Cứu Vớt Vai Ác Kia
Chương 71 71 Tổng Tài Bá Đạo Là Anh Trai Tôi 5
Tễ Nguyệt ngủ trong phòng Lâm Uyên đến nghiện, Lâm Uyên không mở miệng phản đối, Tễ Nguyệt liền giả bộ hồ đồ buổi tối tự giác ngủ trên giường Lâm Uyên.
Cho đến một buổi sáng, An Lan đến nhà làm khách chơi đùa, bởi vì cùng tuổi với Tễ Nguyệt, cho nên vừa đến Lâm gia liền đi phòng Tễ Nguyệt tìm Tễ Nguyệt.
An gia và Lâm gia là thế giao, còn có một ít quan hệ thân thích, cho nên thường có qua lại, giao tình rất tốt.
An Lan vào phòng Tễ Nguyệt thì thấy trống không, vốn cậu còn định dọa Tễ Nguyệt, đánh thức y dậy.
Nghe dì giúp việc nói Tễ Nguyệt ở trong phòng anh trai, An Lan còn có chút không tin.
Đại ca Lâm Uyên luôn luôn lạnh mặt, lãnh khốc nghiêm túc, bọn họ cho tới bây giờ cũng không dám ở trước mặt đại ca Lâm Uyên lớn tiếng, sợ đến lợi hại, bình thường đều không quá gần Lâm Uyên, cậu làm sao cũng không nghĩ tới Tễ Nguyệt lại cùng đại ca Lâm Uyên ngủ chung một phòng.
Thế nhưng, An Lan nhăn nhó do dự đứng ở ngoài cửa phòng Lâm Uyên, cửa vừa mở ra, trong lòng An Lan run rẩy, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Tễ Nguyệt, cả kinh, sau đó liền nở nụ cười.
An Lan ôm bụng, "Tễ Nguyệt lớn rồi còn muốn ngủ cùng anh trai, cậu là em bé còn chưa cai sữa sao? Thật là xấu hổ ~" An Lan làm mặt quỷ với Tễ Nguyệt, "Tớ muốn nói cho người khác biết, bây giờ cậu còn không dám ngủ một mình ha ha."
"Không cho cậu nói bậy." Tễ Nguyệt nghe vậy lông mày dựng thẳng, nhào tới trên người An Lan định đánh cậu, "Tớ mới không phải em bé, cậu mới không dám ngủ một mình, tớ là nam tử hán đại trượng phu."
An Lan vừa trốn vừa trả đũa vừa la hét: "Cậu chính là em bé, trẻ con bảy tuổi đã ngủ một mình, cậu còn ngủ với anh trai, thật đáng xấu hổ."
Tễ Nguyệt vừa thẹn vừa giận, phảng phất có tâm tư không biết xấu hổ nào đó bị An Lan miệng không ngừng gọi ra, y vốn cảm thấy ngủ trong phòng anh trai là một chuyện chiếm tiện nghi bất chính, rất chột dạ, là thừa dịp người khác không chú ý có thể hưởng thụ một ngày là một ngày, hôm nay bị An Lan tùy tiện la hét ra, Tễ Nguyệt liền cảm giác như là y làm chuyện xấu hổ gì đó bị phơi dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy khí huyết xông thẳng vào ót.
Tễ Nguyệt giương nanh múa vuốt xông về phía An Lan, An Lan bị đánh vài cái cũng tức giận, hai người liền có qua lại động thủ.
Vẫn là bị dì giúp việc trong nhà thật vất vả ngăn cản gọi người lớn trong nhà tới.
Mẹ Lâm là một phụ nữ xinh đẹp hoa quý, ngồi trên sô pha nghiêm mặt, "Cũng không phải trẻ con, sao vừa gặp mặt đã giống như khi còn bé đùa giỡn? Lần này lại là vì cái gì?"
Tễ Nguyệt hừ một tiếng, ngạnh cổ không nói lời nào.
Mẹ Lâm buồn cười nói: "Lúc tốt thì kề vai sát cánh, lúc không tốt nói đánh nhau liền đánh nhau.
Hai người các con thật đúng là tính tình trẻ con."
Mẹ Lâm cũng không thật sự cảm thấy là chuyện lớn gì, con trai mà, luôn thích đánh nhau, hai người cũng không mang thù, lúc đánh quyền đấm cước đá giống như cừu địch, lúc tốt lại cùng nhau chơi đùa.
Tễ Nguyệt và An Lan khi còn bé vừa gặp mặt đã lăn trên mặt đất đánh nhau một hồi.
Phụ huynh của An Lan dẫn An Lan đến Lâm gia làm khách, Tễ Nguyệt và An Lan hai người chơi đến cao hứng phấn chấn.
Lâm Uyên lớn tuổi từ nhỏ đã trưởng thành sớm, không cùng Tễ Nguyệt chơi những trò chơi và đồ chơi ngây thơ kia, lần này Tễ Nguyệt xem như tìm được bạn chơi, cầm đồ chơi của mình cùng An Lan chơi rất cao hứng.
Nguyên nhân trở mặt là bởi vì Lâm Uyên đi tới trước mặt hai người, cha mẹ ở một bên giới thiệu cho An Lan đây là anh Lâm Uyên, An Lan cũng có chút câu nệ lễ phép xưng hô một tiếng "Anh".
Lâm Uyên còn chưa lên tiếng, Tễ Nguyệt sửng sốt liền nổi giận, anh trai cũng chỉ có thể để y gọi, là anh của một mình y, chính y gọi nhiều năm như vậy, rất tự nhiên liền cho rằng tương lai cũng chỉ có một mình y gọi là anh.
An Lan xưng hô một tiếng "anh" này giống như cướp đi thứ thuộc về y, bị xâm phạm lãnh địa, sao không làm cho y tức giận được, lập tức hung hăng đẩy An Lan một cái, nhăn mặt, "Không cho cậu gọi anh ấy là anh, đây là anh trai tôi."
Không chỉ có An Lan bị hoảng sợ, những người lớn đang cười nói chuyện bên cạnh cũng sửng sốt.
An Lan bị đẩy một cái, theo bản năng phản kích, hai người lăn lộn trên mặt đất, vừa kéo quần áo vừa đánh đấm.
Mọi người phản ứng lại liền vội vàng tách hai người ra, cha Lâm nghiêm mặt răn dạy Tễ Nguyệt, "Tễ Nguyệt, lễ phép của con đâu? Đây là cách con đối xử với khách và bạn bè của con sao?"
Tễ Nguyệt rất tức giận, bị răn dạy lại càng ủy khuất, mặt nhăn lại liền oa oa khóc lớn, ôm thắt lưng Lâm Uyên, "Đây là anh của con, không cho người khác gọi anh."
Bộ dáng gào khóc kia khiến người ta dở khóc dở cười, đánh không được mắng cũng không được.
"Hai đứa nhỏ này, giống như khi còn bé, thật đúng là không thay đổi.
Lúc không gặp thì thường nhắc tới nhau, vừa gặp mặt liền náo loạn."
"Con trai đều như vậy." Dì giúp việc ở một bên phụ họa lời nói của mẹ Lâm.
Tễ Nguyệt hừ một tiếng, bất quá không bao lâu hai người liền bắt tay làm hòa, chơi cùng một chỗ.
Trong lòng Tễ Nguyệt vẫn có chút oán giận, cùng An Lan nháo qua, y làm sao cũng không thể tự lừa mình dối người đến phòng anh trai ngủ, y tức giận đến tim gan cồn cào, trong lòng âm thầm trách cứ An Lan miệng rộng ồn ào.
Tễ Nguyệt tuy rằng thành tích tiến bộ chậm chạp, nhưng gần đây vẫn biểu hiện rất tốt, chịu hạ tâm tư đọc sách làm đề, trong lòng Lâm Uyên có cảm giác an ủi.
Nghe trợ lý giải thích về cuộc họp phụ huynh của trường Tễ Nguyệt, dừng bút ký tên, "Ngày mai cậu không cần đi, tôi tự mình đi."
Chuyện trước kia của Tễ Nguyệt đều giao cho Lâm Uyên, hơn nữa Tễ Nguyệt thân cận Lâm Uyên, cho nên tuy rằng người giám hộ của Tễ Nguyệt là cha mẹ Lâm, nhưng kỳ thật chuyện sinh hoạt bình thường đều do Lâm Uyên phụ trách.
Nhưng trước kia Lâm Uyên tuy rằng cũng cưng chiều em trai, nhưng tâm tư lại chủ yếu đặt vào công việc cùng công ty, đều giao cho trợ lý làm.
Ví dụ như tiền tiêu vặt, họp phụ huynh cùng một ít chuyện giải quyết tốt hậu quả sau khi gây rối của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên cũng chỉ là hiểu rõ một chút, liền phân phó trợ lý đi xử lý.
Có đôi khi Tễ Nguyệt náo loạn đi công viên giải trí hoặc công viên chơi, trước kia Lâm Uyên cũng phân phó trợ lý cùng vệ sĩ chiếu cố Tễ Nguyệt, chậm rãi Tễ Nguyệt sẽ không nhắc tới những yêu cầu này nữa.
Họp phụ huynh không cần đi học, Tễ Nguyệt vốn định giống như trước kia, ở nhà ngủ, y mới không muốn đi, lại không nghĩ tới anh trai muốn tự mình đi.
Tễ Nguyệt sáng sớm liền bò dậy ngồi ở bàn ăn cùng ăn sáng với Lâm Uyên, cẩn thận hỏi: "Anh, hôm nay anh có bận công việc không?"
"Em cảm thấy thế nào?"
"Anh trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này cũng không cần anh tự mình đi chứ? Trợ lý Lý xin nghỉ sao?"
"Không có, cơm nước xong lại nói chuyện." Bị Lâm Uyên ngăn cản Tễ Nguyệt thất thần ăn cơm.
Tễ Nguyệt có lời muốn nói bị ngăn trở bên miệng, trừng mắt nhìn Lâm Uyên một cái, vẫn là cúi đầu ngoan ngoãn ăn bánh bao.
Sau đó cùng Lâm Uyên ngồi trên xe.
Mắt thấy phương hướng thật sự là đi trường học của y, Tễ Nguyệt trong lòng cực kỳ rối rắm.
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ xinh đẹp và đoan chính, khí chất thanh lệ, rất thân thiện.
Vừa mới bắt đầu được khen khiến Tễ Nguyệt dương dương đắc ý, ngửa cằm nhìn Lâm Uyên.
Bất quá chủ nhiệm lớp sau khi biết Lâm Uyên là anh ruột của Tễ Nguyệt, liền lấy ra bảng điểm, còn nói rất nhiều sự tích của Tễ Nguyệt.
Trước kia là trợ lý, nói cũng vô dụng.
Mà lần này là phụ huynh tự mình đến, tình huống cá nhân đã tích góp liền nhiều hơn.
Tễ Nguyệt cúi đầu mặt nóng lên như bị thiêu đốt, giáo viên nói cậu không thiên về khoa học, thành tích mỗi môn đều rất ổn định nhưng khá thấp, tất cả các môn học có thể nâng cao không gian đều tương đối lớn.
Khuyên phụ huynh bận tâm nhiều hơn, mắt thấy sắp thi đại học, công việc bận rộn đến đâu cũng phải dùng nhiều tâm tư cho học sinh, không thể để mặc cho tâm tư của con trẻ lười biếng, coi tương lai là trò đùa.
Tễ Nguyệt không dám nhìn thần sắc của anh trai.
Lời nói của cô giáo tuy rằng xuất phát từ lòng tốt, nhưng anh trai là nhân vật gì, từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, ở trường cho tới bây giờ đều là người xuất sắc, được tất cả giáo viên cùng lãnh đạo nhà trường nâng niu trong lòng bàn tay.
Sau khi làm việc cũng chưa ai dám bày sắc mặt cho anh trai xem, anh trai cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, nào giống như bây giờ, nghe đối phương thuyết giáo cùng mơ hồ chỉ trích bận rộn công việc bỏ bê việc dạy dỗ con cái, cho dù nhiều tiền cũng không cách nào bù đắp được sự quan tâm đến người thân.
Tễ Nguyệt có chút ủ rũ, "Anh, lần sau vẫn là để cho trợ lý Lý đến đi."
Lâm Uyên nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt, xoa xoa tóc y, cùng giáo viên chủ nhiệm trò chuyện một chút tình huống ở trường của Tễ Nguyệt cùng một ít đề nghị học tập.
"Dĩ Mạch tuy rằng ngoan cố, nhưng theo như cô giáo nói, em ấy đã ngày càng ít gây chuyện, gần đây đều rất ngoan ngoãn, cũng là lớn lên hiểu chuyện.
Mặc dù thành tích rất thấp, nhưng mỗi lần đều tiến bộ, cũng rất nổ lực trong việc học tập."
Giáo viên gật đầu, nói rất nhiều lời an ủi và khuyến khích.
Sau khi Lâm Uyên trở về liền cùng Tô Triết câu thông một chút tình huống học tập của Tễ Nguyệt, đem tình huống phản hồi của giáo viên nói cho Tô Triết biết, để cho anh thiên về cơ sở của Tễ Nguyệt nhiều hơn, tăng điểm của Tễ Nguyệt nhiều nhất.
Tô Triết quan sát thần sắc Lâm Uyên, châm chước một chút, "Cậu có tính toán gì cho tương lai của tiểu thiếu gia không? Tiểu thiếu gia kỳ thật rất thông minh, thời gian còn lại chỉ cần tận tâm đi học, điểm số của cậu ta cũng không phải là vấn đề."
Lâm Uyên gật gật đầu, "Em ấy vốn dĩ rất thông minh, chịu học là tốt rồi.
Về phần sau này, em ấy thích là tốt rồi."
Tô Triết thở dài trong lòng, anh vốn tưởng rằng Lâm Uyên tìm anh làm gia sư cho Tễ Nguyệt, là để anh chú ý đến Tễ Nguyệt nhiều hơn.
Bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bề ngoài tình cảm sâu đậm đến đâu cũng không đáng tin cậy, ai mà không biết diễn kịch chứ? Ngay cả Tễ Nguyệt, anh cũng không tin sẽ có người hoàn mỹ như vậy khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác?
Tiểu thiếu gia nhà giàu ngốc nghếch ngọt ngào? Loại người gia thế này làm sao có thể chân chính ngây thơ đơn thuần, không tiến thủ, thích hưởng thụ, vui chơi, lại huynh đệ tình thâm thích dính lấy anh trai, một lòng hướng tới làm phú nhị đại ăn chơi trác táng không làm việc đàng hoàng.
Chính là tất cả quá mức hoàn mỹ làm cho người ta muốn buông lỏng cảnh giác, cho rằng không đủ lo lắng mới có vấn đề.
Tễ Nguyệt ở Lâm gia rõ ràng càng được sủng ái hơn, cổ phần sở hữu lại nhiều như Lâm Uyên.
Nhưng Lâm Uyên là người đứng đầu công ty, cũng là người nắm quyền, nhưng Tễ Nguyệt bất quá vẫn còn là học sinh trung học, bản thân điều này không bình thường.
Anh cho rằng Lâm Uyên cũng là bởi vì rõ ràng như thế, mới đến tìm anh làm gia sư cho Tễ Nguyệt âm thầm đề phòng Tễ Nguyệt, nhưng anh tựa hồ là suy nghĩ nhiều?
Tễ Nguyệt bởi vì cảm thấy làm cho anh trai mất mặt, cho nên hăng hái học tập, Tô Triết trước kia đối với y mặc kệ cũng nghiêm túc dạy y làm bài tập.
"Có phải anh cảm thấy cầm tiền lương trong lòng có thẹn không? Hừ, cho dù bây giờ anh muốn làm việc, tôi vẫn phải nói với anh trai là anh trước đây bỏ bê công việc, không thể trả lương."
"Tiền lương mà anh cậu trả, cũng không phải dùng tiền của cậu, sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Tễ Nguyệt trừng mắt phản bác: "Tiền của anh tôi chính là của tôi!" Chỉ có thể cho tôi sài.
Mới không thể để cho anh chiếm tiện nghi.
Ánh mắt Tô Triết rùng mình.
Quả nhiên có dã tâm!.