Cửu Đỉnh Ký
Chương 54: Cách nghĩ của Đằng Thanh Sơn
"Thành thân?"
Đằng Thanh Sơn vội nói, "Phụ thân, nương, hiện giờ bàn chuyện này thực quá sớm. Con tạm thời cũng chưa muốn thành thân."
"Những lời này là sao." Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày, buông đũa khiển trách, "Thanh Sơn, 'bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại'*! Thành thân hay không thành thân, không phải chuyện con muốn hay không muốn, đây là chuyện con bắt buộc phải thực hiện! Con không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho ta và nương của con. Chúng ta đang chờ ôm cháu đó."
Thanh Vũ ở một bên che miệng cười trộm.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn phát khổ.
Tư tưởng hiện đại cùng cổ đại hoàn toàn bất đồng, xã hội hiện đại mọi người đối với con cháu đều rất coi trọng, càng đừng nói chi xã hội cổ đại này, đó chính là truyền thừa hương hỏa cả gia đình, so với mạng đều trọng yếu hơn! Nếu Đằng Thanh Sơn dám nói cả đời không muốn thành thân, chỉ sợ Đằng Vĩnh Phàm cha hắn sẽ ghét bỏ đứa con trai này, cũng sẽ tức giận đến mức cầm thương đập hắn.
"Phàm ca, Thanh Sơn qua mấy ngày nữa cũng vừa mới trưởng thành, huynh sốt ruột gì chứ?" Mẫu thân Viên Lan bên cạnh vội lay Đằng Vĩnh Phàm, "Huynh năm đó cũng không phải hai mươi tám tuổi mới có con sao?"
"Chính vì huynh chậm trễ nên Thanh Sơn nó mới phải sớm." Đằng Vĩnh Phàm có chút tức giận, khó bình tĩnh lại, "Sớm kết hôn thì sẽ sớm có hài tử!"
Hai mươi tám tuổi có con, thuần túy xem như sinh muộn.
Giống như đại bá Đằng Vĩnh Tương, chỉ vẻn vẹn lớn hơn Đằng Vĩnh Phàm hai tuổi nhưng con trai Đằng Vĩnh Tương là 'Đằng Thanh Hạo' năm nay đã hai mươi bảy, qua lễ mừng năm mới cũng đã hai mươi tám, đủ lớn hơn Thanh Sơn cả giáp rồi. Ngay cả con cái cũng có ba đứa, Đằng Vĩnh Phàm này làm sao có thể không sốt ruột chứ?
Dù sao chính hắn cũng đã muộn, đương nhiên muốn con mình sớm một chút.
"Phụ thân, thành thân không phải chuyện một sớm một chiều. Đằng Thanh Sơn vội vàng giải thích, "Con cũng không phải nói không cưới, chỉ là chưa vội cưới."
Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này.
Mấy năm ở Đằng gia trang, bị tình thân sâu đậm vây quanh, Đằng Thanh Sơn sớm đã không phải tên sát thủ lãnh khốc như kiếp trước nữa. Hắn cũng không muốn vì chuyện kiếp trước mà kiếp này độc thân cả đời. Cho dù là nghĩ cho cha mẹ, tương lai cũng bắt buộc phải cưới một nàng dâu… Chỉ là Đằng Thanh Sơn chung quy không thể tùy tiện kiếm một nàng dâu trông xinh đẹp thuận mắt là lập tức cưới được. Chuyện này, rất không khả thi.
"Phụ thân, nàng dâu này, con phải tìm một người vừa ý cơ." Đằng Thanh Sơn cười đùa nói.
"Uhm." Đằng Vĩnh Phàm lúc này mới hơi thoải mái.
"Thanh Sơn, ngươi tương lai chuẩn bị lấy mấy nàng dâu hả?" Đằng Vĩnh Phàm còn nói thêm.
"Phụt." Thanh Vũ đang ăn cơm cũng phun cả cơm ra, trợn mắt liếc cha nàng, bất mãn nói, "Phụ thân, cha không thấy đám thúc bá, đa số không phải chỉ lấy một người sao. Cha sao lại nêu ra vấn đề này?"
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
"Đứa nhỏ này, biết gì hả." Đằng Vĩnh Phàm hung dữ nói, "Con xem ngoại công con, có ba người vợ. Tam thúc con ở đầu tây cũng có hai người vợ. Nam nhân càng có bản lãnh thì phải cưới thêm mấy người vợ! Con vào trong thành xem xem, những đại thương nhân, mỗi kẻ đó không phải hàng tá vợ sao."
Đằng Thanh Sơn ôm đầu.
Đau đầu a!
Nếu như mất ký ức kiếp trước thì cũng đã quen rồi. Nhưng Đằng Thanh Sơn thực sự rất không quen.
Đám thương nhân đó, Đằng Thanh Sơn cũng biết. Chánh thê, bình thê, còn có cả một đống tiểu thiếp, con cái cũng là hàng tá. Mà trong bình dân, bởi vì rất nhiều người tự mình cũng nuôi không xong, đương nhiên cũng chỉ cưới một người vợ thôi. Có chút bản lãnh, cưới hai ba người cũng là bình thường.
"Phàm ca, huynh sao không lấy thêm một người a?" Mẫu thân Viên Lan ở bên cạnh lườm Đằng Vĩnh Phàm.
Đằng Vĩnh Phàm cười: "A Lan, huynh có muội là được rồi mà." Nói xong liền kéo tay Viên Lan, "Nhưng Thanh Sơn nó thực sự lợi hại hơn huynh, nên lấy thêm vài người nữa. Nam nhân lợi hại, thứ nhất là xem có bao nhiêu vũ dũng, thứ hai chính là xem con cái có nhiều hay ít! Con cái càng nhiều, tương lai cũng dễ truyền thừa gia nghiệp hơn mà."
"Phụ thân!" Đằng Thanh Sơn lưỡng lự nhưng vẫn quyết định trước tiên nói thẳng chuyện này.
"Sao thế, mất hứng à?" Đằng Vĩnh Phàm hỏi ngược lại Đằng Thanh Sơn.
"Không phải, con có một chuyện bắt buộc phải nói." Đằng Thanh Sơn có chút trịnh trọng.
"Nói đi." Đằng Vĩnh Phàm cũng cẩn thận nghe.
"Phụ thân, hai năm trước con và nhị đương gia Thiết Sơn bang giao thủ, mọi người đã biết con có khí lực vạn cân. Mà hiện tại so với lúc trước, thực lực con vẫn đề thăng. Dựa theo cách nói ở bên ngoài, con hẳn được coi là nhất lưu võ giả." Đằng Thanh Sơn nói.
"Uhm." Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cẩn thận nghe con trai giảng giải.
Đằng Thanh Sơn nói: "Con cảm thấy Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang tranh đấu càng ngày càng mãnh liệt, có lẽ cũng sắp có kết quả rồi. Con nghĩ… Chờ khi hai bang phái này phân thắng bại, Nghi Thành yên ổn xuống, Đằng gia trang khôi phục yên tĩnh. Con muốn rời khỏi Đằng gia trang, gia nhập Quy Nguyên Tông!"
"Rời khỏi Đằng gia trang?" Thanh Vũ ở bên kinh hô một tiếng.
Nhưng ngược lại, phu phụ Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan lại không kinh ngạc chút nào, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc Đằng Thanh Sơn vừa xuất sinh trên thế giới này, lập tức đã có ý nghĩ xông pha thiên hạ, kiến thức qua thiên hạ cao thủ, nếu không hắn mỗi ngày khổ tu không hề gián đoạn, tới cùng vì cái gì chứ? Bảo hắn cả đời này co đầu rụt cổ ở mảnh đất Đằng gia trang này, Đằng Thanh Sơn chỉ e chịu không nổi.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Thanh Sơn, "Thực ra ta cùng nương con sớm đã nghĩ đến có một ngày con sẽ nhắc tới chuyện này."
"Năm đó con sáu tuổi." Đằng Vĩnh Phàm cười nói, "Lúc ấy ngoại công con vốn chủ trương tận lực cho con gia nhập Quy Nguyên Tông. Thậm chí còn bức bách con, nhốt con vào phòng chứa củi. Chỉ có điều lúc ấy con không muốn rời đi.... Thực ra ta và nương của con vẫn luôn suy nghĩ, một đứa con thiên tài, thôn trang chúng ta sẽ không giữ con được bao lâu."
Viên Lan bên cạnh cũng cười nói: "Thanh Sơn, nương rất cao hứng, nam nhân chí tại bốn phương, hảo hán nổi danh ở Nghi Thành, có người nào không phải xông pha trong thiên hạ, lập lên uy danh?"
"Nương." Đằng Thanh Sơn lại phát hiện, đôi mắt mẫu thân mình đã đỏ lên.
"Thanh Sơn, với thực lực của con gia nhập Thanh Hồ Đảo đó cũng là việc cực kỳ dễ dàng. Con cũng nên biết, Thanh Hồ Đảo là một trong Cửu Châu bát đại tông phái. So với Quy Nguyên Tông còn mạnh hơn a." Đằng Vĩnh Phàm nói.
Đích xác, thiên hạ Cửu Châu, trong đó Dương Châu đệ nhất tông phái 'Thanh Hồ Đảo' chính là một trong Cửu Châu bát đại tông phái.
Mà Quy Nguyên Tông, mặc dù tại Dương Châu cùng 'Thiết Y Môn" cũng được xưng là đệ nhị, nhưng trên Cửu Châu đại địa, bài danh phải đứng trên mười.
"Phụ thân." Đằng Thanh Sơn cười nói, "Dù sao Quy Nguyên Tông cũng khống chế quận Giang Trữ của chúng ta, sau khi con gia nhập Quy Nguyên Tông thì vẫn ở trong khu vực quận Giang Trưc. Hơn nữa sau này con cũng có thể thường xuyên về nhà thăm cha mẹ! Với thực lực nhất lưu võ giả của con, gia nhập Quy Nguyên Tông, chắc hẳn ra ngoài cũng không khó. Đến lúc ấy cũng có thể trợ giúp Đằng gia trang chúng ta."
Đôi mắt Đằng Vĩnh Phàm sáng lên, vỗ lên bả vai Đằng Thanh Sơn: "Không hổ là con trai ngoan của Đằng Vĩnh Phàm ta!"
"Đúng, Thanh Sơn, sau này một năm về thăm nương một lần thì nương đã rất vui rồi." Khóe mắt Viên Lan phớt hồng, "Những lúc khác, con hãy dốc sức khổ luyện, chuyện của con càng trọng yếu hơn."
"Phụ thân, nương, con bây giờ không phải còn chưa đi sao? Chưa chờ đến khi cục diện hỗn loạn ở Nghi Thành yên ổn lại, con cũng chẳng cách nào an tâm tới Quy Nguyên Tông." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ừ." Đằng Vĩnh Phàm gật đầu, lập tức nhìn về phía thê tử của mình, "A Lan, Thanh Sơn đã quyết định tương lai phải đến Quy Nguyên Tông. Vậy…Vậy những bà mối kia, nàng đừng đáp ứng. Con trai chúng ta, thành tựu trong tương lai, ba vị đương gia Thiết Sơn bang và Hồng tứ gia của Bạch Mã bang còn xa mới có thể so bì. Nàng dâu sau này cũng phải là tiểu thư danh gia vọng tộc biết cầm kỳ thi họa a."
Đằng Thanh Sơn không nhịn được cười.
Hắn hiểu rõ cách nghĩ mọi người trong Đằng gia trang, có thể lấy tiểu thư danh gia vọng tộc biết cầm kỳ thi họa, từ mắt bọn họ xem ra thì đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
o0o
Tin tức Đằng Thanh Sơn chuẩn bị sắp rời khỏi Đằng gia trang cũng không hề truyền ra ngoài, chỉ có tộc trưởng cùng ít người biết. Mọi người đều rất tán thành quyết định này của Thanh Sơn.
Nam nhi chí tại bốn phương!
Người có bản lãnh mới có thể ra ngoài xông pha.
Đồng thời cũng vì Đằng Thanh Sơn không gia nhập Thanh Hồ Đảo, ngược lại muốn gia nhập Quy Nguyên Tông mà cảm thấy cao hứng. Một khi Đằng Thanh Sơn lãnh chức cao trong Quy Nguyên Tông, vậy Đằng gia trang liền có thể được nhờ cậy rồi.
o0o
Mấy ngày sau, ngày ba mươi tháng chạp, cũng chính là ngày lễ mừng năm mới.
Hôm nay, Đằng gia trang rất náo nhiệt, toàn bộ mọi người của thôn trang đều cùng nhau tụ tập ăn uống, rất vui vẻ. Mà vào buổi tối, Đằng gia trang có một nhóm thanh niên cũng chính thức trưởng thành. Trong đó bao gồm cả Đằng Thanh Sơn.
Buổi tối, xung quanh luyện võ trường đang đốt lửa, rất nhiều tộc nhân đều vây quanh từng chiếc bàn ăn uống.
"Thanh Sơn! Chúc mừng ngươi trưởng thành, sau này đã có thể lấy vợ, sinh con rồi, ha ha…Tới đây, huynh đệ chúng ta cạn một chén." Đằng Thanh Hạo nâng bát đi tới, Đằng Thanh Sơn cũng cười cười rồi nâng bát: "Nào, cạn!" Hai người chạm bát, sau đó ngẩng đầu, một hơi liền uống sạch sành sanh.
"Các vị huynh đệ." Hán tử cường tráng mặc áo da màu đen liếc qua đám người Thanh Sơn, cười nói: "Ta phải nói với mọi người một chuyện."
"Thanh Hổ, có chuyện vui gì vậy?" Từng thanh niên Đằng thị nhất tộc đều nhìn vào Thanh Hổ.
Đằng Thanh Hổ cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ, sang năm ta sẽ thành thân."
"Tiểu tử Thanh Hổ ngươi, sớm đã giục ngươi rồi, tiểu tử ngươi rốt cục đã sắp thành thân." Đằng Thanh Hạo không nhịn được cười mắng, dù sao Đằng Thanh Hổ qua lễ mừng năm mới đã đủ hai mươi hai tuổi. Nam nhân hai mươi hai tuổi, tại Đằng gia trang gần như đều đã thành thân.
"Biểu ca."
Đằng Thanh Sơn tóm lấy cánh tay Đằng Thanh Hổ, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói, "Biểu ca, huynh sao lại nghĩ vậy? Huynh không phải nói chờ khi cục diện hỗn loạn ở Nghi Thành yên ổn, chuẩn bị cùng đệ tới Quy Nguyên Tông sao? Sao trong chớp mắt lại thành thân?"
"Thanh Sơn." Đằng Thanh Hổ cười nói, "Đại trượng phu đương nhiên phải ra ngoài lăn lộn. Có điều, lấy vợ rồi gia nhập Quy Nguyên Tông cũng không sao mà. Dù sao đến lúc đó, chờ khi ta đứng vững ở Quy Nguyên Tông mới tiếp nhận người vợ này! Lúc trước chưa thành thân đó là vì chưa tìm được đối tượng vừa ý, mà người này… Thanh Sơn, chị dâu ngươi, ta thực sự vừa nhìn đã thích."
Đằng Thanh Sơn vội nói, "Phụ thân, nương, hiện giờ bàn chuyện này thực quá sớm. Con tạm thời cũng chưa muốn thành thân."
"Những lời này là sao." Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày, buông đũa khiển trách, "Thanh Sơn, 'bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại'*! Thành thân hay không thành thân, không phải chuyện con muốn hay không muốn, đây là chuyện con bắt buộc phải thực hiện! Con không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho ta và nương của con. Chúng ta đang chờ ôm cháu đó."
Thanh Vũ ở một bên che miệng cười trộm.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn phát khổ.
Tư tưởng hiện đại cùng cổ đại hoàn toàn bất đồng, xã hội hiện đại mọi người đối với con cháu đều rất coi trọng, càng đừng nói chi xã hội cổ đại này, đó chính là truyền thừa hương hỏa cả gia đình, so với mạng đều trọng yếu hơn! Nếu Đằng Thanh Sơn dám nói cả đời không muốn thành thân, chỉ sợ Đằng Vĩnh Phàm cha hắn sẽ ghét bỏ đứa con trai này, cũng sẽ tức giận đến mức cầm thương đập hắn.
"Phàm ca, Thanh Sơn qua mấy ngày nữa cũng vừa mới trưởng thành, huynh sốt ruột gì chứ?" Mẫu thân Viên Lan bên cạnh vội lay Đằng Vĩnh Phàm, "Huynh năm đó cũng không phải hai mươi tám tuổi mới có con sao?"
"Chính vì huynh chậm trễ nên Thanh Sơn nó mới phải sớm." Đằng Vĩnh Phàm có chút tức giận, khó bình tĩnh lại, "Sớm kết hôn thì sẽ sớm có hài tử!"
Hai mươi tám tuổi có con, thuần túy xem như sinh muộn.
Giống như đại bá Đằng Vĩnh Tương, chỉ vẻn vẹn lớn hơn Đằng Vĩnh Phàm hai tuổi nhưng con trai Đằng Vĩnh Tương là 'Đằng Thanh Hạo' năm nay đã hai mươi bảy, qua lễ mừng năm mới cũng đã hai mươi tám, đủ lớn hơn Thanh Sơn cả giáp rồi. Ngay cả con cái cũng có ba đứa, Đằng Vĩnh Phàm này làm sao có thể không sốt ruột chứ?
Dù sao chính hắn cũng đã muộn, đương nhiên muốn con mình sớm một chút.
"Phụ thân, thành thân không phải chuyện một sớm một chiều. Đằng Thanh Sơn vội vàng giải thích, "Con cũng không phải nói không cưới, chỉ là chưa vội cưới."
Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này.
Mấy năm ở Đằng gia trang, bị tình thân sâu đậm vây quanh, Đằng Thanh Sơn sớm đã không phải tên sát thủ lãnh khốc như kiếp trước nữa. Hắn cũng không muốn vì chuyện kiếp trước mà kiếp này độc thân cả đời. Cho dù là nghĩ cho cha mẹ, tương lai cũng bắt buộc phải cưới một nàng dâu… Chỉ là Đằng Thanh Sơn chung quy không thể tùy tiện kiếm một nàng dâu trông xinh đẹp thuận mắt là lập tức cưới được. Chuyện này, rất không khả thi.
"Phụ thân, nàng dâu này, con phải tìm một người vừa ý cơ." Đằng Thanh Sơn cười đùa nói.
"Uhm." Đằng Vĩnh Phàm lúc này mới hơi thoải mái.
"Thanh Sơn, ngươi tương lai chuẩn bị lấy mấy nàng dâu hả?" Đằng Vĩnh Phàm còn nói thêm.
"Phụt." Thanh Vũ đang ăn cơm cũng phun cả cơm ra, trợn mắt liếc cha nàng, bất mãn nói, "Phụ thân, cha không thấy đám thúc bá, đa số không phải chỉ lấy một người sao. Cha sao lại nêu ra vấn đề này?"
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
"Đứa nhỏ này, biết gì hả." Đằng Vĩnh Phàm hung dữ nói, "Con xem ngoại công con, có ba người vợ. Tam thúc con ở đầu tây cũng có hai người vợ. Nam nhân càng có bản lãnh thì phải cưới thêm mấy người vợ! Con vào trong thành xem xem, những đại thương nhân, mỗi kẻ đó không phải hàng tá vợ sao."
Đằng Thanh Sơn ôm đầu.
Đau đầu a!
Nếu như mất ký ức kiếp trước thì cũng đã quen rồi. Nhưng Đằng Thanh Sơn thực sự rất không quen.
Đám thương nhân đó, Đằng Thanh Sơn cũng biết. Chánh thê, bình thê, còn có cả một đống tiểu thiếp, con cái cũng là hàng tá. Mà trong bình dân, bởi vì rất nhiều người tự mình cũng nuôi không xong, đương nhiên cũng chỉ cưới một người vợ thôi. Có chút bản lãnh, cưới hai ba người cũng là bình thường.
"Phàm ca, huynh sao không lấy thêm một người a?" Mẫu thân Viên Lan ở bên cạnh lườm Đằng Vĩnh Phàm.
Đằng Vĩnh Phàm cười: "A Lan, huynh có muội là được rồi mà." Nói xong liền kéo tay Viên Lan, "Nhưng Thanh Sơn nó thực sự lợi hại hơn huynh, nên lấy thêm vài người nữa. Nam nhân lợi hại, thứ nhất là xem có bao nhiêu vũ dũng, thứ hai chính là xem con cái có nhiều hay ít! Con cái càng nhiều, tương lai cũng dễ truyền thừa gia nghiệp hơn mà."
"Phụ thân!" Đằng Thanh Sơn lưỡng lự nhưng vẫn quyết định trước tiên nói thẳng chuyện này.
"Sao thế, mất hứng à?" Đằng Vĩnh Phàm hỏi ngược lại Đằng Thanh Sơn.
"Không phải, con có một chuyện bắt buộc phải nói." Đằng Thanh Sơn có chút trịnh trọng.
"Nói đi." Đằng Vĩnh Phàm cũng cẩn thận nghe.
"Phụ thân, hai năm trước con và nhị đương gia Thiết Sơn bang giao thủ, mọi người đã biết con có khí lực vạn cân. Mà hiện tại so với lúc trước, thực lực con vẫn đề thăng. Dựa theo cách nói ở bên ngoài, con hẳn được coi là nhất lưu võ giả." Đằng Thanh Sơn nói.
"Uhm." Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cẩn thận nghe con trai giảng giải.
Đằng Thanh Sơn nói: "Con cảm thấy Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang tranh đấu càng ngày càng mãnh liệt, có lẽ cũng sắp có kết quả rồi. Con nghĩ… Chờ khi hai bang phái này phân thắng bại, Nghi Thành yên ổn xuống, Đằng gia trang khôi phục yên tĩnh. Con muốn rời khỏi Đằng gia trang, gia nhập Quy Nguyên Tông!"
"Rời khỏi Đằng gia trang?" Thanh Vũ ở bên kinh hô một tiếng.
Nhưng ngược lại, phu phụ Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan lại không kinh ngạc chút nào, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc Đằng Thanh Sơn vừa xuất sinh trên thế giới này, lập tức đã có ý nghĩ xông pha thiên hạ, kiến thức qua thiên hạ cao thủ, nếu không hắn mỗi ngày khổ tu không hề gián đoạn, tới cùng vì cái gì chứ? Bảo hắn cả đời này co đầu rụt cổ ở mảnh đất Đằng gia trang này, Đằng Thanh Sơn chỉ e chịu không nổi.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Thanh Sơn, "Thực ra ta cùng nương con sớm đã nghĩ đến có một ngày con sẽ nhắc tới chuyện này."
"Năm đó con sáu tuổi." Đằng Vĩnh Phàm cười nói, "Lúc ấy ngoại công con vốn chủ trương tận lực cho con gia nhập Quy Nguyên Tông. Thậm chí còn bức bách con, nhốt con vào phòng chứa củi. Chỉ có điều lúc ấy con không muốn rời đi.... Thực ra ta và nương của con vẫn luôn suy nghĩ, một đứa con thiên tài, thôn trang chúng ta sẽ không giữ con được bao lâu."
Viên Lan bên cạnh cũng cười nói: "Thanh Sơn, nương rất cao hứng, nam nhân chí tại bốn phương, hảo hán nổi danh ở Nghi Thành, có người nào không phải xông pha trong thiên hạ, lập lên uy danh?"
"Nương." Đằng Thanh Sơn lại phát hiện, đôi mắt mẫu thân mình đã đỏ lên.
"Thanh Sơn, với thực lực của con gia nhập Thanh Hồ Đảo đó cũng là việc cực kỳ dễ dàng. Con cũng nên biết, Thanh Hồ Đảo là một trong Cửu Châu bát đại tông phái. So với Quy Nguyên Tông còn mạnh hơn a." Đằng Vĩnh Phàm nói.
Đích xác, thiên hạ Cửu Châu, trong đó Dương Châu đệ nhất tông phái 'Thanh Hồ Đảo' chính là một trong Cửu Châu bát đại tông phái.
Mà Quy Nguyên Tông, mặc dù tại Dương Châu cùng 'Thiết Y Môn" cũng được xưng là đệ nhị, nhưng trên Cửu Châu đại địa, bài danh phải đứng trên mười.
"Phụ thân." Đằng Thanh Sơn cười nói, "Dù sao Quy Nguyên Tông cũng khống chế quận Giang Trữ của chúng ta, sau khi con gia nhập Quy Nguyên Tông thì vẫn ở trong khu vực quận Giang Trưc. Hơn nữa sau này con cũng có thể thường xuyên về nhà thăm cha mẹ! Với thực lực nhất lưu võ giả của con, gia nhập Quy Nguyên Tông, chắc hẳn ra ngoài cũng không khó. Đến lúc ấy cũng có thể trợ giúp Đằng gia trang chúng ta."
Đôi mắt Đằng Vĩnh Phàm sáng lên, vỗ lên bả vai Đằng Thanh Sơn: "Không hổ là con trai ngoan của Đằng Vĩnh Phàm ta!"
"Đúng, Thanh Sơn, sau này một năm về thăm nương một lần thì nương đã rất vui rồi." Khóe mắt Viên Lan phớt hồng, "Những lúc khác, con hãy dốc sức khổ luyện, chuyện của con càng trọng yếu hơn."
"Phụ thân, nương, con bây giờ không phải còn chưa đi sao? Chưa chờ đến khi cục diện hỗn loạn ở Nghi Thành yên ổn lại, con cũng chẳng cách nào an tâm tới Quy Nguyên Tông." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ừ." Đằng Vĩnh Phàm gật đầu, lập tức nhìn về phía thê tử của mình, "A Lan, Thanh Sơn đã quyết định tương lai phải đến Quy Nguyên Tông. Vậy…Vậy những bà mối kia, nàng đừng đáp ứng. Con trai chúng ta, thành tựu trong tương lai, ba vị đương gia Thiết Sơn bang và Hồng tứ gia của Bạch Mã bang còn xa mới có thể so bì. Nàng dâu sau này cũng phải là tiểu thư danh gia vọng tộc biết cầm kỳ thi họa a."
Đằng Thanh Sơn không nhịn được cười.
Hắn hiểu rõ cách nghĩ mọi người trong Đằng gia trang, có thể lấy tiểu thư danh gia vọng tộc biết cầm kỳ thi họa, từ mắt bọn họ xem ra thì đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
o0o
Tin tức Đằng Thanh Sơn chuẩn bị sắp rời khỏi Đằng gia trang cũng không hề truyền ra ngoài, chỉ có tộc trưởng cùng ít người biết. Mọi người đều rất tán thành quyết định này của Thanh Sơn.
Nam nhi chí tại bốn phương!
Người có bản lãnh mới có thể ra ngoài xông pha.
Đồng thời cũng vì Đằng Thanh Sơn không gia nhập Thanh Hồ Đảo, ngược lại muốn gia nhập Quy Nguyên Tông mà cảm thấy cao hứng. Một khi Đằng Thanh Sơn lãnh chức cao trong Quy Nguyên Tông, vậy Đằng gia trang liền có thể được nhờ cậy rồi.
o0o
Mấy ngày sau, ngày ba mươi tháng chạp, cũng chính là ngày lễ mừng năm mới.
Hôm nay, Đằng gia trang rất náo nhiệt, toàn bộ mọi người của thôn trang đều cùng nhau tụ tập ăn uống, rất vui vẻ. Mà vào buổi tối, Đằng gia trang có một nhóm thanh niên cũng chính thức trưởng thành. Trong đó bao gồm cả Đằng Thanh Sơn.
Buổi tối, xung quanh luyện võ trường đang đốt lửa, rất nhiều tộc nhân đều vây quanh từng chiếc bàn ăn uống.
"Thanh Sơn! Chúc mừng ngươi trưởng thành, sau này đã có thể lấy vợ, sinh con rồi, ha ha…Tới đây, huynh đệ chúng ta cạn một chén." Đằng Thanh Hạo nâng bát đi tới, Đằng Thanh Sơn cũng cười cười rồi nâng bát: "Nào, cạn!" Hai người chạm bát, sau đó ngẩng đầu, một hơi liền uống sạch sành sanh.
"Các vị huynh đệ." Hán tử cường tráng mặc áo da màu đen liếc qua đám người Thanh Sơn, cười nói: "Ta phải nói với mọi người một chuyện."
"Thanh Hổ, có chuyện vui gì vậy?" Từng thanh niên Đằng thị nhất tộc đều nhìn vào Thanh Hổ.
Đằng Thanh Hổ cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ, sang năm ta sẽ thành thân."
"Tiểu tử Thanh Hổ ngươi, sớm đã giục ngươi rồi, tiểu tử ngươi rốt cục đã sắp thành thân." Đằng Thanh Hạo không nhịn được cười mắng, dù sao Đằng Thanh Hổ qua lễ mừng năm mới đã đủ hai mươi hai tuổi. Nam nhân hai mươi hai tuổi, tại Đằng gia trang gần như đều đã thành thân.
"Biểu ca."
Đằng Thanh Sơn tóm lấy cánh tay Đằng Thanh Hổ, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói, "Biểu ca, huynh sao lại nghĩ vậy? Huynh không phải nói chờ khi cục diện hỗn loạn ở Nghi Thành yên ổn, chuẩn bị cùng đệ tới Quy Nguyên Tông sao? Sao trong chớp mắt lại thành thân?"
"Thanh Sơn." Đằng Thanh Hổ cười nói, "Đại trượng phu đương nhiên phải ra ngoài lăn lộn. Có điều, lấy vợ rồi gia nhập Quy Nguyên Tông cũng không sao mà. Dù sao đến lúc đó, chờ khi ta đứng vững ở Quy Nguyên Tông mới tiếp nhận người vợ này! Lúc trước chưa thành thân đó là vì chưa tìm được đối tượng vừa ý, mà người này… Thanh Sơn, chị dâu ngươi, ta thực sự vừa nhìn đã thích."
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị