Cứu Vớt Vai Ác Kia
Chương 148 Sau Khi Tỉnh Dậy Liền Bị Từ Hôn (ABO) 14
Tễ Nguyệt tìm được Lâm Uyên, hai mắt sáng ngời, bước nhanh đến trước mặt Lâm Uyên, chỗ ngồi bên cạnh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ngồi trên đùi Lâm Uyên. Đây mới là ghế mềm cao cấp của y.
Tễ Nguyệt nói vừa rồi nghe được tin tức nhỏ, hướng Lâm Uyên hỏi thăm thật giả. Sau đó thật đúng là một Omega giả trang Beta bất ngờ phát tì.nh dẫn đến phát t.ình tập thể.
Tễ Nguyệt như ông cụ non thở dài, "Làm Omega không tốt sao? Tại sao Omega lại thích giả thành Beta? Lúc trước Quý Hạo Nhiên cũng giả Beta vào quân đội. Vẫn luôn đi theo bên cạnh anh công tác."
Lâm Uyên rùng mình, "Sau khi em nhắc qua, tôi liền chuyển giao cho tòa án quân sự phái người điều tra. Bất quá Quý Hạo Nhiên khi đi làm nhiệm vụ, lâm vào kỳ phát tì.nh, bị một Alpha đánh dấu. Sau khi bị tòa án quân sự can thiệp giam giữ, cậu ta phát hiện mình mang thai, liền kéo dài thời hạn xử lý. Cậu ta là người xử lý công việc hậu cần thường xuyên nhất, cùng phạm vi công tác của tôi giao nhau không lớn. Trên quân vụ phần lớn đều cùng phó quan đối ứng, đều là Alpha."
Tễ Nguyệt thấy sắc mặt Lâm Uyên nghiêm túc, kì thực là đang khẩn trương giải thích, "phụt" một tiếng nở nụ cười, cọ cọ mặt Lâm Uyên, "Được rồi, nguyên soái không cần giải thích, em không ghen. Nguyên soái chỉ thích em, em tin tưởng nguyên soái." Nguyên soái cấm dục lại khắc chế, Omega gợi cảm mê người nhất là y đây chủ động ôm ấp, buổi tối chui vào một cái chăn, nguyên soái đều có thể nhịn không ngủ y, những người khác càng không đáng để y sầu lo. Ngay cả nhân vật chính thụ, y hiện tại cũng không sợ, chiếu theo tiết tấu hiện tại, khẳng định chính là pháo hôi y thành công nghịch tập thượng vị, tâm nguyên soái đều ở trên người y.
Lâm Uyên nghe không chỉ không có mừng rỡ, ngược lại trong lòng càng khó chịu hơn, hắn không xứng với sự tín nhiệm của Tễ Nguyệt.
Trận náo loạn này chấm dứt, sau khi Tễ Nguyệt trở về liền bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của bọn họ, chỉ tính kế hoạch đã chuẩn bị vài cái, nhiều lần rối rắm không quyết định được. Trang phục và nhẫn cưới cũng chọn rất nhiều loại, còn giải thích: "Em biết bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn, em chỉ nhìn trước, để chuẩn bị cho sau này kết hôn, tránh luống cuống tay chân. Không có ý ép buộc anh kết hôn đâu."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng cực kỳ áy náy, ôm người lên đùi, trán dán lên trán, "Tễ Nguyệt, nếu như, ý tôi là, trước khi mất trí nhớ có người khi dễ em, người đó không giống như trong tưởng tượng của em, còn thừa dịp em mất trí nhớ liền lừa gạt em. Nếu em nhớ lại sẽ càng thêm hận hắn sao?"
"Còn có người có thể khi dễ em? Không cần em lãng phí tinh lực đi hận hắn, nguyên soái khẳng định sẽ báo thù cho em."
Trong lòng Lâm Uyên phức tạp khó phân biệt, vuốt ve cổ Tễ Nguyệt, "Cứ tin tưởng tôi như vậy? Nếu tôi là người bắt nạt em thì sao?"
Tễ Nguyệt suy nghĩ một chút, nghĩ đến tình cảnh gì đó liền đỏ mặt, hờn dỗi nói: "Anh chỉ là một Alpha, khi dễ Omega như em, còn không phải là muốn làm cái gì liền làm cái đó, em lại ngăn cản không được." Tễ Nguyệt cả người e lệ không chịu được.
Lâm Uyên bình tĩnh nhìn Omega ngọt ngào đáng yêu trên người, toàn thân từ trên xuống dưới đều kêu gào đem Omega này nuốt vào bụng. Hắn dùng toàn bộ lý trí, mới không có ở trước mặt Omega ngây thơ đơn thuần xé rách ngụy trang bề ngoài, bại lộ bản tính cầm thú.
Lâm Uyên siết chặt tay ôm bên hông Omega, thanh âm trầm thấp, "Không phải em vẫn muốn biết ấn ký trên người em đến từ đâu sao?"
Tễ Nguyệt không được tự nhiên xoay người, trên mặt đều là chờ mong, "Có phải anh định nói cho em biết không?" Chờ cảm giác được xúc cảm dưới mông biến hóa, Tễ Nguyệt lập tức cứng đờ như chuột đồng nhỏ. Y thường hay quấn lấy truy vấn nhiều lần, nhưng nguyên soái vẫn không nói cho y biết, mỗi lần đều là đem y hôn đến choáng váng đầu óc, sau đó lừa gạt cho qua, thật vất vả nguyên soái mới muốn nói, y cũng không thể lại bị mê hoặc nữa.
Trong lòng Lâm Uyên rất khẩn trương lo âu, Tễ Nguyệt sau khi biết chân tướng có lẽ sẽ rời khỏi hắn. Nhưng nếu bảo trì loại hài hòa giả dối này, đem hạnh phúc của hắn xây dựng trên thống khổ của Tễ Nguyệt, hắn làm không được. Nhất là nhìn Tễ Nguyệt hưng trí bừng bừng chờ mong hôn lễ của bọn họ, vạn nhất Tễ Nguyệt khôi phục trí nhớ, phát hiện mình một mực bị cừu nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn ở dưới thân người y hận nhất uyển chuyển thừa hoan, sẽ có bao nhiêu đau đớn không muốn sống.
"Chín tháng trước, tinh thần lực của tôi bị thương hỗn loạn gần như sụp đổ." Lời vừa bắt đầu, phía sau liền dễ dàng nói ra hơn, Lâm Uyên vốn do dự, do dự liền biến mất. Hắn muốn nói ra chân tướng cho Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt vừa nghe liền có chút chột dạ, mọi người đều nói y từ hôn chính là bởi vì tinh thần lực của nguyên soái sắp sụp đổ thành phế vật, hiện tại không phải là muốn tính sổ chứ?
"Em không để ý trong nhà ngăn cản, một mình chạy ra thăm tôi. Nhưng tôi lại cưỡng bách em." Câu cuối cùng Lâm Uyên nói vô cùng ảm đạm.
Tễ Nguyệt hai mắt sáng ngời, hưng phấn truy hỏi: "Sau đó thì sao?" Có phải vừa nhìn thấy y liền thú tính đại phát, đem y đè ở dưới thân, lăn qua lộn lại, cường lại cường, chiên lại chiên?
"Em phản kháng không có kết quả, liều mạng tiêu hao tinh thần lực cũng không thể ngăn cản thú tính của tôi, sau đó tinh thần lực của em mới sụp đổ từ cấp A rơi xuống cấp E. Ấn ký kia chính là khi đó tôi dùng tinh thần lực khắc xuống. Sau khi em được cứu trở về, cha em lo lắng sau khi em tỉnh lại chịu không nổi đả kích sẽ sụp đổ, nên khi trị liệu liền nhân cơ hội thôi miên loại bỏ phần ký ức này."
Tễ Nguyệt nhăn mặt rối rắm nói: "Nguyên soái anh có phải đang lừa em không?" Một chút cũng không hăng hái, thất vọng. "Nhưng bây giờ khi nhớ tới tinh thần lực cấp E của mình, em không có cảm xúc phẫn hận hay sợ hãi, ngược lại cảm thấy nhàn nhạt vui vẻ và hạnh phúc. Dựa theo anh nói, tinh thần lực của em là khi phản kháng mới tiêu hao sụp đổ, vậy em hiện tại vì sao nhớ tới tinh thần lực cấp E của mình lại cảm thấy rất cao hứng?" Y căn bản không tưởng tượng được cảnh y phản kháng Lâm Uyên. Hơn nữa, nguyên soái luôn nâng y trên lòng bàn tay mà che chở, muôn vàn quý trọng, vạn loại sủng ái, làm sao có thể thật sự nỡ khi dễ y.
Lâm Uyên thật cẩn thận quan sát thần sắc Tễ Nguyệt, "Em, không trách tôi?" Trí nhớ ngày đó của hắn không đầy đủ, giống như Tễ Nguyệt, cũng căn bản không biết tình hình cụ thể.
Tễ Nguyệt rất là hợp tình hợp lý, "Em không nhớ rõ chuyện lúc trước, bằng không chúng ta thực hiện lại quá trình lúc trước anh làm gì em? Không chừng em liền có thể nhớ ra, như vậy liền biết anh có nói thật hay không?" Nói xong, Tễ Nguyệt tâm cơ xoay lắc mông, hướng Lâm Uyên chớp chớp mắt, ném mị nhãn rất là vụng về.
"..." Lâm Uyên một tay mạnh mẽ ôm eo Tễ Nguyệt, giống như ôm một bảo bối lớn, từ trên ghế sa lon đứng lên, sải bước về phía phòng ngủ bọn họ.
Tễ Nguyệt ôm cổ Lâm Uyên, nhu thuận dán vào cổ. Trong lòng vừa kích động vừa rối rắm, y hiện tại có phải nên giãy dụa một chút hay không? Phù hợp với tình hình cũ mà nguyên soái nói.
Lâm Uyên một phen ném Tễ Nguyệt lên giường lớn mềm mại, sau đó nghiêng người đè lên, bởi vì vừa rồi nói ra chân tướng, tràn đầy nôn nóng cùng khủng hoảng mất đi, vừa hung vừa hận, hận không thể đem Omega hòa vào trong xương máu.
Tay Lâm Uyên giam cầm bên tai Tễ Nguyệt, trong mắt là ánh lửa sáng rực, gắt gao nhìn chằm chằm Tễ Nguyệt mờ mịt, "Nếu em không cự tuyệt, sẽ không kịp."
Tễ Nguyệt hít thở từng ngụm, đầu tiên là rất hào phóng xé rách, không có xé hết, bất quá y cũng không xấu hổ, đổi thành cởi nút áo sơ mi Lâm Uyên, biểu tình nghiêm túc giống như là đang làm cái gì quan trọng, trong động tác thập phần thuần thục.
"..." Lâm Uyên cuối cùng uy hiếp một câu, "Bây giờ em còn có cơ hội, lát nữa cho dù em có khóc cũng không ngăn cản được tôi."
Tễ Nguyệt bất mãn đạp đá vài lên chân Lâm Uyên, bên cạnh bọn họ không khí nóng bỏng, củi khô bốc hỏa vừa chạm là nổ. Mệt nguyên soái còn ở nơi đó lải nhải, chính là không đốt củi. Gấp đến độ Tễ Nguyệt đều muốn xoay người ngồi lên.
Tễ Nguyệt vươn ngón trỏ đặt lên môi Lâm Uyên, "Suỵt, đừng nói chuyện, chính là làm! Em mới sợ anh sẽ khóc lóc kêu dừng lại." Tễ Nguyệt phi thường thua người không thua trận, dựa vào cái gì Lâm Uyên liền một bên tình nguyện cho rằng là y chịu không nổi sẽ xin tha, không chừng là y vắt khô Alpha trước, để Lâm Uyên khóc cầu xin y, bảo hắn không cần nữa. Người xưa không phải nói "không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu."
Lâm Uyên: "..."
Đêm nay, Tễ Nguyệt vì mạnh miệng mà trả giá đại giới.
Lâm Uyên tâm hỏa tiết ra một chút, cuối cùng cũng không vội vàng như vậy, tay dùng sức ở thắt lưng Omega, hai người liền đổi vị trí, để Omega ngồi ở thắt lưng hắn. Khắc chế xúc động của mình, ung dung thưởng thức vẻ mặt gấp gáp không thể nhịn được của Omega, trong ánh mắt vội vàng của Omega nói ra những lời cự tuyệt tàn nhẫn, "Không chuẩn bị tốt không đánh dấu, em còn chưa đến kỳ ph"át tình." Kiên quyết không chạm vào Omega.
Tễ Nguyệt thân thể mềm nhũn không có khí lực, nghe vậy tức giận hừ hừ nói: "Anh nói bậy, sao anh biết không phải là kỳ phá;t tình. Lần trước anh làm cho có lệ với em như vậy. Em mặc kệ, em chính là ph;át tình, không tin anh sờ sờ."
Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt ngây thơ làm cho dở khóc dở cười, mềm lòng rối tinh rối mù, thầm nghĩ phải yêu thương Omega của mình thật tốt.
Bên hông Tễ Nguyệt mềm nhũn, nhịn không được lại trầm xuống nửa người, nếu thân thể duỗi về phía trước, liền rời khỏi vòng tay ấm áp thoải mái của Alpha. Nhưng nếu không đi về phía trước, không lấy được cái chai, nguyên soái không thể xâm nhập đánh dấu y. Tất cả những giọt nước mắt rối rắm của Tễ Nguyệt đều chảy ra, cầu cứu nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên nhìn Omega đáng yêu mê người, bàn tay to duỗi ra bên cạnh, cầm lấy cái chai, cứu Omega trong nước lửa, thoáng chốc đã nhận được ánh mắt cảm kích sùng bái của Omega. Omega bị thiểu năng trí tuệ mơ hồ hồn nhiên không nghĩ rõ ràng, thủ phạm của tất cả những chuyện này rõ ràng chính là Alpha đang khi dễ y.
......
Trước khi đi ngủ Tễ Nguyệt thở dài một hơi, y rốt cục đã ngủ được Alpha của mình.
Omega điện hạ luôn luôn lạnh lùng đối với người khác tựa như đóa hoa cao lãnh, lúc này kiều diễm như đào lý nằm trong ngực Alpha, mặt mày giãn ra, tràn đầy tình ý; ngay cả thiết huyết Alpha luôn luôn lãnh khốc vô tình, ít nói ít cười, khóe miệng cũng lộ ra độ cong nhu hòa, mặt mày tràn đầy nhu tình, hai người cùng tiến vào một giấc mộng ngọt ngào.
Tễ Nguyệt nói vừa rồi nghe được tin tức nhỏ, hướng Lâm Uyên hỏi thăm thật giả. Sau đó thật đúng là một Omega giả trang Beta bất ngờ phát tì.nh dẫn đến phát t.ình tập thể.
Tễ Nguyệt như ông cụ non thở dài, "Làm Omega không tốt sao? Tại sao Omega lại thích giả thành Beta? Lúc trước Quý Hạo Nhiên cũng giả Beta vào quân đội. Vẫn luôn đi theo bên cạnh anh công tác."
Lâm Uyên rùng mình, "Sau khi em nhắc qua, tôi liền chuyển giao cho tòa án quân sự phái người điều tra. Bất quá Quý Hạo Nhiên khi đi làm nhiệm vụ, lâm vào kỳ phát tì.nh, bị một Alpha đánh dấu. Sau khi bị tòa án quân sự can thiệp giam giữ, cậu ta phát hiện mình mang thai, liền kéo dài thời hạn xử lý. Cậu ta là người xử lý công việc hậu cần thường xuyên nhất, cùng phạm vi công tác của tôi giao nhau không lớn. Trên quân vụ phần lớn đều cùng phó quan đối ứng, đều là Alpha."
Tễ Nguyệt thấy sắc mặt Lâm Uyên nghiêm túc, kì thực là đang khẩn trương giải thích, "phụt" một tiếng nở nụ cười, cọ cọ mặt Lâm Uyên, "Được rồi, nguyên soái không cần giải thích, em không ghen. Nguyên soái chỉ thích em, em tin tưởng nguyên soái." Nguyên soái cấm dục lại khắc chế, Omega gợi cảm mê người nhất là y đây chủ động ôm ấp, buổi tối chui vào một cái chăn, nguyên soái đều có thể nhịn không ngủ y, những người khác càng không đáng để y sầu lo. Ngay cả nhân vật chính thụ, y hiện tại cũng không sợ, chiếu theo tiết tấu hiện tại, khẳng định chính là pháo hôi y thành công nghịch tập thượng vị, tâm nguyên soái đều ở trên người y.
Lâm Uyên nghe không chỉ không có mừng rỡ, ngược lại trong lòng càng khó chịu hơn, hắn không xứng với sự tín nhiệm của Tễ Nguyệt.
Trận náo loạn này chấm dứt, sau khi Tễ Nguyệt trở về liền bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của bọn họ, chỉ tính kế hoạch đã chuẩn bị vài cái, nhiều lần rối rắm không quyết định được. Trang phục và nhẫn cưới cũng chọn rất nhiều loại, còn giải thích: "Em biết bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn, em chỉ nhìn trước, để chuẩn bị cho sau này kết hôn, tránh luống cuống tay chân. Không có ý ép buộc anh kết hôn đâu."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng cực kỳ áy náy, ôm người lên đùi, trán dán lên trán, "Tễ Nguyệt, nếu như, ý tôi là, trước khi mất trí nhớ có người khi dễ em, người đó không giống như trong tưởng tượng của em, còn thừa dịp em mất trí nhớ liền lừa gạt em. Nếu em nhớ lại sẽ càng thêm hận hắn sao?"
"Còn có người có thể khi dễ em? Không cần em lãng phí tinh lực đi hận hắn, nguyên soái khẳng định sẽ báo thù cho em."
Trong lòng Lâm Uyên phức tạp khó phân biệt, vuốt ve cổ Tễ Nguyệt, "Cứ tin tưởng tôi như vậy? Nếu tôi là người bắt nạt em thì sao?"
Tễ Nguyệt suy nghĩ một chút, nghĩ đến tình cảnh gì đó liền đỏ mặt, hờn dỗi nói: "Anh chỉ là một Alpha, khi dễ Omega như em, còn không phải là muốn làm cái gì liền làm cái đó, em lại ngăn cản không được." Tễ Nguyệt cả người e lệ không chịu được.
Lâm Uyên bình tĩnh nhìn Omega ngọt ngào đáng yêu trên người, toàn thân từ trên xuống dưới đều kêu gào đem Omega này nuốt vào bụng. Hắn dùng toàn bộ lý trí, mới không có ở trước mặt Omega ngây thơ đơn thuần xé rách ngụy trang bề ngoài, bại lộ bản tính cầm thú.
Lâm Uyên siết chặt tay ôm bên hông Omega, thanh âm trầm thấp, "Không phải em vẫn muốn biết ấn ký trên người em đến từ đâu sao?"
Tễ Nguyệt không được tự nhiên xoay người, trên mặt đều là chờ mong, "Có phải anh định nói cho em biết không?" Chờ cảm giác được xúc cảm dưới mông biến hóa, Tễ Nguyệt lập tức cứng đờ như chuột đồng nhỏ. Y thường hay quấn lấy truy vấn nhiều lần, nhưng nguyên soái vẫn không nói cho y biết, mỗi lần đều là đem y hôn đến choáng váng đầu óc, sau đó lừa gạt cho qua, thật vất vả nguyên soái mới muốn nói, y cũng không thể lại bị mê hoặc nữa.
Trong lòng Lâm Uyên rất khẩn trương lo âu, Tễ Nguyệt sau khi biết chân tướng có lẽ sẽ rời khỏi hắn. Nhưng nếu bảo trì loại hài hòa giả dối này, đem hạnh phúc của hắn xây dựng trên thống khổ của Tễ Nguyệt, hắn làm không được. Nhất là nhìn Tễ Nguyệt hưng trí bừng bừng chờ mong hôn lễ của bọn họ, vạn nhất Tễ Nguyệt khôi phục trí nhớ, phát hiện mình một mực bị cừu nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn ở dưới thân người y hận nhất uyển chuyển thừa hoan, sẽ có bao nhiêu đau đớn không muốn sống.
"Chín tháng trước, tinh thần lực của tôi bị thương hỗn loạn gần như sụp đổ." Lời vừa bắt đầu, phía sau liền dễ dàng nói ra hơn, Lâm Uyên vốn do dự, do dự liền biến mất. Hắn muốn nói ra chân tướng cho Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt vừa nghe liền có chút chột dạ, mọi người đều nói y từ hôn chính là bởi vì tinh thần lực của nguyên soái sắp sụp đổ thành phế vật, hiện tại không phải là muốn tính sổ chứ?
"Em không để ý trong nhà ngăn cản, một mình chạy ra thăm tôi. Nhưng tôi lại cưỡng bách em." Câu cuối cùng Lâm Uyên nói vô cùng ảm đạm.
Tễ Nguyệt hai mắt sáng ngời, hưng phấn truy hỏi: "Sau đó thì sao?" Có phải vừa nhìn thấy y liền thú tính đại phát, đem y đè ở dưới thân, lăn qua lộn lại, cường lại cường, chiên lại chiên?
"Em phản kháng không có kết quả, liều mạng tiêu hao tinh thần lực cũng không thể ngăn cản thú tính của tôi, sau đó tinh thần lực của em mới sụp đổ từ cấp A rơi xuống cấp E. Ấn ký kia chính là khi đó tôi dùng tinh thần lực khắc xuống. Sau khi em được cứu trở về, cha em lo lắng sau khi em tỉnh lại chịu không nổi đả kích sẽ sụp đổ, nên khi trị liệu liền nhân cơ hội thôi miên loại bỏ phần ký ức này."
Tễ Nguyệt nhăn mặt rối rắm nói: "Nguyên soái anh có phải đang lừa em không?" Một chút cũng không hăng hái, thất vọng. "Nhưng bây giờ khi nhớ tới tinh thần lực cấp E của mình, em không có cảm xúc phẫn hận hay sợ hãi, ngược lại cảm thấy nhàn nhạt vui vẻ và hạnh phúc. Dựa theo anh nói, tinh thần lực của em là khi phản kháng mới tiêu hao sụp đổ, vậy em hiện tại vì sao nhớ tới tinh thần lực cấp E của mình lại cảm thấy rất cao hứng?" Y căn bản không tưởng tượng được cảnh y phản kháng Lâm Uyên. Hơn nữa, nguyên soái luôn nâng y trên lòng bàn tay mà che chở, muôn vàn quý trọng, vạn loại sủng ái, làm sao có thể thật sự nỡ khi dễ y.
Lâm Uyên thật cẩn thận quan sát thần sắc Tễ Nguyệt, "Em, không trách tôi?" Trí nhớ ngày đó của hắn không đầy đủ, giống như Tễ Nguyệt, cũng căn bản không biết tình hình cụ thể.
Tễ Nguyệt rất là hợp tình hợp lý, "Em không nhớ rõ chuyện lúc trước, bằng không chúng ta thực hiện lại quá trình lúc trước anh làm gì em? Không chừng em liền có thể nhớ ra, như vậy liền biết anh có nói thật hay không?" Nói xong, Tễ Nguyệt tâm cơ xoay lắc mông, hướng Lâm Uyên chớp chớp mắt, ném mị nhãn rất là vụng về.
"..." Lâm Uyên một tay mạnh mẽ ôm eo Tễ Nguyệt, giống như ôm một bảo bối lớn, từ trên ghế sa lon đứng lên, sải bước về phía phòng ngủ bọn họ.
Tễ Nguyệt ôm cổ Lâm Uyên, nhu thuận dán vào cổ. Trong lòng vừa kích động vừa rối rắm, y hiện tại có phải nên giãy dụa một chút hay không? Phù hợp với tình hình cũ mà nguyên soái nói.
Lâm Uyên một phen ném Tễ Nguyệt lên giường lớn mềm mại, sau đó nghiêng người đè lên, bởi vì vừa rồi nói ra chân tướng, tràn đầy nôn nóng cùng khủng hoảng mất đi, vừa hung vừa hận, hận không thể đem Omega hòa vào trong xương máu.
Tay Lâm Uyên giam cầm bên tai Tễ Nguyệt, trong mắt là ánh lửa sáng rực, gắt gao nhìn chằm chằm Tễ Nguyệt mờ mịt, "Nếu em không cự tuyệt, sẽ không kịp."
Tễ Nguyệt hít thở từng ngụm, đầu tiên là rất hào phóng xé rách, không có xé hết, bất quá y cũng không xấu hổ, đổi thành cởi nút áo sơ mi Lâm Uyên, biểu tình nghiêm túc giống như là đang làm cái gì quan trọng, trong động tác thập phần thuần thục.
"..." Lâm Uyên cuối cùng uy hiếp một câu, "Bây giờ em còn có cơ hội, lát nữa cho dù em có khóc cũng không ngăn cản được tôi."
Tễ Nguyệt bất mãn đạp đá vài lên chân Lâm Uyên, bên cạnh bọn họ không khí nóng bỏng, củi khô bốc hỏa vừa chạm là nổ. Mệt nguyên soái còn ở nơi đó lải nhải, chính là không đốt củi. Gấp đến độ Tễ Nguyệt đều muốn xoay người ngồi lên.
Tễ Nguyệt vươn ngón trỏ đặt lên môi Lâm Uyên, "Suỵt, đừng nói chuyện, chính là làm! Em mới sợ anh sẽ khóc lóc kêu dừng lại." Tễ Nguyệt phi thường thua người không thua trận, dựa vào cái gì Lâm Uyên liền một bên tình nguyện cho rằng là y chịu không nổi sẽ xin tha, không chừng là y vắt khô Alpha trước, để Lâm Uyên khóc cầu xin y, bảo hắn không cần nữa. Người xưa không phải nói "không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu."
Lâm Uyên: "..."
Đêm nay, Tễ Nguyệt vì mạnh miệng mà trả giá đại giới.
Lâm Uyên tâm hỏa tiết ra một chút, cuối cùng cũng không vội vàng như vậy, tay dùng sức ở thắt lưng Omega, hai người liền đổi vị trí, để Omega ngồi ở thắt lưng hắn. Khắc chế xúc động của mình, ung dung thưởng thức vẻ mặt gấp gáp không thể nhịn được của Omega, trong ánh mắt vội vàng của Omega nói ra những lời cự tuyệt tàn nhẫn, "Không chuẩn bị tốt không đánh dấu, em còn chưa đến kỳ ph"át tình." Kiên quyết không chạm vào Omega.
Tễ Nguyệt thân thể mềm nhũn không có khí lực, nghe vậy tức giận hừ hừ nói: "Anh nói bậy, sao anh biết không phải là kỳ phá;t tình. Lần trước anh làm cho có lệ với em như vậy. Em mặc kệ, em chính là ph;át tình, không tin anh sờ sờ."
Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt ngây thơ làm cho dở khóc dở cười, mềm lòng rối tinh rối mù, thầm nghĩ phải yêu thương Omega của mình thật tốt.
Bên hông Tễ Nguyệt mềm nhũn, nhịn không được lại trầm xuống nửa người, nếu thân thể duỗi về phía trước, liền rời khỏi vòng tay ấm áp thoải mái của Alpha. Nhưng nếu không đi về phía trước, không lấy được cái chai, nguyên soái không thể xâm nhập đánh dấu y. Tất cả những giọt nước mắt rối rắm của Tễ Nguyệt đều chảy ra, cầu cứu nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên nhìn Omega đáng yêu mê người, bàn tay to duỗi ra bên cạnh, cầm lấy cái chai, cứu Omega trong nước lửa, thoáng chốc đã nhận được ánh mắt cảm kích sùng bái của Omega. Omega bị thiểu năng trí tuệ mơ hồ hồn nhiên không nghĩ rõ ràng, thủ phạm của tất cả những chuyện này rõ ràng chính là Alpha đang khi dễ y.
......
Trước khi đi ngủ Tễ Nguyệt thở dài một hơi, y rốt cục đã ngủ được Alpha của mình.
Omega điện hạ luôn luôn lạnh lùng đối với người khác tựa như đóa hoa cao lãnh, lúc này kiều diễm như đào lý nằm trong ngực Alpha, mặt mày giãn ra, tràn đầy tình ý; ngay cả thiết huyết Alpha luôn luôn lãnh khốc vô tình, ít nói ít cười, khóe miệng cũng lộ ra độ cong nhu hòa, mặt mày tràn đầy nhu tình, hai người cùng tiến vào một giấc mộng ngọt ngào.
Tác giả :
Chỉ Tiêm Phồn Hoa