Cứu Vớt Vai Ác Kia
Chương 153 Tiểu Kiều Thê Bỏ Trốn Của Ma Quân Lãnh Tình 2
Tễ Nguyệt có chút buồn ngủ lắc đầu, cố gắng chống đỡ vươn tay, "Ôm, có chút choáng váng."
"Là do thần hồn của em đang dung hợp khôi phục, ngưng thần đan vừa mới ăn có tác dụng."
"Ồ, vậy ngài còn nữa..." Tễ Nguyệt còn muốn nói cái gì đó thì ngủ mất. Lâm Uyên tiếp được người ngã vào người hắn, ôm người đặt lên giường ngọc. Thật không biết, một người có thần hồn yếu ớt như vậy, sao lại có tinh lực ầm ĩ chơi đùa đây?
Sau khi an trí xong Tễ Nguyệt, Lâm Uyên ở một bên ngồi yên chữa thương, cho dù là hắn, dù sao cũng là cực phẩm tiên đan, cũng vẫn phải tốn một phen khí lực mới có thể lấy được, bị thương nhẹ.
Tễ Nguyệt vừa tỉnh lại, thần thanh khí sảng, thần hồn thức hải lại ngưng luyện tăng lên một tầng, vốn tưởng rằng sau khi thần hồn vỡ nát thành ngàn mảnh vụn không thể khôi phục được cấp độ trước kia của y, nhưng y còn có thể sống cùng Lâm Uyên cùng một thế gian đã thỏa mãn, cũng không hy vọng xa vời cái gì khác. Lâm Uyên ngoài miệng không nói, mấy ngày nay lại một mực tìm kiếm thiên linh địa bảo tu dưỡng, tăng trưởng thần hồn cho y, y mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Tuy rằng lúc trước y ngoài miệng nói không phải vì tu vi mới song tu với Lâm Uyên, nhưng y quả thật là một mực hưởng thụ linh bảo cùng tài nguyên Lâm Uyên cung cấp, thứ đạt được so với thứ chính y trả giá nhiều hơn.
Tễ Nguyệt trong lòng thở dài, vui vẻ nhìn Lâm Uyên đang ngủ bên cạnh y, càng nhìn càng vui vẻ, cẩn thận tiến lên hôn trộm hai cái.
Có lẽ trước kia, y có lẽ sẽ nghĩ như vậy, còn có thể bởi vậy mà tự ti rối rắm, hiện tại y mới sẽ không nghĩ thêm chi cho phiền não. Y thật có mắt nhìn, tìm nam nhân không chỉ bộ dạng tuấn mỹ, tu vi lại cao, còn có vô số của cải cho y chiếm tiện nghi. Đóa hoa cao lãnh của thế giới bọn họ, độc thân mấy vạn năm, hết lần này tới lần khác lại bị y hái đi, cũng không biết y làm chuyện tốt gì mới có thể có vận may như thế.
"Chảy nước miếng."
Tễ Nguyệt vội vàng lau miệng, bỗng dưng phản ứng lại nhìn về phía Lâm Uyên, quả nhiên Lâm Uyên đã tỉnh. Tễ Nguyệt tròng mắt đảo quanh, sau đó xoay người áp chế Lâm Uyên, hai tay ngăn lấy tay Lâm Uyên đặt ở trên đỉnh đầu, vẻ mặt hung tợn nói: "Đại ma đầu, nếu ngươi không thả ta rời đi, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí, ta chính là cái gì cũng làm được."
Lâm Uyên không có chút phản kháng nào, tùy ý người bắt lấy mình, tư thái lười biếng nhàn nhã, ung dung hỏi: "Như thế nào là không khách khí? Hôn ta hai cái như vừa rồi?" Sau đó giống như đùa giỡn lưu manh nâng hông một chút, chạm một chút vào người ngồi trên người hắn. "Tu vi yếu như vậy, em lại đánh không lại ta."
Quả nhiên, khiến mặt người kia đỏ bừng. "Ngươi, ngươi," Tễ Nguyệt nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, "Vừa không giết ta, lại không thả ta đi, đem ta nhốt trong điện ngày ngày khi nhục tìm hoan, ngươi chính là coi trọng sắc đẹp của ta, ham mê thân thể của ta."
Lâm Uyên cũng không phản bác là ai coi trọng sắc đẹp của ai, hơi động một chút, vạt áo tản ra một chút, lộ ra một ít xương quai xanh gợi cảm cùng lồ,ng ngực trắng nõn, quả nhiên mắt người nào đó đều nhìn thẳng, tay còn không khách khí sờ lên.
Lâm Uyên cười khẽ một chút, đối mặt với việc bị bắt quả tang tại trận, Tễ Nguyệt che dấu ho nhẹ hai tiếng. "Trên người ngươi khẳng định cất giấu pháp khí phòng thân, vì phòng ngừa vạn nhất, ta muốn lục soát."
Một đường sờ xuống, quả nhiên sờ được một chỗ cứng cứng.
Tễ Nguyệt đều đã ý loạn tìn,h mê, bất ngờ không kịp đề phòng lại bị đẩy ra, Tễ Nguyệt mờ mịt nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên mỉm cười, dung nhan tuyệt thế, rất là rụt rè, "Không được, bổn quân đã có đạo lữ, chỉ song tu với đạo lữ của bổn quân."
Tễ Nguyệt mở to hai mắt, đầu óc cũng không chuyển, "Không phải là ta sao?"
"Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"
Tễ Nguyệt đều sắp khóc, "A? Chia tay?" Vốn nơi nào đó đang rục rịch cũng thiếu chút nữa dọa trở về, "Ca ca, em sai rồi, em không nên giả bộ mất trí nhớ. Em là đạo lữ của ngài, ngài đừng nghĩ không thừa nhận."
"Chơi vui không?"
Tễ Nguyệt bị hỏi có chút chột dạ, cố gắng chống đỡ cứng miệng nói: "Càng khó lấy được thứ gì đó mới càng trân quý, mới có thể càng không nỡ vứt bỏ. Em là tự mình đưa tới cửa, nên không trân quý, có thể ném liền ném. Em ngàn khó vạn hiểm mới có được ngài, cho nên ngài so với em trân quý hơn. Nhưng lúc trước nếu em không chủ động một chút, căn bản không có chuyện sau đó, ngài cũng sẽ không nhìn em nhiều thêm một cái."
Cho nên mới giả bộ mất trí nhớ muốn hắn "gian nan" theo đuổi một phen? "Sao lại không trân quý? Ta cũng không dễ dàng, chờ mấy vạn năm mới đợi được một đạo lữ."
Tễ Nguyệt nhíu lông mày một chút, kheo khoang nói: "Vậy ngài nhất định phải nhớ rõ, em chính là do ngài mất rất nhiều công phu mới tái hợp, có được không dễ dàng, nhất định phải quý trọng, không thể tùy ý đuổi em đi."
Lâm Uyên dùng sức ôm người đến trước người, "Còn chưa tha thứ cho ta lần đó để em rời đi?"
"Em hiện tại biết ngài là vì tốt cho em, nhưng lúc ấy ngài bỗng nhiên đuổi em đi, em liền cho rằng ngài chán ghét em, vốn ngài cũng không thích em, thường xuyên đuổi em đi, nhưng em chỉ cần sống chết ở lại Ma Vực Điện liền còn có thể nhìn thấy ngài. Nhưng lần đó ngài tự mình rời đi, em một chút biện pháp cũng không có."
"Sau này sẽ không. Ta sẽ không đuổi em đi, ta cũng sẽ không tự mình rời đi." Lâm Uyên vừa nói xong, người vừa rồi ủy khuất lập tức vui vẻ tươi cười, bộ dáng gian kế thực hiện được, "Thân là ma quân, mọi lời nói đều mang theo thề, vi phạm sẽ tổn hại tu vi."
Bộ dáng hoạt bát linh động quen thuộc, Tễ Nguyệt lúc này, ngược lại rất giống tiểu sư đệ thiên chân vô tà trên núi. "Ngài, sao ngài lại nhìn em như vậy, em cũng không có lừa ngài thề, ngài không thể trách em." Mặc dù chỉ có hai người bọn họ, Tễ Nguyệt vẫn kề sát thấp giọng hỏi: "Còn làm không?"
Lâm Uyên hướng Tễ Nguyệt nở nụ cười một chút, "Bản quân vừa rồi đã nói qua, bản quân về sau chỉ cùng đạo lữ của bản quân song tu." Nói xong, thu kín cổ áo lại, thản nhiên xuống giường.
"..." Chỉ lưu lại Tễ Nguyệt ngồi trên giường ngọc nghẹn họng nhìn trân trối.
**
"Là do thần hồn của em đang dung hợp khôi phục, ngưng thần đan vừa mới ăn có tác dụng."
"Ồ, vậy ngài còn nữa..." Tễ Nguyệt còn muốn nói cái gì đó thì ngủ mất. Lâm Uyên tiếp được người ngã vào người hắn, ôm người đặt lên giường ngọc. Thật không biết, một người có thần hồn yếu ớt như vậy, sao lại có tinh lực ầm ĩ chơi đùa đây?
Sau khi an trí xong Tễ Nguyệt, Lâm Uyên ở một bên ngồi yên chữa thương, cho dù là hắn, dù sao cũng là cực phẩm tiên đan, cũng vẫn phải tốn một phen khí lực mới có thể lấy được, bị thương nhẹ.
Tễ Nguyệt vừa tỉnh lại, thần thanh khí sảng, thần hồn thức hải lại ngưng luyện tăng lên một tầng, vốn tưởng rằng sau khi thần hồn vỡ nát thành ngàn mảnh vụn không thể khôi phục được cấp độ trước kia của y, nhưng y còn có thể sống cùng Lâm Uyên cùng một thế gian đã thỏa mãn, cũng không hy vọng xa vời cái gì khác. Lâm Uyên ngoài miệng không nói, mấy ngày nay lại một mực tìm kiếm thiên linh địa bảo tu dưỡng, tăng trưởng thần hồn cho y, y mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Tuy rằng lúc trước y ngoài miệng nói không phải vì tu vi mới song tu với Lâm Uyên, nhưng y quả thật là một mực hưởng thụ linh bảo cùng tài nguyên Lâm Uyên cung cấp, thứ đạt được so với thứ chính y trả giá nhiều hơn.
Tễ Nguyệt trong lòng thở dài, vui vẻ nhìn Lâm Uyên đang ngủ bên cạnh y, càng nhìn càng vui vẻ, cẩn thận tiến lên hôn trộm hai cái.
Có lẽ trước kia, y có lẽ sẽ nghĩ như vậy, còn có thể bởi vậy mà tự ti rối rắm, hiện tại y mới sẽ không nghĩ thêm chi cho phiền não. Y thật có mắt nhìn, tìm nam nhân không chỉ bộ dạng tuấn mỹ, tu vi lại cao, còn có vô số của cải cho y chiếm tiện nghi. Đóa hoa cao lãnh của thế giới bọn họ, độc thân mấy vạn năm, hết lần này tới lần khác lại bị y hái đi, cũng không biết y làm chuyện tốt gì mới có thể có vận may như thế.
"Chảy nước miếng."
Tễ Nguyệt vội vàng lau miệng, bỗng dưng phản ứng lại nhìn về phía Lâm Uyên, quả nhiên Lâm Uyên đã tỉnh. Tễ Nguyệt tròng mắt đảo quanh, sau đó xoay người áp chế Lâm Uyên, hai tay ngăn lấy tay Lâm Uyên đặt ở trên đỉnh đầu, vẻ mặt hung tợn nói: "Đại ma đầu, nếu ngươi không thả ta rời đi, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí, ta chính là cái gì cũng làm được."
Lâm Uyên không có chút phản kháng nào, tùy ý người bắt lấy mình, tư thái lười biếng nhàn nhã, ung dung hỏi: "Như thế nào là không khách khí? Hôn ta hai cái như vừa rồi?" Sau đó giống như đùa giỡn lưu manh nâng hông một chút, chạm một chút vào người ngồi trên người hắn. "Tu vi yếu như vậy, em lại đánh không lại ta."
Quả nhiên, khiến mặt người kia đỏ bừng. "Ngươi, ngươi," Tễ Nguyệt nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, "Vừa không giết ta, lại không thả ta đi, đem ta nhốt trong điện ngày ngày khi nhục tìm hoan, ngươi chính là coi trọng sắc đẹp của ta, ham mê thân thể của ta."
Lâm Uyên cũng không phản bác là ai coi trọng sắc đẹp của ai, hơi động một chút, vạt áo tản ra một chút, lộ ra một ít xương quai xanh gợi cảm cùng lồ,ng ngực trắng nõn, quả nhiên mắt người nào đó đều nhìn thẳng, tay còn không khách khí sờ lên.
Lâm Uyên cười khẽ một chút, đối mặt với việc bị bắt quả tang tại trận, Tễ Nguyệt che dấu ho nhẹ hai tiếng. "Trên người ngươi khẳng định cất giấu pháp khí phòng thân, vì phòng ngừa vạn nhất, ta muốn lục soát."
Một đường sờ xuống, quả nhiên sờ được một chỗ cứng cứng.
Tễ Nguyệt đều đã ý loạn tìn,h mê, bất ngờ không kịp đề phòng lại bị đẩy ra, Tễ Nguyệt mờ mịt nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên mỉm cười, dung nhan tuyệt thế, rất là rụt rè, "Không được, bổn quân đã có đạo lữ, chỉ song tu với đạo lữ của bổn quân."
Tễ Nguyệt mở to hai mắt, đầu óc cũng không chuyển, "Không phải là ta sao?"
"Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"
Tễ Nguyệt đều sắp khóc, "A? Chia tay?" Vốn nơi nào đó đang rục rịch cũng thiếu chút nữa dọa trở về, "Ca ca, em sai rồi, em không nên giả bộ mất trí nhớ. Em là đạo lữ của ngài, ngài đừng nghĩ không thừa nhận."
"Chơi vui không?"
Tễ Nguyệt bị hỏi có chút chột dạ, cố gắng chống đỡ cứng miệng nói: "Càng khó lấy được thứ gì đó mới càng trân quý, mới có thể càng không nỡ vứt bỏ. Em là tự mình đưa tới cửa, nên không trân quý, có thể ném liền ném. Em ngàn khó vạn hiểm mới có được ngài, cho nên ngài so với em trân quý hơn. Nhưng lúc trước nếu em không chủ động một chút, căn bản không có chuyện sau đó, ngài cũng sẽ không nhìn em nhiều thêm một cái."
Cho nên mới giả bộ mất trí nhớ muốn hắn "gian nan" theo đuổi một phen? "Sao lại không trân quý? Ta cũng không dễ dàng, chờ mấy vạn năm mới đợi được một đạo lữ."
Tễ Nguyệt nhíu lông mày một chút, kheo khoang nói: "Vậy ngài nhất định phải nhớ rõ, em chính là do ngài mất rất nhiều công phu mới tái hợp, có được không dễ dàng, nhất định phải quý trọng, không thể tùy ý đuổi em đi."
Lâm Uyên dùng sức ôm người đến trước người, "Còn chưa tha thứ cho ta lần đó để em rời đi?"
"Em hiện tại biết ngài là vì tốt cho em, nhưng lúc ấy ngài bỗng nhiên đuổi em đi, em liền cho rằng ngài chán ghét em, vốn ngài cũng không thích em, thường xuyên đuổi em đi, nhưng em chỉ cần sống chết ở lại Ma Vực Điện liền còn có thể nhìn thấy ngài. Nhưng lần đó ngài tự mình rời đi, em một chút biện pháp cũng không có."
"Sau này sẽ không. Ta sẽ không đuổi em đi, ta cũng sẽ không tự mình rời đi." Lâm Uyên vừa nói xong, người vừa rồi ủy khuất lập tức vui vẻ tươi cười, bộ dáng gian kế thực hiện được, "Thân là ma quân, mọi lời nói đều mang theo thề, vi phạm sẽ tổn hại tu vi."
Bộ dáng hoạt bát linh động quen thuộc, Tễ Nguyệt lúc này, ngược lại rất giống tiểu sư đệ thiên chân vô tà trên núi. "Ngài, sao ngài lại nhìn em như vậy, em cũng không có lừa ngài thề, ngài không thể trách em." Mặc dù chỉ có hai người bọn họ, Tễ Nguyệt vẫn kề sát thấp giọng hỏi: "Còn làm không?"
Lâm Uyên hướng Tễ Nguyệt nở nụ cười một chút, "Bản quân vừa rồi đã nói qua, bản quân về sau chỉ cùng đạo lữ của bản quân song tu." Nói xong, thu kín cổ áo lại, thản nhiên xuống giường.
"..." Chỉ lưu lại Tễ Nguyệt ngồi trên giường ngọc nghẹn họng nhìn trân trối.
**
Tác giả :
Chỉ Tiêm Phồn Hoa