Dạ Ngưng Tịch
Chương 44: Khoan dung = cuộc sống mới?
Phòng bếp không lớn, tam người đã đủ chen, dù sao cũng không có ai mong đợi tôi sẽ làm gì cho nên tôi hợp tình hợp lý đi ngủ một giấc…
Vừa tỉnh ngủ, thức ăn đã ở trên bàn…
Bữa cơm rất thịnh soạn, tay nghề nấu nướng của Phi Yên tốt là điều không thể phản đối, đặc biệt là món “Ốc biển cát tường" này, nghe nói được nấu từ trứng gà và sữa làm thành, ngon lành mềm mại, thanh đạm ngon miệng.
Còn cả món sườn cừu hạt mè nữa, ngoài xốp trong mềm, vị vừa phải, vừa giữ được vị ngon của thịt cừu nhưng lại không hề có mùi gây…
Nhưng, tôi lại không thể thấy ngon miệng được…
Có ai từng gặp sư tử, gấu bắc cực, hồ ly và cừu trắng ngồi chung một bàn ăn cơm chưa?
Tình cảnh của chúng tôi hiện tại chính là như vậy, đương nhiên tôi là hồ ly, Phi Yên là cừu trắng…
Tĩnh Ảnh ngồi bên trái, Lôi Trạm ngồi bên phải, Phi Yên ngồi đối diện, chúng tôi bốn người ngồi về bốn cạnh của chiếc bàn hình chữ nhật
Trường hợp này muốn bao nhiêu kì lạ liền có bấy nhiêu kì lạ…
Dưới tình trạng đó tôi chẳng có cách nào buông lỏng tâm trạng mà đi nhấm nháp món ăn ngon hết…
Lôi Trạm và Tĩnh Ảnh đều không nói chuyện với nhau, chỉ không ngừng gắp đồ ăn cho Phi Yên, còn Phi Yên, cô lại không ngừng chú ý đặc biệt đến tôi…
Haiz, ba người này, phải nói thế nào nhỉ? Dù sao cũng khiến người ta cảm thấy thật khó chịu…
“Tôi no rồi, mọi người cứ ăn từ từ nhé…" Phi Yên buông bát đũa xuống
“Nhưng cô chưa ăn được mấy mà…" Tôi hơi ngạc nhiên
“Dạ dày của Phi Yên đã từng làm phẫu thuật, không ăn được nhiều đồ…" Lôi Trạm nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói
Lúc này tôi mới giật mình hiểu ra, thảo nào cô ấy phải ăn đồ ngọt thì ra là để bổ sung nhiệt lượng còn thiếu hụt của cơ thể…
Lôi Trạm đứng dậy theo lấy ra một hộp bánh nhỏ rất đẹp đưa cho Phi Yên,
Dịu dàng nói “Đây là bánh ngọt chay Minh Nguyệt, bánh ngọt hoa quế Minh Nguyệt mà em thích nhất, nào, nếm thử xem…"
Phi Yên nhận lấy, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn “Cám ơn…"
Lôi Trạm say đắm nhìn nụ cười sáng ngời động lòng của cô, còn Tĩnh Ảnh vẻ mặt rất không tốt, dĩ nhiên là với Lôi Trạm…
Gặp tình huống này tôi không chịu nổi mà cảm thán trong lòng
Haiz, một cô gái hạnh phúc được hai người đàn ông xuất sắc lại si tình như thế yêu thương hẳn là một loại may mắn…
Hai người đều cẩn thận dè dặt mà che chở cô ấy, không muốn để cô ấy phải chịu một chút thương tổn nào, thậm chí vì để cô ấy vui mà chịu đựng sự tồn tại của đối phương
Chứng kiến người con gái trong lòng mình không ngừng vướng mắc với một bóng hình khác nhưng vẫn mặc kệ, không rời không bỏ mà bảo vệ cô…
Thử hỏi trong trời đất rộng lớn nhường này có mấy người đàn ông có thể làm được điều đó?
Ít nhất trong những người tôi quen, tôi chỉ thấy có hai người này…
Chẳng lẽ đây chính là tình yêu trong truyền thuyết? Tình yêu là thế này sao?
Trước mặt người mình yêu, núi băng cũng có thể biến thành dòng nước xuân, sư tử cũng có thể biến thành thỏ trắng?
Tôi lắc lắc đầu, nếu đây chính là tình yêu, vậy tôi thực sự không hiểu…
“Ngưng Tịch, xế chiều chúng ta đi tắm nước nóng được không…" Ăn cơm xong Phi Yên rất hứng thú hỏi
“Ở một nơi cao hơn mực nước biển nhiều thế này cũng có suối nước nóng sao?" Tôi rất ngạc nhiên
“Đương nhiên là có, muốn đi không?"
“Được thôi…" Tôi thoải mái nhận lời, rất tò mò, suối nước nóng nơi cao nguyên rốt cuộc như thế nào?
Lôi Trạm lại hơi nhíu mày “Chiều nay anh phải về, không thể cùng các người, Phi Yên, em có thể…"
Không đợi hắn nói xong, tôi đã ngắt lời “Anh đi đâu là việc của anh, chúng ta đã lớn bằng ngần này rồi, anh còn sợ chúng tôi lạc đường hay sao?"
Hắn nghiêng người lườm tôi một cái, chịu đựng không nổi cơn điên…
Tĩnh Ảnh cũng rất ngại ngần “Tôi cũng có việc phải đi, thế này vậy để lại xe cho hai người, hai người đi sớm về sớm, đừng đi lâu quá, ban đêm trên thảo nguyên không an toàn đâu…"
Không an toàn? Chẳng lẽ là có sói?
Lúc đi Tĩnh Ảnh nói riêng với tôi, “Giúp tôi chăm nom cô ấy…"
Tôi cười nhạo cậu, đúng là chuyện bé xé ra to, dù sao cũng chỉ là một lần đi tắm suối nước nóng thôi mà có cần căng thẳng đến thế không?
“Cậu yên tâm, ngay cả có gặp soi đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để cô ấy bị thương, dù là một chút…"
Tĩnh Ảnh cười cười, “Tôi không lo cái đó, tôi biết ngay cả sói hoang nhìn thấy Đường chủ Ngưng Tịch cô cũng phải sợ hãi mấy phần, tôi chỉ lo cho Phi Yên, mắt cô ấy trước kia bị thương, trời tối thì tầm nhìn sẽ bị giảm, mọi thứ đều trở nên mù mờ, để ý cô ấy một chút…"
Mắt từng bị thương? Thì ra là thế, khó trách cô ấy hay bị ngã…
Nhưng mà hai người đàn ông yêu thương cô ấy luôn ở bên cạnh tại sao lại để cô ấy bị thương chứ? Hơn nữa còn bị thương ở một bộ phận quan trọng như vậy?
Vì sao Tĩnh Ảnh lúc nhắc tới chuyện này, ánh mắt của cậu ta lại…thống khổ như vậy?
Tôi quay đầu nhìn thấy Lôi Trạm đang nói chuyện với Phi Yên, vẻ mặt cô ấy vẫn điềm đạm nhu hòa, không nhìn thấy một chút bất thường nào…
Còn vẻ mặt Lôi Trạm thì lại đầy lo âu, không ngừng dặn dò Phi Yên bảo cô ấy chú ý an toàn…
Tôi quay đầu, Tĩnh Ảnh cũng đang nhìn họ, ánh mắt cậu ta lại có vẻ lạnh lùng, có một loại hận thù sâu thẳm chất chứa trong đôi mắt lạnh lẽo trong veo của cậu, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của Tĩnh Ảnh bao giờ…
Trực giác nói, có một câu chuyện ẩn trong đây…
****
Hai người đàn ông đã dặn dò xong, chúng tôi cuối cùng cũng có thể đi được rồi…
Ở trên xe Phi Yên nói với tôi, suối nước nóng chúng tôi sắp đến tên là Đức Trọng, được đặt tên theo tên của một ngôi chùa, ngôi chùa này đã có hơn 1400 năm lịch sử…
Nó ở độ cao hơn 4500m so với mực nước biển và nằm trong một thung lũng, bởi vì có suối nước nóng và suối nước trong suốt cho nên cảnh vật xung quanh cũng rất đặc biệt.
Suối nước nóng đó có rất nhiều truyền thuyết tuyệt vời, cho nên năm nào cũng có rất nhiều khách du lịch đến đó, tắm mình, ngắm cảnh, hành hương…
Tóm lại, đó là một nơi có thể khiến người ta thỏa thích hưởng thụ thiên nhiên
Nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô khi kể với tôi về những điều này, tôi đã bị cô cuốn hút, điều đó khiến tôi không khỏi mong chờ chuyến đi này…
Xe chạy khoảng hơn nửa giờ chúng tôi đã đi đến thảo nguyên Tạng Bắc, đến khu suối nước nóng với mây khói vờn quanh…
Không quá xa mà, hai người đàn ông đó thực sự lo lắng nhiều quá rồi!
Xuống xe nhìn xung quanh…
Ồ, thực sự cảnh sắc nơi này rất độc đáo!
Suối nước nóng được bao bọc bởi các ngọn núi xung quanh, sơn cốc cũng đầy vẻ non xanh hữu tính, cỏ cây tươi tốt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chim hót trong thung lũng…
Loại cảnh sắc độc đáo này đây là lần đầu tiên từ khi tôi sinh ra mới được nhìn thấy…
Có điều nơi này thực sự có vẻ đơn giản quá mức, thậm chí còn không có cả phòng thay đồ riêng, thay quần áo đều là ở ngoài trời, đương nhiên suối nước nóng cũng là ngoài trời, khu nam và khu nữ chỉ cách nhau bởi một bức tường thâm thấp…
Bây giờ chắc không phải là mùa du lịch ở đây, bởi vì tôi không thấy có ai cả…
Tôi cởi quần áo, đi vào trong hồ trước, nước rất mịn, nhiệt độ nước không cao không thấp, cũng không có mùi hắc mũi của lưu huỳnh, nước nóng không ngừng làm nổi lên bọt khí, tắm ở trong hồ chính là một loại massage tự nhiên.
Tôi khá thích tắm nước nóng, mỗi lần tới NHật Bản, chỉ cần có thời gian tôi đều bảo Bắc Nguyệt cùng mình đi tắm nước nóng…
Dưới những vết chém của dao, vết bắn của súng trong cuộc sống đầy khói lửa, cơ thể tôi nảy sinh không ít bệnh tật, suối nước nóng chính là một sự hỗ trợ trong việc điều trị của toi…
Nhưng bên cạnh là suối nước, đắm mình trong làn nước thiên nhiên, quay mặt là nhìn thấy cảnh mây quấn quýt với làn sương mù, nhìn bầu trời màu xanh trong suốt như được tẩy sạch, ung dung tự tại hưởng thụ Dao Trì của nhân gian (Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu) thì đây là lần đầu tiên…
Tôi dựa người vào thành hồ, hai tay chậm rãi đặt lên mỏm đá bên cạnh, hơi nhắm hai mắt lại, hưởng thụ phút nhàn nhã yên tĩnh khó có được trong đời…
Đúng lúc này tôi nghe được vài tiếng động, mở to mắt nhìn thì ra là mấy người khách bên khu nam cách một bức tường thâm thấp kia đáng lén lút nhìn tôi, từ màu da màu lúa mạch của họ, đường nét thâm thúy đó có thể nhận ra họ là người Tây Tạng bản xứ, tôi không hề cảnh giác gì với họ cả tôi biết ọ nhìn trộm tôi cũng chỉ xuất phát từ sự tò mò mà thôi…
Vừa chạm vào ánh mắt tôi, mấy tên thanh niên có vẻ như thô lỗ đó lại thẹn thùng thu tầm mắt về…
Ồ, người ở đây thật thú vị nha…
“Ngưng Tịch, ở đây rất thoải mái đúng không? “
“Đúng vậy…" Tôi quay đầu nhìn cô
Kết quả, trong một giây đó, tôi sợ ngây người…
“Phi Yên, cô…"
Tôi thật không ngờ, trên cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của cô ấy lại có nhiều vết sẹo trông ghê rợn đến thế…
Không phải chưa từng nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ hơn thế, nhưng trong suy nghĩ của tôi dù sao chúng cũng không nên xuất hiện trên người Phi Yên – trên cơ thể của một cô gái như vậy…
Tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy là một đóa hoa tươi được trồng trong nhà kính, không cần phải chịu bất kì bão táp mư gió gì, chỉ cần yên lặng nở hoa ở trong đó, yên lặng chờ đợi người ta hái đi, hạnh phúc sống cả đời…
Baya giờ tôi mới biết, bản thân tôi đã sai rồi, những vết thương đó, nông có sâu có, tuyệt đối không phải do một lần tạo thành…
Trên người cô ấy, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, côấy lại không hề lúng túng chỉ nhàn nhạt mỉm cười với tôi “Rất xấu đúng không?"
Tôi lắc lắc đầu, “Phi Yên, đó là…" Tôi hơi do dự, không biết có nên hỏi hay không
Thấy tôi có vẻ muốn nói lại thôi, cô cười một cái “Là anh ấy để lại…"
Cách nói này rất ám muội nha, anh ấy? Anh ấy nào?
Tĩnh Ảnh? Không thể! Tĩnh Ảnh với cô ấy chính là “ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát", cậu ta không thể ra tay được…
Lôi Trạm? Cũng không giống! Lôi Trạm đối xử với cô ấy rất tốt, so với Tĩnh Ảnh còn tốt hơn, cô ấy nói muốn sao thì hắn chắc không dám lấy trăng đâu…
Vậy rốt cuộc là ai?
Tôi nhìn thấy vết săm hình sư tử trên vai Phi Yên, vua của muôn loài, tư thái cao quý, nhưng bộ mặt đang gáo rú đó lại có chút nanh ác…
Sư tử… LION, đột nhiên tôi nhớ lại trên quần áo của Lôi Trạm từng có mấy chữ tiếng Anh này
Chẳng lẽ…
“Là Lôi Trạm?" Tôi thăm dò
Phi Yên nhìn tôi, khẽ gật đầu…
Tôi hít một hơi thật sâu, thật không ngờ Lôi Trạm lại…
“Phi Yên, không hận hắn sao?" Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cô, tôi hỏi
Phi Yên nhìn tôi, bất đắc dĩ cười khổ một cái “Sao lại không hận? Những lúc bị anh ấy bức đến độ không còn đường sống hận không thể giết chết anh ấy ngay lúc đó…"
“Vậy vì sao…"
Cô nhìn tôi, nhàn nhạt cười “Ngưng Tịch, muốn nghe một chút chuyện xưa của chúng tôi không?"
Chuyện xưa của họ? Là ba người họ? Hoặc giả chỉ có cô ấy và Lôi Trạm?
…
Quay lại ngôi nhà của Phi Yên, ngày đã sắp qua, trăng đã sắp lên, thuần khiết như lụa…
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế trên ban công, dựa lưng vào nhau nhìn lên bầu trời màu xanh đậm, bầu trời mênh mông, sao dày đặc, gió cao nguyên xuyên không khí thổi tới, nhanh chóng thổi vụt qua không gian rộng rãi, giọng nói của Phi Yên phiêu tán theo làn gió thổi đến một nơi rất xa…
Cuối cùng tôi cũng nghe xong câu chuyện cũ này, một câu chuyện xưa về “Hôi phi yên diệt" (ý lấy từ bài thơ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ, theo bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn thì “Hôi phi yên diệt" có nghĩa là tro tiêu khói diệt, tan thành tro bụi), nhất thời tôi không biết nên nói gì mới tốt…
Chuyên xưa của họ, oanh liệt đến mức bi tráng…
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lúc đó, vẻ mặt của Lôi Trạm lại thống khổ đến vậy, vì sao trong mắt hắn dục vọng kịch liệt đến mức có thể cháy bùng lên vậy mà ngay cả bàn tay Phi Yên cũng không dám chạm vào…
Tôi cũng đã hiểu vì sao ánh mắt Tĩnh Ảnh nhìn Lôi Trạm lại phẫn hận như thế…
Tôi khẽ lắc đầu, ba người này, sau khi đã trải qua một kiếp luân hồi oanh liệt đến mức hủy thiên diệt địa lại vẫn có thể bình tĩnh sống cùng với nhau ở đây, đó đúng là một kì tích…
Và người sáng lập ra kì tích này, không phải Tĩnh Ảnh cũng không phải Lôi Trạm, mà là một cô gái bé nhỏ có thể hóa cái hủ bại thành thần kỳ…
Chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao khi đã trải qua bao nhiêu tổn thương như thế cô ấy lại có thể dùng khuôn mặt bình tĩnh như thế để đối mặt với Lôi Trạm? Còn có thể nở nụ cười ấm áp thuần khiết như bầu trời sớm mai như vậy với hắn?
Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không thể làm được…
“Phi Yên, vì sao lại để Lôi Trạm can dự vào cuộc sống của cô? Những việc hắn đã làm trước đây cô thực sự có thể tha thứ sao?"
Nói thật, tôi cảm thấy cô hơi oan ức, và cả Tĩnh Ảnh cũng oan ức…
Cô quay sang nhìn tôi, nụ cười thanh thấu như gió xuân thổi cho băng tan “Tôi đang thử tha thứ…"
“Thử tha thứ?" Tôi có chút khó hiểu
“Ngưng Tịch, bàn tay trái của Lôi có ba ngón tay bị mất cảm giác, đó là do tôi tạo thành… Anh ấy vốn có một vết xăm mình giống hệt của tôi nhưng ngay cả da thịt mình anh ấy cũng không cần, cũng là do tôi… Tôi giả chết khiến anh ấy đau thấu tâm can, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không cần…"
Nói tới đây, cô khẽ thở dài một hơi, đôi mắt sáng ngời tràn đầy bi thương, “Rốt cuộc là ai tổn thương ai, nhiều hay ít, kỳ thật ngay cả chúng tôi cũng không phân biệt nổi nữa…"
“Phi Yên, rất nhiều chuyện đều là Lôi Trạm gieo gió thì phải gặp bão, không thể trách cô được…" Tôi an ủi
Cô cười nhạt “Tôi cũng cố gắng nghĩ như vậy, nhưng, nơi này sẽ đau…" Cô chỉ chỉ trái tim mình
“Trong giây phút trái tim đau nhức đó, tôi đã hiểu rõ, cái chết của anh ấy không khiến tôi cảm thấy vui vẻ, cho dù đã từng oán hận anh ấy sâu sắc như thế nhưng quay đầu nhìn về một người đàn ông có thể không màng đạo nghĩa mà bằng lòng đánh đổi cả sinh mệnh vì mình, trái tim vẫn không khống chế được mà trở nên mềm yếu…
Vì thế, tôi chọn bỏ đi, bỏ lại tất cả mọi thứ, tôi hy vọng có thể ở chốn bồng lai tây phương cực lạc, ngẩng đầu là nhìn thấy mây tuyết này có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình… Chỉ là tôi không ngờ được, anh ấy lại từ bỏ tất cả mà đuổi tới tận đây…"
“Và thế là cô tha thứ cho hắn?" Tôi hỏi
Cô khẽ lắc đầu “Tha thứ không phải là điều dễ nói ra miệng, tôi chỉ là đang thử quên đi tất cả những thương tổn và đau đớn trước kia, dù sao con người không thể ôm oán hận mà sống cả đời được, đó là một chuyện rất khổ cực, cuộc đời tràn đầy trong oán hận chính là một cuộc đời tuyệt vọng…"
cuộc đời tràn đầy trong oán hận chính là một cuộc đời tuyệt vọng…
Câu nói này nặng nề đánh trúng vào trái tim tôi…
Tử tế nghĩ lại một chút, cuộc đời tôi hình như chưa bao giờ tách khỏi hai chữ “Oán hận" này, trách không được tôi luôn cảm thấy tuyệt vọng…
Quên đi thương tổn, câu này nói ra thì dễ nhưng trên thế gian đầy rối ren quấy nhiễu này có mấy người có thể thực sự học được cách quên đi?
Sợ rằng chỉ có những cô gái thông minh khảng khái như Phi Yên mới có thể làm được…
Yếu đuối như một đóa hoa, quyến rũ như một thiên thàn, lại có một tấm lòng rộng lớn như biển cả, tách biệt như một làn gió…
“Phi Yên, cô khoan dung đến mức gần như vĩ đại…" Tôi chân thành nói,
Tôi vẫn luôn cho rằng khoan dung là một loại phẩm chất vô cùng cao thượng, tôi bây giờ không có phẩm chất này và có lẽ sau này cũng sẽ không có…
Nghe lời tôi nói, cô cười nhạt “Tôi một chút cũng không vĩ đại, người thực sự vĩ đại thì sẽ không bao giờ oán hận… Tôi thử học cách quên đi chỉ là bởi vì trái tim tôi quá nhỏ, nó không thể cất giấu được quá nhiều thứ. Còn tôi lại là kiểu người không thích làm khó chính mình… Nếu hận thù có thể khiến tôi vui vẻ vậy tôi có chết cũng không buông nó ra, đáng tiếc nó không thể khiến tôi vui vẻ, vì vậy tôi chỉ có thể vứt bỏ nó, nói cho cùng tôi cũng chỉ là ngẩn ngơ mà sống cho qua ngày thôi…"
Nghe vậy tôi cười khẽ một tiếng “Đó không phải ngẩn ngơ mà là một loại tự nhiên, có những người không thể học được cách quên đi, kể cả có làm cho bản thân đầy thương tích cũng cắn chặt răng mà không buông bỏ hận thù…"
Và tôi chính xác là người như vậy
Cô nhìn tôi một cái, sau đó ngẩng mặt lên nhìn lênn bầu trời thâm u, sâu xa nói “Ngưng Tịch, cô nhìn bầu trời dày đặc trăng sao kìa… Sau khi tà dương kết thúc, ánh trăng sẽ mọc lên từ hướng đông, sau đó màn đêm tan đi mặt trời lại tiếp tục ngự trị… Vạn vật trên trời đất đều là như thế, tuần hoàn theo quy luật, không ngừng không nghỉ… Trước mặt thiên nhiên không hề biến đổi một chút chút bất hạnh của con người chúng ta được coi là cái gì đâu chứ?"
Tôi có chút không hiểu nên nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, nụ cười cô phiêu dật giống như gió thổi trên cành liễu…
“Thực ra con người và vạn vật trên trời đất này đều giống nhau đều có những bất hạnh của chính mình nhưng sinh mệnh không dài và cũng không phải bất tận cho nên chúng ta không thể để bi thương kéo dài cả đời được, bất luận là trải qua đau khổ thế nào, chúng ta vẫn luôn phải tin rằng, cuộc sống này rất đẹp…"
Tôi nhìn khuôn mặt điềm đạm trầm tĩnh của cô, nói nhỏ “Phi Yên, cô là một người sẽ không bao giờ biết tuyệt vọng “
Người luôn tin tưởng vào cuộc sống tươi đẹp làm sao có thể để bản thân tuyệt vọng chứ?
Nghe vậy cô khẽ lắc đầu “Không, tôi không hề biết đến cảm giác tuyệt vọng cho nên tôi mới sợ hãi sự tuyệt vọng, tôi không chịu đựng được cảm giác cuộc đời đang khô cạn cho nên tôi mới vứt bỏ tất cả những thứ khiến tôi tuyệt vọng trong cuộc đời mình, bao gồm cả hận thù… Ngưng Tịch, thực ra cô cũng có thể làm được “
Tôi kinh ngạc nhìn cô gái thông minh trước mặt, tôi chưa từng nói với cô bất cứ điều gì cả vậy mà cô ấy có thể biết trong lòng tôi đang nghĩ gì sao?
“Phi Yên, cô đã thấy được điều gì?"
Cô nhìn tôi, dường như mỉm cười “Ngưng Tịch, cô thực sự rất đẹp, cô là người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, nét đẹp của cô khiến người ta có một loại cảm giác rất không chân thật, nhưng ánh mắt của cô lại quá lạnh lẽo bức người, lạnh lùng châm chọc, thực ra, những người xinh đẹp như cô không nên có ánh mắt lạnh lùng đến thế…"
Nghe vậy, tôi lắc đầu cười khẽ “Phi Yên, cô mới là người thực sự xinh đẹp…"
Đã từng trải qua tang thương nhưng trái tim vẫn có thể thanh mát như suối nước, tinh khiết trong suốt, ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không có, đây mới gọi là đẹp…
Nếu tôi có đẹp thật thì chẳng qua cũng chỉ là một cái xác xinh đẹp mà thôi…
Phi Yên, cô biết không? Ở cùng với cô ngay cả trái tim tôi cũng trở lên tĩnh lặng, nét đẹp của cô khiến người ta phải hâm mộ…
Rất hy vọng bản thân có thể giống cô, có thể có được mọt nụ cười vừa sahcj sẽ vừa ấm áp như thế, có thể ở trong “Hôi phi yên diệt" thê thảm đến mức tuyệt vọng sau đó vẫn có thể dùng một trái tim tràn đầy hy vọng mà đối mặt với cuộc đời…
Đáng tiếc tôi không phải cô…
Có lẽ đã ngắm tà dương quá nhiều, cho nên trong mắt tôi lúc nào cũng chỉ có màu đỏ của máu, rốt cuộc bình minh đẹp đến đâu?
Chân trời xanh thẳm, ánh trăng đổ xuống, mái tóc dài của tôi nhẹ nhàng tung bay trong gió…
Người bên cạnh đã ngủ say từ lâu còn tôi đã biết trước đêm nay sẽ mất ngủ…
Nhìn đất trời mênh mông trong màn đêm, màu xanh thẫm đang bay bay nơi xa xăm, tôi lặng yên thở dài,
Phi Yên nói không sai, mặt trời lên thì mặt trăng sẽ xuống, cỏ mọc thì cây yếu, trần thế ồn ào này dường như có một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không bao giờ ngừng…
Mang theo một chút kí ức cũ, tôi nghênh đón làn gió, bỗng nhiên nhớ lại những ngày thê lương và bi tráng, thê thảm và tuyệt vọng đó…
Hận thù thực sự có thể quên đi, thương tổn thực sự có thể biến mất sao?
Vậy tôi có phải cũng nên học cách lãng quên, học cách khoan dung không?
Khoan dung, mấy chữ này với tôi mà nói vẫn rất xa lạ, bởi vì, trong từ điển của tôi bốn chữ được dùng nhiều nhất lại là “có thù tất báo"…
Trong lòng không khỏi mờ mịt…
Trời cao đất rộng vậy linh hồn đang phiêu bạt của tôi nên dừng lại ở đâu đây? Rôtc cuộc nơi nào mới là đường về?
Có phải là sau khi tôi học được hai chữ khoan dung này thì trái tim tôi sẽ tự tìm được phương hướng của nó?
Khoan dung… Lần đầu tiên trong đời, tôi cả đêm không ngủ chỉ để suy nghĩ một vấn đề như vậy…
Rốt cuộc khoan dung có tạo nên một cuộc đời mới được không?
Vừa tỉnh ngủ, thức ăn đã ở trên bàn…
Bữa cơm rất thịnh soạn, tay nghề nấu nướng của Phi Yên tốt là điều không thể phản đối, đặc biệt là món “Ốc biển cát tường" này, nghe nói được nấu từ trứng gà và sữa làm thành, ngon lành mềm mại, thanh đạm ngon miệng.
Còn cả món sườn cừu hạt mè nữa, ngoài xốp trong mềm, vị vừa phải, vừa giữ được vị ngon của thịt cừu nhưng lại không hề có mùi gây…
Nhưng, tôi lại không thể thấy ngon miệng được…
Có ai từng gặp sư tử, gấu bắc cực, hồ ly và cừu trắng ngồi chung một bàn ăn cơm chưa?
Tình cảnh của chúng tôi hiện tại chính là như vậy, đương nhiên tôi là hồ ly, Phi Yên là cừu trắng…
Tĩnh Ảnh ngồi bên trái, Lôi Trạm ngồi bên phải, Phi Yên ngồi đối diện, chúng tôi bốn người ngồi về bốn cạnh của chiếc bàn hình chữ nhật
Trường hợp này muốn bao nhiêu kì lạ liền có bấy nhiêu kì lạ…
Dưới tình trạng đó tôi chẳng có cách nào buông lỏng tâm trạng mà đi nhấm nháp món ăn ngon hết…
Lôi Trạm và Tĩnh Ảnh đều không nói chuyện với nhau, chỉ không ngừng gắp đồ ăn cho Phi Yên, còn Phi Yên, cô lại không ngừng chú ý đặc biệt đến tôi…
Haiz, ba người này, phải nói thế nào nhỉ? Dù sao cũng khiến người ta cảm thấy thật khó chịu…
“Tôi no rồi, mọi người cứ ăn từ từ nhé…" Phi Yên buông bát đũa xuống
“Nhưng cô chưa ăn được mấy mà…" Tôi hơi ngạc nhiên
“Dạ dày của Phi Yên đã từng làm phẫu thuật, không ăn được nhiều đồ…" Lôi Trạm nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói
Lúc này tôi mới giật mình hiểu ra, thảo nào cô ấy phải ăn đồ ngọt thì ra là để bổ sung nhiệt lượng còn thiếu hụt của cơ thể…
Lôi Trạm đứng dậy theo lấy ra một hộp bánh nhỏ rất đẹp đưa cho Phi Yên,
Dịu dàng nói “Đây là bánh ngọt chay Minh Nguyệt, bánh ngọt hoa quế Minh Nguyệt mà em thích nhất, nào, nếm thử xem…"
Phi Yên nhận lấy, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn “Cám ơn…"
Lôi Trạm say đắm nhìn nụ cười sáng ngời động lòng của cô, còn Tĩnh Ảnh vẻ mặt rất không tốt, dĩ nhiên là với Lôi Trạm…
Gặp tình huống này tôi không chịu nổi mà cảm thán trong lòng
Haiz, một cô gái hạnh phúc được hai người đàn ông xuất sắc lại si tình như thế yêu thương hẳn là một loại may mắn…
Hai người đều cẩn thận dè dặt mà che chở cô ấy, không muốn để cô ấy phải chịu một chút thương tổn nào, thậm chí vì để cô ấy vui mà chịu đựng sự tồn tại của đối phương
Chứng kiến người con gái trong lòng mình không ngừng vướng mắc với một bóng hình khác nhưng vẫn mặc kệ, không rời không bỏ mà bảo vệ cô…
Thử hỏi trong trời đất rộng lớn nhường này có mấy người đàn ông có thể làm được điều đó?
Ít nhất trong những người tôi quen, tôi chỉ thấy có hai người này…
Chẳng lẽ đây chính là tình yêu trong truyền thuyết? Tình yêu là thế này sao?
Trước mặt người mình yêu, núi băng cũng có thể biến thành dòng nước xuân, sư tử cũng có thể biến thành thỏ trắng?
Tôi lắc lắc đầu, nếu đây chính là tình yêu, vậy tôi thực sự không hiểu…
“Ngưng Tịch, xế chiều chúng ta đi tắm nước nóng được không…" Ăn cơm xong Phi Yên rất hứng thú hỏi
“Ở một nơi cao hơn mực nước biển nhiều thế này cũng có suối nước nóng sao?" Tôi rất ngạc nhiên
“Đương nhiên là có, muốn đi không?"
“Được thôi…" Tôi thoải mái nhận lời, rất tò mò, suối nước nóng nơi cao nguyên rốt cuộc như thế nào?
Lôi Trạm lại hơi nhíu mày “Chiều nay anh phải về, không thể cùng các người, Phi Yên, em có thể…"
Không đợi hắn nói xong, tôi đã ngắt lời “Anh đi đâu là việc của anh, chúng ta đã lớn bằng ngần này rồi, anh còn sợ chúng tôi lạc đường hay sao?"
Hắn nghiêng người lườm tôi một cái, chịu đựng không nổi cơn điên…
Tĩnh Ảnh cũng rất ngại ngần “Tôi cũng có việc phải đi, thế này vậy để lại xe cho hai người, hai người đi sớm về sớm, đừng đi lâu quá, ban đêm trên thảo nguyên không an toàn đâu…"
Không an toàn? Chẳng lẽ là có sói?
Lúc đi Tĩnh Ảnh nói riêng với tôi, “Giúp tôi chăm nom cô ấy…"
Tôi cười nhạo cậu, đúng là chuyện bé xé ra to, dù sao cũng chỉ là một lần đi tắm suối nước nóng thôi mà có cần căng thẳng đến thế không?
“Cậu yên tâm, ngay cả có gặp soi đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để cô ấy bị thương, dù là một chút…"
Tĩnh Ảnh cười cười, “Tôi không lo cái đó, tôi biết ngay cả sói hoang nhìn thấy Đường chủ Ngưng Tịch cô cũng phải sợ hãi mấy phần, tôi chỉ lo cho Phi Yên, mắt cô ấy trước kia bị thương, trời tối thì tầm nhìn sẽ bị giảm, mọi thứ đều trở nên mù mờ, để ý cô ấy một chút…"
Mắt từng bị thương? Thì ra là thế, khó trách cô ấy hay bị ngã…
Nhưng mà hai người đàn ông yêu thương cô ấy luôn ở bên cạnh tại sao lại để cô ấy bị thương chứ? Hơn nữa còn bị thương ở một bộ phận quan trọng như vậy?
Vì sao Tĩnh Ảnh lúc nhắc tới chuyện này, ánh mắt của cậu ta lại…thống khổ như vậy?
Tôi quay đầu nhìn thấy Lôi Trạm đang nói chuyện với Phi Yên, vẻ mặt cô ấy vẫn điềm đạm nhu hòa, không nhìn thấy một chút bất thường nào…
Còn vẻ mặt Lôi Trạm thì lại đầy lo âu, không ngừng dặn dò Phi Yên bảo cô ấy chú ý an toàn…
Tôi quay đầu, Tĩnh Ảnh cũng đang nhìn họ, ánh mắt cậu ta lại có vẻ lạnh lùng, có một loại hận thù sâu thẳm chất chứa trong đôi mắt lạnh lẽo trong veo của cậu, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của Tĩnh Ảnh bao giờ…
Trực giác nói, có một câu chuyện ẩn trong đây…
****
Hai người đàn ông đã dặn dò xong, chúng tôi cuối cùng cũng có thể đi được rồi…
Ở trên xe Phi Yên nói với tôi, suối nước nóng chúng tôi sắp đến tên là Đức Trọng, được đặt tên theo tên của một ngôi chùa, ngôi chùa này đã có hơn 1400 năm lịch sử…
Nó ở độ cao hơn 4500m so với mực nước biển và nằm trong một thung lũng, bởi vì có suối nước nóng và suối nước trong suốt cho nên cảnh vật xung quanh cũng rất đặc biệt.
Suối nước nóng đó có rất nhiều truyền thuyết tuyệt vời, cho nên năm nào cũng có rất nhiều khách du lịch đến đó, tắm mình, ngắm cảnh, hành hương…
Tóm lại, đó là một nơi có thể khiến người ta thỏa thích hưởng thụ thiên nhiên
Nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô khi kể với tôi về những điều này, tôi đã bị cô cuốn hút, điều đó khiến tôi không khỏi mong chờ chuyến đi này…
Xe chạy khoảng hơn nửa giờ chúng tôi đã đi đến thảo nguyên Tạng Bắc, đến khu suối nước nóng với mây khói vờn quanh…
Không quá xa mà, hai người đàn ông đó thực sự lo lắng nhiều quá rồi!
Xuống xe nhìn xung quanh…
Ồ, thực sự cảnh sắc nơi này rất độc đáo!
Suối nước nóng được bao bọc bởi các ngọn núi xung quanh, sơn cốc cũng đầy vẻ non xanh hữu tính, cỏ cây tươi tốt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chim hót trong thung lũng…
Loại cảnh sắc độc đáo này đây là lần đầu tiên từ khi tôi sinh ra mới được nhìn thấy…
Có điều nơi này thực sự có vẻ đơn giản quá mức, thậm chí còn không có cả phòng thay đồ riêng, thay quần áo đều là ở ngoài trời, đương nhiên suối nước nóng cũng là ngoài trời, khu nam và khu nữ chỉ cách nhau bởi một bức tường thâm thấp…
Bây giờ chắc không phải là mùa du lịch ở đây, bởi vì tôi không thấy có ai cả…
Tôi cởi quần áo, đi vào trong hồ trước, nước rất mịn, nhiệt độ nước không cao không thấp, cũng không có mùi hắc mũi của lưu huỳnh, nước nóng không ngừng làm nổi lên bọt khí, tắm ở trong hồ chính là một loại massage tự nhiên.
Tôi khá thích tắm nước nóng, mỗi lần tới NHật Bản, chỉ cần có thời gian tôi đều bảo Bắc Nguyệt cùng mình đi tắm nước nóng…
Dưới những vết chém của dao, vết bắn của súng trong cuộc sống đầy khói lửa, cơ thể tôi nảy sinh không ít bệnh tật, suối nước nóng chính là một sự hỗ trợ trong việc điều trị của toi…
Nhưng bên cạnh là suối nước, đắm mình trong làn nước thiên nhiên, quay mặt là nhìn thấy cảnh mây quấn quýt với làn sương mù, nhìn bầu trời màu xanh trong suốt như được tẩy sạch, ung dung tự tại hưởng thụ Dao Trì của nhân gian (Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu) thì đây là lần đầu tiên…
Tôi dựa người vào thành hồ, hai tay chậm rãi đặt lên mỏm đá bên cạnh, hơi nhắm hai mắt lại, hưởng thụ phút nhàn nhã yên tĩnh khó có được trong đời…
Đúng lúc này tôi nghe được vài tiếng động, mở to mắt nhìn thì ra là mấy người khách bên khu nam cách một bức tường thâm thấp kia đáng lén lút nhìn tôi, từ màu da màu lúa mạch của họ, đường nét thâm thúy đó có thể nhận ra họ là người Tây Tạng bản xứ, tôi không hề cảnh giác gì với họ cả tôi biết ọ nhìn trộm tôi cũng chỉ xuất phát từ sự tò mò mà thôi…
Vừa chạm vào ánh mắt tôi, mấy tên thanh niên có vẻ như thô lỗ đó lại thẹn thùng thu tầm mắt về…
Ồ, người ở đây thật thú vị nha…
“Ngưng Tịch, ở đây rất thoải mái đúng không? “
“Đúng vậy…" Tôi quay đầu nhìn cô
Kết quả, trong một giây đó, tôi sợ ngây người…
“Phi Yên, cô…"
Tôi thật không ngờ, trên cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của cô ấy lại có nhiều vết sẹo trông ghê rợn đến thế…
Không phải chưa từng nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ hơn thế, nhưng trong suy nghĩ của tôi dù sao chúng cũng không nên xuất hiện trên người Phi Yên – trên cơ thể của một cô gái như vậy…
Tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy là một đóa hoa tươi được trồng trong nhà kính, không cần phải chịu bất kì bão táp mư gió gì, chỉ cần yên lặng nở hoa ở trong đó, yên lặng chờ đợi người ta hái đi, hạnh phúc sống cả đời…
Baya giờ tôi mới biết, bản thân tôi đã sai rồi, những vết thương đó, nông có sâu có, tuyệt đối không phải do một lần tạo thành…
Trên người cô ấy, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, côấy lại không hề lúng túng chỉ nhàn nhạt mỉm cười với tôi “Rất xấu đúng không?"
Tôi lắc lắc đầu, “Phi Yên, đó là…" Tôi hơi do dự, không biết có nên hỏi hay không
Thấy tôi có vẻ muốn nói lại thôi, cô cười một cái “Là anh ấy để lại…"
Cách nói này rất ám muội nha, anh ấy? Anh ấy nào?
Tĩnh Ảnh? Không thể! Tĩnh Ảnh với cô ấy chính là “ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát", cậu ta không thể ra tay được…
Lôi Trạm? Cũng không giống! Lôi Trạm đối xử với cô ấy rất tốt, so với Tĩnh Ảnh còn tốt hơn, cô ấy nói muốn sao thì hắn chắc không dám lấy trăng đâu…
Vậy rốt cuộc là ai?
Tôi nhìn thấy vết săm hình sư tử trên vai Phi Yên, vua của muôn loài, tư thái cao quý, nhưng bộ mặt đang gáo rú đó lại có chút nanh ác…
Sư tử… LION, đột nhiên tôi nhớ lại trên quần áo của Lôi Trạm từng có mấy chữ tiếng Anh này
Chẳng lẽ…
“Là Lôi Trạm?" Tôi thăm dò
Phi Yên nhìn tôi, khẽ gật đầu…
Tôi hít một hơi thật sâu, thật không ngờ Lôi Trạm lại…
“Phi Yên, không hận hắn sao?" Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cô, tôi hỏi
Phi Yên nhìn tôi, bất đắc dĩ cười khổ một cái “Sao lại không hận? Những lúc bị anh ấy bức đến độ không còn đường sống hận không thể giết chết anh ấy ngay lúc đó…"
“Vậy vì sao…"
Cô nhìn tôi, nhàn nhạt cười “Ngưng Tịch, muốn nghe một chút chuyện xưa của chúng tôi không?"
Chuyện xưa của họ? Là ba người họ? Hoặc giả chỉ có cô ấy và Lôi Trạm?
…
Quay lại ngôi nhà của Phi Yên, ngày đã sắp qua, trăng đã sắp lên, thuần khiết như lụa…
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế trên ban công, dựa lưng vào nhau nhìn lên bầu trời màu xanh đậm, bầu trời mênh mông, sao dày đặc, gió cao nguyên xuyên không khí thổi tới, nhanh chóng thổi vụt qua không gian rộng rãi, giọng nói của Phi Yên phiêu tán theo làn gió thổi đến một nơi rất xa…
Cuối cùng tôi cũng nghe xong câu chuyện cũ này, một câu chuyện xưa về “Hôi phi yên diệt" (ý lấy từ bài thơ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ, theo bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn thì “Hôi phi yên diệt" có nghĩa là tro tiêu khói diệt, tan thành tro bụi), nhất thời tôi không biết nên nói gì mới tốt…
Chuyên xưa của họ, oanh liệt đến mức bi tráng…
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lúc đó, vẻ mặt của Lôi Trạm lại thống khổ đến vậy, vì sao trong mắt hắn dục vọng kịch liệt đến mức có thể cháy bùng lên vậy mà ngay cả bàn tay Phi Yên cũng không dám chạm vào…
Tôi cũng đã hiểu vì sao ánh mắt Tĩnh Ảnh nhìn Lôi Trạm lại phẫn hận như thế…
Tôi khẽ lắc đầu, ba người này, sau khi đã trải qua một kiếp luân hồi oanh liệt đến mức hủy thiên diệt địa lại vẫn có thể bình tĩnh sống cùng với nhau ở đây, đó đúng là một kì tích…
Và người sáng lập ra kì tích này, không phải Tĩnh Ảnh cũng không phải Lôi Trạm, mà là một cô gái bé nhỏ có thể hóa cái hủ bại thành thần kỳ…
Chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao khi đã trải qua bao nhiêu tổn thương như thế cô ấy lại có thể dùng khuôn mặt bình tĩnh như thế để đối mặt với Lôi Trạm? Còn có thể nở nụ cười ấm áp thuần khiết như bầu trời sớm mai như vậy với hắn?
Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không thể làm được…
“Phi Yên, vì sao lại để Lôi Trạm can dự vào cuộc sống của cô? Những việc hắn đã làm trước đây cô thực sự có thể tha thứ sao?"
Nói thật, tôi cảm thấy cô hơi oan ức, và cả Tĩnh Ảnh cũng oan ức…
Cô quay sang nhìn tôi, nụ cười thanh thấu như gió xuân thổi cho băng tan “Tôi đang thử tha thứ…"
“Thử tha thứ?" Tôi có chút khó hiểu
“Ngưng Tịch, bàn tay trái của Lôi có ba ngón tay bị mất cảm giác, đó là do tôi tạo thành… Anh ấy vốn có một vết xăm mình giống hệt của tôi nhưng ngay cả da thịt mình anh ấy cũng không cần, cũng là do tôi… Tôi giả chết khiến anh ấy đau thấu tâm can, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không cần…"
Nói tới đây, cô khẽ thở dài một hơi, đôi mắt sáng ngời tràn đầy bi thương, “Rốt cuộc là ai tổn thương ai, nhiều hay ít, kỳ thật ngay cả chúng tôi cũng không phân biệt nổi nữa…"
“Phi Yên, rất nhiều chuyện đều là Lôi Trạm gieo gió thì phải gặp bão, không thể trách cô được…" Tôi an ủi
Cô cười nhạt “Tôi cũng cố gắng nghĩ như vậy, nhưng, nơi này sẽ đau…" Cô chỉ chỉ trái tim mình
“Trong giây phút trái tim đau nhức đó, tôi đã hiểu rõ, cái chết của anh ấy không khiến tôi cảm thấy vui vẻ, cho dù đã từng oán hận anh ấy sâu sắc như thế nhưng quay đầu nhìn về một người đàn ông có thể không màng đạo nghĩa mà bằng lòng đánh đổi cả sinh mệnh vì mình, trái tim vẫn không khống chế được mà trở nên mềm yếu…
Vì thế, tôi chọn bỏ đi, bỏ lại tất cả mọi thứ, tôi hy vọng có thể ở chốn bồng lai tây phương cực lạc, ngẩng đầu là nhìn thấy mây tuyết này có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình… Chỉ là tôi không ngờ được, anh ấy lại từ bỏ tất cả mà đuổi tới tận đây…"
“Và thế là cô tha thứ cho hắn?" Tôi hỏi
Cô khẽ lắc đầu “Tha thứ không phải là điều dễ nói ra miệng, tôi chỉ là đang thử quên đi tất cả những thương tổn và đau đớn trước kia, dù sao con người không thể ôm oán hận mà sống cả đời được, đó là một chuyện rất khổ cực, cuộc đời tràn đầy trong oán hận chính là một cuộc đời tuyệt vọng…"
cuộc đời tràn đầy trong oán hận chính là một cuộc đời tuyệt vọng…
Câu nói này nặng nề đánh trúng vào trái tim tôi…
Tử tế nghĩ lại một chút, cuộc đời tôi hình như chưa bao giờ tách khỏi hai chữ “Oán hận" này, trách không được tôi luôn cảm thấy tuyệt vọng…
Quên đi thương tổn, câu này nói ra thì dễ nhưng trên thế gian đầy rối ren quấy nhiễu này có mấy người có thể thực sự học được cách quên đi?
Sợ rằng chỉ có những cô gái thông minh khảng khái như Phi Yên mới có thể làm được…
Yếu đuối như một đóa hoa, quyến rũ như một thiên thàn, lại có một tấm lòng rộng lớn như biển cả, tách biệt như một làn gió…
“Phi Yên, cô khoan dung đến mức gần như vĩ đại…" Tôi chân thành nói,
Tôi vẫn luôn cho rằng khoan dung là một loại phẩm chất vô cùng cao thượng, tôi bây giờ không có phẩm chất này và có lẽ sau này cũng sẽ không có…
Nghe lời tôi nói, cô cười nhạt “Tôi một chút cũng không vĩ đại, người thực sự vĩ đại thì sẽ không bao giờ oán hận… Tôi thử học cách quên đi chỉ là bởi vì trái tim tôi quá nhỏ, nó không thể cất giấu được quá nhiều thứ. Còn tôi lại là kiểu người không thích làm khó chính mình… Nếu hận thù có thể khiến tôi vui vẻ vậy tôi có chết cũng không buông nó ra, đáng tiếc nó không thể khiến tôi vui vẻ, vì vậy tôi chỉ có thể vứt bỏ nó, nói cho cùng tôi cũng chỉ là ngẩn ngơ mà sống cho qua ngày thôi…"
Nghe vậy tôi cười khẽ một tiếng “Đó không phải ngẩn ngơ mà là một loại tự nhiên, có những người không thể học được cách quên đi, kể cả có làm cho bản thân đầy thương tích cũng cắn chặt răng mà không buông bỏ hận thù…"
Và tôi chính xác là người như vậy
Cô nhìn tôi một cái, sau đó ngẩng mặt lên nhìn lênn bầu trời thâm u, sâu xa nói “Ngưng Tịch, cô nhìn bầu trời dày đặc trăng sao kìa… Sau khi tà dương kết thúc, ánh trăng sẽ mọc lên từ hướng đông, sau đó màn đêm tan đi mặt trời lại tiếp tục ngự trị… Vạn vật trên trời đất đều là như thế, tuần hoàn theo quy luật, không ngừng không nghỉ… Trước mặt thiên nhiên không hề biến đổi một chút chút bất hạnh của con người chúng ta được coi là cái gì đâu chứ?"
Tôi có chút không hiểu nên nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, nụ cười cô phiêu dật giống như gió thổi trên cành liễu…
“Thực ra con người và vạn vật trên trời đất này đều giống nhau đều có những bất hạnh của chính mình nhưng sinh mệnh không dài và cũng không phải bất tận cho nên chúng ta không thể để bi thương kéo dài cả đời được, bất luận là trải qua đau khổ thế nào, chúng ta vẫn luôn phải tin rằng, cuộc sống này rất đẹp…"
Tôi nhìn khuôn mặt điềm đạm trầm tĩnh của cô, nói nhỏ “Phi Yên, cô là một người sẽ không bao giờ biết tuyệt vọng “
Người luôn tin tưởng vào cuộc sống tươi đẹp làm sao có thể để bản thân tuyệt vọng chứ?
Nghe vậy cô khẽ lắc đầu “Không, tôi không hề biết đến cảm giác tuyệt vọng cho nên tôi mới sợ hãi sự tuyệt vọng, tôi không chịu đựng được cảm giác cuộc đời đang khô cạn cho nên tôi mới vứt bỏ tất cả những thứ khiến tôi tuyệt vọng trong cuộc đời mình, bao gồm cả hận thù… Ngưng Tịch, thực ra cô cũng có thể làm được “
Tôi kinh ngạc nhìn cô gái thông minh trước mặt, tôi chưa từng nói với cô bất cứ điều gì cả vậy mà cô ấy có thể biết trong lòng tôi đang nghĩ gì sao?
“Phi Yên, cô đã thấy được điều gì?"
Cô nhìn tôi, dường như mỉm cười “Ngưng Tịch, cô thực sự rất đẹp, cô là người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, nét đẹp của cô khiến người ta có một loại cảm giác rất không chân thật, nhưng ánh mắt của cô lại quá lạnh lẽo bức người, lạnh lùng châm chọc, thực ra, những người xinh đẹp như cô không nên có ánh mắt lạnh lùng đến thế…"
Nghe vậy, tôi lắc đầu cười khẽ “Phi Yên, cô mới là người thực sự xinh đẹp…"
Đã từng trải qua tang thương nhưng trái tim vẫn có thể thanh mát như suối nước, tinh khiết trong suốt, ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không có, đây mới gọi là đẹp…
Nếu tôi có đẹp thật thì chẳng qua cũng chỉ là một cái xác xinh đẹp mà thôi…
Phi Yên, cô biết không? Ở cùng với cô ngay cả trái tim tôi cũng trở lên tĩnh lặng, nét đẹp của cô khiến người ta phải hâm mộ…
Rất hy vọng bản thân có thể giống cô, có thể có được mọt nụ cười vừa sahcj sẽ vừa ấm áp như thế, có thể ở trong “Hôi phi yên diệt" thê thảm đến mức tuyệt vọng sau đó vẫn có thể dùng một trái tim tràn đầy hy vọng mà đối mặt với cuộc đời…
Đáng tiếc tôi không phải cô…
Có lẽ đã ngắm tà dương quá nhiều, cho nên trong mắt tôi lúc nào cũng chỉ có màu đỏ của máu, rốt cuộc bình minh đẹp đến đâu?
Chân trời xanh thẳm, ánh trăng đổ xuống, mái tóc dài của tôi nhẹ nhàng tung bay trong gió…
Người bên cạnh đã ngủ say từ lâu còn tôi đã biết trước đêm nay sẽ mất ngủ…
Nhìn đất trời mênh mông trong màn đêm, màu xanh thẫm đang bay bay nơi xa xăm, tôi lặng yên thở dài,
Phi Yên nói không sai, mặt trời lên thì mặt trăng sẽ xuống, cỏ mọc thì cây yếu, trần thế ồn ào này dường như có một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không bao giờ ngừng…
Mang theo một chút kí ức cũ, tôi nghênh đón làn gió, bỗng nhiên nhớ lại những ngày thê lương và bi tráng, thê thảm và tuyệt vọng đó…
Hận thù thực sự có thể quên đi, thương tổn thực sự có thể biến mất sao?
Vậy tôi có phải cũng nên học cách lãng quên, học cách khoan dung không?
Khoan dung, mấy chữ này với tôi mà nói vẫn rất xa lạ, bởi vì, trong từ điển của tôi bốn chữ được dùng nhiều nhất lại là “có thù tất báo"…
Trong lòng không khỏi mờ mịt…
Trời cao đất rộng vậy linh hồn đang phiêu bạt của tôi nên dừng lại ở đâu đây? Rôtc cuộc nơi nào mới là đường về?
Có phải là sau khi tôi học được hai chữ khoan dung này thì trái tim tôi sẽ tự tìm được phương hướng của nó?
Khoan dung… Lần đầu tiên trong đời, tôi cả đêm không ngủ chỉ để suy nghĩ một vấn đề như vậy…
Rốt cuộc khoan dung có tạo nên một cuộc đời mới được không?
Tác giả :
Phi Yến