Cửu Đỉnh Ký
Chương 186: Viên Đá Phá Không
Dưới thành Duyên Giang, ngọn lửa ngập trời hòa tan tuyết chung quanh thành.
Trong màn tuyết phía xa, trung niên áo tro Hồ trưởng lão và ông già tóc hoa râm Thiết trưởng lão đứng sóng vai, tự tin mười phần nhìn trận chiến.
- Các huynh đệ, lên!
Một Kim Lân vệ toàn thân bao phủ trọng giáp hét lớn. Vừa rồi y ở phía sau đám Kim Lân vệ, nay tốc độ bỗng tăng vọt, một bước nhảy xa ba bốn trượng, mang theo một trận cuồng phong nhằm tường thành xông lên. Những mũi tên từ trên tường thành 'choang', 'choang' bắn trải trên người hắn chỉ có thể lưu lại trên trọng giáp vài điểm xước.
Mấy trăm Kim Lân vệ phân tán ra dọc theo tường thành, cùng nhau xông lên thành.
- Bùng!
Đầu lĩnh Kim Lân vệ đạp mạnh trên mặt đất, sau đó nhảy lên lần nữa, lướt thẳng qua phạm vi ngọn lửa sáu bảy trượng, dẫm mạnh vào những chủy thủ mà đồng bọn đã cắm trên tường thành, bắn vút lên cao.
Thì ra mười mấy tên Kim Lân vệ lao lên đợt đầu chỉ nhằm lưu lại một vài thanh chủy thủ, để cho mọi người có điểm đặt chân.
Vù! Vù! Vù!
Cơ hồ đồng thời mười mấy tên Kim Lân vệ dẫm vào chủy thủ, đạp mạnh xuống một cái rồi lao lên trên.
- Đổ!!!
Tiếng hô khàn giọng từ trên tường thành truyền đến.
- Rào rào …
Những nồi sắt đựng đầy dầu sôi nóng bỏng được đổ lật xuống. Nước sôi, dầu nóng đổ xuống vô tình. Dưới dầu nóng nước sôi, mười mấy tên Kim Lân vệ nhảy lên đợt đầu đều cúi đầu, mặc cho dầu sôi rót vào, vẫn liều mạng chụp mấy đầu tường thành.
Tiếng gầm của Kim Lân vệ.
- Giết!
Một thanh chiến đao bổ mạnh về phía ngón tay của tên Kim Lân vệ, cũng có cái bổ vào nơi họ đặt chân. Trong đa số trường hợp, vài tên binh vệ đồng thời công kích một Kim Lân vệ.
- Choang!
- Choang!
Tuy hai tay trùm bao sắt, mũ trụ bảo hộ mặt nhưng không ít Kim Lân vệ vẫn bị chém rơi xuống đất. Vẫn có rất nhiều Kim Lân vệ xông lên được đầu tường, có cả tên Kim Lân vệ đầu lĩnh. Y cười dữ tợn, quát lớn:
- Các huynh đệ. Giết!
Tiếng hô vọng vang khắp trời thành Duyên Giang.
- Giết!
- Giết!
Mọi tên Kim Lân vệ đều gầm lên đầy khát máu.
- Bùng!
Một cái tát trực tiếp đập nát đầu một binh vệ, óc bắn ra, rồi gã lập tức rút chiến đao bên hông, điên cuồng chém giết tùy ý. Đám Kim Lân vệ tựa như sói giữa bầy dê.
- Choang!
Một binh vệ thủ thành trung niên đang cầm một nồi dầu sôi, hướng về phía một Kim Lân vệ mà hắt vào!
Rào!
Trở tay không kịp, dầu sôi xuyên qua mặt nạ bảo hộ, thấm vào người tên Kim Lân vệ xấu số.
- A a a …
Tên Kim Lân vệ rú lên đau đớn thảm thiết, cố gỡ mặt nạ ra, da mặt hắn hoàn toàn bị bỏng, mắt gần như mù. Hắn đau đớn muốn lột ngay mũ trụ của mình ra lập tức. Hiển nhiên, bên trong mũ trụ đầy dầu sôi. Nhưng…
- Vèo!
Binh vệ trung niên này vung mạnh chiến đao trên tay, chém bay đầu tên Kim Lân vệ.
- Lưu thúc, làm tốt lắm!
Một binh vệ thanh niên bên cạnh hưng phấn hét lớn.
- Cẩn thận!
Binh vệ trung niên sắc mặt đại biến.
- Vù!
Đao ảnh hiện lên, người thanh niên trợn trừng mắt, máu tươi từ ngực không ngừng phun ra như suối, ngã sầm xuống. Một bóng kim sắc "vù" một tiếng nhằm về phía binh vệ trung niên:
- Giết huynh đệ ta, chết đi!
Cái bóng kim sắc này nổi điên rồi.
- Đồ chó!
Binh vệ trung niên quát lên một tiếng lớn, đánh tới.
...
- Đổ tiếp cho ta.
Thành Vệ đội Đại đội trưởng thành Duyên Giang Ngô Hạo tung một cước nhanh như chớp, đá tung một Kim Lân vệ lên cao, ngã xuống chân thành.
Ngô Hạo có thể trở thành đại đội trưởng, tự nhiên cũng là vũ giả nhất lưu.
- Không xong rồi.
Ngô Hạo vừa thấy trên đầu tường thành trong nháy mắt đã xông lên trên trăm tên Kim Lân vệ. Mà binh vệ thủ thành cũng phải lên rất nhiều người mới có thể tạm thời cầm cự được.
- Chỉ trong chốc lát đã chết tối thiểu hơn trăm người! Cứ tiếp tục như vậy, chết thêm mấy trăm người nữa, phỏng chừng quân ta sẽ bỏ chạy tán loạn.
- Hắc Giáp quân không tới kịp rồi!
Ngô Hạo biến sắc.
Ba gã Kim Lân vệ, giống như ba con yêu thú bằng sắt vây quanh hắn, Ngô Hạo không còn chỗ nào có thể chạy được.
- Choang!
- Vèo!
Một cánh tay bị chém văng lên.
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
...
Liên tiếp những tiếng xé gió vang lên.
- Ta … ta không chết?
Ngô Hạo trố mắt, chỉ thấy đầu của ba gã Kim Lân vệ chung quanh hắn đều bị bắn thủng. Trên mũ trụ có lỗ thủng đầy máu, lần lượt ba gã Kim Lân vệ ngã xuống. Không chỉ ba gã, chỉ trong thời gian một hơi thở, đã có hơn mười tên Kim Lân vệ gục ngã!
Kim Lân vệ trên đầu tường thành đều kinh hãi.
Vù! Vù!
Đằng Thanh Sơn một thân huyền thiết trọng giáp và Yến trưởng lão một thân áo giáp giản dị đã xuất hiện trên đầu tường.
- Thanh Sơn, không tệ!
Yến trưởng lão cười, sau đó thân hình chợt động.
- Choang!
- Choang!
...
Chỉ thấy kiếm quang màu bạc chói mắt không ngừng lóe ra, một bóng người với tốc độ kinh người bay khắp nơi. Bóng người lướt qua nơi nào là nơi đó một tên Kim Lân vệ ngã xuống.
- Tiên thiên cường giả!!!
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên.
- Toàn bộ chết đi!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo quyết liệt đảo qua đầu tường. Tay trái rút một túi bố nhỏ đầy đá bỏ xuống mặt đất, hai tay Đằng Thanh Sơn đồng thời chụp lấy những viên đá, hai tay hóa thành ảo ảnh. Những viên đá từ trong tay Đằng Thanh Sơn biến thành lợi khí giết người đáng sợ!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
...
So với Tiên Thiên Kim Đan Yến trưởng lão, những viên đá của Đằng Thanh Sơn đáng sợ hơn hẳn. Dù sao khi thấy Yến trưởng lão đánh tới, đám Kim Lân vệ đều lập tức né tránh nên Yến trưởng lão phải dựa vào tốc độ đuổi giết.
Nhưng Đằng Thanh Sơn thì khác.
Mỗi viên đá bắn ra là một sinh mạng biến mất.
Với chỉ lực từ hai tay Đằng Thanh Sơn, viên đá có sức sát thương hoàn toàn không thua kém đạn của súng bắn tỉa kiếp trước. Mỗi một viên đá đều có thể bắn thủng mũ trụ, xuyên qua đầu Kim Lân vệ. Hơn nữa với trình độ ám khí của Đằng Thanh Sơn, viên nào viên nấy đều tinh chuẩn không thể nghi ngờ!
Hai tay, bằng với hai thanh cây súng bắn tỉa đặc biệt, hơn nữa tốc độ phóng ra đạt một giây hai phát! Viên đạn lại có giá rất rẻ, "viên đá".
...
Thành Duyên Giang sắc trời hôn ám, cảnh đồ sát đang diễn ra!
Trước, là Kim Lân vệ đồ sát binh vệ bình thường. Còn bây giờ, là Đằng Thanh Sơn và Yến trưởng lão đồ sát Kim Lân vệ.
- Thoái lui!
- Lui lại!!!
Tiếng hét phẫn nộ từ dưới chân thành vang đến, đám Kim Lân vệ nhanh chóng nhảy ra khỏi đầu tường, phóng nhanh xuống đất. Mặc dù Kim Lân vệ chạy trốn nhanh chóng, nhưng những "viên đá" đâu đâu cũng có vẫn phá không xuyên tiếp qua đầu bốn gã Kim Lân vệ, những Kim Lân vệ khác mới nhảy xuống đến chân thành.
Nhưng tới được chân thành, vẫn thấy vài tên Kim Lân vệ bị bắn thủng đầu, ầm ầm ngã xuống.
- Chạy, chạy, chạy mau!
Kim Lân vệ chạy trốn còn nhanh hơn cả báo, ai nấy đều gần như suy sụp tinh thần, cùng kéo nhau đồng thời chạy trốn. Chung quanh chúng vẫn có đồng bọn từng người một vô lực ngã xuống, tiếng rít mạnh mẽ xé gió vẫn quanh quẩn bên tai. Mãi đến khi chạy ra ngoài mười trượng, những viên đá mới ngừng bắn theo. Nhưng bọn chúng vẫn không dám ngưng nghỉ, vẫn cắm đầu cuống cuồng chạy một mạch đến ngoài trăm trượng.
Trên tuyết.
Đám Kim Lân vệ quay đầu nhìn đồng bạn. Ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, vô lực ngồi phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
******
- Ha ha, thắng rồi!
- Chúng ta thắng rồi!
Binh vệ trên tường thành Duyên Giang hưng phấn hoan hô. Vừa rồi, đích xác trận công thành chiến ngắn ngủi làm họ rất hoảng sợ, nhưng cuối cùng họ đã thắng.
Những binh vệ mất đi huynh đệ, bằng hữu thậm chí còn phát tiết nỗi giận dữ vào xác những tên Kim Lân vệ.
- Vù.
Đằng Thanh Sơn đứng trên tường thành, nhìn đám Kim Lân vệ xa xa trên tuyết,
- Chạy nhanh thật.
Đằng Thanh Sơn cũng nắn nắn hai nắm đấm của y. Vừa rồi chỉ trong chốc lát y bắn ra nhiều "viên đá" như vậy, hơn nữa tốc độ lại cao như thế, mỗi một viên đá đều phải có lực xuyên thấu rất mạnh... Việc này cần đòi hỏi dụng sức rất cao, may mà Đằng Thanh Sơn từ bé đã khổ luyện mười ngón tay.
- Thanh Sơn!
Trên người đầy vết máu, Yến trưởng lão tiến đến gần, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- Yến trưởng lão!
Xoay người lại, Đằng Thanh Sơn cười đáp.
- Ta chưa từng nghe thấy thủ đoạn bắn ám khí như ngươi.
Yến trưởng lão nhìn xuống túi đá đang ở trên mặt đất. Chỉ sợ không ai dám tin chỉ là những viên đá bình thường này lại có thể lấy đi sinh mạng trân quý của Kim Lân vệ.
- Vừa rồi ngươi giết bao nhiêu Kim Lân vệ? Hẳn là phải trên một trăm chứ.
- Giết tám mươi hai Kim Lân vệ trên đầu tường, giết thêm ba mươi ba Kim Lân vệ dưới chân thành - Đằng Thanh Sơn đáp.
Cho dù chính mắt thấy rõ, nhưng Yến trưởng lão vẫn cảm thấy khó có thể tin:
- Ta giết hai mươi mốt Kim Lân vệ, còn Thanh Sơn lại giết chết một trăm mười lăm Kim Lân vệ.
- Yến trưởng lão!
Thành Vệ đội Đại đội trưởng "Ngô Hạo" chạy tới chào cung kính, rồi lập tức nhìn Đằng Thanh Sơn, thoáng chần chờ một chút. Trong bốn Đại thống lĩnh, ba người khác thì Ngô Hạo đều biết... Người trước mắt thì hắn không biết. Nhưng bộ dạng Đằng Thanh Sơn thì rõ ràng là thân phận thống lĩnh, chẳng mấy chốc hắn đã đoán ra thân phận Đằng Thanh Sơn.
- Cảm ơn Đằng thống lĩnh cứu mạng.
Ngô Hạo cung kính, tự đáy lòng vô cùng thán phục. Tuyệt kỹ "ám khí" của Đằng thống lĩnh thật là đáng sợ, đám Kim Lân vệ không ngừng ngã xuống.
...
Đám binh vệ trên đầu tường Duyên Giang thành đang vận chuyển những thi thể đồng đội, mùi máu tanh nồng nực.
Trong khi đó, dưới chân thành, cách tường thành trăm trượng, trên bãi tuyết.
- Lưu bách phu trưởng, ngươi nói ngươi căn bản không thấy rõ là ám khí gì sao?
Thiết trưởng lão mái tóc hoa râm giận dữ hỏi.
Cách ngoài trăm trượng, với tốc độ, thể tích của viên đá, cho dù là tiên thiên cường giả cũng căn bản không thể nhìn thấy rõ.
Tên Kim Lân vệ cả người đầy vết máu, mắt còn đầy vẻ hoảng sợ:
- Thiết trưởng lão, thuộc hạ chỉ nghe thấy một tiếng xé gió chói tai, rồi sau đó, các huynh đệ lần lượt ngã xuống... Chết quá nhanh, quá nhanh, từng người từng người ngã xuống. Chúng thuộc hạ chạy trốn đến chân thành, tiếng xé gió vẫn không ngừng rít lên, mỗi một lần là có một huynh đệ ngã xuống! Tiếng rít chói tai vẫn vang lên không ngừng, quá nhanh! Chúng thuộc hạ từ dưới chân thành chạy tiếp, chỉ cần hai ba hơi thở, đã gục thêm một đoàn huynh đệ nữa.
- Thiết trưởng lão, sư phó!
Một thanh âm thê lương vang lên, một thanh niên trên mặt đầy nước mắt quỳ sụp trước mặt hai trưởng lão, vừa khóc vừa nói:
- Con cầu các người nhất định phải giết chết hung thủ báo thù cho đại ca con. Sư phó!!!
Kim Lân vệ bất chấp sinh tử chạy trốn tới đây, căn bản không còn dũng khí xông lên lần nữa.
Thanh niên này căn bản không tin tưởng vào năng lực tự mình đi báo thù, chỉ có thể cầu xin sư phó hắn!
- Đóng quân tại chỗ!
Trung niên áo tro không để ý tới đệ tử mình, lạnh lùng hạ lệnh.
Hai người Thiết trưởng lão, Hồ trưởng lão ở cách nơi đóng quân không xa.
- Tập kích chiếm thành đã thất bại!
Trung niên áo tro nhìn về phía nơi đóng quân.
- Kim Lân vệ này đã hoàn toàn không còn tinh thần chiến đấu nữa rồi!
Thiết trưởng lão hai mái tóc hoa râm tức giận vạn phần:
- Hồ trưởng lão! Chết cả trăm Kim Lân vệ! Thanh Hồ Đảo ta tổng cộng có hai ngàn Kim Lân vệ! Chỉ một lát mà chết đi gần một trăm năm mươi người, Thanh Hồ Đảo ta chưa bao giờ tổn thất nhiều như thế này! Ám khí đáng sợ có thể xuyên qua mũ trụ Kim Lân vệ là do ai làm? Hơn nữa chỉ trong chốc lát đã giết hơn một trăm, rốt cục ở thành Duyên Giang có bao nhiêu cao thủ ám khí?
- Quy Nguyên Tông, quả nhiên thâm tàng bất lộ!
Trung niên áo tro nhìn thành Duyên Giang xa xa,
- Đợi sau khi chiếm được Duyên Giang thành, tốt nhất chúng ta phải bắt sống tên cao thủ ám khí này!
Trong màn tuyết phía xa, trung niên áo tro Hồ trưởng lão và ông già tóc hoa râm Thiết trưởng lão đứng sóng vai, tự tin mười phần nhìn trận chiến.
- Các huynh đệ, lên!
Một Kim Lân vệ toàn thân bao phủ trọng giáp hét lớn. Vừa rồi y ở phía sau đám Kim Lân vệ, nay tốc độ bỗng tăng vọt, một bước nhảy xa ba bốn trượng, mang theo một trận cuồng phong nhằm tường thành xông lên. Những mũi tên từ trên tường thành 'choang', 'choang' bắn trải trên người hắn chỉ có thể lưu lại trên trọng giáp vài điểm xước.
Mấy trăm Kim Lân vệ phân tán ra dọc theo tường thành, cùng nhau xông lên thành.
- Bùng!
Đầu lĩnh Kim Lân vệ đạp mạnh trên mặt đất, sau đó nhảy lên lần nữa, lướt thẳng qua phạm vi ngọn lửa sáu bảy trượng, dẫm mạnh vào những chủy thủ mà đồng bọn đã cắm trên tường thành, bắn vút lên cao.
Thì ra mười mấy tên Kim Lân vệ lao lên đợt đầu chỉ nhằm lưu lại một vài thanh chủy thủ, để cho mọi người có điểm đặt chân.
Vù! Vù! Vù!
Cơ hồ đồng thời mười mấy tên Kim Lân vệ dẫm vào chủy thủ, đạp mạnh xuống một cái rồi lao lên trên.
- Đổ!!!
Tiếng hô khàn giọng từ trên tường thành truyền đến.
- Rào rào …
Những nồi sắt đựng đầy dầu sôi nóng bỏng được đổ lật xuống. Nước sôi, dầu nóng đổ xuống vô tình. Dưới dầu nóng nước sôi, mười mấy tên Kim Lân vệ nhảy lên đợt đầu đều cúi đầu, mặc cho dầu sôi rót vào, vẫn liều mạng chụp mấy đầu tường thành.
Tiếng gầm của Kim Lân vệ.
- Giết!
Một thanh chiến đao bổ mạnh về phía ngón tay của tên Kim Lân vệ, cũng có cái bổ vào nơi họ đặt chân. Trong đa số trường hợp, vài tên binh vệ đồng thời công kích một Kim Lân vệ.
- Choang!
- Choang!
Tuy hai tay trùm bao sắt, mũ trụ bảo hộ mặt nhưng không ít Kim Lân vệ vẫn bị chém rơi xuống đất. Vẫn có rất nhiều Kim Lân vệ xông lên được đầu tường, có cả tên Kim Lân vệ đầu lĩnh. Y cười dữ tợn, quát lớn:
- Các huynh đệ. Giết!
Tiếng hô vọng vang khắp trời thành Duyên Giang.
- Giết!
- Giết!
Mọi tên Kim Lân vệ đều gầm lên đầy khát máu.
- Bùng!
Một cái tát trực tiếp đập nát đầu một binh vệ, óc bắn ra, rồi gã lập tức rút chiến đao bên hông, điên cuồng chém giết tùy ý. Đám Kim Lân vệ tựa như sói giữa bầy dê.
- Choang!
Một binh vệ thủ thành trung niên đang cầm một nồi dầu sôi, hướng về phía một Kim Lân vệ mà hắt vào!
Rào!
Trở tay không kịp, dầu sôi xuyên qua mặt nạ bảo hộ, thấm vào người tên Kim Lân vệ xấu số.
- A a a …
Tên Kim Lân vệ rú lên đau đớn thảm thiết, cố gỡ mặt nạ ra, da mặt hắn hoàn toàn bị bỏng, mắt gần như mù. Hắn đau đớn muốn lột ngay mũ trụ của mình ra lập tức. Hiển nhiên, bên trong mũ trụ đầy dầu sôi. Nhưng…
- Vèo!
Binh vệ trung niên này vung mạnh chiến đao trên tay, chém bay đầu tên Kim Lân vệ.
- Lưu thúc, làm tốt lắm!
Một binh vệ thanh niên bên cạnh hưng phấn hét lớn.
- Cẩn thận!
Binh vệ trung niên sắc mặt đại biến.
- Vù!
Đao ảnh hiện lên, người thanh niên trợn trừng mắt, máu tươi từ ngực không ngừng phun ra như suối, ngã sầm xuống. Một bóng kim sắc "vù" một tiếng nhằm về phía binh vệ trung niên:
- Giết huynh đệ ta, chết đi!
Cái bóng kim sắc này nổi điên rồi.
- Đồ chó!
Binh vệ trung niên quát lên một tiếng lớn, đánh tới.
...
- Đổ tiếp cho ta.
Thành Vệ đội Đại đội trưởng thành Duyên Giang Ngô Hạo tung một cước nhanh như chớp, đá tung một Kim Lân vệ lên cao, ngã xuống chân thành.
Ngô Hạo có thể trở thành đại đội trưởng, tự nhiên cũng là vũ giả nhất lưu.
- Không xong rồi.
Ngô Hạo vừa thấy trên đầu tường thành trong nháy mắt đã xông lên trên trăm tên Kim Lân vệ. Mà binh vệ thủ thành cũng phải lên rất nhiều người mới có thể tạm thời cầm cự được.
- Chỉ trong chốc lát đã chết tối thiểu hơn trăm người! Cứ tiếp tục như vậy, chết thêm mấy trăm người nữa, phỏng chừng quân ta sẽ bỏ chạy tán loạn.
- Hắc Giáp quân không tới kịp rồi!
Ngô Hạo biến sắc.
Ba gã Kim Lân vệ, giống như ba con yêu thú bằng sắt vây quanh hắn, Ngô Hạo không còn chỗ nào có thể chạy được.
- Choang!
- Vèo!
Một cánh tay bị chém văng lên.
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
...
Liên tiếp những tiếng xé gió vang lên.
- Ta … ta không chết?
Ngô Hạo trố mắt, chỉ thấy đầu của ba gã Kim Lân vệ chung quanh hắn đều bị bắn thủng. Trên mũ trụ có lỗ thủng đầy máu, lần lượt ba gã Kim Lân vệ ngã xuống. Không chỉ ba gã, chỉ trong thời gian một hơi thở, đã có hơn mười tên Kim Lân vệ gục ngã!
Kim Lân vệ trên đầu tường thành đều kinh hãi.
Vù! Vù!
Đằng Thanh Sơn một thân huyền thiết trọng giáp và Yến trưởng lão một thân áo giáp giản dị đã xuất hiện trên đầu tường.
- Thanh Sơn, không tệ!
Yến trưởng lão cười, sau đó thân hình chợt động.
- Choang!
- Choang!
...
Chỉ thấy kiếm quang màu bạc chói mắt không ngừng lóe ra, một bóng người với tốc độ kinh người bay khắp nơi. Bóng người lướt qua nơi nào là nơi đó một tên Kim Lân vệ ngã xuống.
- Tiên thiên cường giả!!!
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên.
- Toàn bộ chết đi!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo quyết liệt đảo qua đầu tường. Tay trái rút một túi bố nhỏ đầy đá bỏ xuống mặt đất, hai tay Đằng Thanh Sơn đồng thời chụp lấy những viên đá, hai tay hóa thành ảo ảnh. Những viên đá từ trong tay Đằng Thanh Sơn biến thành lợi khí giết người đáng sợ!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
...
So với Tiên Thiên Kim Đan Yến trưởng lão, những viên đá của Đằng Thanh Sơn đáng sợ hơn hẳn. Dù sao khi thấy Yến trưởng lão đánh tới, đám Kim Lân vệ đều lập tức né tránh nên Yến trưởng lão phải dựa vào tốc độ đuổi giết.
Nhưng Đằng Thanh Sơn thì khác.
Mỗi viên đá bắn ra là một sinh mạng biến mất.
Với chỉ lực từ hai tay Đằng Thanh Sơn, viên đá có sức sát thương hoàn toàn không thua kém đạn của súng bắn tỉa kiếp trước. Mỗi một viên đá đều có thể bắn thủng mũ trụ, xuyên qua đầu Kim Lân vệ. Hơn nữa với trình độ ám khí của Đằng Thanh Sơn, viên nào viên nấy đều tinh chuẩn không thể nghi ngờ!
Hai tay, bằng với hai thanh cây súng bắn tỉa đặc biệt, hơn nữa tốc độ phóng ra đạt một giây hai phát! Viên đạn lại có giá rất rẻ, "viên đá".
...
Thành Duyên Giang sắc trời hôn ám, cảnh đồ sát đang diễn ra!
Trước, là Kim Lân vệ đồ sát binh vệ bình thường. Còn bây giờ, là Đằng Thanh Sơn và Yến trưởng lão đồ sát Kim Lân vệ.
- Thoái lui!
- Lui lại!!!
Tiếng hét phẫn nộ từ dưới chân thành vang đến, đám Kim Lân vệ nhanh chóng nhảy ra khỏi đầu tường, phóng nhanh xuống đất. Mặc dù Kim Lân vệ chạy trốn nhanh chóng, nhưng những "viên đá" đâu đâu cũng có vẫn phá không xuyên tiếp qua đầu bốn gã Kim Lân vệ, những Kim Lân vệ khác mới nhảy xuống đến chân thành.
Nhưng tới được chân thành, vẫn thấy vài tên Kim Lân vệ bị bắn thủng đầu, ầm ầm ngã xuống.
- Chạy, chạy, chạy mau!
Kim Lân vệ chạy trốn còn nhanh hơn cả báo, ai nấy đều gần như suy sụp tinh thần, cùng kéo nhau đồng thời chạy trốn. Chung quanh chúng vẫn có đồng bọn từng người một vô lực ngã xuống, tiếng rít mạnh mẽ xé gió vẫn quanh quẩn bên tai. Mãi đến khi chạy ra ngoài mười trượng, những viên đá mới ngừng bắn theo. Nhưng bọn chúng vẫn không dám ngưng nghỉ, vẫn cắm đầu cuống cuồng chạy một mạch đến ngoài trăm trượng.
Trên tuyết.
Đám Kim Lân vệ quay đầu nhìn đồng bạn. Ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, vô lực ngồi phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
******
- Ha ha, thắng rồi!
- Chúng ta thắng rồi!
Binh vệ trên tường thành Duyên Giang hưng phấn hoan hô. Vừa rồi, đích xác trận công thành chiến ngắn ngủi làm họ rất hoảng sợ, nhưng cuối cùng họ đã thắng.
Những binh vệ mất đi huynh đệ, bằng hữu thậm chí còn phát tiết nỗi giận dữ vào xác những tên Kim Lân vệ.
- Vù.
Đằng Thanh Sơn đứng trên tường thành, nhìn đám Kim Lân vệ xa xa trên tuyết,
- Chạy nhanh thật.
Đằng Thanh Sơn cũng nắn nắn hai nắm đấm của y. Vừa rồi chỉ trong chốc lát y bắn ra nhiều "viên đá" như vậy, hơn nữa tốc độ lại cao như thế, mỗi một viên đá đều phải có lực xuyên thấu rất mạnh... Việc này cần đòi hỏi dụng sức rất cao, may mà Đằng Thanh Sơn từ bé đã khổ luyện mười ngón tay.
- Thanh Sơn!
Trên người đầy vết máu, Yến trưởng lão tiến đến gần, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- Yến trưởng lão!
Xoay người lại, Đằng Thanh Sơn cười đáp.
- Ta chưa từng nghe thấy thủ đoạn bắn ám khí như ngươi.
Yến trưởng lão nhìn xuống túi đá đang ở trên mặt đất. Chỉ sợ không ai dám tin chỉ là những viên đá bình thường này lại có thể lấy đi sinh mạng trân quý của Kim Lân vệ.
- Vừa rồi ngươi giết bao nhiêu Kim Lân vệ? Hẳn là phải trên một trăm chứ.
- Giết tám mươi hai Kim Lân vệ trên đầu tường, giết thêm ba mươi ba Kim Lân vệ dưới chân thành - Đằng Thanh Sơn đáp.
Cho dù chính mắt thấy rõ, nhưng Yến trưởng lão vẫn cảm thấy khó có thể tin:
- Ta giết hai mươi mốt Kim Lân vệ, còn Thanh Sơn lại giết chết một trăm mười lăm Kim Lân vệ.
- Yến trưởng lão!
Thành Vệ đội Đại đội trưởng "Ngô Hạo" chạy tới chào cung kính, rồi lập tức nhìn Đằng Thanh Sơn, thoáng chần chờ một chút. Trong bốn Đại thống lĩnh, ba người khác thì Ngô Hạo đều biết... Người trước mắt thì hắn không biết. Nhưng bộ dạng Đằng Thanh Sơn thì rõ ràng là thân phận thống lĩnh, chẳng mấy chốc hắn đã đoán ra thân phận Đằng Thanh Sơn.
- Cảm ơn Đằng thống lĩnh cứu mạng.
Ngô Hạo cung kính, tự đáy lòng vô cùng thán phục. Tuyệt kỹ "ám khí" của Đằng thống lĩnh thật là đáng sợ, đám Kim Lân vệ không ngừng ngã xuống.
...
Đám binh vệ trên đầu tường Duyên Giang thành đang vận chuyển những thi thể đồng đội, mùi máu tanh nồng nực.
Trong khi đó, dưới chân thành, cách tường thành trăm trượng, trên bãi tuyết.
- Lưu bách phu trưởng, ngươi nói ngươi căn bản không thấy rõ là ám khí gì sao?
Thiết trưởng lão mái tóc hoa râm giận dữ hỏi.
Cách ngoài trăm trượng, với tốc độ, thể tích của viên đá, cho dù là tiên thiên cường giả cũng căn bản không thể nhìn thấy rõ.
Tên Kim Lân vệ cả người đầy vết máu, mắt còn đầy vẻ hoảng sợ:
- Thiết trưởng lão, thuộc hạ chỉ nghe thấy một tiếng xé gió chói tai, rồi sau đó, các huynh đệ lần lượt ngã xuống... Chết quá nhanh, quá nhanh, từng người từng người ngã xuống. Chúng thuộc hạ chạy trốn đến chân thành, tiếng xé gió vẫn không ngừng rít lên, mỗi một lần là có một huynh đệ ngã xuống! Tiếng rít chói tai vẫn vang lên không ngừng, quá nhanh! Chúng thuộc hạ từ dưới chân thành chạy tiếp, chỉ cần hai ba hơi thở, đã gục thêm một đoàn huynh đệ nữa.
- Thiết trưởng lão, sư phó!
Một thanh âm thê lương vang lên, một thanh niên trên mặt đầy nước mắt quỳ sụp trước mặt hai trưởng lão, vừa khóc vừa nói:
- Con cầu các người nhất định phải giết chết hung thủ báo thù cho đại ca con. Sư phó!!!
Kim Lân vệ bất chấp sinh tử chạy trốn tới đây, căn bản không còn dũng khí xông lên lần nữa.
Thanh niên này căn bản không tin tưởng vào năng lực tự mình đi báo thù, chỉ có thể cầu xin sư phó hắn!
- Đóng quân tại chỗ!
Trung niên áo tro không để ý tới đệ tử mình, lạnh lùng hạ lệnh.
Hai người Thiết trưởng lão, Hồ trưởng lão ở cách nơi đóng quân không xa.
- Tập kích chiếm thành đã thất bại!
Trung niên áo tro nhìn về phía nơi đóng quân.
- Kim Lân vệ này đã hoàn toàn không còn tinh thần chiến đấu nữa rồi!
Thiết trưởng lão hai mái tóc hoa râm tức giận vạn phần:
- Hồ trưởng lão! Chết cả trăm Kim Lân vệ! Thanh Hồ Đảo ta tổng cộng có hai ngàn Kim Lân vệ! Chỉ một lát mà chết đi gần một trăm năm mươi người, Thanh Hồ Đảo ta chưa bao giờ tổn thất nhiều như thế này! Ám khí đáng sợ có thể xuyên qua mũ trụ Kim Lân vệ là do ai làm? Hơn nữa chỉ trong chốc lát đã giết hơn một trăm, rốt cục ở thành Duyên Giang có bao nhiêu cao thủ ám khí?
- Quy Nguyên Tông, quả nhiên thâm tàng bất lộ!
Trung niên áo tro nhìn thành Duyên Giang xa xa,
- Đợi sau khi chiếm được Duyên Giang thành, tốt nhất chúng ta phải bắt sống tên cao thủ ám khí này!
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị