Cựu Mộng
Chương 36
Mặt trời ngày càng lên cao, màu vàng cam chiếu khắp mọi nơi, người cậu cũng dần ấm.
Lâm Gia Duệ không biết bản thân đã ngồi ở đây bao lâu, ngồi đến khi hai chân run rẩy, mới đừng lên hoạt động một chút. Tiếp theo, cậu cởi áo khoác trên người, chỉ mặc chiếc áo phông đi về phía biển.
Cậu vốn sợ bơi, từng trầm mình trong nước, về sau không dám đến gần nước nữa. Cậu thật sự sợ, sợ bản thân không kháng cự được sức hấp dẫn của cái chết. Cậu trước kia phí hoài bản thân chỉ vì một người không thương mình, giờ một lần nữa đi vào, là để… vượt qua sợ hãi.
Một người, trước tiên phải yêu bản thân, rồi mới có thể yêu được người khác đúng không?
Nước biển lạnh lẽo dần dâng cao.
Đầu tiên là mắt cá chân, rồi quá đầu gối, cuối cùng đến ngực.
Lâm Gia Duệ cả người phát run, một màn như hiện ra trước mắt, cậu giật giật tứ chi cứng ngắc, ra sức đi tiếp.
Lần đầu tiên, Lâm Dịch dạy cậu hút thuốc, cậu bị sặc khói đỏ bừng mặt.
Lần đầu tiên, cậu thừa dịp Lâm Dịch ngủ say, lén hôn môi hắn.
Lần đầu tiên, cậu mượn rượu thổ lộ với Lâm Dịch.
Lần đầu tiên, Lâm Dịch dịu dàng vô cùng… nói thương cậu…
Bước từng bước, nước biển cao đến bên miệng, khiến Lâm Gia Duệ ho.
Cậu nhớ rõ, đây là vị của nước mắt.
Trong thoáng chốc, cậu như nghe thấy tiếng Lâm Dịch từ xa gọi cậu. Sức lực của cậu đã tiêu hao phân nửa, cậu biết mình nên quay trở về bờ, cậu đến đây không phải muốn chết. Cậu phải khống chế được tâm lí, cho dù Lâm Dịch có ở dưới đáy biển, cũng tuyệt đối không chìm xuống đó.
Lâm Gia Duệ hạ quyết tâm, quả nhiên ở trong nước giãy dụa quay lại bờ. Cậu biết năng lực của mình, vốn không quá mức mạo hiểm, nhưng vào càng gần bờ, giọng Lâm Dịch ngày càng rõ ràng. Cậu thậm chí còn thấy thân ảnh quen thuộc ấy nhảy vào trong nước, lao đến lội cậu ra khỏi nước biển.
Lâm Gia Duệ có chút hồ đồ.
Cậu sờ cánh tay phải của mình, xác định đây không phải mơ, là thật.
Đến khi Lâm Dịch ôm lấy cậu, từ lồng ngực nghe thấy tiếng tim đập kiên định, cậu mới hiểu: À, hóa ra đây là thế giới thật. Lâm Dịch vừa gọi tên cậu vừa ôm cậu lên bờ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Duệ, tiểu Duệ, em không có việc gì thì tốt rồi."
Quần áo hai người đều ướt sũng, nước từng giọt nhỏ xuống, lâm Dịch gắt gao ôm cậu, như thế nào cũng không chịu buông.
Lâm Gia Duệ quay đầu liếc nhìn mặt biển bình yên, trong lòng biết rõ, cậu đã đem kí ức tốt đẹp nhất của mình… chôn sâu dưới đáy biển.
Lâm Dịch lại hiểu lầm ý cậu, nghĩ cậu vẫn còn ý định tự sát trong đầu, vội vàng đưa tay che mắt cậu, cao giọng: “Đừng nhìn!"
“Tiểu Duệ, đừng nhìn. Về sau cách biển xa ra, đừng bao giờ… tới gần nữa." Trước mắt Lâm Gia Duệ tối sầm, chỉ nghe thấy giọng Lâm Dịch bên tai, “Bất luận em muốn gì, ân oán đã xong, không muốn gặp lại, tôi… tất cả đều đồng ý với em."
Không biết có phải là do nước biển lạnh không mà Lâm Gia Duệ cảm giác bàn tay che trước mắt cậu đang run rẩy. Cậu ngẩng đầu, nói ra một yêu cầu rất đơn giản: “Chú, cõng tôi một đoạn đi."
Lâm Dịch giật mình, chậm rãi dời tay, đối diện Lâm Gia Duệ một lúc, rồi xoay người ngồi xổm.
Lâm Gia Duệ nhắm mắt nằm nhoài lên tấm lưng dày rộng kia.
Lâm Dịch dùng hai tay nâng chân cậu lên, vững vàng đứng dậy, bước về phía trước.
Bọn họ đã từng bỏ lỡ rất nhiều, giờ đột nhiên tâm ý tương thông, hai người trong lòng đều hiểu, đây là lần cuối cùng thân mật.
Cho nên Lâm Dịch đi đặc biệt chậm, Lâm Gia Duệ ở trên lưng hắn đung đưa, dường như chuẩn bị ngủ, miệng lầm bầm: “Lần này đến lượt tôi kể chuyện xưa nhé."
Lâm Dịch “Ừ" một tiếng, im lặng nghe cậu nói.
“Thật lâu trước kia, có một người, tại thời điểm chưa biết tình yêu là gì, đã thầm yêu thanh mai trúc mã của mình. Bọn họ chỉ cách nhau bốn tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ yêu thích, khuyết điểm, thói quen của đối phương, bọn họ cứ thân thiết như thế. Cậu nghĩ những ngày như vậy vẫn sẽ tiếp tục, mãi mãi, cho đến khi tóc hai người đều bạc trắng, tuyệt đối không chia lìa. Nhưng mà…"
“Nhưng mà cậu thật không ngờ, trong lòng người ấy lại cất sâu hận thù."
“Đúng, hận thù như con sóng to, đem tất cả mọi người nuốt gọn. Cậu nhận lấy sự phản bội thảm thiết nhất trong cuộc đời này, từ đó về sau không gượng dậy nổi, thậm chí còn có ý định buông rơi bản thân."
“Tiểu Duệ!"
“Không biết là may mắn hay bất hạnh, cậu cuối cùng vẫn sống. Nhưng suốt mười năm, cậu đều sống đi sống lại những cảnh trong mơ, cậu vừa thấy hổ thẹn với người nhà vừa khống chế không được yêu thương người kia. Mà người đó mai danh ẩn tích mười năm, cuối cùng lại xuất hiện."
Lâm Gia Duệ nói tới đây, khẽ nở nụ cười: “Cậu cảm thấy sợ hãi, không biết người kia có thật yêu mình hay không, hay là vì hận ý khó tiêu, lại tính toán đến tra tấn cậu lần nữa?"
“Không phải, người kia muốn…"
“Có lẽ là thật lòng nhỉ? Nhưng cả đời dài như thế, có thể ngày nào đó, bỗng nhiên lại phát sinh biến cố đáng sợ? Cậu không ngừng nghĩ, rồi bị vây trong sợ hãi không thoát ra được."
Cơ thể Lâm Dịch lảo đảo, một câu cũng không nói nổi.
Lâm Gia Duệ vô cùng thân thiết ôm vai hắn, nói: “Một người không bỏ xuống được hận thù thấu xương, một người không vượt qua được tổn thương, hai bên phải làm thế nào để ở cùng nhau đây? Chú, chú nói xem, câu chuyện xưa này nên kết thúc thế nào?"
Cậu hỏi xong lại thì thầm: “Chuyện cũ tại sao không bao giờ có kết thúc tốt đẹp? Tôi vì vấn đề này phiền não từ lâu lắm rồi, vừa nãy ở trong biển, khi nếm được hương vị của biển, tôi đột nhiên biết nên làm gì rồi."
Lâm Dịch cũng biết kết thúc nên thế nào, nhưng hắn không muốn nghe. Chân hắn run rẩy thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, vất vả mới đứng vững, thấp giọng nói: “Tiểu Duệ, đừng nói nữa."
Giọng hắn ấm ách, chưa bao giờ giọng hắn lại thấp đến thế.
Nhưng Lâm Gia Duệ lắc đầu, vẻ mặt chấp nhất, giống như lúc trước nói thích Lâm Dịch: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần… chỉ cần…"
Tóc Lâm Gia Duệ ướt, đến giờ vẫn còn chảy nước, Lâm Dịch cảm giác từng giọt từng giọt ấm áp dừng trên cổ, rồi chạy dọc xuống ngực, chảy vào tim hắn. Thời gian như dừng lại, bốn phía yên lặng không tiếng động, hắn nghe thấy Lâm Gia Duệ chậm rãi nói: “Quên người đó đi, yêu người khác."
Lâm Gia Duệ không biết bản thân đã ngồi ở đây bao lâu, ngồi đến khi hai chân run rẩy, mới đừng lên hoạt động một chút. Tiếp theo, cậu cởi áo khoác trên người, chỉ mặc chiếc áo phông đi về phía biển.
Cậu vốn sợ bơi, từng trầm mình trong nước, về sau không dám đến gần nước nữa. Cậu thật sự sợ, sợ bản thân không kháng cự được sức hấp dẫn của cái chết. Cậu trước kia phí hoài bản thân chỉ vì một người không thương mình, giờ một lần nữa đi vào, là để… vượt qua sợ hãi.
Một người, trước tiên phải yêu bản thân, rồi mới có thể yêu được người khác đúng không?
Nước biển lạnh lẽo dần dâng cao.
Đầu tiên là mắt cá chân, rồi quá đầu gối, cuối cùng đến ngực.
Lâm Gia Duệ cả người phát run, một màn như hiện ra trước mắt, cậu giật giật tứ chi cứng ngắc, ra sức đi tiếp.
Lần đầu tiên, Lâm Dịch dạy cậu hút thuốc, cậu bị sặc khói đỏ bừng mặt.
Lần đầu tiên, cậu thừa dịp Lâm Dịch ngủ say, lén hôn môi hắn.
Lần đầu tiên, cậu mượn rượu thổ lộ với Lâm Dịch.
Lần đầu tiên, Lâm Dịch dịu dàng vô cùng… nói thương cậu…
Bước từng bước, nước biển cao đến bên miệng, khiến Lâm Gia Duệ ho.
Cậu nhớ rõ, đây là vị của nước mắt.
Trong thoáng chốc, cậu như nghe thấy tiếng Lâm Dịch từ xa gọi cậu. Sức lực của cậu đã tiêu hao phân nửa, cậu biết mình nên quay trở về bờ, cậu đến đây không phải muốn chết. Cậu phải khống chế được tâm lí, cho dù Lâm Dịch có ở dưới đáy biển, cũng tuyệt đối không chìm xuống đó.
Lâm Gia Duệ hạ quyết tâm, quả nhiên ở trong nước giãy dụa quay lại bờ. Cậu biết năng lực của mình, vốn không quá mức mạo hiểm, nhưng vào càng gần bờ, giọng Lâm Dịch ngày càng rõ ràng. Cậu thậm chí còn thấy thân ảnh quen thuộc ấy nhảy vào trong nước, lao đến lội cậu ra khỏi nước biển.
Lâm Gia Duệ có chút hồ đồ.
Cậu sờ cánh tay phải của mình, xác định đây không phải mơ, là thật.
Đến khi Lâm Dịch ôm lấy cậu, từ lồng ngực nghe thấy tiếng tim đập kiên định, cậu mới hiểu: À, hóa ra đây là thế giới thật. Lâm Dịch vừa gọi tên cậu vừa ôm cậu lên bờ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Duệ, tiểu Duệ, em không có việc gì thì tốt rồi."
Quần áo hai người đều ướt sũng, nước từng giọt nhỏ xuống, lâm Dịch gắt gao ôm cậu, như thế nào cũng không chịu buông.
Lâm Gia Duệ quay đầu liếc nhìn mặt biển bình yên, trong lòng biết rõ, cậu đã đem kí ức tốt đẹp nhất của mình… chôn sâu dưới đáy biển.
Lâm Dịch lại hiểu lầm ý cậu, nghĩ cậu vẫn còn ý định tự sát trong đầu, vội vàng đưa tay che mắt cậu, cao giọng: “Đừng nhìn!"
“Tiểu Duệ, đừng nhìn. Về sau cách biển xa ra, đừng bao giờ… tới gần nữa." Trước mắt Lâm Gia Duệ tối sầm, chỉ nghe thấy giọng Lâm Dịch bên tai, “Bất luận em muốn gì, ân oán đã xong, không muốn gặp lại, tôi… tất cả đều đồng ý với em."
Không biết có phải là do nước biển lạnh không mà Lâm Gia Duệ cảm giác bàn tay che trước mắt cậu đang run rẩy. Cậu ngẩng đầu, nói ra một yêu cầu rất đơn giản: “Chú, cõng tôi một đoạn đi."
Lâm Dịch giật mình, chậm rãi dời tay, đối diện Lâm Gia Duệ một lúc, rồi xoay người ngồi xổm.
Lâm Gia Duệ nhắm mắt nằm nhoài lên tấm lưng dày rộng kia.
Lâm Dịch dùng hai tay nâng chân cậu lên, vững vàng đứng dậy, bước về phía trước.
Bọn họ đã từng bỏ lỡ rất nhiều, giờ đột nhiên tâm ý tương thông, hai người trong lòng đều hiểu, đây là lần cuối cùng thân mật.
Cho nên Lâm Dịch đi đặc biệt chậm, Lâm Gia Duệ ở trên lưng hắn đung đưa, dường như chuẩn bị ngủ, miệng lầm bầm: “Lần này đến lượt tôi kể chuyện xưa nhé."
Lâm Dịch “Ừ" một tiếng, im lặng nghe cậu nói.
“Thật lâu trước kia, có một người, tại thời điểm chưa biết tình yêu là gì, đã thầm yêu thanh mai trúc mã của mình. Bọn họ chỉ cách nhau bốn tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ yêu thích, khuyết điểm, thói quen của đối phương, bọn họ cứ thân thiết như thế. Cậu nghĩ những ngày như vậy vẫn sẽ tiếp tục, mãi mãi, cho đến khi tóc hai người đều bạc trắng, tuyệt đối không chia lìa. Nhưng mà…"
“Nhưng mà cậu thật không ngờ, trong lòng người ấy lại cất sâu hận thù."
“Đúng, hận thù như con sóng to, đem tất cả mọi người nuốt gọn. Cậu nhận lấy sự phản bội thảm thiết nhất trong cuộc đời này, từ đó về sau không gượng dậy nổi, thậm chí còn có ý định buông rơi bản thân."
“Tiểu Duệ!"
“Không biết là may mắn hay bất hạnh, cậu cuối cùng vẫn sống. Nhưng suốt mười năm, cậu đều sống đi sống lại những cảnh trong mơ, cậu vừa thấy hổ thẹn với người nhà vừa khống chế không được yêu thương người kia. Mà người đó mai danh ẩn tích mười năm, cuối cùng lại xuất hiện."
Lâm Gia Duệ nói tới đây, khẽ nở nụ cười: “Cậu cảm thấy sợ hãi, không biết người kia có thật yêu mình hay không, hay là vì hận ý khó tiêu, lại tính toán đến tra tấn cậu lần nữa?"
“Không phải, người kia muốn…"
“Có lẽ là thật lòng nhỉ? Nhưng cả đời dài như thế, có thể ngày nào đó, bỗng nhiên lại phát sinh biến cố đáng sợ? Cậu không ngừng nghĩ, rồi bị vây trong sợ hãi không thoát ra được."
Cơ thể Lâm Dịch lảo đảo, một câu cũng không nói nổi.
Lâm Gia Duệ vô cùng thân thiết ôm vai hắn, nói: “Một người không bỏ xuống được hận thù thấu xương, một người không vượt qua được tổn thương, hai bên phải làm thế nào để ở cùng nhau đây? Chú, chú nói xem, câu chuyện xưa này nên kết thúc thế nào?"
Cậu hỏi xong lại thì thầm: “Chuyện cũ tại sao không bao giờ có kết thúc tốt đẹp? Tôi vì vấn đề này phiền não từ lâu lắm rồi, vừa nãy ở trong biển, khi nếm được hương vị của biển, tôi đột nhiên biết nên làm gì rồi."
Lâm Dịch cũng biết kết thúc nên thế nào, nhưng hắn không muốn nghe. Chân hắn run rẩy thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, vất vả mới đứng vững, thấp giọng nói: “Tiểu Duệ, đừng nói nữa."
Giọng hắn ấm ách, chưa bao giờ giọng hắn lại thấp đến thế.
Nhưng Lâm Gia Duệ lắc đầu, vẻ mặt chấp nhất, giống như lúc trước nói thích Lâm Dịch: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần… chỉ cần…"
Tóc Lâm Gia Duệ ướt, đến giờ vẫn còn chảy nước, Lâm Dịch cảm giác từng giọt từng giọt ấm áp dừng trên cổ, rồi chạy dọc xuống ngực, chảy vào tim hắn. Thời gian như dừng lại, bốn phía yên lặng không tiếng động, hắn nghe thấy Lâm Gia Duệ chậm rãi nói: “Quên người đó đi, yêu người khác."
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu