Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
Chương 30-1
Hắn nghiêng người, sau khi Thi Mẫn nhìn thấy đầu Lưu Dục. A! Nàng hét lên một tiếng, chân trần nhảy xuống giường, nhào ngay vào trong ngực sư phụ.
"Sư phụ, con rất nhớ người."
Thấy Thi Mẫn nhiệt tình với Lưu Dục như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tĩnh cực kỳ khó coi, nhìn đại cữu tử (anh vợ) tương lai, biết hắn ta cố ý, hắn không nói nhiều, đi tới sau lưng Thi Mẫn, một tay ôm nàng trở lại.
"Làm gì vậy?" Nàng bất mãn kháng nghị.
"Nam nữ khác biệt." Hắn lạnh giọng trả lời.
"Vương Gia cũng hiểu đạo lý này, làm sao lại không kiêng dè, xông vào khuê phòng của con gái nhà người ta."
"Nàng là thê tử chưa xuất giá của ta, thánh chỉ ban hôn đã hạ rồi."
"Chẳng lẽ Vương Gia còn không biết, thần đã từ chối hôn sự này trước mặt Hoàng Thượng rồi?" Phương Mẫn lạnh giọng chống đỡ.
"Thật sao? Người phải gả cũng không phải là ngươi...ngươi có muốn hỏi chủ nhân chân chính của nó một chút hay không?"
Thi Mẫn nhìn Hoàng Phủ Tĩnh một chút, lại nhìn ca ca một chút, ban đầu trên khuôn mặt hiện vẻ nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. A, là ghen á..., khó trách vị chua đầy phòng.
Nàng sẽ không lãng phí hơi sức để ngăn cản hai người cãi vả, đi qua hai người bọn họ, làm ra vẻ như không thấy, đi giày thêu vào, lại đi qua hai người bọn họ, đến bên cạnh hai vị sư phụ, mỗi tay khoắc lên một người, cười nheo mắt lại nói: "Đi, chúng ta đi tìm mợ, hôm nay, Trang sư phụ phải nói rõ mọi chuyện với mợ của con"
Đứng cạnh Hoàng Phủ Tĩnh mặt lạnh, Mạc Phương Mẫn mở miệng, "Bên cạnh thần không cần người của người."
"Tùy ngươi." Hoàng Phủ Tĩnh đáp nhẹ, vì biết rõ hắn kiêu ngạo tự ái.
"Người không cần phải nói tốt về thần trước mặt Hoàng Thượng." Hắn nói chuyện cho chính bản thân mình.
"Được."
"Cái quan Nhất Phẩm đó, thần có đủ năng lực, tài cán để leo lên, không cần người trợ lực."
"Tốt nhất là như thế."
"Người! Không cần tiếp tục nhúng tay vào cuộc sống của thần."
"Được, nhưng cuộc sống của Thi Mẫn, ta muốn rồi."
Hoàng Phủ Tĩnh gian trá cười một tiếng, xoay người bỏ đi, làm Mạc Phương Mẫn giận đến nỗi nửa ngày cũng không nói nổi lời nào.Pinni.
Không sai, hắn đang ghi thù! Ha ha, thì ra hắn và Hoàng Phủ Đình đều giống nhau, đều có tính hồ ly.
Mạc Phân Mẫn đi tới đi lui trong phòng, bước chân gấp gáp, vẻ mặt không yên.
Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng sắp đến giờ, xoay người lấy một bọc đồ trong ngăn tủ bỏ vào trong ngực, dặn dò tì nữ Trúc Lan đã đi theo mình từ nhỏ, "Ngươi đến cửa lớn chờ, Vinh Thân Vương vừa đến, liền dẫn hắn đến Liễu viện, sau nửa canh giờ, ngươi lại đi mời lão gia và Nhị cô nương đến Liễu viện."
"Vâng"
Mạc Phân Mẫn lấy một khối bạc vụn trong hà bao ra cho nàng, dịu dàng nói: "Cứ làm theo những gì ta nói, ngày sau sẽ cho ngươi nhiều thứ tốt."
"Cám ơn tiểu thư." Trúc Lan hân hoan quay đầu ra cửa.
Mạc Phân Mẫn soi gương vén tóc, đổi cây trâm trên đầu thành trâm vàng, nhìn lại trang phục của mình một lần nữa, hài lòng cười một tiếng, đẩy cửa ra, đi về phía Liễu viện.
Trúc Lan rót trà từ trong bình, đưa tới trước mặt khách quý, khom gối nói nhỏ: "Xin Vương Gia ngồi tạm, nô tỳ lập tức mời Nhị cô nương tới đây."
"Đi đi." giọng Hoàng Phủ Tĩnh khó có lúc ôn hòa như vậy.
"Vâng" Trúc Lan xoay người rời khỏi phòng, lúc săp ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Hoàng Phủ Tĩnh cầm ly lên, nhướng nhướng mày, thổi nhẹ.
Cuối cùng thì nàng cũng nhớ tới, nên đi tìm hắn rồi hả ? Kể từ khi nàng biết Lưu Dục ở tạm trong Vinh Thân Vương phủ, cả ngày lẫn đêm chạy đến nhà hắn, nhưng không lần nào là đi tìm hắn, Hoàng Phủ Tĩnh càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải xác định tình cảm giữa hai người như phụ tử, cơn giận này sao hắn có thể nuốt xuống được.
Uống trà, trong lòng hắn luôn nhớ đến Thi Mẫn, không rảnh chú ý cái khác, cho đến khi phát giác cổ họng mình có một chút vị chua, mới biết mình đã trúng Liễu Đào.
Hắn cầm bình trà lên, mở nắp ra liền ngửi thấy mùi lạ, hắn lại bị ám hại ở Mạc phủ? Hắn cười lạnh, thật là to gan!
Hắn muốn đứng dậy, rời khỏi viện, nhưng dược lực kia phát tác quá nhanh, muốn đứng lên, liền phát giác hai chân mình vô lực, trước mắt biến thành màu đen.
Hắn âm thầm vận khí, trong lòng thất kinh, thuốc này quá mạnh, chỉ chốc lát, trong cơ thể hắn đã không còn nửa phần nội lực.ddlqd.
Là ai ? Dư nghiệt của Vương thị? Không thể nào, hắn có thể khẳng định, Vương thị đã bị tiêu diệt hoàn toàn, như vậy là người nào? Ai dám động vào trên người hắn?
Khi Mạc Phân Mẫn đẩy cửa ra thì Hoàng Phủ Tĩnh liền hiểu rõ.
Là nàng ta! Là nàng ta giở thủ đoạn trên người hắn? Quả nhiên là nữ nhi của Giang Mị Nương, có nương như vậy thì con gái làm sao tốt được. Hắn cười lạnh trong lòng.
Thấy Hoàng Phủ Tĩnh lảo đảo sắp ngã, Mạc Phân Mẫn liền vội vàng tiến lên đỡ hắn, dìu hắn đến bên giường.
Hắn không nói, nhưng đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Mạc Phân Mẫn hoảng sợ, muốn lui bước, nhưng một âm thanh vang lên trong đầu nàng: không phải sợ, chỉ cần đi qua cửa này, nàng nhất định có thể trở thành trắc phi của hắn, một đôi trai tài gái sắc trời sinh, Hoàng đế nhất định sẽ không keo kiệt mà tứ hôn, coi như Thi Mẫn làm chuyện mờ ám, để nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp, có thể đi theo hắn. . . . . . Nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Mặt khẽ nóng lên, nhịp tim đập loạn, mặc dù nàng sợ hắn, nhưng cũng thương hắn .
Kể từ khi gặp hắn, lòng của nàng đã đặt hết lên người hắn, hàng đêm nàng đều trằn trọc khó ngủ, mỗi ngày đều ảo tưởng có thể tựa ở bên cạnh hắn, dịu dàng gọi hắn một tiếng Vương Gia.
"Sư phụ, con rất nhớ người."
Thấy Thi Mẫn nhiệt tình với Lưu Dục như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tĩnh cực kỳ khó coi, nhìn đại cữu tử (anh vợ) tương lai, biết hắn ta cố ý, hắn không nói nhiều, đi tới sau lưng Thi Mẫn, một tay ôm nàng trở lại.
"Làm gì vậy?" Nàng bất mãn kháng nghị.
"Nam nữ khác biệt." Hắn lạnh giọng trả lời.
"Vương Gia cũng hiểu đạo lý này, làm sao lại không kiêng dè, xông vào khuê phòng của con gái nhà người ta."
"Nàng là thê tử chưa xuất giá của ta, thánh chỉ ban hôn đã hạ rồi."
"Chẳng lẽ Vương Gia còn không biết, thần đã từ chối hôn sự này trước mặt Hoàng Thượng rồi?" Phương Mẫn lạnh giọng chống đỡ.
"Thật sao? Người phải gả cũng không phải là ngươi...ngươi có muốn hỏi chủ nhân chân chính của nó một chút hay không?"
Thi Mẫn nhìn Hoàng Phủ Tĩnh một chút, lại nhìn ca ca một chút, ban đầu trên khuôn mặt hiện vẻ nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. A, là ghen á..., khó trách vị chua đầy phòng.
Nàng sẽ không lãng phí hơi sức để ngăn cản hai người cãi vả, đi qua hai người bọn họ, làm ra vẻ như không thấy, đi giày thêu vào, lại đi qua hai người bọn họ, đến bên cạnh hai vị sư phụ, mỗi tay khoắc lên một người, cười nheo mắt lại nói: "Đi, chúng ta đi tìm mợ, hôm nay, Trang sư phụ phải nói rõ mọi chuyện với mợ của con"
Đứng cạnh Hoàng Phủ Tĩnh mặt lạnh, Mạc Phương Mẫn mở miệng, "Bên cạnh thần không cần người của người."
"Tùy ngươi." Hoàng Phủ Tĩnh đáp nhẹ, vì biết rõ hắn kiêu ngạo tự ái.
"Người không cần phải nói tốt về thần trước mặt Hoàng Thượng." Hắn nói chuyện cho chính bản thân mình.
"Được."
"Cái quan Nhất Phẩm đó, thần có đủ năng lực, tài cán để leo lên, không cần người trợ lực."
"Tốt nhất là như thế."
"Người! Không cần tiếp tục nhúng tay vào cuộc sống của thần."
"Được, nhưng cuộc sống của Thi Mẫn, ta muốn rồi."
Hoàng Phủ Tĩnh gian trá cười một tiếng, xoay người bỏ đi, làm Mạc Phương Mẫn giận đến nỗi nửa ngày cũng không nói nổi lời nào.Pinni.
Không sai, hắn đang ghi thù! Ha ha, thì ra hắn và Hoàng Phủ Đình đều giống nhau, đều có tính hồ ly.
Mạc Phân Mẫn đi tới đi lui trong phòng, bước chân gấp gáp, vẻ mặt không yên.
Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng sắp đến giờ, xoay người lấy một bọc đồ trong ngăn tủ bỏ vào trong ngực, dặn dò tì nữ Trúc Lan đã đi theo mình từ nhỏ, "Ngươi đến cửa lớn chờ, Vinh Thân Vương vừa đến, liền dẫn hắn đến Liễu viện, sau nửa canh giờ, ngươi lại đi mời lão gia và Nhị cô nương đến Liễu viện."
"Vâng"
Mạc Phân Mẫn lấy một khối bạc vụn trong hà bao ra cho nàng, dịu dàng nói: "Cứ làm theo những gì ta nói, ngày sau sẽ cho ngươi nhiều thứ tốt."
"Cám ơn tiểu thư." Trúc Lan hân hoan quay đầu ra cửa.
Mạc Phân Mẫn soi gương vén tóc, đổi cây trâm trên đầu thành trâm vàng, nhìn lại trang phục của mình một lần nữa, hài lòng cười một tiếng, đẩy cửa ra, đi về phía Liễu viện.
Trúc Lan rót trà từ trong bình, đưa tới trước mặt khách quý, khom gối nói nhỏ: "Xin Vương Gia ngồi tạm, nô tỳ lập tức mời Nhị cô nương tới đây."
"Đi đi." giọng Hoàng Phủ Tĩnh khó có lúc ôn hòa như vậy.
"Vâng" Trúc Lan xoay người rời khỏi phòng, lúc săp ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Hoàng Phủ Tĩnh cầm ly lên, nhướng nhướng mày, thổi nhẹ.
Cuối cùng thì nàng cũng nhớ tới, nên đi tìm hắn rồi hả ? Kể từ khi nàng biết Lưu Dục ở tạm trong Vinh Thân Vương phủ, cả ngày lẫn đêm chạy đến nhà hắn, nhưng không lần nào là đi tìm hắn, Hoàng Phủ Tĩnh càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải xác định tình cảm giữa hai người như phụ tử, cơn giận này sao hắn có thể nuốt xuống được.
Uống trà, trong lòng hắn luôn nhớ đến Thi Mẫn, không rảnh chú ý cái khác, cho đến khi phát giác cổ họng mình có một chút vị chua, mới biết mình đã trúng Liễu Đào.
Hắn cầm bình trà lên, mở nắp ra liền ngửi thấy mùi lạ, hắn lại bị ám hại ở Mạc phủ? Hắn cười lạnh, thật là to gan!
Hắn muốn đứng dậy, rời khỏi viện, nhưng dược lực kia phát tác quá nhanh, muốn đứng lên, liền phát giác hai chân mình vô lực, trước mắt biến thành màu đen.
Hắn âm thầm vận khí, trong lòng thất kinh, thuốc này quá mạnh, chỉ chốc lát, trong cơ thể hắn đã không còn nửa phần nội lực.ddlqd.
Là ai ? Dư nghiệt của Vương thị? Không thể nào, hắn có thể khẳng định, Vương thị đã bị tiêu diệt hoàn toàn, như vậy là người nào? Ai dám động vào trên người hắn?
Khi Mạc Phân Mẫn đẩy cửa ra thì Hoàng Phủ Tĩnh liền hiểu rõ.
Là nàng ta! Là nàng ta giở thủ đoạn trên người hắn? Quả nhiên là nữ nhi của Giang Mị Nương, có nương như vậy thì con gái làm sao tốt được. Hắn cười lạnh trong lòng.
Thấy Hoàng Phủ Tĩnh lảo đảo sắp ngã, Mạc Phân Mẫn liền vội vàng tiến lên đỡ hắn, dìu hắn đến bên giường.
Hắn không nói, nhưng đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Mạc Phân Mẫn hoảng sợ, muốn lui bước, nhưng một âm thanh vang lên trong đầu nàng: không phải sợ, chỉ cần đi qua cửa này, nàng nhất định có thể trở thành trắc phi của hắn, một đôi trai tài gái sắc trời sinh, Hoàng đế nhất định sẽ không keo kiệt mà tứ hôn, coi như Thi Mẫn làm chuyện mờ ám, để nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp, có thể đi theo hắn. . . . . . Nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Mặt khẽ nóng lên, nhịp tim đập loạn, mặc dù nàng sợ hắn, nhưng cũng thương hắn .
Kể từ khi gặp hắn, lòng của nàng đã đặt hết lên người hắn, hàng đêm nàng đều trằn trọc khó ngủ, mỗi ngày đều ảo tưởng có thể tựa ở bên cạnh hắn, dịu dàng gọi hắn một tiếng Vương Gia.
Tác giả :
Thiên Tầm