Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Chương 294: Tiểu vưu (2)
Diệp Thần chỉ cần sảo động ý niệm thoáng cái, Thiên Minh Chương đều dựa theo mệnh lệnh của Diệp Thần chấp hành.
Lại câu một hồi cá, không có câu lên loại cá đặc biệt quý trọng gì, thời điểm đến gần tối, trời dần dần đêm đen, một nhóm người Diệp Thần mới trở lại hành cung bên bờ Tử Minh hồ.
Nếm qua cơm tối, Diệp Thần mang theo Tiểu Dực, A Ly về tới chỗ ở của mình.
Trong biệt viện đình viện thật sâu, có năm gian phòng ở, phòng ở phía trước có một ao sen phương viên vài chục mét, trên ao sen xây vài toà đình nghỉ mát.
Diệp Thần cùng A Ly ở đình nghỉ mát! Một chổ khác, Tiểu Dực thì ôm Tiểu Vưu chơi đùa
- Tiểu Vưu, ta đem ngươi bỏ vào trong nước được không, ngươi cũng đừng bơi quá xa !
Tiểu Dực biết rõ Tiểu Vưu đã bị Diệp Thần thu phục, cho nên bỏ vào trong ao sen cũng không có gì.
Tiểu Vưu nháy nháy con mắt một chút, bộ dạng tựa hồ rất vui vẻ. Tuy nó rời đi nước mấy tháng cũng sẽ không chết, nhưng mà so sánh với ở trên bờ, nó còn là càng ưa thích ngốc ở trong nước.
Tiểu Dực đem Tiểu Vưu bỏ vào trong ao sen, Tiểu Vưu nổi ở trên mặt nước, dùng xúc tua phát mặt nước, tóe lên trận trận bọt nước.
- Tiểu Vưu, ngươi lớn nhất là như vậy sao? Ta là có thể trở nên rất lớn rất lớn!
Tiểu Dực mở ra hai tay, rất là đắc ý nói.
Trong ao sen Tiểu Vưu "Sưu" một cái, biến lớn hơn rất nhiều, bộ dạng dài chừng hai ba thước, coi như là cực kỳ cự đại rồi, bất quá cùng bản thể của Tiểu Dực lại là không có so nổi.
- Hắc hắc, còn là ta lớn hơn, chỉ là Diệp Thần ca ca nói ta không thể tùy tiện biến thân, cho nên ta không thể biến cho ngươi xem .
Tiểu Dực có chút buồn bực nói.
Tiểu Vưu có chút thất vọng, lại biến trở về nguyên lai lớn nhỏ, ở trên mặt nước bơi qua bơi lại.
- Tiểu Vưu, ngươi có muốn ăn gì đó hay không? Ta nơi này có thiệt nhiều đồ ăn ngon.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút, từ trong túi càn khôn lấy ra một khỏa Tử Kim Thần Đan, túi càn khôn của hắn tổng cộng chỉ còn lại có sáu khỏa Tử Kim Thần Đan, mặc dù có chút không muốn, hắn còn là nhịn đau lấy ra một khỏa Tử Kim Thần Đan.
Thời điểm Tiểu Dực lấy ra Tử Kim Thần Đan, Tiểu Vưu như là nghe thấy được cái gì, trừng tròng mắt nhìn Tử Kim Thần Đan trong tay Tiểu Dực, mắt ba ba nhìn Tiểu Dực, vẻ mặt tham dạng.
- Đây chính là dùng Tử Kim Thần Ngư làm Tử Kim Thần Đan, là từ trong hồ kia câu đi lên, Tiểu Vưu, ngươi có biết Tử Kim Thần Ngư hay không? Nó chính là với ngươi ở chung một cái hồ.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu đầu một hồi cuồng điểm, mặc dù là chung một cái hồ, nhưng mà nó bắt không được Tử Kim Thần Ngư, không ăn qua thịt cá Tử Kim Thần Ngư.
- Cho ngươi ăn đi.
Tiểu Dực đem Tử Kim Thần Đan đưa cho Tiểu Vưu, xúc tua của Tiểu Vưu đem Tử Kim Thần Đan cuốn lên, nhét vào trong miệng, rất nhanh ăn hết.
Ăn xong Tử Kim Thần Đan, Tiểu Vưu vui sướng ở trên mặt nước phịch vài cái.
- Ăn ngon a?
Tiểu Dực cười tủm tỉm hỏi thăm.
Tiểu Vưu cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, lại mắt ba sắc mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Ngươi thật sự là một cái ăn hàng, chỗ này của ta đã không có.
Tiểu Dực buông buông hai tay, trong nội tâm thầm nghĩ, ta mới sẽ không nói cho Tiểu Vưu trong túi càn khôn của mình còn có mấy khỏa Tử Kim Thần Đan, những Tử Kim Thần Đan kia ta phải cất giấu vụng trộm ăn.
Thần hồn nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Thần không khỏi buồn cười, Tiểu Dực cũng không biết xấu hổ nói ai khác là ăn hàng, so với ăn cái gì mà nói, ai có thể so qua được Tiểu Dực?
Tiểu Vưu đáng thương mà nhìn xem Tiểu Dực, ăn xong Tử Kim Thần Đan, mặt ngoài da của nó, phát ra một loại hồng sắc quang trạch nhàn nhạt, như là đã xảy ra biến hóa nào đó. Diệp Thần cũng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ các loại đan dược từ Tử Kim Thần Ngư, có thể xúc tiến Tiểu Vưu sinh trưởng? Đem thần hồn thu vào, Diệp Thần lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện.
Chứng kiến thần sắc Tiểu Vưu như vậy, Tiểu Dực cũng có chút ngượng ngùng .
- Tiểu Vưu, nếu không như vậy đi, cho ngươi một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan ăn.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút nói.
Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan? Tiểu Vưu hai mắt mê mang, bất quá nghe được cái chữ ăn này, nó còn là cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Tiểu Dực ở trong túi càn khôn lấy ra một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan, mở ra bàn tay nhỏ bé.
Một cổ khí tức càng thêm hấp dẫn truyền đến, làm ánh mắt Tiểu Vưu dừng lại ở trong lòng bàn tay Tiểu Dực liền khó dời đi, những đan dược này chính là làm hại nó bị Diệp Thần từ trong Tử Minh hồ câu ra, bất quá nó xác thực rất khó chống lại chúng nó hấp dẫn.
Tiểu Vưu duỗi ra xúc tua, đem những đan dược kia cuốn lên, hết thảy nhét vào trong miệng, mười một viên Tụ Hồn Đan, sáu Ngưng Hồn Đan thoáng cái tất cả đều biến mất.
- Diệp Thần ca ca nói, những đan dược này không thể một lần ăn quá nhiều, hôm nay ngươi ăn nhiêu đó a.
Tiểu Dực vỗ vỗ đầu Tiểu Vưu.
Tiểu Vưu vui sướng ở trong nước phịch vài cái.
- Tiểu Vưu, chúng ta chơi đá bóng được không?
Tiểu Dực nhìn xem thân thể hình cầu của Tiểu Vưu, ý tưởng đột phát nói.
Đá bóng? Tiểu Vưu lại một lần mê mang, đá bóng là có ý gì?
Tiểu Dực nói, đem Tiểu Vưu từ trong nước bế lên.
- Tiểu Vưu, ngươi co lại thành một đoàn.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu lập tức đem xúc tua cái gì đó đều co lại với nhau, Tiểu Dực đem nó phóng trên mặt đất, chạy lấy đà một chút, một cước đá đi ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Vưu "Hô" một tiếng bay lên, bay ra vài chục mét, ở trên tường bắn ngược một chút, sau khi rơi xuống dất lại liên tục nhấp nhô mấy mét.
Tiểu Dực chạy tới, vỗ tay hưng phấn hô to:
- Tiểu Vưu ngươi giỏi quá!
Tiểu Vưu mở to mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, con mắt cười tủm tỉm khom thành một tuyến.
- Chúng ta tiếp tục chơi.
Bùm, bùm, bùm, Tiểu Vưu từ bên này bay đến bên kia, lại từ bên kia bay đến bên này.
Không quản Tiểu Dực lực đạo bao nhiêu, Tiểu Vưu cũng sẽ không bị thương, hai ngươi chơi phi thường cao hứng.
Diệp Thần thật dài thở ra một hơi, hướng Tiểu Dực nhìn lại, phát hiện Tiểu Dực đang bắt Tiểu Vưu làm cầu đá, không khỏi muốn phát điên, tiểu tử Tiểu Dực này rất xấu rồi!
- Tiểu Dực, ngươi đang làm gì đó?
Diệp Thần hô.
- Diệp Thần ca ca, ta cùng Tiểu Vưu chơi đá bóng, Diệp Thần ca ca, ngươi muốn chơi hay không!
Tiểu Dực nhìn qua, vui vẻ nói.
Diệp Thần đi tới, phát hiện Tiểu Vưu đã ở bên người Tiểu Dực ngừng lại, bình yên vô sự, bị Tiểu Dực làm thành cầu đá, bộ dạng rõ ràng không có một điểm sanh khí, còn hưng phấn mà luồn lên nhảy xuống.
- Tiểu Vưu, Tiểu Dực có khi dễ ngươi hay không?
Diệp Thần nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi, Diệp Thần đang muốn cùng Tiểu Vưu bồi dưỡng cảm tình, làm cho Tiểu Vưu hỗ trợ mình, tiểu tử Tiểu Dực này sẽ không đem Tiểu Vưu khi dễ thảm đi.
Khi dễ, Tiểu Vưu sửng sốt sau nửa ngày.
- Ta không có khi dễ Tiểu Vưu, Tiểu Vưu cũng rất vui vẻ .
Tiểu Dực ở một bên lầm bầm nói.
Lại câu một hồi cá, không có câu lên loại cá đặc biệt quý trọng gì, thời điểm đến gần tối, trời dần dần đêm đen, một nhóm người Diệp Thần mới trở lại hành cung bên bờ Tử Minh hồ.
Nếm qua cơm tối, Diệp Thần mang theo Tiểu Dực, A Ly về tới chỗ ở của mình.
Trong biệt viện đình viện thật sâu, có năm gian phòng ở, phòng ở phía trước có một ao sen phương viên vài chục mét, trên ao sen xây vài toà đình nghỉ mát.
Diệp Thần cùng A Ly ở đình nghỉ mát! Một chổ khác, Tiểu Dực thì ôm Tiểu Vưu chơi đùa
- Tiểu Vưu, ta đem ngươi bỏ vào trong nước được không, ngươi cũng đừng bơi quá xa !
Tiểu Dực biết rõ Tiểu Vưu đã bị Diệp Thần thu phục, cho nên bỏ vào trong ao sen cũng không có gì.
Tiểu Vưu nháy nháy con mắt một chút, bộ dạng tựa hồ rất vui vẻ. Tuy nó rời đi nước mấy tháng cũng sẽ không chết, nhưng mà so sánh với ở trên bờ, nó còn là càng ưa thích ngốc ở trong nước.
Tiểu Dực đem Tiểu Vưu bỏ vào trong ao sen, Tiểu Vưu nổi ở trên mặt nước, dùng xúc tua phát mặt nước, tóe lên trận trận bọt nước.
- Tiểu Vưu, ngươi lớn nhất là như vậy sao? Ta là có thể trở nên rất lớn rất lớn!
Tiểu Dực mở ra hai tay, rất là đắc ý nói.
Trong ao sen Tiểu Vưu "Sưu" một cái, biến lớn hơn rất nhiều, bộ dạng dài chừng hai ba thước, coi như là cực kỳ cự đại rồi, bất quá cùng bản thể của Tiểu Dực lại là không có so nổi.
- Hắc hắc, còn là ta lớn hơn, chỉ là Diệp Thần ca ca nói ta không thể tùy tiện biến thân, cho nên ta không thể biến cho ngươi xem .
Tiểu Dực có chút buồn bực nói.
Tiểu Vưu có chút thất vọng, lại biến trở về nguyên lai lớn nhỏ, ở trên mặt nước bơi qua bơi lại.
- Tiểu Vưu, ngươi có muốn ăn gì đó hay không? Ta nơi này có thiệt nhiều đồ ăn ngon.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút, từ trong túi càn khôn lấy ra một khỏa Tử Kim Thần Đan, túi càn khôn của hắn tổng cộng chỉ còn lại có sáu khỏa Tử Kim Thần Đan, mặc dù có chút không muốn, hắn còn là nhịn đau lấy ra một khỏa Tử Kim Thần Đan.
Thời điểm Tiểu Dực lấy ra Tử Kim Thần Đan, Tiểu Vưu như là nghe thấy được cái gì, trừng tròng mắt nhìn Tử Kim Thần Đan trong tay Tiểu Dực, mắt ba ba nhìn Tiểu Dực, vẻ mặt tham dạng.
- Đây chính là dùng Tử Kim Thần Ngư làm Tử Kim Thần Đan, là từ trong hồ kia câu đi lên, Tiểu Vưu, ngươi có biết Tử Kim Thần Ngư hay không? Nó chính là với ngươi ở chung một cái hồ.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu đầu một hồi cuồng điểm, mặc dù là chung một cái hồ, nhưng mà nó bắt không được Tử Kim Thần Ngư, không ăn qua thịt cá Tử Kim Thần Ngư.
- Cho ngươi ăn đi.
Tiểu Dực đem Tử Kim Thần Đan đưa cho Tiểu Vưu, xúc tua của Tiểu Vưu đem Tử Kim Thần Đan cuốn lên, nhét vào trong miệng, rất nhanh ăn hết.
Ăn xong Tử Kim Thần Đan, Tiểu Vưu vui sướng ở trên mặt nước phịch vài cái.
- Ăn ngon a?
Tiểu Dực cười tủm tỉm hỏi thăm.
Tiểu Vưu cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, lại mắt ba sắc mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Ngươi thật sự là một cái ăn hàng, chỗ này của ta đã không có.
Tiểu Dực buông buông hai tay, trong nội tâm thầm nghĩ, ta mới sẽ không nói cho Tiểu Vưu trong túi càn khôn của mình còn có mấy khỏa Tử Kim Thần Đan, những Tử Kim Thần Đan kia ta phải cất giấu vụng trộm ăn.
Thần hồn nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Thần không khỏi buồn cười, Tiểu Dực cũng không biết xấu hổ nói ai khác là ăn hàng, so với ăn cái gì mà nói, ai có thể so qua được Tiểu Dực?
Tiểu Vưu đáng thương mà nhìn xem Tiểu Dực, ăn xong Tử Kim Thần Đan, mặt ngoài da của nó, phát ra một loại hồng sắc quang trạch nhàn nhạt, như là đã xảy ra biến hóa nào đó. Diệp Thần cũng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ các loại đan dược từ Tử Kim Thần Ngư, có thể xúc tiến Tiểu Vưu sinh trưởng? Đem thần hồn thu vào, Diệp Thần lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện.
Chứng kiến thần sắc Tiểu Vưu như vậy, Tiểu Dực cũng có chút ngượng ngùng .
- Tiểu Vưu, nếu không như vậy đi, cho ngươi một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan ăn.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút nói.
Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan? Tiểu Vưu hai mắt mê mang, bất quá nghe được cái chữ ăn này, nó còn là cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Tiểu Dực ở trong túi càn khôn lấy ra một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan, mở ra bàn tay nhỏ bé.
Một cổ khí tức càng thêm hấp dẫn truyền đến, làm ánh mắt Tiểu Vưu dừng lại ở trong lòng bàn tay Tiểu Dực liền khó dời đi, những đan dược này chính là làm hại nó bị Diệp Thần từ trong Tử Minh hồ câu ra, bất quá nó xác thực rất khó chống lại chúng nó hấp dẫn.
Tiểu Vưu duỗi ra xúc tua, đem những đan dược kia cuốn lên, hết thảy nhét vào trong miệng, mười một viên Tụ Hồn Đan, sáu Ngưng Hồn Đan thoáng cái tất cả đều biến mất.
- Diệp Thần ca ca nói, những đan dược này không thể một lần ăn quá nhiều, hôm nay ngươi ăn nhiêu đó a.
Tiểu Dực vỗ vỗ đầu Tiểu Vưu.
Tiểu Vưu vui sướng ở trong nước phịch vài cái.
- Tiểu Vưu, chúng ta chơi đá bóng được không?
Tiểu Dực nhìn xem thân thể hình cầu của Tiểu Vưu, ý tưởng đột phát nói.
Đá bóng? Tiểu Vưu lại một lần mê mang, đá bóng là có ý gì?
Tiểu Dực nói, đem Tiểu Vưu từ trong nước bế lên.
- Tiểu Vưu, ngươi co lại thành một đoàn.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu lập tức đem xúc tua cái gì đó đều co lại với nhau, Tiểu Dực đem nó phóng trên mặt đất, chạy lấy đà một chút, một cước đá đi ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Vưu "Hô" một tiếng bay lên, bay ra vài chục mét, ở trên tường bắn ngược một chút, sau khi rơi xuống dất lại liên tục nhấp nhô mấy mét.
Tiểu Dực chạy tới, vỗ tay hưng phấn hô to:
- Tiểu Vưu ngươi giỏi quá!
Tiểu Vưu mở to mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, con mắt cười tủm tỉm khom thành một tuyến.
- Chúng ta tiếp tục chơi.
Bùm, bùm, bùm, Tiểu Vưu từ bên này bay đến bên kia, lại từ bên kia bay đến bên này.
Không quản Tiểu Dực lực đạo bao nhiêu, Tiểu Vưu cũng sẽ không bị thương, hai ngươi chơi phi thường cao hứng.
Diệp Thần thật dài thở ra một hơi, hướng Tiểu Dực nhìn lại, phát hiện Tiểu Dực đang bắt Tiểu Vưu làm cầu đá, không khỏi muốn phát điên, tiểu tử Tiểu Dực này rất xấu rồi!
- Tiểu Dực, ngươi đang làm gì đó?
Diệp Thần hô.
- Diệp Thần ca ca, ta cùng Tiểu Vưu chơi đá bóng, Diệp Thần ca ca, ngươi muốn chơi hay không!
Tiểu Dực nhìn qua, vui vẻ nói.
Diệp Thần đi tới, phát hiện Tiểu Vưu đã ở bên người Tiểu Dực ngừng lại, bình yên vô sự, bị Tiểu Dực làm thành cầu đá, bộ dạng rõ ràng không có một điểm sanh khí, còn hưng phấn mà luồn lên nhảy xuống.
- Tiểu Vưu, Tiểu Dực có khi dễ ngươi hay không?
Diệp Thần nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi, Diệp Thần đang muốn cùng Tiểu Vưu bồi dưỡng cảm tình, làm cho Tiểu Vưu hỗ trợ mình, tiểu tử Tiểu Dực này sẽ không đem Tiểu Vưu khi dễ thảm đi.
Khi dễ, Tiểu Vưu sửng sốt sau nửa ngày.
- Ta không có khi dễ Tiểu Vưu, Tiểu Vưu cũng rất vui vẻ .
Tiểu Dực ở một bên lầm bầm nói.
Tác giả :
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu