Dạ Ngưng Tịch
Chương 8: Xích vũ
Xích Vũ, băng đảng của người Hoa đã có hơn một trăm năm lịch sử, bạn không thể nào đưa ra một định nghĩa chính xác tuyệt đối cho nó. Nó là một băng đảng nhưng lại không đơn thuần chỉ là một băng đảng dựa vào xã hội đen để tồn tại, bởi nó có tập hợp các xí nghiệp của riêng mình – tập đoàn Xích Vũ, đó là tập đoàn xí nghiệp duy nhất ở Hà Lan do con cháu của người Hoa quản lí.
Xích Vũ tập đoàn khởi nghiệp chỉ trong vài năm ngắn ngủi nhưng lại hoạt động với nhiều lĩnh vực: bất động sản, tài chính, giải trí, thời trang, thậm chí ngay cả ngành công nghiệp thực phẩm và nước giải khát cũng có động chạm tới, tuy không thể tự xưng là giàu có nhất nước nhưng khả năng kinh tế cũng tuyệt động không thể khinh thường.
Đây chính là Xích Vũ trong mắt những con người bình thường, là một tập hợp các xí nghiệp đa nguyên hóa do người Hoa quản lý, không hơn không kém.
Dưới ánh mặt trời, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Tội ác và sự dơ bẩn đều được che giấu bên trong một chiếc áo khoác hoa lệ, mọi người chỉ cần thoả mãn với vẻ ngoài tinh khiết trong sáng là được rồi cho nên cũng chẳng thèm quan tâm bên trong cái vẻ ấy tan nát bẩn thỉu thế nào. Con người sống ở đời hầu hết chỉ thích ôm những ước mơ đẹp với tương lai, nhưng dần dần lại biến thành con đường chết…
Đó cũng là một cách để tiếp tục cuộc sống, nhưng phải hiểu rõ, nếu không có ước mơ, con người sẽ không thể tồn tại được.
Đó là Xích Vũ dưới ánh mặt trời, một Xích Vũ cho người ta những ước mơ tươi đẹp.
Nhưng Xích Vũ lại tồn tại dưới tư cách của một băng đảng, mặc dù điều đó đã diễn ra rất lâu rồi. Thậm chí nó còn có bề dày lịch sử hơn một trăm năm.
Nghĩ tới năm đó tổ tiên của tôi trôi nổi qua bao nhiêu đại dương, bao lần trải qua thiên tân vạn khổ (thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đắng), huyết tinh vần vũ mới có thể lập nên một thiên hạ cho thế hệ sau như bây giờ. Cho nên, mỗi người nhà Hiên Viên đều có nhiệm vụ phải làm cho Xích Vũ hưng thịnh. Mong ước của tất cả những người nhà Hiên Viên trước đây là có thể thống nhất được giới xã hội đen của người Hoa, thâu tóm toàn bộ Châu Á trong tay. Nhưng việc này, nói dễ hơn làm rất nhiều…
Xích Vũ vốn chỉ là một băng đảng cố gắng dừng chân lại trong tầng lớp Hoa kiều xưa ở Hà Lan, thực lực và kinh tế trong số rất nhiều băng đảng ở Hà Lan không nói là mạnh nhất, nhưng cũng tính là lâu đời nhất. Cho nên, trong cuộc chiến đẫm máu giữa các băng đảng đầy hỗn loạn phức tạp thì Xích vũ luôn giữ thái độ trung lập.
Đó cũng là điểm thông minh của những người lãnh đạo tiền nhiệm, họ hiểu được thế nào là bảo vệ chính mình trong loạn lạc, cho nên gần một trăm năm qua không biết bao nhiêu băng đảng đã đi từ hưng thịnh xuống đến sụp đổ, còn Xích Vũ thì vẫn có thể sừng sững không ngã.
Trải qua sự bảo mật của bao nhiêu thế hệ, tình hình thực tế của nó đã vượt qua những gì mà người thường nhìn thấy.
Người có thể hoàn toàn lợi dụng ưu thế của Xích Vũ đẩy nó lên vị trí bây giờ trong giới xã hội đen là ông nội tôi, người lãnh đạo thứ năm của Xích Vũ – Hiên Viên Vô Cực.
Nghe nói ông nội tôi năm đó là một nhân vật làm rung chuyển trời đất trong giới xã hội đen, tên của ông không chỉ khiến cho người lãnh đạo các băng đảng ở Hà Lan, mà còn ở toàn bộ châu Âu nghe thấy đã sợ mất mật.
Nhưng cuối cùng sự thật là gì? Ông nội tôi có hùng tài vĩ lược, nhìn người bằng nửa con mắt, bướng bỉnh lỳ lợm như trong truyền thuyết vậy không…?
Tất cả đều không thể kiểm chứng được nữa, bởi vì tôi chưa bao giờ được gặp ông. Tất cả những hiểu biết về ông tôi chỉ được nghe qua từ những câu chuyện phiếm của những người già trong họ. Nhưng nhìn thấy vẻ sùng kính trên mặt họ khi nói chuyện về ông nội, tôi nghĩ phong thái của ông nội năm đó chắc cũng phải giống như trong lời đồn đại đến tám chín phần.
Bất kể tình trạng thực tế của Xích Vũ năm đó ra sao thì cũng không thể phủ nhận ông nội là một truyền thuyết trong dòng họ Hiên Viên…
Nhưng dù có thêm một nhân vật truyền thuyết như thế nữa xuất hiện cũng chưa chắc cây to đã ngăn được gió. Lúc cha tôi còn chưa kịp lớn, ông bà nội tôi đã bị người ta lập mưu từ trước hại chết.
Lúc cha tôi kế nhiệm trở thành người lãnh đạo thứ sáu của Xích Vũ ông mới có mười sáu tuổi.
Người ngoài nói cha tôi là người yếu đuối. Không chỉ có người ngoài nói như vậy mà người trong gia tộc cũng luôn cho là như thế. Bởi vì, Xích Vũ từ lúc ở trên tay cha tôi đã dần dần suy sụp. Do băng đảng đứng đầu châu Âu lúc này lại phải co đầu rút cổ về Hà Lan, thậm chí còn không được như xưa.
Mọi người đều chỉ trích cha tôi nhưng ai có thể hiểu được ý kiến của ông? Có lẽ, ông từ lâu đã nhìn thấu được tất cả từ cái chết của cha mình. Danh vọng quyền lực, tiền tài của cải bất quá chỉ là trăng trong nước, hoa trong kính mà. Như giấc mơ, như ảo ảnh, như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan tành.
Lúc đó tất thảy sự phồn thịnh của chúng tôi đã tan biến hết, thứ thực sự thuộc về chúng tôi chỉ còn là tối tăm vô biên mà thôi…
Cho nên, cha tôi rất thích ngắm hoàng hôn. Ông từng nói đó là món quà do nhất ánh sáng tặng cho chúng ta. Sau hoàng hôn, chúng ta lại phải sống trong đêm tối, đó cũng là lúc cuộc sống của chúng ta bắt đầu…
Cuộc đời của cha tôi chưa từng huy hoàng như ông nội nhưng lại có kết thúc hệt như của ông bà nội tôi.
Cha tôi và vợ ông đều chết dưới tay kẻ thù, thậm chí còn không tìm được thi thể. Lúc đó, tôi mới có mười hai tuổi.
Tôi là con gái của Hiên Viên Khải, nhưng trước năm đó tôi chưa bao giờ thực sự dung nhập vào thế giới thuộc về tôi này.
Những cuộc chiến tranh đẫm máu tranh giành quyền lợi đó trong ý nghĩ non nớt của tôi chẳng qua chỉ đáng sợ hơn cảnh bắn nhau trong phim ảnh một chút thôi, cho dù có một viên đạn xuyên qua cơ thể tôi, cho dù người thân chết trước mặt tôi, cho dù những thảm kịch lần lượt xuất hiện trước mắt tôi, tôi cũng không hề rớt một giọ nước mắt.
Sau khi mưa gió lắng xuống, người kế thừa tiếp theo Hiên Viên gia là anh trai tôi Hiên Viên Ngưng Vũ. Còn tôi từ khi bị đưa đến " đảo Tái Sinh" đó mới là lúc cơn ác mộng của tôi bắt đầu…
Không có gì kì lạ cả, anh trai tôi mới là con trưởng của Hiên Viên gia, còn tôi chẳng qua chỉ là con gái riêng của cha tôi mà thôi, sự tồn tại của tôi với Hiên Viên gia có cũng được mà không cũng được, không ai lưu tâm đến sống chết của tôi, trừ Vũ – anh trai tôi ra.
Xích Vũ bây giờ đã không còn yếu đuối bất kham như trước nữa. Chỉ vài năm nó đã phát triển nhanh chóng, khống chế được cả giới xã hội đen ở Hà Lan, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng. Bàn tay của nó đã chạm tới phạm vi của xã hội đen Âu Mỹ, từng bước ngầm chiếm đất của các băng đảng người Hoa khác. Nhưng ngần đó cũng chẳng tính là gì, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là Châu Á. Quay về giới xã hội đen châu Âu là ước mơ mấy đời của những người lãnh đạo Xích Vũ trước đây. Vũ là người thừa kế Hiên Viên gia, việc này anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Mọi người đều nói, vực Xích Vũ dậy đúng là một kỳ tích. Nhưng người tạo ra kì tích này lại không phải người thừa kế Hiên Viên gia – Hiên Viên Ngưng Vũ. Mà là tôi, đứa em gái cùng cha khác mẹ của anh, Hiên Viên Ngưng Tịch.
Bởi vì sau khi tôi trở về với Xích Vũ, thực lực của nó không ngừng phát triển.
Với những lời này tôi không cho là đúng. Người ngoài chẳng ai hiểu được Vũ, ai cũng cảm thấy anh là người yếu đuối giống cha tôi.
Tôi chỉ có thể nói niềm yêu thích của Vũ chưa bao giờ đặt vào Xích Vũ cả, tài năng buôn bán của anh khó có ai sánh bằng. Tập đoàn Xích Vũ là do một tay anh lập nên, đó cũng là nguồn kinh phí hoạt động chủ yếu của tổ chức. Không có tập đoàn ủng hộ, thì sẽ không có Xích Vũ của hôm nay. Một đen một trắng, chúng tôi phối hợp may một chiếc áo tiên không lộ đường chỉ, bất quá, việc này người ngoài không ai biết được.
Chỉ có một điều, người ngoài không hề nói sai. Tôi là nhân vật thứ hai sau Hiên Viên Vô Cực khiến người lãnh đạo các bặng đảng khác nghe tên đã sợ mất mật. Đó là bởi vì lúc tôi một tay vực dậy Xích Vũ thì cũng đã sáng lập ra Ảnh Đường nơi tạp hợp các sát thủ hàng đầu, cái tên khiến đầu rồng của các bang phái ăn không ngon ngủ không yên.
Ảnh Đường với Xích Vũ mà nói là một sự tồn tại đặc biệt. Bề ngoài thì nó thuộc về Xích Vũ, nhưng trên thực tế nó chỉ nghe theo sự điều khiển của duy nhất một người, đó là tôi. Bởi vì, trừ tôi và Vũ ra, không có ai biết rõ thực tế Ảnh Đường có bao nhiêu người và đó là những ai. Trong mắt người ngoài, thậm chí là những người bên trong Xích Vũ, Ảnh Đường chỉ là một cái tên mơ hồ. Họ biết rõ, tên của những sát thủ Ảnh Đường chỉ là biệt hiệu.
Phải tuyệt đối giữ bí mất về thân phận của mình đó là điều kiện đầu tiên khi tôi mời họ vào Xích Vũ. Tất nhiên, tôi cũng cam đoan với họ quyết sẽ không can thiệp vào cuộc sống sau này của họ, họ có thể làm tất cả những chuyện mà mình thích, Xích Vũ sẽ toàn lực ủng hộ về mặt vật chất, tiền lương hàng năm của họ cũng rất lớn. Chỉ là, khi Xích Vũ cần tới họ thì nhất định họ phải xuất hiện ngay lập tức.
Và những người đó chính là những người được huấn luyện cùng tôi trên “Đảo Tái Sinh" năm đó.
Nguyên Húc, Thiện Nhược Băng, Đằng Tuấn, Nguyễn Linh.
Tôi không biết năm đó đám trẻ con bị đưa tới đảo Tái Sinh rốt cục có bao nhiêu đứa.
Nhưng những người còn sống sót chỉ có năm đứa chúng tôi, hơn nữa tất cả đều là người châu Á.
Với việc này, Đằng Tuấn từng nghiền ngẫm nói “Xem ra khả năng chịu khổ của người châu Á chúng ta là mạnh nhất trên thế giới."
Tuy rằng chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng có đạo lý của nó.
Đám trẻ con trên đảo Tái Sinh, quốc tịch nào cũng đó, có nam cũng có nữ. Đứa nào cũng có một tài năng thiên bẩm trong một phương diện hoặc thể lực hoặc võ thuật, đều là bị lừa tới hoặc bị bắt cóc tới. Bị người nhà đưa tới đó chắc chỉ có tôi là một.
Trong đám trẻ con đó, trẻ con châu Á thể lực không phải là tốt nhất, nhưng sự chịu đựng thì lại khỏe nhất. Thực ra mà nói muốn sinh tồn được ở một nơi khắc nghiệt như thế, sự chịu đựng quan trọng hơn nhiều so với thể lực.
Tôi đã thấy không ít những đứa trẻ tố chất sức khỏe rất tốt, chỉ là vì không chịu nổi sự huấn luyện và đày đọa của đám người đó mà tinh thần bất thường.
Người sống sót được chẳng những phải có nhiều tài nghệ mà tố chất tâm lý cũng phải mạnh mẽ hơn nhiều so với người thường.
Năm người chúng tôi tuy rằng đều là người châu Á nhưng lại đến từ những đất nước khác nhau.
Nguyên Húc đến từ Triều Tiên, Nguyễn Linh là người Việt Nam, quê của Đằng Tuấn là Đài Loan. Còn Thiện Nhược Băng lại được sinh ra ở Nhật Bản, cậu ta là con lai, mẹ là người Nhật Bản, cha lại là người Trung Quốc.
Còn tôi, là một Hoa kiều đích thực, có quốc tịch Hà Lan, nhưng lại chỉ có một dòng máu duy nhất của người châu Á.
Chúng tôi hợp tác cùng nhau đã hơn bốn năm, sự phối hợp của chúng tôi vô cùng ăn khớp.
Ở Xích Vũ, thân phận của tôi là Đường chủ của Ảnh Đường. Công việc của họ đều do tôi trực tiếp sắp xếp và điều hành, trừ Nguyễn Linh ra, họ đều hơn tuổi tôi.
Sự gia nhập của họ đã giải quyết không ít rắc rối của Xích Vũ. Bởi vì lúc không ai nguyện ý trở thành đối tượng bị Ảnh Đường đuổi giết thì cũng là lúc khi ngủ bạn cũng phải mở to mắt. Con mồi mà Ảnh Đường ngắm trúng trước giờ chưa bao giờ thoát được. Huống hồ, giết người không phải là khả năng duy nhất của chúng tôi…
Trên Đảo Tái Sinh, chúng tôi đã thực sự phải tiếp nhận rất nhiều sự huấn luyện như trong quân ngũ.
Chạy việt dã, leo núi, bơi lội, tập bắn vũ khí hạng nhẹ, chiến đấu với nhau đó chỉ là chương trình dạy cơ bản nhất. Trừ những thứ ấy ra chúng tôi còn phải học cách sử dụng nhiều loại thiết bị trinh sát công nghệ cao, cách sử dụng nhiều loại vũ khí kĩ thuật cao, phải học nhiều thứ tiếng…
Những người huấn luyện đã dạy chúng tôi: lên trời, xuống biển, xuất quỷ nhập thần, không gì là không làm được.
Nguyên Húc từng nói thế này, “Năm người chúng ta đã có thể lập được thành một đội quân, bởi vì chúng ta tuyệt đối còn ác liệt hơn so với bộ đội đặc chủng hàng tốt nhất trên thế giới."
Lúc ấy tôi cười nói, “Như vậy thì sẽ có một ngày chúng ta không làm nổi sát thủ nữa sẽ chuyển nghề làm gián điệp."
Ảnh Đường trong tay chúng tôi không ngừng phát triển lớn mạnh. Chúng ta dùng thời gian bốn năm, vì Xích Vũ huấn luyện một đội quân, hoàn toàn huấn luyện theo kiểu quân đội, khiến bọn họ đánh đâu thắng đó.
Bốn năm, tôi ròng rã bốn năm trời chuẩn bị lực lượng tất cả chỉ vì để đưa Xích Vũ về với châu Á. Còn bây giờ, tất cả đều đang phát triển theo con đường đã vạch sẵn của tôi. Vũ, không lâu nữa đâu, nguyện vọng của cha sẽ có thể đạt được, và anh cũng có thể được giải thoát hoàn toàn… Đúng không?
Xích Vũ tập đoàn khởi nghiệp chỉ trong vài năm ngắn ngủi nhưng lại hoạt động với nhiều lĩnh vực: bất động sản, tài chính, giải trí, thời trang, thậm chí ngay cả ngành công nghiệp thực phẩm và nước giải khát cũng có động chạm tới, tuy không thể tự xưng là giàu có nhất nước nhưng khả năng kinh tế cũng tuyệt động không thể khinh thường.
Đây chính là Xích Vũ trong mắt những con người bình thường, là một tập hợp các xí nghiệp đa nguyên hóa do người Hoa quản lý, không hơn không kém.
Dưới ánh mặt trời, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Tội ác và sự dơ bẩn đều được che giấu bên trong một chiếc áo khoác hoa lệ, mọi người chỉ cần thoả mãn với vẻ ngoài tinh khiết trong sáng là được rồi cho nên cũng chẳng thèm quan tâm bên trong cái vẻ ấy tan nát bẩn thỉu thế nào. Con người sống ở đời hầu hết chỉ thích ôm những ước mơ đẹp với tương lai, nhưng dần dần lại biến thành con đường chết…
Đó cũng là một cách để tiếp tục cuộc sống, nhưng phải hiểu rõ, nếu không có ước mơ, con người sẽ không thể tồn tại được.
Đó là Xích Vũ dưới ánh mặt trời, một Xích Vũ cho người ta những ước mơ tươi đẹp.
Nhưng Xích Vũ lại tồn tại dưới tư cách của một băng đảng, mặc dù điều đó đã diễn ra rất lâu rồi. Thậm chí nó còn có bề dày lịch sử hơn một trăm năm.
Nghĩ tới năm đó tổ tiên của tôi trôi nổi qua bao nhiêu đại dương, bao lần trải qua thiên tân vạn khổ (thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đắng), huyết tinh vần vũ mới có thể lập nên một thiên hạ cho thế hệ sau như bây giờ. Cho nên, mỗi người nhà Hiên Viên đều có nhiệm vụ phải làm cho Xích Vũ hưng thịnh. Mong ước của tất cả những người nhà Hiên Viên trước đây là có thể thống nhất được giới xã hội đen của người Hoa, thâu tóm toàn bộ Châu Á trong tay. Nhưng việc này, nói dễ hơn làm rất nhiều…
Xích Vũ vốn chỉ là một băng đảng cố gắng dừng chân lại trong tầng lớp Hoa kiều xưa ở Hà Lan, thực lực và kinh tế trong số rất nhiều băng đảng ở Hà Lan không nói là mạnh nhất, nhưng cũng tính là lâu đời nhất. Cho nên, trong cuộc chiến đẫm máu giữa các băng đảng đầy hỗn loạn phức tạp thì Xích vũ luôn giữ thái độ trung lập.
Đó cũng là điểm thông minh của những người lãnh đạo tiền nhiệm, họ hiểu được thế nào là bảo vệ chính mình trong loạn lạc, cho nên gần một trăm năm qua không biết bao nhiêu băng đảng đã đi từ hưng thịnh xuống đến sụp đổ, còn Xích Vũ thì vẫn có thể sừng sững không ngã.
Trải qua sự bảo mật của bao nhiêu thế hệ, tình hình thực tế của nó đã vượt qua những gì mà người thường nhìn thấy.
Người có thể hoàn toàn lợi dụng ưu thế của Xích Vũ đẩy nó lên vị trí bây giờ trong giới xã hội đen là ông nội tôi, người lãnh đạo thứ năm của Xích Vũ – Hiên Viên Vô Cực.
Nghe nói ông nội tôi năm đó là một nhân vật làm rung chuyển trời đất trong giới xã hội đen, tên của ông không chỉ khiến cho người lãnh đạo các băng đảng ở Hà Lan, mà còn ở toàn bộ châu Âu nghe thấy đã sợ mất mật.
Nhưng cuối cùng sự thật là gì? Ông nội tôi có hùng tài vĩ lược, nhìn người bằng nửa con mắt, bướng bỉnh lỳ lợm như trong truyền thuyết vậy không…?
Tất cả đều không thể kiểm chứng được nữa, bởi vì tôi chưa bao giờ được gặp ông. Tất cả những hiểu biết về ông tôi chỉ được nghe qua từ những câu chuyện phiếm của những người già trong họ. Nhưng nhìn thấy vẻ sùng kính trên mặt họ khi nói chuyện về ông nội, tôi nghĩ phong thái của ông nội năm đó chắc cũng phải giống như trong lời đồn đại đến tám chín phần.
Bất kể tình trạng thực tế của Xích Vũ năm đó ra sao thì cũng không thể phủ nhận ông nội là một truyền thuyết trong dòng họ Hiên Viên…
Nhưng dù có thêm một nhân vật truyền thuyết như thế nữa xuất hiện cũng chưa chắc cây to đã ngăn được gió. Lúc cha tôi còn chưa kịp lớn, ông bà nội tôi đã bị người ta lập mưu từ trước hại chết.
Lúc cha tôi kế nhiệm trở thành người lãnh đạo thứ sáu của Xích Vũ ông mới có mười sáu tuổi.
Người ngoài nói cha tôi là người yếu đuối. Không chỉ có người ngoài nói như vậy mà người trong gia tộc cũng luôn cho là như thế. Bởi vì, Xích Vũ từ lúc ở trên tay cha tôi đã dần dần suy sụp. Do băng đảng đứng đầu châu Âu lúc này lại phải co đầu rút cổ về Hà Lan, thậm chí còn không được như xưa.
Mọi người đều chỉ trích cha tôi nhưng ai có thể hiểu được ý kiến của ông? Có lẽ, ông từ lâu đã nhìn thấu được tất cả từ cái chết của cha mình. Danh vọng quyền lực, tiền tài của cải bất quá chỉ là trăng trong nước, hoa trong kính mà. Như giấc mơ, như ảo ảnh, như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan tành.
Lúc đó tất thảy sự phồn thịnh của chúng tôi đã tan biến hết, thứ thực sự thuộc về chúng tôi chỉ còn là tối tăm vô biên mà thôi…
Cho nên, cha tôi rất thích ngắm hoàng hôn. Ông từng nói đó là món quà do nhất ánh sáng tặng cho chúng ta. Sau hoàng hôn, chúng ta lại phải sống trong đêm tối, đó cũng là lúc cuộc sống của chúng ta bắt đầu…
Cuộc đời của cha tôi chưa từng huy hoàng như ông nội nhưng lại có kết thúc hệt như của ông bà nội tôi.
Cha tôi và vợ ông đều chết dưới tay kẻ thù, thậm chí còn không tìm được thi thể. Lúc đó, tôi mới có mười hai tuổi.
Tôi là con gái của Hiên Viên Khải, nhưng trước năm đó tôi chưa bao giờ thực sự dung nhập vào thế giới thuộc về tôi này.
Những cuộc chiến tranh đẫm máu tranh giành quyền lợi đó trong ý nghĩ non nớt của tôi chẳng qua chỉ đáng sợ hơn cảnh bắn nhau trong phim ảnh một chút thôi, cho dù có một viên đạn xuyên qua cơ thể tôi, cho dù người thân chết trước mặt tôi, cho dù những thảm kịch lần lượt xuất hiện trước mắt tôi, tôi cũng không hề rớt một giọ nước mắt.
Sau khi mưa gió lắng xuống, người kế thừa tiếp theo Hiên Viên gia là anh trai tôi Hiên Viên Ngưng Vũ. Còn tôi từ khi bị đưa đến " đảo Tái Sinh" đó mới là lúc cơn ác mộng của tôi bắt đầu…
Không có gì kì lạ cả, anh trai tôi mới là con trưởng của Hiên Viên gia, còn tôi chẳng qua chỉ là con gái riêng của cha tôi mà thôi, sự tồn tại của tôi với Hiên Viên gia có cũng được mà không cũng được, không ai lưu tâm đến sống chết của tôi, trừ Vũ – anh trai tôi ra.
Xích Vũ bây giờ đã không còn yếu đuối bất kham như trước nữa. Chỉ vài năm nó đã phát triển nhanh chóng, khống chế được cả giới xã hội đen ở Hà Lan, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng. Bàn tay của nó đã chạm tới phạm vi của xã hội đen Âu Mỹ, từng bước ngầm chiếm đất của các băng đảng người Hoa khác. Nhưng ngần đó cũng chẳng tính là gì, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là Châu Á. Quay về giới xã hội đen châu Âu là ước mơ mấy đời của những người lãnh đạo Xích Vũ trước đây. Vũ là người thừa kế Hiên Viên gia, việc này anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Mọi người đều nói, vực Xích Vũ dậy đúng là một kỳ tích. Nhưng người tạo ra kì tích này lại không phải người thừa kế Hiên Viên gia – Hiên Viên Ngưng Vũ. Mà là tôi, đứa em gái cùng cha khác mẹ của anh, Hiên Viên Ngưng Tịch.
Bởi vì sau khi tôi trở về với Xích Vũ, thực lực của nó không ngừng phát triển.
Với những lời này tôi không cho là đúng. Người ngoài chẳng ai hiểu được Vũ, ai cũng cảm thấy anh là người yếu đuối giống cha tôi.
Tôi chỉ có thể nói niềm yêu thích của Vũ chưa bao giờ đặt vào Xích Vũ cả, tài năng buôn bán của anh khó có ai sánh bằng. Tập đoàn Xích Vũ là do một tay anh lập nên, đó cũng là nguồn kinh phí hoạt động chủ yếu của tổ chức. Không có tập đoàn ủng hộ, thì sẽ không có Xích Vũ của hôm nay. Một đen một trắng, chúng tôi phối hợp may một chiếc áo tiên không lộ đường chỉ, bất quá, việc này người ngoài không ai biết được.
Chỉ có một điều, người ngoài không hề nói sai. Tôi là nhân vật thứ hai sau Hiên Viên Vô Cực khiến người lãnh đạo các bặng đảng khác nghe tên đã sợ mất mật. Đó là bởi vì lúc tôi một tay vực dậy Xích Vũ thì cũng đã sáng lập ra Ảnh Đường nơi tạp hợp các sát thủ hàng đầu, cái tên khiến đầu rồng của các bang phái ăn không ngon ngủ không yên.
Ảnh Đường với Xích Vũ mà nói là một sự tồn tại đặc biệt. Bề ngoài thì nó thuộc về Xích Vũ, nhưng trên thực tế nó chỉ nghe theo sự điều khiển của duy nhất một người, đó là tôi. Bởi vì, trừ tôi và Vũ ra, không có ai biết rõ thực tế Ảnh Đường có bao nhiêu người và đó là những ai. Trong mắt người ngoài, thậm chí là những người bên trong Xích Vũ, Ảnh Đường chỉ là một cái tên mơ hồ. Họ biết rõ, tên của những sát thủ Ảnh Đường chỉ là biệt hiệu.
Phải tuyệt đối giữ bí mất về thân phận của mình đó là điều kiện đầu tiên khi tôi mời họ vào Xích Vũ. Tất nhiên, tôi cũng cam đoan với họ quyết sẽ không can thiệp vào cuộc sống sau này của họ, họ có thể làm tất cả những chuyện mà mình thích, Xích Vũ sẽ toàn lực ủng hộ về mặt vật chất, tiền lương hàng năm của họ cũng rất lớn. Chỉ là, khi Xích Vũ cần tới họ thì nhất định họ phải xuất hiện ngay lập tức.
Và những người đó chính là những người được huấn luyện cùng tôi trên “Đảo Tái Sinh" năm đó.
Nguyên Húc, Thiện Nhược Băng, Đằng Tuấn, Nguyễn Linh.
Tôi không biết năm đó đám trẻ con bị đưa tới đảo Tái Sinh rốt cục có bao nhiêu đứa.
Nhưng những người còn sống sót chỉ có năm đứa chúng tôi, hơn nữa tất cả đều là người châu Á.
Với việc này, Đằng Tuấn từng nghiền ngẫm nói “Xem ra khả năng chịu khổ của người châu Á chúng ta là mạnh nhất trên thế giới."
Tuy rằng chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng có đạo lý của nó.
Đám trẻ con trên đảo Tái Sinh, quốc tịch nào cũng đó, có nam cũng có nữ. Đứa nào cũng có một tài năng thiên bẩm trong một phương diện hoặc thể lực hoặc võ thuật, đều là bị lừa tới hoặc bị bắt cóc tới. Bị người nhà đưa tới đó chắc chỉ có tôi là một.
Trong đám trẻ con đó, trẻ con châu Á thể lực không phải là tốt nhất, nhưng sự chịu đựng thì lại khỏe nhất. Thực ra mà nói muốn sinh tồn được ở một nơi khắc nghiệt như thế, sự chịu đựng quan trọng hơn nhiều so với thể lực.
Tôi đã thấy không ít những đứa trẻ tố chất sức khỏe rất tốt, chỉ là vì không chịu nổi sự huấn luyện và đày đọa của đám người đó mà tinh thần bất thường.
Người sống sót được chẳng những phải có nhiều tài nghệ mà tố chất tâm lý cũng phải mạnh mẽ hơn nhiều so với người thường.
Năm người chúng tôi tuy rằng đều là người châu Á nhưng lại đến từ những đất nước khác nhau.
Nguyên Húc đến từ Triều Tiên, Nguyễn Linh là người Việt Nam, quê của Đằng Tuấn là Đài Loan. Còn Thiện Nhược Băng lại được sinh ra ở Nhật Bản, cậu ta là con lai, mẹ là người Nhật Bản, cha lại là người Trung Quốc.
Còn tôi, là một Hoa kiều đích thực, có quốc tịch Hà Lan, nhưng lại chỉ có một dòng máu duy nhất của người châu Á.
Chúng tôi hợp tác cùng nhau đã hơn bốn năm, sự phối hợp của chúng tôi vô cùng ăn khớp.
Ở Xích Vũ, thân phận của tôi là Đường chủ của Ảnh Đường. Công việc của họ đều do tôi trực tiếp sắp xếp và điều hành, trừ Nguyễn Linh ra, họ đều hơn tuổi tôi.
Sự gia nhập của họ đã giải quyết không ít rắc rối của Xích Vũ. Bởi vì lúc không ai nguyện ý trở thành đối tượng bị Ảnh Đường đuổi giết thì cũng là lúc khi ngủ bạn cũng phải mở to mắt. Con mồi mà Ảnh Đường ngắm trúng trước giờ chưa bao giờ thoát được. Huống hồ, giết người không phải là khả năng duy nhất của chúng tôi…
Trên Đảo Tái Sinh, chúng tôi đã thực sự phải tiếp nhận rất nhiều sự huấn luyện như trong quân ngũ.
Chạy việt dã, leo núi, bơi lội, tập bắn vũ khí hạng nhẹ, chiến đấu với nhau đó chỉ là chương trình dạy cơ bản nhất. Trừ những thứ ấy ra chúng tôi còn phải học cách sử dụng nhiều loại thiết bị trinh sát công nghệ cao, cách sử dụng nhiều loại vũ khí kĩ thuật cao, phải học nhiều thứ tiếng…
Những người huấn luyện đã dạy chúng tôi: lên trời, xuống biển, xuất quỷ nhập thần, không gì là không làm được.
Nguyên Húc từng nói thế này, “Năm người chúng ta đã có thể lập được thành một đội quân, bởi vì chúng ta tuyệt đối còn ác liệt hơn so với bộ đội đặc chủng hàng tốt nhất trên thế giới."
Lúc ấy tôi cười nói, “Như vậy thì sẽ có một ngày chúng ta không làm nổi sát thủ nữa sẽ chuyển nghề làm gián điệp."
Ảnh Đường trong tay chúng tôi không ngừng phát triển lớn mạnh. Chúng ta dùng thời gian bốn năm, vì Xích Vũ huấn luyện một đội quân, hoàn toàn huấn luyện theo kiểu quân đội, khiến bọn họ đánh đâu thắng đó.
Bốn năm, tôi ròng rã bốn năm trời chuẩn bị lực lượng tất cả chỉ vì để đưa Xích Vũ về với châu Á. Còn bây giờ, tất cả đều đang phát triển theo con đường đã vạch sẵn của tôi. Vũ, không lâu nữa đâu, nguyện vọng của cha sẽ có thể đạt được, và anh cũng có thể được giải thoát hoàn toàn… Đúng không?
Tác giả :
Phi Yến