Cữu Tình Như Hỏa
Chương 10-1: Thượng
Giang Kiêu Long cho rằng mình đã phi thường kiên quyết mà cự tuyệt chuyện xem mắt.
Đáng tiếc Giang đại đường chủ luôn luôn uy phong với người dưng của chúng ta lại chỉ biết nói mồm.
“Tiểu Long, chúng ta ở chỗ này."
Giang Kiêu Long bị chị cả gọi điện kêu đến khẩn cấp, vội vã chạy vào một tiệm may áo cưới.
“Chị cả, sao hẹn em chỗ này vậy?"
“Hừ, còn dám nói, mấy lần hẹn ngày cho chú xem mắt, chú đều nói Tiểu Hạo có việc tìm chú nên phải huỷ bỏ, chị đây đành hảo hảo nghĩ ra diệu kế thôi." Giang Mỹ Cầm đắc ý cười.
“A? Diệu kế?" Giang Kiêu Long bỗng nhiên nảy lên cảm giác không tốt.
“Ha ha, đúng vậy, chính là một hòn đá ném trúng hai chim đó nha." Giang Mỹ Cầm cười đến thập phần thần bí.
“Chị Cầm, anh Long, mời uống trà." Một tiểu thư tóc búi xinh đẹp đi tới trước bàn bọn họ, mỉm cười bắt chuyện.
“Hiểu Quyên, cảm ơn em a." Giang Mỹ Cầm cười cười tiếp nhận ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm. “Ân… Trà này pha ngon thật đấy. Tiểu Long, chú cũng uống a."
“Dạ." Giang Kiêu Long cầm lấy ly trà uống một hớp.
“Làm sao?"
“Ách… Không tệ." Kỳ thực chả ngon lành gì sất. Giang Kiêu Long thầm nghĩ.
Cái miệng của y đã sớm bị cháu trai cưng nuôi dưỡng thành láo toét rồi.
Thiếu niên cất giữ đủ loại trà, cũng thập phần tinh thông trà đạo.
Mỗi lần đi ra ngoài mệt đến chết khiếp mà về nhà, hắn cũng vẫn sẽ pha cho mình một ly trà nóng toả hương bốn phía.
Trước đây khi hai người còn chưa tỏ tình với nhau, y còn tưởng rằng thiếu niên thích uống trà.
Sau này khi hắn nói mới biết, nguyên lai hắn là vì mình mới đi nghiên cứu đó.
Vừa nghĩ đến cục cưng nhà y lẳng lặng làm cho mình nhiều chuyện như vậy, trong lòng Giang Kiêu Long liền dâng lên một trận ngọt ngào.
Giang Mỹ Cầm hoàn toàn không biết toàn bộ tâm hồn thằng em đang đặt trên người con trai mình, còn vội vàng mai mối giùm.
“Đến đây, Hiểu Quyên, cùng nhau ngồi đi." Giang Mỹ Cầm ân cần bắt chuyện.
“Dạ, cảm ơn." Lâm Hiểu Quyên xấu hổ cười cười.
“Tiểu Long, Đến, chị xin giới thiệu với chú. Vị này chính là tiểu thư Lâm Hiểu Quyên, là chủ tiệm áo cưới này. Bộ dáng xinh đẹp, cư xử nhiệt tình, tác phong chuyên nghiệp trong nghề, thực sự là xách đèn lồng soi khắp nơi cũng chưa chắc tìm được người tốt vậy đâu."
“Chị cả, chị ──" chị muốn hại chết em a? Nếu như để cái hũ giấm chua siêu bự kia biết mình đi xem mắt, chị cứ chờ ngày đi nhặt xác thằng em này nhá!
“Chị gì mà chị? Lớn tuổi như vầy còn xấu hổ cái gì? Con trai lớn lên lấy vợ, gái lớn phải lấy chồng, là chuyện miễn bàn cãi, lí nào ngươi muốn ở một mình suốt đời a? Muốn cả đời mình dựa dẫm vào thằng cháu sao?"
Giang Kiêu Long bị vạch trần nỗi lòng, trên mặt hơi đỏ lên. “Em, em nào có…"
“Không có là tốt nhất! Hiểu Quyên, thật ngại quá a, Tiểu Long nhà chúng ta là cộc cằn thô lỗ như thế, toàn bộ đều do con chị chăm sóc, bất quá tình cảm cậu cháu bọn họ có tốt ra sao thì, một ngày nào đó cũng phải cưới vợ thôi. Nguyện vọng lớn nhất của chị là thấy hai người bọn họ cử hành hôn lễ cùng lúc, có được hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn."
Cử hành hôn lễ?
Trong đầu Giang Kiêu Long không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh Hạo Hạo và mình cùng mặc tây trang màu trắng, đi trên con đường cử hành hôn lễ…
“Tiều Long, chú đang cười ngu cái gì thế?" Giang Mỹ Cầm thấy em trai cười đến nước miếng sắp rớt xuống, vội vã lay tỉnh y.
“Nga, nga, không, không có gì đâu." Giang Kiêu Long vội vã ngồi nghiêm chỉnh.
“Ha hả, để Hiểu Quyên chê cười. Em chị có đôi lúc ngu ngu như vậy đó. Bất quá y có công việc rất tốt, thu nhập cũng rất cao, biệt thự cha chị ở chính là y mua đó." Giang Mỹ Cầm vội vã chém gió thay em mình.
“Vậy anh Long hiện tại ở chung với bác trai ạ?"
“Nga, không, hiện tại y ở chung với cháu trai."
“Nga, như vậy a, vậy sau khi kết hôn…"
“Ha hả, Hiểu Quyên yên tâm, sau khi kết hôn em có thể tuỳ ý mua nhà khác ở. Nói chung sẽ không để hai đứa ở cùng với con trai chị đâu. Tiểu Hạo cũng lớn rồi, nên ở riêng thôi."
“Em mới không cần!" Ông đây có chết cũng sẽ không rời xa Hạo Hạo!
Giang Kiêu Long nắm chặt nắm tay, đập bàn mạnh một cái!
“A!" Bị vẻ mặt hung ác của nam nhân doạ cho hoảng sợ, Lâm Hiểu Quyên vội vã nói lắp bắp, “Không, không sao… Ở đâu cũng được hết…"
“Giang Kiêu Long, mày điên à? Đập bàn chi vậy? Coi mày doạ Hiểu Quyên sợ kìa." Giang Mỹ Cầm bất mãn đánh thằng em một chút.
“Chị cả, em đi trước." Giang Kiêu Long đứng dậy buồn bực nói.
Ngày hôm nay y đã nghe đủ mọi cách chị cả làm hòng để y và Hạo Hạo xa nhau. Nếu nghe thêm nữa y sợ mình nhịn không được mà lật luôn cái bàn mất!
“Ngồi xuống cho chị!" Giang Mỹ Cầm níu kéo em mình.
“Không được, em thực sự phải đi rồi!"
Ngay lúc hai người đang giằng co thì, một cô gái xinh đẹp động lòng người đi vào từ ngoài cửa ──
“Chú Long, làm sao nhanh vậy đã muốn đi rồi?" Bích Na bất mãn bĩu môi. “Không nên không nên, cháu vừa mới đến mà."
Đáng giận, hôm nay mình chính là đặc biệt đi rình, coi tình hình chú Long xem mắt thế nào, hảo hảo nói móc ổng trước mặt Tiểu Hạo một phen, làm sao có thể để y rời khỏi dễ dàng như vậy chứ.
“Tiểu Bích tới đúng lúc quá." Giang Mỹ Cầm cười cười tiến lên cầm tay cô gái, “Mau khuyên chú Long của con đi, y cũng trưởng thành rồi, nên quyết định cưới vợ thôi."
A ha, chú Long nếu như dám tìm vợ, con thấy Tiểu Hạo sẽ là người đầu tiên thiến y! Bích Na cười thầm trong lòng.
Nhưng chị gái này vẫn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên cứ nỗ lực châm ngòi thổi gió. “Đúng đúng, chú Long, cháu thấy vị tiểu thư này rất đẹp, rất xứng đôi với chú nha, không tin cứ bảo Tiểu Hạo đến xem, hắn khẳng định cũng sẽ tán thành ý kiến cháu ế."
“Nghìn vạn lần không nên!" Giang Kiêu Long sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Có thể tìm Tiểu Hạo lại thì tốt thật." Giang Mỹ Cầm cười cười gật đầu, “không chỉ có thể nhìn mặt mợ tương lai, còn có thể chọn áo cưới giúp Tiểu Bích, thực sự là nhất cử lưỡng tiện a."
“Trời ạ! Mẹ nuôi! Lẽ nào ngày hôm nay mẹ lừa con đến xem áo cưới sao?" Bích Na đột nhiên cảm thấy mắc mưu.
“Không sai." Giang Mỹ Cầm trưng bày vẻ mặt hớn hở khi gian kế được thực hiện thành công. “Ai kêu con cứ mượn cớ không đến. Ngày đính hôn cũng sắp tới rồi, đương nhiên mẹ phải nghĩ biện pháp dụ con tới."
“Đính hôn? Tiểu Bích đính hôn sao? Với ai a?" Giang Kiêu Long hiếu kỳ hỏi.
“Không có! Cháu không có!" Bích Na vội vã chối bay.
“Làm sao lại không có? Con và Tiểu Hạo từ nhỏ đã được đính ước, mẹ nuôi với mẹ con đã sớm quyết định khi nào con tròn mười tám tuổi thì sẽ cho con và nó đính hôn a."
“Cái gì? Cùng Tiểu Hạo đính hôn?" Gần như sấm sét giữa trời quang, Giang Kiêu Long chấn động toàn thân, đầu óc nhất thời trống rỗng ──
“Không phải, chú Long, chú nghìn vạn lần đừng hiểu lầm. Đây đều là người lớn nói bừa cả, cháu và Tiểu Hạo đều không muốn đâu." Bích Na thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, vội vã sốt ruột giải thích.
“Tiểu Bích, con đang nói cái gì a? Tiểu Hạo vì cưới con, hai năm trước liền mua sẵn căn nhà nhằm lấy lòng, làm sao có thể không muốn?" Giang Mỹ Cầm còn nhớ rõ hai năm trước, con trai chính miệng nói với mình, muốn tự thân mua một căn nhà để ở chung suốt đời cùng người âu yếm.
Mẹ à! Tiểu Hạo muốn kết hôn chính là cậu hắn, không phải con đâu!
Nhưng loại chuyện này kêu Bích Na làm sao có thể nói ra trước bàn dân thiên hạ, không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng.
Nhưng Giang Kiêu Long lại cho rằng thiếu nữ đồng ý.
Thì ra, cái nhà kia là mua vì Tiểu Bích… Bọn họ đã sớm có hôn ước rồi…
Hắn gạt mình! Hắn toàn gạt mình!
Giang Kiêu Long, mày là đại ngốc tự mình đa tình!
Người ta chỉ là đùa giỡn mày, mày lại cho rằng hắn ở cùng mình cả đời?
Thằng ngốc thằng ngốc thằng ngốc thằng ngốc!
“A a a ──" tuyệt vọng thống khổ khó có thể chịu đựng khiến đầu nam nhân đau muốn nứt ra, Giang Kiêu Long đột nhiên ôm đầu rống lên, xông ra ngoài cửa.
“Chú Long!" Bích Na thấy thế biết tình hình nghiêm trọng, vội vã đuổi theo.
“Tiểu Long phát điên cái gì a?" Giang Mỹ Cầm hoàn toàn chẳng biết gì sất, mắt thấy buổi xem mắt bị phá huỷ, tức giận đến giơ chân!
Đáng tiếc Giang đại đường chủ luôn luôn uy phong với người dưng của chúng ta lại chỉ biết nói mồm.
“Tiểu Long, chúng ta ở chỗ này."
Giang Kiêu Long bị chị cả gọi điện kêu đến khẩn cấp, vội vã chạy vào một tiệm may áo cưới.
“Chị cả, sao hẹn em chỗ này vậy?"
“Hừ, còn dám nói, mấy lần hẹn ngày cho chú xem mắt, chú đều nói Tiểu Hạo có việc tìm chú nên phải huỷ bỏ, chị đây đành hảo hảo nghĩ ra diệu kế thôi." Giang Mỹ Cầm đắc ý cười.
“A? Diệu kế?" Giang Kiêu Long bỗng nhiên nảy lên cảm giác không tốt.
“Ha ha, đúng vậy, chính là một hòn đá ném trúng hai chim đó nha." Giang Mỹ Cầm cười đến thập phần thần bí.
“Chị Cầm, anh Long, mời uống trà." Một tiểu thư tóc búi xinh đẹp đi tới trước bàn bọn họ, mỉm cười bắt chuyện.
“Hiểu Quyên, cảm ơn em a." Giang Mỹ Cầm cười cười tiếp nhận ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm. “Ân… Trà này pha ngon thật đấy. Tiểu Long, chú cũng uống a."
“Dạ." Giang Kiêu Long cầm lấy ly trà uống một hớp.
“Làm sao?"
“Ách… Không tệ." Kỳ thực chả ngon lành gì sất. Giang Kiêu Long thầm nghĩ.
Cái miệng của y đã sớm bị cháu trai cưng nuôi dưỡng thành láo toét rồi.
Thiếu niên cất giữ đủ loại trà, cũng thập phần tinh thông trà đạo.
Mỗi lần đi ra ngoài mệt đến chết khiếp mà về nhà, hắn cũng vẫn sẽ pha cho mình một ly trà nóng toả hương bốn phía.
Trước đây khi hai người còn chưa tỏ tình với nhau, y còn tưởng rằng thiếu niên thích uống trà.
Sau này khi hắn nói mới biết, nguyên lai hắn là vì mình mới đi nghiên cứu đó.
Vừa nghĩ đến cục cưng nhà y lẳng lặng làm cho mình nhiều chuyện như vậy, trong lòng Giang Kiêu Long liền dâng lên một trận ngọt ngào.
Giang Mỹ Cầm hoàn toàn không biết toàn bộ tâm hồn thằng em đang đặt trên người con trai mình, còn vội vàng mai mối giùm.
“Đến đây, Hiểu Quyên, cùng nhau ngồi đi." Giang Mỹ Cầm ân cần bắt chuyện.
“Dạ, cảm ơn." Lâm Hiểu Quyên xấu hổ cười cười.
“Tiểu Long, Đến, chị xin giới thiệu với chú. Vị này chính là tiểu thư Lâm Hiểu Quyên, là chủ tiệm áo cưới này. Bộ dáng xinh đẹp, cư xử nhiệt tình, tác phong chuyên nghiệp trong nghề, thực sự là xách đèn lồng soi khắp nơi cũng chưa chắc tìm được người tốt vậy đâu."
“Chị cả, chị ──" chị muốn hại chết em a? Nếu như để cái hũ giấm chua siêu bự kia biết mình đi xem mắt, chị cứ chờ ngày đi nhặt xác thằng em này nhá!
“Chị gì mà chị? Lớn tuổi như vầy còn xấu hổ cái gì? Con trai lớn lên lấy vợ, gái lớn phải lấy chồng, là chuyện miễn bàn cãi, lí nào ngươi muốn ở một mình suốt đời a? Muốn cả đời mình dựa dẫm vào thằng cháu sao?"
Giang Kiêu Long bị vạch trần nỗi lòng, trên mặt hơi đỏ lên. “Em, em nào có…"
“Không có là tốt nhất! Hiểu Quyên, thật ngại quá a, Tiểu Long nhà chúng ta là cộc cằn thô lỗ như thế, toàn bộ đều do con chị chăm sóc, bất quá tình cảm cậu cháu bọn họ có tốt ra sao thì, một ngày nào đó cũng phải cưới vợ thôi. Nguyện vọng lớn nhất của chị là thấy hai người bọn họ cử hành hôn lễ cùng lúc, có được hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn."
Cử hành hôn lễ?
Trong đầu Giang Kiêu Long không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh Hạo Hạo và mình cùng mặc tây trang màu trắng, đi trên con đường cử hành hôn lễ…
“Tiều Long, chú đang cười ngu cái gì thế?" Giang Mỹ Cầm thấy em trai cười đến nước miếng sắp rớt xuống, vội vã lay tỉnh y.
“Nga, nga, không, không có gì đâu." Giang Kiêu Long vội vã ngồi nghiêm chỉnh.
“Ha hả, để Hiểu Quyên chê cười. Em chị có đôi lúc ngu ngu như vậy đó. Bất quá y có công việc rất tốt, thu nhập cũng rất cao, biệt thự cha chị ở chính là y mua đó." Giang Mỹ Cầm vội vã chém gió thay em mình.
“Vậy anh Long hiện tại ở chung với bác trai ạ?"
“Nga, không, hiện tại y ở chung với cháu trai."
“Nga, như vậy a, vậy sau khi kết hôn…"
“Ha hả, Hiểu Quyên yên tâm, sau khi kết hôn em có thể tuỳ ý mua nhà khác ở. Nói chung sẽ không để hai đứa ở cùng với con trai chị đâu. Tiểu Hạo cũng lớn rồi, nên ở riêng thôi."
“Em mới không cần!" Ông đây có chết cũng sẽ không rời xa Hạo Hạo!
Giang Kiêu Long nắm chặt nắm tay, đập bàn mạnh một cái!
“A!" Bị vẻ mặt hung ác của nam nhân doạ cho hoảng sợ, Lâm Hiểu Quyên vội vã nói lắp bắp, “Không, không sao… Ở đâu cũng được hết…"
“Giang Kiêu Long, mày điên à? Đập bàn chi vậy? Coi mày doạ Hiểu Quyên sợ kìa." Giang Mỹ Cầm bất mãn đánh thằng em một chút.
“Chị cả, em đi trước." Giang Kiêu Long đứng dậy buồn bực nói.
Ngày hôm nay y đã nghe đủ mọi cách chị cả làm hòng để y và Hạo Hạo xa nhau. Nếu nghe thêm nữa y sợ mình nhịn không được mà lật luôn cái bàn mất!
“Ngồi xuống cho chị!" Giang Mỹ Cầm níu kéo em mình.
“Không được, em thực sự phải đi rồi!"
Ngay lúc hai người đang giằng co thì, một cô gái xinh đẹp động lòng người đi vào từ ngoài cửa ──
“Chú Long, làm sao nhanh vậy đã muốn đi rồi?" Bích Na bất mãn bĩu môi. “Không nên không nên, cháu vừa mới đến mà."
Đáng giận, hôm nay mình chính là đặc biệt đi rình, coi tình hình chú Long xem mắt thế nào, hảo hảo nói móc ổng trước mặt Tiểu Hạo một phen, làm sao có thể để y rời khỏi dễ dàng như vậy chứ.
“Tiểu Bích tới đúng lúc quá." Giang Mỹ Cầm cười cười tiến lên cầm tay cô gái, “Mau khuyên chú Long của con đi, y cũng trưởng thành rồi, nên quyết định cưới vợ thôi."
A ha, chú Long nếu như dám tìm vợ, con thấy Tiểu Hạo sẽ là người đầu tiên thiến y! Bích Na cười thầm trong lòng.
Nhưng chị gái này vẫn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên cứ nỗ lực châm ngòi thổi gió. “Đúng đúng, chú Long, cháu thấy vị tiểu thư này rất đẹp, rất xứng đôi với chú nha, không tin cứ bảo Tiểu Hạo đến xem, hắn khẳng định cũng sẽ tán thành ý kiến cháu ế."
“Nghìn vạn lần không nên!" Giang Kiêu Long sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Có thể tìm Tiểu Hạo lại thì tốt thật." Giang Mỹ Cầm cười cười gật đầu, “không chỉ có thể nhìn mặt mợ tương lai, còn có thể chọn áo cưới giúp Tiểu Bích, thực sự là nhất cử lưỡng tiện a."
“Trời ạ! Mẹ nuôi! Lẽ nào ngày hôm nay mẹ lừa con đến xem áo cưới sao?" Bích Na đột nhiên cảm thấy mắc mưu.
“Không sai." Giang Mỹ Cầm trưng bày vẻ mặt hớn hở khi gian kế được thực hiện thành công. “Ai kêu con cứ mượn cớ không đến. Ngày đính hôn cũng sắp tới rồi, đương nhiên mẹ phải nghĩ biện pháp dụ con tới."
“Đính hôn? Tiểu Bích đính hôn sao? Với ai a?" Giang Kiêu Long hiếu kỳ hỏi.
“Không có! Cháu không có!" Bích Na vội vã chối bay.
“Làm sao lại không có? Con và Tiểu Hạo từ nhỏ đã được đính ước, mẹ nuôi với mẹ con đã sớm quyết định khi nào con tròn mười tám tuổi thì sẽ cho con và nó đính hôn a."
“Cái gì? Cùng Tiểu Hạo đính hôn?" Gần như sấm sét giữa trời quang, Giang Kiêu Long chấn động toàn thân, đầu óc nhất thời trống rỗng ──
“Không phải, chú Long, chú nghìn vạn lần đừng hiểu lầm. Đây đều là người lớn nói bừa cả, cháu và Tiểu Hạo đều không muốn đâu." Bích Na thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, vội vã sốt ruột giải thích.
“Tiểu Bích, con đang nói cái gì a? Tiểu Hạo vì cưới con, hai năm trước liền mua sẵn căn nhà nhằm lấy lòng, làm sao có thể không muốn?" Giang Mỹ Cầm còn nhớ rõ hai năm trước, con trai chính miệng nói với mình, muốn tự thân mua một căn nhà để ở chung suốt đời cùng người âu yếm.
Mẹ à! Tiểu Hạo muốn kết hôn chính là cậu hắn, không phải con đâu!
Nhưng loại chuyện này kêu Bích Na làm sao có thể nói ra trước bàn dân thiên hạ, không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng.
Nhưng Giang Kiêu Long lại cho rằng thiếu nữ đồng ý.
Thì ra, cái nhà kia là mua vì Tiểu Bích… Bọn họ đã sớm có hôn ước rồi…
Hắn gạt mình! Hắn toàn gạt mình!
Giang Kiêu Long, mày là đại ngốc tự mình đa tình!
Người ta chỉ là đùa giỡn mày, mày lại cho rằng hắn ở cùng mình cả đời?
Thằng ngốc thằng ngốc thằng ngốc thằng ngốc!
“A a a ──" tuyệt vọng thống khổ khó có thể chịu đựng khiến đầu nam nhân đau muốn nứt ra, Giang Kiêu Long đột nhiên ôm đầu rống lên, xông ra ngoài cửa.
“Chú Long!" Bích Na thấy thế biết tình hình nghiêm trọng, vội vã đuổi theo.
“Tiểu Long phát điên cái gì a?" Giang Mỹ Cầm hoàn toàn chẳng biết gì sất, mắt thấy buổi xem mắt bị phá huỷ, tức giận đến giơ chân!
Tác giả :
Mê Dương