Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Chương 51: Huấn luyện thực chiến (2)

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 51: Huấn luyện thực chiến (2)

Edit: Rika

“Còn có một ngày một đêm, muốn đi tiếp hay muốn nghỉ ngơi?" Đứng giữa trời, Dịch nam Phong bỗng nhiên hỏi câu này, sau đó xoay lại nhìn mọi người.

“Đi thôi, đợi tới đích rồi nghỉ ngơi luôn" Thái Ân mở miệng nói, bởi vì dù sao bọn họ cũng có một người bị thương, vết thương của anh bạn người Canada cần sớm xử lý tốt một chút.

Ánh mắt chuyển tới hai người còn lại, 1015 gật đầu, Giản Lân Nhi cũng gật đầu. Sớm hoàn thành cái nhiệm vụ này, sớm về tới đích là tốt nhất.

“Được, vậy thì buổi tối chúng ta đi, nhưng tôi đoán 5km này sẽ không dễ đi, chúng ta còn chưa gặp hạng mục khó nhất đâu" Tầm mắt chậm rãi quét 1 vòng, Dịch Nam Phong thận trọng nói.

Giải cứu con tin là khó khăn nhất, tập trận địa chiến, phục kích, toàn đội chống khủng bố, khó khăn chồng chất, đã thế còn phải giữ an toàn cho con tin và tính mạng bản thân, đến lúc ấy anh không thể lúc nào cũng bên cạnh Lân nhi, anh sợ có chuyện không may.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Dịch Nam Phong hỏi ý kiến mọi người, đáp án chính là năm người cùng xuất phát.

Lần này không lựa chọn phương thức hành quân gấp gáp, Dịch Nam Phong đi tiên phong, có ý đi chậm lại, hai con mắt giống như ra đa dò xung quanh.

Màn đêm tối đen không thấy bất cứ thứ gì, không khí xung quanh toát ra sự nguy hiểm. Nhưng 1km, 2km, đã sắp tới gần đích, bọn họ vẫn không gặp con tin để giải cứu. Nhíu mày, Dịch Nam Phong khó hiểu, đây không phải là tác phong của Mạn Địch, lão cáo già đó coi trọng nhất là sự hoàn hảo, “Thợ săn" là nơi mà ông ta muốn đào tạo ra những Counter-Strike mạnh nhất.

Lặng lẽ cầm bản đồ nhìn thoáng qua, còn 1km nữa là đến đích, vẫn không có vấn đề gì xuất hiện cả, tất cả mọi người không dám thả lỏng tinh thần.

Đi phía sau cùng, Giản Lân Nhi nuốt nước miếng, cảm giác có một vài ánh mắt đang di động trên người mình, nhìn lên phía trước thấy Dịch Nam Phong, vẫn không có động tình gì cả, cô âm thầm trách mình không có tiền đồ, khẩn trương tới mức bị ảo giác.

Nhưng, đúng là không phải ảo giác. “Oanh. . ." một tiếng, trước mắt liền xuất hiện một tòa nhà hai tầng tàn tạ. Từng viên đạn dày đặc từ cửa sổ bắn ra không ngừng, bọn họ cư nhiên đặt phục kích cách mấy trăm mét.

Dịch Nam Phong cả kinh, suy nghĩ trong đầu đảo quanh, Mạn Địch từ khi nào đã tìm được cộng sự cùng kỹ thuật che chắn tốt đến như vậy? Kỳ thật Dịch Nam Phong cùng tổ với bọn họ quả thực không hay ho, lấy ý tưởng của Mạn Địch, và suy nghĩ cuồng vọng của Dịch Nam Phong, các tổ khác chưa chắc đã tới nhanh như thế, mà ban ngày muốn làm công tác ẩn núp cũng rất khó, ẩn núp trong bóng đêm là tốt nhất. Nhưng ai ngờ, tổ của Dịch Nam Phong lại lựa chọn thời điểm ban đêm mà đi, chẳng trách nãy giờ Giản Lân Nhi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

“Tìm nơi ẩn nấp cho tốt" Rống lớn một tiếng, tổ của Dịch Nam Phong liền nhanh chóng núp đi. Tiếng súng vừa rồi chính là lời nhắc nhở bọn họ, nếu như thực chiến trên chiến trường, bọn họ phỏng chừng đã xuống địa phủ báo danh.

Thật vất vả tìm được một bức tường để núp vào, Dịch Nam Phong nương theo ánh lửa mới phát hiện nơi này dĩ nhiên là một thôn trang nhỏ bị bỏ hoang, đối với bọn họ địa hình này càng bất lợi, địa hình càng có nhiều chướng ngại, bọn họ càng khó tiếp cận con tin, như vậy với việc đạn dược không đủ, bọn họ cũng đã thiệt thòi lắm rồi.

“Đợi lát nữa Thái Ân cùng tôi từ phía sau vòng đi qua, 1015 mang theo 1017, 1047 ở phía trước, nghĩ biện pháp dụ dỗ hỏa lực của đối phương, hiện tại, mọi hành động đều nghe theo sự chỉ huy của 1015, hiểu chưa?" Nhìn chằm chằm vào Giản Lân Nhi và 1017, Dịch Nam Phong nghiêm túc nói, lão già này cáo thật, vì biết có Dịch Nam Phong nên Mạn Địch đã tự ý sửa lại phương án huấn luyện.

“Đã hiểu!" Hai người đồng thanh đáp.

“Tốt, bảo trọng" Lúc này, Dịch Nam Phong có cảm giác trở lại mười năm trước kia, lúc đó, Mạn Địch cũng nói như thế với anh, bay giờ anh dùng lời này nói với mọi người, hơn nữa còn có bảo bổi mà anh cần bảo vệ.

1015 trịnh trọng gật dầu, hiểu được đây là phân bố lực lượng tốt nhất. Thực lực mạnh nhất dĩ nhiên là Dịch Nam Phong, tất nhiên cũng chọn cho mình đường khó khăn nhất, mà giữa mình và Thái Ân, hiển nhiên là mình thích hợp ở nơi này làm chỉ huy tạm thời. Thái Ân đi hỗ trợ Dịch Nam Phong, nhìn thoáng qua Lân Nhi, liền hiểu được nhiệm vụ của mình.

Mang theo một cỗ nồng đậm mùi thuốc súng, bàn tay to của Dịch Nam Phong đưa lên lau mặt cho Lân Nhi, vén những sợi tóc rối qua tai, không nói mọt lời, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô “Ngoan, chờ anh, bảo vệ tốt chính mình". Nếu như có thể, Dịch Nam Phong đương nhiên lựa chọn ở lại bên cạnh Lân nhi, kỳ thật anh hoàn toàn có thể làm như vậy, thế nhưng, anh tựa hồ không làm thế, anh không nên quá bảo bọc cô, nên để cô tự làm chủ chính mình.

Giản Lân Nhi nhìn anh, trong lúc nhất thời không hiểu rõ cảm giác trong lòng là gì, trên chiến trường, trong đêm tối truyền lại một ánh mắt động lòng người, phía sau, Giản Lân Nhi có cảm giác, chưa từng có lần nào anh và cô lại tình cảm như thế này.

Không phải chỉ là huấn luyện thôi sao, hai người này lại giống như sinh ly tử biệt vậy, nhưng chỉ có Dịch Nam Phong mới biết, hằng năm người chết ở đây không ngừng, Mạn Địch tuy không thể làm bị thương tới anh, nhưng anh lại sợ trong lúc không có anh ở đây, Lân nhi phải làm sao đây?

“1017, nơi này giờ giao cho cậu, đi thu hút sự chú ý của bọn họ, ok?" 1017 gật đầu.

“1047, bên tường bên kia là chuồng bò, là vị trí ẩn thân, nhớ kỹ, chỉ còn một chút nữa thôi, mặc kệ như thế nào, nhanh chóng rời vị rí, tìm một nơi thật tốt để ẩn nấp, tìm điểm bắn, ok?" Giản Lân Nhi gật đầu, tìm vị trí tốt cho mình.

Bóng người phía trước vừa động, tiếng súng trên lầu hai lại tiếp tục dâng lên, 1015 và Dịch Nam Phong dáng người giống nhau, động tác như nhau, liên tiếp bắn trả lại phục kích viên, Mạn Địch cứ nghĩ Dịch Nam Phong ở trước, thế nhưng Dịch Nam Phong lại ở ngay dưới chân mình.

Tuần tra phía trước, ghìm súng từ phía sau đi lên, Dịch năm Phong lặng lẽ quan sát, nắm rõ tình huống xung quanh. Sau đó bả Thái Ân tuần tra ở lầu một, mình thì đi tìm con tin, trực giác mach bảo, Dịch Nam Phong cho rằng trọng điểm nằm ở lầu hai, thế nhưng vẫn kêu Thái Ân quan sát thật kỹ.

Một tay nâng vũ khí võ trang hạng nặng lên, hôn lên báng súng,, lặng lẽ ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiếp tục tìm kiếm, trong đầu Dịch Nam Phong, nghĩ đã đến lúc mấu chốt , tìm thấy con tin rồi giải cứu.

Leo lên đến lầu hai, Dịch Nam Phong đã đánh ngã bốn người, vừa nhấc đầu ‘Sưu’ một tiếng, viên đạn xẹt qua đầu, anh liền xoay người phản xạ bắn lại theo hướng bắn ra ‘Oành’ một tiếng, có người ngã xuống, đồng thời tiếng bước chân vang lên càng nhiều. Thầm mắng trong lòng, Dịch Nam Phong biết đã đến lúc khổ chiến.

Lắc mình tiến vào một góc, ngừng thở, đột nhiên lăn ra ngoài, bắn liên tiếp, vài người ngã xuống.

Phía bên 1015, đột nhiên nghe được tiếng súng trong tòa nhà, biết Dịch nam Phong đã vào bên trong, hơn nữa đã bị phát hiện, liền nói “1017 lưu lại, 1074 đi theo tôi". Quyết đoán chọn phương hướng, hai người vọt vào bên trong, dưới ánh đèn mờ nhạt, Giản Lân Nhi phát hiện ra góc áo của Thái Ân. Trên lầu hai lại phát ra tiếng nổ lớn, biết Dịch Nam Phong một mình ứng phó nhiều người như thế, trong lòng liền lo lắng.

Ánh mắt lạnh lẽo, không nghĩ tới đây có phải là huấn luyện hay không, xung quanh toàn kẻ địch, không chó ý nhân từ, nâng súng lên ngắm bắn, bước từng bước nhỏ. Ba người liên thủ lại, nhanh chóng chạy lên lầu hai.

“Cẩn thận!" Vừa mới đi lên, liền thấy một viên đạn bắn ở phía sau lưng Dịch Nam Phong, theo bản năng Giản LÂn Nhi hô lên, cảm thấy tim minh nháy mắt đã ngừng đập.

Không hề quay đầu lại, thân hình vừa chuyển, quẹo vào một tấm cửa gỗ, súng trong tay Giản LÂn Nhi đã bắn, mục tiêu chính giữa, bốn người chia làm hai tổ, lấy trung tâm cầu thang mà hành động.

Lúc này, Giản Lân Nhi đi phía sau Dịch Nam Phong, Dịch Nam Phong đi tới, Giản LÂn Nhi núp người, có đôi khi nghe thấy âm thanh viên đạn xuyên qua cơ thể, lần đầu chứng kiến hình ảnh máu me như thế, Dịch Nam Phong sợ cô không thích ứng được, thế nhưng anh lại phát hiện ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh lẽo, thời điểm giương súng lên bắn cũng không hề nương tay.

Đợi cho hai người rốt cục đi vào một căn phòng,một vài người mang mặt nạ màu đen mang theo Mạn Địch ra ngoài, nhìn Mạn Địch vẻ mặt thoải mái, Dịch Nam Phong thầm nghĩ, ai sẽ tin con tin lại có cái dạng này.

“Lão già, chơi vui quá nhỉ, còn tự thân xuất mã nữa chứ" Dịch Nam Phong ở bên ngoài cao giọng nói.

Mạn Địch không nói lời nào, chờ Dịch Nam Phong vào “cứu" mình.

Người ở trong phòng, chỉ có thể nhìn, bọn họ đâu ngu gì mà bước vào để mình bị bắn thành tổ ong vò vẽ? Đơn giản là phòng này có một tấm ván gỗ ngăn cách, đứng ở cửa, ý bảo Lân nhi tiếp tục nói chuyện, Dịch Nam Phong vòng qua, chạy lên trước, đá chân, cửa gỗ bị vỡ tung.

Thừa lúc bên trong rối loạn, Giản Lân Nhi nhanh chóng vòng đến cửa chính, hạ gục hai người bên trong.

Lần này Mạn Địch tự thân xuất mã xem như cấp cho Dịch Nam Phong một cơ hội, không có băn khoăn khi giải cứu con tin, Dịch Nam Phong biết phải làm gì, ‘kẻ bắt cóc’ không dám làn gì ‘con tin’ Mạn Địch, cũng không sợ trực tiếp giết người, nhanh chóng nổ súng, sau 1 phút, chỉ còn có ba người.

“Này, cậu xem đi, xem đi, phạm quy nha, làm tổn hại tính mạng con tin" Mạn Địch căm giận nói.

“Mạng của ông còn là được" Nói xong câu này Dịch Nam Phong liền kéo Lân Nhi chạy theo hướng khác, tiếng súng bên kia vẫn còn, để lại Mạn Địch tức giận đến thổi râu trừng mắt, đấu cùng tiểu tử này, chẳng bao giờ ông dành được chiến thắng cả.

Giản Lân Nhi vạn vạn không thể tửng tượng được trong căn cứ tìm được một cậu bé, thấy cậu bé bị cột vào trong góc với bộ dáng sợ hãi, Dịch Nam Phong không kịp ngăn cô lại.

Vài người chạy phía sau nổ súng, con tin không có ở bên kẻ bắt cóc, ba người thu hút sự chú ý, Giản Lân Nhi thuận lợi chạy tới bên cạnh cậu bé, thời điêm ngồi xuống cởi trói cho cậu, vị trí sau lưng liền lộ ra.

Hai bước lớn đi tới, một cước đá một cái ghế, đợi cho tiếng động vang lên, thân hình Dịch Nam Phong lay động, ôm cậu bé đi tới, Giản Lân Nhi phát hiện chiến sự đã gần xong.

Đi theo mọi người xuống dười, Giản Lân Nhi có điểm hưng phấn, thấy Thái Ân ôm đứa bé trong tay, Mạn Địch tự động trở về đích, có có vài mét, tổ của bọn họ đã chiến thắng, trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi phát hiện sắc môi anh trắng bệch.
Tác giả : Xá Niệm Niệm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại