Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện Sở Di Nhân ở khách điếm thâm tình thổ lộ với một phu nhân mang theo đứa con ngốc nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ trấn nhỏ.
Nhưng nhân vật chính thứ nhất - Tố Dĩ lại không hề để ý tới việc này. Nàng vừa về đến nhà đã bị Tiểu Mạc Duật quấn quít không buông.
"Ta sẽ không gả chồng." Tố Dĩ bứt không ra Tiểu Mạc Duật, chỉ có thể bị hắn ôm cánh tay kéo đi.
"Ta không tin."
"Không tin thì thôi, ta đi ngủ."
"Ta cũng đi!"
Tố Dĩ nhấc tay điểm huyệt. Tiểu Mạc Duật đã sớm có phòng bị, trước khi tay nàng hạ xuống, còn nhanh hơn so với nàng bắt chước điểm huyệt, thuận tiện ngay cả á huyệt cũng điểm.
"A, thì ra điểm huyệt một chút cũng không khó, tùy tiện thử một cái liền thành công. Nương, về sau ngươi không thể dùng chiêu này uy hiếp ta nữa!"
Cho dù số tuổi của Mạc Tiểu Duật bị rút nhỏ, nhưng chỉ số thông minh cũng không giảm bớt.
Tố Dĩ trừng mắt nhìn hắn. Tên phúc hắc này thế mà lại dùng bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu để làm nàng dỡ bỏ phòng bị. Hơn nữa, hắn còn hiểu được cách sử dụng nội lực điểm huyệt, cực kỳ chính xác.
"Nương, muốn đi ngủ sao?" Tiểu Mạc Duật ôm Tố Dĩ trở về phòng, giúp nàng cởi áo ngoài, tháo giày, đắp chăn cho nàng.
"Nương, xem đi, ta cũng có thể chiếu cố ngươi!" Tiểu Mạc Duật cười tủm tỉm nhìn Tố Dĩ.
Tố Dĩ mặc kệ hắn, nhắm mắt lại, để chính hắn tự mình chơi đi.
Không được đáp lại, Tiểu Mạc Duật cảm thấy nhàm chán, đưa tay chơi đùa ngón tay Tố Dĩ, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, lại chọc chọc mặt nàng, lúc đụng tới môi nàng, liền tò mò cúi đầu.
Cảm giác được có một hơi thở khác đột nhiên gần sát vào, Tố Dĩ mở to mắt. Khuôn mặt phóng đại của Tiểu Mạc Duật xuất hiện cực kỳ rõ ràng, dọa nàng nhảy dựng. Nhưng nàng bị điểm huyệt không nói nên lời, chỉ có thể trừng hắn.
Tiểu Mạc Duật chăm chú nhìn nàng, không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tố Dĩ dần cảm thấy không ổn. Thời điểm Tiểu Mạc Duật trầm mặc, khuôn mặt hắn tự nhiên toát ra ngạo khí cự người ngàn dặm, trên thân nổi lên khí thế lãnh liệt của sát thủ, còn có chút cao quý của công tử thế gia. Con mắt của hắn rất đẹp, thâm thúy giống như dòng suối tĩnh lặng, lạnh lùng như hàn băng vạn năm, vĩnh viễn không gợn sóng không sợ hãi, lại khiến người ta bị lạc trong cơn lốc xoáy ẩn giấu bên trong, vạn kiếp bất phục.
Cho dù thế nào, đến cùng hắn cũng không phải Tiểu Mạc Duật. Hắn là Mạc Duật, một sát thủ tính cách kỳ quái.
"Nương, làm sao vậy?"
Tố Dĩ kinh ngạc nhìn ánh mắt mờ mịt của Tiểu Mạc Duật, cỗ tim đập nhanh trong chớp mắt vừa rồi phảng phất như là ảo giác.
Không...đây đích thực là Mạc Duật, cho dù hiện tại hắn là Tiểu Mạc Duật, nhưng Mạc Duật vẫn luôn ẩn núp trong cơ thể hắn.
Đột nhiên, trên môi nàng nóng lên. Nàng trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Quả nhiên so với kẹo hồ lô còn ăn ngon hơn." Tiểu Mạc Duật giống như con mèo nhỏ trộm được cá, nhếch miệng nở nụ cười.
Tố Dĩ cứng lại hô hấp.
Hiện tại việc nàng nên lo lắng không phải là họa sát thân, mà là họa thất thân sao?
Tiểu Mạc Duật tựa hồ cảm thấy chơi kiểu này rất vui vẻ. Hắn lại cúi đầu, dừng lại ở khoảng cách cơ hồ gần sát môi Tố Dĩ. Hơi thở của nam tử trưởng thành xông vào mũi. Mặc dù trên người hắn mang theo mùi hương hoa cỏ giống nàng, nhưng lại vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cặp mắt đen nhánh vẫn nhìn Tố Dĩ, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Hắn quyết định hôn xuống, từng cái từng cái một, giống như gà con mổ thóc. Mỗi lần chạm vào đều cho hắn cảm giác rất tân kỳ.
Tiểu Mạc Duật nhịn không được lại tiếp tục hôn, cảm thấy không ngừng cúi đầu có hơi mệt, liền dứt khoát dán ở trên môi Tố Dĩ, vô sự tự thông liếm môi nàng. Sau đó, hắn phát hiện thân thể Tố Dĩ khẽ run, lập tức hai mắt sáng ngời, thập phần hưng phấn.
Được đến đáp lại, Tiểu Mạc Duật bắt đầu hết liếm môi dưới đến liếm môi trên, giống như ăn kẹo hồ lô. Tố Dĩ mím môi, chịu đựng cơn tức giận. Nàng vẫn luôn cố gắng giải huyệt, nhưng nội lực của Tiểu Mạc Duật cao thâm hơn nàng rất nhiều, còn phải mất một khoảng thời gian.
Nghiêng đầu hôn môi làm cho cổ Tiểu Mạc Duật mỏi muốn chết, vì thế, hắn trèo lên giường, tay không cẩn thận đụng phải thân thể Tố Dĩ. Nàng kinh hô lên một tiếng, miệng hơi hơi hé mở. Tiểu Mạc Duật không cẩn thận đưa đầu lưỡi đi vào. Hắn liền cảm thấy khoang miệng ấm áp của Tố Dĩ so với đôi môi lạnh như băng càng thoải mái hơn. Hắn hưng phấn đánh thẳng về phía trước, liếm láp răng nanh của nàng, đùa giỡn bất diệc nhạc hồ.
Tố Dĩ từ sau mười tuổi đã không ăn kẹo hồ lô nữa, nhưng vị ngọt lưu lại ở trên miệng Tiểu Mạc Duật cùng hương vị trong trí nhớ hoàn toàn khác nhau, khiến người ta càng ngơ ngẩn, cũng càng tê dại......
Hành vi của Tiểu Mạc Duật càng ngày càng quá đáng. Tố Dĩ cơ hồ sắp mất đi tri giác, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, trên trán toát ra không ít mồ hôi.
Tiểu Mạc Duật cũng cảm thấy toàn thân như lửa đốt, xả xuống y phục, lộ ra một mảnh xương quai xanh tinh xảo. Hắn thấy vẻ mặt Tố Dĩ cũng đỏ bừng, cho rằng nàng cũng đang khó chịu giống mình.
"Nương, nóng, cởi y phục......"
Tố Dĩ suy yếu vô lực trợn to mắt, nội lực gia tốc lưu chuyển. Ngay tại thời điểm áo trong bị cởi ra, nàng rốt cuộc phá tan huyệt vị, cầm lấy cánh tay Tiểu Mạc Duật đem hắn quăng ra ngoài, sau đó động tác cực kỳ lưu loát đóng chặt cửa.
Mặc kệ Tiểu Mạc Duật ở bên ngoài kêu la om sòm, Tố Dĩ vô lực ngồi bệt dưới đất, tay dùng sức nắm lấy y phục trước ngực. Nàng cúi đầu, cái miệng nhỏ thở phì phò, trong mắt tràn đầy mê mang cùng khiếp sợ.
Hắn rốt cuộc là ai?
Trong nháy mắt phá tan huyệt vị, một nam tử có khuôn mặt tương tự Mạc Duật loáng thoáng xuất hiện ở trong đầu. Hắn là Mạc Duật, cũng không phải là Mạc Duật. Nàng rất quen thuộc hắn, quen thuộc đến mức cho dù thấy không rõ bộ dạng, cũng yên tâm đem bản thân giao cho hắn......
Tố Dĩ cắn môi dưới, khẳng định trước khi nàng bắt đầu ngủ mơ thấy giấc mộng kỳ quái kia đã bị hạ nguyền rủa.
******
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Giúp Tố Dĩ lập gia đình. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ:10%. Tố Dĩ hảo cảm độ: 0]
Sở Di Nhân trầm mặt. Nàng không có chơi game, tự nhiên không biết cái gì là tiến công chiếm đóng, cái gì là NPC, cái gì là hảo cảm độ. Hơn nữa, trình độ tư duy của trò chơi này rất cao, chỉ có nội dung nhiệm vụ, mọi thứ khác đều từ người chơi tự mình mò ra. Việc này đối với một người chỉ biết nghe lệnh làm việc như nàng mà nói, chính là một nan đề.
Hệ thống mạc danh kỳ diệu tuyên bố nhiệm vụ, giải thích gì cũng không có. Nàng lại không thể cường ngạnh áp Tố Dĩ đi bái đường. Bởi vì trước đó Sở Di Nhân có một nhiệm vụ, là làm cho một đối thủ cạnh tranh của Sở Gia bị thua. Nàng trực tiếp giết chết gia chủ nhà kia, nhưng độ hoàn thành nhiệm vụ không có một chút thay đổi. Hệ thống nói, độ hoàn thành nhiệm vụ là dựa vào quá trình, mà không phải kết quả.
Sở Di Nhân làm việc chính là xem kết quả a!
Tác phong bất đồng vốn không thể ở chung, nhưng Sở Di Nhân lại không thể tự sát, cũng đuổi không đi cái hệ thống gắn ở trong não. Nàng chỉ có thể ấn theo suy nghĩ của mình đi làm, miễn cưỡng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Bất quá, rất nhiều thời điểm đều bị hệ thống ác ý trừng phạt.
Cái chíp não mang tên hệ thống này khẳng định chưa được thử nghiệm thành công, thậm chí còn không trải qua điều chỉnh!
Nói đến ác ý trừng phạt, Sở Di Nhân mỗi lần đều bị nó làm tức chết.
Hệ thống nói nàng không có kinh nghiệm, bắt đầu ban bố cho nàng một số nhiệm vụ huấn luyện tân thủ. Tỷ như mau chóng hòa nhập vào thân phận khuê tú cổ đại, trong đó có một hạng mục là "dáng vẻ khuê các", cười không lộ răng, bước không lộ chân, điệu bộ phải thong thả nhẹ nhàng, không thể sải chân rộng hơn một tấc, tay không nâng cao hơn ngực.
Sở Di Nhân chỉ biết chạy nhanh, làm sao biết được như thế nào là đi đứng tao nhã. Thân là một cao thủ cường đại từng trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, sao có thể biến thành một cô nương ỏng ẹo, am hiểu ưỡn ngực vẹo mông.
Hệ thống nói: [Đi y như tượng gỗ, điện giật!]
Sở Di Nhân chỉ biết nghiêm mặt, có cười cũng là khi đắc thắng hoặc khi nhạo báng, nhưng thục nữ hẳn là thời thời khắc khắc đều bảo trì mỉm cười khéo léo. Quỷ biết cười kiểu mắt và miệng đều rút gân như vậy là như thế nào luyện thành?!!
Hệ thống nói: [Cười giống như trúng gió, điện giật!]
Sở Di Nhân dáng đứng thẳng như tùng bách, ngồi như bàn thạch, đi như làn gió, tính cách cương trực, là một thế hệ tiêu chuẩn của quân nhân. Nhưng nữ tử cổ đại hẳn là phải dịu dàng nhu nhược, đi vài bước ngừng một bước, sau đó lấy cái khăn ra chấm mồ hôi......Quá khó, mặc kệ!!!
Hệ thống nói: [Ngươi là quan tài di động sao, điện giật!]
Đây kỳ thật là vì nàng làm nhiệm vụ thất bại nên tổ chức phái cái hệ thống này đến trừng phạt nàng đi!
Về phần kỹ năng khuê tú, cầm kỳ thư họa, thi tửu pha trà gì đó, Sở Di Nhân trực tiếp chủ động xin điện giật, cự tuyệt hết thảy huấn luyện.
Trải qua một đoạn thời gian tra tấn lẫn nhau, hệ thống rốt cuộc buông tha, căn cứ theo trạng huống đặc thù của Sở Di Nhân mà điều chỉnh nhân vật. Nếu làm không được một thứ nữ dịu dàng đằm thắm, thì làm một thứ nữ biết khoa chân múa tay đi......
Đợi chút, mau dừng lại!
Chỉ cho ngươi khoa chân múa tay, sao ngươi lại đi chơi đao chơi kiếm, thậm chí còn chơi đến nổi danh, diệt không ít người qua đường.
[Người chơi lại sát hại nhân vật không có trong kịch bản. Điện giật, điện giật, điện giật, điện giật, điện giật......]
Đừng nháo, không có việc gì để dành điện đi có được không, ngươi tưởng ngươi là Pikachu sao? Được rồi, muốn giật thì giật đi, dù sao Sở Di Nhân đã sắp mình đồng da sắt, luyện thành một thân kháng điện cực kỳ bản lĩnh.
Không đề cập tới quá trình cùng hệ thống yêu nhau giết nhau trong dĩ vãng nữa, quay lại hiện tại.
Theo điều tra, mức độ hoàn toàn nhiệm vụ ẩn giấu tăng 10% là vì sự kiện cầu gả ở khách điếm đã gia tăng độ nổi tiếng của Tố Dĩ, đưa tới càng nhiều khả năng lựa chọn đối tượng kết hôn. Hệ thống chỉ ưu đãi gợi ý nhiêu đó, còn lại chờ Sở Di Nhân tự mình phát hiện.
Đề cao độ nổi tiếng?
Sở Di Nhân suy đi nghĩ lại, ở đây cũng không phải hiện đại, không thể đem sự việc quăng cho truyền thông PR. Hơn nữa từ sự kiện kia trở về sau, Tố Dĩ không hề xuất hiện qua. Bản thân nàng cũng không muốn bỏ thời gian nghĩ cách đề cao lực hấp dẫn của Tố Dĩ, nên nhiệm vụ vẫn không tiến triển.
Muốn nhanh chóng nhận thức một lượng lớn đối tượng kết hôn, ở hiện đại thì có xem mắt, về cổ đại thì có....luận võ kén rể!
Sở Di Nhân lộ ra một nụ cười khí phách, luận võ rất tốt, cực tốt!
-- Tiểu kịch trường --
Sở Y Nhân: "Cái hệ thống hố cha chết tiệt, mỗi lần đều lấy mị lực của ta đổi một đống thứ kỳ quái. Ta đã nói không đổi, ngươi lúc nào lại lén đổi cho ta cái [Gương Thần] này? Nửa đêm nó còn có thể vụng trộm ca hát, ghê chết. Hệ thống, ngươi mau đem nó thu về!!!"
Sở Di Nhân: "Để xem, hướng dẫn sử dụng: Mang vào đôi giày thêu này, có thể làm người chơi nhanh chóng biến thành thục nữ cổ đại, có vẻ được......
Nhỏ như vậy? Bó chân mới có thể mang? Không cần!
Cái gì, cởi không được?
Hệ thống! Giày này sao có thể tự bước đi! Mau dừng lại!! Múa may cái gì, bắt bướm làm chi, phía trước có hồ nước!!! Mau quay đầu......"
Ùm ùm......!!!
Hệ thống: [Xin lỗi nha, hàng hóa đã ký gửi không thể đổi trả, cám ơn đã đánh giá.] (θ▽θ)
Tác giả: Chẳng lẽ các ngươi không biết, hệ thống mới là đại boss sao? Hô hô hô, còn không mau quỳ lạy, đám nhân loại ngu xuẩn!
Chuyện Sở Di Nhân ở khách điếm thâm tình thổ lộ với một phu nhân mang theo đứa con ngốc nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ trấn nhỏ.
Nhưng nhân vật chính thứ nhất - Tố Dĩ lại không hề để ý tới việc này. Nàng vừa về đến nhà đã bị Tiểu Mạc Duật quấn quít không buông.
"Ta sẽ không gả chồng." Tố Dĩ bứt không ra Tiểu Mạc Duật, chỉ có thể bị hắn ôm cánh tay kéo đi.
"Ta không tin."
"Không tin thì thôi, ta đi ngủ."
"Ta cũng đi!"
Tố Dĩ nhấc tay điểm huyệt. Tiểu Mạc Duật đã sớm có phòng bị, trước khi tay nàng hạ xuống, còn nhanh hơn so với nàng bắt chước điểm huyệt, thuận tiện ngay cả á huyệt cũng điểm.
"A, thì ra điểm huyệt một chút cũng không khó, tùy tiện thử một cái liền thành công. Nương, về sau ngươi không thể dùng chiêu này uy hiếp ta nữa!"
Cho dù số tuổi của Mạc Tiểu Duật bị rút nhỏ, nhưng chỉ số thông minh cũng không giảm bớt.
Tố Dĩ trừng mắt nhìn hắn. Tên phúc hắc này thế mà lại dùng bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu để làm nàng dỡ bỏ phòng bị. Hơn nữa, hắn còn hiểu được cách sử dụng nội lực điểm huyệt, cực kỳ chính xác.
"Nương, muốn đi ngủ sao?" Tiểu Mạc Duật ôm Tố Dĩ trở về phòng, giúp nàng cởi áo ngoài, tháo giày, đắp chăn cho nàng.
"Nương, xem đi, ta cũng có thể chiếu cố ngươi!" Tiểu Mạc Duật cười tủm tỉm nhìn Tố Dĩ.
Tố Dĩ mặc kệ hắn, nhắm mắt lại, để chính hắn tự mình chơi đi.
Không được đáp lại, Tiểu Mạc Duật cảm thấy nhàm chán, đưa tay chơi đùa ngón tay Tố Dĩ, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, lại chọc chọc mặt nàng, lúc đụng tới môi nàng, liền tò mò cúi đầu.
Cảm giác được có một hơi thở khác đột nhiên gần sát vào, Tố Dĩ mở to mắt. Khuôn mặt phóng đại của Tiểu Mạc Duật xuất hiện cực kỳ rõ ràng, dọa nàng nhảy dựng. Nhưng nàng bị điểm huyệt không nói nên lời, chỉ có thể trừng hắn.
Tiểu Mạc Duật chăm chú nhìn nàng, không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tố Dĩ dần cảm thấy không ổn. Thời điểm Tiểu Mạc Duật trầm mặc, khuôn mặt hắn tự nhiên toát ra ngạo khí cự người ngàn dặm, trên thân nổi lên khí thế lãnh liệt của sát thủ, còn có chút cao quý của công tử thế gia. Con mắt của hắn rất đẹp, thâm thúy giống như dòng suối tĩnh lặng, lạnh lùng như hàn băng vạn năm, vĩnh viễn không gợn sóng không sợ hãi, lại khiến người ta bị lạc trong cơn lốc xoáy ẩn giấu bên trong, vạn kiếp bất phục.
Cho dù thế nào, đến cùng hắn cũng không phải Tiểu Mạc Duật. Hắn là Mạc Duật, một sát thủ tính cách kỳ quái.
"Nương, làm sao vậy?"
Tố Dĩ kinh ngạc nhìn ánh mắt mờ mịt của Tiểu Mạc Duật, cỗ tim đập nhanh trong chớp mắt vừa rồi phảng phất như là ảo giác.
Không...đây đích thực là Mạc Duật, cho dù hiện tại hắn là Tiểu Mạc Duật, nhưng Mạc Duật vẫn luôn ẩn núp trong cơ thể hắn.
Đột nhiên, trên môi nàng nóng lên. Nàng trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Quả nhiên so với kẹo hồ lô còn ăn ngon hơn." Tiểu Mạc Duật giống như con mèo nhỏ trộm được cá, nhếch miệng nở nụ cười.
Tố Dĩ cứng lại hô hấp.
Hiện tại việc nàng nên lo lắng không phải là họa sát thân, mà là họa thất thân sao?
Tiểu Mạc Duật tựa hồ cảm thấy chơi kiểu này rất vui vẻ. Hắn lại cúi đầu, dừng lại ở khoảng cách cơ hồ gần sát môi Tố Dĩ. Hơi thở của nam tử trưởng thành xông vào mũi. Mặc dù trên người hắn mang theo mùi hương hoa cỏ giống nàng, nhưng lại vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cặp mắt đen nhánh vẫn nhìn Tố Dĩ, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Hắn quyết định hôn xuống, từng cái từng cái một, giống như gà con mổ thóc. Mỗi lần chạm vào đều cho hắn cảm giác rất tân kỳ.
Tiểu Mạc Duật nhịn không được lại tiếp tục hôn, cảm thấy không ngừng cúi đầu có hơi mệt, liền dứt khoát dán ở trên môi Tố Dĩ, vô sự tự thông liếm môi nàng. Sau đó, hắn phát hiện thân thể Tố Dĩ khẽ run, lập tức hai mắt sáng ngời, thập phần hưng phấn.
Được đến đáp lại, Tiểu Mạc Duật bắt đầu hết liếm môi dưới đến liếm môi trên, giống như ăn kẹo hồ lô. Tố Dĩ mím môi, chịu đựng cơn tức giận. Nàng vẫn luôn cố gắng giải huyệt, nhưng nội lực của Tiểu Mạc Duật cao thâm hơn nàng rất nhiều, còn phải mất một khoảng thời gian.
Nghiêng đầu hôn môi làm cho cổ Tiểu Mạc Duật mỏi muốn chết, vì thế, hắn trèo lên giường, tay không cẩn thận đụng phải thân thể Tố Dĩ. Nàng kinh hô lên một tiếng, miệng hơi hơi hé mở. Tiểu Mạc Duật không cẩn thận đưa đầu lưỡi đi vào. Hắn liền cảm thấy khoang miệng ấm áp của Tố Dĩ so với đôi môi lạnh như băng càng thoải mái hơn. Hắn hưng phấn đánh thẳng về phía trước, liếm láp răng nanh của nàng, đùa giỡn bất diệc nhạc hồ.
Tố Dĩ từ sau mười tuổi đã không ăn kẹo hồ lô nữa, nhưng vị ngọt lưu lại ở trên miệng Tiểu Mạc Duật cùng hương vị trong trí nhớ hoàn toàn khác nhau, khiến người ta càng ngơ ngẩn, cũng càng tê dại......
Hành vi của Tiểu Mạc Duật càng ngày càng quá đáng. Tố Dĩ cơ hồ sắp mất đi tri giác, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, trên trán toát ra không ít mồ hôi.
Tiểu Mạc Duật cũng cảm thấy toàn thân như lửa đốt, xả xuống y phục, lộ ra một mảnh xương quai xanh tinh xảo. Hắn thấy vẻ mặt Tố Dĩ cũng đỏ bừng, cho rằng nàng cũng đang khó chịu giống mình.
"Nương, nóng, cởi y phục......"
Tố Dĩ suy yếu vô lực trợn to mắt, nội lực gia tốc lưu chuyển. Ngay tại thời điểm áo trong bị cởi ra, nàng rốt cuộc phá tan huyệt vị, cầm lấy cánh tay Tiểu Mạc Duật đem hắn quăng ra ngoài, sau đó động tác cực kỳ lưu loát đóng chặt cửa.
Mặc kệ Tiểu Mạc Duật ở bên ngoài kêu la om sòm, Tố Dĩ vô lực ngồi bệt dưới đất, tay dùng sức nắm lấy y phục trước ngực. Nàng cúi đầu, cái miệng nhỏ thở phì phò, trong mắt tràn đầy mê mang cùng khiếp sợ.
Hắn rốt cuộc là ai?
Trong nháy mắt phá tan huyệt vị, một nam tử có khuôn mặt tương tự Mạc Duật loáng thoáng xuất hiện ở trong đầu. Hắn là Mạc Duật, cũng không phải là Mạc Duật. Nàng rất quen thuộc hắn, quen thuộc đến mức cho dù thấy không rõ bộ dạng, cũng yên tâm đem bản thân giao cho hắn......
Tố Dĩ cắn môi dưới, khẳng định trước khi nàng bắt đầu ngủ mơ thấy giấc mộng kỳ quái kia đã bị hạ nguyền rủa.
******
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Giúp Tố Dĩ lập gia đình. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ:10%. Tố Dĩ hảo cảm độ: 0]
Sở Di Nhân trầm mặt. Nàng không có chơi game, tự nhiên không biết cái gì là tiến công chiếm đóng, cái gì là NPC, cái gì là hảo cảm độ. Hơn nữa, trình độ tư duy của trò chơi này rất cao, chỉ có nội dung nhiệm vụ, mọi thứ khác đều từ người chơi tự mình mò ra. Việc này đối với một người chỉ biết nghe lệnh làm việc như nàng mà nói, chính là một nan đề.
Hệ thống mạc danh kỳ diệu tuyên bố nhiệm vụ, giải thích gì cũng không có. Nàng lại không thể cường ngạnh áp Tố Dĩ đi bái đường. Bởi vì trước đó Sở Di Nhân có một nhiệm vụ, là làm cho một đối thủ cạnh tranh của Sở Gia bị thua. Nàng trực tiếp giết chết gia chủ nhà kia, nhưng độ hoàn thành nhiệm vụ không có một chút thay đổi. Hệ thống nói, độ hoàn thành nhiệm vụ là dựa vào quá trình, mà không phải kết quả.
Sở Di Nhân làm việc chính là xem kết quả a!
Tác phong bất đồng vốn không thể ở chung, nhưng Sở Di Nhân lại không thể tự sát, cũng đuổi không đi cái hệ thống gắn ở trong não. Nàng chỉ có thể ấn theo suy nghĩ của mình đi làm, miễn cưỡng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Bất quá, rất nhiều thời điểm đều bị hệ thống ác ý trừng phạt.
Cái chíp não mang tên hệ thống này khẳng định chưa được thử nghiệm thành công, thậm chí còn không trải qua điều chỉnh!
Nói đến ác ý trừng phạt, Sở Di Nhân mỗi lần đều bị nó làm tức chết.
Hệ thống nói nàng không có kinh nghiệm, bắt đầu ban bố cho nàng một số nhiệm vụ huấn luyện tân thủ. Tỷ như mau chóng hòa nhập vào thân phận khuê tú cổ đại, trong đó có một hạng mục là "dáng vẻ khuê các", cười không lộ răng, bước không lộ chân, điệu bộ phải thong thả nhẹ nhàng, không thể sải chân rộng hơn một tấc, tay không nâng cao hơn ngực.
Sở Di Nhân chỉ biết chạy nhanh, làm sao biết được như thế nào là đi đứng tao nhã. Thân là một cao thủ cường đại từng trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, sao có thể biến thành một cô nương ỏng ẹo, am hiểu ưỡn ngực vẹo mông.
Hệ thống nói: [Đi y như tượng gỗ, điện giật!]
Sở Di Nhân chỉ biết nghiêm mặt, có cười cũng là khi đắc thắng hoặc khi nhạo báng, nhưng thục nữ hẳn là thời thời khắc khắc đều bảo trì mỉm cười khéo léo. Quỷ biết cười kiểu mắt và miệng đều rút gân như vậy là như thế nào luyện thành?!!
Hệ thống nói: [Cười giống như trúng gió, điện giật!]
Sở Di Nhân dáng đứng thẳng như tùng bách, ngồi như bàn thạch, đi như làn gió, tính cách cương trực, là một thế hệ tiêu chuẩn của quân nhân. Nhưng nữ tử cổ đại hẳn là phải dịu dàng nhu nhược, đi vài bước ngừng một bước, sau đó lấy cái khăn ra chấm mồ hôi......Quá khó, mặc kệ!!!
Hệ thống nói: [Ngươi là quan tài di động sao, điện giật!]
Đây kỳ thật là vì nàng làm nhiệm vụ thất bại nên tổ chức phái cái hệ thống này đến trừng phạt nàng đi!
Về phần kỹ năng khuê tú, cầm kỳ thư họa, thi tửu pha trà gì đó, Sở Di Nhân trực tiếp chủ động xin điện giật, cự tuyệt hết thảy huấn luyện.
Trải qua một đoạn thời gian tra tấn lẫn nhau, hệ thống rốt cuộc buông tha, căn cứ theo trạng huống đặc thù của Sở Di Nhân mà điều chỉnh nhân vật. Nếu làm không được một thứ nữ dịu dàng đằm thắm, thì làm một thứ nữ biết khoa chân múa tay đi......
Đợi chút, mau dừng lại!
Chỉ cho ngươi khoa chân múa tay, sao ngươi lại đi chơi đao chơi kiếm, thậm chí còn chơi đến nổi danh, diệt không ít người qua đường.
[Người chơi lại sát hại nhân vật không có trong kịch bản. Điện giật, điện giật, điện giật, điện giật, điện giật......]
Đừng nháo, không có việc gì để dành điện đi có được không, ngươi tưởng ngươi là Pikachu sao? Được rồi, muốn giật thì giật đi, dù sao Sở Di Nhân đã sắp mình đồng da sắt, luyện thành một thân kháng điện cực kỳ bản lĩnh.
Không đề cập tới quá trình cùng hệ thống yêu nhau giết nhau trong dĩ vãng nữa, quay lại hiện tại.
Theo điều tra, mức độ hoàn toàn nhiệm vụ ẩn giấu tăng 10% là vì sự kiện cầu gả ở khách điếm đã gia tăng độ nổi tiếng của Tố Dĩ, đưa tới càng nhiều khả năng lựa chọn đối tượng kết hôn. Hệ thống chỉ ưu đãi gợi ý nhiêu đó, còn lại chờ Sở Di Nhân tự mình phát hiện.
Đề cao độ nổi tiếng?
Sở Di Nhân suy đi nghĩ lại, ở đây cũng không phải hiện đại, không thể đem sự việc quăng cho truyền thông PR. Hơn nữa từ sự kiện kia trở về sau, Tố Dĩ không hề xuất hiện qua. Bản thân nàng cũng không muốn bỏ thời gian nghĩ cách đề cao lực hấp dẫn của Tố Dĩ, nên nhiệm vụ vẫn không tiến triển.
Muốn nhanh chóng nhận thức một lượng lớn đối tượng kết hôn, ở hiện đại thì có xem mắt, về cổ đại thì có....luận võ kén rể!
Sở Di Nhân lộ ra một nụ cười khí phách, luận võ rất tốt, cực tốt!
-- Tiểu kịch trường --
Sở Y Nhân: "Cái hệ thống hố cha chết tiệt, mỗi lần đều lấy mị lực của ta đổi một đống thứ kỳ quái. Ta đã nói không đổi, ngươi lúc nào lại lén đổi cho ta cái [Gương Thần] này? Nửa đêm nó còn có thể vụng trộm ca hát, ghê chết. Hệ thống, ngươi mau đem nó thu về!!!"
Sở Di Nhân: "Để xem, hướng dẫn sử dụng: Mang vào đôi giày thêu này, có thể làm người chơi nhanh chóng biến thành thục nữ cổ đại, có vẻ được......
Nhỏ như vậy? Bó chân mới có thể mang? Không cần!
Cái gì, cởi không được?
Hệ thống! Giày này sao có thể tự bước đi! Mau dừng lại!! Múa may cái gì, bắt bướm làm chi, phía trước có hồ nước!!! Mau quay đầu......"
Ùm ùm......!!!
Hệ thống: [Xin lỗi nha, hàng hóa đã ký gửi không thể đổi trả, cám ơn đã đánh giá.] (θ▽θ)
Tác giả: Chẳng lẽ các ngươi không biết, hệ thống mới là đại boss sao? Hô hô hô, còn không mau quỳ lạy, đám nhân loại ngu xuẩn!
Tác giả :
Cát Tử