Cửu Đỉnh Ký

Chương 56: Đáy Bích Hàn đầm

Sáng sớm ngày thứ hai, thiên địa hoàn toàn mờ mịt.

"Ầm ầm ầm..." Tiếng sấm vang rền, loáng thoáng có những hạt mưa tí tách rơi xuống.

"Thanh Sơn, trông thời tiết hôm nay hình như sắp có một cơn mưa to. Con sáng hôm nay đừng vào núi khổ luyện nữa." Mẫu thân Viên Lan mặc áo bông dày đi ra khỏi phòng.

"Nương, không sao, chút mưa này chẳng đáng là gì. Dạ, con trước tiên lên núi đây." Đằng Thanh Sơn nắm lấy thanh tấn thiết thương đi ra ngoài.

"Trở về sớm chút còn ăn sáng." Mẫu thân Viên Lan hô một tiếng.

"Con biết rồi." Ra khỏi cửa, Đằng Thanh Sơn rất nhanh liền rời khỏi Đằng gia trang, lên Đại Duyên Sơn.

o0o

"Phù!" "Phù!"

Đằng Thanh Sơn cả người hóa thành một đường ảo ảnh, tạt qua núi rừng. Lúc rời khỏi Đằng gia trang, bầu trời chỉ có vài hạt mưa tí tách rơi xuống, nhưng chờ đến khi Đằng Thanh Sơn bước vào trong núi, cùng với một tiếng sấm nổ, cơn mưa này bỗng chốc trở nên xối xả, cả đất trời nước mênh mông khắp nơi.

Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn liền bị tưới ướt như chuột lột, toàn thân ướt sũng.

"Thật xui xẻo." Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Thân thể bị trút mưa, thực ra cũng là chuyện nhỏ. Hơn nữa buổi sáng ra ngoài bên trong túi đồ nơi ngực hắn cũng không có thứ gì, Đằng Thanh Sơn không sợ mưa trút nhưng…. Vì cơn mưa này mà kế hoạch thâm nhập Bích Hàn đầm cũng có chút rắc rối.

"Mặc kệ thế nào, chắc chắn hôm nay phải thâm nhập Bích Hàn đầm, chính là hôm nay."

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đi qua, trong chốc lát liền đi tới Song Đầu Sơn, vách núi này đối với hắn mà nói tựa như đường phẳng, sau khi tháo rời trường thương thành hai khúc đeo sau lưng Đằng Thanh Sơn đồng thời dùng hai tay hai chân, chỉ trong chốc lát lập tức leo tới đỉnh núi. Sau đó trực tiếp từ đỉnh núi nhảy xuống, hai tay chốc chốc lại vỗ dọc theo núi đá hòng giảm tốc độ.

"Đóng băng thật nhanh." Đằng Thanh Sơn rơi xuống lưng chừng núi, vào khu đất trống cạnh Bích Hàn đầm ngoài hai trượng, cười khổ nhìn Bích Hàn đầm.

Chỉ thấy bề ngoài Bích Hàn đầm đã ngưng kết thành một lớp băng dày kiên cố.

"Lớp băng này, tối thiểu phải dày ba mươi cm. Đây mới chỉ trong chốc lát?" Đằng Thanh Sơn vô cùng bất đắc dĩ, nước Bích Hàn đầm rất đặc thù, mật độ so với nước thường phải dày hơn rất nhiều, dưới tình huống nhiệt độ cực thấp đều không đóng băng. Mà mỗi khi mưa xuống, lúc nước mưa tiếp xúc với nước Bích Hàn đầm này nước mưa sẽ mau chóng đóng băng!

Mới đổ mưa xuống một lát mà băng đã dày một thước hai rồi.

Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng biết mưa cho dù không ngừng trút xuống thì tầng băng này cũng chỉ dày tối đa hai thước.

"Quần áo mình đều ướt sũng rồi, vậy hôm nay lặn xuống đầm cũng không cần phải cởi quần áo nữa." Đằng Thanh Sơn vứt túi đồ chứa tấn thiết thương trên lưng sang một bên, tùy tiện ôm lấy một tảng đá lớn ở bên cạnh rồi nhảy lên, cả người vững vàng rơi trên lớp băng kiên cố. Giẫm lên lớp băng Đằng Thanh Sơn vẫn có thể cảm thấy từng đợt hàn khí.

Đột nhiên --

Đằng Thanh Sơn mạnh mẽ dậm chân!

"Ầm!"

Phảng phất như thiên địa sụp đổ, lớp băng kiên cố dầy chừng một thước hai kia bỗng chốc bị giẫm đến rạn nứt rồi sụp đổ bay loạn ra bốn phía xung quanh, không ít mảnh băng vụn va chạm vào vách núi bên cạnh, nổ tan tành.

"Ta không tin lần này vẫn lặn không đến đáy." Đằng Thanh Sơn ôm tảng đá nặng hơn trăm cân nhảy vào Bích Hàn đầm.

Nhiệt độ đủ khiến người thường chết rét kia mà Đằng Thanh Sơn vẻn vẹn chỉ mặc một chiếc áo mỏng lại dễ dàng chống đỡ.

"Ào ào..."

Đằng Thanh Sơn không ngừng chìm xuống làm cho đầm nước xôn xao.

"Theo quy luật hiện giờ trời đã sáng bảnh, nhưng hôm nay mưa lớn, sắc trời âm u mờ mịt, tầm nhìn trong nước rất thấp. Thế nhưng…Thị lực của mình hiện giờ so với tháng trước tốt hơn nhiều, dưới đáy nước ngược lại có thể nhìn thấy lại càng xa hơn." Chỉ cần có một tia ánh sáng Đằng Thanh Sơn lập tức có thể nhờ vào tia sáng này nhìn rõ xung quanh.

Chìm xuống!

Không ngừng chìm xuống!

Hai mươi trượng!

Bốn mươi trượng!

Sáu mươi trượng!

o0o

"Đều đã tiếp xúc rất nhiều lần với loại nhiệt độ lạnh cùng cực này thế mà vẫn cảm thấy quá lạnh, khó chịu." Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát vật thể bốn phía sườn bờ Hàn đầm, sâu trong sườn bờ Hàn đầm này có một ít vật thể, đó là những vật đối chiếu. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể dựa vào những vật đối chiếu này phân biệt rõ đại khái khoảng cách mình chìm xuống.

"Chắc hẳn đã vượt qua chân núi, xâm nhập vào trong lòng núi rồi." Đằng Thanh Sơn đánh giá độ sâu.

Lần trước đạt đến độ sâu này Đằng Thanh Sơn sớm đã chịu không nổi mà phải thi triển nội kình bảo vệ thân thể. Nhưng lần này Đằng Thanh Sơn lại chỉ dựa vào cơ nhục gân cốt mà kháng cự lại.

Không ngừng chìm xuống!

"Thực sâu, đây đúng là trong lòng đất rồi. Mình đã chìm sâu đủ ba trăm thước." Đằng Thanh Sơn cảm thấy thân thể rất rất lạnh, đồng thời ---

"Cách cách..."

Tảng đá trăm cân ôm trong tay không ngờ lại bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Lạnh khiến tảng đá rạn nứt! Đây là loại nhiệt độ thấp đến cỡ nào a!

"Lạnh đến biến thái." Đằng Thanh Sơn kiếp trước từ trước tới giờ chưa từng cảm giác được loại nhiệt độ cực lạnh như thế, phảng phất như cơ nhục, màng da mạnh mẽ không hề có tác dụng ngăn cản cái lạnh cùng cực đó kích thích khớp xương, thậm chí loáng thoáng kích thích lục phủ ngũ tạng, toàn thân đều lạnh buốt, "Bắt buộc phải dùng nội kình rồi!"

Nội kình cuồng mãnh điên cuồng vận chuyển khắp nơi trên người kháng cự với cái lạnh.

"Dễ chịu hơn nhiều." Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn xuống phía dưới đầm nước, bởi vì quá sâu nên cho dù với thị lực kinh người của Đằng Thanh Sơn cũng chỉ miễn cưỡng thấy rõ được xung quanh ba bốn thước.

"Hả?"

Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn xuống phía dưới, "Tới đáy rồi?" Phía dưới mờ mờ ảo ảo, loáng thoáng có quầng sáng màu tím, chỉ là quầng sáng màu tím này rất yếu ớt khiến Đằng Thanh Sơn bỗng chốc đủ nhìn thấy rõ trong khoảng cách bảy tám trượng, hơn nữa dựa theo đó mà tới gần và Đằng Thanh Sơn cảm thấy nhiệt độ không ngờ lại bắt đầu tăng trở lại.

Đúng vậy, nhiệt độ vốn thấp cực điểm không ngờ bắt đầu tăng trở lại.

Nhưng khi hai chân Đằng Thanh Sơn hạ xuống, rốt cuộc mới kinh ngạc vui mừng khẳng định – đây chính là đáy Bích Hàn đầm.

"Hả? Đáy Bích Hàn đầm này không ngờ lại phát nhiệt? Hơn nữa còn phát ra quầng sáng màu tím, thực kỳ quái." Đằng Thanh Sơn rất ngạc nhiên, hắn rốt cục đã biết nguyên nhân vì sao khi tiếp cận đáy nước, ngược lại nhiệt độ lại tăng. Nguyên nhân đó là do khoáng thạch dưới đáy đầm này.

Cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh đáy đầm.

Bởi vì phạm vi thị lực chừng bảy tám trượng nên Đằng Thanh Sơn cũng rất nhanh phân biệt rõ tình hình đáy đầm.

"Đáy Bích Hàn đầm này rộng khoảng hơn mười trượng…Chiều dài hơn hai mươi trượng." Đằng Thanh Sơn tỉ mỉ nhìn bên trái, bởi vì cả đáy chỉ có vách núi bên trái Hàn đàm là có một thông đạo dài rộng khoảng ba trượng, "Hóa ra nước Hàn đầm là từ trong thông đạo này chảy sang."

Đằng Thanh Sơn cũng phát giác càng tiếp cận tới hướng thông đạo thì nước đầm càng buốt hơn.

Đáy đầm không có bất cứ sinh vật, thực vật nào, chỉ có một loại đồ vật – khoáng thạch phát nhiệt kì lạ kia. Phía ngoài đáy đầm, tán loạn rất nhiều loại khoáng thạch này.

"Ồ." Đằng Thanh Sơn nhặt một khối, loại khoáng thạch này bản thân có quầng sáng màu tím cực kỳ yếu ớt, dưới điều kiện tối tăm nơi đáy Hàn đàm mà có thể nhìn thấy loại ánh sáng tím này thì khả năng ở ngoại giới vào ban ngày có lẽ sẽ nhìn không rõ.

"Có thể dưới điều kiện lạnh thế này ngược lại phát nhiệt. Hơn nữa nhiệt độ còn rất cao thì chắc hẳn không phải khoáng thạch bình thường. Tốt nhất mang về nhờ cha giám định một lần." Đằng Thanh Sơn nhặt hai khối khoáng thạch cỡ nắm tay cất vào chiếc túi bên trong ngực, túi ngực này cũng chỉ có thể chứa hai khối khoáng thạch mà thôi.

Tiếp theo đó, Đằng Thanh Sơn hướng về bên trái tiếp cận thông đạo thượng nguồn Hàn đầm.

"Hô, thực lạnh. Bên trong hoàn toàn tối om thế mà tầm nhìn lại càng thấp, không biết có gì nữa." Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát bên trong thông đạo, song sâu trong thông đạo nơi đáy nước này không hề có loại khoáng thạch kì lạ kia, cho nên hoàn toàn tối om, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể miễn cường thấy rõ trong khoảng hai trượng, căn bản không biết sâu trong thông đạo thần bí này có cái gì cả.

Nhưng đáy lòng Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy một cỗ nguy cơ…

"Xảy ra chuyện khác thường tất có mờ ám! Năng lực chịu đựng nhiệt độ thấp, áp suất nước của thân thể mình cũng sắp đến cực hạn. Hôm nay cũng đã tới được đáy đầm, hay là trước tiên quay về nhờ cha xem qua khoáng thạch. Chờ khi tương lai có cơ hội lại tiến vào thông đạo đáy nước lần nữa." Đằng Thanh Sơn lập tức quyết định trở ra bên ngoài.

Bên trong thông đạo, thị lực Thanh Sơn không cách nào dõi tới được.

Loáng thoáng có một cặp đồng tử toái kim sắc cỡ hai nắm tay đang nhìn chằm chằm Thanh Sơn, nó cách Đằng Thanh Sơn khoảng hơn mười trượng, nhưng rõ ràng quái vật đáy nước này dưới tình huống tối tăm như thế lại có thể thấy rõ Thanh Sơn.

Vô thanh vô tức, quái vật đáy nước bắt đầu tới gần cửa thông đạo, con quái vật đáy nước này di dộng không ngờ lại không phát ra một tiếng động nào.

Đằng Thanh Sơn đứng ở đáy đầm liền quẳng tảng đá đã rạn nứt trong tay, cả người lập tức nổi lên trên.

Đúng vào lúc này --

"Xuy"

Quái vật đáy nước phát hiện Đằng Thanh Sơn sắp rời đi, tốc độ đột nhiên tăng vọt, tựa như một tia chớp, thoáng chốc liền xông ra khỏi thông đạo đáy nước đó.

"Cái quái gì thế?"

Tiếng động kịch liệt như thế, Đằng Thanh Sơn vốn đang nổi lên trên đương nhiên phát hiện ra. Hắn đột nhiên quay đầu, vừa nhìn cả người liền kinh hãi đến nỗi trái tim co giật liên hồi, da đầu đều sắp rách toạc ra.

Dưới ánh tử quang lờ mờ nơi đáy đầm, Đằng Thanh Sơn liếc mắt liền thấy rõ ràng, đây là một con đại mãng xà to cỡ thùng nước! Lân phiến toàn thân con đại mãng xà này dày đặc, loáng thoáng nổi lên quầng sáng màu tím đỏ, chiều dài con mãng xà tạm thời không cách nào xác định được, nhưng chỉ riêng thân thể mang xà xuyên qua động khẩu đáy nước đã phải dài tầm sáu trượng.

Kiếp trước, đại mãng xà trong rừng nhiệt đới, hắn cũng không phải chưa từng giết qua.

Nhưng thể tích lớn như thế, thân to như thế, hắn lại chưa từng thấy qua.

Hơn nữa, con đại mãng xà còn từ trong khu vực lạnh buốt kia xông ra, khẳng định nó có chỗ bất phàm.

"Hống..." Tiếng rống trầm thấp phảng phất như cơn lốc quét qua khiến người ta sợ hãi.

Cùng với tiếng rống nhẹ, con mãng xà đáy đầm thoáng chốc trườn đến chỗ Thanh Sơn, há cái miệng to như chậu máu rộng chừng một trượng nuốt lấy Đằng Thanh Sơn!

Hết tập 02:

Tập 3: Bạo vũ tập sát
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại