Cứu Thục

Chương 7

Duyệt lôi một cái rương lớn ra, bên trong toàn là các công cụ điều giáo, có nhiều cái kích thước rất kinh khủng, cũng có những cái hình dáng vô cùng kỳ lạ, còn có các loại roi khác nhau. Duyệt chọn một hồi lâu:

“A~ trước hết thử cái này đi" Sau đó híp mắt xoay người nhìn Bạch Vĩnh trên giường đang hoảng sợ, thấy hắn chật vật giãy dụa, tâm lý không khỏi cảm thấy phi thường thoải mái, Duyệt túm lấy phân thân đang cứng lên của Bạch Vĩnh, bóp nhẹ vài cái rồi chậm rãi cắm cái ống vào.

“A! Đau quá… đừng…!" Đau đớn kịch liệt làm Bạch Vĩnh ra sức giãy dụa.

“Đừng lộn xộn!" Không cách nào tiếp tục làm Duyệt bất mãn đánh một cái vào mông Bạch Vĩnh:

“Ngươi không muốn cái này phế đi thì đừng có động đậy, nếu không ta cũng không cam đoan ngươi sẽ không bị thương đâu." Vừa nói Duyệt vừa tiếp tục cắm vào.

“A! Cầu ngươi… dừng lại đi…"

Mặc dù Bạch Vĩnh đã ngừng giãy dụa nhưng vẫn đau đớn vô cùng, hai tròng mắt sớm đã bị phủ kín bởi một lớp hơi nước mỏng manh, cảm giác cái ống đó càng lúc càng xuyên vào xâu hơn, lông mày Bạch Vĩnh cũng càng nhăn hơn, cuối cùng lúc đến cực hạn, Duyệt dừng tay lại. Sau đó dùng sợi dây trói phân thân của Bạch Vĩnh lại, bị Duyệt giày vò làm phân thân Bạch Vĩnh đã sớm mềm xuống.

Duyệt rút cái giả dương khối trong cơ thể Bạch Vĩnh ra rồi lấy tay nhẹ nhàng ấn xuống, nhìn nam nhân dưới thân run lên nhè nhẹ, Duyệt hài lòng cười cười:

“Nơi này cũng đã mềm rồi đó." Sau đó Duyệt lại lấy một cái giả dương khối to bằng cánh tay đứa bé mà nhét vào.

“Đừng!…" Cảm giác đau đớn thình lình làm Bạch Vĩnh nhăn mặt lại, đôi môi mỏng manh càng mím chặt hơn.

“Tiểu Vĩnh Vĩnh, thả lỏng nào, chỉ lúc nữa ngươi sẽ thấy thoải mái ngay."

Nhẹ nhàng chuyển động giả dương khối, Duyệt chậm rãi rút ra rồi lại hung hăng cắm vào.

“A…" Tự dưng một cơn khoái cảm không biết tên lan tràn khắp toàn thân.

“Thì ra điểm mẫn cảm của Tiểu Vĩnh Vĩnh ở đây a~~" Túm chắt giả dương khối, Duyệt hung hăng mà ấn liên tục vào cái điểm đó trong cơ thể Bạch Vĩnh.

“A~ … chậm… không… đừng… dừng… dừng lại…" Từng đợt khoái cảm như cơn sóng truyền đến liên tục làm Bạch Vĩnh khó có thể chịu nổi, lúc này hắn cũng chẳng còn sức mà quan tâm đến cái thứ tôn nghiêm gì đó mà lên tiếng cầu xin:

“Cầu… cầu xin ngươi… dừng lại…"

“A? Tiểu Vĩnh Vĩnh cũng biết cầu xin a~ xem ra có tiến bộ rồi đấy."

Thứ trong cơ thể đã ngừng lại, lúc này Bạch Vĩnh mới im lặng mà nằm trên giường thở hổn hển.

“Như vậy đã không chịu được rồi sao~, vẫn còn nữa đó, Tiểu Vĩnh Vĩnh."

Đóng chặt hai mắt, Bạch Vĩnh trong lòng mặc niệm tất cả chỉ là một giấc mộng, một hồi sẽ tỉnh lại ngay, nhưng hạ thân đột nhiên bị kích thích làm hắn mở to hai mắt.

Duyệt mở công tắc bật điện của giả dương khối lên.

“A… a…" Chấn động mãnh liệt mang theo khoái cảm làm Bạch Vĩnh không khỏi rên lên.

Loại kích thích này làm tất cả hơi nóng đều tập trung vào một điểm, dần dần, phân thân của hắn cũng bắt đầu nhỏ ra mật dịch.

“Ư a…" Bạch Vĩnh không ngừng giãy dụa thân thể, khổ nỗi phân thân bị trói buộc không cách nào giải phóng được.

Hơi nước tập trung trong hai mắt ngày càng nhiều, thân thể cũng vì khoái cảm mà phủ một màu ửng hồng.

Duyệt xem thời gian, bắt đầu thổi phồng cái ống đang cắm phía trước lên.

“Đừng… a~…." Cái ống chậm rãi phình lên, cảm giác đau đớn cũng càng lúc càng mãnh liệt: “Dừng… dừng tay…."

Duyệt không thèm nghe nam nhân thỉnh cầu mà vẫn tiếp tục.

“A!!" Bạch Vĩnh kêu lên thảm thiết, cái loại đau đớn này hắn chưa bao giờ nếm qua.

“Tiểu Vĩnh Vĩnh, cho dù đau đớn đến đâu cũng phải giả bộ như rất hưởng thụ…." Giọng nói của Duyệt vang lên, “Đây là điều cơ bản… ngươi nhớ kỹ rồi chứ?"

“Ư…" Nam nhân đau đến toát mồ hôi lạnh, cũng chẳng chú ý đến Duyệt nói gì.

“Ngươi vẫn chưa hiểu, vậy đành cho ngươi nếm thêm đau khổ thôi…" Duyệt bất mãn đẩy cái ống xuống sâu hơn.

“A!" Nam nhân giãy dụa càng thêm kịch liệt. “Không… đừng…."

“Điều ta vừa nói, ngươi nghe hiểu chứ?"

“Hiểu… hiểu rồi…"

Nghe thấy nam nhân thống khổ gật đầu, lúc này Duyệt mới dừng lại, chậm rãi rút cái ống nhỏ ra, nhìn nam nhân cảm thấy thoải mái, Duyệt cười cười:

“Còn chưa hết mà."

Ngón tay trắng nõn chậm rãi ấn món đồ chơi trong cơ thể Bạch Vĩnh kích thích mãnh liệt vào điểm mẫn cảm.

“Đừng… ư a…." Phân thân đã thũng trướng càng tiết ra nhiều mật dịch hơn.

Cái loại cảm giác này… thật là khó chịu…

“Tiểu Vĩnh Vĩnh… rất muốn bắn đúng không~~" Duyệt hài lòng nhìn nam nhân đang thống khổ trên giường, “Vậy thì cầu xin ta đi."

“Cầu… cầu ngươi…" Sớm đã vứt tôn nghiêm lên tận chín tầng mây, nam nhân thống khổ mờ miệng.

“Gọi ta là Duyệt."

“Duyệt… Duyệt, cầu ngươi!…"

“Cầu ta cái gì?"

Giờ phút này khuôn mặt nam nhân đã đỏ đến mức gần như có thể nhỏ ra máu: “Duyệt… cầu xin ngươi, cầu ngươi cho ta bắn đi… a a a…" Sợi dây lỏng ra… dịch thể trong suốt phun ra vẽ lên không trung một đường cong xinh đẹp.

Sau khi phát tiết, nam nhân vì thể lực tiêu hao mà ngất xỉu, cho nên nam tử nói gì hắn cũng không nghe thấy.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại