Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 25
Edit & beta: Hà Phương
Lạc Ngạn quen thuộc dẫn Thu Tử Thiện đi vào một quán ăn bên lề đường, ở đây mỗi quán đều xếp bên ngoài vài cái bàn, còn mặt trước chính là bờ biển trải dài.
Hai người ngồi ở trên một chiếc bàn đơn sơ, gió từ biển thổi qua mát rượi, bên tai còn nghe tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.
Thu Tử Thiện tò mò quay đầu nhìn chung quanh, dẫu môi tùy ý nói: "Anh mời cô Thẩm kia ăn ở một nơi xa hoa như vậy, sao lại mời tôi ở nơi này?"
Cô nói xong liền quay đầu nhìn một vòng các dãy quán xung quanh, đây đúng là không phải nơi thích hợp để mời một cô gái nhỏ ăn cơm.
Lạc Ngạn lúc này chỉ chuyên tâm cầm ấm trà nóng, anh rót nước nóng vào một cái ly, lắc lắc qua lại rồi đổ ra sau đó lại rót nước vào.
Thu Tử Thiện thấy anh cứ súc cái ly mãi, rốt cục lại nhịn không được hỏi: "Anh đã ghét bỏ như vậy, sao còn dẫn tôi đến đây ăn chứ?"
Lạc Ngạn súc cái ly xong liền đưa tới trước mặt cô, không nhanh không chậm nói: "Đây không phải ghét bỏ, đây chỉ là một động tác tiêu độc thôi."
Nói xong anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đại dương mênh mông trước mặt, nở nụ cười thản nhiên: "Lúc tôi còn nhỏ, mỗi dịp cuối tuần đều đến đây, sau khi ra biển xong sẽ vào đây ăn món gì đó."
Lạc Ngạn chỉ chỉ đầu bếp đang lúi húi làm cơm rồi nói: "Bà chủ ở đây là người Đông Bắc, có điều bà ấy sinh sống ở Vân Đô cũng gần ba mươi năm rồi. Quán này của bà ấy cũng là quán lâu đời nhất ở đây. Nơi đây có nhiều quán như vậy, nhưng hải sản quán bà ấy tuyệt đối tươi sống nhất mà cũng ngon nhất."
Lúc này Thu Tử Thiện cũng không rõ ý nghĩa của nơi này đối với Lạc Ngạn, giờ nơi này đối với cô mà nói chẳng qua là một nơi có hơi nhếch nhác thôi.
Giữa hè chạng vạng gió biển từ từ thổi phần phật vào người, Lạc Ngạn mặc một cái áo sơmi màu sáng, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh bóng loáng oánh nhuận. Da anh trắng nõn bóng loáng thậm chí còn hơn cả những cô gái ngày ngày bảo dưỡng, nhưng như vậy cũng không hề có chút nữ tính, mà càng có vẻ quý khí tinh xảo.
Mọi người đi qua bàn này đều ngoái đầu nhìn lại hai người, có lẽ rất hiếm khi được thấy một đôi xinh đẹp tinh xảo như vậy.
Ngay lúc Thu Tử Thiện đang chống cằm nhàm chán chờ đồ ăn được mang lên, chợt nghe bên cạnh bịch một tiếng. Lúc cô ngẩng đầu liền trông thấy một người đánh cá đội một chiếc mũ ngồi xuống cùng bàn bọn họ.
Cô nhìn thoáng qua Lạc Ngạn thấy anh không có phản ứng, lại quay đầu nhìn mấy bàn trống chung quanh, muốn mở miệng lại không biết nên nói như thế nào. Tuy rằng cô là người từng trải, nhưng loại quán thế này vẫn là lần đầu tiên đến, dù sao ở Mỹ cũng không có loại quán thế này.
"Cô bé, không cần để ý ta, đi mệt, cho nên mượn bàn các cháu nghỉ ngơi một chút." Tới lúc người đánh cá kia lên tiếng, Thu Tử Thiện mới nhìn rõ của diện mạo của ông ta.
Thu Vĩ Toàn tuy rằng khốn nạn, nhưng Thu Tử Thiện không thể không thừa nhận, giới đàn ông trung niên thật sự ít có người có trình độ anh tuấn có thể vượt qua ông ta. Nhuôn mặt người đàn ông trước mắt này tuy đã trải qua năm tháng, khóe mắt đã có nếp nhăn nhỏ nhưng như vậy lại càng tăng thêm sự hấp dẫn của ông ta.
Ai cũng không thể chống cự trước những người anh tuấn xinh đẹp, lời muốn đuổi đến miệng nhưng Thu Tử Thiện cũng không nói ra lời được, cô ngược lại nhìn thoáng qua cái thùng lớn bên cạnh ông ta rồi hỏi: "Chú, chú ra biển câu cá sao?"
"Ta thích cô kêu ta là anh hơn đấy," ai ngờ ông chú đẹp trai này sau khi nghe Thu Tử Thiện hỏi xong, lại phấn khởi nói một câu như vậy.
Trên mặt Thu Tử Thiện lập tức hiện lên biểu tình kinh ngạc, cô nhìn lại ông chú đẹp trai mặc chiếc áo thun màu xanh trước mặt, ủa bây giờ cô đang bị một ông chú đùa giỡn sao?
Lạc Ngạn nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này thản nhiên hỏi: "Bố, không phải mẹ con đã quy định bố không được ra biển trong hai tuần sao?"
Được rồi, thế giới này quả thực là điên rồi, Thu Tử Thiện nghĩ vậy khi nghe thấy Lạc Ngạn bình tĩnh kêu một tiếng bố.
Lạc Thiên, nếu ông muốn xưng danh tay chơi đệ nhất Vân Đô, chỉ sợ không ai không đồng ý. Ở thập niên 90 ông ấy đã là người đầu tiên sở hữu máy bay tư nhân tại Vân Đô. Mà trong một hội đấu giá nếu không có Lạc Thiên xuất hiện, chỉ có thể nói hội đấu giá đó thật sự không đủ cấp bậc. Danh phẩm mà ông sưu tầm được có thể lấp đầy cả một kho hàng ngàn thước, rất nhiều văn vật cấp quốc gia đều có thể tìm thấy trong bộ sưu tập của ông ấy.
Nghe đồn ông ấy có mối quan hệ thân mật với rất nhiều nữ nhân vật nổi tiếng, nhưng lại có người nói tình cảm của ông ấy và vợ rất thâm sâu.
Tuy ông sinh ra trong danh môn nhưng hành vi lại không chịu bị trói buộc, trong đó bằng chứng quan trọng nhất chính là, ông chưa bao giờ đảm nhiệm qua bất luận một chức vụ thực quyền nào tại xí nghiệp gia tộc.
Có người nói ông là tay ăn chơi lên không được mặt bàn, nhưng lại có người nói ông có phong thái danh sĩ Ngụy Tấn, quả nhiên phong lưu không kềm chế được.
Thu Tử Thiện trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, hiển nhiên cô không có cách nào đem ông chú mới ra biển câu cá về và người trong truyền thuyết kia liên hệ cùng một chỗ.
Lạc Thiên nhìn thoáng qua con trai nhà mình, cười cười: "Mẹ con đã bắt bố ở nhà một tuần rồi."
"Mới tháng trước bố đi kiểm tra thấy tim có vấn đề đấy, bố cũng nên nghe lời bác sĩ dặn đi."
Lạc Thiên chẳng hề để ý đến mấy lời vô nghĩa của con trai, ngược lại cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện hỏi: "Cô bé, cháu tên là gì?"
"Chào bác, ngài khỏe, cháu tên là Thu Tử Thiện," Thu Tử Thiện có chút xấu hổ nói.
"Đừng có kêu bác này bác nọ thế, không được kêu ta già như thế, " Lạc Thiên mỉm cười nói: "Cho dù ta cùng thằng nhóc này đi trên đường, các cô gái nhìn ta cũng không ít hơn nó đâu."
Thu Tử Thiện nghẹn cười, lại không biết trả lời thế nào.
Lúc này, hải sản được mong chờ cuối cùng cũng được bà chủ bưng ra.
Bà chủ kêu một tiếng cẩn thận, sau đó đặt một cái nồi lớn lên bàn. Bà chủ nhìn thoáng qua Lạc Thiên, có vẻ quen thuộc chào hỏi: "Lão Lạc ra biển trở lại rồi à? Hôm nay thế nào?"
Lạc Thiên có chút thất vọng lắc lắc đầu, nói: "Không tốt lắm. Được vài con nhỏ nhỏ thôi."
Bà chủ bước lại nhìn thoáng qua cái thùng dưới chân bàn, cũng bĩu môi nói: "Đúng là không được tốt lắm, nếu không anh đừng mang ra chợ bán, cứ để lại cho tôi đi. Giá cả anh cứ yên tâm, chúng ta đều là người quen cả."
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được."
Có lẽ hôm nay đã bị đả kích đủ nhiều rồi, cho nên lúc Thu Tử Thiện trông thấy Lạc Thiên mặt mày hớn hở cầm năm mươi đồng tiền bà chủ đưa cho, còn vui rạo rực bỏ vào trong bóp da Hermès của mình, cô không chút cảm giác, thật sự, một điểm kinh ngạc cũng không có.
Lạc Ngạn lại càng thêm bình tĩnh, anh lấy đũa gắp một cái sò biển vào chén Thu Tử Thiện, nói: "Sò biển ở đây là tuyệt nhất, hương vị khỏi phải nói."
"Bà chủ, lấy thêm cho tôi một bộ bát đũa," Lạc Thiên chẳng chút khách khí nói với bà chủ đang bận rộn bên trong.
Bà chủ nhanh chóng cầm thêm bát đũa ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện, tiếp theo toét miệng cười hỏi: "Tôi nói này lão Lạc, cô bé này không phải là con dâu của anh chứ?"
Lạc Thiên cười hớ hớ tiếp nhận bát đũa, một chút cũng không che giấu nói: "Tôi cũng không biết nữa, nếu không chị giúp tôi hỏi thằng nhóc này một chút xem?"
Bà chủ quán giống như tiếp nhận được thượng phương bảo kiếm, lập tức tò mò hỏi: "Tiểu Lạc, đây thật là nàng dâu của cháu sao? Chậc chậc, mấy tuổi rồi, có phải hơi nhỏ không, tôi thấy hình như còn chưa trưởng thành nữa."
Thu Tử Thiện lúc nãy đã ở trong tình trạng hỗn độn trong gió, ngồi im lặng ăn đồ ăn của mình.
Lạc Ngạn nhìn thoáng qua người đối diện vẫn im lặng ăn, ngẩng đầu cười nói: "Không phải."
Bà chủ có chút thất vọng ừ một tiếng, sau đó lại muốn nói chuyện. Nhưng Lạc Ngạn lại mở miệng: "Chỉ là tạm thời không phải."
Chỉ là tạm thời không phải?
Thu Tử Thiện đang bỏ một miếng thịt sò chấm mù tại vào miệng, không cẩn thận một cái nước mắt lập tức chảy ra.
Lạc Ngạn một bên cầm khăn tay một bên thản nhiên nói: "Còn cảm động như vậy sao?"
Thu Tử Thiện lần này là thực khóc.
--- ------ ---
Thời điểm Thu Tử Thiện mang theo đôi mắt gấu mèo xuất hiện dưới lầu, Thu Tử Hàn đã ngồi sẵn trên bàn cơm. Cậu nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện có chút mệt mỏi, muốn hỏi cô vài câu, nhưng thấy mẹ đang ngồi đó, nên cũng không nói gì.
Đợi hai người ra khỏi cửa, cậu mới hỏi: "Thu Tử Thiện, chuyện này chị tính làm như thế nào?"
"Chuyện gì?" Thu Tử Thiện có chút kỳ quái nhìn cậu, đứa nhỏ này mới sáng tinh mơ đã bị sao vậy?
"Tối hôm qua tôi nhìn cả đêm, bình luận về chị trên mạng giống như càng ngày càng nhiều." Thu Tử Hàn tức giận nói.
Thu Tử Thiện không lắm để ý nói: "Chị đã sớm đoán được. Loại chuyện này em càng ra sức xóa nó lại càng lan rộng, bọn họ ngược lại càng lập ra nhiều topic mới."
"Vậy chẳng lẽ mặc bọn họ chửi bới chị như vậy sao?"
Thu Tử Thiện quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười: "Đương nhiên sẽ không, có điều không phải hiện tại. Nhưng em yên tâm, chuyện này chị đã tìm được biện pháp giải quyết, chị sẽ hung hăng đáp trả những người này."
Giải quyết một sự kiện, kỳ thực cũng không cần hoàn toàn theo chính diện phóng ra. Thu Tử Thiện hiểu được, lúc này cô bị người chụp hình cùng quay video, cho dù ra mặt nói là hiểu lầm, chỉ sợ mọi người cũng sẽ không tin tưởng. Đã như vậy, không bằng đem bộ mặt thật của Hà Minh Châu xốc lên cho mọi người xem.
Lúc tới công ty, Thu Tử Thiện liền phát hiện bất luận là lúc cô ra vào thang máy, đều sẽ có người ở phía sau to nhỏ.
Từ lúc ảnh chụp của cô bị khui ra ánh sánh, thì chuyện cô thực tập tại Trung Vực cũng không còn là điều bí mật.
Thời điểm cô chuyển đồ đến lầu 19, vừa ra cửa liền nghe loáng thoáng có tiếng hai người trò chuyện.
"Vị đại tiểu thư này tính tình hình như cũng không tệ lắm, mới nãy cô ấy còn cười với tôi kìa."
"Cô thì biết cái gì, chỉ toàn là giả vờ giả vịt thôi, cô cũng không nhìn xem cô ta đối xử với Tần San San và Hà Minh Châu như thế nào."
"Mệt cho cô đi làm tại công ty giải trí, ảnh chụp trên mạng có thể tin hoàn toàn sao?"
Thu Tử Thiện cong khóe miệng cười cười.
Sau khi cô trở về văn phòng, liền lấy máy tính mở ra bưu kiện mà thám tử đưa. Thám tử tư đương nhiên sẽ có chút bản lĩnh, mà thám tử tư này là do Hứa Kiều Na đặc biệt đề cử với cô, tự nhiên là có chỗ hơn người.
Đến buổi chiều, Thu Tử Thiện đã thu được một tập thư, sau khi cô mở ra, liền trông thấy trong bưu kiện viết thông tin về email, QQ cùng với mật mã Weibo của Chu Tuấn Thanh, ngay cả thông tin mật mã của Hà Minh Châu cũng được liệt kê.
Chu Tuấn Thanh cũng đang thực tập tại bộ phận thị trường, giữa trưa hôm nay Thu Tử Thiện còn nghe Thu Tử Hàn oán giận qua, Tổng giám bộ phận thị trường có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD (obsessive compulsive disorder), hơn nữa trong lúc họp yêu cầu mọi người đều phải tắt điện thoại, một khi bị phát hiện trong lúc họp mà nghịch di động sẽ bị điểm danh.
Canh lúc bộ phận thị trường họp, Thu Tử Thiện liền nhanh chóng cầm lấy di động đăng nhập vào weibo của Chu Tuấn Thanh.
Đầu tiên cô gửi một tin nhắn đến Hà Minh Châu hỏi: "Tại sao? Minh Châu?"
Nhưng qua hồi lâu cũng không thấy có trả lời, Thu Tử Thiện liền hiểu được chị ta hiện không có trên mạng.
Vì thế lập tức chuẩn bị dùng di động nhắn tin cho Hà Minh Châu, đầu tiên cô dùng số của Chu Tuấn Thanh nhắn một tin nhắn: "Minh Châu, em yên tâm, mặc kệ thế nào, anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em bảo vệ em."
Thu Tử Thiện lại ý đồ bắt chước giọng điệu của Hà Minh Châu, viết: "Tuấn Thanh, anh đừng nói như vậy, anh là bạn trai của Tần Tinh, em không hy vọng chính mình trở thành gánh nặng của anh."
Sau khi gửi xong, Thu Tử Thiện lại dùng tài khoản Tuấn Thanh phát ra một câu cuối cùng: "Anh biết mình thực có lỗi với Tần Tinh, nhưng người mà anh thật lòng yêu là em."
Đợi sau khi gửi đi mấy cái tin nhắn, cô nhanh chóng chụp lại màn hình điện thoại, sau đó lập tức xóa bỏ hai khung đối thoại của hai cái tài khoản trên, rồi nhanh chóng thoát khỏi hai tài khoản này.
Thu Tử Thiện nhìn lại ảnh chụp đoạn đối thoại, nếu Tần Tinh nhìn thấy thì sao nhỉ?
Có điều vì để phòng ngừa ảnh chụp không đủ lực thuyết phục, Thu Tử Thiện lại nhanh chóng cầm lấy di động chuẩn bị ở trên mạng nặc danh đặt hàng một vòng cổ kim cương, vốn cô chuẩn bị đặt một vòng cổ kim cương Cartier, nhưng lại suy xét đến hoàn cảnh hiện tại của Chu Tuấn Thanh, cuối cùng vẫn là đặt hàng một cái từ Hongkong.
Ở ô điền số điện thoại, cô ghi lại số của Tần Tinh. Và tất nhiên chỗ người đặt hàng ghi là Chu Tuấn Thanh.
Đợi khi Tần Tinh phát hiện đồ vốn thuộc về mình lại được đeo trên cổ Hà Minh Châu, không biết cô ta có muốn bóp chết Hà Minh Châu hay không?
Còn Hà Minh Châu có chịu đeo vòng cổ này hay không? Thu Tử Thiện một chút cũng không lo lắng.
Ba ngày sau, Thu Tử Thiện tại tầng hai mươi ngẫu ngộ Hà Minh Châu, trông thấy trên cần cổ thon dài của ả đeo một chiếc vòng cổ kim cương, mà chiếc vòng cổ này ả đeo cũng rất đẹp đấy.
Khi Thu Tử Thiện trở lại bàn làm việc của mình, liền lấy điện thoại dự phòng gửi cho Tần Tinh tấm ảnh chụp đoạn hội thoại kia.
Lại gửi kèm theo tấm ảnh chụp mới nhất, đó là tấm ảnh Hà Minh Châu đeo chiếc vòng cổ.
Lạc Ngạn quen thuộc dẫn Thu Tử Thiện đi vào một quán ăn bên lề đường, ở đây mỗi quán đều xếp bên ngoài vài cái bàn, còn mặt trước chính là bờ biển trải dài.
Hai người ngồi ở trên một chiếc bàn đơn sơ, gió từ biển thổi qua mát rượi, bên tai còn nghe tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.
Thu Tử Thiện tò mò quay đầu nhìn chung quanh, dẫu môi tùy ý nói: "Anh mời cô Thẩm kia ăn ở một nơi xa hoa như vậy, sao lại mời tôi ở nơi này?"
Cô nói xong liền quay đầu nhìn một vòng các dãy quán xung quanh, đây đúng là không phải nơi thích hợp để mời một cô gái nhỏ ăn cơm.
Lạc Ngạn lúc này chỉ chuyên tâm cầm ấm trà nóng, anh rót nước nóng vào một cái ly, lắc lắc qua lại rồi đổ ra sau đó lại rót nước vào.
Thu Tử Thiện thấy anh cứ súc cái ly mãi, rốt cục lại nhịn không được hỏi: "Anh đã ghét bỏ như vậy, sao còn dẫn tôi đến đây ăn chứ?"
Lạc Ngạn súc cái ly xong liền đưa tới trước mặt cô, không nhanh không chậm nói: "Đây không phải ghét bỏ, đây chỉ là một động tác tiêu độc thôi."
Nói xong anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đại dương mênh mông trước mặt, nở nụ cười thản nhiên: "Lúc tôi còn nhỏ, mỗi dịp cuối tuần đều đến đây, sau khi ra biển xong sẽ vào đây ăn món gì đó."
Lạc Ngạn chỉ chỉ đầu bếp đang lúi húi làm cơm rồi nói: "Bà chủ ở đây là người Đông Bắc, có điều bà ấy sinh sống ở Vân Đô cũng gần ba mươi năm rồi. Quán này của bà ấy cũng là quán lâu đời nhất ở đây. Nơi đây có nhiều quán như vậy, nhưng hải sản quán bà ấy tuyệt đối tươi sống nhất mà cũng ngon nhất."
Lúc này Thu Tử Thiện cũng không rõ ý nghĩa của nơi này đối với Lạc Ngạn, giờ nơi này đối với cô mà nói chẳng qua là một nơi có hơi nhếch nhác thôi.
Giữa hè chạng vạng gió biển từ từ thổi phần phật vào người, Lạc Ngạn mặc một cái áo sơmi màu sáng, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh bóng loáng oánh nhuận. Da anh trắng nõn bóng loáng thậm chí còn hơn cả những cô gái ngày ngày bảo dưỡng, nhưng như vậy cũng không hề có chút nữ tính, mà càng có vẻ quý khí tinh xảo.
Mọi người đi qua bàn này đều ngoái đầu nhìn lại hai người, có lẽ rất hiếm khi được thấy một đôi xinh đẹp tinh xảo như vậy.
Ngay lúc Thu Tử Thiện đang chống cằm nhàm chán chờ đồ ăn được mang lên, chợt nghe bên cạnh bịch một tiếng. Lúc cô ngẩng đầu liền trông thấy một người đánh cá đội một chiếc mũ ngồi xuống cùng bàn bọn họ.
Cô nhìn thoáng qua Lạc Ngạn thấy anh không có phản ứng, lại quay đầu nhìn mấy bàn trống chung quanh, muốn mở miệng lại không biết nên nói như thế nào. Tuy rằng cô là người từng trải, nhưng loại quán thế này vẫn là lần đầu tiên đến, dù sao ở Mỹ cũng không có loại quán thế này.
"Cô bé, không cần để ý ta, đi mệt, cho nên mượn bàn các cháu nghỉ ngơi một chút." Tới lúc người đánh cá kia lên tiếng, Thu Tử Thiện mới nhìn rõ của diện mạo của ông ta.
Thu Vĩ Toàn tuy rằng khốn nạn, nhưng Thu Tử Thiện không thể không thừa nhận, giới đàn ông trung niên thật sự ít có người có trình độ anh tuấn có thể vượt qua ông ta. Nhuôn mặt người đàn ông trước mắt này tuy đã trải qua năm tháng, khóe mắt đã có nếp nhăn nhỏ nhưng như vậy lại càng tăng thêm sự hấp dẫn của ông ta.
Ai cũng không thể chống cự trước những người anh tuấn xinh đẹp, lời muốn đuổi đến miệng nhưng Thu Tử Thiện cũng không nói ra lời được, cô ngược lại nhìn thoáng qua cái thùng lớn bên cạnh ông ta rồi hỏi: "Chú, chú ra biển câu cá sao?"
"Ta thích cô kêu ta là anh hơn đấy," ai ngờ ông chú đẹp trai này sau khi nghe Thu Tử Thiện hỏi xong, lại phấn khởi nói một câu như vậy.
Trên mặt Thu Tử Thiện lập tức hiện lên biểu tình kinh ngạc, cô nhìn lại ông chú đẹp trai mặc chiếc áo thun màu xanh trước mặt, ủa bây giờ cô đang bị một ông chú đùa giỡn sao?
Lạc Ngạn nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này thản nhiên hỏi: "Bố, không phải mẹ con đã quy định bố không được ra biển trong hai tuần sao?"
Được rồi, thế giới này quả thực là điên rồi, Thu Tử Thiện nghĩ vậy khi nghe thấy Lạc Ngạn bình tĩnh kêu một tiếng bố.
Lạc Thiên, nếu ông muốn xưng danh tay chơi đệ nhất Vân Đô, chỉ sợ không ai không đồng ý. Ở thập niên 90 ông ấy đã là người đầu tiên sở hữu máy bay tư nhân tại Vân Đô. Mà trong một hội đấu giá nếu không có Lạc Thiên xuất hiện, chỉ có thể nói hội đấu giá đó thật sự không đủ cấp bậc. Danh phẩm mà ông sưu tầm được có thể lấp đầy cả một kho hàng ngàn thước, rất nhiều văn vật cấp quốc gia đều có thể tìm thấy trong bộ sưu tập của ông ấy.
Nghe đồn ông ấy có mối quan hệ thân mật với rất nhiều nữ nhân vật nổi tiếng, nhưng lại có người nói tình cảm của ông ấy và vợ rất thâm sâu.
Tuy ông sinh ra trong danh môn nhưng hành vi lại không chịu bị trói buộc, trong đó bằng chứng quan trọng nhất chính là, ông chưa bao giờ đảm nhiệm qua bất luận một chức vụ thực quyền nào tại xí nghiệp gia tộc.
Có người nói ông là tay ăn chơi lên không được mặt bàn, nhưng lại có người nói ông có phong thái danh sĩ Ngụy Tấn, quả nhiên phong lưu không kềm chế được.
Thu Tử Thiện trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, hiển nhiên cô không có cách nào đem ông chú mới ra biển câu cá về và người trong truyền thuyết kia liên hệ cùng một chỗ.
Lạc Thiên nhìn thoáng qua con trai nhà mình, cười cười: "Mẹ con đã bắt bố ở nhà một tuần rồi."
"Mới tháng trước bố đi kiểm tra thấy tim có vấn đề đấy, bố cũng nên nghe lời bác sĩ dặn đi."
Lạc Thiên chẳng hề để ý đến mấy lời vô nghĩa của con trai, ngược lại cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện hỏi: "Cô bé, cháu tên là gì?"
"Chào bác, ngài khỏe, cháu tên là Thu Tử Thiện," Thu Tử Thiện có chút xấu hổ nói.
"Đừng có kêu bác này bác nọ thế, không được kêu ta già như thế, " Lạc Thiên mỉm cười nói: "Cho dù ta cùng thằng nhóc này đi trên đường, các cô gái nhìn ta cũng không ít hơn nó đâu."
Thu Tử Thiện nghẹn cười, lại không biết trả lời thế nào.
Lúc này, hải sản được mong chờ cuối cùng cũng được bà chủ bưng ra.
Bà chủ kêu một tiếng cẩn thận, sau đó đặt một cái nồi lớn lên bàn. Bà chủ nhìn thoáng qua Lạc Thiên, có vẻ quen thuộc chào hỏi: "Lão Lạc ra biển trở lại rồi à? Hôm nay thế nào?"
Lạc Thiên có chút thất vọng lắc lắc đầu, nói: "Không tốt lắm. Được vài con nhỏ nhỏ thôi."
Bà chủ bước lại nhìn thoáng qua cái thùng dưới chân bàn, cũng bĩu môi nói: "Đúng là không được tốt lắm, nếu không anh đừng mang ra chợ bán, cứ để lại cho tôi đi. Giá cả anh cứ yên tâm, chúng ta đều là người quen cả."
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được."
Có lẽ hôm nay đã bị đả kích đủ nhiều rồi, cho nên lúc Thu Tử Thiện trông thấy Lạc Thiên mặt mày hớn hở cầm năm mươi đồng tiền bà chủ đưa cho, còn vui rạo rực bỏ vào trong bóp da Hermès của mình, cô không chút cảm giác, thật sự, một điểm kinh ngạc cũng không có.
Lạc Ngạn lại càng thêm bình tĩnh, anh lấy đũa gắp một cái sò biển vào chén Thu Tử Thiện, nói: "Sò biển ở đây là tuyệt nhất, hương vị khỏi phải nói."
"Bà chủ, lấy thêm cho tôi một bộ bát đũa," Lạc Thiên chẳng chút khách khí nói với bà chủ đang bận rộn bên trong.
Bà chủ nhanh chóng cầm thêm bát đũa ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện, tiếp theo toét miệng cười hỏi: "Tôi nói này lão Lạc, cô bé này không phải là con dâu của anh chứ?"
Lạc Thiên cười hớ hớ tiếp nhận bát đũa, một chút cũng không che giấu nói: "Tôi cũng không biết nữa, nếu không chị giúp tôi hỏi thằng nhóc này một chút xem?"
Bà chủ quán giống như tiếp nhận được thượng phương bảo kiếm, lập tức tò mò hỏi: "Tiểu Lạc, đây thật là nàng dâu của cháu sao? Chậc chậc, mấy tuổi rồi, có phải hơi nhỏ không, tôi thấy hình như còn chưa trưởng thành nữa."
Thu Tử Thiện lúc nãy đã ở trong tình trạng hỗn độn trong gió, ngồi im lặng ăn đồ ăn của mình.
Lạc Ngạn nhìn thoáng qua người đối diện vẫn im lặng ăn, ngẩng đầu cười nói: "Không phải."
Bà chủ có chút thất vọng ừ một tiếng, sau đó lại muốn nói chuyện. Nhưng Lạc Ngạn lại mở miệng: "Chỉ là tạm thời không phải."
Chỉ là tạm thời không phải?
Thu Tử Thiện đang bỏ một miếng thịt sò chấm mù tại vào miệng, không cẩn thận một cái nước mắt lập tức chảy ra.
Lạc Ngạn một bên cầm khăn tay một bên thản nhiên nói: "Còn cảm động như vậy sao?"
Thu Tử Thiện lần này là thực khóc.
--- ------ ---
Thời điểm Thu Tử Thiện mang theo đôi mắt gấu mèo xuất hiện dưới lầu, Thu Tử Hàn đã ngồi sẵn trên bàn cơm. Cậu nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện có chút mệt mỏi, muốn hỏi cô vài câu, nhưng thấy mẹ đang ngồi đó, nên cũng không nói gì.
Đợi hai người ra khỏi cửa, cậu mới hỏi: "Thu Tử Thiện, chuyện này chị tính làm như thế nào?"
"Chuyện gì?" Thu Tử Thiện có chút kỳ quái nhìn cậu, đứa nhỏ này mới sáng tinh mơ đã bị sao vậy?
"Tối hôm qua tôi nhìn cả đêm, bình luận về chị trên mạng giống như càng ngày càng nhiều." Thu Tử Hàn tức giận nói.
Thu Tử Thiện không lắm để ý nói: "Chị đã sớm đoán được. Loại chuyện này em càng ra sức xóa nó lại càng lan rộng, bọn họ ngược lại càng lập ra nhiều topic mới."
"Vậy chẳng lẽ mặc bọn họ chửi bới chị như vậy sao?"
Thu Tử Thiện quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười: "Đương nhiên sẽ không, có điều không phải hiện tại. Nhưng em yên tâm, chuyện này chị đã tìm được biện pháp giải quyết, chị sẽ hung hăng đáp trả những người này."
Giải quyết một sự kiện, kỳ thực cũng không cần hoàn toàn theo chính diện phóng ra. Thu Tử Thiện hiểu được, lúc này cô bị người chụp hình cùng quay video, cho dù ra mặt nói là hiểu lầm, chỉ sợ mọi người cũng sẽ không tin tưởng. Đã như vậy, không bằng đem bộ mặt thật của Hà Minh Châu xốc lên cho mọi người xem.
Lúc tới công ty, Thu Tử Thiện liền phát hiện bất luận là lúc cô ra vào thang máy, đều sẽ có người ở phía sau to nhỏ.
Từ lúc ảnh chụp của cô bị khui ra ánh sánh, thì chuyện cô thực tập tại Trung Vực cũng không còn là điều bí mật.
Thời điểm cô chuyển đồ đến lầu 19, vừa ra cửa liền nghe loáng thoáng có tiếng hai người trò chuyện.
"Vị đại tiểu thư này tính tình hình như cũng không tệ lắm, mới nãy cô ấy còn cười với tôi kìa."
"Cô thì biết cái gì, chỉ toàn là giả vờ giả vịt thôi, cô cũng không nhìn xem cô ta đối xử với Tần San San và Hà Minh Châu như thế nào."
"Mệt cho cô đi làm tại công ty giải trí, ảnh chụp trên mạng có thể tin hoàn toàn sao?"
Thu Tử Thiện cong khóe miệng cười cười.
Sau khi cô trở về văn phòng, liền lấy máy tính mở ra bưu kiện mà thám tử đưa. Thám tử tư đương nhiên sẽ có chút bản lĩnh, mà thám tử tư này là do Hứa Kiều Na đặc biệt đề cử với cô, tự nhiên là có chỗ hơn người.
Đến buổi chiều, Thu Tử Thiện đã thu được một tập thư, sau khi cô mở ra, liền trông thấy trong bưu kiện viết thông tin về email, QQ cùng với mật mã Weibo của Chu Tuấn Thanh, ngay cả thông tin mật mã của Hà Minh Châu cũng được liệt kê.
Chu Tuấn Thanh cũng đang thực tập tại bộ phận thị trường, giữa trưa hôm nay Thu Tử Thiện còn nghe Thu Tử Hàn oán giận qua, Tổng giám bộ phận thị trường có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD (obsessive compulsive disorder), hơn nữa trong lúc họp yêu cầu mọi người đều phải tắt điện thoại, một khi bị phát hiện trong lúc họp mà nghịch di động sẽ bị điểm danh.
Canh lúc bộ phận thị trường họp, Thu Tử Thiện liền nhanh chóng cầm lấy di động đăng nhập vào weibo của Chu Tuấn Thanh.
Đầu tiên cô gửi một tin nhắn đến Hà Minh Châu hỏi: "Tại sao? Minh Châu?"
Nhưng qua hồi lâu cũng không thấy có trả lời, Thu Tử Thiện liền hiểu được chị ta hiện không có trên mạng.
Vì thế lập tức chuẩn bị dùng di động nhắn tin cho Hà Minh Châu, đầu tiên cô dùng số của Chu Tuấn Thanh nhắn một tin nhắn: "Minh Châu, em yên tâm, mặc kệ thế nào, anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em bảo vệ em."
Thu Tử Thiện lại ý đồ bắt chước giọng điệu của Hà Minh Châu, viết: "Tuấn Thanh, anh đừng nói như vậy, anh là bạn trai của Tần Tinh, em không hy vọng chính mình trở thành gánh nặng của anh."
Sau khi gửi xong, Thu Tử Thiện lại dùng tài khoản Tuấn Thanh phát ra một câu cuối cùng: "Anh biết mình thực có lỗi với Tần Tinh, nhưng người mà anh thật lòng yêu là em."
Đợi sau khi gửi đi mấy cái tin nhắn, cô nhanh chóng chụp lại màn hình điện thoại, sau đó lập tức xóa bỏ hai khung đối thoại của hai cái tài khoản trên, rồi nhanh chóng thoát khỏi hai tài khoản này.
Thu Tử Thiện nhìn lại ảnh chụp đoạn đối thoại, nếu Tần Tinh nhìn thấy thì sao nhỉ?
Có điều vì để phòng ngừa ảnh chụp không đủ lực thuyết phục, Thu Tử Thiện lại nhanh chóng cầm lấy di động chuẩn bị ở trên mạng nặc danh đặt hàng một vòng cổ kim cương, vốn cô chuẩn bị đặt một vòng cổ kim cương Cartier, nhưng lại suy xét đến hoàn cảnh hiện tại của Chu Tuấn Thanh, cuối cùng vẫn là đặt hàng một cái từ Hongkong.
Ở ô điền số điện thoại, cô ghi lại số của Tần Tinh. Và tất nhiên chỗ người đặt hàng ghi là Chu Tuấn Thanh.
Đợi khi Tần Tinh phát hiện đồ vốn thuộc về mình lại được đeo trên cổ Hà Minh Châu, không biết cô ta có muốn bóp chết Hà Minh Châu hay không?
Còn Hà Minh Châu có chịu đeo vòng cổ này hay không? Thu Tử Thiện một chút cũng không lo lắng.
Ba ngày sau, Thu Tử Thiện tại tầng hai mươi ngẫu ngộ Hà Minh Châu, trông thấy trên cần cổ thon dài của ả đeo một chiếc vòng cổ kim cương, mà chiếc vòng cổ này ả đeo cũng rất đẹp đấy.
Khi Thu Tử Thiện trở lại bàn làm việc của mình, liền lấy điện thoại dự phòng gửi cho Tần Tinh tấm ảnh chụp đoạn hội thoại kia.
Lại gửi kèm theo tấm ảnh chụp mới nhất, đó là tấm ảnh Hà Minh Châu đeo chiếc vòng cổ.
Tác giả :
Diệp Hiểu Tình