Đã Được Gặp Cậu
Chương 30
Lúc cô biểu diễn xong thì các giám khảo đều rất hài lòng về bài trình diễn này,ai nấy đều thảo luận với nhau,hầu như họ đều không nghĩ được nên chấm cho thí sinh này bao nhiêu điểm bởi vì nó vượt ngoài sức tưởng tượng.
Trong lúc họ thảo luận,Linh Linh không hề để tâm tới,cái mà cô để ý chính là vị chủ tịch kỳ lạ đó,chỉ có mình cậu ta là không hề tỏ ra vui vẻ hay ngạc nhiên giống các vị giám khảo khác.Ngoài việc để ý chủ tịch thì còn một việc quan trọng hơn đó là sức khoẻ của cô lúc này.
Căn bệnh khó thở của cô lại tái phát.Làm cô cứ mơ hồ,cảnh vật xung quanh lúc mờ lúc rõ,không không muốn nén ở lại đó thêm nên đã xin cho ra ngoài phòng chờ,đợi kết quả.
Cô bước từng bước ra ngoài,những bước chân của cô loạng choạng,đi vài bước thì có tiếng nói của một cậu con trai,đó chính ra Bạch vân.
"Cô có sao không?bệnh ư?"giọng nói của anh ấy có vài phần lo lắng,nhưng cũng rất lạnh nhạt.
"Không sao,xin đừng để ý tới tôi"tôi quay mặt cố gắng cười lên một nụ cười làm anh ấy yên tâm.Mặc dù chỉ là diễn nhưng có vẻ bệnh này không làm tôi mệt như vòng đầu.
Ngoài Bạch vân ra thì thấp thoáng còn có một người lo lắng cho cô nữa,người đó là vị chủ tịch,ngoài mặt thì cậu ấy không hề thể hiện ra sự lo lắng nhưng cử chỉ của cậu ấy đã nói lên tất cả.
Sau khi nói chuyện với Bạch vân cô có lẽ đã lấy lại được chút sức lực và căn bệnh đó dần dần tan đi,cô đã lấy lại được tinh thần.Việc bây giờ chỉ là đợi chờ kết quả thôi.
Từ khi bắt đầu vòng ba tới giờ chưa từng có bài trình diễn bị trì hoãn đến mức này,những màn biểu diễn trước chỉ vừa mới biểu diễn thì đã bị cho ra ngoài mà không biết lý do,cùng lắm là vừa xong thì bị đuổi ra ngoài,chưa ai phải làm các ban giám khảo bối rối như cô.
Sau vài phút trôi qua thì cuối cùng đã có thông báo"Vì thí sinh này biểu diễn ngoài sức tưởng tượng nên chúng tôi quyết định cho thí sinh này thêm một bài khảo nghiệm nhỏ đó là hãy nói ra vì sao lại làm ra bài hát này"
Ngay khi tiếng loa kết thúc cô hầu như là bị cứng đờ,cứ nghĩ là sẽ được điểm tối đa,không ngờ lại phải có một bài khảo nghiệm nhỏ này,cô có hơi suy sụp.Nhưng đã tới bước này rồi thì có thêm một tí khó khăn cũng chả sao.
Cô bước ra sân khấu,trong dáng đi toát lên một vẻ đẹp mê hoặc rất kiêu sa,cũng có phần nhẹ nhàng.Tay cầm mic,hít một hơi mà trả lời:
"Lý do mà tôi làm ra bài hát này đó là để bày tỏ cảm xúc của tôi lúc đó.Đúng vậy,nói đúng hơn bài này là dựa vào cảm xúc của tôi mà nó có thể hình thành.Nội dung của nó là sự hối hận khi để mất người mình yêu thương."
"Ngoài ra không còn gì khác."
Khi cô đã nói ra hết thảy thì có một người đã rơi nước mắt,cũng không hẳn là rơi lệ nhưng dường như trong mắt người ấy như chứa nước,long lanh như pha lê.
Người đó là vị chủ tịch người mà từ đầu đã rất khác biệt
Trong lúc họ thảo luận,Linh Linh không hề để tâm tới,cái mà cô để ý chính là vị chủ tịch kỳ lạ đó,chỉ có mình cậu ta là không hề tỏ ra vui vẻ hay ngạc nhiên giống các vị giám khảo khác.Ngoài việc để ý chủ tịch thì còn một việc quan trọng hơn đó là sức khoẻ của cô lúc này.
Căn bệnh khó thở của cô lại tái phát.Làm cô cứ mơ hồ,cảnh vật xung quanh lúc mờ lúc rõ,không không muốn nén ở lại đó thêm nên đã xin cho ra ngoài phòng chờ,đợi kết quả.
Cô bước từng bước ra ngoài,những bước chân của cô loạng choạng,đi vài bước thì có tiếng nói của một cậu con trai,đó chính ra Bạch vân.
"Cô có sao không?bệnh ư?"giọng nói của anh ấy có vài phần lo lắng,nhưng cũng rất lạnh nhạt.
"Không sao,xin đừng để ý tới tôi"tôi quay mặt cố gắng cười lên một nụ cười làm anh ấy yên tâm.Mặc dù chỉ là diễn nhưng có vẻ bệnh này không làm tôi mệt như vòng đầu.
Ngoài Bạch vân ra thì thấp thoáng còn có một người lo lắng cho cô nữa,người đó là vị chủ tịch,ngoài mặt thì cậu ấy không hề thể hiện ra sự lo lắng nhưng cử chỉ của cậu ấy đã nói lên tất cả.
Sau khi nói chuyện với Bạch vân cô có lẽ đã lấy lại được chút sức lực và căn bệnh đó dần dần tan đi,cô đã lấy lại được tinh thần.Việc bây giờ chỉ là đợi chờ kết quả thôi.
Từ khi bắt đầu vòng ba tới giờ chưa từng có bài trình diễn bị trì hoãn đến mức này,những màn biểu diễn trước chỉ vừa mới biểu diễn thì đã bị cho ra ngoài mà không biết lý do,cùng lắm là vừa xong thì bị đuổi ra ngoài,chưa ai phải làm các ban giám khảo bối rối như cô.
Sau vài phút trôi qua thì cuối cùng đã có thông báo"Vì thí sinh này biểu diễn ngoài sức tưởng tượng nên chúng tôi quyết định cho thí sinh này thêm một bài khảo nghiệm nhỏ đó là hãy nói ra vì sao lại làm ra bài hát này"
Ngay khi tiếng loa kết thúc cô hầu như là bị cứng đờ,cứ nghĩ là sẽ được điểm tối đa,không ngờ lại phải có một bài khảo nghiệm nhỏ này,cô có hơi suy sụp.Nhưng đã tới bước này rồi thì có thêm một tí khó khăn cũng chả sao.
Cô bước ra sân khấu,trong dáng đi toát lên một vẻ đẹp mê hoặc rất kiêu sa,cũng có phần nhẹ nhàng.Tay cầm mic,hít một hơi mà trả lời:
"Lý do mà tôi làm ra bài hát này đó là để bày tỏ cảm xúc của tôi lúc đó.Đúng vậy,nói đúng hơn bài này là dựa vào cảm xúc của tôi mà nó có thể hình thành.Nội dung của nó là sự hối hận khi để mất người mình yêu thương."
"Ngoài ra không còn gì khác."
Khi cô đã nói ra hết thảy thì có một người đã rơi nước mắt,cũng không hẳn là rơi lệ nhưng dường như trong mắt người ấy như chứa nước,long lanh như pha lê.
Người đó là vị chủ tịch người mà từ đầu đã rất khác biệt
Tác giả :
Nguyệt Hoa Linh