Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?
Chương 29-30

Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?

Chương 29-30

Chương 29: Muội muội khiêu khích

Cung Âu giận đến nỗi không nhịn được.

“Ta…"

Thời Tiểu Niệm thực ra đang muốn nói chuyện, nhưng giờ lại chẳng biết nói gì nữa..

Cô nhìn di dộng, câm lặng, tên thối tha này âm hồn sao mãi không tiêu tan?

Cô cũng nhịn nữa: cho hắn ăn hẳn 20 thùng kem!

Ăn rồi sinh bệnh mà không gây chuyện nữa.

Thời Tiểu Niệm không buồn ngủ, vội vã từ trên giường xuống, hướng

Hay là đi bệnh viện, cô muốn đi bệnh viện để kiểm tra, có thể đưa ra được bằng chứng chính xác để chứng minh cô trong sạch.

Hơn nữa Cung Âu là người không phân rõ phải trái thiết nghĩ cô phải nhanh chóng đến bệnh viện, nếu không sớm muộn sẽ có ngày cô bị bện hoang tưởng của hắn hại cho đến chết.

Thời tiểu niệm bước ra ban công , nhìn ra bầu trời rồi hít thở, cảm giác thật thoải mái, hôm nay sẽ là tươi đẹp một ngày.

Cô hôm nay mặc một bộ quần áo rộng thùng thình cảm giác vô cùng thoải mái, ở Cung gia lúc nào cô cũng phải mặc váy, đi đứng các kiều đều không có cách nào thoải mái .

Hôm nay, nhất định sẽ là một ngày mới.

KhaiThien1109

Thời Tiểu Niệm âm thầm động viên cho mình cố gắng lên, rồi mới ngồi xe bus đến bệnh viện, không có đi tìm Cung Âu, mà là một người đăng ký, một người trả tiền, rồi mới một người đến phòng phụ khoa.

Khoa phụ sản bệnh tật rất nhiều, đều ở đại sảnh trên mặt ghế chờ, đại đa số là phụ nữ mang thai.

Thời Tiểu Niệm tìm hẻo lánh vị trí ngồi xuống chờ đợi.

TV lớn phía trước đang quảng cáo một bộ phim cung đấu, diễn viên chính là em gái của cô – Thời Địch.

Chung quanh truyền đến tiếng Fans hâm mộ của Thời Địch kích động thảo luận, thảo luận về các kĩ xảo biểu diễn, thảo luận về vẻ đẹp của Thời Địch.

Thời Địch quả thật rất đẹp.

Thời Tiểu Niệm nhìn qua trên màn hình khuôn mặt quen thuộc, kỳ thật cô cũng không xấu, nhưng chỉ là ưu tú, vốn không bằng Thời Địch.

Chỉ là cô không giống Thời Địch có ánh mắt xảo quyệt, tính cách của cô khiến người khác yêu thích.

Nếu như cô là một cái cây ở góc tường, thì Thời Địch nhất định là đóa hoa xinh đẹp mềm mại, đắm chìm trong ánh mặt trời, trăm phần trăm phóng thích vẻ đẹp của mình hấp dẫn người đi đường.

Thật là mỹ miều, thật là xinh đẹp.

Ai có thể không thích đây?

Mộ Thiên Sơ sao có thể không thích? Chẳng qua trước kia, hắn chỉ là nhìn không thấy mà thôi.

Đáng tiếc trước kia nàng không hiểu này đạo lý, tưởng chỉ cần tìm kí ức, mộ Thiên Sơ vẫn của cô, cô thật sự là ngu dốt.

Thật khờ.

“Thời tiểu thư, xin cô theo tôi lại đây một chút." Một thanh âm ở ngay bên cạnh cô bỗng nhiên vang lên.

Thời Tiểu Niệm dời mắt nhìn qua, liền thấy một bóng dáng người cao lớn nào quen thuộc, cô nhận ra đó là người quản lí của Thời Địch , cô nhận ra, đây chính là người môi giới.

Thời Địch đã ở bệnh viện?

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc, đứng lên cùng người môi giới rời khỏi.

Người môi giới đưa cô đi hướng phụ khoa hành lang rất sâu, ở tận đầu của một gian trước cửa dừng lại, ý bảo cô vào: “Thời Địch tiểu thư ở bên trong chờ cô, tiểu thư muốn gặp cô, nghĩ muốn nhìn cô một lần."

Ở phụ khoa chờ cô?

Thời Tiểu Niệm mở cửa vào rồi tiến về phía cửa số nơi ngập tràn ánh sáng, cô đứng đó nhìn ra ngoài . Cô mặc chiếc váy dài mái tóc có màu hơi vàng do cháy nắng một cảnh tượng trong veo thanh nhã tạo cảm giác thanh tĩnh lại thêm mùi nước hoa phảng phất khiến người khác mê hồn.

Là Thời Địch.

“Tiểu Địch, em thế nào lại ở đây, bị ốm sao?" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mà lên tiếng.

Cô và em cô chỉ là chị em trên danh nghĩa không hơn không kém, chính là hờ hững.

Đúng, là hờ hững.

Cô từ nhỏ chỉ là không biết giao lưu, trò chuyện, nếu không tình cảm chị em đã rất thân thiết.

“Em mang thai, là của Thiên Sơ."

Thời Địch ở phía trước cửa sổ bỗng nhiên quay ra, hạ cửa kính trang trí đẹp đẽ xuống, trên tay cầm giấy khám thai.

“. . . . . ."

1.(Châu Anh)

Mang thai.

Cả người Thời Tiểu Niệm lập tức cứng đờ. Đây dù sao cũng là một chuyện không khó tưởng tượng.

Thời Địch cùng Mộ Thiên Sơ thân mật ngọt ngào như vậy. Mang thai…… chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

“Sắc mặt chị thật sự rất nhợt nhạt đó." Thời Địch tháo kính râm xuống, hai mắt to tròn nhìn về phía cô, bỗng nhiên cười cười, nâng lên khóe miệng ngọt ngào nói " Chị à, nhiều năm như thế, em không hề trách chị một câu a. Nhưng đến bây giờ, chị có thể nào buông tay được không?"

Giọng nói của cô dịu dàng nghe thật ngọt ngào.

Cùng với câu nói kia, Thời Địch lấy tay xoa phần bụng bên dưới còn đang bằng phẳng của mình.

Chỗ đó chính là nơi đang mang đứa bé của Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hành động đó, sắc mặt tái nhợt. Lặng im vài giây sau, cô mới thấp giọng lên tiếng: “Được."

Bỗng nhiên cô muốn buông tay.

Cùng đi với Mộ Thiên Sơ, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cô đều có thể vượt qua.

Chuyện của cô và Mộ Thiên Sơ, xem ra hắn vẫn chưa nói cho Thời Địch.

“……"

Thời Địch kinh ngạc nhìn cô, thật là một việc ngoài dự đoán.

Thời Tiểu Niệm lại nói “Được"? Không chút nào phản bác?

Cô còn chuẩn bị một đống lời muốn nói.

Sindy0900

Thời Tiểu Niệm biết rõ cô ta đang muốn cái gì, chính mình bám nhiều năm như vậy, đột nhiên không có cảm xúc gì với chuyện đó.

“Đã có Bảo Bảo thì nên tự chăm sóc tốt chính mình, phải cẩn thận, có…… Có cái gì cứ nói ra với chị, cái kia chị đi trước." Thời Tiểu Niệm nói xong, quay người đi ra ngoài.

Một bước,hai bước.

Gian nan cực kỳ.

Cô đi về đại sảnh, trong đầu đều là câu nói của Thời Địch: Em mang thai, là của Thiên Sơ.

Trước mắt hiện ra hình ảnh Thiên Sơ lần đầu tiên dắt tay cô.

Thời gian mang đi tất cả, cũng làm thay đổi tất cả.

“Chị gái, hy vọng chị nếu bằng mặt thì cũng bằng lòng."

Thanh âm của Thời Địch bỗng nhiên từ phía sau cô vang lên, “Chị đã đeo bám người ta nhiều năm như vậy, tôi nhịn cũng đã đủ rồi. Tôi yêu Thiên Sơ, nếu như chị lại đến dây dưa, chớ trách tôi không nể tình chị em."

Cái này hình như là lần thứ hai Thời Địch nói nặng lời với cô.

Thật sự cô nhẫn nhịn đủ rồi.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn về phía em gái của mình, cười nhạt một tiếng, “Sẽ không, chị sẽ không dây dưa nữa, em hãy an tâm dưỡng thai."

Nói xong, Tiểu Niệm vừa xoay người tính rời đi, Thời Địch lại mở miệng, “Chị gái, ở trước mặt tôi, chị sao lại giả dạng thành bộ dạng này? Tôi thế nhưng lại hiểu rõ nhất chị."

Thanh âm của cô ta bé dần đi.

“……"

3.(Ngọc Bích)

Thời Tiểu Niệm đứng không nhúc nhích.

Thời Địch đem kính râm ném sang một bên, từng bước một đi đến trước mặt cô:

“Ba mẹ từng nói cô tính tình nhu thuận, thật không biết vì sao lại biến thành một người đi cướp đoạt bạn trai của em gái. Chỉ có tôi biết rõ, ngoài mặt cô vẫn luôn ra vẻ thanh cao nhưng trong thâm tâm lại đặc biệt độc ác muốn chiếm đoạt tất cả, căn bản không phải đột nhiên tính cách thay đổi."

Ngoài mặt ra vẻ thanh cao, thâm tâm đặc biệt độc ác muốn chiếm đoạt tất cả.

“Ý cô là gì?" Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Ba mẹ tôi là vì không thể đẻ được con nữa mới nhận nuôi cô, nhưng khi cô vừa đến,tôi đã nhìn rõ được bộ mặt thật của cô. Thấy ba mẹ yêu thương tôi, cô liền tỏ ra là người nhu thuận, là đứa con gái tốt, muốn thắng tôi để được ba mẹ yêu quý."

Thời Địch nói ra, “Cô cho rằng tôi không biết, khi còn bé mỗi lần mẹ ôm tôi, cô ở trong góc ánh mắt có bao nhiêu ác độc?"

“……"

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Thời Địch.

Lúc nhỏ, chính mình là ghen ghét ba mẹ khi ba mẹ thương em gái hơn, không nghĩ tới trong mắt Thời Địch lúc ấy trở thành ánh mắt ác độc.

Bị cha mẹ không quan tâm nên ngay cả tư cách ghen ghét, hâm mộ đều không có sao.

“Sau đó, Mộ Thiên Sơ tới nhà của chúng ta, cô chủ động quan tâm, chăm sóc hắn, cô cho rằng tôi không biết mục đích thật của cô là gì sao?" Thời Địch cười lạnh một tiếng.

“……"

“Cô không phải quan tâm Thiên Sơ, cô chỉ là muốn chiếm hữu một người, phải có một người là của cô, ở bên cô để không cô đơn mà thôi!"

Thời Địch nói ra, “Tôi đã xem qua nhật ký của cô."

Cô ta đọc trộm nhật ký của chị gái mình mà có thể coi là chuyện bình thường.

“……"

��:��Z�

Sindy0900

Thời Tiểu Niệm đứng đấy, thân thể càng cứng ngắc.

Sự tình của Thiên Sơ cô không có biện pháp phủ nhận.

Lúc nhỏ, ai sẽ thích một cái trầm mặc ít nói?

Có thể cô rất cô đơn, tất cả mọi người ưa thích Thời Địch, cô khổ sở đến mức suýt phát điên, đúng lúc Mộ Thiên Sơ xuất hiện.

Vô đi chiếu cố Mộ Thiên Sơ, cô đi nịnh nọt Mộ Thiên Sơ, đem cô biến hắn thành mục tiêu trọng yếu nhất. Cô cho rằng như vậy, cô cũng sẽ không tiếp tục cô đơn.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn bị từ bỏ.

Giống như ba mẹ và Thời Địch, sau cùng sẽ đem cô để qua một bên.

“Ông trời cũng biết tâm cơ của chị không chỉ … mà còn tinh khiết, cho nên Thiên Sơ giải phẫu xong đã đem chị quên hết, hắn khôi phục thị lực, hắn khôi phục ngoại hình như người bình thường và hắn yêu tôi……" Thời Địch tiếp tục nói, trong lời nói có kiêu ngạo.

Tâm cơ không chỉ … mà còn tinh khiết. (*)

(*) Ý Thời Địch là nghĩa ngược lại với tinh khiết, hay là nói Thời Tiểu Niệm không biết xấu hổ, đeo bám người khác.

Bởi vì Mộ Thiên Sơ vừa khôi phục thị lực lại cô đã bám lấy hắn, cho nên đây là báo ứng sao? Đáng đời bị người ta lãng quên.

“Cô nói đủ chưa?"

Thời Tiểu Niệm nghe không vào, quay người rời đi.

Thời Địch đột nhiên theo sau một bước, ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay của cô.

“Chị gái, Mộ Thiên Sơ hắn là của tôi."

Thời Địch nhấn mạnh.

“……"

5.(An)

Thời Tiểu Niệm bỏ tay của cô ra, nhìn xem vết trên cổ tay bình tĩnh nói:" Cô không cần lần nữa cường điệu, cái này sẽ có vẻ như ngươi năng lực không đủ, giống như cô cũng không có nắm chắc bắt lấy Mộ Thiên Sơ vậy."

“Cô……"

Lúc địch nhíu mày, lại phản bác không chịu đi ra.

Cô thực chán ghét Thời Tiểu Niệm, lời nói không nhiều lắm, nhưng lời vừa ra khỏi miệng luôn nói thẳng trung chỗ hiểm, đả thương người khác đến cực điểm.

Thời Tiểu Niệm chán ghét mở cửa định rời đi, người đại diện của Thời Địch đúng ở bên ngoài chờ.

Nhìn thấy người đại diện, Thời Địch bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt lại lộ ra dáng tươi cười, ưu nhã mà đi đến trước, hướng người đại diện nói: " Cầm một phong thiệp mời cho tôi."

“Tốt."

Thời Địch đem thiếp mời màu vàng tinh xảo trực tiếp bỏ vào túi xách của Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu NIệm trầm mặc mà nhìn xem động tác của cô ta.

“Tôi cùng Mộ Thiên Sơ cuối tháng này sẽ kết hôn, với tư cách chị gái của tôi, chị hãy ngoan ngoãn mà tới dự tiệc, tôi không hy vọng bị truyền thông nói nhà của tôi có bất hòa ."Thời Địch vừa cười vừa nói, khuôn mặt tinh tế xuất chúng xinh đẹp.

“……"

Lúc tiểu niệm không nói gì, quay đầu rời khỏi.

Mang thai.

Kết hôn.

Song hỷ lâm môn, thật tốt.

Chỉ là không phải là cô mà thôi.

“Chị gái, chị tâm cơ sâu như vậy, thiếu một Mộ Thiên Sơ cũng không có việc gì nha, sẽ tìm một người mù rồi mỗi ngày chiếu cố hắn thì tốt rồi?" Thanh âm của Thời Địch truyền đến.

6. Hạ

Theo sau, Tiểu Niệm nghe được người đại diện khinh miệt nói “Người kia mong sao sau khi mổ khôi phục được ánh sáng, không lại mất thì giờ."

“Ha ha."

Bên trong hành lang cực kỳ yên tĩnh, tiếng cười của hai người kia nghe cực kỳ chói tai.

Tiểu Niệm cắn chặt răng, cũng không quay đầu lại, từng bước một đi lên phía trước, bước chân không có một chút lộn xộn, cô không để cho mình có một điểm yếu nào nữa.

Không có sao.

Cô không còn bé như trước kia nữa vậy cớ gì phải có người cho cô dựa dẫm.

Con đường này dù có cô đơn tĩnh mịch thế nào cô cũng có thể một mình bước đi.

Tiểu Niệm quay trở lại cửa phòng khám, tiếp tục một mình chờ đợi, ánh mắt ảm đạm không có một chút ánh sáng.

Vừa lúc y tá gọi cô vào phòng thì Cung Âu gọi điện thoại tới.

“Thời Tiểu Niệm, cô dám không xem lời nói của tôi ra gì? Cô đang ở đâu?"

Cung Âu không vui mà gầm nhẹ.

Cùng lúc định đi gặp mặt, cầm điện thoại trong tay Tiểu Niệm đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì nói, “Tôi đang ở bệnh viện."

Hắn hiện đang ở cùng bệnh viện với cô chỉ là không cùng khu phòng khám.

“Vâỵ cô còn không mau tới đây cho tôi? Cho cô thêm 30 giây."

Cung Âu lên tiếng, hận không thể đâm rách màng nhĩ của cô.

 

Chương 30: Hắn không cho cô kiểm tra

"Chỉ sợ không được." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía đang gọi tên cô, nói: "Tôi đang tìm chứng cứ, Cung Âu, chờ đến khi tôi chứng tỏ được chính mình chưa có thai, hy vọng anh đừng quay lại quấy nhiễu cuộc sống của tôi."

Cung Âu chính là nhân vật nổi tiếng cô ko thể trêu vào, thầm nghĩ kế hoạch sẽ ko bao giờ thành công.

"Cái gì? Cô….."

"Hẹn gặp lại."

Hộ vệ lần nữa thúc giục, Thời Tiểu Niệm đi xuống, trực tiếp kết thúc cuộc gọi, đi về hướng hộ vệ.

Ngồi ở phụ khoa y sinh đích phòng làm việc lí, Thời Tiểu Niệm thừa nhận chính mình không được tự nhiên.

Cô một nghĩ muốn quá chính mình hội lấy một như thế hoang mậu đích lý do lai kiểm tra phụ khoa.

Thời Tiểu Niệm gắt gao mà nắm chặt quần áo trên người, mặt luôn cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng: "Bác sĩ chào ông, tôi muốn kiểm tra một chút là tôi không có con."

Bác sĩ tầm bốn, năm mươi tuổi là người đàn ông trung niên, mặc áo blouse trắng, nghe nói xong liền kinh sợ nhìn về phía cô: "Hả? Cô nói cái gì?"

Bác sĩ vẻ mặt khoa trương như được thấy cái gì đáng sợ, gắt gao mà đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Thời Tiểu Niệm càng thêm nắm chặt quần áo, suy nghĩ một chút, cô liền đặt ra một lời nói dối "hợp lý": "Là như vậy, bác sĩ, tôi cùng chồng tôi vừa kết hôn, nhưng hắn nghe lời đồn đại cho là tôi từng sinh con, đối tôi không có tốt như trước kia, vẫn nhục nhã ta. Cho nên tôi muốn chứng tỏ……"

Nghe vậy, bác sĩ thông cảm mà nhìn cô: "Giới trẻ ngày nay, ai cũng giống như ai."

"Ko biết phải kiểm tra như thế nào?"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Ta làm việc này đã gần như 20 năm, vừa thấy liền biết." Bác sĩ thở dài, đứng lên chỉ vào một cái cửa đóng chặt: "Theo ta vào trong."

Thời Tiểu Niệm theo vào, bên trong là một căn phòng trống sáng sủa.

Ở giữa căn phòng là một cái giường để chữa bệnh.

"Nằm trên đó, đem quần áo cởi ra." Y sinh vừa nói vừa đeo bao tay.

"….. "

Nghe nói, Thời Tiểu Niệm ngây người, toàn thân lạnh ngắt, một cảm giác bị sỉ nhục chạy dọc toàn thân: "Không, không thể dùng phương thức khác kiểm tra sao?"

Phương thức kiểm tra này rất khó chịu đựng.

"Đây là phương thức nhanh nhất." Bác sĩ đeo cái bao tay, thúc giục nói: "Mau nằm trên đó, ta còn có bệnh nhân đang chờ."

Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn chăm chú cái giườngphía trước kia, tay lạnh đến phát run.

Không có gì, liền coi như một lần kiểm tra. Không có gì.

Làm sao khi cô chứng minh chính mình trong sạch.

Thời Tiểu Niệm hít thật sâu một hơi, rồi mới từng bước một gian nan mà hướng giường đi đến, bắt đầu giải khố tử thượng đích nữu khẩu, mỗi một hạ đều đã dùng hết nàng tất cả đích khí lực.

"Ầm!"

Đột nhiên truyền tới đích tạp môn thanh dọa nạt Thời Tiểu Niệm nhảy dựng.

"Thời Tiểu Niệm ngươi cấp ta đi, ngươi hẳn mẹ muốn chết, dám làm cái kiểm tra?" Cung Âu đích rống thanh ở bên ngoài hưởng khởi, bệnh tâm thần đích.

Cung Âu?

Thời Tiểu Niệm sá dị, hoàn một có thể có sở phản ứng, liền nghe một trận tạp môn thanh.

Giây tiếp theo, đóng chặt đích môi bị hung hăng địa đoán khai.

Một khuôn mặt sắc mặt giận dữ đích Cung Âu đứng ở cửa khẩu, hiệp trường đích mắt gắt gao đị trừng hướng của nàng phương hướng, trên người phủ màu trắng đích bệnh hào phục, thân hình y cựu cao lớn cao ngất, khí tràng cường lớn đến như lửa cháy bàn nuốt một hết thảy, một chút không giống cá người bệnh.

"Ngươi…."

Thời Tiểu Niệm cương phải lên tiếng, liền kiến Cung Âu đích thị tuyến ở trên người nàng lai lai dân tộc Hồi địa di động.

Khẩn tiếp theo, Cung Âu một bước xa tiến vào trong lai, tu trường đích thủ dùng sức địa tương nàng khố trên lưng đích nữu khẩu cấp khấu thượng, lực khí to lớn như là phải ninh khẩn của nàng thắt lưng như.

"Ngươi làm đau ta." Thời Tiểu Niệm nhíu mày, thân không tự giác địa từ nay về sau, khước dựa vào đến giường.

"Ai cấp ngươi can đảm làm kiểm tra?" Cung Âu đứng ở nàng trước mặt, ác hung hăng địa nói.

"Ta muốn tìm chứng cứ."

Hắn tưởng nàng nghĩ muốn lai kiểm tra mạ?

Vậy khó chịu đựng, vậy nhục nhã.

"A!" Cung Âu giận cực phản cười, một tay chỉ hướng bên cạnh đích y sinh: "Tìm chứng cứ chính là tìm cái mầu lão đầu lai nhìn ngươi đích cái địa phương?"

Thời Tiểu Niệm hoàn đến ko kịp thuyết cái gì, một bên đích y sinh phù trứ mắt kính vô tội nói: "Ta là y sinh, tiên sinh, thình tôn trọng của ta chức nghiệp. Còn có, ngươi là nàng lão công đi? Ngươi như thế đa nghi hoài nghi chính mình lão bà sinh quá đứa nhỏ, là rất ko tôn trọng….."

Cung Âu một đạo ánh mắt hướng hắn vọt tới, sắc mặt thiết thanh.

Y sinh kinh đắc liên lui ki bước, toái toái niệm lập tức đình chỉ, đãi thấy rõ Cung Âu đích má thì đột nhiên ý thức đến hắn là ai, lập tức cúi đầu: "Cung, Cung tiên sinh, là ngài, ngài a, xin thứ lỗi xin thứ lỗi, ta ta có mắt vô châu, ta trước đi ra ngoài, chậm tán gẫu, chậm tán gẫu."

Nói xong, y sinh vội ko ngừng địa chạy ra đi, sợ đi chậm từng bước đã bị Cung Âu đích ánh mắt cấp giết chết.

Dĩ nhiên là Cung Âu. Y sinh sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.

"Bác sĩ….."

Nhìn bác sĩ rời khỏi, Thời Tiểu Niệm lập tức hô.

Cô muốn làm kiểm tra, cư nhiên bỏ chạy.

Cung Âu quả nhiên là người thần quỷ ghê.

"Gọi cái gì mà gọi!" Cung Âu trừng cô, khuôn mặt anh tuấn giờ phút này bị tức giận: "Ngươi rất muốn bị một lão nam nhân xem?"

Nàng không có một điểm nữ nhân rụt rè.

Nhìn hắn tức giận, Thời Tiểu Niệm khảo lự đến hắn là cá dịch giận đích thiên chấp cuồng, ko cùng hắn tức giận, chỉ nói: "Ở y sinh mắt lí ko có tính biệt chi phân."

"Kia hắn cũng là một người đàn ông!"

"Ok, tôi đây tìm một người phụ nữ." Thời Tiểu thì thầm.

"Mới có thể là lôi tơ biên!"

"…… Thế nào có thể." Hắn sức tưởng tượng có phần rất phong phú.

"Thế nào? Ko có khả năng?"

"Được, tôi sẽ để bác sĩ dùng phương thức khác kiểm tra." Thời Tiểu Niệm chịu ko nổi người đàn ông này.

"Vẫn phải kiểm tra? Ta đã sớm lí lí ngoại ngoại cấp ngươi kiểm tra quá!"

Cung Âu thấp mâu một khuôn mặt ko duyệt địa trừng trứ nàng, mạch địa, hắn giận cực phản cười, bạc thần gợi lên một mạt phúng thứ đích độ cung: "Thời Tiểu Niệm, ngươi là ko phải đặc biệt nghĩ muốn đem chính mình bác hết cấp nhân xem?"

Hắn đích ngữ khí tất cả đều là đùa cợt.

"…. .."

Thời Tiểu Niệm để trứ giường đứng ở chỗ đó, nghe nói, sắc mặt một mảnh tái nhợt.

"Thời Tiểu Niệm, hoặc, đem ngươi đích phóng đãng cấp ta thu liễm điểm." Cung Âu bỗng nhiên một phen tương nàng ôm lấy, đâu ngồi ở nhỏ hẹp đích chẩn bệnh dùng trên giường, nói: "Hoặc, liền đem ngươi đích phóng đãng biểu diễn ở trước mặt ta, biệt lộ cấp ngoại nhân đâu ta Cung Âu đích……"

Hắn nếu một có thể nói xong, bị ngạnh sinh sinh địa đả đoạn.

Bị của nàng một cái tát đả đoạn.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, một chỉ thủ hung hăng địa hướng hắn phiến quá khứ.

"….. "

Cùng Âu bị đánh đến lệch mặt, cả người không nhúc nhích ,một đôi mắt đen thâm thúy trong chứa đựng sự không tin tưởng, khuôn mặt anh tuấn không biểu cảm.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi buông xuống tay chính mình, viền mắt hồng hồng.

Từ tiến đến bệnh viện , lại là bị thì địch cùng người môi giới đùa cợt , lại muốn dài đăng đẳng chờ đợi phụ khoa kiểm tra , lại muốn cởi khố kiểm tra . Nàng cả người chính là vẫn banh , như căng thẳng một cái thuyền , này rễ : cái huyền bây giờ bị : được cung âu miễn cưỡng địa cắt hoại. " Cung âu . làm người phải có điểm để tuyến ! " Thì Tiểu Niệm trừng mắt hắn tuấn bàng từng chữ từng chữ lên tiếng , " Ngươi tưởng ta nghĩ làm loại này kiểm tra ? Nếu như không phải ngươi như chỉ phong cẩu cắn ta không tha , ta hội đến ở đây ?" Là hắn liều mạng muốn nàng giao ra sờ tu có bảo bảo ; Là hắn không khỏi phân nói địa cường chiếm nàng ; Cũng là hắn luôn miệng nói nàng là lừa tử , nói nàng là thả đãng , nói nàng hữu tâm cơ , nàng đến tột cùng là nhầm cái gì? ;"Ngươi nói ai là phong cẩu , ngươi dám đánh …." Cung âu chánh : đang qua mặt quát , thanh âm lại một lần nữa nhân diệt khi hắn mỏng thần gian . Này về không bởi vì lòng bàn tay , mà bởi vì con mắt của nàng . Nàng ngồi ở đó trong , gầy gò kém yếu , to bằng bàn tay trên khuôn mặt ngoại trừ tái nhợt vẫn tái nhợt , một đôi con mắt hồng đến đáng sợ , như bịt kín một tầng thiển thiển mái máu . Lồng ngực của hắn chấn động mạnh một cái , như bị : đc cái j mạnh mẽ gõ vào. Gõ đến có chút đau . Thì Tiểu Niệm trừng mắt nhìn , không nhượng : để nước mắt rớt xuống , mềm mại miệng thần vi chiến ,"các ngươi đều dùng chính mình quan niệm đến nhận định ta , các ngươi cái chân chính tìm hiểu qua ta ? các ngươi chỉ là muốn ức hiếp ta mà thôi các ngươi chỉ là muốn ưc hiếp ta ." Muốn gán tội cho người khác , gì hoạn vô từ . Muội muội nói ngàn ánh mắt ác độc , nàng liền đúng là ác độc ? Mộ ngàn mới đáng ghét nàng chết quấn quanh lại đánh , nhưng hắn có biết hay không ,là lúc đó hắn muốn nàng một mực bên cạnh hắn . Cung âu càng phá phận , không tên liền nói nàng sinh qua hài tử , liền nhận định , hoàn không được nàng kiểm tra …… " ………." Cung âu yên lặng dán mắt nàng , hắn đồng ánh nàng mặt . Nàng thanh âm có chút run ,run nói, các ngươi ức hiếp ta , oan ức đến như cá tuổi nhỏ hài tử Có như thế oan ức cái gì , không phải là hắn nói chuyện nặng chút. Các ngươi ? Môn là ai ? Cung âu nhăn nhíu mày , bàn tay đâm đến nàng trên khuôn mặt liền chính hắn đều không phất hiện , bàn tay của hắn rất lớn . Khi hắn dưới chưởng , nàng mặt lộ ra rất nhỏ , hắn đưa tay sờ mó lấy mặt nàng , chỉ tiếp theo phiến mềm mại , mềm mại đắc nhân tâm thần như nước giao nhau . Thì Tiểu Niệm lệch quá mức đi , không nhượng : để hắn chạm ,chỉ nói : " cung âu , ta là làm quá nhiều thiếu chuyện xấu mới hội gặp gỡ ngươi ?" Nếu như trên đời này thật sự có thượng đế , nàng nguyenj ý sau này đều làm việc thiện , chỉ cần không nhượng : để nàng cùng cung âu lại có thêm liên quan . "………" Cung âu dán mắt nàng không nói thoại , anh tuấn khuôn mạt trên có vài rễ :cái dấu tay rất là rõ ràng . Đó là nàng đánh "…"’ Thì Tiểu Niệm đảy hắn xuống giường muốn rời khỏi , cương đi nửa bước , đã được cung âu mò trở lại . Cung âu duỗi ra trường cánh tay ngăn trụ ở eo nàng , dễ dàng đem nàng ném tới nhỏ hẹp trên giường , cúi đầu liền hôn nàng thần , dùng sức mà hôn . " A—–" Thì Tiểu Niệm chấn động kinh địa tĩnh mắt to ,hắn lại đột phát cái thú tính?

Nàng liều mạng địa thôi hắn, hắn một tay áp trụ thân thể của hắn, nhẹ nhàng tông tông đích liền nhượng nàng ko cách nào động đạn. Cung Âu tối thượng xuống nhìn kỹ trứ nàng, một song hắc đồng thâm như nước biển, thí đồ nịch tễ nàng.

"Thời Tiểu Niệm, ta phải ngươi! Hiện ở!" Cung Âu đích tiếng nói trở nên âm ách, gợi cảm thả bá đạo.

Hắn đích hôn phô thiên cái địa địa hạ xuống lai.

Nàng bị hôn đắc gần như hít thở ko thông.

Nàng ở hắn đích dưới thân vùng vẫy, khước chính là vô dụng công, Cung Âu gần như phong cuồng địa hôn trứ nàng, nắm lấy tay nàng cổ tay, tương nàng một chỉ nhu nhuyễn đích tay nhỏ bé đặt tại chính mình ngực, phảng phất như vậy có thể uất yên ổn chút cái gì.

Tay nàng thực nhuyễn, thực thoải mái.

Cung Âu hôn đắc càng thêm mãnh liệt, như cuồng cơn lốc vũ hàng lâm ở này nho nhỏ đích y sinh kiểm tra nội thất.

Thời Tiểu Niệm đích trên người đều bị nhiễm mãn hắn đích khí tức.

"Ngô… Đi khai .. . Ách."

Không có nhiều ít ôn nhu, Cung Âu bỗng nhiên hoành xung đánh thảng tiến lai, Thời Tiểu Niệm đau đến kêu ra thanh lai.

Thanh âm rất nhanh bị hắn hàm trụ hôn tới.

Cô có chút tuyệt vọng nằm ở chỗ đó, nhìn trần nhà trắng tinh .

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại