Cứu Vớt Vai Ác Kia
Chương 72 72 Tổng Tài Bá Đạo Là Anh Trai Tôi 6
Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Lâm nói Lâm Uyên tuổi cũng không còn nhỏ, không thể lúc nào cũng tập trung tinh lực vào công việc, cũng nên kết bạn nhiều hơn, còn nói nên thử kết giao với vài cô gái, có trình độ học vấn cao, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, mẹ Lâm còn đang hứng thú bừng bừng nói, Tễ Nguyệt đã kéo mặt xuống, đặt đũa lên, không vui nói: "Con ăn no rồi."
"Sao lại ăn ít như vậy?"
"Không đói, không muốn ăn."
"Không ăn thì đi chơi đi, để phòng bếp chừa lại chút thức ăn cho con, một hồi đói bụng lại ăn."
Tễ Nguyệt kéo dài mặt, kéo tay áo Lâm Uyên, "Anh cũng không được ăn nữa, anh đã nói sẽ cùng em xem phim."
"Đừng làm ầm ĩ, Tễ Nguyệt.
Không ăn cơm cũng không cho anh trai con ăn, đều là do các người chiều hư nó, bao nhiêu tuổi rồi, vẫn tùy hứng như một đứa trẻ."
Tễ Nguyệt nghiêng đầu không để ý tới cha Lâm, nhìn Lâm Uyên, "Anh có còn ăn hay không?" Rất có ý uy hiếp, nếu Lâm Uyên không thuận theo y, y liền cất tiếng khóc lớn.
Lâm Uyên lau miệng, tao nhã lễ độ hướng cha mẹ Lâm cáo lui.
Sau lưng còn có tiếng cha Lâm nói: "Đem nó chiều thành cái dạng gì rồi, nhất là con đó Lâm Uyên, không thể để cho nó tiếp tục như vậy, lập tức sẽ trở thành người lớn vào đại học..."
Tễ Nguyệt rầu rĩ không vui, nhìn Lâm Uyên đang cùng mình ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh, cũng không thấy có chút thái độ nào với chuyện tìm đối tượng mẹ vừa nói, ngược lại giống như không có việc gì an ổn ngồi xem phim, Tễ Nguyệt quỳ gối trên sô pha lôi kéo cánh tay Lâm Uyên, "Anh ơi, có phải anh cũng muốn xem mắt tìm đối tượng không?"
Lâm Uyên nghiêng đầu quét nhìn hết người Tễ Nguyệt một lần, lại một lần nữa chuyển tầm mắt sang phim ảnh, "Không vội, đối phương còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp."
Tễ Nguyệt vừa nghe càng tức giận, "Anh vậy mà có người trong lòng? Còn không biết xấu hổ thích tuổi còn nhỏ?" Tễ Nguyệt đấm Lâm Uyên vài cái, chưa hết giận lại lấy chân đá vào hông Lâm Uyên, dùng sức đem hắn đẩy xa một chút, "Em ghét anh, anh đừng cách em gần như vậy."
Lâm Uyên bị lực đạo của Tễ Nguyệt làm thân thể lắc lư không ổn định, suýt nữa bị đá ra ngoài sô pha.
Lâm Uyên đưa tay cầm lấy cổ chân Tễ Nguyệt, áp chế hai chân Tễ Nguyệt đang đạp loạn, dừng lại động tác của Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt trong lòng cả kinh, theo bản năng muốn thu chân lại, nơi đó giống như bị điện giật, lại không nhúc nhích được.
Tễ Nguyệt mặc quần đùi thể thao mùa hè, lộ ra hai chân trắng nõn, Lâm Uyên nắm cổ chân Tễ Nguyệt, lại đè hai chân đang loạn đạp của Tễ Nguyệt, áp chế Tễ Nguyệt trên sô pha.
Một cỗ khô nóng từ chỗ Lâm Uyên chạm vào truyền khắp toàn thân, bị Lâm Uyên từ trên cao nhìn xuống, hai người lại cách rất gần, Tễ Nguyệt ấp úng nửa ngày, yếu đuối nói: "Anh, anh không được chơi lưu manh."
Lâm Uyên nghe vậy ánh mắt vi diệu nhìn Tễ Nguyệt, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ba chữ "chơi lưu manh" này có thể dùng để hình dung hắn, loại tư vị này khó có thể diễn tả thành lời.
"Như vậy gọi là chơi lưu manh?" Lâm Uyên càng đến gần Tễ Nguyệt, chóp mũi cơ hồ sắp chạm vào chóp mũi, nhìn Tễ Nguyệt càng thêm khẩn trương, nín thở không thể thở hổn hển, bộ dáng sắp ngất đi mới hảo tâm thẳng lên nửa người trên, buông tay ra rời xa Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt thở hổn hển hai hơi, giống như có ý niệm gì đó thoáng hiện trong đầu, cái loại tâm tư này làm cho y vui mừng lại có một loại cực độ sợ hãi.
Tễ Nguyệt chưa kịp cẩn thận suy nghĩ đó là chuyện gì, mặc dù biết rõ đây là hộp Pandora nhưng lại không chịu nổi loại hấp dẫn này, phía trước vừa là vực sâu vừa lưu lại một cỗ hy vọng yếu ớt, ngàn vạn cảm xúc đan xen ở đáy lòng, nhớ tới chuyện vừa rồi thế nhưng lại khóc lên.
Lâm Uyên bị hoảng sợ, lấy tay lau nước mắt cho Tễ Nguyệt, "Sao lại khóc?"
"Anh khi dễ em." Nghe thấy sự cưng chiều trong giọng nói của Lâm Uyên, Tễ Nguyệt không biết tại sao lại càng cảm thấy ủy khuất, khụt khịt lợi hại hơn, chỉ muốn nam nhân cao lớn trước mắt bảo hộ y, an ủi y, biểu hiện đáng thương một chút làm cho trong lòng nam nhân càng thương tiếc hơn một chút.
"Không khi dễ em." Lâm Uyên dịu dàng lau nước mắt cho Tễ Nguyệt, một bên trấn an vuốt lưng Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt khóc thân thể rất nhỏ run rẩy, đem cảm xúc bỗng nhiên tới phát tiết ra ngoài, chờ đến lúc khôi phục lại, liếc thấy bàn tay Lâm Uyên đang lau nước mắt cho y lại càng muốn khóc, "Anh vừa rồi mới sờ qua chân."
Lâm Uyên dừng tay, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, ho một tiếng, "Là chân của em nên không cần ghét bỏ, lúc còn nhỏ em luôn thích ôm chân gặm không ngừng, mười ngón chân gặm qua lại mấy lần."
Tễ Nguyệt không khóc nữa, nhào tới trên người Lâm Uyên, "Em mới không có, anh không được nói bậy."
Hai người náo loạn trên sô pha, sự buồn bực của Tễ Nguyệt bất tri bất giác tản đi.
"Có đói không? Đi ăn với anh."
......
Trong nháy mắt đã đến thời gian thi đại học của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên cố ý nghỉ hai ngày bồi Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt lấy danh nghĩa khẩn trương làm cho Lâm Uyên □□ (*) hai đêm.
(*) Không hiểu ô vuông ở chỗ này lắm, bạn nào biết thì giúp với ạ.
Tễ Nguyệt ra khỏi phòng thi, liền chạy về phía chiếc xe quen thuộc kia, mở cửa xe liền thấy thanh niên tuấn mỹ ổn trọng ngồi ở ghế lái, đồng hồ tinh xảo trên cổ tay càng thêm một phần tôn quý đại khí, cúc áo trên tay áo lóng lánh sáng bóng, cả người tựa như phát sáng, so với những minh tinh kia còn đẹp hơn.
Tễ Nguyệt vừa ngồi ở ghế phụ, trên mặt lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn, "Anh, Anh chờ có lâu không?"
"Không có lâu lắm, muốn ăn cái gì?" Lâm Uyên cúi người thắt dây an toàn cho Tễ Nguyệt.
"Em có quan trọng hơn công việc của anh không?" Cố ý đẩy công việc tự mình đến đón y ăn cơm, câu đầu tiên còn không phải là hỏi y thi như thế nào, điều này làm cho Tễ Nguyệt rất hài lòng.
"Ừm."
Tễ Nguyệt vụng trộm nhìn gương mặt đẹp trai của anh trai, ngón tay trên vô lăng rõ ràng, thon dài hữu lực, bất tri bất giác y đã nhìn đến ngây người.
Tễ Nguyệt xem như đã giải phóng, cho người đem tất cả sách cùng các loại tư liệu tập đề đều chuyển ra khỏi phòng y cùng thư phòng của anh trai, điên cuồng chơi mấy ngày.
Ngày công bố kết quả thi, Lâm gia một mảnh vui mừng, thành tích Tễ Nguyệt tuy rằng không phải đứng đầu, nhưng hoàn toàn vượt qua trình độ bình thường của Tễ Nguyệt, dựa vào điểm số đại học tốt một chút không thành vấn đề.
Cha Lâm cùng mẹ Lâm còn đang thương nghị vì Tễ Nguyệt tổ chức tiệc, chúc mừng một chút.
Tễ Nguyệt bị một vòng người khen có chút ngượng ngùng, "Thành tích của anh so với con tốt hơn nhiều, con rõ ràng chính là điểm bình thường, ba mẹ lại hưng sư động chúng như vậy không biết người khác sẽ âm thầm chê cười con như thế nào đâu."
"Con trai ngốc có thể thi được như vậy chính là thắp hương cảm tạ, con nói thật đi, là con tự mình làm đúng không?"
"Ba!" Tễ Nguyệt tức giận kêu lên: "Con là quang minh chính đại thi cử."
"Tốt tốt, là ba không đúng." Cha Lâm hồng quang đầy mặt cười ha hả, "Vẫn là Lâm Uyên tìm gia sư tốt, nhớ phát thêm chút tiền thưởng cho thầy Tô, cảm tạ thầy giáo tốt một chút."
"Mới không phải, chủ yếu nhất là dựa vào chính mình cố gắng.
Tiền lương đã được trả, không thể trả tiền thưởng nữa."
Tễ Nguyệt mỗi ngày đều có thể nhận được mấy bao lì xì lớn, mỗi lần Tễ Nguyệt đều khoe khoang cho Lâm Uyên xem, bộ dáng dùng ngón tay chỉ vào số lẻ phía sau làm Lâm Uyên buồn cười, "Anh cho tiền tiêu vặt không đủ?"
"Mới không phải, đó không giống nhau." Anh trai cho y vài tấm thẻ, còn có một tấm phụ dùng chung với anh trai, hoàn toàn không có thiết lập hạn ngạch, nhưng loại cảm giác tiêu tiền anh trai này giống như tiêu tiền nhà mình, cùng cảm giác dùng tiền của người khác không giống nhau, không đau lòng.
Cha Lâm cố ý tham khảo ý kiến của các cơ quan nghiên cứu về việc đăng ký nguyện vọng, phân tích thành tích và trường học của Tễ Nguyệt.
Nhưng Tễ Nguyệt tự mình điền vào hệ thiết kế, không vào ngành quản lý doanh nghiệp mà cha Lâm muốn.
Cha Lâm bảo Tễ Nguyệt đổi nguyện vọng, thiết kế vừa nghe liền không đáng tin cậy, không có tác dụng gì lãng phí thời gian, sau này quản lý công ty như thế nào?
Tễ Nguyệt ngạnh cổ chết không cúi đầu, kiên trì muốn báo cái này.
Cha Lâm mấy ngày trước còn cao hứng vì thành tích tốt của Tễ Nguyệt, hiện giờ thiếu chút nữa bị Tễ Nguyệt làm cho tức chết, để Lâm Uyên nói chuyện với Tễ Nguyệt, chuyện tiền đồ tương lai, không cho phép Tễ Nguyệt tùy hứng.
Cha Lâm cũng hỏi thăm về chuyên ngành mà Tễ Nguyệt lựa chọn, đó chính là chơi vé, không có tiền đồ gì, trước đây ra làm nhà thiết kế rất ít ỏi, rất khó làm ra thành tích, phần lớn đều chuyển nghề, học không được cái gì, chính là hao phí thời gian, nhân số rất ít, ở trường học chính là chuyên ngành vùng ven.
Cho dù hơi đổi một chút có tiền cảnh một chút cũng tốt hơn cái này, sao có thể cả đời ăn chơi trác tang không làm việc đàng hoàng, chờ bọn họ già đi, Tễ Nguyệt có thể sinh hoạt như thế nào?
Lâm Uyên gọi Tễ Nguyệt đến thư phòng, Tễ Nguyệt đứng trước mặt Lâm Uyên cúi đầu cũng không nói lời nào.
"Em rất thích thiết kế? Nhất định phải học cái này?"
"Anh muốn em chọn quản lý doanh nghiệp sao? Trở thành tinh anh như anh?"
"Em cao hứng là tốt rồi, không cần lo lắng cái khác." Đối với bọn họ mà nói, một đời bất quá chỉ là một đoạn phong cảnh ngắn ngủi đi ngang qua, không có gông xiềng thế tục cùng dục vọng khống chế.
"Mặc kệ em muốn làm cái gì, luôn có anh đây."
Tễ Nguyệt cắn môi dưới, cũng là bởi vì anh trai như vậy, y mới không muốn....