Cữu Tình Như Hỏa
Chương 7-2: Hạ
Bên này, bắt đầu chiến dịch “Phóng lao thì theo lao" …
Borgia vương tử vì bạn gái thần bí của hắn mà tổ chức yến hội xa hoa.
Kẻ quyền quý chức to ghế bự trong xã hội thượng lưu đều tranh giành họp mặt.
Nhất thời ăn uống linh đình, quan lại tập hợp.
Nhưng nam nhân thân là diễn viên chính lại lộ vẻ mặt tẻ nhạt ngồi ở một bên, ngay cả lễ nghi đứng dậy cùng tân khách hàn huyên đều lười làm.
“Anh à, anh làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn không tập trung gì hết." Bích Na đặt mông ngồi vào bên người hắn, nhỏ giọng oán giận.
“Có sao à? Anh vẫn khoẻ mà."
“Nói chuyện như xác chết mà còn bảo sống tốt?" Bích Na nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.
Anh họ cô là người thừa kế duy nhất của hoàng thất nước J, tướng mạo tuấn mỹ, địa vị tôn quý, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thì cho là mấy năm trước từng đau khổ truy đuổi một mỹ nhân phương Đông đi, cũng chưa từng thấy hắn thất hồn lạc phách quá như thế.
Xem ra anh họ lần này thực sự bị đổ rồi! Bích Na chắc cú nghĩ thầm.
Chỉ có điều việc đó càng khiến cô càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc ai là vị “Chân mệnh thiên nữ" kia?
Ngay thời điểm Bích Na miên man suy nghĩ, lại bị anh họ không hề báo trước doạ cho khiếp vía!
“Chết tiệt! Tôi không chờ nữa!" Borgia đột nhiên đứng dậy nhảy dựng lên!
Hắn đã đợi bảy ngày rồi đó! Thế nhưng tên hỗn đản đó một chút cũng không thấy bóng dáng.
Đầy ngoài đường kia, phô diễn toàn là ảnh chụp thân mật của hắn cùng nữ nhân, vì sao cái tên chết tiệt ấy toàn bộ không hề phản ứng?
Ghê tởm, sẽ không thèm chờ đợi vô lí nữa, hắn sắp điên rồi!
“Không đợi? Không đợi ai?" Bích Na thấy ông anh họ kích động như vậy, không khỏi ngẩn người.
“Em đừng quản. Anh có việc đi trước, yến hội đêm nay tự mình em đối phó đi."
“A? Anh, anh có lầm hay không a! Em thế nhưng bị lăn qua lăn lại cả một buổi trưa, ăn mặc trang phục theo yêu cầu của anh hết, anh cứ vỗ vỗ cái mông rời đi như vậy, để em một mình ở lại chỗ này sao?" Bích Na thở phì phì quở trách.
“Em không hiểu! Y không thèm tới, cái yến hội này một chút cũng không dùng được nữa rồi, em bảo còn chờ làm gì?"
“Người kia rốt cuộc là ai, anh nói cho em biết đi! Bản tiểu thư tự mình đi đem y lại đây!" Bích Na bày ra tư thế “Cầm nã thủ"!
“Vị tiểu thư khả ái này muốn chuẩn bị túm ai a?"
Một người đàn ông cao to đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, cười cười nói.
Vừa nghe được tiếng nói trầm thấp, cả người Borgia chấn động ——
Y rốt cục tới! Không biết là phẫn nộ hay còn là cái gì, trái tim vương tử kinh hoàng, máu gia tốc, từng tế bào trong nháy mắt thức tỉnh cảnh giác.
“Đã lâu không gặp rồi, vương tử thân yêu của tôi…" Nam nhân cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nỉ non.
Bên tai Borgia một trận tê dại, vương tử cảm giác chính mình bị mạo phạm bỗng nhiên xoay người lại, cao ngạo thấp giọng khiển trách! “Câm miệng cho bản vương!"
“Không thích tôi gọi cưng như vậy sao? Hay là cưng thích nghe tôi gọi cưng là…" Tiêu Viễn mỉm cười, “Tiểu bảo bối —— “
“Câm miệng!" Khuôn mặt đẹp trai chợt đỏ lên, Borgia cũng không thèm suy nghĩ nhiều, gấp đến độ bịt kín cái miệng của y!
Vốn tưởng rằng có thể ngăn lại nam nhân nói năng lỗ mãng, không nghĩ tới thế nhưng Tiêu Viễn vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm lòng bàn tay vương tử.
Dòng điện từ lòng bàn tay chạy khắp toàn thân làm Borgia vương tử nhịn không được phát sinh rên rỉ nho nhỏ.
Bích Na thấy dáng dấp anh họ thất hồn lạc phách lúc trước, hai mắt ướt át, hai má ửng đỏ, tại trước mặt người đàn ông xa lạ rất giống một thiếu nữ đang chìm đắm trong mối tình đầu, trong đầu lập tức chợt lóe ánh sáng!
A, nguyên lai người anh họ chờ không phải là “nàng", mà là “chàng" a!
Hơn nữa xem hành động hai người trong lúc đó, ông anh mình tựa hồ mới là người bị “ăn" nha.
Hi, cái này quả phấn khích!
Hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt hưng phấn của em họ, Borgia e sợ cho nam nhân ở trước mặt công chúng lại lần nữa làm ra hành vi có thể tổn hại danh dự hoàng thất, căm giận rút tay về, “Trước mặt vợ chưa cưới của tôi, anh bớt ghê tởm đi!"
“Vợ chưa cưới?"
“Không sai!" Borgia một phát ôm chầm lấy Bích Na, “Vị thiên tiên xinh đẹp này, tấm lòng hồn nhiên, mỹ nhân ôn nhu vô cùng hay chính là vợ chưa cưới của Borgia tôi!"
Bích Na nghe được lời ông anh miêu tả mình, thiếu điều một phen cười lớn.
“Nga." Tiêu Viễn nhàn nhạt lên tiếng.
“Cái gì “Nga"?" Borgia thấy nam nhân phản ứng bình thản ngoài dự đoán, ruột đều nhanh bùng nổ luôn!
“Bằng không cưng muốn tôi nói cái gì?" Tiêu Viễn nhún vai.
“Anh ——" Borgia tức giận đến run cả người, liều mạng trừng mắt với y. “Anh là đồ bại hoại của xã hội! Con người vô tâm vô phế! Bản vương ngày hôm nay sẽ vì dân trừ hại! Anh có ngon liền đấu một mình với tôi!"
“Đấu một mình?" Khóe miệng Tiêu Viễn câu dẫn ra nụ cười đầy ý vị thâm trường, nhẹ nhàng mà liếm liếm môi dưới. “Bất cứ lúc nào cũng có thể, vương tử thân yêu."
“Hừ, đi theo tôi!" Vương tử lửa giận tận trời hất tóc ra sau đi thẳng.
“Xin lỗi không tiếp được rồi, em họ khả ái." Tiêu Viễn sau khi vừa hôn nhẹ nhàng lên tay Bích Na, liền đi theo vương tử.
Em họ? A! Nguyên lai y sớm biết thân phận mình?
Trời ạ, anh họ, nguyên lai mỗi nước cờ của anh chuẩn bị từ nhà đều nằm trong kế hoạch của người ta, thế nào lại có phần thắng?
Xem ra anh chọc vào chính là một nhân vật không đơn giản a, anh nên tự mình hảo hảo bảo trọng đi, cô em này sẽ chân thành cầu khẩn cho…
A-men.
“Buông! Anh đem bản vương tới nơi này làm gì?"
Borgia vương tử vốn có kế hoạch đến phòng khách riêng cùng nam nhân một mình giao đấu, mới đi được phân nửa đã bị tên Tiêu Viễn to gan lớn mật một phát kéo ngay vào góc cầu thang ——
“Tôi chờ không nổi nữa!" Tiêu Viễn đem hai tay vương tử đặt ở trên tường, cương quyết chen vào giữa hai chân hắn, “Thấy cưng ở trước mặt tôi lắc lắc cái mông bước đi, cưng bảo tôi thế nào nhịn cho được?"
“Ai lắc lắc cái mông bước đi đâu? Không cho phép anh nói xấu bản vương tử!" Borgia quả thực bị cái tên lưu manh hạ lưu này chọc đến phát điên!
“Còn nói không có?" Tiêu Viễn xấu xa cười, đao ba* trên mặt làm vẻ mặt của y có vẻ càng thêm tà ác. “Nhìn cưng xoay cái mông dâm đãng cũng biết cưng đang muốn lắm rồi."
“Muốn anh đi chết thì có!"
“Ai, lâu như vậy không gặp, tiểu bảo bối của tôi chính như thế ưa mạnh miệng." Tiêu Viễn giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
“Ai mạnh miệng nào? Tôi mong muốn đời này cũng không thấy anh!"
“Thật sao? Lẽ nào cưng không phải đang đợi tôi sao?" Tiêu Viễn cúi thấp người xuống, đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng vào hắn, “Hàng ngày, hàng đêm, không có lúc nào là không đợi tôi xuất hiện, chờ tôi đau xót trách mắng, không cho em kết hôn với người con gái khác, chờ tôi bắt em đi, hung hăng chà đạp thân thể thèm khát của em!"
“Câm miệng. Anh là súc sinh. Câm miệng cho tôi." Borgia hai tay bị áp chế phẫn nộ lắc lư mái đầu, điên cuồng mà giãy dụa.
“Suỵt, bảo bối của tôi, bình tĩnh một chút, em sẽ làm mình đau đó." Tiêu Viễn cúi đầu hôn hôn cái miệng của hắn. Nhẹ giọng trấn an.
Trên mặt hiện lên đỏ ửng khó có thể phát hiện, Borgia quay mặt đi…, giở giọng bất cần, “Ai cho anh cái quyền được hôn bản vương? Cút!"
“Hảo hảo, không chơi trò thân mật, chúng ta đây chơi cái gì? Lại đến trận đấu à?" Tiêu Viễn không có hảo ý dùng hạ thân đang nhô lên bên dưới đũng quần, sỗ sàng cọ sát, “Vài cuối tuần không gặp, vương tử thân yêu của chúng ta có hay không tiến bộ chút nào? Lần này có thể chống đỡ vài giây không đây?"
Không để ý vương tử xấu hổ và giận dữ giãy dụa, Tiêu Viễn tay chân nhanh nhẹn móc ra tính khí hai người, một phen cầm gọn trong tay.
“Bất cứ lúc nào cũng có người lại bị kích thích a." Tiêu Viễn cúi đầu liếm lên cổ hắn, phát sinh âm hưởng tấm tắc.
Nam nhân với bàn tay thô ráp dường như có chứa ma lực, tùy tiện chà xát xuống hai cái, Borgia liền cương ngay. Tính khí cứng rắn để chung với thứ thật lớn của nam nhân vô cùng tương xứng, ma sát đến thiếu điều muốn xẹt lửa. Tiêu Viễn ác liệt vươn móng tay gẩy nhẹ lên cái lỗ nho nhỏ nơi qui đầu nam nhân. Cảm giác muốn cường liệt bắn tinh một chút rồi một chút bắt đầu, Borgia ưỡn cong người như cây cung, cả thân mình run rẩy thét chói tai.
“Hi, sẽ không nhanh như vậy đi?" Tiêu Viễn cười ha ha.
Nghe được nam nhân phát ra tiếng cười đùa cợt, Borgia một chút liền tỉnh lại, vội vã cắn môi dưới, muốn dùng đau đớn kìm hãm lại cao trào của mình.
“Không được phép cắn!" Thấy nam nhân ngược đãi bản thân như vậy, Tiêu Viễn đau lòng vươn hai ngón tay len lỏi vào cái miệng của hắn, “Muốn cắn liền cắn tay của tôi đi, người tình nguyện chảy máu chính là tôi."
Thấy ánh mắt nam nhân nhu tình, lòng Borgia vương tử đột nhiên mềm nhũn.
“Bảo bối, mút tôi." Tiêu Viễn mô phỏng theo động tác tính giao, lấy ngón tay tại trong khoang miệng mềm mại nhẹ nhàng co rút, “Tưởng tượng đây là đồ vật gây cho cưng vui sướng vô hạn, dùng cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng của cưng cố sức mút nó."
Nhắm lại hai mắt, từ mũi phun ra hơi thở cực nóng, Borgia dường như bị thôi miên, dĩ nhiên làm theo nam nhân nói, say sưa mút mát ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong miệng hắn.
Đầu lưỡi mềm mại quấn quít lấy, nam nhân bên dưới do bị mình đùa bỡn mà phát sinh thở gấp, gợi cảm đến mức làm cho phát cuồng.
Tiêu Viễn cũng nhịn không được dục hoả mong chờ đem hắn thiêu sống, cấp tốc rút ngón tay ra, đem hai đùi nam nhân quấn quanh thắt lưng mình, hung hăng vọt vào.
Tiếng thét chói tai quanh quẩn tại góc cầu thang mờ tối.
Từ khi nam nhân kia rời xa, cấm địa không người đụng chạm lần thứ hai bị thô bạo xâm nhập, rõ ràng khí quan ấy nên cảm thấy nhục nhã đau đớn, hôm nay lại vui vẻ liên tục, thậm chí còn trơ trẽn cắn chặt côn thịt nam nhân.
“Sướng muốn chết đi? Tiểu bảo bối của tôi. Muốn tôi như thế chơi cưng chết, đúng không?" Tiêu Viễn hưng phấn mà thở hổn hển, tại tiểu huyệt tắc nghẽn quơ lấy thịt kiếm thật lớn tùy ý đâm chọc khuấy đảo.
Cố kìm nén vui vẻ gần ngập đầu, Borgia lắc đầu khóc lóc phủ nhận.
“Còn muốn gạt tôi sao?" Tiêu Viễn đem nam nhân nâng cao đến mức rời xa khỏi côn thịt mình, rồi lại thả cho rơi thật mạnh xuống phía dưới, hung hăng xỏ xuyên qua hoa tâm hắn. Côn thịt nam nhân nóng đến không thể tưởng tượng nổi tại cái mông hắn điên cuồng mà tàn sát bừa bãi, mỗi lần vừa kéo ra khỏi tiểu huyệt, đều giống như muốn đem hồn hắn rút ra theo.
Ngay tại góc cầu thang bất cứ khi nào cũng có thể có người đi qua, vương tử tôn quí bị thịt đến hồn bay phách tán, dục tiên dục tử, không biết có phải do nam nhân chơi mình mà bắn ra nhiều thứ, mãi đến khi cảm giác được đại lượng tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ đầy sức sống một cỗ rồi một cỗ bắn tại tràng vách e rằng đã biến thành dâm loạn nhờ nam nhân chính tay dạy dỗ, hắn thấy trước mắt tối sầm, kêu to chìm vào thật sâu trong bóng tối.
Borgia vương tử vì bạn gái thần bí của hắn mà tổ chức yến hội xa hoa.
Kẻ quyền quý chức to ghế bự trong xã hội thượng lưu đều tranh giành họp mặt.
Nhất thời ăn uống linh đình, quan lại tập hợp.
Nhưng nam nhân thân là diễn viên chính lại lộ vẻ mặt tẻ nhạt ngồi ở một bên, ngay cả lễ nghi đứng dậy cùng tân khách hàn huyên đều lười làm.
“Anh à, anh làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn không tập trung gì hết." Bích Na đặt mông ngồi vào bên người hắn, nhỏ giọng oán giận.
“Có sao à? Anh vẫn khoẻ mà."
“Nói chuyện như xác chết mà còn bảo sống tốt?" Bích Na nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.
Anh họ cô là người thừa kế duy nhất của hoàng thất nước J, tướng mạo tuấn mỹ, địa vị tôn quý, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thì cho là mấy năm trước từng đau khổ truy đuổi một mỹ nhân phương Đông đi, cũng chưa từng thấy hắn thất hồn lạc phách quá như thế.
Xem ra anh họ lần này thực sự bị đổ rồi! Bích Na chắc cú nghĩ thầm.
Chỉ có điều việc đó càng khiến cô càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc ai là vị “Chân mệnh thiên nữ" kia?
Ngay thời điểm Bích Na miên man suy nghĩ, lại bị anh họ không hề báo trước doạ cho khiếp vía!
“Chết tiệt! Tôi không chờ nữa!" Borgia đột nhiên đứng dậy nhảy dựng lên!
Hắn đã đợi bảy ngày rồi đó! Thế nhưng tên hỗn đản đó một chút cũng không thấy bóng dáng.
Đầy ngoài đường kia, phô diễn toàn là ảnh chụp thân mật của hắn cùng nữ nhân, vì sao cái tên chết tiệt ấy toàn bộ không hề phản ứng?
Ghê tởm, sẽ không thèm chờ đợi vô lí nữa, hắn sắp điên rồi!
“Không đợi? Không đợi ai?" Bích Na thấy ông anh họ kích động như vậy, không khỏi ngẩn người.
“Em đừng quản. Anh có việc đi trước, yến hội đêm nay tự mình em đối phó đi."
“A? Anh, anh có lầm hay không a! Em thế nhưng bị lăn qua lăn lại cả một buổi trưa, ăn mặc trang phục theo yêu cầu của anh hết, anh cứ vỗ vỗ cái mông rời đi như vậy, để em một mình ở lại chỗ này sao?" Bích Na thở phì phì quở trách.
“Em không hiểu! Y không thèm tới, cái yến hội này một chút cũng không dùng được nữa rồi, em bảo còn chờ làm gì?"
“Người kia rốt cuộc là ai, anh nói cho em biết đi! Bản tiểu thư tự mình đi đem y lại đây!" Bích Na bày ra tư thế “Cầm nã thủ"!
“Vị tiểu thư khả ái này muốn chuẩn bị túm ai a?"
Một người đàn ông cao to đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, cười cười nói.
Vừa nghe được tiếng nói trầm thấp, cả người Borgia chấn động ——
Y rốt cục tới! Không biết là phẫn nộ hay còn là cái gì, trái tim vương tử kinh hoàng, máu gia tốc, từng tế bào trong nháy mắt thức tỉnh cảnh giác.
“Đã lâu không gặp rồi, vương tử thân yêu của tôi…" Nam nhân cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nỉ non.
Bên tai Borgia một trận tê dại, vương tử cảm giác chính mình bị mạo phạm bỗng nhiên xoay người lại, cao ngạo thấp giọng khiển trách! “Câm miệng cho bản vương!"
“Không thích tôi gọi cưng như vậy sao? Hay là cưng thích nghe tôi gọi cưng là…" Tiêu Viễn mỉm cười, “Tiểu bảo bối —— “
“Câm miệng!" Khuôn mặt đẹp trai chợt đỏ lên, Borgia cũng không thèm suy nghĩ nhiều, gấp đến độ bịt kín cái miệng của y!
Vốn tưởng rằng có thể ngăn lại nam nhân nói năng lỗ mãng, không nghĩ tới thế nhưng Tiêu Viễn vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm lòng bàn tay vương tử.
Dòng điện từ lòng bàn tay chạy khắp toàn thân làm Borgia vương tử nhịn không được phát sinh rên rỉ nho nhỏ.
Bích Na thấy dáng dấp anh họ thất hồn lạc phách lúc trước, hai mắt ướt át, hai má ửng đỏ, tại trước mặt người đàn ông xa lạ rất giống một thiếu nữ đang chìm đắm trong mối tình đầu, trong đầu lập tức chợt lóe ánh sáng!
A, nguyên lai người anh họ chờ không phải là “nàng", mà là “chàng" a!
Hơn nữa xem hành động hai người trong lúc đó, ông anh mình tựa hồ mới là người bị “ăn" nha.
Hi, cái này quả phấn khích!
Hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt hưng phấn của em họ, Borgia e sợ cho nam nhân ở trước mặt công chúng lại lần nữa làm ra hành vi có thể tổn hại danh dự hoàng thất, căm giận rút tay về, “Trước mặt vợ chưa cưới của tôi, anh bớt ghê tởm đi!"
“Vợ chưa cưới?"
“Không sai!" Borgia một phát ôm chầm lấy Bích Na, “Vị thiên tiên xinh đẹp này, tấm lòng hồn nhiên, mỹ nhân ôn nhu vô cùng hay chính là vợ chưa cưới của Borgia tôi!"
Bích Na nghe được lời ông anh miêu tả mình, thiếu điều một phen cười lớn.
“Nga." Tiêu Viễn nhàn nhạt lên tiếng.
“Cái gì “Nga"?" Borgia thấy nam nhân phản ứng bình thản ngoài dự đoán, ruột đều nhanh bùng nổ luôn!
“Bằng không cưng muốn tôi nói cái gì?" Tiêu Viễn nhún vai.
“Anh ——" Borgia tức giận đến run cả người, liều mạng trừng mắt với y. “Anh là đồ bại hoại của xã hội! Con người vô tâm vô phế! Bản vương ngày hôm nay sẽ vì dân trừ hại! Anh có ngon liền đấu một mình với tôi!"
“Đấu một mình?" Khóe miệng Tiêu Viễn câu dẫn ra nụ cười đầy ý vị thâm trường, nhẹ nhàng mà liếm liếm môi dưới. “Bất cứ lúc nào cũng có thể, vương tử thân yêu."
“Hừ, đi theo tôi!" Vương tử lửa giận tận trời hất tóc ra sau đi thẳng.
“Xin lỗi không tiếp được rồi, em họ khả ái." Tiêu Viễn sau khi vừa hôn nhẹ nhàng lên tay Bích Na, liền đi theo vương tử.
Em họ? A! Nguyên lai y sớm biết thân phận mình?
Trời ạ, anh họ, nguyên lai mỗi nước cờ của anh chuẩn bị từ nhà đều nằm trong kế hoạch của người ta, thế nào lại có phần thắng?
Xem ra anh chọc vào chính là một nhân vật không đơn giản a, anh nên tự mình hảo hảo bảo trọng đi, cô em này sẽ chân thành cầu khẩn cho…
A-men.
“Buông! Anh đem bản vương tới nơi này làm gì?"
Borgia vương tử vốn có kế hoạch đến phòng khách riêng cùng nam nhân một mình giao đấu, mới đi được phân nửa đã bị tên Tiêu Viễn to gan lớn mật một phát kéo ngay vào góc cầu thang ——
“Tôi chờ không nổi nữa!" Tiêu Viễn đem hai tay vương tử đặt ở trên tường, cương quyết chen vào giữa hai chân hắn, “Thấy cưng ở trước mặt tôi lắc lắc cái mông bước đi, cưng bảo tôi thế nào nhịn cho được?"
“Ai lắc lắc cái mông bước đi đâu? Không cho phép anh nói xấu bản vương tử!" Borgia quả thực bị cái tên lưu manh hạ lưu này chọc đến phát điên!
“Còn nói không có?" Tiêu Viễn xấu xa cười, đao ba* trên mặt làm vẻ mặt của y có vẻ càng thêm tà ác. “Nhìn cưng xoay cái mông dâm đãng cũng biết cưng đang muốn lắm rồi."
“Muốn anh đi chết thì có!"
“Ai, lâu như vậy không gặp, tiểu bảo bối của tôi chính như thế ưa mạnh miệng." Tiêu Viễn giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
“Ai mạnh miệng nào? Tôi mong muốn đời này cũng không thấy anh!"
“Thật sao? Lẽ nào cưng không phải đang đợi tôi sao?" Tiêu Viễn cúi thấp người xuống, đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng vào hắn, “Hàng ngày, hàng đêm, không có lúc nào là không đợi tôi xuất hiện, chờ tôi đau xót trách mắng, không cho em kết hôn với người con gái khác, chờ tôi bắt em đi, hung hăng chà đạp thân thể thèm khát của em!"
“Câm miệng. Anh là súc sinh. Câm miệng cho tôi." Borgia hai tay bị áp chế phẫn nộ lắc lư mái đầu, điên cuồng mà giãy dụa.
“Suỵt, bảo bối của tôi, bình tĩnh một chút, em sẽ làm mình đau đó." Tiêu Viễn cúi đầu hôn hôn cái miệng của hắn. Nhẹ giọng trấn an.
Trên mặt hiện lên đỏ ửng khó có thể phát hiện, Borgia quay mặt đi…, giở giọng bất cần, “Ai cho anh cái quyền được hôn bản vương? Cút!"
“Hảo hảo, không chơi trò thân mật, chúng ta đây chơi cái gì? Lại đến trận đấu à?" Tiêu Viễn không có hảo ý dùng hạ thân đang nhô lên bên dưới đũng quần, sỗ sàng cọ sát, “Vài cuối tuần không gặp, vương tử thân yêu của chúng ta có hay không tiến bộ chút nào? Lần này có thể chống đỡ vài giây không đây?"
Không để ý vương tử xấu hổ và giận dữ giãy dụa, Tiêu Viễn tay chân nhanh nhẹn móc ra tính khí hai người, một phen cầm gọn trong tay.
“Bất cứ lúc nào cũng có người lại bị kích thích a." Tiêu Viễn cúi đầu liếm lên cổ hắn, phát sinh âm hưởng tấm tắc.
Nam nhân với bàn tay thô ráp dường như có chứa ma lực, tùy tiện chà xát xuống hai cái, Borgia liền cương ngay. Tính khí cứng rắn để chung với thứ thật lớn của nam nhân vô cùng tương xứng, ma sát đến thiếu điều muốn xẹt lửa. Tiêu Viễn ác liệt vươn móng tay gẩy nhẹ lên cái lỗ nho nhỏ nơi qui đầu nam nhân. Cảm giác muốn cường liệt bắn tinh một chút rồi một chút bắt đầu, Borgia ưỡn cong người như cây cung, cả thân mình run rẩy thét chói tai.
“Hi, sẽ không nhanh như vậy đi?" Tiêu Viễn cười ha ha.
Nghe được nam nhân phát ra tiếng cười đùa cợt, Borgia một chút liền tỉnh lại, vội vã cắn môi dưới, muốn dùng đau đớn kìm hãm lại cao trào của mình.
“Không được phép cắn!" Thấy nam nhân ngược đãi bản thân như vậy, Tiêu Viễn đau lòng vươn hai ngón tay len lỏi vào cái miệng của hắn, “Muốn cắn liền cắn tay của tôi đi, người tình nguyện chảy máu chính là tôi."
Thấy ánh mắt nam nhân nhu tình, lòng Borgia vương tử đột nhiên mềm nhũn.
“Bảo bối, mút tôi." Tiêu Viễn mô phỏng theo động tác tính giao, lấy ngón tay tại trong khoang miệng mềm mại nhẹ nhàng co rút, “Tưởng tượng đây là đồ vật gây cho cưng vui sướng vô hạn, dùng cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng của cưng cố sức mút nó."
Nhắm lại hai mắt, từ mũi phun ra hơi thở cực nóng, Borgia dường như bị thôi miên, dĩ nhiên làm theo nam nhân nói, say sưa mút mát ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong miệng hắn.
Đầu lưỡi mềm mại quấn quít lấy, nam nhân bên dưới do bị mình đùa bỡn mà phát sinh thở gấp, gợi cảm đến mức làm cho phát cuồng.
Tiêu Viễn cũng nhịn không được dục hoả mong chờ đem hắn thiêu sống, cấp tốc rút ngón tay ra, đem hai đùi nam nhân quấn quanh thắt lưng mình, hung hăng vọt vào.
Tiếng thét chói tai quanh quẩn tại góc cầu thang mờ tối.
Từ khi nam nhân kia rời xa, cấm địa không người đụng chạm lần thứ hai bị thô bạo xâm nhập, rõ ràng khí quan ấy nên cảm thấy nhục nhã đau đớn, hôm nay lại vui vẻ liên tục, thậm chí còn trơ trẽn cắn chặt côn thịt nam nhân.
“Sướng muốn chết đi? Tiểu bảo bối của tôi. Muốn tôi như thế chơi cưng chết, đúng không?" Tiêu Viễn hưng phấn mà thở hổn hển, tại tiểu huyệt tắc nghẽn quơ lấy thịt kiếm thật lớn tùy ý đâm chọc khuấy đảo.
Cố kìm nén vui vẻ gần ngập đầu, Borgia lắc đầu khóc lóc phủ nhận.
“Còn muốn gạt tôi sao?" Tiêu Viễn đem nam nhân nâng cao đến mức rời xa khỏi côn thịt mình, rồi lại thả cho rơi thật mạnh xuống phía dưới, hung hăng xỏ xuyên qua hoa tâm hắn. Côn thịt nam nhân nóng đến không thể tưởng tượng nổi tại cái mông hắn điên cuồng mà tàn sát bừa bãi, mỗi lần vừa kéo ra khỏi tiểu huyệt, đều giống như muốn đem hồn hắn rút ra theo.
Ngay tại góc cầu thang bất cứ khi nào cũng có thể có người đi qua, vương tử tôn quí bị thịt đến hồn bay phách tán, dục tiên dục tử, không biết có phải do nam nhân chơi mình mà bắn ra nhiều thứ, mãi đến khi cảm giác được đại lượng tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ đầy sức sống một cỗ rồi một cỗ bắn tại tràng vách e rằng đã biến thành dâm loạn nhờ nam nhân chính tay dạy dỗ, hắn thấy trước mắt tối sầm, kêu to chìm vào thật sâu trong bóng tối.
Tác giả :
Mê Dương