Cửu Nhân Thống Lĩnh Công Thành Đế Đô
Chương 5: Lập mộ
Trong một cánh rừng bất tận đâu đó ngang xương mọc lên một cái nhà gỗ nhỏ nhắn. Từ bên trong căn nhà gỗ ấy có hai bóng hình bước ra từ phía trong. Một là Huyết Phong, một là Sonic.
Lúc này Sonic há miệng ra nói với Huyết Phong:
“ Trước tiên hãy hít một hơi thật sâu vào. Đúng rồi như vậy đấy... “
Sonic vừa dứt câu bỗng nhiên Huyết Phong cảm thấy trước mắt mình bỗng nhiên hoa đi, xung quanh hắn bây giờ chỉ thấy toàn màu sắc kì lạ. Vài khắc sau trong hàng trăm hình ảnh mờ nhạt ấy Huyết Phong thấy trước mắt là một cái lỗ hổng gì đó được làm bằng khói, chưa được cái nháy mắt hắn đã đi vào bên trong cánh cổng.
Bên trong cánh cổng ấy cứ như một không gian gì đó tuyệt đẹp, một bầu trời đầy ngôi sao đang di chuyển như những hạt ánh sáng với tông nền màu xanh nhạt. Chưa kịp cảm nhận được bao lâu Huyết Phong cảm thấy bụng sôi lên sùng sục.
Hình ảnh xung quanh Huyết Phong bắt đầu cố định trở lại, trước mắt hắn là cổng ngôi làng của hắn. Nhưng hắn không kìm lại được, Huyết Phong gục xuống nôn ra hết những gì có trong bao tử.
“ Ọe... Ọe... “
Huyết Phong liên tục ói ra bọt trắng và nước miếng. Quả thật lúc này hắn chẳng ói ra được cái gì gọi là thức ăn nữa. Hôn mê ba ngày trời chưa có một thứ gì vào bụng mà lại khiến hắn buồn nôn quả thật khó hiểu.
“ Dậy dậy!! “
Sonic dùng chân đá vài phát vào vai Huyết Phong kêu hắn ngồi dậy. Đợi Huyết Phong đứng lên rồi Sonic mới cười nói:
“ Vừa rồi đã không? Hiếm có thằng nào được tao đưa đi như vậy lắm nha!! “
Nghe Sonic nói gương mặt Huyết Phong biểu cảm không cho là đúng, ngoài cái việc cảnh quang mờ tịt ra thì có mỗi cái chỗ xanh xanh gì là đẹp mà lại khiến bản thân trả giá bằng việc ói mửa thế này quả thật không tốt chút nào. Thậm chí lúc này Huyết Phong còn cảm giác chân đứng không vững, mặt đất là thứ gì đó quá xa vời.
Không quan tâm đến Sonic nữa, Huyết Phong hắn hiện tại đang đứng trước cổng làng mình. Một hình ảnh quen thuộc nhưng tang thương đến không ngờ đập vào mắt hắn, chạy vào trong trí óc hắn khiến tim hắn đập mạnh dường như khó thở.
“ Mọi người... “
Huyết Phong ngậm ngùi với khung cảnh tang thương trước mặt. Người người đều chết, khắp nơi đều là xác. Kẻ thì cháy đen, kẻ thì mặt mày tím tái, kẻ thì tứ chi mất hết. Thậm chí có vài cô nương tuổi đang còn xuân không còn một mảnh vải che thân. Uất ức mà chết.
“ Lục muội... Lục muội... “
Huyết Phong bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, hắn liền lao đến bên cạnh một xác chết của người con gái.
Hắn ta liên tục lay động cô gái xinh đẹp không một mảnh vải che thân.
Lục muội là cô bé thanh mai trúc mã với Huyết Phong, hai đứa trạc tuổi nhau từ bé vốn đã chơi cùng với nhau cho đến lúc lớn lên. Huyết Phong rất thích cô nàng họ Lục này, thậm chí vào ngày sinh nhật thứ 18 của hắn hắn còn tính thổ lộ cảm xúc của mình cho Lục muội nghe nhưng giờ có vẻ không kịp nữa rồi.
Huyết Phong cắn rắn cắn lợi, hắn đấm liên tục vào mặt đất không ngừng. Người hắn thích lại bị cưỡng hiếp mà chết. Hắn thậm chí đến cái chạm tay với nàng ấy còn ngại ngùng vậy mà bọn Đế Quốc kia lại dám...
“ Lục muội, ta thề, ta thề ta sẽ trả thù cho muội. Ta thề ta sẽ giết hết Đế Quốc để rửa nhục cho muội... “
Nói xong Huyết Phong lặng lẽ nhặt một mảnh vải đặt lên người Lục muội kia. Sau đó hắn bước lại gần về phía Sonic và nói:
“ Ngài có thể đưa tại hạ đến chỗ kia được không? “
Sonic nhìn theo hướng tay Huyết Phong chỉ, là hướng Tây. Nơi đó Sonic nhớ là có một cái hố to khủng khiếp, chắc là do một trận đánh lớn gây ra.
Ban đầu lúc tới đây Sonic cũng cảm nhận được nguồn năng lượng cực lớn bộc phát từ phía này. Nếu so ra nguồn sức mạnh ấy cũng gần bằng với vị thiếu chủ mà hắn nói với Huyết Phong.
Chẳng nói chẳng rằng đùng một phát Sonic đưa Huyết Phong tới nơi mà cha mẹ hắn bi giết.
Nhưng tới nơi ngoài một cái hố với khu vực tang hoang này ra Huyết Phong chẳng thấy một ai. Xác của cha mẹ hắn hắn cũng không thấy.
“ Đâu rồi... Cha mẹ... cha... mẹ... chẳng lẽ tới xác của hai người con cũng không được chôn cất hay sao. “
Huyết Phong quỳ rạp xuống đất đau khổ, nỗi lòng cha mẹ bị giết chưa nguôi nay quay lại tìm xác lại không thấy. Hắn chẳng phải biết làm thế nào. Ngay lúc này Huyết Phong cảm thấy mình như muốn nôn ra nữa thì lại thấy trước mắt mình là một khung cảnh khác.
Xác của một người đàn ông to lớn hiện ra trước mặt Huyết Phong. Hai con mắt hắn trợn to lên, không biết nên vui hay buồn. Vui vì tìm được xác hay buồn vì cha hắn chết. Vô tình Huyết Phong quay ra phía sau nhìn Sonic thì nhận được một cái gật đầu nhẹ nhàng.
“ Lúc mày bất tỉnh tao chạy khắp cái thế giới này rồi, vô tình phát hiện ra cái xác này gần làng nên tao nghĩ chắc xác ông già mày! “
Sonic giải thích vài câu qua loa cho Huyết Phong nghe.
Thất thần Huyết Phong đảo bước đến bên cạnh cha mình, hắn quỳ hai chân xuống sau đó đặt hai cánh tay xuống lưng ông. Cơ thể chết đã được ba ngày nên toàn thân ông ta cứng lại rất là nặng nhưng cũng chẳng hề hấn gì so với sức khỏe của Huyết Phong.
Rảo bước đến gần Sonic, Huyết Phong nhẹ giọng nói:
“ Ngài có biết xác mẹ tại hạ ở đâu không? “
Đáp lại sự chờ mong của Huyết Phong là cái lắc đầu của Sonic.
“ Chẳng lẽ mẹ còn sống...? Không, không thể nào. Thứ màu đỏ bọc xung quanh người mẹ lúc đó... không thể nào mẹ còn sống được... nhưng mẹ ơi người ở đâu? “ – Huyết Phong lẩm bẩm tự thủ thỉ một mình.
Đúng lúc này một cơn gió cuốn theo hàng trăm lá hoa anh đào nổi lên.
Bấc giác Huyết Phong mủi lòng. Hắn nhớ rồi, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc đến vậy. Không biết vô tình hay cố ý xác cha hắn lại bị ném văng đến nơi này.
Huyết Phong từ từ xoay người lại, trước mắt hắn là một cảnh tượng màu hồng đẹp đến nhẹ người. Hàng trăm cây hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa rơi xuống đất tạo ra một vùng đất màu hồng, thậm chí ở nơi này còn có một bờ hồ xanh biếc. Xanh màu lục của lá, một màu xanh duyên dáng đến lạ thường.
Đâu đó trên mặt hồ có vài cánh hoa anh đào trôi lềnh bềnh ở đó. Do ngọn gió vừa rồi giờ đây khắp bầu trời tràn ngập cánh hoa, trên mặt hồ nước thi nhau mà gợn sóng. Cảnh tượng trông sao thật hữu tình nhưng trong lòng người ngập tràn sóng gió.
Huyết Phong nhớ lúc bé vào dịp tết của làng cha mẹ có dắt hắn đến đây cùng với tiểu Lục chơi đùa. Cảnh tượng khi đó thật đẹp, đẹp hệt cảnh bây giờ Huyết Phong chứng kiến.
Hắn còn nhớ cha mẹ hắn từng nói, dù chỉ là vu vơ đi chăng nữa ông bà muốn sau này khi mất đi có thể được chôn cất bên cạnh bờ hồ này. Một nơi ngập tràn cảnh xuân.
Tâm sự trong lòng Huyết Phong, Sonic không thể nào biết được. Hắn chỉ đang thấy cảnh tượng trước mắt rất là đẹp, nhưng kẻ trước mắt hắn có nghĩ vậy không hắn không biết.
Lúc này Huyết Phong nhẹ nhàng bước đến bên cạnh bờ hồ, hắn ta đặt xác cha mình bên cạnh đó rồi bản thân lại lùi xuống mấy bước quỳ rạp hai chân xuống.
Hắn ta bắt đầu cào lên mặt đất, đúng hơn là hắn đang đào. Đào bằng tay không, hắn không có bất cứ thứ gì để đào đất cả hắn dùng chính đôi bàn tay chưa lành vết thương của mình để đào.
Cứ thế từng vết thương chưa đóng vảy của Huyết Phong trên mình bắt đầu trào máu ra. Mặc cho cơn đau nhức nhối trên cơ thể, hắn vẫn cứ liên tục đào lấy đào để mặt đất. Vừa đào hắn vừa cắn răng để bản thân không phải khóc.
Thù còn chưa báo, xác mẹ còn chưa tìm thấy. Hắn không thể khóc được, hắn dặn lòng không thể nào khóc được. Bản thân đâu còn nhỏ nhắn gì nữa, đâu còn là một hài tử chưa biết chuyện.
Cứ thế càng lúc những miếng vải băng bó trên người hắn rơi lã tã xuống mặt đất. Không có gì kìm vết thương lại, máu cứ thế mà chảy ra. Huyết Phong mặc kệ nhưng không đồng nghĩa với việc Sonic để yên như vậy.
Sonic hắn cũng không đành lòng. Nhẹ nhàng không biết từ lúc nào Sonic đứng bên cạnh Huyết Phong đặt tay lên vai hắn.
Dường như chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Sonic, Huyết Phong cứ mặc sức mà đào chẳng màng thứ gì.
Hắn cứ đào vậy đào mãi nhưng càng đào hắn cảm thấy cơ thể dường như khỏe hơn, không còn đau nhức gì nữa. Nhưng cũng chỉ là cảm giác thôi, có lẽ hắn đã quá quen với việc đau đớn rồi chăng?
Chừng nửa canh giờ sau hắn đào xong một cái hố sâu nửa trượng (1 trượng khoảng 3m hơn gần 4m). Tiếp đó hắn tiến lại bờ hồ rửa ráy tay chân sạch sẽ thì hắn lại nhận ra một điều kỳ lạ rằng bản thân không biết từ khi nào không còn một vết thương nào trên người.
Cảm thấy kỳ quái hắn bắt đầu sờ soạn khắp người cứ như một thằng tự kỷ vậy. Quả thật người hắn không còn một vết thương nào cả, tất cả còn lại chỉ là những vết máu loang lổ cùng với màu vàng của thuốc gì đó còn đọng lại mà thôi.
Huyết Phong quay sang tìm hình ảnh của Sonic lại không thấy hắn đâu, cảm thấy kỳ lạ thêm lần nữa nhưng Huyết Phong lại không bận tâm đến.
Hắn bắt kéo xác cha hắn về sát bờ hồ để tẩy rửa cơ thể cho cha mình được sạch sẽ. Nhưng đúng lúc này Huyết Phong lại cảm nhận có người đứng sau lưng mình, quay sang hắn bắt gặp hình ảnh của Sonic cùng với một thùng gỗ gì đó trước mặt hắn ta.
“ Tắm rửa cơ thể cho ông ta xong đi rồi bỏ ông ta vào đây."
Sonic nhẹ nhàng nói như thể đây là một việc không có gì. Nhưng đối với Huyết Phong đây là một ân tình rất lớn.
Hắn thân thể lo chưa xong định chôn cất cha mình một cách qua loa để rời khỏi đây nhưng có một cái quan tài há chẳng phải tốt hơn sao?
Thấy vậy Huyết Phong quỳ xuống hướng phía Sonic liên tục dập đầu mà chẳng nói lời nào.
Hắn cứ im lặng mà làm, Sonic vốn hay nói nhiều mà giờ đây cũng im lặng. Ngoài đóng cái quan tài cho Huyết Phong Sonic cũng không phụ hắn thêm bất cứ thứ gì nữa.
Từ tẩy rửa cho đến đưa xác cha mình vào trong quan tài rồi lại bê quang tài đặt xuống cái hố hắn đào sẵn. Tất cả việc đó Huyết Phong chỉ làm một mình mà chẳng nhờ Sonic, hay than vãn hay khóc lóc vì đau buồn gì cả. Hắn cứ thế dồn nén mọi việc vào trong lòng.
Cứ thế cho đến khi một nắm đất cuối cùng được Huyết Phong đắp lên cho cha mình. Sau đó Huyết Phong kiếm mấy cục đá tròn tròn xếp nó lên thành ba tầng từ lớn đến bé.
Không biết vô tình hay hữu ý Huyết Phong thấy một miếng gỗ hình chữ nhật vuông vắn nằm ngay bên cạnh, thế là hắn dùng một viên đá sắc nhọn khắc lên đó dòng chữ:
“ Trần Nguyệt Dương chi mộ - Trai trưởng Phong nhi lập “
Xong xuôi dòng chữ Huyết Phong cắm thật mạnh miếng gỗ đó xuống đất, nằm trước bia một là ba viên đá hắn ta vừa xếp lên.
“ Rầm rầm rầm!!! “
Huyết Phong dập đầu mạnh ba cái thật lớn rồi hét lên:
“ Cha! Phong nhi bất hiếu, cha mất không thể cho cha một nơi an nghỉ đàng hoàng. Cha dưới suối sàng phù hộ cho hài nhi tìm được xác mẫu thân để chôn cất cùng cha. Phong nhi bất hiếu sau hôm nay sẽ quyết tâm báo thù cho hai người. Dù cho con có chết con cũng muốn chết bên hai người, hôm nay con sống con quyết không quên mối thù với Đế Quốc này... “
Nói xong Huyết Phong dập đầu thêm ba cái nữa mới chịu ngừng.
Lúc này Sonic há miệng ra nói với Huyết Phong:
“ Trước tiên hãy hít một hơi thật sâu vào. Đúng rồi như vậy đấy... “
Sonic vừa dứt câu bỗng nhiên Huyết Phong cảm thấy trước mắt mình bỗng nhiên hoa đi, xung quanh hắn bây giờ chỉ thấy toàn màu sắc kì lạ. Vài khắc sau trong hàng trăm hình ảnh mờ nhạt ấy Huyết Phong thấy trước mắt là một cái lỗ hổng gì đó được làm bằng khói, chưa được cái nháy mắt hắn đã đi vào bên trong cánh cổng.
Bên trong cánh cổng ấy cứ như một không gian gì đó tuyệt đẹp, một bầu trời đầy ngôi sao đang di chuyển như những hạt ánh sáng với tông nền màu xanh nhạt. Chưa kịp cảm nhận được bao lâu Huyết Phong cảm thấy bụng sôi lên sùng sục.
Hình ảnh xung quanh Huyết Phong bắt đầu cố định trở lại, trước mắt hắn là cổng ngôi làng của hắn. Nhưng hắn không kìm lại được, Huyết Phong gục xuống nôn ra hết những gì có trong bao tử.
“ Ọe... Ọe... “
Huyết Phong liên tục ói ra bọt trắng và nước miếng. Quả thật lúc này hắn chẳng ói ra được cái gì gọi là thức ăn nữa. Hôn mê ba ngày trời chưa có một thứ gì vào bụng mà lại khiến hắn buồn nôn quả thật khó hiểu.
“ Dậy dậy!! “
Sonic dùng chân đá vài phát vào vai Huyết Phong kêu hắn ngồi dậy. Đợi Huyết Phong đứng lên rồi Sonic mới cười nói:
“ Vừa rồi đã không? Hiếm có thằng nào được tao đưa đi như vậy lắm nha!! “
Nghe Sonic nói gương mặt Huyết Phong biểu cảm không cho là đúng, ngoài cái việc cảnh quang mờ tịt ra thì có mỗi cái chỗ xanh xanh gì là đẹp mà lại khiến bản thân trả giá bằng việc ói mửa thế này quả thật không tốt chút nào. Thậm chí lúc này Huyết Phong còn cảm giác chân đứng không vững, mặt đất là thứ gì đó quá xa vời.
Không quan tâm đến Sonic nữa, Huyết Phong hắn hiện tại đang đứng trước cổng làng mình. Một hình ảnh quen thuộc nhưng tang thương đến không ngờ đập vào mắt hắn, chạy vào trong trí óc hắn khiến tim hắn đập mạnh dường như khó thở.
“ Mọi người... “
Huyết Phong ngậm ngùi với khung cảnh tang thương trước mặt. Người người đều chết, khắp nơi đều là xác. Kẻ thì cháy đen, kẻ thì mặt mày tím tái, kẻ thì tứ chi mất hết. Thậm chí có vài cô nương tuổi đang còn xuân không còn một mảnh vải che thân. Uất ức mà chết.
“ Lục muội... Lục muội... “
Huyết Phong bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, hắn liền lao đến bên cạnh một xác chết của người con gái.
Hắn ta liên tục lay động cô gái xinh đẹp không một mảnh vải che thân.
Lục muội là cô bé thanh mai trúc mã với Huyết Phong, hai đứa trạc tuổi nhau từ bé vốn đã chơi cùng với nhau cho đến lúc lớn lên. Huyết Phong rất thích cô nàng họ Lục này, thậm chí vào ngày sinh nhật thứ 18 của hắn hắn còn tính thổ lộ cảm xúc của mình cho Lục muội nghe nhưng giờ có vẻ không kịp nữa rồi.
Huyết Phong cắn rắn cắn lợi, hắn đấm liên tục vào mặt đất không ngừng. Người hắn thích lại bị cưỡng hiếp mà chết. Hắn thậm chí đến cái chạm tay với nàng ấy còn ngại ngùng vậy mà bọn Đế Quốc kia lại dám...
“ Lục muội, ta thề, ta thề ta sẽ trả thù cho muội. Ta thề ta sẽ giết hết Đế Quốc để rửa nhục cho muội... “
Nói xong Huyết Phong lặng lẽ nhặt một mảnh vải đặt lên người Lục muội kia. Sau đó hắn bước lại gần về phía Sonic và nói:
“ Ngài có thể đưa tại hạ đến chỗ kia được không? “
Sonic nhìn theo hướng tay Huyết Phong chỉ, là hướng Tây. Nơi đó Sonic nhớ là có một cái hố to khủng khiếp, chắc là do một trận đánh lớn gây ra.
Ban đầu lúc tới đây Sonic cũng cảm nhận được nguồn năng lượng cực lớn bộc phát từ phía này. Nếu so ra nguồn sức mạnh ấy cũng gần bằng với vị thiếu chủ mà hắn nói với Huyết Phong.
Chẳng nói chẳng rằng đùng một phát Sonic đưa Huyết Phong tới nơi mà cha mẹ hắn bi giết.
Nhưng tới nơi ngoài một cái hố với khu vực tang hoang này ra Huyết Phong chẳng thấy một ai. Xác của cha mẹ hắn hắn cũng không thấy.
“ Đâu rồi... Cha mẹ... cha... mẹ... chẳng lẽ tới xác của hai người con cũng không được chôn cất hay sao. “
Huyết Phong quỳ rạp xuống đất đau khổ, nỗi lòng cha mẹ bị giết chưa nguôi nay quay lại tìm xác lại không thấy. Hắn chẳng phải biết làm thế nào. Ngay lúc này Huyết Phong cảm thấy mình như muốn nôn ra nữa thì lại thấy trước mắt mình là một khung cảnh khác.
Xác của một người đàn ông to lớn hiện ra trước mặt Huyết Phong. Hai con mắt hắn trợn to lên, không biết nên vui hay buồn. Vui vì tìm được xác hay buồn vì cha hắn chết. Vô tình Huyết Phong quay ra phía sau nhìn Sonic thì nhận được một cái gật đầu nhẹ nhàng.
“ Lúc mày bất tỉnh tao chạy khắp cái thế giới này rồi, vô tình phát hiện ra cái xác này gần làng nên tao nghĩ chắc xác ông già mày! “
Sonic giải thích vài câu qua loa cho Huyết Phong nghe.
Thất thần Huyết Phong đảo bước đến bên cạnh cha mình, hắn quỳ hai chân xuống sau đó đặt hai cánh tay xuống lưng ông. Cơ thể chết đã được ba ngày nên toàn thân ông ta cứng lại rất là nặng nhưng cũng chẳng hề hấn gì so với sức khỏe của Huyết Phong.
Rảo bước đến gần Sonic, Huyết Phong nhẹ giọng nói:
“ Ngài có biết xác mẹ tại hạ ở đâu không? “
Đáp lại sự chờ mong của Huyết Phong là cái lắc đầu của Sonic.
“ Chẳng lẽ mẹ còn sống...? Không, không thể nào. Thứ màu đỏ bọc xung quanh người mẹ lúc đó... không thể nào mẹ còn sống được... nhưng mẹ ơi người ở đâu? “ – Huyết Phong lẩm bẩm tự thủ thỉ một mình.
Đúng lúc này một cơn gió cuốn theo hàng trăm lá hoa anh đào nổi lên.
Bấc giác Huyết Phong mủi lòng. Hắn nhớ rồi, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc đến vậy. Không biết vô tình hay cố ý xác cha hắn lại bị ném văng đến nơi này.
Huyết Phong từ từ xoay người lại, trước mắt hắn là một cảnh tượng màu hồng đẹp đến nhẹ người. Hàng trăm cây hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa rơi xuống đất tạo ra một vùng đất màu hồng, thậm chí ở nơi này còn có một bờ hồ xanh biếc. Xanh màu lục của lá, một màu xanh duyên dáng đến lạ thường.
Đâu đó trên mặt hồ có vài cánh hoa anh đào trôi lềnh bềnh ở đó. Do ngọn gió vừa rồi giờ đây khắp bầu trời tràn ngập cánh hoa, trên mặt hồ nước thi nhau mà gợn sóng. Cảnh tượng trông sao thật hữu tình nhưng trong lòng người ngập tràn sóng gió.
Huyết Phong nhớ lúc bé vào dịp tết của làng cha mẹ có dắt hắn đến đây cùng với tiểu Lục chơi đùa. Cảnh tượng khi đó thật đẹp, đẹp hệt cảnh bây giờ Huyết Phong chứng kiến.
Hắn còn nhớ cha mẹ hắn từng nói, dù chỉ là vu vơ đi chăng nữa ông bà muốn sau này khi mất đi có thể được chôn cất bên cạnh bờ hồ này. Một nơi ngập tràn cảnh xuân.
Tâm sự trong lòng Huyết Phong, Sonic không thể nào biết được. Hắn chỉ đang thấy cảnh tượng trước mắt rất là đẹp, nhưng kẻ trước mắt hắn có nghĩ vậy không hắn không biết.
Lúc này Huyết Phong nhẹ nhàng bước đến bên cạnh bờ hồ, hắn ta đặt xác cha mình bên cạnh đó rồi bản thân lại lùi xuống mấy bước quỳ rạp hai chân xuống.
Hắn ta bắt đầu cào lên mặt đất, đúng hơn là hắn đang đào. Đào bằng tay không, hắn không có bất cứ thứ gì để đào đất cả hắn dùng chính đôi bàn tay chưa lành vết thương của mình để đào.
Cứ thế từng vết thương chưa đóng vảy của Huyết Phong trên mình bắt đầu trào máu ra. Mặc cho cơn đau nhức nhối trên cơ thể, hắn vẫn cứ liên tục đào lấy đào để mặt đất. Vừa đào hắn vừa cắn răng để bản thân không phải khóc.
Thù còn chưa báo, xác mẹ còn chưa tìm thấy. Hắn không thể khóc được, hắn dặn lòng không thể nào khóc được. Bản thân đâu còn nhỏ nhắn gì nữa, đâu còn là một hài tử chưa biết chuyện.
Cứ thế càng lúc những miếng vải băng bó trên người hắn rơi lã tã xuống mặt đất. Không có gì kìm vết thương lại, máu cứ thế mà chảy ra. Huyết Phong mặc kệ nhưng không đồng nghĩa với việc Sonic để yên như vậy.
Sonic hắn cũng không đành lòng. Nhẹ nhàng không biết từ lúc nào Sonic đứng bên cạnh Huyết Phong đặt tay lên vai hắn.
Dường như chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Sonic, Huyết Phong cứ mặc sức mà đào chẳng màng thứ gì.
Hắn cứ đào vậy đào mãi nhưng càng đào hắn cảm thấy cơ thể dường như khỏe hơn, không còn đau nhức gì nữa. Nhưng cũng chỉ là cảm giác thôi, có lẽ hắn đã quá quen với việc đau đớn rồi chăng?
Chừng nửa canh giờ sau hắn đào xong một cái hố sâu nửa trượng (1 trượng khoảng 3m hơn gần 4m). Tiếp đó hắn tiến lại bờ hồ rửa ráy tay chân sạch sẽ thì hắn lại nhận ra một điều kỳ lạ rằng bản thân không biết từ khi nào không còn một vết thương nào trên người.
Cảm thấy kỳ quái hắn bắt đầu sờ soạn khắp người cứ như một thằng tự kỷ vậy. Quả thật người hắn không còn một vết thương nào cả, tất cả còn lại chỉ là những vết máu loang lổ cùng với màu vàng của thuốc gì đó còn đọng lại mà thôi.
Huyết Phong quay sang tìm hình ảnh của Sonic lại không thấy hắn đâu, cảm thấy kỳ lạ thêm lần nữa nhưng Huyết Phong lại không bận tâm đến.
Hắn bắt kéo xác cha hắn về sát bờ hồ để tẩy rửa cơ thể cho cha mình được sạch sẽ. Nhưng đúng lúc này Huyết Phong lại cảm nhận có người đứng sau lưng mình, quay sang hắn bắt gặp hình ảnh của Sonic cùng với một thùng gỗ gì đó trước mặt hắn ta.
“ Tắm rửa cơ thể cho ông ta xong đi rồi bỏ ông ta vào đây."
Sonic nhẹ nhàng nói như thể đây là một việc không có gì. Nhưng đối với Huyết Phong đây là một ân tình rất lớn.
Hắn thân thể lo chưa xong định chôn cất cha mình một cách qua loa để rời khỏi đây nhưng có một cái quan tài há chẳng phải tốt hơn sao?
Thấy vậy Huyết Phong quỳ xuống hướng phía Sonic liên tục dập đầu mà chẳng nói lời nào.
Hắn cứ im lặng mà làm, Sonic vốn hay nói nhiều mà giờ đây cũng im lặng. Ngoài đóng cái quan tài cho Huyết Phong Sonic cũng không phụ hắn thêm bất cứ thứ gì nữa.
Từ tẩy rửa cho đến đưa xác cha mình vào trong quan tài rồi lại bê quang tài đặt xuống cái hố hắn đào sẵn. Tất cả việc đó Huyết Phong chỉ làm một mình mà chẳng nhờ Sonic, hay than vãn hay khóc lóc vì đau buồn gì cả. Hắn cứ thế dồn nén mọi việc vào trong lòng.
Cứ thế cho đến khi một nắm đất cuối cùng được Huyết Phong đắp lên cho cha mình. Sau đó Huyết Phong kiếm mấy cục đá tròn tròn xếp nó lên thành ba tầng từ lớn đến bé.
Không biết vô tình hay hữu ý Huyết Phong thấy một miếng gỗ hình chữ nhật vuông vắn nằm ngay bên cạnh, thế là hắn dùng một viên đá sắc nhọn khắc lên đó dòng chữ:
“ Trần Nguyệt Dương chi mộ - Trai trưởng Phong nhi lập “
Xong xuôi dòng chữ Huyết Phong cắm thật mạnh miếng gỗ đó xuống đất, nằm trước bia một là ba viên đá hắn ta vừa xếp lên.
“ Rầm rầm rầm!!! “
Huyết Phong dập đầu mạnh ba cái thật lớn rồi hét lên:
“ Cha! Phong nhi bất hiếu, cha mất không thể cho cha một nơi an nghỉ đàng hoàng. Cha dưới suối sàng phù hộ cho hài nhi tìm được xác mẫu thân để chôn cất cùng cha. Phong nhi bất hiếu sau hôm nay sẽ quyết tâm báo thù cho hai người. Dù cho con có chết con cũng muốn chết bên hai người, hôm nay con sống con quyết không quên mối thù với Đế Quốc này... “
Nói xong Huyết Phong dập đầu thêm ba cái nữa mới chịu ngừng.
Tác giả :
Gấu Lười