Dạ Sắc Chi Tiền

Chương 83 - chương 83

Chương 83

Triệu Sưởng bị một câu này của Trương Hoàn nói cho sửng sốt, sau đó liền lành lạnh nói, “Tên đồng tính ghê tởm như anh, tôi không thèm anh thích."

Trương Hoàn thật ra là muốn dùng phép khích tướng khiến Triệu Sưởng tỉnh táo một chút, nhưng cậu không biết nữ nhân và nam nhân không giống nhau, nam nhân bị khích, đa phần sẽ mắc lừa; nhưng đối với nữ nhân, càng khích tướng, người ta càng đối nghịch, kỳ thật lúc nữ nhân thương tâm, phải ôn nhu đối đãi, mới có thể trấn an được cô ấy, mà càng chọc vào chỗ đau của người ta, đối phương chỉ sẽ càng phản nghịch.

Trong lúc nhất thời khí lực Triệu Sưởng phi thường lớn, hung hăng đẩy Trương Hoàn ra, mà Trương Hoàn đang bị câu ghê tởm của Triệu Sưởng nói cho đầu óc ngẩn ngơ, không khỏi bị cô đẩy ngã sang bên cạnh, vì đang trên bậc thang, Trương Hoàn đạp hụt một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, là Triệu Trăn đuổi tới kéo cậu lại.

Triệu Sưởng đẩy Trương Hoàn ra liền chạy mất, Triệu Trăn mắt thấy con gái chạy khỏi sân ra đường lớn, ông hô ở phía sau, “Con muốn đi đâu?"

Triệu Sưởng căn bản không để ý tới ông, đã chạy không thấy bóng người, biến mất trong bóng đêm.

Trương Hoàn thấy Triệu Trăn phi thường sốt ruột, lên tiếng, “Đuổi theo cô ấy đi, đừng để xảy ra chuyện."

Triệu Trăn lo lắng nhìn cậu một cái, chân còn mang dép, đã xuống bậc thềm chạy ra ngoài, Trương Hoàn cũng đi theo, hai người một đường chạy tới cửa tiểu khu, vừa tìm vừa gọi Triệu Sưởng, thế nhưng, lại không nhìn thấy người, hỏi bảo vệ ở cửa tiểu khu, nói không thấy cô gái nào ra ngoài, bèn bảo phòng an ninh gọi điện cho mấy chỗ cửa chính khác hỏi việc này, đều nói không thấy cô gái nào ra ngoài, chỉ là, trong thời gian này đã có mấy chiếc xe đi ra, không biết cô gái này có phải ngồi xe ai đi ra không, hoặc là, cô gái này vẫn còn trong khu biệt thự.

Lần này không thấy Triệu Sưởng, Triệu Trăn gấp đến độ kiến bò chảo nóng, ông mau chóng bảo người tìm Triệu Sưởng trong khu biệt thự, chỉ sợ cô ngồi trong góc nào đang chịu lạnh lau nước mắt.

Trong khu biệt thự bị khuấy đảo tận trời, khiến cư dân khác tức giận không ngớt, nhưng người lại không tìm được, xem ra, Triệu Sưởng có khả năng đã đi nhờ xe người nào ra khỏi biệt thự rồi.

Triệu Trăn đành bắt đầu gọi điện thoại hỏi từng nhà Triệu Sưởng có thể đến, mọi người đều không biết Triệu Sưởng cư nhiên đã về nước, đương nhiên, càng không thấy bóng dáng Triệu Sưởng.

Triệu Trăn lo lắng không thôi, đã gọi cho sân bay và các khách sạn để lại lời nhắn, bảo người ta chú ý Triệu Sưởng, nếu như phát hiện Triệu Sưởng sử dụng thẻ căn cước, lập tức liên hệ cho ông.

Hơn nữa còn không ngừng tra xét thẻ tín dụng của Triệu Sưởng, nhưng lại không có ghi chép tiêu dùng.

Triệu Sưởng vừa mất tích liền mất tích những hai ngày, Triệu Trăn hầu như không ngủ một giây nghĩ biện pháp tìm người khắp nơi, Trương Hoàn nhìn ông như vậy, cũng không tiện khuyên ông, chỉ đành xin nghỉ ở công ty, theo ông hỗ trợ tìm người, bồi ông an ủi ông.

Thấy Trương Hoàn cùng lo lắng giúp đỡ tìm người, Triệu Trăn đối với cậu hổ thẹn không ngớt.

Đến buổi tối ngày thứ hai, Triệu Trăn đã mệt mỏi bất kham, Trương Hoàn so ra đỡ hơn ông một chút.

Triệu Trăn dựa vào ghế salon, nhắm mắt lại, chau mày, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, Trương Hoàn bưng một tách trà sâm cho ông, ngồi xuống bên cạnh, nói, “Ông ngủ một chút đi, như vậy mãi không được, không tốt cho thân thể ông, hơn nữa, nếu bọn họ có tin tức của Triệu Sưởng, liền gọi điện thoại tới, ông sẽ không lỡ mất."

Triệu Trăn mở mắt, vươn tay ôm thắt lưng Trương Hoàn, nói với cậu, “Tôi thế này là có lỗi với Triệu Sưởng, cũng có lỗi với em."

Nói xong, nhìn Trương Hoàn, thấy vẻ mặt Trương Hoàn lo lắng, trong đôi mắt đen sâu kín tràn đầy u buồn và mệt mỏi, ông không khỏi đau lòng vạn phần, nghiêng người đến bên môi Trương Hoàn hôn một cái, “Mấy ngày nay em mệt mỏi, em mới nên đi nghỉ cho tốt. Con bé Sưởng Sưởng kia, tuổi nó lớn rồi, tôi nghĩ nó biết tự chăm sóc, không đến mức xảy ra vấn đề."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng ông vẫn lo lắng, chỉ sợ Triệu Sưởng ra ngoài xằng bậy, hoặc một cô bé như cô, hơn nửa đêm chạy ra ngoài, gặp kẻ bắt cóc xảy ra chuyện thì làm sao.

Lúc này Triệu Trăn đã hối hận tột cùng, nghĩ nếu mình sớm nói mọi chuyện cho Triệu Sưởng, nói không chừng sự tình sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, khiến con gái bỏ nhà trốn đi.

Trương Hoàn ôn nhu nhìn Triệu Trăn, nhẹ nhàng thở dài.

Giờ phút này, Trương Hoàn không biết nên nói cái gì với Triệu Trăn, cậu vốn là một nam nhân, còn là một nam nhân không giỏi nói chuyện, cậu không biết nên dùng câu từ gì để trấn an sự thống khổ con gái bỏ nhà đi của Triệu Trăn.

Sự tình đến nước này đã đủ khiến người phiền muộn, không nghĩ tới người Triệu gia cũng tới góp phần.

Triệu lão gia tử tuổi đã cao, ông cụ đã về hưu vốn không muốn quản gì nữa, cho nên suốt ngày đều giống một ông lão bình thường, đến quán trà tìm bạn đánh cờ, vì tài đánh cờ cao minh, ở trong quán trà còn rất có tiếng.

Trước ông cụ vẫn không biết Triệu Sưởng chạy về nước, là hai ngày sau khi Triệu Sưởng mất tích, Triệu Trăn bên này tìm người kinh động khắp mọi nơi, ông cụ mới biết được chuyện này.

Vì vậy, liền tức giận.

Ông cụ vô cùng yêu thương Triệu Sưởng, chủ yếu là thương cảm Triệu Sưởng không có mẹ nuôi dưỡng, cho nên, đối với cô nhiều hơn một phần trìu mến và yêu thích.

Lão gia tử không biết từ chỗ nào biết được “sự thật", cho rằng là do Triệu Trăn và đàn ông ở cùng nhau, Triệu Sưởng trở về thì không tiếp thu được chuyện này, cho nên mới rời nhà bỏ đi.

Thế là, ông cụ nổi giận.

Ông cụ vốn đã không đồng ý Triệu Trăn đã bốn mươi mấy tuổi còn giống như thanh niên không quản được mình, cư nhiên không biết lý lẽ làm xằng làm bậy, cùng một cậu thanh niên ở chung, còn chọc con gái tức giận bỏ nhà đi.

Vào buổi tối lão gia tử biết được sự tình liền đến tới chỗ Triệu Trăn tìm ông gây phiền phức, lúc đến, Triệu Trăn đang ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ nhắm mắt dưỡng thần, Trương Hoàn mệt mỏi không chịu được đã ngủ trên giường.

Triệu Trăn suy nghĩ rốt cuộc Triệu Sưởng đi đâu, con gái ông không phải người có thể chịu khổ trên phương diện sinh hoạt, không đến nhà thân thích bạn học, không đến khách sạn cao cấp, không có tin tức cô rời khỏi đây, như vậy, dù sao cô vẫn phải có một chỗ ở, có người trả phí tổn cho cô, vậy rốt cuộc cô tìm ai đến làm đồng bọn trốn mất?

Triệu Trăn loại trừ từng người một, sau đó liền nghĩ đến thằng nhóc Tào Dật Nhiên, cái tên này, chẳng lẽ là nó ở sau lưng quấy rối?

Đang chuẩn bị đi tìm Tào Dật Nhiên, tiếng người giúp việc hoang mang rối loạn truyền đến.

Triệu Trăn vừa nghe, liền nghe thấy tiếng lão gia tử nhà mình, còn có tiếng quải trượng gõ lên bậc thang khi lên lầu.

Người giúp việc vốn không dám cản Triệu lão gia tử, nhưng nghĩ đến hai người Triệu Trăn và Trương Hoàn đều đang ở trong phòng ngủ, lo lắng hai người đang ngủ chung với nhau, cảnh tượng phi thường không thích hợp để cho lão gia tử nhìn, cho nên mới cố ý lớn tiếng ngăn ông cụ lại.

Bởi vì căn biệt thự này nhỏ, lão gia tử không cần tìm lâu, liền tìm thấy phòng ngủ chính của Triệu Trăn, bảo tài xế chở ông cụ tới chờ ở cầu thang, ông cụ chống quải trượng lên gõ cửa.

Triệu Trăn mở cửa, râu ria xồm xoàm, sắc mặt tiều tuỵ, chỉ có đôi mắt còn thâm trầm hữu thần, ông nhìn lão gia tử, nói, “Ba, sao ba tới chỗ này?"

Lão gia tử thấy Triệu Trăn, hừ lạnh một tiếng, dùng quải trượng đẩy ông ra, nói, “Tôi nghe nói anh làm chuyện tốt, chọc Sưởng Sưởng tức giận bỏ nhà đi không tìm được?"

Triệu Trăn không muốn để cho lão gia tử vào trong, nhưng lão gia tử thật sự tiến vào, quan sát trong phòng ngủ một phen, Trương Hoàn mệt mỏi quá lợi hại, ngủ như chết, cũng không tỉnh lại, ông cụ liếc thấy trên giường còn có người, liền quay đầu bất mãn nhìn thằng con không không chịu thua kém, “Tôi còn muốn nhìn rốt cuộc là loại thanh niên nào, không nỗ lực học tập, tuổi còn trẻ, đã học bám đàn ông!"

Triệu Trăn đi qua ngăn cản lão gia tử, tuy rằng ông mệt mỏi, nhưng vẫn kiên định không tránh ra, nói, “Cậu ấy vẫn là đứa trẻ, là con muốn cậu ấy, không phải cậu ấy muốn con. Ba cũng cho con trai ba chút mặt mũi đi, được không? Ba!"

Lão gia tử tức giận quát, “Anh cũng biết sỉ diện? Trên có già, dưới có trẻ rồi! Còn làm xằng làm bậy như thế! Ngay cả Sưởng Sưởng cũng bị anh chọc tức giận bỏ nhà đi, anh còn muốn mặt mũi cái gì!"

Triệu Trăn cau mày, con ngươi thầm trầm, nói, “Con sẽ tìm được Sưởng Sưởng. Ba cũng không cần quản chuyện này!"

Lão gia tử giơ quải trượng lên liền đánh Triệu Trăn, nói, “Anh đem cháu nội ngoan của tôi không biết ném đi đâu rồi, còn bảo tôi không cần lo, anh cho là anh lớn rồi, tự lập gia đình, tôi liền không quản được anh, có phải không?"

Triệu Trăn một tay bắt lấy quải trượng của lão gia tử, nói, “Ba, ba bây giờ đánh con cũng vô dụng, chuyện chính là như vậy. Năm đó ba cũng không phải không làm chuyện có lỗi với mẹ, hiện tại chúng ta là thượng bất chính hạ tắc loạn, con sống cuộc sống của con, ba không cần tới quản…"

Ông còn chưa nói hết, chỉ thấy lão gia tử bị ông chọc giận lên huyết áp, ông lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm con gái mới gặp chuyện không may, không nên nói cho ba xảy ra chuyện luôn, nhanh chóng gọi người mang thuốc của ba tới, vừa lúc tài xế tiên sinh của lão gia tử theo đằng sau, mau chóng chạy tới đút thuốc cho lão gia tử.

Trương Hoàn đã tỉnh khi lão gia tử nói cậu không học hành, thế nhưng, cậu thật sự đau đầu, muốn rúc trong chăn một lúc, cho nên vẫn giả bộ ngủ, bây giờ thấy lão gia tử xảy ra chuyện, Triệu Trăn sốt ruột, cậu vội vàng bò dậy, mặc đồ ngủ đi qua giúp Triệu Trăn đỡ lão gia tử ngồi xuống.

Lão gia tử uống thuốc mới hồi phục tinh thần, quải trượng trên tay đã bị Triệu Trăn ném qua một bên, ông cụ mất đi vũ lực kiềm chế được con trai, vì vậy chỉ nhìn Trương Hoàn vài lần, nhìn thấy lại không phải làm một nam nhân dạng hồ ly, đúng như lời Triệu Trăn nói, vẫn còn trẻ con.

Ông cụ nói, “Tôi gọi bọn thằng Cả tới rồi, anh từ nhỏ đã không nghe lời, thích xằng bậy, hiện tại tôi giáo huấn không được anh, để cho bọn nó tới giáo huấn ánh."

Triệu Trăn nghe ông cụ nói vậy, chỉ đau đầu không thôi, lôi kéo Trương Hoàn đi ra ngoài, nói, “Ba, con kêu người tới chăm sóc ba, con còn muốn đi tìm Sưởng Sưởng, đi đây."

Xem ra là muốn tránh đi.

Lão gia tử bị tức muốn giơ chân, nhưng bị tài xế an ủi ở lại.

Trương Hoàn bị Triệu Trăn kéo ra cửa, còn mặc áo ngủ, quay đầu vừa lo lắng vừa áy náy nhìn lão gia tử, nhẹ giọng nói với Triệu Trăn, “Ông không lo cho ông cụ sao?"

Triệu Trăn nói, “Ông ấy chính là một lão trẻ con, em càng quan tâm, ông ấy càng việc bé xé ra to, kệ ông ấy, ông ấy sẽ tâm bình khí hoà, cho nên cứ mặc kệ đi."

—-

Tiểu Bảo: ừm… không biết cha thường gọi con trai thế nào, tui bắt chước bên nhà thằng nhóc tui dạy thêm. Thật ra thì… tui còn chưa từng nghe bố tui gọi tui bằng ‘con’ (thậm chí có cảm giác bố tui ngại không gọi tui một cách trực tiếp nữa =_=) Đăng bởi: admin

Tác giả : Nam Chi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại