Dã Miêu Bất Tòng
Chương 47
Hình ảnh bên trong phòng *** mỹ nhưng lại có cảm giác tốt đẹp, sườn xám màu đen đã sớm không che đậy được thân thể, chân Vu Dân chậm rãi cà nhẹ bên thắt lưng Thương Viễn, cả người bị làm đến nỗi sảng khoái không chịu nổi.
Ngực của Vu Dân cùng Thương Viễn dính chặt vào nhau, tim đập kịch liệt, đôi mắt Vu Dân lười mở ra, đầu nhũ của bản thân đằng sau lớp vải sườn xám khẽ cọ lên người hắn.
Rung động ba ba dưới mông hơi ngừng lại, Vu Dân như thế khiến cho Thương Viễn thở gấp một tiếng, đôi tay đỡ Vu Dân, thả anh nằm ngã trên giường.
Chân Vu Dân bị nâng lên, sườn xám màu đen dính không ít chất lỏng khó phân biệt được.
Vu Dân chậm rãi huýt sáo một tiếng, nở nụ cười với Thương Viễn đang cúi đầu nhìn anh, trên khuôn mặt viết lên mấy chữ: “Đến chà đạp em đi."
Thương Viễn thúc vào lần thứ hai, dùng miệng che đi đôi môi Vu Dân, không cho anh lộ ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào.
Thân thể lại thêm một lần kết hợp chặt chẽ không kẽ hở, bắp đùi cùng mông va chạm vào nhau khiến cho bên trong cái hôn không thể dừng lại của hai người mang theo tiếng thở hổn hển.
“Tiểu Dân."
“Ừm."
“Tiểu Dân."
Vu Dân chạm tay lên mặt Thương Viễn, đáp lại hắn, sau mỗi tiếng ừm lại biến điệu.
“Ừmm…"
Thương Viễn đi vào càng sâu, đẩy cả người Vu Dân sắp đến đầu giường.
Tay hắn giúp Vu Dân vuốt ve, chỗ đó của Vu Dân nóng đến đỏ, lòng bàn tay không ngừng ma sát của Thương Viễn cũng cực kỳ nóng, bắp đùi va chạm càng dùng thêm sức, Vu Dân như sắp đến đỉnh, điểm nhạy cảm trong cơ thể không ngừng bị đánh vào, khoái cảm kịch liệt giội lên tâm trí anh.
“Lão lưu manh…" Vu Dân duỗi một tay cùng Thương Viễn đan xen mười ngón tay, giọng nói khàn khàn rên rỉ, rồi cứ như vậy mà bắn ra.
Thương Viễn cũng bắn ra.
Bắn vào tận cùng bên trong Vu Dân.
Hai người mồ hôi tràn trề, Thương Viễn lấy giấy lau sạch cho Vu Dân.
“Về nhà tắm?"
Vu Dân không trả lời, ở trên giường lười biếng gọi hắn: “Lão lưu manh…" Vu Dân trở mình, nằm nghiêng nhìn hắn, phía dưới sườn xám lộ ra cặp mông cùng đôi chân trần không có gì che đậy.
Bàn tay đang lau chùi của Thương Viễn ngừng lại, chuyên tâm nghe Vu Dân gọi hắn.
Vu Dân gọi hắn lão lưu manh, lão lưu manh… Thương Viễn nghe thấy, cảm giác lỗ tai mình tỏa nhiệt.
Thương Viễn nắm một tay của anh lên, đan vào tay mình, giống như thời điểm mới vừa đạt cao trào, tay kia cầm lấy tay còn lại của anh, đưa đến bên môi hôn.
Vào lúc dừng lại này, hai người mới nghe thấy trên tủ đầu giường, điện thoại di động đáng thương không người để ý tới vang lên.
“Điện thoại di động…" Vu Dân đột nhiên muốn nhận điện thoại gọi đến, không biết đã vang lên bao lâu.
Đôi môi Thương Viễn còn đang mổ trên mu bàn tay Vu Dân: “Không muốn nhận…"
Vu Dân giãy tay, muốn đi lấy điện thoại, nhưng Thương Viễn đã bắt lấy eo anh, ôm người trở về, lập tức tiến vào địa phương mới vừa ướt át kia.
Phốc một tiếng, toàn bộ chôn đến chỗ sâu nhất bên trong.
“Ừm…" Điện thoại di động Vu Dân vừa cầm trên tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Tiếng chuông cũng ngừng lại.
“Nhỡ là đạo diễn…" Vu Dân sờ lên nơi kết hợp của hai người, tìm được bụi lông đen dưới hạ thân của Thương Viễn mà túm lấy, động tác đâm rút của hắn lúc này mới chậm lại.
Thương Viễn kéo cái tay đang làm chuyện xấu của Vu Dân treo lên vai mình, thúc vào càng nhanh hơn so với khi nãy: “Quản ông ta đi tìm chết."
Vu Dân cau mày đối với động tác giống như phát tình của Thương Viễn.
“Anh nhận đi, không sao, anh nghe điện thoại, đến lượt em làm anh là được."
“Tiểu Dân, đừng đùa, anh…" Hạ thân Thương Viễn còn đang chôn bên trong Vu Dân, đột nhiên bất động. Không nói nên lời, có chút luống cuống mà dừng lại.
Vu Dân ôm lấy đầu Thương Viễn: “Em nhớ anh nói anh có lỗi với em?"
Tư thế nói chuyện này của hai người rất quái dị, dưới thân còn đang ám muội kết hợp với nhau, trong miệng lại bình tĩnh như vậy.
“Mẹ nó, anh có lỗi với em, nhưng em không có lỗi với anh sao?" Vu Dân kề tai hắn thì thầm, giọng nói ve vãn nhưng lại tựa như ném dao.
“Kỹ xảo yêu đương của hai chúng ta thật sự hỏng bét."
“Anh ngốc, em không phải ngày đầu tiên biết."
“Anh yêu em, em cũng không phải ngày đầu tiên biết."
“Con mẹ nó nếu như hiện tại anh không làm em, em lập tức đi tìm người khác! Đến lúc đó cho anh không còn chỗ để hối hận… A! Mẹ nó, anh nhanh lên một chút!
Dưới thân kịch liệt chuyển động, Vu Dân ngậm miệng, an tâm hưởng thụ.
“Tiểu Dân…" Thương Viễn dường như nhớ lại một số chuyện lúc trước, ánh mắt nhìn Vu Dân càng thêm không rời, hắn cố gắng cẩn thận tìm từ: “Em không thiếu người yêu em."
Vu Dân cười rộ lên, trong miệng rốt cuộc cũng phun ra một câu tiếng người: “Em biết, không phải có anh sao?"
Editor lảm nhảm: Hai chương cuối hẹn mọi người ngày mai nha. QwQ
Ngực của Vu Dân cùng Thương Viễn dính chặt vào nhau, tim đập kịch liệt, đôi mắt Vu Dân lười mở ra, đầu nhũ của bản thân đằng sau lớp vải sườn xám khẽ cọ lên người hắn.
Rung động ba ba dưới mông hơi ngừng lại, Vu Dân như thế khiến cho Thương Viễn thở gấp một tiếng, đôi tay đỡ Vu Dân, thả anh nằm ngã trên giường.
Chân Vu Dân bị nâng lên, sườn xám màu đen dính không ít chất lỏng khó phân biệt được.
Vu Dân chậm rãi huýt sáo một tiếng, nở nụ cười với Thương Viễn đang cúi đầu nhìn anh, trên khuôn mặt viết lên mấy chữ: “Đến chà đạp em đi."
Thương Viễn thúc vào lần thứ hai, dùng miệng che đi đôi môi Vu Dân, không cho anh lộ ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào.
Thân thể lại thêm một lần kết hợp chặt chẽ không kẽ hở, bắp đùi cùng mông va chạm vào nhau khiến cho bên trong cái hôn không thể dừng lại của hai người mang theo tiếng thở hổn hển.
“Tiểu Dân."
“Ừm."
“Tiểu Dân."
Vu Dân chạm tay lên mặt Thương Viễn, đáp lại hắn, sau mỗi tiếng ừm lại biến điệu.
“Ừmm…"
Thương Viễn đi vào càng sâu, đẩy cả người Vu Dân sắp đến đầu giường.
Tay hắn giúp Vu Dân vuốt ve, chỗ đó của Vu Dân nóng đến đỏ, lòng bàn tay không ngừng ma sát của Thương Viễn cũng cực kỳ nóng, bắp đùi va chạm càng dùng thêm sức, Vu Dân như sắp đến đỉnh, điểm nhạy cảm trong cơ thể không ngừng bị đánh vào, khoái cảm kịch liệt giội lên tâm trí anh.
“Lão lưu manh…" Vu Dân duỗi một tay cùng Thương Viễn đan xen mười ngón tay, giọng nói khàn khàn rên rỉ, rồi cứ như vậy mà bắn ra.
Thương Viễn cũng bắn ra.
Bắn vào tận cùng bên trong Vu Dân.
Hai người mồ hôi tràn trề, Thương Viễn lấy giấy lau sạch cho Vu Dân.
“Về nhà tắm?"
Vu Dân không trả lời, ở trên giường lười biếng gọi hắn: “Lão lưu manh…" Vu Dân trở mình, nằm nghiêng nhìn hắn, phía dưới sườn xám lộ ra cặp mông cùng đôi chân trần không có gì che đậy.
Bàn tay đang lau chùi của Thương Viễn ngừng lại, chuyên tâm nghe Vu Dân gọi hắn.
Vu Dân gọi hắn lão lưu manh, lão lưu manh… Thương Viễn nghe thấy, cảm giác lỗ tai mình tỏa nhiệt.
Thương Viễn nắm một tay của anh lên, đan vào tay mình, giống như thời điểm mới vừa đạt cao trào, tay kia cầm lấy tay còn lại của anh, đưa đến bên môi hôn.
Vào lúc dừng lại này, hai người mới nghe thấy trên tủ đầu giường, điện thoại di động đáng thương không người để ý tới vang lên.
“Điện thoại di động…" Vu Dân đột nhiên muốn nhận điện thoại gọi đến, không biết đã vang lên bao lâu.
Đôi môi Thương Viễn còn đang mổ trên mu bàn tay Vu Dân: “Không muốn nhận…"
Vu Dân giãy tay, muốn đi lấy điện thoại, nhưng Thương Viễn đã bắt lấy eo anh, ôm người trở về, lập tức tiến vào địa phương mới vừa ướt át kia.
Phốc một tiếng, toàn bộ chôn đến chỗ sâu nhất bên trong.
“Ừm…" Điện thoại di động Vu Dân vừa cầm trên tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Tiếng chuông cũng ngừng lại.
“Nhỡ là đạo diễn…" Vu Dân sờ lên nơi kết hợp của hai người, tìm được bụi lông đen dưới hạ thân của Thương Viễn mà túm lấy, động tác đâm rút của hắn lúc này mới chậm lại.
Thương Viễn kéo cái tay đang làm chuyện xấu của Vu Dân treo lên vai mình, thúc vào càng nhanh hơn so với khi nãy: “Quản ông ta đi tìm chết."
Vu Dân cau mày đối với động tác giống như phát tình của Thương Viễn.
“Anh nhận đi, không sao, anh nghe điện thoại, đến lượt em làm anh là được."
“Tiểu Dân, đừng đùa, anh…" Hạ thân Thương Viễn còn đang chôn bên trong Vu Dân, đột nhiên bất động. Không nói nên lời, có chút luống cuống mà dừng lại.
Vu Dân ôm lấy đầu Thương Viễn: “Em nhớ anh nói anh có lỗi với em?"
Tư thế nói chuyện này của hai người rất quái dị, dưới thân còn đang ám muội kết hợp với nhau, trong miệng lại bình tĩnh như vậy.
“Mẹ nó, anh có lỗi với em, nhưng em không có lỗi với anh sao?" Vu Dân kề tai hắn thì thầm, giọng nói ve vãn nhưng lại tựa như ném dao.
“Kỹ xảo yêu đương của hai chúng ta thật sự hỏng bét."
“Anh ngốc, em không phải ngày đầu tiên biết."
“Anh yêu em, em cũng không phải ngày đầu tiên biết."
“Con mẹ nó nếu như hiện tại anh không làm em, em lập tức đi tìm người khác! Đến lúc đó cho anh không còn chỗ để hối hận… A! Mẹ nó, anh nhanh lên một chút!
Dưới thân kịch liệt chuyển động, Vu Dân ngậm miệng, an tâm hưởng thụ.
“Tiểu Dân…" Thương Viễn dường như nhớ lại một số chuyện lúc trước, ánh mắt nhìn Vu Dân càng thêm không rời, hắn cố gắng cẩn thận tìm từ: “Em không thiếu người yêu em."
Vu Dân cười rộ lên, trong miệng rốt cuộc cũng phun ra một câu tiếng người: “Em biết, không phải có anh sao?"
Editor lảm nhảm: Hai chương cuối hẹn mọi người ngày mai nha. QwQ
Tác giả :
Lan Lương