Cửu Đỉnh Ký

Chương 313: Thương và kiếm

Khi nghe Đằng Thanh Sơn nói những lời như vậy, khuôn mặt Kiếm Lâu Lâu Chủ đang lạnh như băng, trong nháy mắt biến thành sắc bén như kiếm. Ánh mắt nhìn Đằng Thanh Sơn tựa như muốn ngàn đao róc thịt hắn.

Lướt mắt nhìn cả Minh Nguyệt Đảo cũng không có một ai dám nói với Kiếm Lâu Lâu Chủ một câu như vậy.

- Tiểu tử! Ngươi đúng là hết sức ngông cuồng!

Trong nháy mắt, ngón trỏ và ngón giữa của Kiếm Lâu Lâu Chủ kẹp lại, kiếm quang màu trắng từ ngón tay bắn ra.

Thân thể Kiếm Lâu Lâu Chủ trong nháy mắt chợt bổ xuống. Lão không hề rút kiếm, mà sử dụng kiếm chỉ(cái này là ngón tay dùng làm kiếm) bắn thẳng vào ấn đường Đằng Thanh Sơn. Trên kiếm chỉ còn thấp thoáng hiện ra hàn khí.

- Ha ha...

Tiếng cười Đằng Thanh Sơn chợt vang lên.

- Ầm!

Một tiếng va chạm vang lên. Thân ảnh bạch y của Kiếm Lâu Lâu Chủ từ con thuyền Ô Mộc bị chấn bay lên cao. Đến giữa không trung thì thân hình lão lắc khẽ một cái rồi lướt ngang sang một bên, đứng trên bãi cát. Nhưng ánh mắt lão vẫn như một con thú nhìn chằm chằm vào con mồi, ngửa đầu nhìn lên con thuyền Ô Mộc.

Lão hiểu rằng lần này đã gặp phải đối thủ! Ánh mắt Kiếm Lâu Lâu Chủ tóe lửa, cao thủ tịch mịch, chỉ cầu có được một địch thủ cũng là quá khó!

- Hảo kiếm pháp!

Tiếng cười sang sảng vang lên. Chỉ thấy một đạo thân ảnh màu xanh từ con thuyền Ô Mộc phóng lên cao, sau đó dừng trên bãi cát. Lúc này, Đằng Thanh Sơn đã cầm trong tay một cây trường thương màu bạc. Ánh mắt dán vào người Kiếm Lâu Lâu Chủ. Hai đại siêu cường giả... Trải qua một lần giao thủ đơn giản, đều phát hiện ra đối phương có thực lực kinh người.

- Hắn lại không chết à?

- Không ngờ hắn có thể ngăn được một chiêu của Lâu Chủ. Thế mà không chết?

Mấy trăm quân sĩ đều không thể tin vào chuyện trước mắt. Tất cả đều chấn động nhìn cảnh này. Hình tượng vô địch của Kiếm Lâu Lâu Chủ sớm đã in sâu vào trong lòng họ. Có thể đỡ được một chiêu của Kiếm Lâu Lâu Chủ mà không chết, cả Minh Nguyệt Đảo cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi.

Ầm ầm...

Những tiếng động hỗn loạn vang lên. Chỉ thấy từ bãi cát phía tây, rất nhiều quân sĩ đang điên cuồng chạy như bay về phía này. Mọi người đều chỉ dùng đôi chân của mình để chạy. Rất nhiều người... Thoạt nhìn cả bãi cát phía tây đông nghẹt người, vẹt những bụi cây thành một đường rất dài, cuồn cuộn không dứt.

- Nhiều người thật. - Đằng Thanh Sơn mở miệng nhận xét.

Kiếm Lâu Lâu Chủ vẫn cẩn thận quan sát Đằng Thanh Sơn, cũng không vội ra tay.

- Đại quân đã đến!

Trên bãi cát, mấy trăm quân sĩ mắt sáng lên.

- Lưu huynh đệ!

Tiếng gọi sang sảng vang lên. Hai tướng quân dẫn đầu lập tức chắp tay chào tên tướng quân trọng thương và bị phá mất đan điền nói:

- Ba ngàn nhân mã quân doanh toàn bộ đã tới.

Quân doanh Tướng Quân phủ ở Bắc Nhan Trấn đóng ở bờ biển tổng cộng có ba ngàn nhân mã. Ngoại trừ mấy trăm người mà tên tướng quân họ Lưu lúc đầu mang đến, hai ngàn người khác lúc này cũng tới đây. Vì khoảng cách khá gần... Nên có thể tới nhanh như vậy! Về phần Tướng Quân phủ, cùng với đại quân Kiếm Lâu thì mới tới nửa đường.

- Lâu Chủ!

Hai tên tướng quân lúc này mới phát hiện người mặc áo bào trắng chính là Kiếm Lâu Lâu Chủ.

- Bái kiến Lâu Chủ.

Hai tướng quân lập tức cung kính hô.

- Bái kiến Lâu Chủ!

Rất nhiều quân sĩ vừa tới cũng vội cung kính hô lên. Tiếng hô làm rung chuyển cả đất trời!

- Ừm! Các ngươi lùi qua một bên, cẩn thận bị ngộ thương.

Kiếm Lâu Lâu Chủ lạnh lùng nói. Hai tên tướng quân vội lĩnh mệnh, né tránh đến bên tên tướng quân họ Lưu bị phá đan điền đang đứng ở phía xa. Trong đó, một tướng quân cao lớn vội thì thào hỏi:

- Lưu huynh đệ! Thanh niên dữ dằn mặc một bộ quần áo xanh là ai thế? Xem ra, có thể cùng chính diện đấu với Lâu Chủ một trận đó?

- Lợi hại thì sao chứ? Có ba ngàn quân sĩ ở đây, dùng số đông cũng có thể làm cho hắn tiêu hao chân nguyên tới chết rồi!

Tướng quân họ Lưu lại nghiến răng trả lời. Hai tướng quân kia hơi biến sắc.

Trong giọng nói Tên tướng quân họ Lưu không có chút nào quan tâm tới tính mạng quân sĩ. Việc này làm cho họ hơi bất mãn, đồng thời cũng không hiểu tại sao.

...

Trên bãi cát.

Đằng Thanh Sơn và Kiếm Lâu Lâu Chủ đứng đối diện cách xa nhau. Gió biển thổi mạnh, nước biển ở vùng Cửu Khúc Quỷ vực càng xáo động mãnh liệt. Ba ngàn quân sĩ đứng chung quanh càng khiếp sợ, đứng xem cảnh này với vẻ vô cùng kích động... Có thể thấy Kiếm Lâu Lâu Chủ ra tay, kể cả tướng quân Tướng Quân phủ, cũng khó mà có được cơ hội như vậy.

Tay phải Kiếm Lâu Lâu Chủ nắm lấy chuôi kiếm sau lưng, năm ngón tay mềm mại trắng tinh tựa như tay phụ nữ, nhưng có thể thấy là chúng ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ.

- Choang!

Kiếm đã ra khỏi vỏ, một thanh kiếm toàn bộ màu xanh lá cây, giữa kiếm thấp thoáng có những đường tơ máu.

- Người yếu thì ta không cần biết tên. Nhưng, ngươi lại có thực lực đấu với ta một trận, hiển nhiên cũng là một cường giả! Người từ bên ngoài đến kia, hãy nói tên của ngươi ra đi!

Kiếm Lâu Lâu Chủ hướng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, thanh âm trong trẻo, át cả tiếng sóng biển ầm ì.

- Ha ha...

Đằng Thanh Sơn mặt râu ria, cất tiếng cười lớn hơn nữa. Ba ngàn người chung quanh đều cảm giác thấy ù tai.

- Ngươi tên gì?

- Kiếm Lâu Lâu Chủ, Hoàng Phủ Ngọc Giang!

Kiếm Lâu Lâu Chủ nhìn Đằng Thanh Sơn,

- Ngươi tên gì?

- Người yếu không có tư cách biết tên ta!

Đằng Thanh Sơn cười. Ánh mắt Kiếm Lâu Lâu Chủ lạnh đi, ẩn hiện sát khí. Cây kiếm màu xanh trong tay chỉ xéo lên bãi cát:

- Thanh kiếm trong tay ta tên là Ám Huyết! Nó chỉ thích uống máu... Kiếm xuất, nhất định phải uống máu!

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Ngọc Giang hóa thành một đạo tàn ảnh mông lung màu trắng.

Veo!

Trong nháy mắt, đạo tàn ảnh đó đã lao tới khoảng cách hơn mười trượng, kéo theo một màn sương mù tới trước người Đằng Thanh Sơn!

Đằng Thanh Sơn đứng trên bãi cát, tay trái trong nháy mắt nắm lấy cán thương, tay phải vuốt tới điểm cuối cùng của thương. Một động tác rất đơn giản tựa như khởi động, tay phải hắn chợt lay động, hơi rung lên một chút.

- Vù!

Mũi Luân Hồi Thương lóe ra một vòng tròn tuyệt đẹp, trong vòng tròn lấp lóe có hào quang màu vàng đất.

- Bùng!

Một tiếng va chạm vang lên. Ngay sau đó là những tiếng "Bùng!", "Bùng!" liên tục vang lên không ngừng. Chỉ thấy mỗi một kiếm của Kiếm Lâu Lâu Chủ đâm ra đều làm cho nước biển sôi trào, kiếm khí băng hàn sắc bén từng đạo bay ra tung tóe, phàm là có tên lính nào ngẫu nhiên chạm phải, lập tức bị biến thành tượng băng.

- Răng rắc!

Cả người bị đông cứng rồi vỡ ra, đến cả máu cũng bị đông thành băng.

- Lui ra xa một chút. Nhanh!

Đám tướng lĩnh vội gào lên. Rất nhiều quân sĩ vội vàng thối lui ra xa. Ai nấy đều sợ bị đánh phải.

- Choang!

Một thương của Đằng Thanh Sơn có sức mạnh rất lớn, Luân Hồi thương uốn lượn sau đó bung ra….

Kiếm Lâu Lâu Chủ bị chấn động đến mức phải lui về phía sau, bay lên cao bảy tám trượng, sau đó hạ xuống. Còn Đằng Thanh Sơn cả người cày thật sâu trên bãi cát, lùi lại ba bước liên tục. Y phục trên người hắn bị bao phủ một tầng băng sương mỏng, trông có vẻ hơi chật vật.

Hoàng Phủ Ngọc Giang, nhìn như rất tiêu sái. Nhưng trên mặt Đằng Thanh Sơn thì vẫn tươi cười, còn vẻ mặt Hoàng Phủ Ngọc Giang lại hết sức tương phản, cực kỳ nghiêm trang.

- Hảo kiếm pháp! - Đằng Thanh Sơn cười vang.

- Hảo thương pháp! - Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng khen.

Xa xa, ba ngàn quân sĩ quan khán ai nấy đều ngạc nhiên nhìn cảnh này...

Thế là thế nào? Chẳng lẽ cao thủ thần bí đó lại đánh ngang tay với Kiếm Lâu Lâu Chủ của họ? Mấy trăm người lúc trước từng gây khó dễ với Đằng Thanh Sơn, càng cảm thấy ớn lạnh.

Họ quả thật không biết điều trêu vào một cường giả có thể so được với Kiếm Lâu Lâu Chủ, rõ là chê sống lâu mà!

- Hoàng Phủ Ngọc Giang.

Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn đối thủ,

- Ta thừa nhận thực lực ngươi có tư cách biết tên ta...

Hoàng Phủ Ngọc Giang nhướng mày nhìn Đằng Thanh Sơn. Ba ngàn quân sĩ xa xa cũng vểnh tai. Phải cố gắng biết được một siêu cường giả có thể đấu ngang tay với Kiếm Lâu Lâu Chủ tên là gì thì sau này cũng có vốn để ra ngoài khoác loác, hoặc là nói lại với nhi tử mình.

- Ta là Đằng Thanh Sơn!

Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang dội.

- Đằng Thanh Sơn!

- Hắn tên là Đằng Thanh Sơn?

- Đằng Thanh Sơn này thật lợi hại.

Ba ngàn quân sĩ lập tức truyền ra những tiếng xì xầm thảo luận vẻ rất hưng phấn. Họ đều nhớ kỹ cái tên Đằng Thanh Sơn này.

- Đằng Thanh Sơn?

Hoàng Phủ Ngọc Giang nhướng mày ghi tạc trong lòng cái tên này. Đây là lần đầu tiên sau khi Hoàng Phủ Ngọc Giang luyện thành công Kiếm Cửu Thức trong Minh Nguyệt Kiếm Điển đem ra sử dụng, không những không thành công mà còn bị bắn ngược lại.

Chín kiếm cực mạnh, không kiếm nào có thể tổn thương được đối thủ.

Trước mặt Hoàng Phủ Ngọc Giang, trường thương của Đằng Thanh Sơn có cảm giác tựa như một một quả núi lớn, làm hắn không thể làm lay chuyển được.

- Kiếm pháp của Hoàng Phủ Ngọc Giang thật là lợi hại.

Đằng Thanh Sơn hồi ức cảnh vừa rồi. Cúi đầu nhìn y phục trên người đang bao phủ một tầng sương mỏng,

- Mỗi một kiếm đều sắc bén đáng sợ. Nếu không phải thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí của ta vô cùng lợi hại, thì trên người ta sớm xuất hiện vài lỗ máu rồi. Hoàng Phủ Ngọc Giang... Không hổ là đệ nhất cường giả ở Minh Nguyệt Đảo, so với đệ nhất Thần Tướng của Thiên Thần Sơn Nhật Lôi Mục cũng chênh lệch không đáng kể!

Đằng Thanh Sơn lập tức cười vang nói:

- Hoàng Phủ Ngọc Giang! Ta đã nhận của ngươi mấy chiêu kiếm pháp rồi. Ngươi cũng thử xem thương pháp của ta như thế nào nhé!

Tiếng cười vẫn còn quanh quẩn. Bản thân Đằng Thanh Sơn bỗng dưng lao tới. Một tàn ảnh màu xanh lóe lên, cây Luân Hồi thương như một con du long nổi trên mặt nước bay thẳng tới trước người Hoàng Phủ Ngọc Giang. Cánh tay phải Đằng Thanh Sơn làm cho y phục căng phồng, ánh sáng màu vàng đất tràn ngập trên cánh tay.

- Oang...

Mũi thương trong nháy mắt xoay tròn! Tựa như muốn khoan thủng cả không gian!

Chỉ thấy một tia chớp màu bạc lóe lên!

- Vù vù...

Mặt Hoàng Phủ Ngọc Giang trở nên nghiêm trang, Ám Huyết thần kiếm màu xanh sẫm trong tay vô cùng linh động, chắn ngang mũi thương của Đằng Thanh Sơn.

- Choang!

Hai tay Đằng Thanh Sơn tê rần, chấn động khiến hắn phải lui một bước. Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng lập tức lùi lại hai bước. Kình khí của Đằng Thanh Sơn và Hoàng Phủ Ngọc Giang làm cho bãi cát chung quanh họ sụt sâu xuống gần một thước.

- Hả? Hoàng Phủ Ngọc Giang này lợi hại thật. Không ngờ lại có thể ngạnh kháng chiêu Độc Long Toản của ta. Ừm! Thử giảm uy lực xuống, đề cao tốc độ lên xem sao!

Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại. Luân Hồi thương như giao long xuất động, một lần nữa quay tròn. Lần trước sau trận đấu với con thần điểu Thanh Loan, Đằng Thanh Sơn vẫn luôn luôn khổ tâm nghĩ về vấn đề này.

Mặc dù không có đột phá lớn, nhưng uy lực tăng thêm ba bốn thành, tốc độ có thể được đề cao không ít.

Veo! Veo! Veo!

Mũi thương xoay tròn, lần lượt đâm vào người Hoàng Phủ Ngọc Giang.

- Vù vù...

Hoàng Phủ Ngọc Giang vẫn rất vững vàng. Ám Huyết thần kiếm cũng ngăn cản nhẹ nhàng linh động. Hoàng Phủ Ngọc Giang hiển nhiên rất tự tin vào phòng ngự của mình.

Choang! Choang! Choang!

Liên tiếp những tiếng động vang lên. Mỗi một chiêu Độc Long Toản của Đằng Thanh Sơn đều bị Hoàng Phủ Ngọc Giang ngăn cản. Quỷ dị nhất là... Lại có vài luồng nước lăng không cuốn tới giữa của bóng kiếm Hoàng Phủ Ngọc Giang. Chỉ thấy bóng kiếm lơ lửng chớp động, còn dòng nước chảy hình thành nên một hình tròn bằng nước rất quỷ dị!

Mặc cho Đằng Thanh Sơn công kích như thế nào, cũng không thể phá vỡ được kiếm pháp phòng ngự. Hiển nhiên nó cũng đáng sợ như thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí của Đằng Thanh Sơn vậy.

- Kiếm... Kiếm pháp này...

Đằng Thanh Sơn nhìn một chút, trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ, trong lòng mừng như điên,

- Trong kiếm pháp này ẩn chứa Hành Thủy Chi Đạo! Ta phải cùng hắn đấu thêm một lát nữa. Có lẽ, Hành Thủy Chi Quyền của ta có thể đột phá được rồi!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại