Đã Lâu Không Gặp
Chương 65: Ngoại truyện: Bảo bảo (1)
Trước khi Tư Không Dục được sinh ra, ba mẹ cậu Tư Không Cảnh và Phong Hạ, trưởng bối trong nhà họ, tất cả bạn bè, thậm chí hàng vạn người hâm mộ, giới truyền thông, cũng phỏng đoán về ngoại hình của cậu.
Tất cả mọi người cảm thấy, con trai của hai ngôi sao được hoan nghênh nhất làng giải trí, nhất định có bộ dạng cực kỳ tốt, một bè trai hay một bé gái vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nhưng sự thật là… bạn nhỏ Tư Không Dục, trong mắt mẹ cậu, tinh nghịch – sai, đầy đầu là suy nghĩ tinh quái; đáng yêu – sai, lúc làm chuyện xấu, lại giả làm bộ dạng đáng yêu muốn nhận được sự đồng tình; bộ dạng cực kỳ tốt – sai, hoán toàn là một thắng nhóc mập mạp.
Cho nên, một thiên sứ nhỏ đáng yêu… từ… không phải là từ để hình dung bạn nhỏ Tư Không Dục.
Đến Đới Tông Nho, Đan Diệp, Đới Tiểu Bàn và Đới Nhị Bàn cùng nghi ngờ, hỏi ba ĐỚi Tông Nho. “Ba, tại sao Tiểu Dục còn mập hơn hai người bọn con?"
Thừa kế sắc đẹp của chú Tư Không và dì Phong Hạ, hai người đều có ngũ quan đẹp như vậy, lại bị thân hình mũm mĩm của cậu nhóc đạp xuống.
Đới Tông Nho trầm ngâm một lát, nói. “Thật ra thì, lỗi là ở chú Tư Không."
“Tại sao?" Hai cậu nhóc nhà họ Đới vô cùng tò mò.
“Ưm… ba trả lời, có thể là quá phiến diện, ba đề nghị, tuần này là đến ngày sinh nhật thứ bảy của Tiểu Dục, hai đứa đến đó rồi hỏi chú ấy." Đới Tông Nho bình tĩnh đề nghị.
Rất nhanh đến sinh nhật bảy tuổi của Tư Không Dục.
Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự của Tư Không Cảnh và Phong Hạ, những người bạn thân nhất và người nhà đều tụ tập đông đủ.
Mà sáng sớm, Tư Không Dục đã ăn mặc giống như một bức tượng, thân thể mập mạp được bọc trong lớp tây trang, cậu còn cố ý đeo một bao tay màu trắng, dáng vẻ khiến người ta vô cùng tức cười.
Cả đám trưởng bối đều ngồi ở trên ghế sô pha, Tư Không Dục mặc xong, mắt xoay vòng một cái, lập tức đi về phía Sô pha.
“Tiểu Dục hôm nay thật đẹp trai." Dung Tư Hàm ngồi trên ghế sô pha, cười vẫy tay với Tư Không Dục.
“Bà ngoại." Tư Không Dục ưỡn ngực giơ bụng đi đến trước mặt bà, con đưa bàn tay nhỏ bé ra, nghiêm trang mở miệng. “Cảm ơn bà ngoại đã đến buổi tiệc sinh nhật hôm nay của con, cảm ơn bà ngoại đã tặng quà sinh nhật cho con."
Mặc dù Tư Không Dục thích gây sự, nhưng vẫn được dạy dỗ lễ tiết rất tốt, Dung Tư hàm rất thích cậu, cười, lập tức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái.
“Ông ngoại." Lúc này, Tư Không Dục mở đôi mắt to, nhìn về phía Phong Trác Luân đang ngồi bên cạnh Dung Tư Hàm.
“E hèm." Phong Trác Luân đang ăn nho, lười biếng liếc xéo cậu. “Vội tới chào hỏi ông ngoại rồi?"
Tư Không Dục lắc đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội. “Ông ngoại, con có một vấn đề muốn hỏi ông."
“Con nói đi." Phong Trác Luân trừng mắt.
“Hoa Hồng chết kiêu ngạo là có ý gì?" Tư Không Dục nghiêng đầu, giọng nói trẻ con non nớt, thanh thúy. “Ông ngoại, ông biết không?"
Dung Tư Hàm thiếu chút nữa bị nghẹn ở cổ họng, một bên Phó Chính tán thưởng đẩy mắt kính, vợ chồng Kha Khinh Đằng và Doãn Bích nhẹ nhàng vỗ tay.
Khuôn mặt Phong Trác Luân khẽ vặn vẹo, ngồi dậy. “Tiểu Mập Mạp, cái câu này, con nghe ai nói?"
“Ông ngoại Đường Thốc nói, bà ngoại Doãn Bích cũng nói, bà ngoại cũng nói." Tư Không Dục buông tay ra, vẻ mặt vô tội.
Thấy mặt Phong Trác Luân lúc xanh lúc trắng, đã hao tổn lực chiến đấu, Tư Không Dục lại tiến thêm một bước, đi tới Trước mặt Phó Chính và Thiệu Tây Bội.
“Bà ngoại Bội Bội." Tiểu Mập Mạp cười híp mắt. “Con cũng có một vấn đề muốn hỏi người."
“Được." Thiệu Tây Bội dịu dàng sờ đầu cậu.
“Thấy giáo trước kia nói với con, lúc con ngoan ngoãn, ba đối xử với mẹ tốt, không bắt nạt mẹ, như vậy cả nhà con vẫn sẽ hạnh phúc." Cậu nói rõ ràng từng câu từng chữ. “Vậy thì con muốn biết, ông ngoại Phó Chính có bắt nạt bà ngoại Bội Bội không?"
Thiệu Tây Bội ngẩn ra, vừa muốn nói gì, Doãn Bích lập tức búng tay, sâu kín nói. “Tiểu mập Mạp, vậy phải xem là loại hình bắt nạt nào."
“Hả?" Tư Không Dục mở lớn hai mắt.
“Nếu như là đánh, mắng, đó là bắt nạt không tốt, nhưng cũng có vài trường hợp đặc biệt, nếu như bắt nạt lúc đang buồn ngủ, vạy thì không tính là bắt nạt không tốt." Doãn Bích nói lưu loát. “Ông ngoại Phó Chính của con, vô cùng thích bắt nạt bà ngoại Bội Bội lúc bà ấy đang buồn ngủ, con nói, đây có coi là bắt nạt không?"
Lời nói của bà vừa dứt, mặt Thiệu Tây Bội đỏ lên, mặt Phó Chính thì tối lại.
Một bên Phong Trác Luân vừa bị thương thì vui mừng khôn xiết vỗ tay, hình như hoàn toàn quên chuyện nói chuyện với bạn bè mình trong thư phòng. “Nữ vương đại nhân vạn tuế!"
“A…" Tư Không Dục nghĩ một cái, gật đầu, lúc này quay đầu về phía Kha Khinh Đằng. “Ông ngoại Khinh Đằng, con cũng có một vấn đề muốn hỏi ông."
Trải qua hai lần dạy dỗ, còn chưa bị Tiểu Mập Mạp đùa giỡn, vợ chòng Smith cùng lập tức đề cao cảnh giác.
“Con muốn biết…" Tư Không Dục chậm rì rì. “Xuân cung đò, là cái gì vậy?"
Phải biết, ở trước mặt Doãn Bích và Kha Khinh Đằng, trên thế giới này không có chuyện gì họ không thể làm được, cũng không có chuyện gì làm khó được bọn họ.
“Là một bức họa." Hồi lâu, Kha Khinh Đằng lạnh lùng nói.
“Là dạng vẽ gì vậy?" Tiểu Mập mạp hỏi tới.
“Giống như con xem truyện tranh truyện mạng." Kha Khinh Đằng vô cùng lạnh lùng.
“Này ông ngoại Kha Khinh Đằng, ông đã xem qua bức họa này sao?" Tiểu Mập Mạp mở lớn hai mắt.
Kha Khinh Đằng nhẹ gật đầu.
“Xem được không? Sau khi xem xong thì có cảm giác gì?"Tiểu mập mạp cực kỳ muốn biết.
“Rất ngon."Kha Khinh Đằng cảm tưởng.
“Chằng lẽ bức họa là thức ăn của truyện tranh sao? Ăn rất ngon?" Tiểu Mập Mạp hồ đò. “Là thịt bò bít tết, kem hình ảnh sao?"
“Kha Khinh Đằng." Một bên, Doãn Bích không thể kiềm chế, gần xanh nổi đầy trán. “Anh nói ai rất ngon?"
“Em." Một đại BOSS tiếc chữ như vàng.
“Hả? Bà ngoại Doãn Bích là đồ ăn?" Tiểu Mập Mạp kinh hãi.
“Đi." Doãn Bích đứng dậy khỏi ghế, mặt lạnh như băng. “Chúng ta đi xem một chút, rốt cuộc là ai khá ngon?"
Kha Khinh Đằng rất nghe lời, lập tức đi theo bà lên lầu.
Sau khi ba quan điểm của Tư Không Dục bị ‘bà ngoại Doãn Bích là đồ ăn’ phá hủy, hấp ta hấp tấp chạy đi tìm ba mẹ cùng với các trưởng bối.
“Chú Đới."
Thân thể béo núc của Tư Không Dục ngồi lên người Đới Tông Nho, đau khổ nói. “Sáng nay con xem ti vi, có một từ con không hiểu có ý nghĩa gì."
“Hả? Từ gì?" trên tay Đới Tông Nho bóc vỏ quýt, đưa cho vợ mình Đan Diệp đang ngồi bên cạnh.
“Bạo lực gia đình là có ý gì?" Tư Không Dục thở dài.
Một bên, Đan Diệp vui mừng khôn xiết nhận lấy quả quýt chồng mình đưa cho, nhét vào miệng, sau khi nghe thấy lời nói của tư Không Dục, thiếu chút nữa là bị sặc chết.
Sự tích anh hùng năm đó cô ném chậu hoa vào chồng mình, bị mọi người trêu chọc n năm! Tiểu Mập Mạp, nhất định là con cố ý!
Lần đầu tiên Đới Tông Nho bị làm khó, trên khuôn mặt hiền lành lộ ra nét lúng túng. “Đây là từ của người lớn, cũng không phải tốt, Tiểu Dục, con không biết thì tốt hơn."
“A…" Tư Không Dục cười híp mắt, dương dương hả hê. “Nhưng mà con biết, bạo lực gia đình chính là một động từ, nếu như đặt trong câu nói, có thể nói là ‘Dì Diệp bạo lực gia đình với chú Đới’, đúng không?"
Sau khi Đới Tông Nho nghe xong, lập tức ôm Tiểu Mập Mạp xuống, không nói một lời quay đầu dỗ dành bà xã mình.
Tất cả mọi người cảm thấy, con trai của hai ngôi sao được hoan nghênh nhất làng giải trí, nhất định có bộ dạng cực kỳ tốt, một bè trai hay một bé gái vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nhưng sự thật là… bạn nhỏ Tư Không Dục, trong mắt mẹ cậu, tinh nghịch – sai, đầy đầu là suy nghĩ tinh quái; đáng yêu – sai, lúc làm chuyện xấu, lại giả làm bộ dạng đáng yêu muốn nhận được sự đồng tình; bộ dạng cực kỳ tốt – sai, hoán toàn là một thắng nhóc mập mạp.
Cho nên, một thiên sứ nhỏ đáng yêu… từ… không phải là từ để hình dung bạn nhỏ Tư Không Dục.
Đến Đới Tông Nho, Đan Diệp, Đới Tiểu Bàn và Đới Nhị Bàn cùng nghi ngờ, hỏi ba ĐỚi Tông Nho. “Ba, tại sao Tiểu Dục còn mập hơn hai người bọn con?"
Thừa kế sắc đẹp của chú Tư Không và dì Phong Hạ, hai người đều có ngũ quan đẹp như vậy, lại bị thân hình mũm mĩm của cậu nhóc đạp xuống.
Đới Tông Nho trầm ngâm một lát, nói. “Thật ra thì, lỗi là ở chú Tư Không."
“Tại sao?" Hai cậu nhóc nhà họ Đới vô cùng tò mò.
“Ưm… ba trả lời, có thể là quá phiến diện, ba đề nghị, tuần này là đến ngày sinh nhật thứ bảy của Tiểu Dục, hai đứa đến đó rồi hỏi chú ấy." Đới Tông Nho bình tĩnh đề nghị.
Rất nhanh đến sinh nhật bảy tuổi của Tư Không Dục.
Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự của Tư Không Cảnh và Phong Hạ, những người bạn thân nhất và người nhà đều tụ tập đông đủ.
Mà sáng sớm, Tư Không Dục đã ăn mặc giống như một bức tượng, thân thể mập mạp được bọc trong lớp tây trang, cậu còn cố ý đeo một bao tay màu trắng, dáng vẻ khiến người ta vô cùng tức cười.
Cả đám trưởng bối đều ngồi ở trên ghế sô pha, Tư Không Dục mặc xong, mắt xoay vòng một cái, lập tức đi về phía Sô pha.
“Tiểu Dục hôm nay thật đẹp trai." Dung Tư Hàm ngồi trên ghế sô pha, cười vẫy tay với Tư Không Dục.
“Bà ngoại." Tư Không Dục ưỡn ngực giơ bụng đi đến trước mặt bà, con đưa bàn tay nhỏ bé ra, nghiêm trang mở miệng. “Cảm ơn bà ngoại đã đến buổi tiệc sinh nhật hôm nay của con, cảm ơn bà ngoại đã tặng quà sinh nhật cho con."
Mặc dù Tư Không Dục thích gây sự, nhưng vẫn được dạy dỗ lễ tiết rất tốt, Dung Tư hàm rất thích cậu, cười, lập tức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái.
“Ông ngoại." Lúc này, Tư Không Dục mở đôi mắt to, nhìn về phía Phong Trác Luân đang ngồi bên cạnh Dung Tư Hàm.
“E hèm." Phong Trác Luân đang ăn nho, lười biếng liếc xéo cậu. “Vội tới chào hỏi ông ngoại rồi?"
Tư Không Dục lắc đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội. “Ông ngoại, con có một vấn đề muốn hỏi ông."
“Con nói đi." Phong Trác Luân trừng mắt.
“Hoa Hồng chết kiêu ngạo là có ý gì?" Tư Không Dục nghiêng đầu, giọng nói trẻ con non nớt, thanh thúy. “Ông ngoại, ông biết không?"
Dung Tư Hàm thiếu chút nữa bị nghẹn ở cổ họng, một bên Phó Chính tán thưởng đẩy mắt kính, vợ chồng Kha Khinh Đằng và Doãn Bích nhẹ nhàng vỗ tay.
Khuôn mặt Phong Trác Luân khẽ vặn vẹo, ngồi dậy. “Tiểu Mập Mạp, cái câu này, con nghe ai nói?"
“Ông ngoại Đường Thốc nói, bà ngoại Doãn Bích cũng nói, bà ngoại cũng nói." Tư Không Dục buông tay ra, vẻ mặt vô tội.
Thấy mặt Phong Trác Luân lúc xanh lúc trắng, đã hao tổn lực chiến đấu, Tư Không Dục lại tiến thêm một bước, đi tới Trước mặt Phó Chính và Thiệu Tây Bội.
“Bà ngoại Bội Bội." Tiểu Mập Mạp cười híp mắt. “Con cũng có một vấn đề muốn hỏi người."
“Được." Thiệu Tây Bội dịu dàng sờ đầu cậu.
“Thấy giáo trước kia nói với con, lúc con ngoan ngoãn, ba đối xử với mẹ tốt, không bắt nạt mẹ, như vậy cả nhà con vẫn sẽ hạnh phúc." Cậu nói rõ ràng từng câu từng chữ. “Vậy thì con muốn biết, ông ngoại Phó Chính có bắt nạt bà ngoại Bội Bội không?"
Thiệu Tây Bội ngẩn ra, vừa muốn nói gì, Doãn Bích lập tức búng tay, sâu kín nói. “Tiểu mập Mạp, vậy phải xem là loại hình bắt nạt nào."
“Hả?" Tư Không Dục mở lớn hai mắt.
“Nếu như là đánh, mắng, đó là bắt nạt không tốt, nhưng cũng có vài trường hợp đặc biệt, nếu như bắt nạt lúc đang buồn ngủ, vạy thì không tính là bắt nạt không tốt." Doãn Bích nói lưu loát. “Ông ngoại Phó Chính của con, vô cùng thích bắt nạt bà ngoại Bội Bội lúc bà ấy đang buồn ngủ, con nói, đây có coi là bắt nạt không?"
Lời nói của bà vừa dứt, mặt Thiệu Tây Bội đỏ lên, mặt Phó Chính thì tối lại.
Một bên Phong Trác Luân vừa bị thương thì vui mừng khôn xiết vỗ tay, hình như hoàn toàn quên chuyện nói chuyện với bạn bè mình trong thư phòng. “Nữ vương đại nhân vạn tuế!"
“A…" Tư Không Dục nghĩ một cái, gật đầu, lúc này quay đầu về phía Kha Khinh Đằng. “Ông ngoại Khinh Đằng, con cũng có một vấn đề muốn hỏi ông."
Trải qua hai lần dạy dỗ, còn chưa bị Tiểu Mập Mạp đùa giỡn, vợ chòng Smith cùng lập tức đề cao cảnh giác.
“Con muốn biết…" Tư Không Dục chậm rì rì. “Xuân cung đò, là cái gì vậy?"
Phải biết, ở trước mặt Doãn Bích và Kha Khinh Đằng, trên thế giới này không có chuyện gì họ không thể làm được, cũng không có chuyện gì làm khó được bọn họ.
“Là một bức họa." Hồi lâu, Kha Khinh Đằng lạnh lùng nói.
“Là dạng vẽ gì vậy?" Tiểu Mập mạp hỏi tới.
“Giống như con xem truyện tranh truyện mạng." Kha Khinh Đằng vô cùng lạnh lùng.
“Này ông ngoại Kha Khinh Đằng, ông đã xem qua bức họa này sao?" Tiểu Mập Mạp mở lớn hai mắt.
Kha Khinh Đằng nhẹ gật đầu.
“Xem được không? Sau khi xem xong thì có cảm giác gì?"Tiểu mập mạp cực kỳ muốn biết.
“Rất ngon."Kha Khinh Đằng cảm tưởng.
“Chằng lẽ bức họa là thức ăn của truyện tranh sao? Ăn rất ngon?" Tiểu Mập Mạp hồ đò. “Là thịt bò bít tết, kem hình ảnh sao?"
“Kha Khinh Đằng." Một bên, Doãn Bích không thể kiềm chế, gần xanh nổi đầy trán. “Anh nói ai rất ngon?"
“Em." Một đại BOSS tiếc chữ như vàng.
“Hả? Bà ngoại Doãn Bích là đồ ăn?" Tiểu Mập Mạp kinh hãi.
“Đi." Doãn Bích đứng dậy khỏi ghế, mặt lạnh như băng. “Chúng ta đi xem một chút, rốt cuộc là ai khá ngon?"
Kha Khinh Đằng rất nghe lời, lập tức đi theo bà lên lầu.
Sau khi ba quan điểm của Tư Không Dục bị ‘bà ngoại Doãn Bích là đồ ăn’ phá hủy, hấp ta hấp tấp chạy đi tìm ba mẹ cùng với các trưởng bối.
“Chú Đới."
Thân thể béo núc của Tư Không Dục ngồi lên người Đới Tông Nho, đau khổ nói. “Sáng nay con xem ti vi, có một từ con không hiểu có ý nghĩa gì."
“Hả? Từ gì?" trên tay Đới Tông Nho bóc vỏ quýt, đưa cho vợ mình Đan Diệp đang ngồi bên cạnh.
“Bạo lực gia đình là có ý gì?" Tư Không Dục thở dài.
Một bên, Đan Diệp vui mừng khôn xiết nhận lấy quả quýt chồng mình đưa cho, nhét vào miệng, sau khi nghe thấy lời nói của tư Không Dục, thiếu chút nữa là bị sặc chết.
Sự tích anh hùng năm đó cô ném chậu hoa vào chồng mình, bị mọi người trêu chọc n năm! Tiểu Mập Mạp, nhất định là con cố ý!
Lần đầu tiên Đới Tông Nho bị làm khó, trên khuôn mặt hiền lành lộ ra nét lúng túng. “Đây là từ của người lớn, cũng không phải tốt, Tiểu Dục, con không biết thì tốt hơn."
“A…" Tư Không Dục cười híp mắt, dương dương hả hê. “Nhưng mà con biết, bạo lực gia đình chính là một động từ, nếu như đặt trong câu nói, có thể nói là ‘Dì Diệp bạo lực gia đình với chú Đới’, đúng không?"
Sau khi Đới Tông Nho nghe xong, lập tức ôm Tiểu Mập Mạp xuống, không nói một lời quay đầu dỗ dành bà xã mình.
Tác giả :
Tang Giới