Đá Quý Khó Trộm
Chương 9-2: “Tiểu Vân.”
“Tiểu Vân."
Giọng nói quen thuộc của Bạch Ngân, là ảo giác sao?
“Tiểu Vân."
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai. Sau đó Vân Tịch thấy, mọi người đối diện cậu, từ a Lục đến Nhã Hoàng, đều giật mình đến ngây người.
Thân thể hơi chấn động. Vân Tịch thế mới biết, thanh âm đó, xúc cảm đó, đều tuyệt đối không phải là ảo giác.
Anh đã tới…
“Bạch Ngân…"
Là Bạch Ngân, đúng là Bạch Ngân.
Vốn là cậu cùng tiểu Điên tử đều chờ đợi Bạch Ngân xuất hiện, nhưng mà lúc này đây, cậu thật không dám quay đầu lại.
Không muốn nhìn biểu tình của đối phương.
“Tiểu Vân, em đi đi." Bạch Ngân nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí trước sau như một, đều rất ôn hòa, “Rời khỏi chỗ này, bình tĩnh lại."
“Bạch Ngân…"
“Đi thôi, chỗ này giao cho anh xử lý là tốt rồi."
“Thế nhưng tôi…"
“Đi." Lời nói ôn hòa mà kiên định, không cho người khác chống cự.
“Tiểu Vân… Đi thôi." Tiểu Điên tử đưa tay, vội vã lôi Vân Tịch như hóa đá này.
Đi ra trước cửa phòng, Vân Tịch nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng lưng của Bạch Ngân.
Tấm lưng kia, toả ra luồng khí lạnh lẽo nặng nề trước đây cậu chưa bao giờ thấy.
Gọi điện thoại nói Bạch Ngân login, chắc là Cà Chua.
Cô làm cú đêm đến chán rồi mới định logout đi ngủ, không ngờ tiểu Điên tử lại báo tin ngay lúc ấy, nói rằng tìm người hỗ trợ đánh nhau.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Cà Chua phiền não khó nghĩ lắm. Lo lắng một trận xong rồi mới quyết định gọi điện thoại cho Bạch Ngân.
Tìm Giang Lưu. Kỳ thực trước tiên cô hẳn là phải tìm Giang Lưu chứ. Bạch Ngân gần đây bề bộn nhiều việc, mới sáng sớm đã quấy rối thực sự không tốt lắm, lại nói chuyện này, Giang Lưu ra mặt cũng hợp lý hơn.
Thế nhưng Cà Chua không dám đi tìm Giang Lưu. Mà cũng không phải cô không thể, chỉ là cô không dám. Cà Chua trước giờ làm việc quyết đoán thế mà cũng đau đầu vì chuyện này thật lâu.
Bởi vì… sự việc lần này có Nhã Hoàng tham gia vào vai diễn chính. Nhã Hoàng tham dự kế hoạch đánh cướp Nivela.
Cà Chua hoàn toàn có thể tưởng tượng, phản ứng của Giang Lưu khi biết được việc này.
Anh sẽ tức giận… Rất tức giận, rất phẫn nộ.
Cà Chua báo cho Bạch Ngân xong liền thoát tuyến, leo lên giường định ngủ. Nằm một hồi lâu, cô không cách nào nhắm mắt lại được.
Không biết Nivela có còn hay không…
Nhã Hoàng hẳn là sẽ không tuyệt tình như vậy…
Bạch Ngân sẽ cùng bọn họ ầm ĩ sao…
Mà anh trai cô…
Cà Chua nghĩ đến cảnh Giang Lưu khi biết chuyện, khuôn mặt sẽ tức giận như thế nào, rồi cứ trằn trọc trên giường mà nghĩ. Bên tai cô, giọng nói của Bạch Ngân cứ quẩn quanh.
Lạnh và trầm, nhưng vẫn nhẹ nhàng.
Thế là, Cà Chua mất ngủ.
Sáu giờ sáng, điện thoại bỗng nhiên reo vang, Cà Chua nửa tỉnh nửa mơ kéo ra, sau đó hít một hơi, nghe máy.
“Vâng?"
“Cà Chua." giọng nói của Giang Lưu mang hơi lạnh giá, “Tại sao không báo cho anh chuyện phát sinh ngày hôm qua đầu tiên hả?"
“…"
“Quên đi, nói sao thì bây giờ tìm hắn tính sổ cũng không phải là trễ." Giang Lưu cười nhạt mấy tiếng, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng mà đem điện thoại ấn ngắt, “Lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn nạn đó!"
Giang Lưu nổi điên, khí lực thực sự rất lớn, thanh âm đi qua ống nghe làm đau màng nhĩ của cô.
Không biết đập nát chưa…
Cà Chua thở dài, mặc niệm cho điện thoại.
Đã từng mong rằng tất cả đều có thể sóng êm gió lặng, thế nhưng chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.
Tất nhiên là, Giang Lưu phẫn nộ như vậy cũng vì dính dáng đến Nhã Hoàng.
Nếu như chuyện cùng Nhã Hoàng không có quan hệ thì tốt rồi. Như thế, Giang Lưu cũng không đến tức đến mức này.
Giang Lưu cùng Nhã Hoàng.
Hai người kia, ngoài mặt là địch nhân nhưng bên trong lại có kiểu quan hệ tin cậy đặc thù.
Bọn họ luôn luôn một chút lại cãi nhau, nhưng thật ra tình cảm với nhau không hề tệ. Thậm chí còn là không thể bỏ được, hai bên không thể rời nhau.
Mà hôm nay… mối liên kết đó giữa bọn họ, có phải là đã bị người ta chặt đứt mất rồi hay không?
Lúc mới biết Nhã Hoàng, Cà Chua bây giờ còn nhớ rất rõ ràng.
Lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ chưa là những nhân vật vang danh như bây giờ, Nguyệt Hạ Hồi Ức cùng Vũ Âm Các cũng chưa huy hoàng đến mức này. Bọn họ gặp nhau lúc giết BOSS, tính cách Nhã Hoàng trầm ổn yên lặng nhưng lại rất kiên trì, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Giang Lưu và Cà Chua.
Sau đó lại xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện. Làm hai người đó từ xa lạ biến thành đối thủ một mất một còn. Trên thực tế, Cà Chua nghĩ, quan hệ chuyển biến phức tạp thế nào cũng được, chỉ cần đáy lòng của hai người đó, vẫn nhớ rõ đối phương là tốt rồi.
Dù sao Giang Lưu chính là anh trai mà cô quý nhất, còn Nhã Hoàng, cũng có thể gọi là người cô yêu.
Tuy rằng thường ngày, bọn họ dành ra phần lớn thời gian đấu võ mồm với nhau còn cô lại nhàn nhã tránh qua một bên thưởng thức náo nhiệt. Nhưng giờ cô chỉ hy vọng, bọn họ đừng đánh mất đi mối ràng buộc cuối cùng chứ.
Hiện tại, cục diện thật sự đã không thể vãn hồi sao…?
Cà Chua ngồi trên giường ngây ngốc thật lâu, cuối cùng quyết định onl để tự mình xem chuyện ra sao. Nếu như cô ra mặt mà có tác dụng cứu vãn một chút cũng tốt.
Tám giờ Cà Chua mới login, sau đó nhận một tin rúng động.
── đến cả những người chơi không liên quan cũng vừa gấp gáp vừa hứng thú bàn luận về việc… Bạch Ngân điên rồi.
Bạch Ngân đương nhiên không có khả năng phát điên thật sự. Nhưng trong ấn tượng của mọi người, Nhị đương gia của Nguyệt Hạ Hồi Ức luôn luôn lãnh tĩnh, ôn hòa thân thiện, tuyệt đối sẽ không khác thường như lúc này.
Bạch Ngân ra lệnh tru sát toàn bộ nhóm điều hành của Thương Hội, đồng thời đứng giữ ngay cửa thành của Thương hội từ hừng đông, thấy là giết. Sau đó, thành viên của Nguyệt Hạ Hồi Ức cũng hình thành đội ngũ bao vây, hoàn toàn không thèm đếm xỉa xem Thương Hội dựa lưng hay núp bóng ai nữa.
Một bên Vũ Âm Các bất vi bất động, một bên thì những thế lực trợ giúp khác của Thương hội hóa thành rùa rụt cổ, chuyện này giúp cho Nguyệt Hạ Hồi Ức càng ngày càng chiếm ưu thế hơn. Nhất là mấy đại công hội như Tích Túc, Sinh Vật Phù Du, Biển Mờ Ám đều công khai bất hợp tác với Thương Hội, toàn lực trợ giúp hành động của Nguyệt Hạ, làm gia tăng thêm nhiều áp lực lên Thương hội hơn nữa.
Người có tính tình ôn hòa từ trước đến giờ, một ngày nổi giận, kết quả thập phần đáng sợ. Sớm biết Bạch Ngân giao thiệp rộng, nhưng có thể làm cho rất nhiều công hội chung tay giúp đỡ, điều này quả thật không đơn giản. Bạch Ngân giao thiệp thật ra đến trình độ nào, phải cư xử ra sao mới được như thế, thời gian tới còn bao nhiêu công hội sẽ tham gia truy sát Thương hội… Cà Chua vô pháp tưởng tượng.
Mà Giang Lưu – anh trai thân ái của Cà Chua, không lâu sau cũng tuyên bố một thông cáo trên kênh thế giới, khuyên hội viên vô tội của Thương hội mau chóng thoát ly, tránh khỏi chuyện mất công bị vạ lây.
Thông cáo như thế, thông thường báo trước đại nạn sắp tới.
Gây áp lực, dao động nhân tâm… Mặc kệ Nguyệt Hạ có thật sự có ý này hay không, thì từ nay lượng người xin vào Thương hội cũng sẽ giảm xuống tuyệt đối, mà người trong Thương Hội nhất định sẽ có một số xin lui.
Chia rẽ nội bộ, thật sự là phương thức trả thù tàn khốc nhất.
Chuyện vốn không bé nay đã bị xé ra rất to.
Cà Chua đến Hồng Vũ thành của Nguyệt Hạ Hồi Ức. Trong phòng thành chủ yên tĩnh, cô chỉ thấy có mình Vũ Tức ở lại giữ thành và truyền tin.
“Chỉ còn một mình cô?" Cà Chua nhìn quanh bốn phía, không còn thấy bóng dáng bất cứ ai.
“Đúng vậy, những người khác đều lòng đầy căm phẫn đi giúp Nhị đương gia một tay. Kỳ thực Nhị đương gia định phản kích với tư cách cá nhân thôi, thế mà sau khi mọi người biết được thì đều đòi đến hỗ trợ, cũng không ai dám cản."
Cảm giác của Vũ Tức, nhìn như không biết làm sao, nhưng trên thực tế cô lại rất tự hào khi đồng bạn của mình đoàn kết lại.
“Còn những công hội khác…?"
“Bọn họ đều nắm tin tức rất nhanh." Vũ Tức nhẹ nhàng gật đầu, “Lúc đầu chỉ có hội trưởng của công hội Tích Túc biết được và công khai thanh minh, sau đó hắn còn tự đứng ra thương nghị với những công hội còn lại, tiến hành liên hợp trợ giúp… Tôi đoán đến chiều, liên minh công hội chống lại Thương hội sẽ càng lớn mạnh hơn."
“…"
“Thương hội tại Pháp Luân Đinh thương thành chuyên lũng đoạn giá cả, người không vừa mắt bọn họ cũng nhiều, lần này rốt cuộc đem hết oán hận chất chứa ra đại bạo phát."
Bạch Ngân của Nguyệt Hạ Hồi Ức trong trò chơi, là nhân vật có tiếng tăm tốt, anh đối đãi với người rất đúng mực, bất luận đó là ai. Người tốt được hồi báo, hẳn là chuyện thường.
Cà Chua suy nghĩ một chút, hỏi: “Vũ Tức, cô biết hiện giờ Vân Tịch ở đâu không?"
“Không biết. Tôi chỉ biết là Nhị đương gia mong cậu ấy mau bình tĩnh lại, bởi vậy không cho phép anh ta tham gia hành động đòi nợ này." Vũ Tức hơi cười cười, “Nhị đương gia thật không hổ là Nhị đương gia, cho dù tức giận như vậy, cũng vẫn có thể lấy lý trí xử lý công việc, vẫn có thể quan tâm chăm sóc người khác cẩn thận."
“Vân Tịch đối với Bạch Ngân mà nói, nhất định rất quan trọng…"
“Đúng vậy, phi thường quan trọng." Vũ Tức cảm khái, “Nói thật, biểu hiện hôm qua của Nhị đương gia, tôi còn là lần đầu tiên thấy được."
“…"
“Cà Chua, giờ cô lo lắng gì chứ? Chuyện của lão đại cùng Nhã Hoàng sao?"
“Ừ." Cà Chua gật đầu, trả lời, “Bởi vì… Với tôi mà nói, bọn họ cũng phi thường, phi thường quan trọng mà."
Vô Thần Giới, Pháp Luân Đinh thành đại loạn. Chuyện lần này chắc chắn sẽ được ghi vào bảng truyền thuyết của game, và sẽ được người chơi bàn tán từ nay cho đến mãi về sau.
Y như Cà Chua, Hồng Y GM013 cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào lúc sáng. Là Hắc Y 001 gọi đến.
Hắn mở mắt, với lấy điện thoại ngay đầu giường. Đương nhiên, khẩu khí nói chuyện vẫn như cũ, vẫn rất là vô cùng tương phản với nhan sắc được người người tán dương của hắn.
“Tôi nói cậu… Bây giờ vẫn chưa phải là ca trực của tôi nha?"
“Trạch Lâm, đã xảy ra chuyện."
“Có tai nạn gì hả?" 013 ngáp một cái, lười biếng hỏi, “Có thể có chuyện gì? Công ty bị sóng thần cuốn sập hả?"
“…" 001 sửng sốt một chút, cấp tốc phủ định, “Không phải, trong trò chơi đã xảy ra chuyện. Bởi vì gặp nhiều sức ép, Pháp Luân Đinh Thương Hội công hội liên hợp rất có thể bị sụp đổ."
“Chuyện đơn giản như thế cũng ngạc nhiên? Cũng không phải ngày đầu cậu làm GM đó…" 013 dùng giọng điệu khó kiềm chế, “Năm ngoái Cửu Viễn cùng Thánh Linh công hội vì một người chơi nữ, cả ngày chẳng phân biệt được thời gian địa điểm cứ tranh đấu gay gắt, nhiễu loạn trật tự trò chơi nghiêm trọng, bộ quên rồi hả? Cũng xử lý như trước, nếu bọn hắn phạm luật thì trước cảnh cáo, tái phạm thì khóa acc. Không cho bọn họ nếm đắng thì bọn họ chẳng hiểu thế nào là yên bình đâu."
“Nhưng mà Trạch Lâm, tình huống lần này không giống vậy."
“Sao lại không giống?"
“Nguyên nhân gây ra chuyện này là Nivela."
001 đem hết mọi chuyện kể cho 013. Từ việc tổ kỹ thuật quyết định ấn cho Nivela hiệu quả, rồi sau đó bọn họ vẫn theo dõi hướng đi của Nivela.
“Bị gán cho công dụng như thế quả nhiên là gây họa mà…" Nghe xong tóm tắt ngắn gọn, 013 chỉ biết than thầm.
“Tôi nghĩ nguyên nhân là do sự qua loa của chúng ta mà. Mở ra một vật phẩm vốn không tồn tại, lại biến nó thành mục tiêu nhiều người mơ ước… Thật sự là cũng có lỗi với người chơi mà."
“Tôi nói cậu đó, đừng có lương thiện như thế được không?" 013 nghe ra giọng điệu tự trách, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Có người vứt bỏ nó, có người nhận được nó, lại có cướp đoạt nó, việc này đều là bình thường mà thôi, không có ai phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ những chuyện đó cả. Huống hồ, mất đi thứ đó, đối với người chơi đó và mấy người xung quanh cậu ta, cũng không phải là chuyện xấu."
001 không hiểu được hỏi: “Chẳng lẽ còn có thể trở thành chuyện tốt sao?"
“Ai biết." Hồng Y 013 đảo mắt rồi ném mất điện thoại, lúc này mới cả giận nói, “Lão tử buồn ngủ rồi! Còn vì mấy việc lông gà vỏ tỏi này mà điện làm phiền, lão tử giết luôn ngươi!"
Giọng nói quen thuộc của Bạch Ngân, là ảo giác sao?
“Tiểu Vân."
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai. Sau đó Vân Tịch thấy, mọi người đối diện cậu, từ a Lục đến Nhã Hoàng, đều giật mình đến ngây người.
Thân thể hơi chấn động. Vân Tịch thế mới biết, thanh âm đó, xúc cảm đó, đều tuyệt đối không phải là ảo giác.
Anh đã tới…
“Bạch Ngân…"
Là Bạch Ngân, đúng là Bạch Ngân.
Vốn là cậu cùng tiểu Điên tử đều chờ đợi Bạch Ngân xuất hiện, nhưng mà lúc này đây, cậu thật không dám quay đầu lại.
Không muốn nhìn biểu tình của đối phương.
“Tiểu Vân, em đi đi." Bạch Ngân nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí trước sau như một, đều rất ôn hòa, “Rời khỏi chỗ này, bình tĩnh lại."
“Bạch Ngân…"
“Đi thôi, chỗ này giao cho anh xử lý là tốt rồi."
“Thế nhưng tôi…"
“Đi." Lời nói ôn hòa mà kiên định, không cho người khác chống cự.
“Tiểu Vân… Đi thôi." Tiểu Điên tử đưa tay, vội vã lôi Vân Tịch như hóa đá này.
Đi ra trước cửa phòng, Vân Tịch nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng lưng của Bạch Ngân.
Tấm lưng kia, toả ra luồng khí lạnh lẽo nặng nề trước đây cậu chưa bao giờ thấy.
Gọi điện thoại nói Bạch Ngân login, chắc là Cà Chua.
Cô làm cú đêm đến chán rồi mới định logout đi ngủ, không ngờ tiểu Điên tử lại báo tin ngay lúc ấy, nói rằng tìm người hỗ trợ đánh nhau.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Cà Chua phiền não khó nghĩ lắm. Lo lắng một trận xong rồi mới quyết định gọi điện thoại cho Bạch Ngân.
Tìm Giang Lưu. Kỳ thực trước tiên cô hẳn là phải tìm Giang Lưu chứ. Bạch Ngân gần đây bề bộn nhiều việc, mới sáng sớm đã quấy rối thực sự không tốt lắm, lại nói chuyện này, Giang Lưu ra mặt cũng hợp lý hơn.
Thế nhưng Cà Chua không dám đi tìm Giang Lưu. Mà cũng không phải cô không thể, chỉ là cô không dám. Cà Chua trước giờ làm việc quyết đoán thế mà cũng đau đầu vì chuyện này thật lâu.
Bởi vì… sự việc lần này có Nhã Hoàng tham gia vào vai diễn chính. Nhã Hoàng tham dự kế hoạch đánh cướp Nivela.
Cà Chua hoàn toàn có thể tưởng tượng, phản ứng của Giang Lưu khi biết được việc này.
Anh sẽ tức giận… Rất tức giận, rất phẫn nộ.
Cà Chua báo cho Bạch Ngân xong liền thoát tuyến, leo lên giường định ngủ. Nằm một hồi lâu, cô không cách nào nhắm mắt lại được.
Không biết Nivela có còn hay không…
Nhã Hoàng hẳn là sẽ không tuyệt tình như vậy…
Bạch Ngân sẽ cùng bọn họ ầm ĩ sao…
Mà anh trai cô…
Cà Chua nghĩ đến cảnh Giang Lưu khi biết chuyện, khuôn mặt sẽ tức giận như thế nào, rồi cứ trằn trọc trên giường mà nghĩ. Bên tai cô, giọng nói của Bạch Ngân cứ quẩn quanh.
Lạnh và trầm, nhưng vẫn nhẹ nhàng.
Thế là, Cà Chua mất ngủ.
Sáu giờ sáng, điện thoại bỗng nhiên reo vang, Cà Chua nửa tỉnh nửa mơ kéo ra, sau đó hít một hơi, nghe máy.
“Vâng?"
“Cà Chua." giọng nói của Giang Lưu mang hơi lạnh giá, “Tại sao không báo cho anh chuyện phát sinh ngày hôm qua đầu tiên hả?"
“…"
“Quên đi, nói sao thì bây giờ tìm hắn tính sổ cũng không phải là trễ." Giang Lưu cười nhạt mấy tiếng, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng mà đem điện thoại ấn ngắt, “Lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn nạn đó!"
Giang Lưu nổi điên, khí lực thực sự rất lớn, thanh âm đi qua ống nghe làm đau màng nhĩ của cô.
Không biết đập nát chưa…
Cà Chua thở dài, mặc niệm cho điện thoại.
Đã từng mong rằng tất cả đều có thể sóng êm gió lặng, thế nhưng chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.
Tất nhiên là, Giang Lưu phẫn nộ như vậy cũng vì dính dáng đến Nhã Hoàng.
Nếu như chuyện cùng Nhã Hoàng không có quan hệ thì tốt rồi. Như thế, Giang Lưu cũng không đến tức đến mức này.
Giang Lưu cùng Nhã Hoàng.
Hai người kia, ngoài mặt là địch nhân nhưng bên trong lại có kiểu quan hệ tin cậy đặc thù.
Bọn họ luôn luôn một chút lại cãi nhau, nhưng thật ra tình cảm với nhau không hề tệ. Thậm chí còn là không thể bỏ được, hai bên không thể rời nhau.
Mà hôm nay… mối liên kết đó giữa bọn họ, có phải là đã bị người ta chặt đứt mất rồi hay không?
Lúc mới biết Nhã Hoàng, Cà Chua bây giờ còn nhớ rất rõ ràng.
Lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ chưa là những nhân vật vang danh như bây giờ, Nguyệt Hạ Hồi Ức cùng Vũ Âm Các cũng chưa huy hoàng đến mức này. Bọn họ gặp nhau lúc giết BOSS, tính cách Nhã Hoàng trầm ổn yên lặng nhưng lại rất kiên trì, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Giang Lưu và Cà Chua.
Sau đó lại xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện. Làm hai người đó từ xa lạ biến thành đối thủ một mất một còn. Trên thực tế, Cà Chua nghĩ, quan hệ chuyển biến phức tạp thế nào cũng được, chỉ cần đáy lòng của hai người đó, vẫn nhớ rõ đối phương là tốt rồi.
Dù sao Giang Lưu chính là anh trai mà cô quý nhất, còn Nhã Hoàng, cũng có thể gọi là người cô yêu.
Tuy rằng thường ngày, bọn họ dành ra phần lớn thời gian đấu võ mồm với nhau còn cô lại nhàn nhã tránh qua một bên thưởng thức náo nhiệt. Nhưng giờ cô chỉ hy vọng, bọn họ đừng đánh mất đi mối ràng buộc cuối cùng chứ.
Hiện tại, cục diện thật sự đã không thể vãn hồi sao…?
Cà Chua ngồi trên giường ngây ngốc thật lâu, cuối cùng quyết định onl để tự mình xem chuyện ra sao. Nếu như cô ra mặt mà có tác dụng cứu vãn một chút cũng tốt.
Tám giờ Cà Chua mới login, sau đó nhận một tin rúng động.
── đến cả những người chơi không liên quan cũng vừa gấp gáp vừa hứng thú bàn luận về việc… Bạch Ngân điên rồi.
Bạch Ngân đương nhiên không có khả năng phát điên thật sự. Nhưng trong ấn tượng của mọi người, Nhị đương gia của Nguyệt Hạ Hồi Ức luôn luôn lãnh tĩnh, ôn hòa thân thiện, tuyệt đối sẽ không khác thường như lúc này.
Bạch Ngân ra lệnh tru sát toàn bộ nhóm điều hành của Thương Hội, đồng thời đứng giữ ngay cửa thành của Thương hội từ hừng đông, thấy là giết. Sau đó, thành viên của Nguyệt Hạ Hồi Ức cũng hình thành đội ngũ bao vây, hoàn toàn không thèm đếm xỉa xem Thương Hội dựa lưng hay núp bóng ai nữa.
Một bên Vũ Âm Các bất vi bất động, một bên thì những thế lực trợ giúp khác của Thương hội hóa thành rùa rụt cổ, chuyện này giúp cho Nguyệt Hạ Hồi Ức càng ngày càng chiếm ưu thế hơn. Nhất là mấy đại công hội như Tích Túc, Sinh Vật Phù Du, Biển Mờ Ám đều công khai bất hợp tác với Thương Hội, toàn lực trợ giúp hành động của Nguyệt Hạ, làm gia tăng thêm nhiều áp lực lên Thương hội hơn nữa.
Người có tính tình ôn hòa từ trước đến giờ, một ngày nổi giận, kết quả thập phần đáng sợ. Sớm biết Bạch Ngân giao thiệp rộng, nhưng có thể làm cho rất nhiều công hội chung tay giúp đỡ, điều này quả thật không đơn giản. Bạch Ngân giao thiệp thật ra đến trình độ nào, phải cư xử ra sao mới được như thế, thời gian tới còn bao nhiêu công hội sẽ tham gia truy sát Thương hội… Cà Chua vô pháp tưởng tượng.
Mà Giang Lưu – anh trai thân ái của Cà Chua, không lâu sau cũng tuyên bố một thông cáo trên kênh thế giới, khuyên hội viên vô tội của Thương hội mau chóng thoát ly, tránh khỏi chuyện mất công bị vạ lây.
Thông cáo như thế, thông thường báo trước đại nạn sắp tới.
Gây áp lực, dao động nhân tâm… Mặc kệ Nguyệt Hạ có thật sự có ý này hay không, thì từ nay lượng người xin vào Thương hội cũng sẽ giảm xuống tuyệt đối, mà người trong Thương Hội nhất định sẽ có một số xin lui.
Chia rẽ nội bộ, thật sự là phương thức trả thù tàn khốc nhất.
Chuyện vốn không bé nay đã bị xé ra rất to.
Cà Chua đến Hồng Vũ thành của Nguyệt Hạ Hồi Ức. Trong phòng thành chủ yên tĩnh, cô chỉ thấy có mình Vũ Tức ở lại giữ thành và truyền tin.
“Chỉ còn một mình cô?" Cà Chua nhìn quanh bốn phía, không còn thấy bóng dáng bất cứ ai.
“Đúng vậy, những người khác đều lòng đầy căm phẫn đi giúp Nhị đương gia một tay. Kỳ thực Nhị đương gia định phản kích với tư cách cá nhân thôi, thế mà sau khi mọi người biết được thì đều đòi đến hỗ trợ, cũng không ai dám cản."
Cảm giác của Vũ Tức, nhìn như không biết làm sao, nhưng trên thực tế cô lại rất tự hào khi đồng bạn của mình đoàn kết lại.
“Còn những công hội khác…?"
“Bọn họ đều nắm tin tức rất nhanh." Vũ Tức nhẹ nhàng gật đầu, “Lúc đầu chỉ có hội trưởng của công hội Tích Túc biết được và công khai thanh minh, sau đó hắn còn tự đứng ra thương nghị với những công hội còn lại, tiến hành liên hợp trợ giúp… Tôi đoán đến chiều, liên minh công hội chống lại Thương hội sẽ càng lớn mạnh hơn."
“…"
“Thương hội tại Pháp Luân Đinh thương thành chuyên lũng đoạn giá cả, người không vừa mắt bọn họ cũng nhiều, lần này rốt cuộc đem hết oán hận chất chứa ra đại bạo phát."
Bạch Ngân của Nguyệt Hạ Hồi Ức trong trò chơi, là nhân vật có tiếng tăm tốt, anh đối đãi với người rất đúng mực, bất luận đó là ai. Người tốt được hồi báo, hẳn là chuyện thường.
Cà Chua suy nghĩ một chút, hỏi: “Vũ Tức, cô biết hiện giờ Vân Tịch ở đâu không?"
“Không biết. Tôi chỉ biết là Nhị đương gia mong cậu ấy mau bình tĩnh lại, bởi vậy không cho phép anh ta tham gia hành động đòi nợ này." Vũ Tức hơi cười cười, “Nhị đương gia thật không hổ là Nhị đương gia, cho dù tức giận như vậy, cũng vẫn có thể lấy lý trí xử lý công việc, vẫn có thể quan tâm chăm sóc người khác cẩn thận."
“Vân Tịch đối với Bạch Ngân mà nói, nhất định rất quan trọng…"
“Đúng vậy, phi thường quan trọng." Vũ Tức cảm khái, “Nói thật, biểu hiện hôm qua của Nhị đương gia, tôi còn là lần đầu tiên thấy được."
“…"
“Cà Chua, giờ cô lo lắng gì chứ? Chuyện của lão đại cùng Nhã Hoàng sao?"
“Ừ." Cà Chua gật đầu, trả lời, “Bởi vì… Với tôi mà nói, bọn họ cũng phi thường, phi thường quan trọng mà."
Vô Thần Giới, Pháp Luân Đinh thành đại loạn. Chuyện lần này chắc chắn sẽ được ghi vào bảng truyền thuyết của game, và sẽ được người chơi bàn tán từ nay cho đến mãi về sau.
Y như Cà Chua, Hồng Y GM013 cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào lúc sáng. Là Hắc Y 001 gọi đến.
Hắn mở mắt, với lấy điện thoại ngay đầu giường. Đương nhiên, khẩu khí nói chuyện vẫn như cũ, vẫn rất là vô cùng tương phản với nhan sắc được người người tán dương của hắn.
“Tôi nói cậu… Bây giờ vẫn chưa phải là ca trực của tôi nha?"
“Trạch Lâm, đã xảy ra chuyện."
“Có tai nạn gì hả?" 013 ngáp một cái, lười biếng hỏi, “Có thể có chuyện gì? Công ty bị sóng thần cuốn sập hả?"
“…" 001 sửng sốt một chút, cấp tốc phủ định, “Không phải, trong trò chơi đã xảy ra chuyện. Bởi vì gặp nhiều sức ép, Pháp Luân Đinh Thương Hội công hội liên hợp rất có thể bị sụp đổ."
“Chuyện đơn giản như thế cũng ngạc nhiên? Cũng không phải ngày đầu cậu làm GM đó…" 013 dùng giọng điệu khó kiềm chế, “Năm ngoái Cửu Viễn cùng Thánh Linh công hội vì một người chơi nữ, cả ngày chẳng phân biệt được thời gian địa điểm cứ tranh đấu gay gắt, nhiễu loạn trật tự trò chơi nghiêm trọng, bộ quên rồi hả? Cũng xử lý như trước, nếu bọn hắn phạm luật thì trước cảnh cáo, tái phạm thì khóa acc. Không cho bọn họ nếm đắng thì bọn họ chẳng hiểu thế nào là yên bình đâu."
“Nhưng mà Trạch Lâm, tình huống lần này không giống vậy."
“Sao lại không giống?"
“Nguyên nhân gây ra chuyện này là Nivela."
001 đem hết mọi chuyện kể cho 013. Từ việc tổ kỹ thuật quyết định ấn cho Nivela hiệu quả, rồi sau đó bọn họ vẫn theo dõi hướng đi của Nivela.
“Bị gán cho công dụng như thế quả nhiên là gây họa mà…" Nghe xong tóm tắt ngắn gọn, 013 chỉ biết than thầm.
“Tôi nghĩ nguyên nhân là do sự qua loa của chúng ta mà. Mở ra một vật phẩm vốn không tồn tại, lại biến nó thành mục tiêu nhiều người mơ ước… Thật sự là cũng có lỗi với người chơi mà."
“Tôi nói cậu đó, đừng có lương thiện như thế được không?" 013 nghe ra giọng điệu tự trách, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Có người vứt bỏ nó, có người nhận được nó, lại có cướp đoạt nó, việc này đều là bình thường mà thôi, không có ai phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ những chuyện đó cả. Huống hồ, mất đi thứ đó, đối với người chơi đó và mấy người xung quanh cậu ta, cũng không phải là chuyện xấu."
001 không hiểu được hỏi: “Chẳng lẽ còn có thể trở thành chuyện tốt sao?"
“Ai biết." Hồng Y 013 đảo mắt rồi ném mất điện thoại, lúc này mới cả giận nói, “Lão tử buồn ngủ rồi! Còn vì mấy việc lông gà vỏ tỏi này mà điện làm phiền, lão tử giết luôn ngươi!"
Tác giả :
Nhã Kỷ