Dạ Quang

Chương 13

CHƯƠNG 13

Lăng Dạ kỳ quái nhìn nàng, nữ nhân này là Hoàng hậu, quay đầu lại muốn hỏi Trúc Tâm.

“ Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Trúc Tâm nhìn thấy Hoàng hậu lập tức quỳ xuống thỉnh an.

“ Lá gan thật lớn a, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn ngồi." Một thái giám kế bên nhìn thấy Lăng Dạ không thỉnh an liền mắng.

Xem ra nàng thật sự là Hoàng hậu rồi, là nàng hại chết nương và Lâm thúc thúc, Lăng Dạ xác định được đó là Hoàng hậu, nhất thời nộ hỏa bừng lên, thật đúng là độc nhất phụ nhân tâm, tướng mạo xinh đẹp như vậy, lòng dạ lại vô cùng độc ác. Nhưng Lăng Dạ cũng biết đây là hoàng cung, báo thù cũng không thể dễ dàng như thế, không thể làm theo ý muốn, đành cuối lưng thỉnh an Hoàng hậu.

“ Thật sự là không có quy củ, thỉnh an Hoàng hậu nương nương lại không biết quỳ xuống." An Lạc Tuyết diện vô biểu tình nhìn Lăng Dạ: “ Bối Tuyền, giáo huấn tên nô tài này cho ta, cho y hiểu rõ quy củ trong cung là như thế nào."

“ Nô tài tuân mệnh." Bối Tuyền chầm chậm bước qua chuẩn bị cho Lăng Quang trước mặt một cái tát.

“ Hoàng hậu nương nương, không thể a, đây là lục hoàng tử, không thể đánh." Trúc Tam lập tức nói.

Tâm tình của Hoàng hậu lúc này có thể nói là kém đến cực điểm, chuyện tối qua và sáng nay đã làm cho nàng buồn bực lắm rồi, tên lục hoàng tử này tạo cho nàng một uy hiếp quá lớn, vốn muốn đến ngự hoa viên giải tỏa một chút, lại gặp hai tên nô tài ngồi trong đình tử, ngay cả thỉnh an cũng không làm, vốn muốn giáo huấn một chút, không ngờ lại là lục hoàng tử, lớn lên thật giống hồ ly tinh, còn xinh đẹp hơn cả nàng.

“ Thì ra là lục hoàng tử, y cũng đến nơi này thưởng hoa a." Hoàng hậu nhìn Lăng Dạ nói.

“ Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương." Lăng Dạ lạnh lẽo đáp lại.

“ Thật sự là không chút lễ phép, có kẻ dám đối đãi với trưởng bối như ngươi sao. Thật là một chút quy củ cũng không có, nhưng cũng đúng thôi, mấy năm nay ngươi đều ở bên ngoài cung, đương nhiên không biết một chút quy củ nào, thôi thì để ta tử tử dạy dỗ cho ngươi." An Lạc Tuyết âm hàn nói.

“ Tạ Hoàng hậu, nhưng mà, quy củ trong cung, ta xem hay là bỏ đi, phụ hoàng sẽ tự tìm người dạy cho ta, cho nên không cần phải phiền đến người rồi." Lăng Dạ không để yếu thế đáp.

“ Hoàng thượng còn bao nhiêu chuyện bận bịu phải giải quyết, cho nên, chuyện này cứ để ta làm chủ là được."

“ Không cần, chuyện của ta không cần người quản."

“ Xem ra lục hoàng tử ngay cả một chút quy củ cũng không hiểu rồi, còn dám tranh cãi với ta, không giáo huấn ngươi lại một chút, ngươi còn không biết mình là ai. Bối Tuyền, vả miệng cho ai gia."

“ Nô tài tuân mệnh." Bối Tuyền do dự một chút, nhưng lại lập tức nghĩ Lăng Dạ là lục hoàng tử thì sao, Hoàng hậu lớn hơn lục hoàng tử nhiều, giáo huấn một chút cũng là bình thường thôi.

Chầm chậm đi đến bên người Lăng Dạ, vừa nghĩ muốn đánh một bạt tai, lại bị Lăng Dạ tránh đi, Bối Tuyền ngược lại bị ngã qua một bên, chỉ còn có thể đem thân mình chật vật đứng lên.

“ Thật sự là không có giáo dưỡng, ai gia cho người giáo huấn ngươi, ngươi còn dám tránh. Người đâu, bắt lục hoàng tử lại cho ta."

Lúc này Lăng Dạ tránh không được bị bắt giữ, liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản là không có tác dụng.

“ Hoàng hậu nương nương, thủ hạ lưu tình a, không thể đánh lục hoàng tử được." Trúc Tâm nhìn Lăng Dạ bị bắt giữ, nhưng căn bản không có biện pháp gì.

“ Cái gì, lẽ nào nói ta ngay cả quyền lợi giáo huấn lục hoàng tử cũng không có. Giáo huấn luôn cung nữ này cho ta, đừng quên bản thân mình là thân phận gì." Lạnh lùng nhìn Trúc Tâm một cái, rồi đá nàng sang một bên, vung tay tát lên trên mặt của Lăng Dạ, mặt y liền lập tức xuất hiện một vết bạt tai.

Lăng Dạ bị đánh một cái nổ đom đóm mắt, bên cạnh truyền đến âm thanh “ bốp, bốp" cho thấy tình trạng của Trúc Tâm còn thảm hơn y, nhưng bên tai vẫn nghe được bên miệng Trúc Tâm mấy lời đại khái là Hoàng hậu nương nương không thể đánh lục hoàng tử, Lăng Dạ đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.

“ Hoàng hậu nương nương, ngươi sao lại nhẫn tâm giáo huấn một cung nữ như thế, ngươi không biết phụ hoàng rất sủng ta sao, ngươi không sợ y trừng phạt ngươi sao?" Lăng Dạ nhìn thẳng vào mắt của Hoàng hậu nói.

“ Thật sự là phản rồi, vả miệng cho ta, cho lục hoàng tử hiểu rõ quy cũ trong hoàng cung, cư nhiên dám ỷ vào hoàng thượng mà cãi lại ta, Bối Tuyền, giáo huấn lục hoàng tử thật tốt cho ta."

Lần này Bối Tuyền đi đến cạnh Lăng Dạ, nhất tay đánh liền một cái tát, trong miệng còn nói: “ Lời của Hoàng hậu nương nương không thể không nghe, lục hoàng tử lại thế nào, đều giáo huấn hết."

Bối Tuyền không ngừng đánh liền mười mấy cái tát, gương mặt của Lăng Dạ đã có chút xưng lên, nhưng Lăng Dạ vẫn như cũ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng hậu.

“ Thật sự là không biết hối cãi, cư nhiên còn dám trừng ta, tiếp tục đánh cho ta."

Bối Tuyền nghe xong mệnh lệnh của Hoàng hậu, chuẩn bị vung tay đánh tiếp.

“ Dừng tay, Hoàng hậu, ngươi ở chỗ này làm gì." Vốn dĩ Lăng Quang đang đợi Lăng Dạ trở về dùng ngọ thiện, thế nhưng, đợi một lúc cũng không thấy trở về, chỉ có thể sai người đi tìm, kết quả người quay lại báo cáo lục hoàng tử bị Hoàng hậu bắt giữ, lại còn muốn giáo huấn lục hoàng tử, Lăng Quang vừa nghe, lập tức đi ra, nhưng lúc đến nơi thì đã thấy mặt của Lăng Dạ đỏ hồng, lại còn có chút xưng, nhất thời nộ hỏa ngập trời, nhìn thấy bộ dáng của Lăng Dạ, trong lòng không chỉ có đau đớn mà thôi.

“ Hoàng thượng, ngài đến rồi, thần thiếp đang giáo huấn lục hoàng tử, y một chút quy tắc trong cung cũng không hiểu, còn ỷ vào ngài sủng ái mà công nhiên cãi lại thần thiếp." An Lạc Tuyết thấy Lăng Quang đến, liền đem mọi hành vi tồi tệ của Lăng Dạ nói cho Lăng Quang nghe.

“ Hoàng hậu, lá gan của ngươi cũng thật lớn a, cư nhiên dám giáo huấn lục hoàng tử, thật xem ta không tồn tại."

“ Không phải, hoàng thượng ngài hiểu lầm rồi, là lục hoàng tử." An Lạc Tuyết đang dự định biện giải cho mình kết quả lại bị Lăng Quang cắt đứt.

“ Hiểu lầm, hiểu lầm thế nào, giáo huấn lục hoàng tử, hiện tại cũng không đến lượt ngươi làm chủ, cứ làm tốt vị trí Hoàng hậu của ngươi cho trẫm, nếu như lần sau còn phát sinh loại chuyện này, vậy ngươi không cần tiếp tục làm hoàng hậu nữa, trẫm cũng không để ý lại chọn một người khác đâu." Lăng Quang nộ hỏa đầy mặt nhìn Hoàng hậu, “ Người đâu, đem tên cẩu nô tài dám vả miệng lục hoàng tử ra bên ngoài chém cho ta."

“ Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài lần sau không dám nữa, tha cho nô tài lần này đi." Bối Tuyền vừa nghe liền quỳ xuống xin tha.

“ Còn lần sau, không có lần sau, tha ra ngoài chém cho ta." Lăng Quang nói xong quay lại nhìn Lăng Dạ đau lòng hỏi: “ Dạ nhi, rất đau sao, đưa phụ hoàng xem thử."

“ Đừng, không đau, không sao cả." Lăng Dạ che mặt lại nói.

“ Sao lại không đau, đều xưng cả rồi." Lăng Quang nhìn mặt Lăng Dạ, trong lòng một trận phát đau, phát hỏa mắng: “ Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không đi truyền thái y cho trẫm."

…………Trong tẩm cung………

“ Vương ngự y, mặt của Dạ nhi sao rôi, không có chuyện gì chứ." Lăng Quang nóng ruột hỏi.

“ Hoàng thượng không cần lo lắng, vết thương trên mặt của lục hoàng tử không có gì trở ngại, chỉ cần uống chút thuốc, qua vài ngày sẽ tốt thôi." Vương ngự y cung kính trả lời.

“ Vậy thì tốt, các ngươi ra ngoài đi, đợi nấu thuốc xong thì đem lên, thuận tiện dọn ngọ thiện lên luôn." Lăng Quang phân phó.

Rất nhanh người trong tẩm cung toàn bộ đều lui xuống, nhìn Lăng Dạ, Lăng Quang hỏi: “ Tốt hơn chưa, đều là ta không tốt, ta nên phái vài người theo bảo vệ ngươi." Trong lòng có chút tự trách.

“ Không sao rồi, chẳng qua chỉ là bị đánh vài bạt tai, không có nghiêm trọng như ngươi nói đâu." Lăng Dạ nhìn thấy bộ dáng tự trách của Lăng Quang, trong lòng có chút khó chịu, liền an ủi.

“ Tuyệt đối sẽ không có lần sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Ôm Lăng Dạ vào lòng, có trời biết khi bản thân nhìn thấy Lăng Dạ bị đánh có bao nhiêu đau lòng.

Lăng Dạ thấy Lăng Quang lo lắng cho mình như vậy, trong lòng thấy ấm áp, cảm giác bản thân thật hạnh phúc, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Quang, dựa vào lòng y thật sự rất ấm áp.

“ Yên tâm đi, ta không sao cả, qua mấy ngày thì tốt thôi, không cần phải tự trách nữa."

Cảm thấy Lăng Dạ ôm lấy mình, Lăng Quang càng ôm chặt hơn. “ Được rồi, vẫn là nên nằm xuống nghỉ đi, ngồi hoài thế này không tốt."

Lăng Dạ nhẹ nhàng ân một tiếng.

Lúc này cung nữ đã bưng cơm và thuốc lên.

“ Đều để lên bàn đi, các ngươi ra ngoài." Lăng Quang phân phó.

“ Dạ nhi, trước tiên uống thuốc đi, xong rồi thì ăn cơm." Lăng Quang đưa thuốc cho Lăng Dạ.

Lăng Dạ nhìn bát thuốc trước mặt, thật khó xử, ngươi sao lại thích ta đến vậy a, ba ngày hai lượt liền gặp mặt một lần. Bịt muỗi, uống hết bát thuốc. Rồi đón lấy chén cơm trong tay Lăng Quang, ăn từng miếng từng miếng, nuốt xuống vị thuốc đắng chát.

Lăng Quang ở bên cạnh từ từ nhìn Lăng Dạ ăn cơm xong, tiếp lấy chén, đặt lại trên bàn, lại đi đến bên giường: “ Dạ nhi, ngủ một chút đi, buổi chiều cứ nghỉ ngơi ở đây là được rồi." Lăng Quang giúp Lăng Dạ đắp chăn cẩn thận dịu dàng nói.

“ Ân, ngươi vẫn chưa ăn cơm đó, nhanh ăn đi, đừng để đói bụng." Lăng Dạ quan tâm nói.

“ Biết rồi, Dạ nhi, đây là lần đầu tiên ngươi quan tâm tan ha." Lăng Quang nghe thấy lời Lăng Dạ nói, lập tức trêu chọc.

“ Không cần ăn nữa, đói chết là được rồi." Tức phì phì nhắm lại hai mắt, thật sự là, khó có ta quan tâm ngươi như vậy, ngươi lại trêu chọc ta.

“ Nghỉ ngơi cho tốt di, chuyện của Hoàng hậu phụ hoàng sẽ đòi lại gấp bội cho người." Nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên trán của Lăng Dạ, Hoàng hậu và Thừa tướng, các ngươi chờ cho trẫm, thế nhưng dám đối đãi như vậy với Dạ nhi, trẫm sẽ cho các ngươi nhìn thấy rõ.
Tác giả : Mạch Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại