Cửu Đỉnh Ký

Chương 354: Đẹp cả đôi đường

Dịch: suthat

Bên trong Vân phủ, nơi Lâm viên phần lớn gia tộc nghe đến "Năm mươi vạn lượng hoàng kim" liền đều bỏ cuộc.

"Năm mươi vạn lượng hoàng kim. Còn có ai giá cao hơn không?" Tư Đồ Phiền cười tươi như hoa. Trước đó Tư Đồ thương hành lão cùng gia tộc bán đồ đã định ra quy củ, nếu tối hậu giá cả thấp hơn ba mươi vạn lượng hoàng kim, Tư Đồ thương hành bọn họ bù thêm cho đủ ba mươi vạn lượng cho bên bán đồ. Mà nếu như giá cả vượt quá ba mươi vạn lượng hoàng kim.

Phần vượt hơn đó Thương hành và bên bán chia đều.

Hiện tại tính sơ qua, chỉ cần một khoản này Tư Đồ thương hành cửa hàng đã có thể kiếm lời mười vạn lượng hoàng kim. Bất quá Thương hành đương nhiên mong muốn giá cả càng cao càng tốt.

"Đằng tiên sinh." Phó Đao thấp giọng nói.

"Ừmm?" Đằng Thanh Sơn ngó qua.

Phó Đao dò hỏi: "Tiên sinh, bộ đá ngốc thạch này muốn cất giữ lâu dài hay là muốn để tu luyện trong một thời gian ngắn? Phó Đao cũng cảm giác trong thiên hạ này hình như không có siêu cấp đại gia tộc họ Đằng. Đằng Thanh Sơn có lẽ tuyệt không phải vì gia tộc mà mua bản đá ngốc thạch đá này.

Đằng Thanh Sơn nghe hỏi trong lòng chợt động.

Bản đá Ngốc thạch?

Tuy nói là ba mươi sáu bản đá, mỗi một nét bút một nét vẽ, nhiều điểm trọng yếu đều phải nhớ kỹ trong đầu thực rất khó khăn, nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ cần chuyên tâm tu luyện khoảng chừng một năm, có lẽ bản đá Ngốc thạch đối với Đằng Thanh Sơn không còn tác dụng gì nữa. Hơn nữa, cùng với quá trình Đằng Thanh Sơn ngày càng hiểu thêm sâu sắc, đối với bản điêu khắc đá khẳng định là cũng nhớ ngày càng rõ ràng thêm.

"Tại hạ chỉ cần chừng một năm" Đằng Thanh Sơn đáp.

Phó Đao mừng rỡ: "Tại hạ đây cùng tiên sinh hợp sức ra giá mua về bộ ngốc thạch, được không? Tại hạ xuất ra ba mươi mốt vạn lượng, tiên sinh mười chín vạn năm ngàn lượng là xong. Tiên sinh trước hết dùng chừng một năm cho tới lúc tiên sinh không cần nữa, thì chuyển cho tại hạ được không" Phó Đao chính y cũng cần tu luyện.

"Được thôi" Đằng Thanh Sơn gật đầu cười.

Mặc dù rằng âm thầm cướp giật không phải quá khó khăn đối với Đằng Thanh Sơn, đối với Đoan Mộc đại lục đệ nhất gia tộc "Thiên Phong gia tộc", đặc biệt này Thiên Phong gia tộc còn được đồn đại khắp chốn có một vị "Thiên Phong chiến thần", Đằng Thanh Sơn tuy rằng rất tự tin có thể ứng phó Thiên Phong gia tộc, thế nhưng không phải rắc rối gì mà có thể thành công hiển nhiên càng tốt hơn nhiều.

"Nếu không có ai ra giá, bộ đá ngốc thạch này coi như về tay Thiên Phong gia tộc" Tư Đồ Phiền còn đang nhìn xung quanh, tựa hồ hy vọng có người khác trả giá.

Hách Liên Hạo Hưng của Thiên Phong gia tộc đứng nhìn cười.

"Năm mươi vạn năm nghìn lượng hoàng kim." Một tiếng trả giá vang vọng khắp Lâm viên.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn, toàn bộ các đại gia tộc trong Lâm viên đều ồ cả lên. Hách Liên Hạo Hưng vốn đang tràn đầy nét cười cũng ngưng lại quay đầu nhìn kẻ trả giá là Phó Đao đang đối mặt với ánh mắt của đông đảo gia tộc xung quanh. Phó Đao mỉm cười.

"Năm mươi vạn năm nghìn lượng."

Tư Đồ Phiền lại bắt đầu hô lớn.

"Phó Đao tiên sinh ra giá năm mươi vạn năm nghìn lượng hoàng kim. Còn ai trả cao hơn không?" Trả giá càng cao Tư Đồ Phiền hiển nhiên càng hài lòng. Tư Đồ Phiền sau khi nói xong, liền nhìn về phía Thiên Phong gia tộc tựa hồ muốn Thiên Phong gia tộc tiếp tục trả giá. Nhưng Hách Liên Hạo Hưng lại không phản ứng gì cả, mắt lão chăm chú nhìn Phó Đao một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng mà không mở miệng.

Lão trước đó đã nói ra giá năm mươi vạn lượng hoàng kim, cao nữa bọn họ sẽ thôi. Hiện tại Phó Đao ra giá vẻn vẹn cao hơn năm nghìn lượng hoàng kim, mỗi một lần báo giá ít nhất đều phải tăng năm nghìn lượng hoàng kim. Phó Đao chỉ trả cao thêm một chút như thế gần đề cao như thế một chút Hách Liên Hạo Hưng đương nhiên giận dữ điên tiết.

Nhưng có tức giận đi chăng nữa thì vừa rồi hắn lại đại diện Thiên Phong gia tộc lên tiếng, lời nói ra sao có thể nuốt lời. Bằng không sẽ lòi đuôi ra cho kẻ khác chê cười.

"Có ai ra giá cao nữa không?" Tư Đồ Phiền vẫn còn trông đợi.

Bất quá không ai trả giá tiếp, Tư Đồ Phiền hô vài tiếng. Cuối cùng mặt đầy thỏa mãn cao giọng nói "Lần hội bán này bộ Ngốc thạch này cuối cùng thuộc về sở hữu của Lôi Đao Vũ Thánh "Phó Đao". Giá cả là năm mươi vạn năm nghìn lượng hoàng kim, khi Phó Đao chuyển năm mươi vạn năm nghìn lượng hoàng kim cho Tư Đồ thương hành chúng ta, thương hành bọn ta sẽ chuyển bộ Ngốc thạch này cho Phó Đao nắm giữ."

Hội mại kết thúc, kết quả đã có.

Dĩ nhiên Phó Đao tiên sinh chưa lấy được bộ Ngốc thạch này ngay, đó là tiền trao cháo múc, Tư Đồ thương hành trước hết thấy hoàng kim cái đã.

"Cung hỷ Phó Đao tiên sinh."

"Phó Đao tiên sinh quả thực xuất thủ bất phàm a." Người của không ít gia tộc đều đích mọi người cười nói đi tới chúc mừng. Phó Đao cũng mỉm cười đáp lại.

"Đằng tiên sinh, hiện tại phải lấy hoàng kim rồi. Tại hạ phái người đi lấy." Phó Đao nhìn Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu: "Tại hạ cũng lập tức lấy hoàng kim, Sau nửa canh giờ chúng ta gặp nhau tại Lưu Vân Phủ."

Phó Đao nét cười nở rộ: "Dĩ nhiên."

"Đằng huynh đệ, nếu như đệ sớm nói chỉ cần sử dụng chừng một năm. Húc Nhật Thương Hành chúng ta sẽ liên thủ cùng đệ." Đại trưởng lão ở cạnh lắc đầu thở dài nói. "Một năm trời đó đâu đáng kể, để Phó Đao chiếm tiện nghi rồi. Ba mươi mốt vạn lượng hoàng kim mua được bộ Ngốc thạch này."

Phó Đao nở nụ cười.

Đại trưởng lão nói là nói vậy, bất quá vừa rồi lúc Đằng Thanh Sơn cùng Phó Đao thương nghị lão lại không chen vào. Dù sao có thứ tự đến trước và sau, Đại trưởng lão quả thực rất tự trọng thân phận. Hiện tại buổi đấu giá kết thúc lão mới nói một hai câu.

"Tại hạ thiếu Đằng tiên sinh một món nhân tình lớn rồi!" Phó Đao cười ha hả nói.

Đằng Thanh Sơn nói chuyện với Phó Đao ở đó, các gia tộc khác ở quanh tới chúc mừng và đi qua đương nhiên cũng nghe được.

Mọi người lúc này mới biết là Đằng Thanh Sơn cùng Phó Đao liên thủ mua về, hơn nữa Đằng Thanh Sơn sử dụng trước chừng một năm.

Có điều bất kể là Đằng Thanh Sơn hay Phó Đao đều có tự tin, bộ Ngốc thạch này ở bên người tuyệt đối không ai có thể trộm đi.

Tư Đồ Phiền nhìn mọi người đang ồn ào chúc mừng, sau nửa canh giờ Đằng Thanh Sơn cùng Phó Đao đều lập tức rời khỏi Lưu Vân Phủ đi lấy hoàng kim.

Trong đại sảnh của Lưu Vân Phủ, năm rương hoàng kim xếp hàng chữ nhất mở ra. Trong số đó có hai rương là Đằng Thanh Sơn mang tới, ba rương còn lại là của Phó Đao. Nắp rương đã mở, bên trong là hoàng kim mỗi một thoi vàng lớn đều ánh vàng rực rỡ, còn có rất nhiều nén vàng sắp xết chỉnh tề.

Năm rương hoàng kim ở trước mặt, sắc mặt mọi người đều sáng bừng cả lên.

"Nhanh, nhanh lên một chút mới được." Tư Đồ Phiền quát mắng.

Mười tên hán tử Tư Đồ thương hành đang cấp tốc lấy ra các thoi, các nén vàng, vừa kiểm tra thực giả, đồng thời kiểm tra cân nặng.

"Trưởng lão, tổng cộng là năm vạn năm nghìn lượng. Vừa đủ." Cái vụ cân kéo kiểm tra này đúng là toát mồ hôi.

"Ừmm" Tư Đồ Phiền mặt cười mãn nguyện.

"Ha ha… Để hai vị phải đợi lâu." Tư Đồ Phiền quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn và Phó Đao đang ngồi ở đó uống trà. Đây là một khoản sinh ý lớn "Tư Đồ thương hành chúng ta cũng không dám cẩu thả." Nếu người ta dùng hoàng kim giả tráo vào, Tư Đồ thương hành chắc phải mất ăn một khoản lớn.

Bất kể là Phó Đao hay là Đằng Thanh Sơn đều là siêu cấp cường giả, nếu như vỗ mông chuồn mất, Thương hành bọn họ chẳng lẽ đuổi theo?

Phó Đao phẩy tay cười: "Các ông là người làm ăn, đương nhiên là phải để tâm cẩn thận một chút." Phó Đao hiện tại tâm tình rất tốt.

"Bộ Ngốc thạch này về tay chúng ta rồi nhỉ." Đằng Thanh Sơn cười nói.

"Đúng vậy." Tư Đồ Phiền chỉ hướng ba rương sắt đó. "Bây giờ những thứ đó thuộc về các vị."

"Đằng tiên sinh, tại hạ xem qua một chút có phải đồ thật hay không." Phó Đao nói rồi liền đi tới lần lượt mở ba rương sắt, lấy một khối ngốc thạch ra lật ra nhìn.

Đằng Thanh Sơn căn bản không có cách nào phân biệt ngốc thạch này thật hay giả.

Nhưng chí ít, Đằng Thanh Sơn có thể xác định điêu khắc trên ngốc thạch này chính là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.

"Không hổ một trong chín bộ dập in trực tiếp từ ba mươi sáu bản điêu khắc. Chỉ riêng bản điêu khắc khí thế đã khác rồi, hơn nữa còn có chữ Đạo trong đó nữa. Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm khen, mỗi một bản điêu khắc đều là hình vuông. Bên trái là hình phủ pháp, bên phải là chữ "Đạo".

Mỗi một chữ "Đạo" đều có khí thế.

"Khả năng điêu khắc của Vũ Hoàng quả là độc nhất vô nhị, thế nhưng thư pháp cũng lại không tồi" Đằng Thanh Sơn thầm khen. Không có gì lạ là ở trên mỗi một hình vẽ phủ pháp, Vũ Hoàng đều viết một chữ "Đạo", có lẽ là hy vọng ý cảnh ẩn chứa trong chữ viết có thể khiến tu luyện giả càng dễ thể hội bí ảo của phủ pháp."

Đối với Đằng Thanh Sơn mà nói, bộ ngốc thạch này cùng ba mươi sáu bức phủ pháp đó hiển nhiên là quan trọng, nhưng càng trọng yếu hơn lại là ba mươi sáu chữ "Đạo" ấy.

"Ừmm! Là hàng thật." Phó Đao cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. "Tiên sinh, bộ ngốc thạch này tất cả đều là hàng thật, tại hạ có thể xác định điều đó. Kể từ bây giờ nó thuộc về tiên sinh."

"Sau khoảng một năm, tại hạ lại đưa cho ông." Đằng Thanh Sơn cười bảo.

"Không vội! Một năm, hay là hai ba năm đều không sao hết." Phó Đao lần này đích thực đã chiếm tiện nghi lớn. Đằng Thanh Sơn dùng chừng một năm tốn hao gần hai mươi vạn lượng hoàng kim, mà Phó Đao sau đó lại là vô kỳ hạn. Cho nên Phó Đao hiển nhiên phải chân thành một chút.

Đằng Thanh Sơn lập tức phân phó, Húc Nhật Thương Hành an bài cho Đằng Thanh Sơn một ít nhân mã tới di chuyển cái rương.

"Chúc mừng Đằng đại ca." Tiểu khẽ cười.

Đằng Thanh Sơn cười: "Huynh?"

*****

Lần mua bộ ngốc thạch này về ai chiếm tiện nghi nhất? Rất khó nói, bởi vì bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức sao chép rất dễ. Tuy rằng các đại gia tộc đều bảo mật, thế nhưng đối với đại gia tộc mà nói, nỗ lực bỏ ra một chút chi phí là có thể có được một phần Khai Sơn Tam Thập Lục Thức rồi.

Có một phần bí tịch bí tịch đó, đối với một bộ ngốc thạch cho dù có coi trọng đến mấy cũng sẽ không quá điên cuồng.

Thế nhưng…

Một bộ Ngốc thạch này ở Cửu Châu đại địa, lại là vật báu vô giá. Bởi vì năm đó Vũ Hoàng đem Cửu Đỉnh Thiên Thư lưu cho Vũ Hoàng Môn mà Khai Sơn Tam Thập Lục Thức lại lưu ở Thần Phủ Sơn. Tuyệt học Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này Vũ Hoàng môn hẳn là có.

Chí ít đại thần điển mà Đằng Thanh Sơn biết, tuyệt không có nghe qua là Cửu Châu đại địa có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.

Dưới chân Thần Phủ Sơn, bên bờ Nguyệt Nha hồ.

Mỗi bản ngốc thạch đều cắm vào đất thành một hàng, từ khối ngốc thạch thứ nhất đến khối thứ ba mươi sáu.

Đằng Thanh Sơn đứng trên tuyết nhìn chuỗi dài ngốc thạch trước mắt. Ba mươi sáu bức điêu khắc phủ pháp hoàn toàn khác biệt, ba mươi sáu chữ "Đạo" ý cảnh hoàn toàn bất đồng. Ba mươi sáu bức điêu khắc đặt tại đây hình thành một thể khiến Đằng Thanh Sơn cảm giác được một cổ thế lực tự nhiên áp bức tới, như một cây cự phủ khai thiên đến trước mắt.

"Quả nhiên là không giống nhau." Đằng Thanh Sơn con mắt sáng lên.

"Có ba mươi sáu phúc ngốc thạch, ta sẽ dễ dàng đạt tới Hư Cảnh, tối thiểu tiết kiệm được ba năm." Đằng Thanh Sơn nhìn những chữ viết đó. Mấy chỗ khó khi lĩnh ngộ phủ pháp trước đây không ngờ liên tiếp thông suốt được rất nhiều.

"Đằng Thanh Sơn." Một đạo âm thanh hồn hậu vang lên.

"Hừ?" Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy xa xa một đạo tàn ảnh lao vút tới: "Lão phu phải về Tây Thang Vực rồi, có điều trước khi trở về Tây Thang Vực lão phu rất muốn cùng tiểu huynh đệ đấu một trận." Thân hình ngưng tụ lại, kẻ trước mắt ăn mặc áo da đen, lưng đeo trứ một thanh cự đao khổng lồ, khuôn mặt như thanh niên, hai bên tóc mai có vài sợi bạc.

Chính là đại trưởng lão của Húc Nhật Thương Hành.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại