Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Chương 355: Âm hồn
- Uy, Đại phơi đản, ngươi còn có chiêu số gì, đều sử dụng ra a.
Tiểu Dực hầm hừ nói, tuy Thác Bạt Nham là lão nhân gầy gò, nhưng ở Tiểu Dực xem ra, tất cả mọi người là Đại hổn đản.
Thác Bạt Nham miệng mở lớn, quả thực có thể nhét hết trứng gà, giật mình sững sờ mà nhìn xem Tiểu Dực cùng mảnh nhỏ thanh trường kiếm trên mặt đất kia.
Uy lực Tam Hợp Kiếm Trận, trong nội tâm Thác Bạt Nham là phi thường tinh tường, tuy thực lực hắn đại tổn, làm uy lực Tam Hợp Kiếm Trận không đủ năm thành đỉnh phong kỳ, dù chém một Huyền Tôn trung kỳ cao thủ cũng có thể làm hắn trọng thương, chỉ là tiểu oa nhi trước mắt này, rõ ràng ngạnh sanh dùng thân thể khiêng được!
- Ngươi không phải người! Ngươi không phải người!
Thác Bạt Nham hoảng sợ kêu to, hắn cũng coi như có một chút kiến thức, biết rõ yêu thú có thể biến hóa, liền lập tức nghĩ tới. Tam phẩm linh bảo không cách nào thương thân thể, kia ít nhất cũng phải là Huyền sư đỉnh phong yêu thú, thậm chí khả năng cao hơn! Trong lòng của hắn đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, trong nội tâm tràn đầy hoảng sợ.
- Ta muốn xuất thủ.
Tiểu Dực ném hai thanh trường kiếm trên mặt đất nãi thanh nãi khí nói, "Sưu" một tiếng, nhảy lên đến bên người Thác Bạt Nham, cầm lên thân thể Thác Bạt Nham, tiểu nhục quyền một quyền đập đi lên.
Bùm bùm bùm! ! !
Thác Bạt Nham trúng một quyền lại một quyền, hộ thể cương khí đã là chịu không được .
- Gia gia, gia gia ta sai rồi, gia gia tha mạng!
Thác Bạt Nham thê lương kêu cha gọi mẹ, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Ta không phải gia gia, ta mới năm tuổi.
Tiểu Dực đâu ra đấy nói, lại là một cái nhục quyền.
- Thiếu hiệp, ta sai rồi.
- Ta cũng không phải thiếu hiệp, ta gọi là Tiểu Dực. . .
Thác Bạt Nham bị Tiểu Dực đánh thành đầu heo, nước mũi nước mắt giàn giụa cũng không dám phản kháng, hôm nay như thế nào xui xẻo như vậy, như thế nào gặp được tên sát tinh này, Tiểu Dực đánh Thác Bạt Nham một chầu, đem túi càn khôn trên lưng hắn lấy xuống, sau đó đem Thác Bạt Nham ném qua một bên, hắn không có nghĩ tới muốn giết Thác Bạt Nham.
Bị ném qua một bên, Thác Bạt Nham y nguyên càng không ngừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Tiểu Dực đắc ý quơ quơ tiểu nhục quyền, dám thương tổn Diệp Thần ca ca, xem ta không thu thập ngươi!
Tiểu Dực nhặt lên hai bả tam phẩm linh bảo trường kiếm vừa rồi để xuống đất, đang muốn ly khai, trong lúc đó, thở phì phò, thở phì phò, một tia thanh âm bén nhọn từ trong lòng đất xa xôi truyền đến.
Phảng phất có gì đó, đang hướng bên này nhanh chóng tiếp cận, tốc độ nhanh đến dọa người.
- Tiểu Dực, nhanh trở về!
Diệp Thần cảm thấy một ít nguy hiểm, tranh thủ thời gian phát đi tin tức cho Tiểu Dực.
Thần hồn của Diệp Thần điều tra đến có đồ vật gì đó đang bay nhanh tới gần, hình thành tiếng xé gió "hưu hưu hưu"!
Vật kia là một đoàn đen sì, như con dơi, nhưng hình thể lớn như một con trâu, tướng mạo dữ tợn, trên cánh trường vài đạo cốt trảo sắc bén, trên cái đuôi thật dài càng là trường gai bén nhọn, từ trên người nó cảm thụ không đến bất luận một tia sinh cơ gì, cùng cửa ra vào Cấm Vực Chi Địa đứng hai cỗ nhân khôi giống như đúc, tên này ít nhất hẳn là có thực lực Huyền Tôn Huyền sư cấp!
Đáng sợ nhất, hẳn chính là tốc độ di động kinh người kia. chương mới hơn tại d o c truyen . o ,r,g nha các bác!
Thu được tin tức của Diệp Thần, Tiểu Dực quay đầu bỏ chạy, hướng bên Diệp Thần chạy tới.
Thác Bạt Nham đang ở chỗ kia càng không ngừng dập đầu hô gia gia cầu xin tha thứ, huyền khí trên người hắn còn thừa không có mấy, đã không có huyền khí hộ thể, nắm tay của Tiểu Dực tự nhiên là từng quyền đến thịt, bị đánh vô cùng thê thảm, lúc này coi như là mẹ hắn tới, chỉ sợ cũng nhận không ra hắn.
- Diệp Thần ca ca, làm sao vậy?
Tiểu Dực nghi hoặc hỏi thăm.
Diệp Thần tranh thủ thời gian kéo Tiểu Dực qua, ẩn thân ở đằng sau một tảng đá, thần hồn tập trung con dơi khổng lồ bay tới kia.
Con dơi khổng lồ này nhanh chóng tới gần, phát hiện Thác Bạt Nham, lập tức lao xuống dưới, một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, con dơi khổng lồ này một đôi móng vuốt khô gầy bén nhọn cầm lên Thác Bạt Nham đang giãy dụa, quanh quẩn trên không trung đảo qua, không có phát hiện những người khác, liền bay trở về trong huyệt động
Thác Bạt Nham liều mạng giãy dụa, từng quyền công kích ở trên người con dơi khổng lồ, nhưng không cách nào đối với con dơi khổng lồ tạo thành bất luận một điểm thương tổn nào.
Bất quá một lát, con dơi khổng lồ đã mang theo Thác Bạt Nham đi xa.
Trong lòng Diệp Thần tuy tồn lấy thiện niệm, thậm chí chịu bất chấp nguy hiểm đi cứu vài người thường, lại không đến mức như Phật đà, xả thân đi cứu một người xấu. Người tốt, nên cứu nhất định phải cứu, nếu như cứu không được, cũng chỉ có thể thuận theo thiên mệnh. Nhưng mà loại cùng hung cực ác, đáng chết liền giết.
Nhìn xem con dơi khổng lồ kia đi xa, Diệp Thần cau mày, lòng đất Cấm Vực Chi Địa này, chỉ sợ so với trong tưởng tượng còn muốn nguy hiểm.
Rốt cuộc có nên tiếp tục hướng trước hay không?
Trầm ngâm hồi lâu, Diệp Thần có quyết định, nếu như lòng đất thật sự vô cùng nguy hiểm, này liền không đi, đối với lòng đất hết thảy, Diệp Thần tràn ngập tò mò, nếu như chỉ có một mình, Diệp Thần có lẽ sẽ đi xuống xem một chút, nhưng bên người còn có Tiểu Dực cùng A Ly, hắn phải vì Tiểu Dực cùng A Ly an toàn mà phụ trách, tựu như lần trước thăm dò U Minh Cung, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề. Thế giới này, rất nhiều thứ căn bản không phải cảnh giới như bọn họ có khả năng chạm đến.
- Diệp Thần ca ca, vừa rồi là vật gì?
Tiểu Dực hỏi, hắn đối với những vật kia, không có nửa phần tâm mang sợ hãi, ngược lại kích động muốn cùng vật kia đánh nhau một trận, đến bây giờ mới ngừng, ngoại trừ Đạm Đài Lăng, Tiểu Dực không có sợ qua bất luận kẻ nào, bất kỳ vật gì, kể cả ở U Minh Cung gặp được những thạch điêu kia.
- Ta cũng không biết.
Diệp Thần lắc đầu.
Con dơi khổng lồ kia đã càng bay càng xa, cách xa nhau xa như vậy, mặc dù con dơi khổng lồ quay đầu, bọn họ cũng có đầy đủ thời gian rút lui.
- Diệp Thần ca ca, đây là túi càn khôn của lão đầu kia, trong đó có đồ vật gì đó, đáng giá sao? Nơi này còn có hai thanh kiếm.
Tiểu Dực đem túi càn khôn đưa cho Diệp Thần, vẻ mặt chờ mong hỏi thăm, hiện tại Tiểu Dực, quả thực là một cái cướp bóc, nhìn thấy thứ tốt tuyệt đối không buông tha, cũng may Diệp Thần dạy bảo qua hắn, muốn cướp cũng chỉ có thể đoạt người xấu gì đó.
- Hai thanh kiếm này đều là tam phẩm linh bảo, cũng không tệ lắm.
Diệp Thần mở ra túi càn khôn của Thác Bạt Nham, trong đó Ngưng Khí Đan, Địa Huyền Đan các loại đan dược rất nhiều, nhất phẩm nhị phẩm linh bảo cũng có vài món, đều coi như không tệ. Ngoại trừ những vật này ra, Diệp Thần ở trong túi càn khôn phát hiện một quyển sách cổ còn có một bản bút ký, sách cổ này không biết là dùng da yêu thú gì chế tác thành, nguyên vốn hẳn nên có vài chục trang, nhưng mà tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, chỉ còn lại có ba trang đầy đủ, phía trên vẽ lấy các loại đồ hình, cũng ghi chú rõ phương vị, hẳn là một ít trận pháp.
Tiểu Dực hầm hừ nói, tuy Thác Bạt Nham là lão nhân gầy gò, nhưng ở Tiểu Dực xem ra, tất cả mọi người là Đại hổn đản.
Thác Bạt Nham miệng mở lớn, quả thực có thể nhét hết trứng gà, giật mình sững sờ mà nhìn xem Tiểu Dực cùng mảnh nhỏ thanh trường kiếm trên mặt đất kia.
Uy lực Tam Hợp Kiếm Trận, trong nội tâm Thác Bạt Nham là phi thường tinh tường, tuy thực lực hắn đại tổn, làm uy lực Tam Hợp Kiếm Trận không đủ năm thành đỉnh phong kỳ, dù chém một Huyền Tôn trung kỳ cao thủ cũng có thể làm hắn trọng thương, chỉ là tiểu oa nhi trước mắt này, rõ ràng ngạnh sanh dùng thân thể khiêng được!
- Ngươi không phải người! Ngươi không phải người!
Thác Bạt Nham hoảng sợ kêu to, hắn cũng coi như có một chút kiến thức, biết rõ yêu thú có thể biến hóa, liền lập tức nghĩ tới. Tam phẩm linh bảo không cách nào thương thân thể, kia ít nhất cũng phải là Huyền sư đỉnh phong yêu thú, thậm chí khả năng cao hơn! Trong lòng của hắn đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, trong nội tâm tràn đầy hoảng sợ.
- Ta muốn xuất thủ.
Tiểu Dực ném hai thanh trường kiếm trên mặt đất nãi thanh nãi khí nói, "Sưu" một tiếng, nhảy lên đến bên người Thác Bạt Nham, cầm lên thân thể Thác Bạt Nham, tiểu nhục quyền một quyền đập đi lên.
Bùm bùm bùm! ! !
Thác Bạt Nham trúng một quyền lại một quyền, hộ thể cương khí đã là chịu không được .
- Gia gia, gia gia ta sai rồi, gia gia tha mạng!
Thác Bạt Nham thê lương kêu cha gọi mẹ, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Ta không phải gia gia, ta mới năm tuổi.
Tiểu Dực đâu ra đấy nói, lại là một cái nhục quyền.
- Thiếu hiệp, ta sai rồi.
- Ta cũng không phải thiếu hiệp, ta gọi là Tiểu Dực. . .
Thác Bạt Nham bị Tiểu Dực đánh thành đầu heo, nước mũi nước mắt giàn giụa cũng không dám phản kháng, hôm nay như thế nào xui xẻo như vậy, như thế nào gặp được tên sát tinh này, Tiểu Dực đánh Thác Bạt Nham một chầu, đem túi càn khôn trên lưng hắn lấy xuống, sau đó đem Thác Bạt Nham ném qua một bên, hắn không có nghĩ tới muốn giết Thác Bạt Nham.
Bị ném qua một bên, Thác Bạt Nham y nguyên càng không ngừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Tiểu Dực đắc ý quơ quơ tiểu nhục quyền, dám thương tổn Diệp Thần ca ca, xem ta không thu thập ngươi!
Tiểu Dực nhặt lên hai bả tam phẩm linh bảo trường kiếm vừa rồi để xuống đất, đang muốn ly khai, trong lúc đó, thở phì phò, thở phì phò, một tia thanh âm bén nhọn từ trong lòng đất xa xôi truyền đến.
Phảng phất có gì đó, đang hướng bên này nhanh chóng tiếp cận, tốc độ nhanh đến dọa người.
- Tiểu Dực, nhanh trở về!
Diệp Thần cảm thấy một ít nguy hiểm, tranh thủ thời gian phát đi tin tức cho Tiểu Dực.
Thần hồn của Diệp Thần điều tra đến có đồ vật gì đó đang bay nhanh tới gần, hình thành tiếng xé gió "hưu hưu hưu"!
Vật kia là một đoàn đen sì, như con dơi, nhưng hình thể lớn như một con trâu, tướng mạo dữ tợn, trên cánh trường vài đạo cốt trảo sắc bén, trên cái đuôi thật dài càng là trường gai bén nhọn, từ trên người nó cảm thụ không đến bất luận một tia sinh cơ gì, cùng cửa ra vào Cấm Vực Chi Địa đứng hai cỗ nhân khôi giống như đúc, tên này ít nhất hẳn là có thực lực Huyền Tôn Huyền sư cấp!
Đáng sợ nhất, hẳn chính là tốc độ di động kinh người kia. chương mới hơn tại d o c truyen . o ,r,g nha các bác!
Thu được tin tức của Diệp Thần, Tiểu Dực quay đầu bỏ chạy, hướng bên Diệp Thần chạy tới.
Thác Bạt Nham đang ở chỗ kia càng không ngừng dập đầu hô gia gia cầu xin tha thứ, huyền khí trên người hắn còn thừa không có mấy, đã không có huyền khí hộ thể, nắm tay của Tiểu Dực tự nhiên là từng quyền đến thịt, bị đánh vô cùng thê thảm, lúc này coi như là mẹ hắn tới, chỉ sợ cũng nhận không ra hắn.
- Diệp Thần ca ca, làm sao vậy?
Tiểu Dực nghi hoặc hỏi thăm.
Diệp Thần tranh thủ thời gian kéo Tiểu Dực qua, ẩn thân ở đằng sau một tảng đá, thần hồn tập trung con dơi khổng lồ bay tới kia.
Con dơi khổng lồ này nhanh chóng tới gần, phát hiện Thác Bạt Nham, lập tức lao xuống dưới, một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, con dơi khổng lồ này một đôi móng vuốt khô gầy bén nhọn cầm lên Thác Bạt Nham đang giãy dụa, quanh quẩn trên không trung đảo qua, không có phát hiện những người khác, liền bay trở về trong huyệt động
Thác Bạt Nham liều mạng giãy dụa, từng quyền công kích ở trên người con dơi khổng lồ, nhưng không cách nào đối với con dơi khổng lồ tạo thành bất luận một điểm thương tổn nào.
Bất quá một lát, con dơi khổng lồ đã mang theo Thác Bạt Nham đi xa.
Trong lòng Diệp Thần tuy tồn lấy thiện niệm, thậm chí chịu bất chấp nguy hiểm đi cứu vài người thường, lại không đến mức như Phật đà, xả thân đi cứu một người xấu. Người tốt, nên cứu nhất định phải cứu, nếu như cứu không được, cũng chỉ có thể thuận theo thiên mệnh. Nhưng mà loại cùng hung cực ác, đáng chết liền giết.
Nhìn xem con dơi khổng lồ kia đi xa, Diệp Thần cau mày, lòng đất Cấm Vực Chi Địa này, chỉ sợ so với trong tưởng tượng còn muốn nguy hiểm.
Rốt cuộc có nên tiếp tục hướng trước hay không?
Trầm ngâm hồi lâu, Diệp Thần có quyết định, nếu như lòng đất thật sự vô cùng nguy hiểm, này liền không đi, đối với lòng đất hết thảy, Diệp Thần tràn ngập tò mò, nếu như chỉ có một mình, Diệp Thần có lẽ sẽ đi xuống xem một chút, nhưng bên người còn có Tiểu Dực cùng A Ly, hắn phải vì Tiểu Dực cùng A Ly an toàn mà phụ trách, tựu như lần trước thăm dò U Minh Cung, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề. Thế giới này, rất nhiều thứ căn bản không phải cảnh giới như bọn họ có khả năng chạm đến.
- Diệp Thần ca ca, vừa rồi là vật gì?
Tiểu Dực hỏi, hắn đối với những vật kia, không có nửa phần tâm mang sợ hãi, ngược lại kích động muốn cùng vật kia đánh nhau một trận, đến bây giờ mới ngừng, ngoại trừ Đạm Đài Lăng, Tiểu Dực không có sợ qua bất luận kẻ nào, bất kỳ vật gì, kể cả ở U Minh Cung gặp được những thạch điêu kia.
- Ta cũng không biết.
Diệp Thần lắc đầu.
Con dơi khổng lồ kia đã càng bay càng xa, cách xa nhau xa như vậy, mặc dù con dơi khổng lồ quay đầu, bọn họ cũng có đầy đủ thời gian rút lui.
- Diệp Thần ca ca, đây là túi càn khôn của lão đầu kia, trong đó có đồ vật gì đó, đáng giá sao? Nơi này còn có hai thanh kiếm.
Tiểu Dực đem túi càn khôn đưa cho Diệp Thần, vẻ mặt chờ mong hỏi thăm, hiện tại Tiểu Dực, quả thực là một cái cướp bóc, nhìn thấy thứ tốt tuyệt đối không buông tha, cũng may Diệp Thần dạy bảo qua hắn, muốn cướp cũng chỉ có thể đoạt người xấu gì đó.
- Hai thanh kiếm này đều là tam phẩm linh bảo, cũng không tệ lắm.
Diệp Thần mở ra túi càn khôn của Thác Bạt Nham, trong đó Ngưng Khí Đan, Địa Huyền Đan các loại đan dược rất nhiều, nhất phẩm nhị phẩm linh bảo cũng có vài món, đều coi như không tệ. Ngoại trừ những vật này ra, Diệp Thần ở trong túi càn khôn phát hiện một quyển sách cổ còn có một bản bút ký, sách cổ này không biết là dùng da yêu thú gì chế tác thành, nguyên vốn hẳn nên có vài chục trang, nhưng mà tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, chỉ còn lại có ba trang đầy đủ, phía trên vẽ lấy các loại đồ hình, cũng ghi chú rõ phương vị, hẳn là một ít trận pháp.
Tác giả :
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu