Đã Lâu Không Gặp
Chương 55
Trong phòng yên tĩnh, anh lẳng lặng ôm cô.
Giọng nói trầm thấp, giống như một lời nói mê dịu dàng.
Nước mắt cô rơi càng nhiều, cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
Lúc ở một mình, quả thật rất cô độc.
Lúc nhớ nhung một người là lúc cô đơn nhất.
Cho nên, cô có thể cảm nhận được cảm giác của anh.
Năm năm này, cô ở trong nước, dù là cực khổ, ít nhất còn có người nhà, có bạn tốt ở bên cạnh, cho cô sức mạnh chống đỡ qua năm năm năm này.
Nhưng cô không dám tưởng tượng, năm năm này, anh ở Mĩ, trừ một người bạn là Niếp Lâm ra, cuộc sống anh chỉ có một mình, nên rất cô đơn? Anh phải dùng bao nhiêu tâm lực để chống đỡ, vào lúc nhớ cô lại không quấy rầy đến cuộc sống của cô, vì cô tạo nên một đế quốc mà có thể thực hiện được mọi nguyện vọng của cô.
Nhất định anh cũng sẽ sợ, cũng sẽ tuyệt vọng.
Anh nghe đến một lời hát quen thuộc, sẽ muốn gặp cô; anh cầm điện thoại, lại chậm chạp không dám gọi cho cô; noel hàng năm, anh trở về, xa xa nhìn cô, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Trong mắt cô, người không gì không làm được, gần như là hoàn mĩ, năm năm sau, anh tự đẩy mình xuống ngang với cô, thậm chí buông xuống tất cả.
Hơn nữa không oán, cũng không hối hận.
“Hạ Hạ, lúc đứng ở phía sau anh, có gì không tốt?"
Anh nhẹ nâng tay, từ từ vuốt mái tóc dài của cô. “Người phụ nữ của anh đã xuất sắc như vậy, phải cho anh một chút cơ hội, để anh có thể thể hiện được chút tự ái và năng lực của đàn ông… bất kể là phương diện nào, đúng không?"
Nói xong lời cuối cùng, anh có ý dùng giọng nói ái muội và trêu chọc.
Cô nghe được thì bật cười, hơi thả anh ra, chỉ vào gương mặt anh, cũng không nói gì, chỉ là khuôn mặt tràn ngập nước mắt đã hiện một nụ cười.
Đây nhất định là một mặt cô không muốn người khác thấy nhất, chẳng những không có trang điểm, không rực rỡ, không có sự kiên cường vô địch không thắng nổi, lại thêm hỗn hợp nước mắt nước mũi, còn cười đến nhe răng trợn mắt.dღđ☆L☆qღđ
Nhưng đây là trước mặt người đàn ông cô yêu nhất, hơn nữa còn là người luôn bao dung tất cả của cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, anh vẫn thản nhiên cười, lại không ngừng lấy tay lau nước mắt cho cô.
Một lát sau, anh thu tay lại, che miệng ho nhẹ. “Phải nói thế nào?"
“Hả?" Cô nhìn anh.
“Loại không khí này, phải nói ba chữ nào?" Nụ cười bên khóe miệng anh càng đậm.
Cô sửng sốt, cặp mắt trong suốt, nhìn anh, giọng nói như đang làm nũng. “Tư Không Cảnh, trước tiên anh phải hỏi đối phương có muốn hay không chứ?"
“Tắm chứ?" Anh dừng một chút. “Hay là đi ngủ?"
Không nghe được lời như dự đoán, cô không kịp phản ứng, hồi lâu sau mới há miệng. “Anh…"
Nhìn cô lộ ra vẻ mặt mờ mịt đáng yêu, tâm tình của anh rất tốt, vẻ mặt luôn bình tĩnh, không có nhiều biểu cảm lắm, giờ đây đều tràn ngập nét cười, tiến lên hôn lên môi cô. “Hửm? Đây không phải lời em muốn nghe? Vậy em muốn nghe lời nào?"dღđ☆L☆qღđ
Nhất định là anh cố ý…
Cô tức giận lườm anh, rõ ràng anh biết trong loại không khí này, nếu không phải ba từ mà các cô gái thích, thì chính là ba lời thề ước.
Huống hồ, hôm qua, lúc ở Florence, cô đã nói ba từ này với anh, dù sao sáu năm trước anh đã từng nói qua, trở lại Florence, thân phận của cô là vợ sắp cưới của anh.
Ý nghĩ của anh, xem ra vĩnh viễn cô đều không đoán ra…
Cô có chút giống như đưa đám, mím môi muốn nói gì đó, đột nhiên, điện thoại ở tủ đầu giường vang lên.
Anh tự tay lấy di động đưa cho cô, cô cúi đầu nhìn tên hiển thị, nhìn anh nói. “Là ba em."
Vẻ mặt của anh lập tức trở nên hết sức quỷ dị.
Cô thú vị thưởng thức vẻ mặt anh. “Hiện tại em mới phát hiện ra, thỉa quan hệ của anh và ba em, là yêu nhau lắm căn nhau đau đó,…"
Trong nháy mắt, vẻ mặt anh trở nên quỷ dị hơn.
Cô cười híp mắt nhận điện thoại, còn cố ý mở loa.
“Hạ Hạ." Đầu bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Phong Trác Luân. “Hai ngày này con chơi thế nào?"
Cô ho nhẹ, trả lời. “Vô cùng tốt, bây giờ bọn con đang ở Mĩ."
Bởi vì vừa khóc nên giọng nói của cô hơi khàn, lỗ tai Phong Trác Luân quả nhiên vô cùng nhạy bén, cách điện thoại cũng có thể nghe ra, lập tức hỏi. “Con khóc hả?"
Cô giương mắt nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Tư Không Cảnh, dừng cười, trả lời chắc chắn. “Vâng."
Tên nhóc khốn khiếp đó, có cần ba sử dụng thủ đoạn Phó Chính làm với con rể áp dụng lên nó không?" Phong Trác Luân đề cao âm điệu. “Đưa di động cho nó!"
Cô lập tức đặt điện thoại di động vào tay Tư Không Cảnh, lăn lên giường, che chăn cười.
Nếu như anh và ba cô có thể ‘hiểu nhau mà không cần nói’ như vậy, nhất định cô phải báo có lỗi vừa rồi của anh.
Tư Không Cảnh bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cười đến phát run của cô trong chăn, đặt điện thoại di động lên tai. “Bác trai."
“Bác trai cái đầu cậu!" Phong Trác Luân không chút nhẹ nhàng. “Vào tuần trăng mật, cậu lại dám làm con bé khóc? Cậu làm ăn như vậy, còn không bằng một nửa trí thông minh của tôi? Ngu ngốc!"
Tư Không Cảnh cụp mắt, bình tĩnh tiếp lời. “Vâng, cảm ơn bác trai đã dạy bảo!"
Đường đường là Thiên Vương lại bị ba vợ tương lại chỉ vào mũi mắng ngu ngốc, vẻ mặt lại còn ôn hòa nhận lời dạy bảo, Phong Hạ ở một bên nghe được, cười đến mức cả người cũng không đứng thẳng nổi.
“Dạy dỗ cái gì? Florence, nước Mĩ,… chỗ nào cậu cũng không hành động được gì? Nhớ năm đó, vào ngày hẹn hò đầu tiên của tôi và mẹ vợ cậu, ba vợ cậu đãchuẩn bị một bữa tối lãng mạn không ai so sánh được trên chiếc du thuyền trống không, không chỉ khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, còn với mẹ vợ cậu…"
“Phong Trác Luân!" Đầu kìa điện thoại di động lập tức truyền đến âm thanh tức giận của Dung Tư Hàm. “Ông đang nói bậy bạ gì đó!"
Phong Trác Luân lập tức đè nén tiếng rên đau khổ, quả nhiên là bị ngược đãi thân thể.
“Tôi vừa mời nói… cái gì?" Phong Trác Luân bị vợ ngược xong, mới phát hiện lời nói vừa rồi của mình không đúng lắm, sâu kín chất vấn Tư Không Cảnh.
“Bác nói" Trên mặt Tư Không Cảnh là tia cười không thể nhận ra. “"Thân là ba vợ tôi đây không những khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, mở cờ trong bụng."
Phong Trác Luân đều dùng hết sức lực kêu đánh giết anh, nhưng nhất thời sơ suất, trong lúc nói chuyện với nhau thừa nhận thân phận của anh.
Đây cũng không thể trách anh, thừa thắng xông lên thôi.
“Ba vợ, xin hỏi, người còn lời dạy bảo nào khác nữa, để con rể có thể khiến con gái người vui vẻ như mở cờ trong bụng không?" Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Lúc này, từ trong chăn, Phong Hạ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt phức tạp nhìn anh, lắc đầu.
Cô vốn cho rằng hệ ngôn ngữ ‘đùa bỡn’ công kích của ba mình đã đạt đến đỉnh cao.
Lại không nghĩ đến, người đàn ông này là nhân tài ẩn mình, tiềm tàng, là tàng lòng ngọa hổ điển hình…
Phong Trác Luân bị con rể tương lai bắt lấy cơ hội, nhất thời tức giận không nói được lời nào.
“Ba vợ." Tư Không Cảnh tiếp tục nói. “Con cảm thấy có một việc rất phù hợp với lời dạy bảo của người, nhưng cần người trợ giúp."
“Có thể…" Giọng nói của Phong Trác Luân đột nhiên thay đổi. “Vậy thì cầu xin tôi đi!"
Sau khi Tư Không Cảnh nghe xong, mí mắt khẽ nhảy lên, nhưng ai biết thế cục đột nhiên xoay chuyển như vậy, Phong Trác Luân luôn kiêu ngạo đã bị năm chữ này kết thúc, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn.
“Tiểu Cảnh, con có việc gì cần chúng ta giúp sao?" Trong tiếng kêu rên của Phong Trác Luân, Dung Tư Hàm quả quyết thay thế ông chồng làm hư việc còn nhiều hơn thành công của mình.
“Bác gái, là như vậy." Trong lòng anh thở dài, lịch sự trả lời. “Tuần sau, con và Hạ Hạ sẽ về nước, xin hỏi, bác trai và bác gái có thể về trước một chút không? Bởi vì con muốn cho hai người và ba mẹ con, cùng với con và Hạ Hạ, hai nhà cùng ăn với nhau một bữa cơm."
“Thời gian và địa điểm con đã sắp xếp tốt, bác gái có thể yên tâm."
“Được." Dung Tư Hàm quả quyết đồng ý. “Bác sẽ mua vé máy bay."
Chỉ trong nửa phút đã quyết định xong một chuyện lớn, Phong Hạ ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, không nhịn được cảm thán trong lòng.
Thứ nhất, trước mẹ cô, ba cô vẫn yếu ớt như ngày nào…
Thứ hai, huyết mạch tương liên, trước quyết định của Tư Không Cảnh, cô cũng không có lực đáp trả…
Thứ ba, cậu con rể này và mẹ vợ, quả nhiên tồn tại vì nhau…
…
Tiếp theo, hai người lượn ở Mĩ một vòng, Tư Không Cảnh đưa cô đến trường đại học của anh đi dạo một chút, sau đó lại mang cô đến ráp chiếu phim của Los Angeles và một số nơi vui chơi, thời gian còn lại, hai người ở trong căn hộ của anh, trải qua thế giới hai người ngọt ngào.
Lần du lịch này của hai người, hoàn toàn công khai, cho nên sau khi lặng lẽ về nước, cô phát hiện tất cả giới truyền thông, báo chí, gần như đều bị tin tức về tuần trang mật của hai người phủ kín.
“Tư Không." Cô lướt qua vài chục vạn bình luận trong microbloging một chút, nhìn Tư Không Cảnh đang gọt táo cho mình. “Anh nói xem, chúng ta có nên thanh minh cái gì không?"?
Dù sao bây giờ chính thức hợp lại, sau này vẫn ở chung với nhau, trong lòng cô cũng rất rõ, qua nhiều năm như vậy, người hâm mộ vẫn luôn kính trọng và yêu thích hai người, cô cảm giác nên nói với mọi người một tiếng.
Anh gọt hết quả táo, bình tĩnh cắt thành từng miếng nhỏ. “Nếu như em nguyện ý, mấy tháng sau em có thể ôm bảo bảo cho bọn chó săn chụp, đó là lời thanh minh tốt nhất."
“Em hỏi anh rất nghiêm túc, được không…" Cô đặt cằm lên vai anh, bất đắc dĩ bĩu môi.
Anh đứt từng miếng táo cho cô. “Anh cũng trả lời rất nghiêm túc."
Mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, lại thở dài.
Anh để cho cô nằm trên chân mình, vuốt tóc rơi trên mặt cô. “Thật ra những chuyện này, thuận theo tự nhiên là tốt rồi."
“Vâng." Cô gật đầu. “Chẳng qua, em còn rất lo lắng, bởi vì tối mai phải gặp mặt ba mẹ anh…"
Cô chưa từng quên, bữa ăn tối lúng túng vào sáu năm trước.
Sợ cái gì, anh cúi đầu nhìn cô, nhếch môi. “Nếu như em chưa yên tâm, vậy thì có ba em ở đó, em sẽ phải yên tâm hơn chứ?"
Cô cười ‘hì hì’, ôm hông anh.
**
Tư Không Cảnh sắp xếp bữa ăn tối ở một nhà hàng Trung Quốc truyền thống, sáu giờ ba mươi phút tối, người hai nhà tề tụ, ngồi vào bàn ăn.
Phong Hạ gặp lại ba mẹ Tư Không Cảnh, ít nhiều cũng có lo lắng, huống hồ Tư Không Cảnh còn cố ý sắp xếp cho cô ngồi bên cạnh mẹ anh.
Cô thật biết điều gọi người trước, sau đó châm trà cho ba mẹ anh.
“Tiểu Hạ." May mắn, hình như thái độ của mẹ anh thay đổi không ít, vẻ mặt có thể coi là dịu dàng nhìn cô. “Đã lâu không gặp, mấy năm nay con có khỏe không?"
Cô vừa định mở miệng trả lời, giọng nói của Phong Trác Luân ở bên kia lập tức vang lên. “Hạ Hạ nhà tôi rất tốt, mấy năm nay ăn rất ngon, mỗi ngày đều có người theo đuổi… Chỉ là không biết con bé bị trúng cái gì, nó hờ hững với tất cả bọn họ."
Lần đầu tiên gặp mặt đã nói như vậy, còn so sánh Tư Không Cảnh như ác ma, sắc mắt của ba mạ Tư Không lập tức cứng ngắc.
Phục vụ đúng lúc đẩy cửa mang thức ăn vào, bày xong tất cả món ăn, Phong Hạ thở dài, đứng dậy gắp thức ăn vào trong bát ba mẹ Tư Không Cảnh, muốn làm dịu đi bầu không khí này.
Tư Không Cảnh cũng làm theo, gắp rau cho Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân, Phong Trác Luân ăn vài miếng, lại sâu kín mở miệng. “Đột nhiên tôi nhớ tới, mấy ngày trước, tôi nghe được một chuyện rất thú vị."
Tất cả mọi người nhìn vè phía ông, Phong Hạ nhìn chằm chằm ba mình, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm xấu.
“Hình như là nói một gia đình, vì ba mẹ bên nhà nam rất tin vào tướng mệnh và bát tự, ép con trái mình chia tay với bạn gái, cuối cùng vợ chồng son bị bức đến hết cách, liên tục cãi nhau, sau đó đứa bé trong bụng cô gái đó cũng mất."
Phong Trác Luân uống một hớp trà, nói một cách chân tình. “Tôi vẫn nghe nói ba mẹ Tiểu Cảnh thuộc phần tử trí thức cao cấp, giáo sư đại học, chắc chắn sẽ không tin mấy cái mê tín dị đoan này, Phong Hạ nhà chúng tôi nhất định phải tốt hơn cô bé kia rất nhiều… đúng không?"
Phong Hạ đã không thể cứu vãn, buồn bã nhìn Tư Không Cảnh ngồi ở một bên.
Lại thấy Tư Không Cảnh vẫn bình tĩnh, nghe Phong Trác Luân châm chọc như vậy, khóe miệng lại hiện lên nụ cười mơ hồ.
Ba Tư Không nói. “Vâng, mặc dù phong thủy cúng có đạo lý chính xác, nhưng vẫn nên dùng hiện thực trong cuộc sống làm chuẩn."
Phong Trác Luân uống xong một hớp trà, chỉ giương mắt.
“Đúng rồi, tôi có nghe Tiểu Cảnh nói, hau người muốn xây một đại học nghiên cứu ở thành phố S." Dung Tư Hàm khẽ cười. “Tuy tôi ở tòa án, nhưng cũng có một số giao thiếp với người trên chính phủ, về vấn đề chia đất nếu như hai người có cần, có thể tùy lúc nói với tôi."
Ba mẹ Tư Không liếc nhìn nhau. Mẹ Tư Không suy nghĩ một chút, nâng cốc với Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm. “Vậy thì làm phiền, cảm ơn hai người."
Tư Không Cảnh bình tĩnh giơ cốc. “Bác trai, bác gái, con cũng cảm ơn hai người đã giao Hạ Hạ cho con, nếu như cô ấy và nhà Tư Không, ba mẹ con và con, nhất định sẽ đối xử với cô ấy như người nhà mình.
“Đúng không, ba mẹ?" Anh dừng một chút, nhìn về phía ba mẹ mình.
Phong Hạ ở một bên đã trợn mắt líu lưỡi.
Ba mẹ cô liên thủ với Tư Không Cảnh, thật quá đáng sợ…
…
Sau đó, cho đến khi kết thúc, không khí trên bàn ăn cũng coi như là hòa hợp, trưởng bối hai nhà tôn trọng nhau như khách, Phong Trác Luân cũng không có thêm điều gì khó chịu.
Lúc kết thúc, Dung Tư hàm biểu hiện muốn ba mẹ Tư Không Cảnh có thể trở lại thành phố S chơi, lập tức về nhà với Phong Trác Luân, Tư Không cảnh và Phong Hạ lái xe đưa ba mẹ anh về khách sạn.
“Bác Trai, bác gái, ba con là như vậy, nếu như lời nói của ông ấy khiến hai người không thoải mái, hai người cũng không nên để ý." Tư Không Cảnh đi xuống nhà để xe dưới đất, cô đứng ở cửa chờ, khẽ nói lời xin lỗi với ba mẹ Tư Không Cảnh.
Mẹ Tư Không nghe xong, nhìn cô. “Chút lời nói này của ba mẹ con, thực ra về tình thì có thể vỏ qua. Năm đó, bọn ta đối với con, đúng là có chút khắc nghiệt."
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
“Mấy năm nay, bác có nghĩ qua, năm năm này Tiểu Cảnh không có về nhà, cũng rất ít khi gọi về, nguyên nhân là gì." Khuôn mặt của mẹ Tư Không mang theo một chút cười khổ. “Tư nhỏ bọn ta luôn hi vọng vào nó, nó cũng không nguyện ý làm những điều đó cho bọn ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nó tự chọn một con đường, luôn có thể đi rất tốt."
“Năm năm trước, vì thân phận và một số nhân tố khác, bọn ta cự tuyệt con, hi vọng nó và con tách nhau ra, nhưng nó lại dùng năm năm cách xa này để tỏ rõ ý định của mình, bọn ta không có cách nào làm như không thấy."
Mẹ anh thở dài, đưa tay vỗ bả vai cô, giọng nói nhẹ nhàng. “Bọn ta già rồi, ba mẹ con cũng đau lòng rất nhiều vì con, bọn ta cũng hi vọng Tiểu Cảnh có thể vui vẻ."
Cô có thể cảm thấy, trong giọng nói của mẹ anh, hàm chứa một tia thoải mái và bao dung.
Đáng thương lòng ba mẹ trong thiên hạ, dù cho cố chấp , phản đối kịch liệt, nhưng sau đó đều nghĩ đến, đây nếu là người con gái trong lòng con trai mình, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
“Bác và ba Tư Không, cũng sẽ thử hiểu rõ con hơn một chút, gần đây bọn ta thường đến thành phố S khai giảng hội nghiên cứu." Mẹ Tư Không cười. “Bọn ta cũng coi là lạc hâu hơn ba mẹ con rồi, cũng nên thay đổi suy nghĩ một chút."
Đáy lòng cô cảm kích hồi lâu, cũng cười. “Nhất định con và Tư Không sẽ ở bên cạnh bác trai bác gái, con cũng muốn cho hai người biết con có thể làm thật tốt vì anh ấy."
…
Sau khi đưa ba mẹ Tư Không Cảnh về, hai người lái xe đến căn hộ của Tư Không Cảnh.
Trở về căn hộ, cô lười biếng nằm trên ghế salon, để anh xoa bóp bả vai mình. “Cửa ải này, coi như qua sao? Có phải quá nhanh không…"
Cô cảm giác có chút thiếu hụt cảm giác chân thật, dù sai ba mẹ anh từng khiến cô cảm giác mình không vào được nhà anh, nhưng trong bữa ăn hôm nay, trời đất lại giống như bị đảo lộn.
Thủ pháp của anh thành thạo, khiến cô vô cùng thoải mái. “Không vui, dù sao ba mẹ anh cũng là Học sĩ, luôn đối diện với môi trường bảo thủ, sao có thể địch nổi ba em?"
“Mẹ em và anh trở giúp cũng không kém?" Cô liếc mắt, bỗng nhiên nghiêng người, nhìn vào mắt anh. “Tư Không, thật ra thì… em cảm thấy, mẹ anh không giống tưởng tượng trước kia của em."
Anh nhìn cô, ý báo cô nói tiếp.
“Cho nên, hôm nay, sau khi gặp lại, em nghĩ đến năm năm nay anh chưa từng về nhà, cảm thấy áy náy với họ…" Cô đảo mắt,khẽ thở dài. “Ba mẹ anh lớn tuổi, bất kể thế nào cũng hi vọng được nhìn thấy con của mình."
Anh nhìn gương mặt mang theo cảm giác tội lỗi của cô, véo mũi cô. “Anh hiểu ý của em, nhưng không có phần bất hiếu này, có thể hiện tại cũng không nhanh chóng được hai người họ đồng ý nhanh như vậy, mà phần bất hiếu này, anh sẽ dùng những người tiếp đó đền lại, hoặc là…"
“Cũng có thể để cho con trai của chúng ta đền bù." Anh nhẹ nhàng nhíu mày. “Em biết không, không có trưởng bối nào không thích đời thứ ba."
Cô tự nhiên biết anh đang an ủi mình, trong nháy mắt lại dâng lên một chút buồn bã, đưa tay ôm lấy hông anh, lẳng lặng nhìn anh.
Anh đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô. “Anh đi tắm trước, sau đó em đi tắm, thế nào?"
Nhỏ giọng nói vào tai, mà ý trong mắt anh, cô đã sớm thấy rõ, gương mặt đỏ lên, yếu ớt đáp một tiếng.
…
Sau khi anh tắm xong, nằm trên giường xem tivi hồi lâu, cửa phòng tắm mới được mở ra.
Đưa tay lấy hộp điều khiển tivi, anh nghiêng đầu, lơ đãng nhìn cô, tầm mắt lại bị cố định.
Mặt của co càng thêm đỏ, đi lên một bước, có gắng kéo chiếc váy ngắn cũn xuống một chút.
“Em mua lúc nào vậy?" Lúc cô đi đến mép giường, anh tự tay lôi cô lên, để cho cô ngồi ở bụng mình.
Cô nhìn vào ánh mắt rực lửa của anh,dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe trả lời. “Thừa dịp em dọn hành lý, Niếp Lâm đã lén nhét vào…"
Chưa bao giờ Tư Không Cảnh lại có thể cảm kích người bạn tốt- Niếp Lâm, của mình như vậy.
Anh nhìn cô mặc chiếc váy ren màu đen và chiếc áo mỏng manh hấp dẫn, khàn giọng nói. “Anh rất thích."
Thích đến mức hận không thể nuốt cô vào bụng, ăn sạch cô từ trong ra ngoài mười mấy lần.
Cô không dám nhìn anh, cảm thấy cả người anh ngồi dậy, tay đặt lên áo ngực mình, gần như là dùng cách xé rách, kéo áo ngực cô vừa mặc vào xuống.
“Hôm nay, quá muộn để em có thể lùi bước…" Anh hôn lên phần tuyết trắng của cô, nói.
Môi cô không nén được, phát ra tiếng thở dốc.
Anh vẫn tiếp tục hôn, vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa. “Hơn nữa, có thể em sẽ bị thương."
Cô đã vì lời nói và động tác của anh mà động tình, mông hướng về sau, chuyển đến vị trí cứng rắn nóng bỏng của anh, run tay, cởi quần lót của anh xuống.
Anh vui vẻ khi thấy như vậy, sau khi để lại một loạt vết màu hồng mập mờ trên tuyết trắng của cô, giơ tay vuốt ve mông cô.
Ngón giữa cảm giác rất mất hồn, một tay anh thăm dò vào chiếc quần chữ T giữa hai chân cô, tỉ mỉ đi xuống, trêu đùa nơi đó của cô, còn có tư tưởng xấu đẩy vào bên trong.
Hôm nay, đáy lòng cô hạ quyết tâm phải hấp dẫn anh, hơn nữa còn hạ quyết tâm phải chủ động, thấy mình bị anh trêu đùa thành như vậy, cô đưa tay giữ tay anh lại.
Anh giương mắt nhìn cô, cô lại cắn răng, nâng cao mông mình, nhắm lên nơi to lớn dựng đứng của anh.
Hô hấp anh chậm lại, đôi mắt hồng lên nhìn cô đưa tay vạch phần ướt át của mình, ngồi lên cứng rắn của anh.
Chỉ tiến vào một chút, thân thể cô lập tức run lên, nhỏ giọng muốn đầu hàng. “Quá lớn rồi…"
Mặc dù cô chưa từng có người đàn ông khác, nhưng cũng không đòi hỏi anh phải như vậy.
Hôm nay, tự mình làm, cô mới thật sự nghi ngờ, mỗi làn anh vào toàn bộ…
Nhưng anh lại không giúp cô, cứ nhìn cô như vậy, trên trán, gân xanh lại không ngừng nhảy.
Cô bị anh nhìn mà mặt đỏ tim đập, một tay đặt lên bụng anh, có gắng ngồi xuống chút nữa.
Từng chút, từng chút, vất vả lắm mới vào được một nửa, cả người cô đã run lên.
“Đây là phục vụ một nửa?" Cuối cùng anh cũng đưa tay ôm lấy hông cô, giọng nói khàn khàn vô cùng hấp dẫn. “Đến lượt anh rồi hả?"
Cô mở miệng thở dốc, đôi mắt mờ mịt nhìn anh.
Đôi mắt anh nhảy lên, đột nhiên dùng sức ấn người cô xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ của cô bị anh lấp đầy, không có chút khe hở, anh sảng khoái thở dài, cô lại không chịu nổi, kêu đau.
Anh giữ lấy cái mông tuyết trắng mềm mại của cô, kéo cô về phía mình, đi vào từng chút một, không chút lưu tình, bởi vì không gian rất yên tĩnh, nên tiếng va chạm thân thể trong phòng ngủ phát ra rất rõ ràng, gần như là quanh quẩn khắp phòng.
Từ sau khi anh trở lại, mỗi lần đều như sói như hổ, nhưng lần này lại càng thêm thô bạo, cô mới bị mấy lần đã không được, nhưng anh vẫn giơ cao eo khỏe, đẩy lên trên đỉnh, khiến bụng cô cũng phát đau.
Chạy nước rút cự ly ngắn, tốc độ rất nhanh, hơn nữa cứng rắn của anh ra vào còn ma sát với quần chữ T, khiến cho khoái cảm lấp đầy gia tăng mấy phần.
“Tư Không… Tư Không, đừng…" Lúc này cô mới thấy hối hận vì những gì mình đã làm, nước mắt rơi lả chả, hôn môi anh lấy lòng. “Em đau…"
Trong đôi mắt thâm thúy của anh chỉ có một ngọn lửa, há mồm cắn môi cô, không cho cô nói chuyện, thả chậm tốc độ, bắt đầu tiến lui có nhịp.
Toàn bộ vào toàn bộ ra, là tầng hành hạ sâu nhất, lại chọc cho thủy triều trong cơ thể cô ra càng nhiều, còn tỏa ra khắp giường.
Nơi bị ma sát của cô hơi sưng lên, muốn anh cởi quần chữ T của mình xuống, nhưng vì không thể nói được mà hốc mắt đỏ lên.
Hình như lúc này anh cố thể đọc được suy nghĩ của cô, cuối cùng cũng dừng lại, ôm lấy cô lật người, đè xuống giường, nhanh chóng cởi quần chữ của cô.
“Hạ Hạ…" Anh vận sức chờ phát động, cúi người áp lên thân thể cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô. “Chúng ta có bảo bảo, được không?"
Vì anh đối xử thô bạo mà cô không còn hơi sức, đầu óc ong ong, ngay cả anh hỏi gì cũng không nghe rõ.
“Anh vừa hỏi…" Anh cúi đầu hôn lên mắt cô. “Chúng ta có con đi?"
Lần này cuối cùng cô cũng nghe rõ.
Cho dù vào thời điểm hoan ái, cô cũng có thể cảm nhận được lúc anh nói những lời này.
Vô cùng chân thành, hơn nữa còn rất chuyên chú.
Anh nghiêm túc, muốn cô sinh con cho anh.
“Tư Không…" Anh chờ một hồi, cô mới mở đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh. “Em… Bảo bảo…"
Anh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt rũ xuống, lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô giơ tay ôm lấy vai anh, giống như không muốn để anh rời đi, dùng sức ôm.
Thật biết điều, chờ anh yêu thương chính bản thân mình.
Tình nồng, ý thiết, anh vừa hôn cô, vừa lại gần đôi chân dài mịn màng của cô, cong người thành một chữ M.
Cô không hề phản kháng, đầu dựa vào cổ anh, mặc cho anh loay hoay, anh lập tức dùng sức hôn cô, đẩy chính mình vào một lần nữa.
Dung nhập vào tận cốt tủy, như muốn đối phương nhập vào thân thể mình.
Lần này, anh chậm hơn một chút, chậm rãi yêu cô, cho dù đến cuối cùng cô không ngừng buồn ngủ, nhưng vẫn không chịu nổi hành hạ ngọt ngào này, giơ chân lên vòng ra sau thắt lưng anh.
“Muốn em." Anh giơ tay lâu gương mặt anh, nhẹ nói.
Anh dừng lại chốc lát, nặng nề đẩy vào nơi sâu nhất của cô.
Thân mật như vậy, cô bị cứng rắn của anh hành hạ đến mức cổ họng không thể kêu rên, móng tay đâm thật sâu vào cánh tay anh.
Mà anh dùng sức đẩy vào, hai tay đặt lên mặt cô, nhìn khuôn mặt của cô, từng chút đụng vào nơi sâu nhất.
Không thể chịu đừng nhiều hơn nữa, cũng không cách nào để anh rút ra, cô mở rộng miệng, theo động tác của anh,liều mạng lắc đầu, có nước mắt rơi xuống, cũng không cầu xin anh bỏ qua.
Anh vui vẻ hoan ái.
Mỗi một lần đều chạm vào nơi mẫn cảm của cô, cô lại nhanh chóng đến cao trào, không tự chủ nhanh chóng co rút lại, gần như khiến anh quăng mũ cởi giáp.
“Hạ Hạ…" Hơi thở anh thô ráp, nói với cô. “Ôm anh."
Cô ôm lấy cổ anh, vào lúc cao trào, chịu đựng bão tố còn mãnh liệt hơn anh vừa rồi.
Cho đến cuối cùng, cả người anh tê dại, hung hăng đi vào mấy cái, bắn toàn bộ vào trong cô.
Giọng nói trầm thấp, giống như một lời nói mê dịu dàng.
Nước mắt cô rơi càng nhiều, cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
Lúc ở một mình, quả thật rất cô độc.
Lúc nhớ nhung một người là lúc cô đơn nhất.
Cho nên, cô có thể cảm nhận được cảm giác của anh.
Năm năm này, cô ở trong nước, dù là cực khổ, ít nhất còn có người nhà, có bạn tốt ở bên cạnh, cho cô sức mạnh chống đỡ qua năm năm năm này.
Nhưng cô không dám tưởng tượng, năm năm này, anh ở Mĩ, trừ một người bạn là Niếp Lâm ra, cuộc sống anh chỉ có một mình, nên rất cô đơn? Anh phải dùng bao nhiêu tâm lực để chống đỡ, vào lúc nhớ cô lại không quấy rầy đến cuộc sống của cô, vì cô tạo nên một đế quốc mà có thể thực hiện được mọi nguyện vọng của cô.
Nhất định anh cũng sẽ sợ, cũng sẽ tuyệt vọng.
Anh nghe đến một lời hát quen thuộc, sẽ muốn gặp cô; anh cầm điện thoại, lại chậm chạp không dám gọi cho cô; noel hàng năm, anh trở về, xa xa nhìn cô, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Trong mắt cô, người không gì không làm được, gần như là hoàn mĩ, năm năm sau, anh tự đẩy mình xuống ngang với cô, thậm chí buông xuống tất cả.
Hơn nữa không oán, cũng không hối hận.
“Hạ Hạ, lúc đứng ở phía sau anh, có gì không tốt?"
Anh nhẹ nâng tay, từ từ vuốt mái tóc dài của cô. “Người phụ nữ của anh đã xuất sắc như vậy, phải cho anh một chút cơ hội, để anh có thể thể hiện được chút tự ái và năng lực của đàn ông… bất kể là phương diện nào, đúng không?"
Nói xong lời cuối cùng, anh có ý dùng giọng nói ái muội và trêu chọc.
Cô nghe được thì bật cười, hơi thả anh ra, chỉ vào gương mặt anh, cũng không nói gì, chỉ là khuôn mặt tràn ngập nước mắt đã hiện một nụ cười.
Đây nhất định là một mặt cô không muốn người khác thấy nhất, chẳng những không có trang điểm, không rực rỡ, không có sự kiên cường vô địch không thắng nổi, lại thêm hỗn hợp nước mắt nước mũi, còn cười đến nhe răng trợn mắt.dღđ☆L☆qღđ
Nhưng đây là trước mặt người đàn ông cô yêu nhất, hơn nữa còn là người luôn bao dung tất cả của cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, anh vẫn thản nhiên cười, lại không ngừng lấy tay lau nước mắt cho cô.
Một lát sau, anh thu tay lại, che miệng ho nhẹ. “Phải nói thế nào?"
“Hả?" Cô nhìn anh.
“Loại không khí này, phải nói ba chữ nào?" Nụ cười bên khóe miệng anh càng đậm.
Cô sửng sốt, cặp mắt trong suốt, nhìn anh, giọng nói như đang làm nũng. “Tư Không Cảnh, trước tiên anh phải hỏi đối phương có muốn hay không chứ?"
“Tắm chứ?" Anh dừng một chút. “Hay là đi ngủ?"
Không nghe được lời như dự đoán, cô không kịp phản ứng, hồi lâu sau mới há miệng. “Anh…"
Nhìn cô lộ ra vẻ mặt mờ mịt đáng yêu, tâm tình của anh rất tốt, vẻ mặt luôn bình tĩnh, không có nhiều biểu cảm lắm, giờ đây đều tràn ngập nét cười, tiến lên hôn lên môi cô. “Hửm? Đây không phải lời em muốn nghe? Vậy em muốn nghe lời nào?"dღđ☆L☆qღđ
Nhất định là anh cố ý…
Cô tức giận lườm anh, rõ ràng anh biết trong loại không khí này, nếu không phải ba từ mà các cô gái thích, thì chính là ba lời thề ước.
Huống hồ, hôm qua, lúc ở Florence, cô đã nói ba từ này với anh, dù sao sáu năm trước anh đã từng nói qua, trở lại Florence, thân phận của cô là vợ sắp cưới của anh.
Ý nghĩ của anh, xem ra vĩnh viễn cô đều không đoán ra…
Cô có chút giống như đưa đám, mím môi muốn nói gì đó, đột nhiên, điện thoại ở tủ đầu giường vang lên.
Anh tự tay lấy di động đưa cho cô, cô cúi đầu nhìn tên hiển thị, nhìn anh nói. “Là ba em."
Vẻ mặt của anh lập tức trở nên hết sức quỷ dị.
Cô thú vị thưởng thức vẻ mặt anh. “Hiện tại em mới phát hiện ra, thỉa quan hệ của anh và ba em, là yêu nhau lắm căn nhau đau đó,…"
Trong nháy mắt, vẻ mặt anh trở nên quỷ dị hơn.
Cô cười híp mắt nhận điện thoại, còn cố ý mở loa.
“Hạ Hạ." Đầu bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Phong Trác Luân. “Hai ngày này con chơi thế nào?"
Cô ho nhẹ, trả lời. “Vô cùng tốt, bây giờ bọn con đang ở Mĩ."
Bởi vì vừa khóc nên giọng nói của cô hơi khàn, lỗ tai Phong Trác Luân quả nhiên vô cùng nhạy bén, cách điện thoại cũng có thể nghe ra, lập tức hỏi. “Con khóc hả?"
Cô giương mắt nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Tư Không Cảnh, dừng cười, trả lời chắc chắn. “Vâng."
Tên nhóc khốn khiếp đó, có cần ba sử dụng thủ đoạn Phó Chính làm với con rể áp dụng lên nó không?" Phong Trác Luân đề cao âm điệu. “Đưa di động cho nó!"
Cô lập tức đặt điện thoại di động vào tay Tư Không Cảnh, lăn lên giường, che chăn cười.
Nếu như anh và ba cô có thể ‘hiểu nhau mà không cần nói’ như vậy, nhất định cô phải báo có lỗi vừa rồi của anh.
Tư Không Cảnh bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cười đến phát run của cô trong chăn, đặt điện thoại di động lên tai. “Bác trai."
“Bác trai cái đầu cậu!" Phong Trác Luân không chút nhẹ nhàng. “Vào tuần trăng mật, cậu lại dám làm con bé khóc? Cậu làm ăn như vậy, còn không bằng một nửa trí thông minh của tôi? Ngu ngốc!"
Tư Không Cảnh cụp mắt, bình tĩnh tiếp lời. “Vâng, cảm ơn bác trai đã dạy bảo!"
Đường đường là Thiên Vương lại bị ba vợ tương lại chỉ vào mũi mắng ngu ngốc, vẻ mặt lại còn ôn hòa nhận lời dạy bảo, Phong Hạ ở một bên nghe được, cười đến mức cả người cũng không đứng thẳng nổi.
“Dạy dỗ cái gì? Florence, nước Mĩ,… chỗ nào cậu cũng không hành động được gì? Nhớ năm đó, vào ngày hẹn hò đầu tiên của tôi và mẹ vợ cậu, ba vợ cậu đãchuẩn bị một bữa tối lãng mạn không ai so sánh được trên chiếc du thuyền trống không, không chỉ khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, còn với mẹ vợ cậu…"
“Phong Trác Luân!" Đầu kìa điện thoại di động lập tức truyền đến âm thanh tức giận của Dung Tư Hàm. “Ông đang nói bậy bạ gì đó!"
Phong Trác Luân lập tức đè nén tiếng rên đau khổ, quả nhiên là bị ngược đãi thân thể.
“Tôi vừa mời nói… cái gì?" Phong Trác Luân bị vợ ngược xong, mới phát hiện lời nói vừa rồi của mình không đúng lắm, sâu kín chất vấn Tư Không Cảnh.
“Bác nói" Trên mặt Tư Không Cảnh là tia cười không thể nhận ra. “"Thân là ba vợ tôi đây không những khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, mở cờ trong bụng."
Phong Trác Luân đều dùng hết sức lực kêu đánh giết anh, nhưng nhất thời sơ suất, trong lúc nói chuyện với nhau thừa nhận thân phận của anh.
Đây cũng không thể trách anh, thừa thắng xông lên thôi.
“Ba vợ, xin hỏi, người còn lời dạy bảo nào khác nữa, để con rể có thể khiến con gái người vui vẻ như mở cờ trong bụng không?" Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Lúc này, từ trong chăn, Phong Hạ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt phức tạp nhìn anh, lắc đầu.
Cô vốn cho rằng hệ ngôn ngữ ‘đùa bỡn’ công kích của ba mình đã đạt đến đỉnh cao.
Lại không nghĩ đến, người đàn ông này là nhân tài ẩn mình, tiềm tàng, là tàng lòng ngọa hổ điển hình…
Phong Trác Luân bị con rể tương lai bắt lấy cơ hội, nhất thời tức giận không nói được lời nào.
“Ba vợ." Tư Không Cảnh tiếp tục nói. “Con cảm thấy có một việc rất phù hợp với lời dạy bảo của người, nhưng cần người trợ giúp."
“Có thể…" Giọng nói của Phong Trác Luân đột nhiên thay đổi. “Vậy thì cầu xin tôi đi!"
Sau khi Tư Không Cảnh nghe xong, mí mắt khẽ nhảy lên, nhưng ai biết thế cục đột nhiên xoay chuyển như vậy, Phong Trác Luân luôn kiêu ngạo đã bị năm chữ này kết thúc, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn.
“Tiểu Cảnh, con có việc gì cần chúng ta giúp sao?" Trong tiếng kêu rên của Phong Trác Luân, Dung Tư Hàm quả quyết thay thế ông chồng làm hư việc còn nhiều hơn thành công của mình.
“Bác gái, là như vậy." Trong lòng anh thở dài, lịch sự trả lời. “Tuần sau, con và Hạ Hạ sẽ về nước, xin hỏi, bác trai và bác gái có thể về trước một chút không? Bởi vì con muốn cho hai người và ba mẹ con, cùng với con và Hạ Hạ, hai nhà cùng ăn với nhau một bữa cơm."
“Thời gian và địa điểm con đã sắp xếp tốt, bác gái có thể yên tâm."
“Được." Dung Tư Hàm quả quyết đồng ý. “Bác sẽ mua vé máy bay."
Chỉ trong nửa phút đã quyết định xong một chuyện lớn, Phong Hạ ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, không nhịn được cảm thán trong lòng.
Thứ nhất, trước mẹ cô, ba cô vẫn yếu ớt như ngày nào…
Thứ hai, huyết mạch tương liên, trước quyết định của Tư Không Cảnh, cô cũng không có lực đáp trả…
Thứ ba, cậu con rể này và mẹ vợ, quả nhiên tồn tại vì nhau…
…
Tiếp theo, hai người lượn ở Mĩ một vòng, Tư Không Cảnh đưa cô đến trường đại học của anh đi dạo một chút, sau đó lại mang cô đến ráp chiếu phim của Los Angeles và một số nơi vui chơi, thời gian còn lại, hai người ở trong căn hộ của anh, trải qua thế giới hai người ngọt ngào.
Lần du lịch này của hai người, hoàn toàn công khai, cho nên sau khi lặng lẽ về nước, cô phát hiện tất cả giới truyền thông, báo chí, gần như đều bị tin tức về tuần trang mật của hai người phủ kín.
“Tư Không." Cô lướt qua vài chục vạn bình luận trong microbloging một chút, nhìn Tư Không Cảnh đang gọt táo cho mình. “Anh nói xem, chúng ta có nên thanh minh cái gì không?"?
Dù sao bây giờ chính thức hợp lại, sau này vẫn ở chung với nhau, trong lòng cô cũng rất rõ, qua nhiều năm như vậy, người hâm mộ vẫn luôn kính trọng và yêu thích hai người, cô cảm giác nên nói với mọi người một tiếng.
Anh gọt hết quả táo, bình tĩnh cắt thành từng miếng nhỏ. “Nếu như em nguyện ý, mấy tháng sau em có thể ôm bảo bảo cho bọn chó săn chụp, đó là lời thanh minh tốt nhất."
“Em hỏi anh rất nghiêm túc, được không…" Cô đặt cằm lên vai anh, bất đắc dĩ bĩu môi.
Anh đứt từng miếng táo cho cô. “Anh cũng trả lời rất nghiêm túc."
Mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, lại thở dài.
Anh để cho cô nằm trên chân mình, vuốt tóc rơi trên mặt cô. “Thật ra những chuyện này, thuận theo tự nhiên là tốt rồi."
“Vâng." Cô gật đầu. “Chẳng qua, em còn rất lo lắng, bởi vì tối mai phải gặp mặt ba mẹ anh…"
Cô chưa từng quên, bữa ăn tối lúng túng vào sáu năm trước.
Sợ cái gì, anh cúi đầu nhìn cô, nhếch môi. “Nếu như em chưa yên tâm, vậy thì có ba em ở đó, em sẽ phải yên tâm hơn chứ?"
Cô cười ‘hì hì’, ôm hông anh.
**
Tư Không Cảnh sắp xếp bữa ăn tối ở một nhà hàng Trung Quốc truyền thống, sáu giờ ba mươi phút tối, người hai nhà tề tụ, ngồi vào bàn ăn.
Phong Hạ gặp lại ba mẹ Tư Không Cảnh, ít nhiều cũng có lo lắng, huống hồ Tư Không Cảnh còn cố ý sắp xếp cho cô ngồi bên cạnh mẹ anh.
Cô thật biết điều gọi người trước, sau đó châm trà cho ba mẹ anh.
“Tiểu Hạ." May mắn, hình như thái độ của mẹ anh thay đổi không ít, vẻ mặt có thể coi là dịu dàng nhìn cô. “Đã lâu không gặp, mấy năm nay con có khỏe không?"
Cô vừa định mở miệng trả lời, giọng nói của Phong Trác Luân ở bên kia lập tức vang lên. “Hạ Hạ nhà tôi rất tốt, mấy năm nay ăn rất ngon, mỗi ngày đều có người theo đuổi… Chỉ là không biết con bé bị trúng cái gì, nó hờ hững với tất cả bọn họ."
Lần đầu tiên gặp mặt đã nói như vậy, còn so sánh Tư Không Cảnh như ác ma, sắc mắt của ba mạ Tư Không lập tức cứng ngắc.
Phục vụ đúng lúc đẩy cửa mang thức ăn vào, bày xong tất cả món ăn, Phong Hạ thở dài, đứng dậy gắp thức ăn vào trong bát ba mẹ Tư Không Cảnh, muốn làm dịu đi bầu không khí này.
Tư Không Cảnh cũng làm theo, gắp rau cho Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân, Phong Trác Luân ăn vài miếng, lại sâu kín mở miệng. “Đột nhiên tôi nhớ tới, mấy ngày trước, tôi nghe được một chuyện rất thú vị."
Tất cả mọi người nhìn vè phía ông, Phong Hạ nhìn chằm chằm ba mình, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm xấu.
“Hình như là nói một gia đình, vì ba mẹ bên nhà nam rất tin vào tướng mệnh và bát tự, ép con trái mình chia tay với bạn gái, cuối cùng vợ chồng son bị bức đến hết cách, liên tục cãi nhau, sau đó đứa bé trong bụng cô gái đó cũng mất."
Phong Trác Luân uống một hớp trà, nói một cách chân tình. “Tôi vẫn nghe nói ba mẹ Tiểu Cảnh thuộc phần tử trí thức cao cấp, giáo sư đại học, chắc chắn sẽ không tin mấy cái mê tín dị đoan này, Phong Hạ nhà chúng tôi nhất định phải tốt hơn cô bé kia rất nhiều… đúng không?"
Phong Hạ đã không thể cứu vãn, buồn bã nhìn Tư Không Cảnh ngồi ở một bên.
Lại thấy Tư Không Cảnh vẫn bình tĩnh, nghe Phong Trác Luân châm chọc như vậy, khóe miệng lại hiện lên nụ cười mơ hồ.
Ba Tư Không nói. “Vâng, mặc dù phong thủy cúng có đạo lý chính xác, nhưng vẫn nên dùng hiện thực trong cuộc sống làm chuẩn."
Phong Trác Luân uống xong một hớp trà, chỉ giương mắt.
“Đúng rồi, tôi có nghe Tiểu Cảnh nói, hau người muốn xây một đại học nghiên cứu ở thành phố S." Dung Tư Hàm khẽ cười. “Tuy tôi ở tòa án, nhưng cũng có một số giao thiếp với người trên chính phủ, về vấn đề chia đất nếu như hai người có cần, có thể tùy lúc nói với tôi."
Ba mẹ Tư Không liếc nhìn nhau. Mẹ Tư Không suy nghĩ một chút, nâng cốc với Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm. “Vậy thì làm phiền, cảm ơn hai người."
Tư Không Cảnh bình tĩnh giơ cốc. “Bác trai, bác gái, con cũng cảm ơn hai người đã giao Hạ Hạ cho con, nếu như cô ấy và nhà Tư Không, ba mẹ con và con, nhất định sẽ đối xử với cô ấy như người nhà mình.
“Đúng không, ba mẹ?" Anh dừng một chút, nhìn về phía ba mẹ mình.
Phong Hạ ở một bên đã trợn mắt líu lưỡi.
Ba mẹ cô liên thủ với Tư Không Cảnh, thật quá đáng sợ…
…
Sau đó, cho đến khi kết thúc, không khí trên bàn ăn cũng coi như là hòa hợp, trưởng bối hai nhà tôn trọng nhau như khách, Phong Trác Luân cũng không có thêm điều gì khó chịu.
Lúc kết thúc, Dung Tư hàm biểu hiện muốn ba mẹ Tư Không Cảnh có thể trở lại thành phố S chơi, lập tức về nhà với Phong Trác Luân, Tư Không cảnh và Phong Hạ lái xe đưa ba mẹ anh về khách sạn.
“Bác Trai, bác gái, ba con là như vậy, nếu như lời nói của ông ấy khiến hai người không thoải mái, hai người cũng không nên để ý." Tư Không Cảnh đi xuống nhà để xe dưới đất, cô đứng ở cửa chờ, khẽ nói lời xin lỗi với ba mẹ Tư Không Cảnh.
Mẹ Tư Không nghe xong, nhìn cô. “Chút lời nói này của ba mẹ con, thực ra về tình thì có thể vỏ qua. Năm đó, bọn ta đối với con, đúng là có chút khắc nghiệt."
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
“Mấy năm nay, bác có nghĩ qua, năm năm này Tiểu Cảnh không có về nhà, cũng rất ít khi gọi về, nguyên nhân là gì." Khuôn mặt của mẹ Tư Không mang theo một chút cười khổ. “Tư nhỏ bọn ta luôn hi vọng vào nó, nó cũng không nguyện ý làm những điều đó cho bọn ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nó tự chọn một con đường, luôn có thể đi rất tốt."
“Năm năm trước, vì thân phận và một số nhân tố khác, bọn ta cự tuyệt con, hi vọng nó và con tách nhau ra, nhưng nó lại dùng năm năm cách xa này để tỏ rõ ý định của mình, bọn ta không có cách nào làm như không thấy."
Mẹ anh thở dài, đưa tay vỗ bả vai cô, giọng nói nhẹ nhàng. “Bọn ta già rồi, ba mẹ con cũng đau lòng rất nhiều vì con, bọn ta cũng hi vọng Tiểu Cảnh có thể vui vẻ."
Cô có thể cảm thấy, trong giọng nói của mẹ anh, hàm chứa một tia thoải mái và bao dung.
Đáng thương lòng ba mẹ trong thiên hạ, dù cho cố chấp , phản đối kịch liệt, nhưng sau đó đều nghĩ đến, đây nếu là người con gái trong lòng con trai mình, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
“Bác và ba Tư Không, cũng sẽ thử hiểu rõ con hơn một chút, gần đây bọn ta thường đến thành phố S khai giảng hội nghiên cứu." Mẹ Tư Không cười. “Bọn ta cũng coi là lạc hâu hơn ba mẹ con rồi, cũng nên thay đổi suy nghĩ một chút."
Đáy lòng cô cảm kích hồi lâu, cũng cười. “Nhất định con và Tư Không sẽ ở bên cạnh bác trai bác gái, con cũng muốn cho hai người biết con có thể làm thật tốt vì anh ấy."
…
Sau khi đưa ba mẹ Tư Không Cảnh về, hai người lái xe đến căn hộ của Tư Không Cảnh.
Trở về căn hộ, cô lười biếng nằm trên ghế salon, để anh xoa bóp bả vai mình. “Cửa ải này, coi như qua sao? Có phải quá nhanh không…"
Cô cảm giác có chút thiếu hụt cảm giác chân thật, dù sai ba mẹ anh từng khiến cô cảm giác mình không vào được nhà anh, nhưng trong bữa ăn hôm nay, trời đất lại giống như bị đảo lộn.
Thủ pháp của anh thành thạo, khiến cô vô cùng thoải mái. “Không vui, dù sao ba mẹ anh cũng là Học sĩ, luôn đối diện với môi trường bảo thủ, sao có thể địch nổi ba em?"
“Mẹ em và anh trở giúp cũng không kém?" Cô liếc mắt, bỗng nhiên nghiêng người, nhìn vào mắt anh. “Tư Không, thật ra thì… em cảm thấy, mẹ anh không giống tưởng tượng trước kia của em."
Anh nhìn cô, ý báo cô nói tiếp.
“Cho nên, hôm nay, sau khi gặp lại, em nghĩ đến năm năm nay anh chưa từng về nhà, cảm thấy áy náy với họ…" Cô đảo mắt,khẽ thở dài. “Ba mẹ anh lớn tuổi, bất kể thế nào cũng hi vọng được nhìn thấy con của mình."
Anh nhìn gương mặt mang theo cảm giác tội lỗi của cô, véo mũi cô. “Anh hiểu ý của em, nhưng không có phần bất hiếu này, có thể hiện tại cũng không nhanh chóng được hai người họ đồng ý nhanh như vậy, mà phần bất hiếu này, anh sẽ dùng những người tiếp đó đền lại, hoặc là…"
“Cũng có thể để cho con trai của chúng ta đền bù." Anh nhẹ nhàng nhíu mày. “Em biết không, không có trưởng bối nào không thích đời thứ ba."
Cô tự nhiên biết anh đang an ủi mình, trong nháy mắt lại dâng lên một chút buồn bã, đưa tay ôm lấy hông anh, lẳng lặng nhìn anh.
Anh đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô. “Anh đi tắm trước, sau đó em đi tắm, thế nào?"
Nhỏ giọng nói vào tai, mà ý trong mắt anh, cô đã sớm thấy rõ, gương mặt đỏ lên, yếu ớt đáp một tiếng.
…
Sau khi anh tắm xong, nằm trên giường xem tivi hồi lâu, cửa phòng tắm mới được mở ra.
Đưa tay lấy hộp điều khiển tivi, anh nghiêng đầu, lơ đãng nhìn cô, tầm mắt lại bị cố định.
Mặt của co càng thêm đỏ, đi lên một bước, có gắng kéo chiếc váy ngắn cũn xuống một chút.
“Em mua lúc nào vậy?" Lúc cô đi đến mép giường, anh tự tay lôi cô lên, để cho cô ngồi ở bụng mình.
Cô nhìn vào ánh mắt rực lửa của anh,dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe trả lời. “Thừa dịp em dọn hành lý, Niếp Lâm đã lén nhét vào…"
Chưa bao giờ Tư Không Cảnh lại có thể cảm kích người bạn tốt- Niếp Lâm, của mình như vậy.
Anh nhìn cô mặc chiếc váy ren màu đen và chiếc áo mỏng manh hấp dẫn, khàn giọng nói. “Anh rất thích."
Thích đến mức hận không thể nuốt cô vào bụng, ăn sạch cô từ trong ra ngoài mười mấy lần.
Cô không dám nhìn anh, cảm thấy cả người anh ngồi dậy, tay đặt lên áo ngực mình, gần như là dùng cách xé rách, kéo áo ngực cô vừa mặc vào xuống.
“Hôm nay, quá muộn để em có thể lùi bước…" Anh hôn lên phần tuyết trắng của cô, nói.
Môi cô không nén được, phát ra tiếng thở dốc.
Anh vẫn tiếp tục hôn, vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa. “Hơn nữa, có thể em sẽ bị thương."
Cô đã vì lời nói và động tác của anh mà động tình, mông hướng về sau, chuyển đến vị trí cứng rắn nóng bỏng của anh, run tay, cởi quần lót của anh xuống.
Anh vui vẻ khi thấy như vậy, sau khi để lại một loạt vết màu hồng mập mờ trên tuyết trắng của cô, giơ tay vuốt ve mông cô.
Ngón giữa cảm giác rất mất hồn, một tay anh thăm dò vào chiếc quần chữ T giữa hai chân cô, tỉ mỉ đi xuống, trêu đùa nơi đó của cô, còn có tư tưởng xấu đẩy vào bên trong.
Hôm nay, đáy lòng cô hạ quyết tâm phải hấp dẫn anh, hơn nữa còn hạ quyết tâm phải chủ động, thấy mình bị anh trêu đùa thành như vậy, cô đưa tay giữ tay anh lại.
Anh giương mắt nhìn cô, cô lại cắn răng, nâng cao mông mình, nhắm lên nơi to lớn dựng đứng của anh.
Hô hấp anh chậm lại, đôi mắt hồng lên nhìn cô đưa tay vạch phần ướt át của mình, ngồi lên cứng rắn của anh.
Chỉ tiến vào một chút, thân thể cô lập tức run lên, nhỏ giọng muốn đầu hàng. “Quá lớn rồi…"
Mặc dù cô chưa từng có người đàn ông khác, nhưng cũng không đòi hỏi anh phải như vậy.
Hôm nay, tự mình làm, cô mới thật sự nghi ngờ, mỗi làn anh vào toàn bộ…
Nhưng anh lại không giúp cô, cứ nhìn cô như vậy, trên trán, gân xanh lại không ngừng nhảy.
Cô bị anh nhìn mà mặt đỏ tim đập, một tay đặt lên bụng anh, có gắng ngồi xuống chút nữa.
Từng chút, từng chút, vất vả lắm mới vào được một nửa, cả người cô đã run lên.
“Đây là phục vụ một nửa?" Cuối cùng anh cũng đưa tay ôm lấy hông cô, giọng nói khàn khàn vô cùng hấp dẫn. “Đến lượt anh rồi hả?"
Cô mở miệng thở dốc, đôi mắt mờ mịt nhìn anh.
Đôi mắt anh nhảy lên, đột nhiên dùng sức ấn người cô xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ của cô bị anh lấp đầy, không có chút khe hở, anh sảng khoái thở dài, cô lại không chịu nổi, kêu đau.
Anh giữ lấy cái mông tuyết trắng mềm mại của cô, kéo cô về phía mình, đi vào từng chút một, không chút lưu tình, bởi vì không gian rất yên tĩnh, nên tiếng va chạm thân thể trong phòng ngủ phát ra rất rõ ràng, gần như là quanh quẩn khắp phòng.
Từ sau khi anh trở lại, mỗi lần đều như sói như hổ, nhưng lần này lại càng thêm thô bạo, cô mới bị mấy lần đã không được, nhưng anh vẫn giơ cao eo khỏe, đẩy lên trên đỉnh, khiến bụng cô cũng phát đau.
Chạy nước rút cự ly ngắn, tốc độ rất nhanh, hơn nữa cứng rắn của anh ra vào còn ma sát với quần chữ T, khiến cho khoái cảm lấp đầy gia tăng mấy phần.
“Tư Không… Tư Không, đừng…" Lúc này cô mới thấy hối hận vì những gì mình đã làm, nước mắt rơi lả chả, hôn môi anh lấy lòng. “Em đau…"
Trong đôi mắt thâm thúy của anh chỉ có một ngọn lửa, há mồm cắn môi cô, không cho cô nói chuyện, thả chậm tốc độ, bắt đầu tiến lui có nhịp.
Toàn bộ vào toàn bộ ra, là tầng hành hạ sâu nhất, lại chọc cho thủy triều trong cơ thể cô ra càng nhiều, còn tỏa ra khắp giường.
Nơi bị ma sát của cô hơi sưng lên, muốn anh cởi quần chữ T của mình xuống, nhưng vì không thể nói được mà hốc mắt đỏ lên.
Hình như lúc này anh cố thể đọc được suy nghĩ của cô, cuối cùng cũng dừng lại, ôm lấy cô lật người, đè xuống giường, nhanh chóng cởi quần chữ của cô.
“Hạ Hạ…" Anh vận sức chờ phát động, cúi người áp lên thân thể cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô. “Chúng ta có bảo bảo, được không?"
Vì anh đối xử thô bạo mà cô không còn hơi sức, đầu óc ong ong, ngay cả anh hỏi gì cũng không nghe rõ.
“Anh vừa hỏi…" Anh cúi đầu hôn lên mắt cô. “Chúng ta có con đi?"
Lần này cuối cùng cô cũng nghe rõ.
Cho dù vào thời điểm hoan ái, cô cũng có thể cảm nhận được lúc anh nói những lời này.
Vô cùng chân thành, hơn nữa còn rất chuyên chú.
Anh nghiêm túc, muốn cô sinh con cho anh.
“Tư Không…" Anh chờ một hồi, cô mới mở đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh. “Em… Bảo bảo…"
Anh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt rũ xuống, lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô giơ tay ôm lấy vai anh, giống như không muốn để anh rời đi, dùng sức ôm.
Thật biết điều, chờ anh yêu thương chính bản thân mình.
Tình nồng, ý thiết, anh vừa hôn cô, vừa lại gần đôi chân dài mịn màng của cô, cong người thành một chữ M.
Cô không hề phản kháng, đầu dựa vào cổ anh, mặc cho anh loay hoay, anh lập tức dùng sức hôn cô, đẩy chính mình vào một lần nữa.
Dung nhập vào tận cốt tủy, như muốn đối phương nhập vào thân thể mình.
Lần này, anh chậm hơn một chút, chậm rãi yêu cô, cho dù đến cuối cùng cô không ngừng buồn ngủ, nhưng vẫn không chịu nổi hành hạ ngọt ngào này, giơ chân lên vòng ra sau thắt lưng anh.
“Muốn em." Anh giơ tay lâu gương mặt anh, nhẹ nói.
Anh dừng lại chốc lát, nặng nề đẩy vào nơi sâu nhất của cô.
Thân mật như vậy, cô bị cứng rắn của anh hành hạ đến mức cổ họng không thể kêu rên, móng tay đâm thật sâu vào cánh tay anh.
Mà anh dùng sức đẩy vào, hai tay đặt lên mặt cô, nhìn khuôn mặt của cô, từng chút đụng vào nơi sâu nhất.
Không thể chịu đừng nhiều hơn nữa, cũng không cách nào để anh rút ra, cô mở rộng miệng, theo động tác của anh,liều mạng lắc đầu, có nước mắt rơi xuống, cũng không cầu xin anh bỏ qua.
Anh vui vẻ hoan ái.
Mỗi một lần đều chạm vào nơi mẫn cảm của cô, cô lại nhanh chóng đến cao trào, không tự chủ nhanh chóng co rút lại, gần như khiến anh quăng mũ cởi giáp.
“Hạ Hạ…" Hơi thở anh thô ráp, nói với cô. “Ôm anh."
Cô ôm lấy cổ anh, vào lúc cao trào, chịu đựng bão tố còn mãnh liệt hơn anh vừa rồi.
Cho đến cuối cùng, cả người anh tê dại, hung hăng đi vào mấy cái, bắn toàn bộ vào trong cô.
Tác giả :
Tang Giới