Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 26: Chuyện cũ trước kia
Từ trước tới giờ Diệt Thiên chưa từng đàm luận với Lâm Cửu về chuyện sư môn, hiện tại đột nhiên nhảy ra một tên sư đệ kỳ quái, cũng khó trách Lâm Cửu sẽ tò mò, y rất hiếu kì, sư môn có thể xuất ra hai đồ đệ kỳ quái như vậy sẽ có bộ dáng như thế nào?
Sư phụ của Diệt Thiên và Trần Khôi chẳng phải sẽ là một tên siêu cấp siêu cấp đại ma đầu sao? Đáng tiếc, tên siêu cấp siêu cấp đại ma đầu kia đã chết, bị Diệt Thiên giết chết, mà Trần Khôi vì báo thù cho sư phụ mới tới giết Diệt Thiên.
Nghe ngữ khí bình thản của Diệt Thiên, Lâm Cửu cảm thấy lạnh cả sống lưng, nói thì có vẻ rất đơn giản, chỉ vài câu như vậy, nhưng chuyện thí sư tại thế giới này cũng coi như là chuyện đại nghịch bất đạo rồi.
Vì sao muốn giết sư phụ a? Bởi vì sư phụ muốn giết hắn, nên hắn giết sư phụ. Lý do của Diệt Thiên rất trực tiếp, hắn rất hiếm khi chủ động trêu chọc người, nhưng chỉ cần có người trêu trọc hắn, mặc kệ là ai, giết không tha, cho dù có là sư phụ hay sư huynh đệ đồng môn cũng vậy.
Trần Khôi vì báo thù mà đến tìm Diệt Thiên, tuy Diệt Thiên không nói rõ, nhưng Lâm Cửu có thể đoán được đại khái, Trần Khôi phỏng chừng đã đến đây không chỉ một lần, mỗi một lần đến đều thất bại thảm hại mà về, mang theo một thân thương tích rời đi, sau khi vết thương lành lại đi vào nhà trúc ven hồ dưới huyền nhai.
Vì sao không giết Trần Khôi? Một lần lại một lần tỉ thí, một lần lại một lần thất bại, một ngày nào đó Trần Khôi sẽ hoàn toàn ngã xuống vĩnh viễn không đứng dậy được, suy nghĩ tỉ mỉ một chút, thật đúng là tàn nhẫn a.
Từ sau khi thiếu chút nữa bị Trần Khôi một kiếm giết chết, Lâm Cửu phát giác cho dù mình có võ công không tồi, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, dưới tình huống vẫn chỉ là một con thái điểu, ngày thường trừ bỏ cùng một chỗ luyện công với Diệt Thiên ra còn nhờ đối phương so chiêu cùng, cho dù mỗi lần đều thực thảm, những ít ra cũng tốt hơn trước không ít.
Mà trong thời gian này, vị sư đệ Trần Khôi kia vẫn như cũ dốc hết sức lực thường xuyên tìm cơ hội ra tay giết Diệt Thiên, kết quả không cần nói cũng biết, luôn thất bại mà về, mang theo một thân thương tích.
Trước đây Trần Khôi với Diệt Thiên đã chênh lệch không ít, hiện tại Diệt Thiên có được lực phòng ngự tuyệt hảo từ Lâm Cửu, Trần Khôi ở trước mặt Diệt Thiên, thật giống như một hạt bụi nhỏ giữa bầu trời xanh, nhỏ bé mà bất lực.
Miệng vết thương trên vai đã gần khỏi, thì bụng và chân lại thêm không ít vết thương mới, nhất là miệng vết thương trên chân trái có vẻ cực kì dữ tợn, dưới cái quần bị phá huỷ vết thương có thể nhìn thấy được cả xương đùi. Trốn ở sau bụi cây, Trần Khôi chỉ có thể từ xa nhìn hai thân ảnh bên hồ đang đánh võ luận bàn với nhau, trong đôi mắt mờ mịt biểu lộ sự hâm mộ cùng mất mát, không lâu trước đây, sư huynh y cũng dạy y tập võ như vậy.
Dưới chân núi bên hồ, trí nhớ xa xăm, hết thảy đều đã trở thành mây khói.
Buồn bã xoay người, nam tử kéo cái chân bị thương lê từng bước từng bước đi về phía sơn động lân cận, biết rõ cả đời y cũng không theo kịp vị sư huynh đã từng khiến y cho là hào kiệt, nhưng lại không cách nào buông tha, đơn giản vì người nọ là phản đồ phản bội sư môn, là sư huynh mà y từng sùng bái kính ngưỡng.
Nhà trúc bên hồ, Lâm Cửu ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn ánh trăng phản chiếu trong hồ. Một luồng thanh lãnh khó hiểu lan khắp toàn thân, nhịn không được trầm ngâm nói:
“Nâng ly xin hỏi trời cao
Rằng trăng sáng những khi nào
Ở đâu
Giữa trời chẳng biết lối vào
Đêm nay trăng đã được bao năm tròn
Đã toan theo gió đến thăm
Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng
Múa may theo bóng trăng lồng
Hóa ra trăng có đâu không khác người
Trăng xoay theo các lâu đài
Trăng xuyên qua bức màn lay trước thềm
Trăng soi thao thức triền miên
Trăng hờn chi ?
Cứ vô duyên tròn đầy
Những khi ly biệt ngậm ngùi !
Thế gian tan hợp buồn vui đã thường
Thì trăng sáng tối khuyết tròn
Xưa nay đâu dễ vẹn toàn mà trông
Xa xôi ngàn dậm cầu mong
Cho người được mãi theo trăng trường tồn." *
(Quỳnh Chi phỏng dịch)
Cách đó không xa, trên mặt nam tử toàn thân vận hắc bào lộ ra chút kinh ngạc, Lâm Cửu còn không biết mình vừa ngâm một thủ từ nhưng lại khiến Diệt Thiên sinh ra hiểu lầm, ngày hôm sau, Diệt Thiên gián đoạn việc tu luyện mang theo Lâm Cửu rời khỏi căn nhà ven hồ dưới huyền nhai.
~~~~~~~
* đây là bài thơ Thuỷ điệu ca đầu của nhà thơ Tô Thức (hay còn gọi Tô Đông Pha) bản dịch thơ copy của Quỳnh Chi
Đầy đủ:
明月幾時有,
把酒問青天。
不知天上宮闕,
今夕是何年。
我欲乘風歸去,
又恐瓊樓玉宇,
高處不勝寒。
起舞弄清影,
何似在人間。
轉朱閣,
低綺戶,
照無眠。
不應有恨,
何事長向別時圓。
人有悲歡離合,
月有陰晴圓缺,
此事古難全。
但願人長久,
千里共嬋娟。
Phiên âm:
Minh nguyệt kỷ thời hữu ?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên .
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đán nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Sư phụ của Diệt Thiên và Trần Khôi chẳng phải sẽ là một tên siêu cấp siêu cấp đại ma đầu sao? Đáng tiếc, tên siêu cấp siêu cấp đại ma đầu kia đã chết, bị Diệt Thiên giết chết, mà Trần Khôi vì báo thù cho sư phụ mới tới giết Diệt Thiên.
Nghe ngữ khí bình thản của Diệt Thiên, Lâm Cửu cảm thấy lạnh cả sống lưng, nói thì có vẻ rất đơn giản, chỉ vài câu như vậy, nhưng chuyện thí sư tại thế giới này cũng coi như là chuyện đại nghịch bất đạo rồi.
Vì sao muốn giết sư phụ a? Bởi vì sư phụ muốn giết hắn, nên hắn giết sư phụ. Lý do của Diệt Thiên rất trực tiếp, hắn rất hiếm khi chủ động trêu chọc người, nhưng chỉ cần có người trêu trọc hắn, mặc kệ là ai, giết không tha, cho dù có là sư phụ hay sư huynh đệ đồng môn cũng vậy.
Trần Khôi vì báo thù mà đến tìm Diệt Thiên, tuy Diệt Thiên không nói rõ, nhưng Lâm Cửu có thể đoán được đại khái, Trần Khôi phỏng chừng đã đến đây không chỉ một lần, mỗi một lần đến đều thất bại thảm hại mà về, mang theo một thân thương tích rời đi, sau khi vết thương lành lại đi vào nhà trúc ven hồ dưới huyền nhai.
Vì sao không giết Trần Khôi? Một lần lại một lần tỉ thí, một lần lại một lần thất bại, một ngày nào đó Trần Khôi sẽ hoàn toàn ngã xuống vĩnh viễn không đứng dậy được, suy nghĩ tỉ mỉ một chút, thật đúng là tàn nhẫn a.
Từ sau khi thiếu chút nữa bị Trần Khôi một kiếm giết chết, Lâm Cửu phát giác cho dù mình có võ công không tồi, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, dưới tình huống vẫn chỉ là một con thái điểu, ngày thường trừ bỏ cùng một chỗ luyện công với Diệt Thiên ra còn nhờ đối phương so chiêu cùng, cho dù mỗi lần đều thực thảm, những ít ra cũng tốt hơn trước không ít.
Mà trong thời gian này, vị sư đệ Trần Khôi kia vẫn như cũ dốc hết sức lực thường xuyên tìm cơ hội ra tay giết Diệt Thiên, kết quả không cần nói cũng biết, luôn thất bại mà về, mang theo một thân thương tích.
Trước đây Trần Khôi với Diệt Thiên đã chênh lệch không ít, hiện tại Diệt Thiên có được lực phòng ngự tuyệt hảo từ Lâm Cửu, Trần Khôi ở trước mặt Diệt Thiên, thật giống như một hạt bụi nhỏ giữa bầu trời xanh, nhỏ bé mà bất lực.
Miệng vết thương trên vai đã gần khỏi, thì bụng và chân lại thêm không ít vết thương mới, nhất là miệng vết thương trên chân trái có vẻ cực kì dữ tợn, dưới cái quần bị phá huỷ vết thương có thể nhìn thấy được cả xương đùi. Trốn ở sau bụi cây, Trần Khôi chỉ có thể từ xa nhìn hai thân ảnh bên hồ đang đánh võ luận bàn với nhau, trong đôi mắt mờ mịt biểu lộ sự hâm mộ cùng mất mát, không lâu trước đây, sư huynh y cũng dạy y tập võ như vậy.
Dưới chân núi bên hồ, trí nhớ xa xăm, hết thảy đều đã trở thành mây khói.
Buồn bã xoay người, nam tử kéo cái chân bị thương lê từng bước từng bước đi về phía sơn động lân cận, biết rõ cả đời y cũng không theo kịp vị sư huynh đã từng khiến y cho là hào kiệt, nhưng lại không cách nào buông tha, đơn giản vì người nọ là phản đồ phản bội sư môn, là sư huynh mà y từng sùng bái kính ngưỡng.
Nhà trúc bên hồ, Lâm Cửu ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn ánh trăng phản chiếu trong hồ. Một luồng thanh lãnh khó hiểu lan khắp toàn thân, nhịn không được trầm ngâm nói:
“Nâng ly xin hỏi trời cao
Rằng trăng sáng những khi nào
Ở đâu
Giữa trời chẳng biết lối vào
Đêm nay trăng đã được bao năm tròn
Đã toan theo gió đến thăm
Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng
Múa may theo bóng trăng lồng
Hóa ra trăng có đâu không khác người
Trăng xoay theo các lâu đài
Trăng xuyên qua bức màn lay trước thềm
Trăng soi thao thức triền miên
Trăng hờn chi ?
Cứ vô duyên tròn đầy
Những khi ly biệt ngậm ngùi !
Thế gian tan hợp buồn vui đã thường
Thì trăng sáng tối khuyết tròn
Xưa nay đâu dễ vẹn toàn mà trông
Xa xôi ngàn dậm cầu mong
Cho người được mãi theo trăng trường tồn." *
(Quỳnh Chi phỏng dịch)
Cách đó không xa, trên mặt nam tử toàn thân vận hắc bào lộ ra chút kinh ngạc, Lâm Cửu còn không biết mình vừa ngâm một thủ từ nhưng lại khiến Diệt Thiên sinh ra hiểu lầm, ngày hôm sau, Diệt Thiên gián đoạn việc tu luyện mang theo Lâm Cửu rời khỏi căn nhà ven hồ dưới huyền nhai.
~~~~~~~
* đây là bài thơ Thuỷ điệu ca đầu của nhà thơ Tô Thức (hay còn gọi Tô Đông Pha) bản dịch thơ copy của Quỳnh Chi
Đầy đủ:
明月幾時有,
把酒問青天。
不知天上宮闕,
今夕是何年。
我欲乘風歸去,
又恐瓊樓玉宇,
高處不勝寒。
起舞弄清影,
何似在人間。
轉朱閣,
低綺戶,
照無眠。
不應有恨,
何事長向別時圓。
人有悲歡離合,
月有陰晴圓缺,
此事古難全。
但願人長久,
千里共嬋娟。
Phiên âm:
Minh nguyệt kỷ thời hữu ?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên .
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đán nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương