Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 85: Đây Không Phải Chỗ Cho Cô
Lúc trước Tô Mộng cũng có làm một số chuyện khiến cho Tô Cảm Khê không vui, nhưng trước giờ Tô Cẩm Khê cũng không cảm thấy phiền chán.
Nhìn cô ta cứ đi theo Tư Lệ Đình mà một tiếng chú ba hai tiếng chú ba, lần đầu tiên trong lòng của cô có chút bực bội.
Cô cũng không biết vì sao mình lại có tâm trạng này, giống như trong lòng nhét vào một cái bong bóng sắp nỗ vậy.
So với cô thì Tư Lệ Đình kiên nhẫn hơn, anh vốn rất chán ghét phụ nữ, Tô Mộng lại một mực đi theo bên anh làm anh cảm thấy vô cùng phiền chán.
Đường Minh nói chuyện điện thoại với cô xong cũng đi đến, lúc sắp đi thì Bạch Tiểu Vũ gọi cho anh ta.
“Minh, hôm nay không phải sinh nhật của dì sao? Em đi chọn quà với anh nha.
"
Trước kia hàng năm đều là cô ta cùng đi chọn quà với Đường Minh, gần đây mặc dù Đường Minh không có tiếp xúc với Tô Cảm Khê.
Nhưng Bạch Tiểu Vũ vẫn nhớ đến cái tên Đường Minh gọi ra vào ngày hôm đó, trong lòng cô ta không yên ổn giống như là chôn một trái bom vậy.
“Quà anh đã chọn xong rồi, tối nay anh sẽ không về đâu, em ngủ sớm một chút đi.
"
Những ngày này cho dù Đường Minh không có liên lạc với Tô Cẩm Khê, phần lớn thời gian cũng là bận bịu công việc ở nhà.
Bạch Tiểu Vũ dùng hết tâm trí nhìn mấy lần, phát hiện anh ta đang ở trong phòng làm việc, lúc này mới không có suy nghĩ cái gì nhiều hơn nữa.
Nhưng trước sau gì cô ta cũng đều cảm thấy Đường Minh đối với mình không bằng trước kia, giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất chính xác.
“Minh, trước đây đều là em cùng anh đi chọn quà, sao năm nay lại không phải vậy chứ?"
“Chỉ qua chỉ là một món quà mà thôi, anh lái xe đó, cúp máy nha.
" Trong lòng Đường Minh có chút phiền tắt điện thoại.
Vừa mới gọi điện thoại cho Tô Cẩm Khê, thế mà cô lại ở bên cạnh Tư Lệ Đình, mặc dù vẫn còn có Tô Mộng.
Anh ta không biết mấy người đó làm sao lại ở chung với nhau, nhưng nghĩ đến câu nói đùa lúc trước Tư Lệ Đình từng nói trong sân.
Dù sao mình không thích không bằng để cho anh, anh chán ghét người nhà họ Đường như vậy, sao lại đợi chứ?
Tâm trạng của Đường Minh lúc này vô cùng bực bội, mức độ quan tâm đối với Tô Cảm Khê đã sớm vượt qua giới hạn dự tính của anh ta rồi.
Lúc đến cửa hàng, Tô Cẩm Khê đang xem một cái vòng tay.
Mẹ Đường ăn mặc theo phong trào như vậy, loại đồng trang sức như thế này chắc chắn bà ta sẽ rất thích.
Tô Cẩm Khê theo thói quen giơ vòng tay lên nhìn sang hướng Tư Lệ Đình: “Chú ba, chú thấy cái này có đẹp hay không?"
Tư Lệ Đình vốn không để ý sẽ mua cho người đàn bà kia cái gì, nhưng nếu như Tô Cẩm Khê hỏi anh sẽ nghiêm túc trả lời.
“Cũng được.
"
Tô Mộng lại nói chen vào, nhưng cô ta cảm thấy kì lạ nhất là cho dù mình có nói cái gì đi nữa thì khoảng cách với Tư Lệ Đình cũng đều rất xa.
Cho dù Tô Cẩm Khê với Tư Lệ Đình không nói gì nhưng giữa hai người chỉ cần là một ánh mắt đối mặt nhau liền làm cho cô ta cảm thấy rất hài hòa.
Giữa hai người kia dường như có một mối quan hệ đem bọn họ quấn quanh cùng một chỗ, người ngoài căn bản là không thể nào vào được.
“Cầm Khê, chọn xong chưa?" Đường Minh đi đến chỗ Tô Cẩm Khê, anh ta trực chen vào giữa hai người, phá vỡ một màn hài hòa như vậy.
“Sao chú ba lại ở đây vậy?"
“Gặp được ở cửa hàng, tối nay là sinh nhật của mẹ anh, tôi bảo chú ba cùng về nhà ăn cơm.
" Tô Cẩm Khê đã suy nghĩ trước lời giải thích rồi.
Đây là phiên bản bình thường nhát rồi, Đường Minh vẫn cảm thấy kì lạ như cũ: “Không phải chú ba luôn luôn không thích về nhà sao?"
“Đó là trước kia thôi.
" Tư Lệ Đình thờ ơ mà trả lời, làm cho Đường Minh không còn lí do nào để tiếp tục truy hỏi.
“Anh rẻ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, em có thể đến chúc mừng sinh nhật dì được chứ?" Tô Mộng ngọt ngào hỏi.
Đường Minh vốn dĩ không quan tâm đến Tô Mộng, trả lời qua loa một câu: “Được.
"
Lúc anh ta quay người nhìn về phía Tô Cẳm Khê ánh mắt hơi dịu dàng: “Chọn xong chưa?"
“Cái vòng tay này mẹ anh có thích hay không?"
“Con dâu chọn, chắc chắn mẹ sẽ rất thích.
"
Nếu như trước kia anh ta chắc chắn sẽ không nhắn mạnh ba chữ con dâu này đâu, Tư Lệ Đình ở bên cạnh nghe được thì biểu cảm cũng lạnh lùng đi.
“Vậy lấy cái này đi, cô ơi, làm phiền cô gói cái này lại cho tôi với, cái này bao nhiêu tiền vậy?"
“Tám vạn tám đó cô.
"
Tư Lệ Đình đã lấy thẻ ra: “Tính tiền.
"
Đường Minh ngạc nhiên nhìn anh, quan hệ của anh với mẹ Đường luôn luôn không tốt, sao anh có thể dùng tiền của mình mua đồ cho mẹ Đường chứ?"
Hơn nữa tiền này cũng không nên do anh trả, Đường Minh rút ra thẻ của chính mình.
“Chú ba, đồ mua cho mẹ chúng tôi sao có thể để chú trả tiền chứ? Chú mau lấy lại đi.
"
“Chẳng qua chỉ là một cái vòng tay thôi mà, ai mua không được chứ.
"
“Đương nhiên là không giống rồi, cô à, quẹt của tôi đi.
"
Trong không khí dường như có mùi thuốc súng lửa cháy tràn đầy, Tô Cẩm Khê vô cùng khó xử, sao chú ba lại đánh dấu với Đường Minh vậy chứ?
Giá như cô có đủ tiền bên trong thẻ của mình thì tốt rồi, trên người cô đúng là còn có hai tắm thẻ, một thẻ đen của Tư Lệ Đình, một thẻ bạch kim của Đường Minh.
Còn không phải đem chuyện về chỗ cũ hay sao, dù mình sử dụng thẻ của ai thì cũng làm người đối diện khó chịu rồi?
Tô Mộng cũng mơ hồ luôn, mùi thuốc súng giữa hai người này sao lại nồng như vậy chứ?
Người bán hàng khó xử đứng tại chỗ, không dám lấy của ai hết, sợ bị ánh mắt của người kia giết chết.
“Vậy…… Đây cũng là tắm lòng của chú ba, nếu không thì để chú ba trả đi nha?" Tô Cảm Khê yếu ớt nói.
| Đường Minh có chút không vui: “Cẩm Khê, chẳng lẽ tôi không trả nỗi tiền cho một chiếc vòng tay sao?"
Tô Cẩm Khê không thích Đường Minh, đương nhiên cũng không có đứng dưới góc độ suy nghĩ của anh ta rồi.
“Chú ba, nếu không thì chú đừng tặng?" Cô đưa tay kéo tay áo Tư Lệ Đình, biểu cảm trên mặt Tư Lệ Đình mới dịu xuống.
Đường Minh tinh mắt phát hiện động tác này, người của nhà họ Đường đều biết Tư Lệ Đình không thích người khác chạm vào anh, sao anh lại để Tô Cẩm Khê chạm vào chứ?
Mà cảm giác lần này hai người đem đến cho anh ta cũng thay đổi nữa đó là Tô Câm Khê không còn sợ hãi Tư Lệ Đình.
Khoảng thời gian này bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Tư Lệ Đình xuất hiện ở đây là trùng hợp hay là……
Người bán hàng cuối cùng vẫn quẹt thẻ của Đường Minh, một đoàn người liền chuẩn bị đi về nhà họ Đường.
Tô Cảm Khê theo thói quen đi theo lên xe Tư Lệ Đình, vừa đi hai bước đã Đường Minh gọi trở về rồi.
“Câm Khê, xe của tôi dừng ở bên kia, cô đi lầy với tôi đi.
"
TA Được thôi.
" Trong lòng Tô Cẩm Khê trong lòng, cô đã ỷ lại vào Tư Lệ Đình nhiều như vậy sao?
“Chị, em sẽ không quấy rầy chị với anh rễ đâu, em ngồi xe chú ba nha.
" Tô Mộng đang lo lắng không tìm được cơ hội ở riêng với Tư Lệ Đình.
Loại thế cục này, cô vốn dĩ nên ngồi xe của Đường Minh, thế nhưng vừa nghĩ đến Tư Lệ Đình với Tô Mộng ở riêng một mình với nhau trong lòng cô kìm nén đến hoảng hốt.
Sao cô lại trở nên kì lạ như vậy chứ?
“Nhìn cái gì đấy? Chúng ta đi thôi.
" Đường Minh kéo cô rời đi.
“Không có gì, chỉ là tôi sợ Mộng Nhi tinh nghịch sẽ gây ra phiền phức cho chú ba thôi.
"
“Tô Mộng cũng là người lớn, cô không cần lo lắng như vậy, chúng ta đi qua đi.
" Đường Minh dịu dàng ôm bả vai của Tô Cẩm Khê.
Thái độ anh đối với Tô Cầm Khê càng lúc càng giống lấy lòng.
Tô Mộng vui vẻ mở cửa chuẩn bị ngồi lên ghế lái phụ, Tư Lệ Đình liền lạnh lùng lườm cô ta một chút.
“Ai cho cô ngồi ở đây?"“
Không có Tô Cầm Khê ở đây, trên người Tư Lệ Đình lại toả ra lạnh lẽo, lưng Tô Mộng phát lạnh, chú ba thật đáng sợ.
“Chú ba, tôi, tôi chỉ là muốn ngồi phía trước tâm sự với chú một chút thôi, một mình chú lái xe sẽ buồn lắm đó.
" Cô ta tùy tiện tìm một cái cớ.
Tư Lệ Đình nhìn cũng không nhìn cô ta một chút: “Đây không phải vị trí của cô, hoặc là xuống xe hoặc là ra đằng sau ngồi.
"
“Chú ba à, chẳng qua chỉ là một vị trí thôi mà, để cho tôi ngồi ở đây có được không?"
Tô Mộng bắt đầu nũng nịu, thậm chí đưa tay muốn ôm lấy cánh tay của Tư Lệ Đình nữa, trước đó cô ta đụng tay chân vào đều bị Tư Lệ Đình né tránh.
Không gian trong xe lúc này cũng chỉ có bấy nhiêu lớn mà thôi, để xem Tư Lệ Đình có thể chạy đi đâu chứ?
Đột nhiên Tư Lệ Đình quay đầu lại nhìn cô ta, đôi con ngươi màu xanh thẳm kia giờ phút này tràn đầy sát ý, bầu không khí trong xe cũng lắng đọng lại.
Tay Tô Mộng cứng ngắc giữa không khí, trên mặt là vẻ mặt sợ hãi.
“Chú ba, chú thật hung dữ mà.
"
Tư Lệ Đình gằn từng chữ: “Nghe rõ đây, tôi không thích người khác chạm vào tôi, hoặc là ra phía sau ngồi hoặc là cút đi.
"
Không chút nào nễ tình như vậy làm cho Tô Mộng oan ức vô cùng: “Chú dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi vậy chứ? Mẹ tôi còn chưa từng hung dữ với tôi như vậy đâu đó, hơn nữa trước đó không phải Tô Cẫm Khê cũng chạm vào chú hay sao chứ?"
“Cô không phải cô ấy.
" Tư Lệ Đình không có thương hoa tiếc ngọc một chút nào.
“Chú ba, chú thật đáng ghét!" Tô Mộng giận đùng đùng mở cửa xe bỏ đi.
Bình thường ở trong nhà chỉ cần cô ta một giận dỗi một chút cả nhà liền sẽ đến dỗ dành cô ta, cô ta vốn cho rằng Tư Lệ Đình sẽ xuống xe dỗ cô ta.
Ai biết trong nháy mắt cô ta đóng lại cửa xe đó liền nghe được tiếng khởi động chân ga, còn không đợi cô ta hối hận, xe giống như là tên rời cung lập tức chạy mắt.
“Chú ba, cái người khốn nạn này!"
Tư Lệ Đình nghênh ngang rời đi, biểu cảm trên mặt cũng không dễ nhìn.
Xe của Đường Minh với Tô Cẳm Khê đang ở ngay phía trước, anh một hơi vượt qua.
Ga ra tầng hầm vốn có nhiều xe đỗ ở đó, bốn phía đều là cây cột, Tô Cẳm Khê trong xe bị dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Chú ba này tính tình cũng quá nóng nảy rồi.
Đường Minh không cam lòng yếu thế: “Cẩm Khê, ngồi vững vào, thời gian không còn sớm đâu, tôi sẽ lái nhanh một chút đó.
"
Tô Cảm Khê im lặng, chỗ nào là thời gian không còn sớm chứ?
Rõ ràng bây giờ còn rất sớm, hai cái người đàn ông này là ngây thơ hay giả vời ngây thơ đây?
Hai chiếc xe sang trọng ngay tại trên đường cái đua với nhau, nếu như lúc trước Đường Minh biểu hiện hình tượng dịu dàng, như vậy hôm nay anh ta chính là quả quyết với hung ác.
Kỹ năng lái xe của hai người kỹ thuật lái xe tương xứng nhau, cách một chiếc xe Tô Cẩm Khê cũng có thể cảm nhận được lửa giận của hai người nữa.
Chỉ là cô đi ăn một bữa cơm thôi mà, Đường Minh làm cô xém chút nữa đem cơm ăn lúc trưa phun ra hết.
Đến nhà họ Đường, cô tuột đường huyết bước ra khỏi xe, đi qua một bên muốn nôn.
“Cẩm Khê, thật xin lỗi.
" Lúc này Đường Minh mới cảm thấy mình hơi quá mức.
Tư Lệ Đình cũng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Cảm Khê, trong lòng âm thầm trách mình.
Đưa cho cô một bình nước: “Cảm ơn.
"
Tô Cẩm Khê không có ói ra gì cả, trên mặt biểu cảm trắng bệch.
Một màn này vừa lúc bị quản gia nhìn thấy, chẳng lẽ mợ hai có tin vui sao?
Quản gia nhiều chuyện nhanh chóng đem tin tức này truyền về nhà họ Đường: “Bà ơi, chắc là mợ hai mang thai rồi đó, vừa mới nảy tôi nhìn thấy mợ nôn khan ở trong sân đó.
"
Mẹ Đường đang sửa móng tay nhảy lên một cái: “Thật sao? Bà không có nhìn lầm chứ?"
“Đương nhiên không có rồi, nhìn sắc mặt mợ hai cũng không tốt, hơi giống với triệu chứng ốm nghén đó.
"
“Ai nha, tôi sắp có cháu nội để chơi rồi, tôi phải nhanh chóng đi nói cho ba Minh Nhi nghe mới được.
"
Mẹ Đường vui mừng khấp khởi xông lên lầu hai, nếu như Tô Cẩm Khê mang thai, ngoại trừ nguyên nhân bà thích cháu nội ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa.
Ông cụ sẽ cho đứa bé này cổ phần, cổ phần ban đầu của Đường Minh cộng thêm cỗ phần của đứa trẻ sẽ nhảy lên trở thành cỗ đông lớn nhát rồi.
Tập đoàn nhà họ Đường chắc chắn sẽ thuộc về Đường Minh.