Cửu Đỉnh Ký
Chương 184: Nhận Lệnh!
Đại điện Quy Nguyên Tông, đại môn đang đóng chặt.
- Loẹt xoẹt …
Tiếng cháy tí tách của sáu ngọn đèn đứng vang lên rõ ràng trong đại điện. Không khí trong đại điện hoàn toàn lắng đọng, không ít người trán đổ mồ hôi, có người sắc mặt tái nhợt, có người hai đấm nắm chặt... Cho dù thuộc tầng lớp cao cấp của Quy Nguyên Tông nhưng dưới áp lực đại quân Thanh Hồ Đảo sắp tấn công, ai nấy đều rất khẩn trương.
- Nhìn xem, xem các ngươi kìa?
Gia Cát Nguyên Hồng nổi giận quát lớn.
Đám người trong đại điện ai nấy đều giật mình, cùng nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Người của Thanh Hồ Đảo còn chưa tới, còn chưa phái nhân mã đánh giết tới đây, các ngươi đã bị dọa thành ra như vậy rồi! Vậy chúng ta dứt khoát đừng đánh, cứ đầu hàng quách cho xong.
Ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt của Gia Cát Nguyên Hồng đảo qua mọi người:
- Các vị trưởng lão, hộ pháp, đô thống, các ngươi nói xem, nếu chúng ta đầu hàng, Thanh Hồ Đảo có để cho chúng ta sống không?
Cả đại điện im lặng như tờ!
Cả đám đều hiểu, Thanh Hồ Đảo muốn thống nhất cả Dương Châu, nếu quả là chúng tấn công, tuyệt đối không có khả năng để cho cao thủ Quy Nguyên Tông sống sót. Có lẽ những người cấp thấp còn được tha, nhưng tinh anh, lãnh đạo của Quy Nguyên Tông thì Thanh Hồ Đảo dứt khoát phải giết sạch toàn bộ để tránh hậu họa!
- Tới thì tới, ai sợ ai?
Một đại hán tráng kiện tóc dài, giận dữ hét:
- Quy Nguyên Tông chúng ta, có tám vạn Thành Vệ Quân Giang Ninh quận thành! Sáu ngàn Hắc Giáp quân! Trên vạn đệ tử trung thành, mấy vạn ngoại vi đệ tử! Nhiều người như vậy cùng tử thủ trong thành Quy Nguyên Tông, ta không tin Thanh Hồ Đảo có thể đánh thành dễ dàng được!
Giọng nói thô cuồng, ẩn chứa tiếng kim loại loảng xoảng của Hắc Giáp quân thống lĩnh thứ hai Bàng Sơn cũng vang lên:
- Cha, chú bác, ông nội, thậm chí các đại trưởng bối của ta, đều ở Quy Nguyên Tông! Ta chỉ nói một câu … tông môn diệt vong, toàn gia tộc họ Bàng của ta sẽ chết trước!
Hai tròng mắt Bàng Sơn hơi đỏ lên, như muốn ăn thịt người.
- Bàng lão Nhị quả là một hán tử!
Một lão giả tóc bạc cười rộ lên:
- Toàn gia tộc họ Phong cũng thề cùng tồn vong với tông môn!
- Giết! Giết một là hòa vốn, giết hai là có lời.
...
Trong đại điện không ít nam tử tâm huyết nghiến răng gầm lên. Ở khắp vùng Cửu Châu, lúc nào cũng thấy việc sinh tử. Hầu hết những người có thể trở thành nhân vật lãnh đạo đều là những người đầy nhiệt huyết và can đảm. Ngay từ đầu họ sợ hãi khi hình dung cảnh tông môn bị tiêu diệt, nhưng qua cơn sợ hãi, họ trở nên điên cuồng!
Dù chết, cũng khiến cho Thanh Hồ Đảo phải trả giá đắt!
Quy Nguyên Tông có chỗ đứng ở quận Giang Ninh trên một ngàn năm, rất nhiều thế hệ gia tộc đều dốc sức cho Quy Nguyên Tông, như Phong gia, Bàng gia, Gia Cát gia vân vân... Ngay từ các thế hệ đầu, hài tử của những gia tộc này đã bắt đầu được giáo dục phải chiến đấu cho tông phái! Ở những thế hệ sau, niềm tin cùng tồn vong với tông phái đã sớm cắm rễ vào tâm hồn của họ rồi!
Nếu phản bội tông phái sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, xem thường! Huyết chiến vì tông phái, cho dù phải chết, khi người khác nhắc tới cũng sẽ giơ ngón tay cái khen ngợi!
Tông phái nuôi ngươi, cho ngươi nội kình, bí tịch, cho ngươi địa vị... Tới thời điểm mấu chốt ngươi phải huyết chiến cho tông phái!
- Được!
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn mọi người cười ha hả:
- Đệ tử Quy Nguyên Tông của ta không ai sợ chết!
- Rơi đầu chỉ là chuyện nhỏ, sợ cái gì!
Đại hán râu ria, thần tình thô lỗ, tráng kiện cũng gào lên.
- Sư đệ nói đúng lắm.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười:
- Từ khi tổ sư gia ta sáng lập ra Quy Nguyên Tông tới nay đã hơn một ngàn năm. Không ai có thể diệt được Quy Nguyên Tông ta, ngay cả Thanh Hồ Đảo cũng không được! Bây giờ ta có thể nói cho mọi người rõ... Chỉ cần các ngươi nghe ta điều khiển, ta dám chắc, Thanh Hồ Đảo sẽ không diệt được Quy Nguyên Tông ta!
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Sao sư phó lại nắm chắc như vậy?
Đằng Thanh Sơn cũng giật mình.
Thiên hạ đều biết trí tuệ của Quy Nguyên Gia Cát. Nếu câu trên do một người bình thường thốt ra, mọi người sẽ cho rằng y chỉ nói cho mạnh miệng. Nhưng lại chính là lời của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng, mặc dù có chút khó tin, nhưng tự đáy lòng mọi người đều tin tưởng … có lẽ, tông chủ thật sự có thể bảo vệ được Quy Nguyên Tông!
Gia Cát Nguyên Hồng chính là cột chống trời của Quy Nguyên Tông!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười, nụ cười ẩn chứa tự tin mọi việc đều nắm trong tay!
- Huyết chiến, phải chuẩn bị tử vong.
Gia Cát Nguyên Hồng đảo mắt nhìn mọi người.
Bầu máu nóng trong lòng Đằng Thanh Sơn sôi sùng sục. Giết chóc? Hắn chưa bao giờ sợ việc giết chóc! Tiền thế của hắn, bảy tuổi đã phải vượt qua việc giết chóc. Nếu nói về tung hoành giết địch giữa thiên quân vạn mã mà vẫn an toàn, phỏng chừng không ai có thể giỏi hơn Đằng Thanh Sơn.
- Đương nhiên, hiện nay Thanh Hồ Đảo chỉ công khai tuyên bố muốn thống lĩnh Từ Dương quận, Thiên Nam Quận; cũng chưa bảo là muốn tiêu diệt Quy Nguyên Tông ta và Thiết Y Môn.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói:
- Do đó, hiện tại mọi người có thể yên tâm một chút. Ừm... Giữa trưa nay, ta sẽ thết tiệc trong đại điện. Ngày hôm nay, tất cả mọi người ở nguyên trong đại điện.
Gia Cát Nguyên Hồng nói tiếp:
- Theo ta đoán, nếu Thanh Hồ Đảo muốn động thủ với Quy Nguyên Tông, hẳn là sẽ tiến hành trong hôm nay. Nếu hôm nay mà chúng chưa xuất quân... Phỏng chừng chúng ta phải đợi nhiều ngày sau.
Mọi người đều gật đầu, nhưng không vì những lời của Gia Cát Nguyên Hồng mà cảm thấy thoải mái chút nào.
Tất cả mọi người đều hiểu, khả năng Thanh Hồ Đảo động thủ là rất cao.
...
Lãnh đạo Quy Nguyên Tông đều tụ tập trong đại điện để có thể nhận lệnh tông chủ vào bất kỳ lúc nào. Mọi người trò chuyện cùng nhau, đồng thời cũng thấp thỏm đợi tin...
Giữa trưa, mọi người cùng ở trong đại điện dùng cơm.
Buổi chiều, tuyết ngừng rơi.
Cả trời đất một màu trắng xóa, ánh sáng hắt vào đại điện sáng trưng. Trong đại điện, các lãnh đạo của Quy Nguyên Tông đang nói chuyện phiếm, nhưng ai nấy đều chú ý ra bên ngoài, cùng đợi tin tức. Không ít hộ pháp, đô thống đang hô hấp, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí nhè nhẹ xoa đầu.
Hiển nhiên, chờ đợi trong lo lắng đã sinh ra áp lực vô hình trong lòng, làm cho tinh thần mọi người hơi nặng nề.
Thịch! Thịch!
Có tiếng bước chân vội vã nhanh chóng từ ngoài đại điện vang đến. Trong nháy mắt, các trưởng lão, hộ pháp, đô thống trong đại điện đều quay đầu nhìn ra cửa.
Từ bên ngoài, có một trung niên áo tro bình tĩnh cầm một mảnh giấy phi nhanh vào đại điện Quy Nguyên Tông
- Vù!
Trong điện không ít người không kềm người được, đứng bật dậy.
- Tông chủ! Trung niên áo tro lập tức dâng phong mật thư cuộn tròn cho tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng cau mày, chăm chú đọc mật thư.
Mọi người trong đại điện đều nín thở, nhìn Gia Cát Nguyên Hồng đăm đăm... Không ai biết trong mật thư rốt cuộc viết cái gì. Đại điện trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, e rằng đến cả một tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
- Lốp bốp!
Tiếng tí tách của cây đèn đứng vang lên, làm cho không ít người trong đại điện không khỏi run lên.
Gia Cát Nguyên Hồng chăm chú nhìn phong thư, nhìn rất lâu...
- Sao mà nhìn lâu vậy?
Đằng Thanh Sơn cũng vì áp lực mà cảm thấy như thiếu không khí, không thể hít thở. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào sư phó Gia Cát Nguyên Hồng của hắn.
Rốt cục …
Tầm mắt Gia Cát Nguyên Hồng dời khỏi bức mật thư, ngẩng đầu nhìn mọi người rồi đứng dậy.
Tóc tai bù xù, một thân trường bào rộng thùng thình màu trắng nhưng Gia Cát Nguyên Hồng đứng ở trước ghế tông chủ, khí thế lại như một thanh kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ. Ánh mắt lão đảo qua mọi người, lạnh lùng nói:
- Chuẩn bị đánh thôi!
Im lặng!
Trong đại điện nặng nề, yên tĩnh không một tiếng động, câu nói "Chuẩn bị đánh thôi" của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng nghe thì rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho tất cả mọi người tựa như thấy cảnh chém giết đẫm máu của thiên quân vạn mã. Đây không phải là trận chiến bình thường, mà là trận chiến sinh tử tồn vong của Quy Nguyên Tông!
- Vù!
Hai vị chấp pháp trưởng lão cùng đứng lên.
Vù! Đằng Thanh Sơn cũng đứng thẳng người.
Bàng Sơn, Tang Phong, Quan Lục và các vị trưởng lão cũng đứng lên. Những đô thống, hộ pháp khác cũng lục tục đứng lên. Tất cả đều có vẻ rất bình tĩnh.
Từ buổi sáng hôm nay, họ đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi!
Ba giờ chờ đợi dày vò, mọi người đều nuôi một chút hy vọng xa vời, hy vọng có thể Thanh Hồ Đảo không tấn công. Mọi người cùng đợi, cùng chịu sự dày vò trước đó chưa từng có. Cuối cùng, bốn chữ "Chuẩn bị đánh thôi" được tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng nói ra lại khiến mọi người cảm thấy rất bình tĩnh.
Kết quả đã có … chiến!
- Căn cứ vào tin tức, hai vạn nhân mã Ngân Giao quân của Thanh Hồ Đảo ở biên giới Từ Quận đã xuất phát toàn bộ tiến về phía Sở quận! Trong đó không biết có bao nhiêu tiên thiên cao thủ.
Gia Cát Nguyên Hồng lạnh lùng thông báo,
- Hiển nhiên, chủ ý của Thanh Hồ Đảo là trước tiên tiêu diệt Thiết Y Môn, kế đó mới diệt Quy Nguyên Tông ta!
Mọi người đều thất kinh.
Hai vạn Ngân Giao quân? Ngân Giao quân có thể so với đội Hắc Giáp quân. Hắc Giáp quân chỉ có sáu ngàn, để diệt Thiết Y Môn, Thanh Hồ đảo lại phái ra hai vạn? Ngoài ra, còn chưa biết bao nhiêu tiên thiên cường giả tham gia. Hơn nữa, đây mới chỉ là những thông tin ban đầu! Không ai biết sẽ có đợt nhân mã thứ hai hay không.
- Ta dự tính, nhân mã Thanh Hồ Đảo đối phó Quy Nguyên Tông ta đã xuất phát rồi, nhưng tin tức còn chưa tới tay ta thôi.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vẫn bình thản như trước.
- Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yến trường lão, nghe lệnh!
Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng lướt qua.
Vù!
Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, cùng một trong hai vị hộ pháp, lão giả tóc hoa râm đều đứng lên. (Ba_Van: Tác giả nhầm, đã đứng lên rồi!!!)
- Ba người các ngươi chỉ huy lĩnh một, lĩnh hai của Hắc Giáp quân, tổng cộng ba ngàn nhân mã, cấp tốc hành quân tới quận Giang Ninh phía nam Duyên Giang thành! Chỉ huy Thành Vệ đội ở Duyên Giang thành, bảo vệ Duyên Giang thành!
Gia Cát Nguyên Hồng phân phó.
- Nhận lệnh!
Ba người đều chắp tay, đồng thanh xướng lên.
...
Sau đó cả quân doanh Hắc Giáp quân đều sôi động, ầm ĩ. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân thuộc lĩnh một và lĩnh hai, nhiều lắm là nói được vài câu tạm biệt thân nhân, rồi sau đó lập tức mặc trọng giáp, cưỡi ngựa, cầm binh khí trong tay, nhanh chóng tụ tập ở giáo trường.
Ngay sau khi Gia Cát Nguyên Hồng phân phó, Đằng Thanh Sơn và Bàng Sơn đã truyền lệnh triệu tập những quân sĩ đang nghỉ ngơi ở các nơi, chưa tới nửa canh giờ đã tập hợp đủ.
Giáo trường của quân doanh Hắc Giáp quân đông nghìn nghịt người. Tất cả ba ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân đều cưỡi chiến mã, xếp thành phương trận (phương trận: đội hình quân sĩ xếp theo hình vuông), có chỗ là phương trận trường thương, có chỗ là phương trận lá chắn chiến đao, có chỗ là phương trận cung tiễn thủ... Ba ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân tựa như một con cự thú đang mai phục, không phát ra chút tiếng động.
Đằng Thanh Sơn mặc huyền thiết trọng giáp che phủ toàn thân, đầu đội mũ trụ, cầm trong tay Luân Hồi thương, cưỡi hắc yên mã! Hắn liếc mắt nhìn ra xa xa, muội muội Thanh Vũ đang ở đó.
Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yến trường lão ba người đều cưỡi chiến mã, nhìn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng đợi lệnh.
- Thanh Sơn, ngươi là đệ nhất thống lĩnh, chuyến này ngươi là chỉ huy!
Gia Cát Nguyên Hồng nhắc nhủ tiếp:
- Ngươi cũng phải nghe lời sư thúc ngươi, và ý kiến của Yến trường lão nữa.
- Rõ.
Đằng Thanh Sơn đáp.
- Tốt lắm, xuất phát!
Gia Cát Nguyên Hồng cười, gật đầu.
Đằng Thanh Sơn kéo dây cương, quay đầu ngựa, giơ cao Luân Hồi thương, cao giọng quát:
- Xuất phát!
Ầm ầm …
Ba ngàn Hắc Giáp quân bắt đầu xuất phát rất trật tự, như một con rồng đen cuồn cuộn không dứt hướng về phía bắc môn (Ba_Van: tác giả nhầm, theo các chương sau thì nam môn mới đúng). Hắc Giáp quân xuất binh với khí thế hùng tráng, tất cả chiến sĩ đều biết lần này sắp có đại chiến. Thân là quân sĩ Hắc Giáp Quân... Thời điểm huy hoàng nhất, chính là lúc huyết chiến!
- Sau cuộc chiến này không biết có bao nhiêu người có thể trở về? Đằng Thanh Sơn cũng từ từ tiến lên.
- Đằng đại ca!
Một thanh âm khẩn thiết vang đến.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đoàn quân Hắc Giáp, Gia Cát Thanh đang đứng trước Thanh Vũ, nàng vẫy tay liên tục, mặt tràn đầy vẻ lo lắng, đang hô lớn:
- Em đợi anh trở về!
Lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi run lên, nhưng hắn chỉ vung tay trái lên, tiếp tục theo đoàn quân rầm rộ rời đi.
- Loẹt xoẹt …
Tiếng cháy tí tách của sáu ngọn đèn đứng vang lên rõ ràng trong đại điện. Không khí trong đại điện hoàn toàn lắng đọng, không ít người trán đổ mồ hôi, có người sắc mặt tái nhợt, có người hai đấm nắm chặt... Cho dù thuộc tầng lớp cao cấp của Quy Nguyên Tông nhưng dưới áp lực đại quân Thanh Hồ Đảo sắp tấn công, ai nấy đều rất khẩn trương.
- Nhìn xem, xem các ngươi kìa?
Gia Cát Nguyên Hồng nổi giận quát lớn.
Đám người trong đại điện ai nấy đều giật mình, cùng nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Người của Thanh Hồ Đảo còn chưa tới, còn chưa phái nhân mã đánh giết tới đây, các ngươi đã bị dọa thành ra như vậy rồi! Vậy chúng ta dứt khoát đừng đánh, cứ đầu hàng quách cho xong.
Ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt của Gia Cát Nguyên Hồng đảo qua mọi người:
- Các vị trưởng lão, hộ pháp, đô thống, các ngươi nói xem, nếu chúng ta đầu hàng, Thanh Hồ Đảo có để cho chúng ta sống không?
Cả đại điện im lặng như tờ!
Cả đám đều hiểu, Thanh Hồ Đảo muốn thống nhất cả Dương Châu, nếu quả là chúng tấn công, tuyệt đối không có khả năng để cho cao thủ Quy Nguyên Tông sống sót. Có lẽ những người cấp thấp còn được tha, nhưng tinh anh, lãnh đạo của Quy Nguyên Tông thì Thanh Hồ Đảo dứt khoát phải giết sạch toàn bộ để tránh hậu họa!
- Tới thì tới, ai sợ ai?
Một đại hán tráng kiện tóc dài, giận dữ hét:
- Quy Nguyên Tông chúng ta, có tám vạn Thành Vệ Quân Giang Ninh quận thành! Sáu ngàn Hắc Giáp quân! Trên vạn đệ tử trung thành, mấy vạn ngoại vi đệ tử! Nhiều người như vậy cùng tử thủ trong thành Quy Nguyên Tông, ta không tin Thanh Hồ Đảo có thể đánh thành dễ dàng được!
Giọng nói thô cuồng, ẩn chứa tiếng kim loại loảng xoảng của Hắc Giáp quân thống lĩnh thứ hai Bàng Sơn cũng vang lên:
- Cha, chú bác, ông nội, thậm chí các đại trưởng bối của ta, đều ở Quy Nguyên Tông! Ta chỉ nói một câu … tông môn diệt vong, toàn gia tộc họ Bàng của ta sẽ chết trước!
Hai tròng mắt Bàng Sơn hơi đỏ lên, như muốn ăn thịt người.
- Bàng lão Nhị quả là một hán tử!
Một lão giả tóc bạc cười rộ lên:
- Toàn gia tộc họ Phong cũng thề cùng tồn vong với tông môn!
- Giết! Giết một là hòa vốn, giết hai là có lời.
...
Trong đại điện không ít nam tử tâm huyết nghiến răng gầm lên. Ở khắp vùng Cửu Châu, lúc nào cũng thấy việc sinh tử. Hầu hết những người có thể trở thành nhân vật lãnh đạo đều là những người đầy nhiệt huyết và can đảm. Ngay từ đầu họ sợ hãi khi hình dung cảnh tông môn bị tiêu diệt, nhưng qua cơn sợ hãi, họ trở nên điên cuồng!
Dù chết, cũng khiến cho Thanh Hồ Đảo phải trả giá đắt!
Quy Nguyên Tông có chỗ đứng ở quận Giang Ninh trên một ngàn năm, rất nhiều thế hệ gia tộc đều dốc sức cho Quy Nguyên Tông, như Phong gia, Bàng gia, Gia Cát gia vân vân... Ngay từ các thế hệ đầu, hài tử của những gia tộc này đã bắt đầu được giáo dục phải chiến đấu cho tông phái! Ở những thế hệ sau, niềm tin cùng tồn vong với tông phái đã sớm cắm rễ vào tâm hồn của họ rồi!
Nếu phản bội tông phái sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, xem thường! Huyết chiến vì tông phái, cho dù phải chết, khi người khác nhắc tới cũng sẽ giơ ngón tay cái khen ngợi!
Tông phái nuôi ngươi, cho ngươi nội kình, bí tịch, cho ngươi địa vị... Tới thời điểm mấu chốt ngươi phải huyết chiến cho tông phái!
- Được!
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn mọi người cười ha hả:
- Đệ tử Quy Nguyên Tông của ta không ai sợ chết!
- Rơi đầu chỉ là chuyện nhỏ, sợ cái gì!
Đại hán râu ria, thần tình thô lỗ, tráng kiện cũng gào lên.
- Sư đệ nói đúng lắm.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười:
- Từ khi tổ sư gia ta sáng lập ra Quy Nguyên Tông tới nay đã hơn một ngàn năm. Không ai có thể diệt được Quy Nguyên Tông ta, ngay cả Thanh Hồ Đảo cũng không được! Bây giờ ta có thể nói cho mọi người rõ... Chỉ cần các ngươi nghe ta điều khiển, ta dám chắc, Thanh Hồ Đảo sẽ không diệt được Quy Nguyên Tông ta!
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Sao sư phó lại nắm chắc như vậy?
Đằng Thanh Sơn cũng giật mình.
Thiên hạ đều biết trí tuệ của Quy Nguyên Gia Cát. Nếu câu trên do một người bình thường thốt ra, mọi người sẽ cho rằng y chỉ nói cho mạnh miệng. Nhưng lại chính là lời của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng, mặc dù có chút khó tin, nhưng tự đáy lòng mọi người đều tin tưởng … có lẽ, tông chủ thật sự có thể bảo vệ được Quy Nguyên Tông!
Gia Cát Nguyên Hồng chính là cột chống trời của Quy Nguyên Tông!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười, nụ cười ẩn chứa tự tin mọi việc đều nắm trong tay!
- Huyết chiến, phải chuẩn bị tử vong.
Gia Cát Nguyên Hồng đảo mắt nhìn mọi người.
Bầu máu nóng trong lòng Đằng Thanh Sơn sôi sùng sục. Giết chóc? Hắn chưa bao giờ sợ việc giết chóc! Tiền thế của hắn, bảy tuổi đã phải vượt qua việc giết chóc. Nếu nói về tung hoành giết địch giữa thiên quân vạn mã mà vẫn an toàn, phỏng chừng không ai có thể giỏi hơn Đằng Thanh Sơn.
- Đương nhiên, hiện nay Thanh Hồ Đảo chỉ công khai tuyên bố muốn thống lĩnh Từ Dương quận, Thiên Nam Quận; cũng chưa bảo là muốn tiêu diệt Quy Nguyên Tông ta và Thiết Y Môn.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói:
- Do đó, hiện tại mọi người có thể yên tâm một chút. Ừm... Giữa trưa nay, ta sẽ thết tiệc trong đại điện. Ngày hôm nay, tất cả mọi người ở nguyên trong đại điện.
Gia Cát Nguyên Hồng nói tiếp:
- Theo ta đoán, nếu Thanh Hồ Đảo muốn động thủ với Quy Nguyên Tông, hẳn là sẽ tiến hành trong hôm nay. Nếu hôm nay mà chúng chưa xuất quân... Phỏng chừng chúng ta phải đợi nhiều ngày sau.
Mọi người đều gật đầu, nhưng không vì những lời của Gia Cát Nguyên Hồng mà cảm thấy thoải mái chút nào.
Tất cả mọi người đều hiểu, khả năng Thanh Hồ Đảo động thủ là rất cao.
...
Lãnh đạo Quy Nguyên Tông đều tụ tập trong đại điện để có thể nhận lệnh tông chủ vào bất kỳ lúc nào. Mọi người trò chuyện cùng nhau, đồng thời cũng thấp thỏm đợi tin...
Giữa trưa, mọi người cùng ở trong đại điện dùng cơm.
Buổi chiều, tuyết ngừng rơi.
Cả trời đất một màu trắng xóa, ánh sáng hắt vào đại điện sáng trưng. Trong đại điện, các lãnh đạo của Quy Nguyên Tông đang nói chuyện phiếm, nhưng ai nấy đều chú ý ra bên ngoài, cùng đợi tin tức. Không ít hộ pháp, đô thống đang hô hấp, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí nhè nhẹ xoa đầu.
Hiển nhiên, chờ đợi trong lo lắng đã sinh ra áp lực vô hình trong lòng, làm cho tinh thần mọi người hơi nặng nề.
Thịch! Thịch!
Có tiếng bước chân vội vã nhanh chóng từ ngoài đại điện vang đến. Trong nháy mắt, các trưởng lão, hộ pháp, đô thống trong đại điện đều quay đầu nhìn ra cửa.
Từ bên ngoài, có một trung niên áo tro bình tĩnh cầm một mảnh giấy phi nhanh vào đại điện Quy Nguyên Tông
- Vù!
Trong điện không ít người không kềm người được, đứng bật dậy.
- Tông chủ! Trung niên áo tro lập tức dâng phong mật thư cuộn tròn cho tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng cau mày, chăm chú đọc mật thư.
Mọi người trong đại điện đều nín thở, nhìn Gia Cát Nguyên Hồng đăm đăm... Không ai biết trong mật thư rốt cuộc viết cái gì. Đại điện trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, e rằng đến cả một tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
- Lốp bốp!
Tiếng tí tách của cây đèn đứng vang lên, làm cho không ít người trong đại điện không khỏi run lên.
Gia Cát Nguyên Hồng chăm chú nhìn phong thư, nhìn rất lâu...
- Sao mà nhìn lâu vậy?
Đằng Thanh Sơn cũng vì áp lực mà cảm thấy như thiếu không khí, không thể hít thở. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào sư phó Gia Cát Nguyên Hồng của hắn.
Rốt cục …
Tầm mắt Gia Cát Nguyên Hồng dời khỏi bức mật thư, ngẩng đầu nhìn mọi người rồi đứng dậy.
Tóc tai bù xù, một thân trường bào rộng thùng thình màu trắng nhưng Gia Cát Nguyên Hồng đứng ở trước ghế tông chủ, khí thế lại như một thanh kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ. Ánh mắt lão đảo qua mọi người, lạnh lùng nói:
- Chuẩn bị đánh thôi!
Im lặng!
Trong đại điện nặng nề, yên tĩnh không một tiếng động, câu nói "Chuẩn bị đánh thôi" của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng nghe thì rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho tất cả mọi người tựa như thấy cảnh chém giết đẫm máu của thiên quân vạn mã. Đây không phải là trận chiến bình thường, mà là trận chiến sinh tử tồn vong của Quy Nguyên Tông!
- Vù!
Hai vị chấp pháp trưởng lão cùng đứng lên.
Vù! Đằng Thanh Sơn cũng đứng thẳng người.
Bàng Sơn, Tang Phong, Quan Lục và các vị trưởng lão cũng đứng lên. Những đô thống, hộ pháp khác cũng lục tục đứng lên. Tất cả đều có vẻ rất bình tĩnh.
Từ buổi sáng hôm nay, họ đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi!
Ba giờ chờ đợi dày vò, mọi người đều nuôi một chút hy vọng xa vời, hy vọng có thể Thanh Hồ Đảo không tấn công. Mọi người cùng đợi, cùng chịu sự dày vò trước đó chưa từng có. Cuối cùng, bốn chữ "Chuẩn bị đánh thôi" được tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng nói ra lại khiến mọi người cảm thấy rất bình tĩnh.
Kết quả đã có … chiến!
- Căn cứ vào tin tức, hai vạn nhân mã Ngân Giao quân của Thanh Hồ Đảo ở biên giới Từ Quận đã xuất phát toàn bộ tiến về phía Sở quận! Trong đó không biết có bao nhiêu tiên thiên cao thủ.
Gia Cát Nguyên Hồng lạnh lùng thông báo,
- Hiển nhiên, chủ ý của Thanh Hồ Đảo là trước tiên tiêu diệt Thiết Y Môn, kế đó mới diệt Quy Nguyên Tông ta!
Mọi người đều thất kinh.
Hai vạn Ngân Giao quân? Ngân Giao quân có thể so với đội Hắc Giáp quân. Hắc Giáp quân chỉ có sáu ngàn, để diệt Thiết Y Môn, Thanh Hồ đảo lại phái ra hai vạn? Ngoài ra, còn chưa biết bao nhiêu tiên thiên cường giả tham gia. Hơn nữa, đây mới chỉ là những thông tin ban đầu! Không ai biết sẽ có đợt nhân mã thứ hai hay không.
- Ta dự tính, nhân mã Thanh Hồ Đảo đối phó Quy Nguyên Tông ta đã xuất phát rồi, nhưng tin tức còn chưa tới tay ta thôi.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vẫn bình thản như trước.
- Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yến trường lão, nghe lệnh!
Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng lướt qua.
Vù!
Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, cùng một trong hai vị hộ pháp, lão giả tóc hoa râm đều đứng lên. (Ba_Van: Tác giả nhầm, đã đứng lên rồi!!!)
- Ba người các ngươi chỉ huy lĩnh một, lĩnh hai của Hắc Giáp quân, tổng cộng ba ngàn nhân mã, cấp tốc hành quân tới quận Giang Ninh phía nam Duyên Giang thành! Chỉ huy Thành Vệ đội ở Duyên Giang thành, bảo vệ Duyên Giang thành!
Gia Cát Nguyên Hồng phân phó.
- Nhận lệnh!
Ba người đều chắp tay, đồng thanh xướng lên.
...
Sau đó cả quân doanh Hắc Giáp quân đều sôi động, ầm ĩ. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân thuộc lĩnh một và lĩnh hai, nhiều lắm là nói được vài câu tạm biệt thân nhân, rồi sau đó lập tức mặc trọng giáp, cưỡi ngựa, cầm binh khí trong tay, nhanh chóng tụ tập ở giáo trường.
Ngay sau khi Gia Cát Nguyên Hồng phân phó, Đằng Thanh Sơn và Bàng Sơn đã truyền lệnh triệu tập những quân sĩ đang nghỉ ngơi ở các nơi, chưa tới nửa canh giờ đã tập hợp đủ.
Giáo trường của quân doanh Hắc Giáp quân đông nghìn nghịt người. Tất cả ba ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân đều cưỡi chiến mã, xếp thành phương trận (phương trận: đội hình quân sĩ xếp theo hình vuông), có chỗ là phương trận trường thương, có chỗ là phương trận lá chắn chiến đao, có chỗ là phương trận cung tiễn thủ... Ba ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân tựa như một con cự thú đang mai phục, không phát ra chút tiếng động.
Đằng Thanh Sơn mặc huyền thiết trọng giáp che phủ toàn thân, đầu đội mũ trụ, cầm trong tay Luân Hồi thương, cưỡi hắc yên mã! Hắn liếc mắt nhìn ra xa xa, muội muội Thanh Vũ đang ở đó.
Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yến trường lão ba người đều cưỡi chiến mã, nhìn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng đợi lệnh.
- Thanh Sơn, ngươi là đệ nhất thống lĩnh, chuyến này ngươi là chỉ huy!
Gia Cát Nguyên Hồng nhắc nhủ tiếp:
- Ngươi cũng phải nghe lời sư thúc ngươi, và ý kiến của Yến trường lão nữa.
- Rõ.
Đằng Thanh Sơn đáp.
- Tốt lắm, xuất phát!
Gia Cát Nguyên Hồng cười, gật đầu.
Đằng Thanh Sơn kéo dây cương, quay đầu ngựa, giơ cao Luân Hồi thương, cao giọng quát:
- Xuất phát!
Ầm ầm …
Ba ngàn Hắc Giáp quân bắt đầu xuất phát rất trật tự, như một con rồng đen cuồn cuộn không dứt hướng về phía bắc môn (Ba_Van: tác giả nhầm, theo các chương sau thì nam môn mới đúng). Hắc Giáp quân xuất binh với khí thế hùng tráng, tất cả chiến sĩ đều biết lần này sắp có đại chiến. Thân là quân sĩ Hắc Giáp Quân... Thời điểm huy hoàng nhất, chính là lúc huyết chiến!
- Sau cuộc chiến này không biết có bao nhiêu người có thể trở về? Đằng Thanh Sơn cũng từ từ tiến lên.
- Đằng đại ca!
Một thanh âm khẩn thiết vang đến.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đoàn quân Hắc Giáp, Gia Cát Thanh đang đứng trước Thanh Vũ, nàng vẫy tay liên tục, mặt tràn đầy vẻ lo lắng, đang hô lớn:
- Em đợi anh trở về!
Lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi run lên, nhưng hắn chỉ vung tay trái lên, tiếp tục theo đoàn quân rầm rộ rời đi.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị