo du thuyền ôm mỹ nữ, hắn lại ở vùng nông thôn của nước Anh mà học cưỡi ngựa đua trong trang viên, có một lần suýt chút nữa ngã gãy cổ.
Chờ đến khi hắn trở về từ nước Anh, liền lập tức tiếp nhận một công ty vận tải hàng hải có thành tích không tốt đẹp gì và một hạng mục điện tín đã lỗ vốn không thấy lợi nhuận trong mấy năm liền. Hắn dọn ra khỏi nhà chính của nhà họ Cố, tự mình đến khu nhà ở ven trung tâm thành phố xa hoa, mỗi lần trở về đều là vì nhà họ Cố tổ chức sinh nhật, lễ mừng năm mới, tiệc cảm ơn trong giới làm ăn hoặc những buổi lễ lớn cần có người hỗ trợ như thế này... Hơn nữa Cố Danh Tông thật sự coi Cố Viễn như lực lượng lao động mà sai bảo, cứ giao cho con trai nhiệm vụ đi đối phó mấy lão cáo già ăn tươi nuốt sống trong tập đoàn cao cấp này.
Trong vườn hoa bên ngoài phòng tiệc treo đầy đèn màu, hồ phun nước chảy róc rách, xa xa truyền đến bản nhạc nhẹ du dương của dàn nhạc, Cố Viễn kéo lỏng chiếc cà vạt thắt quá chặt, cả người được gió mát quét qua, mùi rượu tức khắc tản đi rất nhiều.
Phương Cẩn đi ở phía sau hắn, chỉ nghe hắn đột nhiên hỏi: "Cậu cũng thấy Trì Thu kia rồi?"
"Ai?"
"Cháu gái Trì Uyển Như."
Cổ họng Phương Cẩn căng lên, một lát sau mới đắn đo nói: "Rất... đẹp."
"Đẹp cũng không thể thành cơm ăn." Cố Viễn cười nhạo một tiếng: "Cho là tôi không biết sao, cô gái đó là được nhà bà ta nhận nuôi từ nhỏ. Vốn dĩ Trì gia là gia tộc cấp thấp, Trì Uyển Như nảy ra cái chủ ý này đã làm tôi thấy buồn nôn, kết quả còn tìm cách nhận nuôi cho đủ số. Ngày hôm qua cậu không tới nên không biết đâu, bà ta làm trò trước mặt cha bảo tôi "thuận tiện thì đi chung với con bé đi", lúc đó tôi trực tiếp chặn họng luôn."
Phương Cẩn ngạc nhiên nói: "Chặn cái gì?"
"Tôi nói để tiện cho em họ thì để Cố Dương chăm sóc đi, có quan hệ gì với tôi." Cố Viễn lạnh lùng nói: "Cho bà ta hai phần mặt mũi, vậy mà thật sự xem mình là mẹ kế của tôi."
Phương Cẩn không biết nên đáp lại như thế nào, một lát sau đành phải dỗ dành: "Ngài tự biết bà ấy không phải là được rồi."
Cố Viễn trước mặt người ngoài thì vui giận bất thường, ở trước mặt thuộc hạ hắn tin tưởng cũng nói chuyện rất thẳng, đang muốn chế giễu hai câu nũa, đột nhiên lại thấy cách đó không xa hiện lên một bóng người thướt tha duyên dáng... Là Trì Thu.
Đúng lúc hay là cố ý?
Cố Viễn nhìn thấy biết bao nhiêu loại mánh khóe quỷ quái ranh ma của đám thuộc hạ, cuộc đời này chưa từng có cảm giác tim đập thình thịch hay câu đẩy câu đưa làm quen này nọ với mối tình đầu. Bất kỳ cái gì gọi là cuộc gặp gỡ lãng mạn trong mắt hắn đều chỉ phân làm hai loại, một loại là cố ý sắp xếp rồi diễn thất bại, một loại khác là cố ý sắp xếp rồi may mắn diễn thành công... Về phần tình cờ gặp gỡ gì đó, căn bản là chuyện không tồn tại, trên đời này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy?
Trong lòng Cố Viễn khẽ động, trong đầu đột nhiên nảy ra một trò đùa hết sức quái đản, xoay người một cái kéo Phương Cẩn đến ven đường.
"Ngài..."
Cố Viễn chặn miệng Phương Cẩn lại, sau đó dùng một tay ôm cậu vào trong lòng, xoay mặt đè xuống.
"...!"
Cả người Phương Cẩn tựa như bị điện giật, hô hấp đứt đoạn, trái tim ngừng đập, từng đợt tê dại từ sâu trong não lan tràn ra toàn thân.
Cậu không có cách nào cử động cũng không phát ra được âm thanh nào, toàn bộ giác quan trên cơ thể đều biến mất, trong thoáng chốc chỉ cảm nhận được gương mặt Cố Viễn đang áp sát bên gò má cậu, hơi thở cũng phả đến bên tai cậu, dưới ánh sáng lờ mờ thật sự giống như hai người đang hôn môi.
Đây là có chuyện gì?
... Lẽ nào đang nằm mơ sao?
Đầu óc Phương Cẩn trống rỗng, phảng phất chỉ vài giây ngắn ngủi lại dường như dài đằng đẵng cả một thế kỷ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh di chuyển vang lên từ bên cạnh, ngay sau đó một vạt váy dạ hội màu vàng nhạt lướt qua bụi cây sau lưng Cố Viễn rồi biến mất.
... Là cháu gái của Trì Uyển Như.
Giờ Phương Cẩn mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trái tim dần dần khôi phục nhịp đập, toàn bộ máu trong người bỗng chốc ồ ạt dồn vào trên mặt trên tay, cả người dâng lên từng đợt mơ hồ.
Mãi cho đến khi xác định tiếng bước chân đã đi xa Cố Viễn mới buông Phương Cẩn ra, khàn giọng nói: "Ngại quá, tôi làm trò cho cô ta nhìn thôi, cậu..."
Hắn thình lình ngưng nói, chỉ thấy gò má cong cong tươi đẹp trắng nõn của Phương Cẩn đỏ bừng cả lên, như thể sắp nhỏ ra máu, ánh mắt mơ hồ lại hàm chứa ánh nước sóng sánh, dường như ánh sao ngập trời đều chiếu vào nơi sâu thẳm trong con người xinh đẹp đó.
Cố Viễn ngây dại.
Tiếng người và bản dạ khúc thấp thoáng từ xa xa cũng dần tan biến, cả thế giới chỉ còn lại ngọn gió đêm nhẹ lướt qua bãi cỏ, xào xạc rung động, bao trùm cả đất trời.
Người này sao mà giống con gái vậy, Cố Viễn nghĩ lung tung.
Tại sao mặt lại đỏ như vậy, mắt lại ướt như thế, đây là đang tức giận sao?
Lỡ như người này khóc lên thì làm sao bây giờ? Có thể nào sẽ đột nhiên từ chức không?
Miệng Cố Viễn động động, tựa như muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng giống như có cái gì chặn lại khiến cho không một âm thanh nào phát ra được. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện mình còn đang nắm chặt lấy cánh tay của Phương Cẩn, vì vậy lập tức như bị điện giật mà buông ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng như bị thiêu đốt.
"Cậu..." Cố Viễn lắp bắp nói.
Tiếp theo đó, ngay tại cái thời điểm này, hắn đột nhiên nhìn thấy dưới cổ áo của Phương Cẩn có một cái dấu gì đó.
Đèn màu xa xa từ hoa viên ánh lại, tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vì khoảng cách rất gần, vóc dáng của Cố Viễn cũng đủ cao để bao quát Phương Cẩn ở phía dưới, từ góc độ này quả thật có thể thấy rõ ràng cái dấu kia là cái gì.
... Đó là một dấu hôn.
Đầu Cố Viễn như bị một cái búa tạ đập vào, trong lòng chỉ tràn ngập một suy nghĩ: thì ra tối hôm qua cậu ấy đi làm cái kia!
Chả trách không nhận điện thoại của mình! Hôm nay còn nói dối mình!
Cậu ấy đi tìm người!
Một ngọn lửa giận vì bị lừa dối, bị phản bội nháy mắt cuộn trào trong tim Cố Viễn, không có dấu hiệu nào lại xảy đến rất mãnh liệt rõ ràng, khiến hắn không còn thời gian để suy nghĩ hay phản ứng, toàn thân đã bị sự kích động và giận dữ bao phủ ngay tại chỗ.
Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm Phương Cẩn, lồng ngực hơi phập phồng, một lúc sau thì mở miệng rồi lại không nói gì.
Ngay sau đó hắn kiên quyết quay đầu, sải bước băng nhanh qua bãi cỏ.
"..."
Phương Cẩn căn bản không ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu mở mắt trừng trừng nhìn Cố Viễn bước nhanh qua hoa viên đi về hướng phòng tiệc, trong mắt cậu hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đây là... đây là có chuyện gì, anh ấy cảm thấy ghê tởm sao?
... Ghê tởm.
Cái suy đoán này gần như là toát ra theo bản năng, nhưng lập tức đã khiến sắc mặt của Phương Cẩn hơi thay đổi, lục phủ ngũ tạng như đột ngột bị dội cả một thùng nước đá.
Không không không, không hẳn là như vậy đâu. Phương Cẩn có chút hoang mang bối rối mà tự an ủi mình. Biết đâu anh ấy chỉ là đột nhiên nhớ đến một việc gấp nào đó, Cố Viễn vốn chính là vui giận thất thường như vậy, cũng có lẽ anh ấy chỉ là cảm thấy cái trò đùa quái đản vụng về này đã khiến anh ấy mất hết mặt mũi trước mặt Trì Thu thôi...
Một tia vui sướng lén lén lút lút nảy lên trong sự hồi hộp vừa nãy, đã hoàn toàn bị cảm giác khủng hoảng thay thế rồi. Tay chân Phương Cẩn hơi nhũn ra không thể nhúc nhích, đứng tại chỗ một hồi lâu, mới nặng nề lê bước chậm rãi xoay người.
Ý định ban đầu của cậu là muốn đi về phòng tiệc, nhưng ở giây kế tiếp đồng tử của cậu lại đột nhiên co rút lại dữ dội...
Chỉ thấy cách đó không xa trên ban công lầu hai của hội trường có hai người, cũng đang xoay người đi vào trong, với cậu mà nói đó là hai bóng lưng cực kỳ quen thuộc.
... Cố Danh Tông và Trì Uyển Như.
Vừa rồi bọn họ ở trên cao, hẳn là đã thấy toàn bộ sự việc.
Chú thích:
Đồng hồ Vacheron Constantin, loại này khoảng 800.000$ ~ 18 tỷ:v
Tôm hoàng đế
Phương Cẩn ngẩn người nhìn Cố Viễn, một lát sau mới nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi làm cái gì, tối hôm qua rốt cuộc cậu đi đâu mà gọi hơn hai mươi cuộc cũng không nhận? Cả đêm không về đúng không, đến người chết cũng có thể nghe thấy tiếng tôi gõ cửa phòng cậu đó!"
Phương Cẩn hoàn toàn không ngờ Cố Viễn chấp nhất đến từng chi tiết như thế, một lát sau cậu mới nặn ra được một câu: "Tôi... tôi bị sốt nên ngủ, thực sự không có nghe thấy."
Cố Viễn nhăn đôi mày rậm lại, dùng ánh mắt sắc bén quan sát cậu trong chốc lát, rồi đột nhiên cất bước đi tới bên bồn tắm.
Phản ứng duy nhất của Phương Cẩn là bỗng nhiên co rúm lại, từ mũi trở xuống kể cả miệng đều hoàn toàn vùi vào trong nước ấm. Nhưng ngay một giây sau đó trong ánh mắt khó có thể tin được của cậu Cố Viễn lại vươn tay, đặt lên trán cậu một hồi, mới không tin tưởng nói: "Là do nước ấm xông nóng người chứ gì?"
Phương Cẩn lào rào giơ lên một tay từ trong nước, làm động tác xua xua về phía cửa ý bảo hắn đi ra ngoài.
"Nước bắn lên này!" Cố Viễn không hài lòng nói, vì chuẩn bị tham dự tiệc rượu nên hắn đã mặc cả bộ áo vest sơ mi quần tây trang trọng, là loại cao cấp bậc nhất được đặt làm thủ công, trong phòng tắm hơi nóng dày đặc lại đột nhiên có kiểu quần áo chỉnh tề, phối hợp với ánh mắt ép sát từng bước và sự truy hỏi đến cùng này càng lộ thêm vẻ hung hăng gây sự: "Cậu làm trợ lý bên cạnh Cố Danh Tông cũng qua loa tắc trách như thế phải không? Tại sao không nghe điện thoại, điện thoại để im lặng đúng không? Cố ý không nghe máy đúng không? Tại sao bị bệnh mà không gọi điện báo cho ai tiếng nào hả?"
Phương Cẩn co rúc cả người vào trong bồn tắm, gần như xấu hổ đến sắp không nói nên lời, hơi sương bốc lên lấp đầy nước trong ánh mắt.
"Lần này tôi chỉ dẫn có một mình cậu theo làm trợ lý thôi đó!" Cố Viễn dùng ngón tay gõ gõ lên trán của cậu rồi nói: "Tiếp theo còn sáu ngày tiệc rượu với hội thương nhân, cậu ngay cả bắt chuyện cũng chưa bắt được câu nào đã bệnh thì tôi sẽ rất phiền phức đó! Biết không? Tiền thưởng mỗi tháng của cậu bao nhiêu hả?"
Lỗ tai Phương Cẩn đỏ bừng, dường như muốn nhỏ máu, một lát sau mới giữ cái tư thế để một nửa khuôn mặt chôn trong nước kia mà lắc đầu một cái, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc cầu xin hắn đừng nói gì nữa.
Cố Viễn còn muốn giáo huấn thêm vài câu, nhưng đường nhìn lại rơi xuống cổ và vai lờ mờ dưới mặt nước, sâu hơn nữa là xương quai xanh thấp thoáng, đột nhiên lời sắp nói lại bị nghẹn một chút.
Chẳng biết từ khi nào mà bầu không khí trở nên vô cùng kì quái, đại khái là vì trong phòng tắm bức bối, Cố Viễn đột nhiên cảm thấy hơi nóng xông lên nhiều quá, đến cả trên phần bắp thịt bao bọc lấy sống lưng cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"..." Cố Viễn đứng lên làm như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Tắm nhanh một chút rồi ra đi!" Sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài.
...
Một lát sau Phương Cẩn bọc áo choàng tắm, từ trong phòng tắm ló đầu ra, chỉ thấy Cố Viễn ngồi trên giường đưa lưng về phía cậu, trên tay cầm giấy tờ loạt soạt lật qua một trang: "Cậu đã khỏe chưa?"
Phương Cẩn bay qua lần mò đồ đạc trên giường một vòng, rồi lại lui về phòng tắm đóng cửa lại.
Lại qua một hồi nữa lúc cậu đi ra ngoài quần áo đã chỉn chu, áo sơ mi ngay ngắn phẳng phiu cài đến tận nút trên cùng. Lúc này Cố Viễn mới xoay người lại, chỉ thấy một tay hắn cầm bản hợp đồng tiếng Đức mà gần đây Phương Cẩn đang thẩm duyệt, một tay bất ngờ cầm một cây nhiệt kế.
"..." Quả thực giờ khắc này Phương Cẩn không biết nên diễn tả tâm tình mình như thế nào nữa. Cậu làm trợ lý cho Cố Viễn mấy tháng nay, hôm nay là lần đầu tiên nổi lên xúc động muốn đẩy người này ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
Nhưng mà Cố Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp ném nhiệt kế qua: "Nè."
Phương Cẩn đứng ngây người một lúc lâu, mới cầm lấy nhiệt kế nhét vào lỗ tai trong ánh mắt vô cùng đem lại cảm giác áp bách của Cố Viễn. Một giây tiếp theo có âm thanh nhắc nhở vang lên, Cố Viễn chộp lấy cái nhiệt kế cậu đưa sang, nhìn thoáng qua, nhướng mày lên: "Ba mươi sáu độ tám."
"..." Phương Cẩn khóc không ra nước mắt: "Thật sự là sáng sớm nay thức dậy đã hạ sốt rồi..."
Cố Viễn đập đập bản hợp đồng dày cộm viết đầy lời chú thích và phân tích trong tay kia, lạnh lùng nói: "Xem xét lượng công việc của cậu nên tạm thời tôi không truy cứu việc này nữa, chỉ một lần này thôi lần sau không được viện lý do này nữa, nếu như còn có lần sau thì đừng trách tôi cho cậu xào mực, có nghe thấy không?" (Mực khi xào lên sẽ có xu hướng cuốn lại, cuốn lại => cuốn gói = bị đuổi, là cách nói giảm nói tránh của mấy bạn trẻ bên Trung về việc bị sa thải:v Bạn Cẩn ít tiếp xúc vs bên ngoài nên không hiểu bạn Viễn đang nói gì.)
Hắn vừa dứt lời tim Phương Cẩn đã đập lỡ nửa nhịp, mắt mở to ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Trong vẻ mặt muốn biện bạch mà không tìm được lời của cậu lộ ra một sự ngỡ ngàng, hình như có chút vô tội, lại có vẻ như không kịp phản ứng rằng mình nghe được cái gì.
Chẳng biết tại sao trước ánh mắt ấy, trong lòng Cố Viễn lại đột nhiên nổi lên một sự khác thường vi diệu. Nếu như tỉ mỉ thưởng thức, loại khác thường này dường như có một sự tương tự khó hiểu với khoảnh khắc kia trong phòng tắm, cảm giác có chút mơ hồ lại có chút khó hình dung. (Mình chú thích chỗ vi diệu chút vì thấy nhiều bạn dùng đùa đùa chứ ko hiểu từ này, vi diệu nghĩa là cái gì đó cực kỳ nhỏ thôi nhưng lại rất hay, rất đáng chú ý, kỳ diệu hoặc tuyệt vời.)
Hắn gần như theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đè nén cảm giác khó tả đó lại: "Có nghe thấy không?"
"...Vâng." Phương Cẩn nhỏ giọng nói.
Lúc này Cố Viễn mới thôi, vẫy tay gọi cậu qua cùng xem hợp đồng.
...
Sau khi Cố Viễn từ nước Anh trở về thì dùng danh nghĩa tập đoàn nhà họ Cố tiếp nhận một công ty vận tải hàng hải và một xí nghiệp điện tín có đầu tư vốn cổ phần. Sở dĩ Phương Cẩn được Cố Viễn giữ lại mang theo bên người, không chỉ là vì thỏa hiệp sau cùng với Cố Danh Tông, mà còn có một nguyên nhân quan trọng là cậu thật sự rất có năng lực về nghiệp vụ để hỗ trợ hắn trên hai phương diện này.
Phương Cẩn học thạc sĩ chuyên ngành tài chính ngân hàng ở Đức, mà xưởng đóng tàu chuyên cung ứng cho công ty vận tải hàng hải cũng là xí nghiệp của Đức, thường xuyên phải qua lại với các chuyên gia bên Đức. Ngoài ra thời gian cậu ở bên cạnh Cố Danh Tông nghe đâu cũng từng hỗ trợ giải quyết các hạng mục ở xí nghiệp điện tín, cũng có kinh nghiệm về thẩm duyệt báo cáo và hoạt động tài chính trong ngành điện tín, mà vốn dĩ trong những người thân tín của Cố Viễn lại không có người như thế.
Lúc Phương Cẩn vừa tới, Cố Viễn đã lặng lẽ quan sát một đoạn thời gian. Với tư cách trợ lý mà nói thì cậu quả thật rất xứng đáng với chức vụ, làm việc tỉ mỉ, chu đáo, nhìn nhận vấn đề toàn diện, giao cho cậu bất cứ chuyện gì cũng hoàn thành không sai sót, mà quan trọng nhất là trừ khi bị hỏi, bằng không sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sau đó Cố Viễn còn âm thầm thử thách cậu vài lần, kết quả cũng vẫn vừa ý, cuối cùng mới từ từ giao cho cậu xử lý những hợp đồng, giấy tờ quan trọng hơn.
"Giá dầu toàn cầu đang bất ổn, ngành vận tải hàng hải sa sút, đầu năm nay vốn đầu tư nước ngoài ở xưởng đóng tàu cũng khiến cho lợi nhuận chảy ra bên ngoài. Chờ sáu tháng cuối năm thu thuyền vào rồi bán lại ra ngoài, lợi nhuận tối thiểu là khoảng này." Cố Viễn giơ ba ngón tay ra hiệu: "Đô la Mỹ. Người mua đầu ra tôi cũng đã quyết định rồi."
Phương Cẩn ngồi bên cạnh hắn chăm chú lắng nghe, rồi hỏi: "Nhưng tiền đặt cọc rút từ hạng mục nào ra?"
"Ngân hàng cho vay lãi suất ổn định, hoặc lấy từ khoản thu trong hạng mục hợp tác với bên vận tải Minh Đạt." Cố Viễn dừng lại chốc lát, dường như đang cân nhắc cái gì, lại nói: "Theo suy đoán của tôi thì chắc là sẽ không bất ổn đâu. Lát nữa cậu đưa tư liệu điều tra tình hình bên Minh Đạt cho tôi xem thử."
Khác với Cố Danh Tông đã xác định giang sơn, mỗi ngày chỉ cần đứng trên đỉnh cao theo dõi hướng đi của tình hình chung, Cố Viễn có một đống lớn những công việc cụ thể, rườm rà và phức tạp phải xử lý.
Lúc Phương Cẩn vừa đến bên cạnh hắn đã từng âm thầm kinh ngạc sinh lực của hắn sao lại dư thừa đến như vậy, có khi hôm nay liều mạng trong tiệc rượu đến rạng sáng hai ba giờ, hôm sau đã bò dậy làm việc mười ba mười bốn tiếng liên tục, hơn nữa trong suốt quá trình vẫn có hiệu suất cao, chu đáo chặt chẽ, tư duy hoạt động nghiêm ngặt trật tự như máy vi tính vậy.
Thậm chí, hắn còn có thể vận hành mấy hạng mục quan trọng cùng lúc mà không rối loạn chút nào, toàn bộ phương hướng liên kết, tiến triển của hạng mục, dòng chảy tài chính cùng với kế hoạch sắp tới, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự tựa như có bản đồ rõ ràng cặn kẽ trong đầu vậy, chưa bao giờ tạo ra bất kỳ sai lầm nào.
Đàn ông chăm chú làm việc là gợi cảm nhất, Cố Viễn dùng bút máy vạch ra từng mục trọng điểm trên hợp đồng, ánh mắt của Phương Cẩn rơi xuống sườn mặt sâu sắc cùng sống mũi thẳng tắp, cậu có chút hoảng hốt.
"Được rồi, tôi còn phải đi chuẩn bị chuyện đọc diễn văn trong tiệc rượu buổi tối." Cố Viễn phành phạch khép tài liệu lại, giương mắt hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Phương Cẩn đột nhiên thu hồi tầm mắt lại, tập trung nhìn vào mặt ngoài của hợp đồng nói: "Không có gì ạ."
"..."
Cố Viễn dường như muốn nói cái gì, nhưng mà ngay sau đó lại quên mất lời.
Hắn đột nhiên phát hiện mình và Phương Cẩn đều ngồi ở trên giường, thân thể bên cạnh truyền đến hơi nước tươi mát dễ chịu sau khi tắm, có vẻ mùi xà phòng là hỗn hợp hương hoa và hương trái cây, khiến cho người ta không kìm lòng được mà muốn đến gần tỉ mỉ ngửi cho rõ ràng.
Là mùi hương gì thế nhỉ? Trong lòng Cố Viễn đột nhiên toát ra cái ý nghĩ này.
Chắc là hỏi quản gia thì sẽ biết thôi, đồ dùng tắm rửa trong phòng cho khách chắc là chuẩn bị như nhau hết.
Cố Viễn nghĩ như vậy, lại cảm thấy cùng ngồi sóng vai với Phương Cẩn ở trên giường hình như có chỗ nào không đúng. Cảm giác khác thường vừa đè xuống lại dâng lên càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn khiến hắn đột nhiên sinh ra ảo giác rằng tay không biết đặt chỗ nào, mắt cũng không biết nhìn đi đâu.
Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy có luồng hơi nước mang theo hương thơm rõ ràng xông đến chóp mũi, Cố Viễn nín thở, đến cả tư duy cũng xuất hiện khoảng trống trong phút chốc.
"...Nếu bị bệnh thì cậu đi nghỉ ngơi trước đi." Cố Viễn đứng lên, nghe thấy mình dùng ngữ điệu lạnh lùng nói, "Buổi tối đừng có mất tích nữa đó, gọi cậu cậu phải nghe điện thoại."
Phương Cẩn nhỏ giọng nói: "Vâng."
Cố Viễn ừm một tiếng từ trong xoang mũi, ngoài mặt hoàn toàn bình tĩnh thản nhiên, để giấy tờ xuống vòng qua giường lớn, đi ra khỏi căn phòng dành cho khách này.
Một khắc khi trở tay đóng cửa hắn nhịn không được quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Phương Cẩn đang quay đầu nhìn về phía hắn từ trong khe cửa. Giây phút đó thần sắc nơi đáy mắt cậu dường như có chút khổ sở, nhưng cũng chỉ là rất nhỏ nhặt, một cảm giác như mực nước sau khi pha loãng thì khẽ quét một đường lên giấy Tuyên Thành vậy.
Cố Viễn không nhịn được muốn nhìn rõ ràng, nhưng lúc này cửa đã lạch cạch một cái rồi đóng chặt.
... Là còn để bụng hồi nãy mình nói cho cậu ấy xào mực sao?
Có phải là nặng lời rồi không? (Người ta căn bản không hiểu ông nói gì hết á ba. Klq có ai giống mình cảm thấy Cố Viễn trẻ con ko, kiểu như cậu bé cáu kỉnh nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo á, nhìn thì có vẻ xấu tính nhưng thật ra rất đáng yêu. Tiểu công ngạo kiều a, thấy cưng chết được:v. Giải thích ké cho phần dưới, trái tim thủy tinh ý chỉ người yếu đuối, có trái tim mong manh dễ vỡ nát bét:v)
Trong khoảng vài giây Cố Viễn đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sự do dự trong lòng dần dần tăng lên, thậm chí trong phút chốc còn sinh ra một loại xúc động muốn đẩy cửa đi vào giải thích một chút.
Nhưng ngay sau đó hắn lại phản ứng kịp, thân là ông chủ thì một câu dọa dẫm nhỏ như vậy cũng đâu có chỗ nào không đúng đâu, rõ ràng là do Phương Cẩn thân là cấp dưới mà lại có trái tim thủy tinh.
Đúng, chính là do cậu ấy có trái tim thủy tinh.
Cố Viễn hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm xoay người rời đi đi.
...
Đêm hôm đó Phương Cẩn quả nhiên không để cho ông chủ leo cây nữa, trước khi tiệc rượu bắt đầu đã ăn mặc sẵn sàng đứng ở trước hội trường. Cố Viễn bận rộn chào đón khách khứa, chưa kịp dạy bảo cậu, gật đầu một cái rồi đi mất.
Tối hôm nay phần lớn quan khách đến đây đều là những vị cấp cao quan trọng trong tập đoàn và những người đứng đầu các công ty con, do đó việc Cố Viễn đọc diễn văn gần như là công khai với bên ngoài rằng Cố Danh Tông đã thừa nhận đứa con trưởng. Phương Cẩn đứng bên cạnh bàn tiệc thật dài, vừa vỗ tay theo số đông vừa liếc nhìn về phía Trì Uyển Như cách đó không xa, lại thấy người phụ nữ này trang điểm lộng lẫy mặt mày tươi cười, không có bất kỳ tâm tình khác thường nào.
Suy cho cùng cũng đã rèn luyện ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, gừng càng già càng cay nhỉ.
Một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu vàng nhạt đứng sau lưng Trì Uyển Như, chắc là cháu gái bà ta. Phương Cẩn chú ý nhìn thoáng một cái, kia thật sự là một mỹ nữ không có chút gì để nghi ngờ, mặt mũi mang theo phong thái cực kỳ quyến rũ của phương tây, da trắng môi đỏ vô cùng gợi cảm, mái tóc dài đen nhánh dùng kẹp tóc nạm đá quý cài lên tạo ra một búi tóc cao quý; dáng người cô hết sức thon thả đường cong tinh tế, khí chất tao nhã hiền thục, có thể còn tốt hơn một bậc so với Trì Uyển Như khi còn trẻ.
Phương Cẩn có chút hoảng hốt.
Cậu cho là mình sẽ có một chút hơi khổ sở, chuyện ngay trước mắt mới phát hiện cảm giác trong lòng thật ra là vui vẻ.
Mỹ nhân như vậy, thật sự rất xứng đôi với Cố Viễn.
Nếu như hai người họ đứng cùng một chỗ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thán rằng một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ thôi.
Phương Cẩn nghĩ như vậy, động tác vỗ tay dần dần chậm lại. Đúng lúc này tầm nhìn ở khóe mắt đột nhiên thoáng liếc thấy trên đài cao, đứng sau lưng Cố Viễn là Cố Danh Tông đang đưa ánh mắt đảo một vòng phía dưới, lướt qua đám đông rồi rơi xuống trên người cậu, y lộ ra một nụ cười gần như không thể phát hiện.
Trong lòng Phương Cẩn đột nhiên run lên một cái, vừa mới chuyển mắt lên đã thấy Cố Viễn hạ thấp người buông microphone, Cố Danh Tông lập tức bước lên phía trước, bắt đầu nho nhã lễ độ đọc diễn văn cảm tạ các vị quan khách.
Nếp nhăn trên mặt khi cười cực kỳ nhỏ lại phảng phất ý tứ sâu sắc vừa nãy tựa như chưa từng xảy ra, Phương Cẩn không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu hơi cứng người đứng ở nơi đó.
Lễ đọc diễn văn kết thúc, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Sau khi Cố Viễn liên tục đi ứng phó hết các lời bắt chuyện và mời rượu của khách khứa, hắn mang theo mùi rượu sải bước vượt qua đám đông, Phương Cẩn đứng sau bàn ăn dài lập tức giơ tay đưa lên một ly nước sô đa.
Cố Viễn nhận lấy một hơi uống cạn sạch, lại nhận lấy đĩa cơm trong tay Phương Cẩn, một ngụm lớn cắn mất nửa con tôm hoàng đế đã được bóc vỏ. Sau khi dùng tư thế như gió cuốn mây tan quét sạch nửa dĩa đồ ăn, hắn mới lấy khăn ăn trong tay Phương Cẩn lau miệng, rồi hỏi: "Cậu ăn cái gì chưa?"
Phương Cẩn cũng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút rồi mới nói: "Đã... tùy tiện ăn một chút rồi. Ngài còn muốn cái gì không?"
Cố Viễn lắc đầu, thuận tay túm một người giúp việc đang đi ngang qua: "Cháo thịt nạc trứng muối trưa hôm nay nấu không tệ, đem cho tôi một chén."
Người giúp việc nghe lời đi lấy, Phương Cẩn ngạc nhiên hỏi: "Ngon thế nào mà lại muốn ăn vậy?"
"Đưa cho cậu."
"...Tôi?"
"Không phải cậu phát sốt sao?"
"...Không phải là ngài không tin sao?"
Cố Viễn lạnh lùng nói: "Tôi đây không phải là phối hợp với cậu sao?"
Phương Cẩn không còn lời nào để chống đỡ, cứ cảm thấy cái logic này là lạ chỗ nào, nhưng nhất thời nửa khắc lại không nói nên lời rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Lúc này người giúp việc bưng lên một chén cháo thịt nạc trứng muối nhỏ nóng hôi hổi, Phương Cẩn không có cách nào từ chối, chỉ đành cầm cháo lên ăn trong ánh mắt lấp lánh sáng ngời của Cố Viễn. Kỳ thực tay nghề của đầu bếp ở nhà họ Cố thật sự giỏi, trứng muối ngon lành thơm nồng, từng viên thịt nạc rõ ràng, bỏ thêm gừng xắt sợi, dầu vừng, hành lá, rau thơm, hạt gạo trơn tròn trắng trong như ngọc trai nấu sền sệt mềm mại, ăn vào trong miệng liền tan ra...Chỉ là trong trường hợp xa hoa cao sang đài các này mà ăn cháo thịt nạc trứng muối vẫn có chút kỳ dị, Phương Cẩn vừa ăn vừa liếc trộm hai bên, chỉ mong rằng không ai chú ý tới mình.
Cố Viễn không kiên nhẫn mà gõ gõ lên chiếc đồng hồ Vacheron Constantin nạm kim cương trên tay: "Nhanh lên một chút, đợt mời rượu kế tiếp sắp bắt đầu rồi, tôi còn phải đi ra ngoài dạo một vòng nữa." (hãng đồng hồ cao cấp và lâu đời nhất của Thụy Sĩ, cái ổng đeo chắc tệ lắm cũng vài tỷ, bạn sẽ chú thích hẳn hình đồng hồ 18 tỷ:v)
May mà bọn họ đứng ở một góc tương đối khuất, Phương Cẩn ăn chén cháo như ăn trộm, vội vội vàng vàng cầm khăn ăn lau miệng.
Vừa mới ăn xong đồ nóng hổi lại cố sức chà lau như vậy, dưới ánh đèn sáng rực rỡ của phòng tiệc, khóe miệng cậu cũng ửng lên sắc đỏ sáng bóng.
Ánh mắt của Cố Viễn theo bản năng dừng lại trên đó, ngay sau đó lại cố gắng quay đi, hầu kết trượt lên xuống một cái: "Xong chưa? Vừa rồi uống rượu xã giao với mấy người đó nhanh quá, cậu theo tôi đi ra bên ngoài hóng gió một chút."
Cố Viễn sống cuộc đời con trưởng ở gia đình giàu có danh giá nếu nói không xa hoa là giả, nhưng không hề thoải mái giống như người ngoài nghĩ. Hắn sinh ra đã không có mẹ ruột, Cố Danh Tông biết nếu lớn lên trong tay bảo mẫu thì cậu bé chắc chắn sẽ không thành tài, vì vậy thái độ của y với toàn bộ người giúp việc bên cạnh hắn đều cực kỳ lạnh lùng cứng rắn, nghiêm khắc ngăn chặn bất cứ sự dung túng cưng chiều nào. Thời niên thiếu Cố Viễn đi Anh du học, để rèn luyện thể lực và nâng cao kiến thức, vừa đến kỳ nghỉ hắn đã bị Cố Danh Tông đưa đến làm việc ở nông trại của gia tộc, chưng cất rượu, chăn ngựa, vắt sữa gì đó đều làm hết. Lúc mấy cậu ấm khác dạo du thuyền ôm mỹ nữ, hắn lại ở vùng nông thôn của nước Anh mà học cưỡi ngựa đua trong trang viên, có một lần suýt chút nữa ngã gãy cổ.
Chờ đến khi hắn trở về từ nước Anh, liền lập tức tiếp nhận một công ty vận tải hàng hải có thành tích không tốt đẹp gì và một hạng mục điện tín đã lỗ vốn không thấy lợi nhuận trong mấy năm liền. Hắn dọn ra khỏi nhà chính của nhà họ Cố, tự mình đến khu nhà ở ven trung tâm thành phố xa hoa, mỗi lần trở về đều là vì nhà họ Cố tổ chức sinh nhật, lễ mừng năm mới, tiệc cảm ơn trong giới làm ăn hoặc những buổi lễ lớn cần có người hỗ trợ như thế này... Hơn nữa Cố Danh Tông thật sự coi Cố Viễn như lực lượng lao động mà sai bảo, cứ giao cho con trai nhiệm vụ đi đối phó mấy lão cáo già ăn tươi nuốt sống trong tập đoàn cao cấp này.
Trong vườn hoa bên ngoài phòng tiệc treo đầy đèn màu, hồ phun nước chảy róc rách, xa xa truyền đến bản nhạc nhẹ du dương của dàn nhạc, Cố Viễn kéo lỏng chiếc cà vạt thắt quá chặt, cả người được gió mát quét qua, mùi rượu tức khắc tản đi rất nhiều.
Phương Cẩn đi ở phía sau hắn, chỉ nghe hắn đột nhiên hỏi: "Cậu cũng thấy Trì Thu kia rồi?"
"Ai?"
"Cháu gái Trì Uyển Như."
Cổ họng Phương Cẩn căng lên, một lát sau mới đắn đo nói: "Rất... đẹp."
"Đẹp cũng không thể thành cơm ăn." Cố Viễn cười nhạo một tiếng: "Cho là tôi không biết sao, cô gái đó là được nhà bà ta nhận nuôi từ nhỏ. Vốn dĩ Trì gia là gia tộc cấp thấp, Trì Uyển Như nảy ra cái chủ ý này đã làm tôi thấy buồn nôn, kết quả còn tìm cách nhận nuôi cho đủ số. Ngày hôm qua cậu không tới nên không biết đâu, bà ta làm trò trước mặt cha bảo tôi "thuận tiện thì đi chung với con bé đi", lúc đó tôi trực tiếp chặn họng luôn."
Phương Cẩn ngạc nhiên nói: "Chặn cái gì?"
"Tôi nói để tiện cho em họ thì để Cố Dương chăm sóc đi, có quan hệ gì với tôi." Cố Viễn lạnh lùng nói: "Cho bà ta hai phần mặt mũi, vậy mà thật sự xem mình là mẹ kế của tôi."
Phương Cẩn không biết nên đáp lại như thế nào, một lát sau đành phải dỗ dành: "Ngài tự biết bà ấy không phải là được rồi."
Cố Viễn trước mặt người ngoài thì vui giận bất thường, ở trước mặt thuộc hạ hắn tin tưởng cũng nói chuyện rất thẳng, đang muốn chế giễu hai câu nũa, đột nhiên lại thấy cách đó không xa hiện lên một bóng người thướt tha duyên dáng... Là Trì Thu.
Đúng lúc hay là cố ý?
Cố Viễn nhìn thấy biết bao nhiêu loại mánh khóe quỷ quái ranh ma của đám thuộc hạ, cuộc đời này chưa từng có cảm giác tim đập thình thịch hay câu đẩy câu đưa làm quen này nọ với mối tình đầu. Bất kỳ cái gì gọi là cuộc gặp gỡ lãng mạn trong mắt hắn đều chỉ phân làm hai loại, một loại là cố ý sắp xếp rồi diễn thất bại, một loại khác là cố ý sắp xếp rồi may mắn diễn thành công... Về phần tình cờ gặp gỡ gì đó, căn bản là chuyện không tồn tại, trên đời này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy?
Trong lòng Cố Viễn khẽ động, trong đầu đột nhiên nảy ra một trò đùa hết sức quái đản, xoay người một cái kéo Phương Cẩn đến ven đường.
"Ngài..."
Cố Viễn chặn miệng Phương Cẩn lại, sau đó dùng một tay ôm cậu vào trong lòng, xoay mặt đè xuống.
"...!"
Cả người Phương Cẩn tựa như bị điện giật, hô hấp đứt đoạn, trái tim ngừng đập, từng đợt tê dại từ sâu trong não lan tràn ra toàn thân.
Cậu không có cách nào cử động cũng không phát ra được âm thanh nào, toàn bộ giác quan trên cơ thể đều biến mất, trong thoáng chốc chỉ cảm nhận được gương mặt Cố Viễn đang áp sát bên gò má cậu, hơi thở cũng phả đến bên tai cậu, dưới ánh sáng lờ mờ thật sự giống như hai người đang hôn môi.
Đây là có chuyện gì?
... Lẽ nào đang nằm mơ sao?
Đầu óc Phương Cẩn trống rỗng, phảng phất chỉ vài giây ngắn ngủi lại dường như dài đằng đẵng cả một thế kỷ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh di chuyển vang lên từ bên cạnh, ngay sau đó một vạt váy dạ hội màu vàng nhạt lướt qua bụi cây sau lưng Cố Viễn rồi biến mất.
... Là cháu gái của Trì Uyển Như.
Giờ Phương Cẩn mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trái tim dần dần khôi phục nhịp đập, toàn bộ máu trong người bỗng chốc ồ ạt dồn vào trên mặt trên tay, cả người dâng lên từng đợt mơ hồ.
Mãi cho đến khi xác định tiếng bước chân đã đi xa Cố Viễn mới buông Phương Cẩn ra, khàn giọng nói: "Ngại quá, tôi làm trò cho cô ta nhìn thôi, cậu..."
Hắn thình lình ngưng nói, chỉ thấy gò má cong cong tươi đẹp trắng nõn của Phương Cẩn đỏ bừng cả lên, như thể sắp nhỏ ra máu, ánh mắt mơ hồ lại hàm chứa ánh nước sóng sánh, dường như ánh sao ngập trời đều chiếu vào nơi sâu thẳm trong con người xinh đẹp đó.
Cố Viễn ngây dại.
Tiếng người và bản dạ khúc thấp thoáng từ xa xa cũng dần tan biến, cả thế giới chỉ còn lại ngọn gió đêm nhẹ lướt qua bãi cỏ, xào xạc rung động, bao trùm cả đất trời.
Người này sao mà giống con gái vậy, Cố Viễn nghĩ lung tung.
Tại sao mặt lại đỏ như vậy, mắt lại ướt như thế, đây là đang tức giận sao?
Lỡ như người này khóc lên thì làm sao bây giờ? Có thể nào sẽ đột nhiên từ chức không?
Miệng Cố Viễn động động, tựa như muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng giống như có cái gì chặn lại khiến cho không một âm thanh nào phát ra được. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện mình còn đang nắm chặt lấy cánh tay của Phương Cẩn, vì vậy lập tức như bị điện giật mà buông ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng như bị thiêu đốt.
"Cậu..." Cố Viễn lắp bắp nói.
Tiếp theo đó, ngay tại cái thời điểm này, hắn đột nhiên nhìn thấy dưới cổ áo của Phương Cẩn có một cái dấu gì đó.
Đèn màu xa xa từ hoa viên ánh lại, tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vì khoảng cách rất gần, vóc dáng của Cố Viễn cũng đủ cao để bao quát Phương Cẩn ở phía dưới, từ góc độ này quả thật có thể thấy rõ ràng cái dấu kia là cái gì.
... Đó là một dấu hôn.
Đầu Cố Viễn như bị một cái búa tạ đập vào, trong lòng chỉ tràn ngập một suy nghĩ: thì ra tối hôm qua cậu ấy đi làm cái kia!
Chả trách không nhận điện thoại của mình! Hôm nay còn nói dối mình!
Cậu ấy đi tìm người!
Một ngọn lửa giận vì bị lừa dối, bị phản bội nháy mắt cuộn trào trong tim Cố Viễn, không có dấu hiệu nào lại xảy đến rất mãnh liệt rõ ràng, khiến hắn không còn thời gian để suy nghĩ hay phản ứng, toàn thân đã bị sự kích động và giận dữ bao phủ ngay tại chỗ.
Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm Phương Cẩn, lồng ngực hơi phập phồng, một lúc sau thì mở miệng rồi lại không nói gì.
Ngay sau đó hắn kiên quyết quay đầu, sải bước băng nhanh qua bãi cỏ.
"..."
Phương Cẩn căn bản không ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu mở mắt trừng trừng nhìn Cố Viễn bước nhanh qua hoa viên đi về hướng phòng tiệc, trong mắt cậu hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đây là... đây là có chuyện gì, anh ấy cảm thấy ghê tởm sao?
... Ghê tởm.
Cái suy đoán này gần như là toát ra theo bản năng, nhưng lập tức đã khiến sắc mặt của Phương Cẩn hơi thay đổi, lục phủ ngũ tạng như đột ngột bị dội cả một thùng nước đá.
Không không không, không hẳn là như vậy đâu. Phương Cẩn có chút hoang mang bối rối mà tự an ủi mình. Biết đâu anh ấy chỉ là đột nhiên nhớ đến một việc gấp nào đó, Cố Viễn vốn chính là vui giận thất thường như vậy, cũng có lẽ anh ấy chỉ là cảm thấy cái trò đùa quái đản vụng về này đã khiến anh ấy mất hết mặt mũi trước mặt Trì Thu thôi...
Một tia vui sướng lén lén lút lút nảy lên trong sự hồi hộp vừa nãy, đã hoàn toàn bị cảm giác khủng hoảng thay thế rồi. Tay chân Phương Cẩn hơi nhũn ra không thể nhúc nhích, đứng tại chỗ một hồi lâu, mới nặng nề lê bước chậm rãi xoay người.
Ý định ban đầu của cậu là muốn đi về phòng tiệc, nhưng ở giây kế tiếp đồng tử của cậu lại đột nhiên co rút lại dữ dội...
Chỉ thấy cách đó không xa trên ban công lầu hai của hội trường có hai người, cũng đang xoay người đi vào trong, với cậu mà nói đó là hai bóng lưng cực kỳ quen thuộc.
... Cố Danh Tông và Trì Uyển Như.
Vừa rồi bọn họ ở trên cao, hẳn là đã thấy toàn bộ sự việc.
Chú thích:
Đồng hồ Vacheron Constantin, loại này khoảng 800.000$ ~ 18 tỷ:v
Tôm hoàng đế
Tác giả :
Hoài Thượng