Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Chương 50: Huấn luyện thực chiến
Edit: Snow
Beta: Rika
“Oa nhi, mau lên đây!" Trên mặt nước, màu hồng nhanh chóng lan ra, Thái Ân đứng bên bờ hô to. Giản Lân Nhi ở dưới nước, nước ở trong phao đã quá nhiều, cảm giác dòng nước dao động nhỏ, rõ ràng mạch nước ngầm truyền tới, biết nếu không đi lên, cho dù căn cứ phát hỏa tiễn đến, cũng cứu không được cô, nắm chặt thanh mã tấu, cô nhanh chóng đến bờ.
Đã là ngày thứ sáu, lại có một ngày, bọn họ đi ra đạt mục đích, nhưng, phục kích trong truyền thuyết vẫn chưa bắt đầu, hơn nữa, không hay ho là, bọn họ còn gặp cá sấu.
Bất quá, qua hơn mười phần thi tiểu đội bọn họ ai cũng đã bị thương, Giản Lân Nhi không biết các tiểu tổ khác có phải hay không cũng gặp phải các loại thực vật gây khó dễ, nhưng là tiểu tổ các cô, lúc này đã bị thiên nhiên làm cho mệt rã rời, có lẽ đây cũng là kế hoạch mà huấn luyện viên định đến.
Một tay ôm miệng vết thương của người Canada, Dịch Nam Phong hướng tới 1015 hô to “Cậu, còn chưa lên, đứng chờ chết sao?"
Vừa lên bờ Giản Lân Nhi phát hiện 1015 còn đang không ngừng áp sát cái đuôi ở phía sau động, cố gắng không để phát ra tiếng động, nắm thật chặt đao trong tay, toàn thân vận sức chờ phát động, chờ một tình huống không tốt liền nhảy xuống.
“Đừng nhúc nhích!" Dịch Nam Phong thoáng nhìn qua Giản Lân Nhi cảnh cáo, anh không hi vọng cô đi xuống đối mặt với sinh vật hung mãnh như vậy, về phương diện khác, anh cũng tin tưởng 1015 có thể đi lên.
Quyết đoán rút đao, quay người bước hai bước lớn “Lui ra sau". Dịch Nam Phong quát một tiếng, sau đó Thái Ân tiếp nhận 1017 từ tay Dịch Nam Phong che miệng vết thương giúp hắn, vài người phía sau lui lại mấy bước, nhanh chóng hoạt động, “Oành" một tiếng, trên bờ bắn ra hồng hoa, , tựa hồ là 1015 vừa mới giết kia, ánh mắt bọn họ thẳng tắp nhìn chằm chằm về mấy phương hướng.
“Đi". Lại bổ nhất thương, xoay người hỗ trợ kéo 1017 rời khỏi nơi này.
“Dừng lại." Chạy mấy trăm mét, Dịch Nam Phong ra hiệu cho mọi người dừng lại. “Phải xử lý cho anh ta một chút." 1017 đã muốn hôn mê, sắc mắt trắng nhợt, máu ở động mạch chảy quá nhanh, miệng vết thương cũng không lớn, nhưng máu mất đã khá nhiều. Cá sấu là loài bò sát, trên bờ trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể có cuộc sống tự nhiên, hơn nữa tâm lý báo thù rất mạnh, vừa rồi ngăn lại 1017 cầm máu, Dịch Nam Phong sợ đàn quái thú này lên bờ đi đến, chạy thật xa nhìn lại, phát hiện trên bờ quả thực có mấy con.
Lúc này, mọi người đi cũng đã xa, đem người Canada đặt trên mặt đất, chung quanh miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm độc, ánh mắt Dịch Nam Phong quan sát xung quanh, thấy có hoa hồng xòe ô, mắt liền sáng lên, anh nhanh chóng đi đến, một đao liền nhổ lên một cụm, tiến hành bài chế một loại thuốc gì đó. Xoa xoa trên mặt đất, đối với mặt bùn ầm ẩm ướt không thèm nhìn lấy một cái, dùng miệng cắn ra làm ba miếng.
“Đây là gì?" Nhìn Dịch Nam Phong từ miệng chuyển cho 1017, Giản Lân Nhi rốt cục nhịn không được hỏi một câu, hai người khác trong tiểu đội ánh mắt cũng ngập tràn nghi vấn.
“Tam thất." Nói một câu, Dịch Nam Phong lại cắn một miếng, đem miếng tam thất dính đất ẩm ướt cũng cắn vào, sắc mặt không chút thay đổi nhai nát nhổ ra đắp vào vết thương cho 1017. Sau đó bỏ vạt áo chính mình băng bó vết thương cho 1017.
“Mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh ta không có việc gì đâu." Sau khi nằm xuống, Dịch Nam Phong chậm rãi thở hắt ra, mới vừa rồi lúc thấy Giản Lân Nhi xoay tròn đao trên tay lúc tấn công cá sấu, lúc đó trong lòng anh không thể nói rõ là tư vị gì, có một chút yên tâm, nhiều hơn chính là kinh ngạc, còn có một chút gì đó không biết tên, anh có chút nhớ nhung ý niệm chỉ tránh chính mình làm hại đến cô.
Không biết tam thất là gì, nhìn động tác của Dịch Nam Phong, ba người ngoại quốc đều trầm mặc, mấy ngày nay, biểu hiện của Dịch Nam Phong làm cho họ thấy choáng váng, có chút người, cứ việc anh cố ý không biểu hiện hết khả năng của mình, nhưng là trên người toát ra gì đó, không tự giác làm cho con người ta sinh ra cảm giác cảm phục, hiển nhiên, Dịch Nam Phong là người như thế.
Giản Lân Nhi biết là tam thất, cho dù cô không muốn biết, ở tivi quảng cáo cũng làm cho cô biết. Nhưng tivi nói khoa trương như vậy, có thể nói là “Vô cùng quý giá" gì đó, đủ để thuyết minh thuốc này quả thậy có thể vào được mắt thầy thuốc. Nhân sâm bổ khí đệ nhất, tam thất bổ huyết cầm máu đệ nhất, đồi với hoàn cảnh yêu cầu khắc nghiệt, không nóng không lạnh, có thể ở trong này phát hiện bảo bối, trông Dịch Nam Phong cũng có chút kinh ngạc.
Quả nhiên, không bao lâu sau, máu chậm rãi không chảy, Giản Lân Nhi nhìn Dịch Nam Phong một lúc lâu, mấy ngày nay, cô gặp một Dịch Nam Phong mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp, còn có bao nhiêu về anh mà cô chưa biết, cùng lúc đó Dịch Nam Phong cũng đang suy nghĩ còn có bao nhiêu điều về bảo bối nhà mình mà anh chưa được biết.
“Đi thôi, tôi không sao đâu." Dẫn đầu đứng lên, 1017 vỗ về bên cạnh cây hướng về phía trước đi.
Lần lượt đứng dậy,Dịch Nam Phong đứng lên, đang muốn nói chuyện thì “Sưu sưu" hai viên khỏa đạn nghênh diện đánh lại.
“Tìm chỗ ẩn nấp." Dịch Nam Phong vung đầu, tình huống lần này gặp phải có chút không đúng, tất cả đều phát sinh trong một ngày, lúc này bọn họ gặp phục kích Dịch Nam Phong nghĩ rằng trong chốc lát giải cứu con tin cũng ở phía sau, nhưng mấu chốt là lúc này trong tiểu tổ của bọn họ có người bị thương.
Cùng lui lại một chút, tầm mắt khẽ quan sát, Dịch Nam Phong tựa vào mặt sau của một cây đại thụ, củng cố lại tinh thần, trở lại cảm giác của mười năm về trước, phía sau Dịch Nam Phong , lặng lẽ dâng lên một dòng máu hưng phấn, xương cốt rung động, nam nhân này có một bộ mặt khác đi ra.
Thân thể theo bản năng theo lời nói của Dịch Nam Phong, cũng giao thân xác giấu ở một gốc cây đai thụ, trong lồng ngực trái tim đập mạnh, trận huấn luyện thực chiến này thực quá mạnh mẽ, lần đầu được trải qua loại này, Giản Lân Nhi bắt đầu khẩn trương.
Hiển nhiên không phải lần đầu ba người phản ứng vô cùng nhanh chóng, 1017 bị thương cũng ngay tại chỗ lộn vòng đem chính mình ẩn nấp kín đáo.
Giống nhau vừa hai tiếng thương vang như bọn họ thấy, lúc này rừng rậm nguyên thủy vô cùng bình tĩnh, không khí biến hóa kỳ lạ, Giản Lân Nhi ngừng thở, đầu tựa vào cây. Phía sau, có kinh nghiệm thực chiến cùng không có kinh nghiệm thực chiến đến đây liền phân cao thấp, bởi vì Giản Lân Nhi không kiềm được sự tò mò, muốn nhìn xem đây là tình huống gì.
“Đổi vị trí!" Rống lớn một tiếng, không còn kịp rồi, một viên đạn thẳng tắp đánh lại, nghẹn một hơi, một cước đá ra, sau đó cõng tiếp viện phụ trọng, thân mình mảnh khảnh bị trang bị đánh vừa vặn, viên đạn quá sát thân cây khi đi qua để lại dấu vết thật sâu, vài người còn chưa kịp thở, lại một loạt đạn dày đặc bay đến.
“Hưu hưu…" Âm thanh tiếng đạn vang lên, còn có mấy đoàn tiểu hỏa, khói thuốc súng bắt đầu tràn ngập.
“Mọi người tạm thời không cần cử động". Đè thấp thanh âm, Dịch Nam Phong nói ngay khi thấy động tác của 1015. Bọn họ không biết đối phương phục kích nơi nào, họ chỉ chọn vài điểm bắn, hiện tại trăm ngàn lần không thể di chuyển đi bất cứ đâu, bằng không bọn họ sẽ bị thương.
Nhìn Dịch Nam Phong liếc mắt một cái, 1015 liên tục lộn ngược ra sau, liền đứng ở bên cạnh Lân Nhi, còn Giản Lân Nhi đang quỳ rạp trên mặt đất cũng không dám cử động, âm thanh viên đạn bay qua làm cho toàn thân ngay cả tóc gáy cũng dựng lên.
Nhanh chóng kéo Lân Nhi trốn ở phía sau thân cây, tâm Dịch Nam Phong lặng lẽ đi xuống.
“Thái Ân, hướng ba giờ bắn cho bị thương, sau đó dời đi." Thái Ân với khuôn mặt lúc nào cũng yên tĩnh bây giờ cũng trở lên rất lạnh, sạch sẽ lưu loát thả đạn, một thân hình rơi xuống cách họ năm thước.
Quả nhiên, cường đại hỏa lực đánh tới, mới vừa rồi còn ẩn thân, thân cây nhanh chóng cháy đen.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của hỏa tiễn, nhìn như không phân biệt được viên đạn phóng tới từ đâu, nhưng Dịch Nam Phong vẫn là cảm giác mình thấy được gì đó, bắn thử một viên đạn, rõ ràng là có liên tiếp bốn hỏa tiễn từ những phương khác nhau đi tới.
“1017, hướng một giờ phía trước chếch 70 độ bắn." Bởi vì ngồi dưới đất, Dịch Nam Phong phát hiện dù đả thương thế nào cũng phải từ chỗ bị bắn bắn ra là không thể.
Gật đầu khẳng định ý bảo mình có thể đi, 1017 động cò súng, sau đó một món đồ chơi từ phi cơ trực thăng rớt xuống dưới. Ngồi ở giữa không trung, Mạn Địch đen mặt “ Tên tiểu tử đáng chết."
Người Canada dựng thẳng ngón tay cái, Dịch Nam Phong trong lòng nhanh chóng vạch ra phương án tác chiến.
“1047, cậu cùng 1017 ở tại chỗ này che giấu cho chúng ta, hiểu không?" Giản Lân Nhi gật đầu.
“1015, che giấu tôi cùng Thái Ân, Thái Ân cùng tôi, tôi trái cậu phải, hiểu chứ?" Mọi người gật đầu, phía sau Dịch Nam Phong cho người khác không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Thành một cái cầu thang, Dịch Nam Phong và Thái Ân đi đầu, 1015 ở bên trong, Giản Lân Nhi và người Canada ở sau cùng.
“Tốt, hiện tại kiểm tra đạn của chính mình, bỏ lại trang bị, mang theo đạn bổ sung, xem tôi thủ thế, chuẩn bị hành động, mọi người hiểu không?"
Âm thanh lạp đạn vang lên, hai ngón tay cũng chỉnh sửa lại trang phục một chút làm động tác xuất phát, Dịch Nam Phong dẫn đầu mọi người đi, khom người tiến lên đồng thời nâng cánh tay, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phía sau lưu lại một vóc dáng đạn hạ xuống.
Người này động tác nhanh đến nhân viên mai phục phục kích không kịp điều chỉnh tốc độ, điểm bắn đã qua đi, dựa vào cảm giác bắn ra viên đạn, cảm giác hỏa lực rõ ràng tiến về sau bị yếu, Dịch Nam Phong khóe miệng nhếch lên.
Bên kia Thái Ân, cũng là xới đất bắn, tuy là động tác không nhanh như Dịch Nam Phong, nhưng là tốc độ cũng đủ trốn tránh viên đạn, hai người ở phía trước xung phong, 1015 ghìm súng ở phía sau, theo hỏa điểm không ngừng nổ súng, Giản Lân Nhi kéo1017, mặt băng bó cũng là theo phương hướng của mọi người đi tới.
“Oành." “Đáng chết.". Nhìn màn hình trước mắt một mảnh lửa cháy, Mạn Địch chỉ biết trận này chiến sự không có mở đầu cũng đã xong.
Không quen thì không biết trận này đại hỏa thế nào diễn ra, nhưng 1015 biết.
1015 biết Dịch nam Phong hôm trước buổi tối làm sao chậm chạp không ngủ, nam nhân này thế nhưng lại tạo ra viên đạn hỏa dược, cầm đạn chỉnh thành tán hỏa dược cao, vừa rồi định là bắn ra tự chế hỏa dược bao, chẳng lẽ Dịch Nam Phong biết bọn họ nhất định sẽ gặp phục kích ở chỗ này? Kỳ thật Dịch Nam Phong còn thật không biết ở nơi nào bọn họ sẽ gặp phục kích, chẳng qua là sớm chuẩn bị một chút, nghĩ chẳng may có gặp thì để lại hỏa, kết quả đúng là gặp thật.
Phục kích chiến thắng thắng lợi, không phải tiêu diệt toàn bộ hỏa lực đối phương, mà là đột phá một con đường, cho nên Dịch Nam Phong phòng cháy sau chuyển phương hướng quyết đoán chạy, người này lựa chọn vĩnh viễn là dùng ít biện pháp.
Vùi đầu chạy như điên, đợi cho đến khi rời xa ánh lửa, trời đều đã tối đen. Phía sau, Giản Lân Nhi mở bản đồ, phát hiện bọn họ còn không đến 5km.
Quay đầu xem rừng rậm nguyên thủy, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, lặng lẽ thở ra, xoa xoa đầu, mới vừa rồi Giản Lân Nhi là lần đầu tiên tham gia thực chiến.
Dịch Nam Phong không nói gì, đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì, Giản Lân Nhi cảm thấy có quyển sách cô vẫn không đọc được.
Beta: Rika
“Oa nhi, mau lên đây!" Trên mặt nước, màu hồng nhanh chóng lan ra, Thái Ân đứng bên bờ hô to. Giản Lân Nhi ở dưới nước, nước ở trong phao đã quá nhiều, cảm giác dòng nước dao động nhỏ, rõ ràng mạch nước ngầm truyền tới, biết nếu không đi lên, cho dù căn cứ phát hỏa tiễn đến, cũng cứu không được cô, nắm chặt thanh mã tấu, cô nhanh chóng đến bờ.
Đã là ngày thứ sáu, lại có một ngày, bọn họ đi ra đạt mục đích, nhưng, phục kích trong truyền thuyết vẫn chưa bắt đầu, hơn nữa, không hay ho là, bọn họ còn gặp cá sấu.
Bất quá, qua hơn mười phần thi tiểu đội bọn họ ai cũng đã bị thương, Giản Lân Nhi không biết các tiểu tổ khác có phải hay không cũng gặp phải các loại thực vật gây khó dễ, nhưng là tiểu tổ các cô, lúc này đã bị thiên nhiên làm cho mệt rã rời, có lẽ đây cũng là kế hoạch mà huấn luyện viên định đến.
Một tay ôm miệng vết thương của người Canada, Dịch Nam Phong hướng tới 1015 hô to “Cậu, còn chưa lên, đứng chờ chết sao?"
Vừa lên bờ Giản Lân Nhi phát hiện 1015 còn đang không ngừng áp sát cái đuôi ở phía sau động, cố gắng không để phát ra tiếng động, nắm thật chặt đao trong tay, toàn thân vận sức chờ phát động, chờ một tình huống không tốt liền nhảy xuống.
“Đừng nhúc nhích!" Dịch Nam Phong thoáng nhìn qua Giản Lân Nhi cảnh cáo, anh không hi vọng cô đi xuống đối mặt với sinh vật hung mãnh như vậy, về phương diện khác, anh cũng tin tưởng 1015 có thể đi lên.
Quyết đoán rút đao, quay người bước hai bước lớn “Lui ra sau". Dịch Nam Phong quát một tiếng, sau đó Thái Ân tiếp nhận 1017 từ tay Dịch Nam Phong che miệng vết thương giúp hắn, vài người phía sau lui lại mấy bước, nhanh chóng hoạt động, “Oành" một tiếng, trên bờ bắn ra hồng hoa, , tựa hồ là 1015 vừa mới giết kia, ánh mắt bọn họ thẳng tắp nhìn chằm chằm về mấy phương hướng.
“Đi". Lại bổ nhất thương, xoay người hỗ trợ kéo 1017 rời khỏi nơi này.
“Dừng lại." Chạy mấy trăm mét, Dịch Nam Phong ra hiệu cho mọi người dừng lại. “Phải xử lý cho anh ta một chút." 1017 đã muốn hôn mê, sắc mắt trắng nhợt, máu ở động mạch chảy quá nhanh, miệng vết thương cũng không lớn, nhưng máu mất đã khá nhiều. Cá sấu là loài bò sát, trên bờ trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể có cuộc sống tự nhiên, hơn nữa tâm lý báo thù rất mạnh, vừa rồi ngăn lại 1017 cầm máu, Dịch Nam Phong sợ đàn quái thú này lên bờ đi đến, chạy thật xa nhìn lại, phát hiện trên bờ quả thực có mấy con.
Lúc này, mọi người đi cũng đã xa, đem người Canada đặt trên mặt đất, chung quanh miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm độc, ánh mắt Dịch Nam Phong quan sát xung quanh, thấy có hoa hồng xòe ô, mắt liền sáng lên, anh nhanh chóng đi đến, một đao liền nhổ lên một cụm, tiến hành bài chế một loại thuốc gì đó. Xoa xoa trên mặt đất, đối với mặt bùn ầm ẩm ướt không thèm nhìn lấy một cái, dùng miệng cắn ra làm ba miếng.
“Đây là gì?" Nhìn Dịch Nam Phong từ miệng chuyển cho 1017, Giản Lân Nhi rốt cục nhịn không được hỏi một câu, hai người khác trong tiểu đội ánh mắt cũng ngập tràn nghi vấn.
“Tam thất." Nói một câu, Dịch Nam Phong lại cắn một miếng, đem miếng tam thất dính đất ẩm ướt cũng cắn vào, sắc mặt không chút thay đổi nhai nát nhổ ra đắp vào vết thương cho 1017. Sau đó bỏ vạt áo chính mình băng bó vết thương cho 1017.
“Mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh ta không có việc gì đâu." Sau khi nằm xuống, Dịch Nam Phong chậm rãi thở hắt ra, mới vừa rồi lúc thấy Giản Lân Nhi xoay tròn đao trên tay lúc tấn công cá sấu, lúc đó trong lòng anh không thể nói rõ là tư vị gì, có một chút yên tâm, nhiều hơn chính là kinh ngạc, còn có một chút gì đó không biết tên, anh có chút nhớ nhung ý niệm chỉ tránh chính mình làm hại đến cô.
Không biết tam thất là gì, nhìn động tác của Dịch Nam Phong, ba người ngoại quốc đều trầm mặc, mấy ngày nay, biểu hiện của Dịch Nam Phong làm cho họ thấy choáng váng, có chút người, cứ việc anh cố ý không biểu hiện hết khả năng của mình, nhưng là trên người toát ra gì đó, không tự giác làm cho con người ta sinh ra cảm giác cảm phục, hiển nhiên, Dịch Nam Phong là người như thế.
Giản Lân Nhi biết là tam thất, cho dù cô không muốn biết, ở tivi quảng cáo cũng làm cho cô biết. Nhưng tivi nói khoa trương như vậy, có thể nói là “Vô cùng quý giá" gì đó, đủ để thuyết minh thuốc này quả thậy có thể vào được mắt thầy thuốc. Nhân sâm bổ khí đệ nhất, tam thất bổ huyết cầm máu đệ nhất, đồi với hoàn cảnh yêu cầu khắc nghiệt, không nóng không lạnh, có thể ở trong này phát hiện bảo bối, trông Dịch Nam Phong cũng có chút kinh ngạc.
Quả nhiên, không bao lâu sau, máu chậm rãi không chảy, Giản Lân Nhi nhìn Dịch Nam Phong một lúc lâu, mấy ngày nay, cô gặp một Dịch Nam Phong mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp, còn có bao nhiêu về anh mà cô chưa biết, cùng lúc đó Dịch Nam Phong cũng đang suy nghĩ còn có bao nhiêu điều về bảo bối nhà mình mà anh chưa được biết.
“Đi thôi, tôi không sao đâu." Dẫn đầu đứng lên, 1017 vỗ về bên cạnh cây hướng về phía trước đi.
Lần lượt đứng dậy,Dịch Nam Phong đứng lên, đang muốn nói chuyện thì “Sưu sưu" hai viên khỏa đạn nghênh diện đánh lại.
“Tìm chỗ ẩn nấp." Dịch Nam Phong vung đầu, tình huống lần này gặp phải có chút không đúng, tất cả đều phát sinh trong một ngày, lúc này bọn họ gặp phục kích Dịch Nam Phong nghĩ rằng trong chốc lát giải cứu con tin cũng ở phía sau, nhưng mấu chốt là lúc này trong tiểu tổ của bọn họ có người bị thương.
Cùng lui lại một chút, tầm mắt khẽ quan sát, Dịch Nam Phong tựa vào mặt sau của một cây đại thụ, củng cố lại tinh thần, trở lại cảm giác của mười năm về trước, phía sau Dịch Nam Phong , lặng lẽ dâng lên một dòng máu hưng phấn, xương cốt rung động, nam nhân này có một bộ mặt khác đi ra.
Thân thể theo bản năng theo lời nói của Dịch Nam Phong, cũng giao thân xác giấu ở một gốc cây đai thụ, trong lồng ngực trái tim đập mạnh, trận huấn luyện thực chiến này thực quá mạnh mẽ, lần đầu được trải qua loại này, Giản Lân Nhi bắt đầu khẩn trương.
Hiển nhiên không phải lần đầu ba người phản ứng vô cùng nhanh chóng, 1017 bị thương cũng ngay tại chỗ lộn vòng đem chính mình ẩn nấp kín đáo.
Giống nhau vừa hai tiếng thương vang như bọn họ thấy, lúc này rừng rậm nguyên thủy vô cùng bình tĩnh, không khí biến hóa kỳ lạ, Giản Lân Nhi ngừng thở, đầu tựa vào cây. Phía sau, có kinh nghiệm thực chiến cùng không có kinh nghiệm thực chiến đến đây liền phân cao thấp, bởi vì Giản Lân Nhi không kiềm được sự tò mò, muốn nhìn xem đây là tình huống gì.
“Đổi vị trí!" Rống lớn một tiếng, không còn kịp rồi, một viên đạn thẳng tắp đánh lại, nghẹn một hơi, một cước đá ra, sau đó cõng tiếp viện phụ trọng, thân mình mảnh khảnh bị trang bị đánh vừa vặn, viên đạn quá sát thân cây khi đi qua để lại dấu vết thật sâu, vài người còn chưa kịp thở, lại một loạt đạn dày đặc bay đến.
“Hưu hưu…" Âm thanh tiếng đạn vang lên, còn có mấy đoàn tiểu hỏa, khói thuốc súng bắt đầu tràn ngập.
“Mọi người tạm thời không cần cử động". Đè thấp thanh âm, Dịch Nam Phong nói ngay khi thấy động tác của 1015. Bọn họ không biết đối phương phục kích nơi nào, họ chỉ chọn vài điểm bắn, hiện tại trăm ngàn lần không thể di chuyển đi bất cứ đâu, bằng không bọn họ sẽ bị thương.
Nhìn Dịch Nam Phong liếc mắt một cái, 1015 liên tục lộn ngược ra sau, liền đứng ở bên cạnh Lân Nhi, còn Giản Lân Nhi đang quỳ rạp trên mặt đất cũng không dám cử động, âm thanh viên đạn bay qua làm cho toàn thân ngay cả tóc gáy cũng dựng lên.
Nhanh chóng kéo Lân Nhi trốn ở phía sau thân cây, tâm Dịch Nam Phong lặng lẽ đi xuống.
“Thái Ân, hướng ba giờ bắn cho bị thương, sau đó dời đi." Thái Ân với khuôn mặt lúc nào cũng yên tĩnh bây giờ cũng trở lên rất lạnh, sạch sẽ lưu loát thả đạn, một thân hình rơi xuống cách họ năm thước.
Quả nhiên, cường đại hỏa lực đánh tới, mới vừa rồi còn ẩn thân, thân cây nhanh chóng cháy đen.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của hỏa tiễn, nhìn như không phân biệt được viên đạn phóng tới từ đâu, nhưng Dịch Nam Phong vẫn là cảm giác mình thấy được gì đó, bắn thử một viên đạn, rõ ràng là có liên tiếp bốn hỏa tiễn từ những phương khác nhau đi tới.
“1017, hướng một giờ phía trước chếch 70 độ bắn." Bởi vì ngồi dưới đất, Dịch Nam Phong phát hiện dù đả thương thế nào cũng phải từ chỗ bị bắn bắn ra là không thể.
Gật đầu khẳng định ý bảo mình có thể đi, 1017 động cò súng, sau đó một món đồ chơi từ phi cơ trực thăng rớt xuống dưới. Ngồi ở giữa không trung, Mạn Địch đen mặt “ Tên tiểu tử đáng chết."
Người Canada dựng thẳng ngón tay cái, Dịch Nam Phong trong lòng nhanh chóng vạch ra phương án tác chiến.
“1047, cậu cùng 1017 ở tại chỗ này che giấu cho chúng ta, hiểu không?" Giản Lân Nhi gật đầu.
“1015, che giấu tôi cùng Thái Ân, Thái Ân cùng tôi, tôi trái cậu phải, hiểu chứ?" Mọi người gật đầu, phía sau Dịch Nam Phong cho người khác không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Thành một cái cầu thang, Dịch Nam Phong và Thái Ân đi đầu, 1015 ở bên trong, Giản Lân Nhi và người Canada ở sau cùng.
“Tốt, hiện tại kiểm tra đạn của chính mình, bỏ lại trang bị, mang theo đạn bổ sung, xem tôi thủ thế, chuẩn bị hành động, mọi người hiểu không?"
Âm thanh lạp đạn vang lên, hai ngón tay cũng chỉnh sửa lại trang phục một chút làm động tác xuất phát, Dịch Nam Phong dẫn đầu mọi người đi, khom người tiến lên đồng thời nâng cánh tay, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phía sau lưu lại một vóc dáng đạn hạ xuống.
Người này động tác nhanh đến nhân viên mai phục phục kích không kịp điều chỉnh tốc độ, điểm bắn đã qua đi, dựa vào cảm giác bắn ra viên đạn, cảm giác hỏa lực rõ ràng tiến về sau bị yếu, Dịch Nam Phong khóe miệng nhếch lên.
Bên kia Thái Ân, cũng là xới đất bắn, tuy là động tác không nhanh như Dịch Nam Phong, nhưng là tốc độ cũng đủ trốn tránh viên đạn, hai người ở phía trước xung phong, 1015 ghìm súng ở phía sau, theo hỏa điểm không ngừng nổ súng, Giản Lân Nhi kéo1017, mặt băng bó cũng là theo phương hướng của mọi người đi tới.
“Oành." “Đáng chết.". Nhìn màn hình trước mắt một mảnh lửa cháy, Mạn Địch chỉ biết trận này chiến sự không có mở đầu cũng đã xong.
Không quen thì không biết trận này đại hỏa thế nào diễn ra, nhưng 1015 biết.
1015 biết Dịch nam Phong hôm trước buổi tối làm sao chậm chạp không ngủ, nam nhân này thế nhưng lại tạo ra viên đạn hỏa dược, cầm đạn chỉnh thành tán hỏa dược cao, vừa rồi định là bắn ra tự chế hỏa dược bao, chẳng lẽ Dịch Nam Phong biết bọn họ nhất định sẽ gặp phục kích ở chỗ này? Kỳ thật Dịch Nam Phong còn thật không biết ở nơi nào bọn họ sẽ gặp phục kích, chẳng qua là sớm chuẩn bị một chút, nghĩ chẳng may có gặp thì để lại hỏa, kết quả đúng là gặp thật.
Phục kích chiến thắng thắng lợi, không phải tiêu diệt toàn bộ hỏa lực đối phương, mà là đột phá một con đường, cho nên Dịch Nam Phong phòng cháy sau chuyển phương hướng quyết đoán chạy, người này lựa chọn vĩnh viễn là dùng ít biện pháp.
Vùi đầu chạy như điên, đợi cho đến khi rời xa ánh lửa, trời đều đã tối đen. Phía sau, Giản Lân Nhi mở bản đồ, phát hiện bọn họ còn không đến 5km.
Quay đầu xem rừng rậm nguyên thủy, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, lặng lẽ thở ra, xoa xoa đầu, mới vừa rồi Giản Lân Nhi là lần đầu tiên tham gia thực chiến.
Dịch Nam Phong không nói gì, đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì, Giản Lân Nhi cảm thấy có quyển sách cô vẫn không đọc được.
Tác giả :
Xá Niệm Niệm