Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 85: Tranh đoạt
"Hừ biết sợ rồi sao"
Mỹ phụ thấy thắng thế liền thỏa mãn ngồi xuống, Hồn Thiên Đan trong lúc hai người tranh chấp đã bị đẩy lên năm ngàn trung phẩm linh thạch và vẫn có xu hướng tiếp tục tăng. Lý Thiên nhìn đám đông tranh đoạt mà líu cả lưỡi, lần đầu hắn nghe ra cái giá trên trời như thế.
"Mười ngàn linh thạch trung phẩm"
"Cái gì"
Nghe giọng nói quen thuộc, Lý Thiên chỉ nhíu mày nhưng Trần Triển bên người hắn thì bỗng bật dậy, thất thanh hô, ánh mắt âm trầm nhìn vào phòng Trần Hưng đã che màn, giọng nói lúc nãy chính là phát ra từ phòng này.
"Sao thế, cần ta giúp không"
Lý Thiên nhìn vẻ mặt thận trọng của Trần Triển, từ tốn hỏi, đáng lý việc của Trần gia không liên quan gì tới hắn nhưng hắn đang nợ Trần Triển một phần nhân tình, Trần Triển chết thì hắn biết trả cho ai, tất nhiên hắn cũng chỉ giúp hết sức, nếu vượt quá khả năng, Lý Thiên chỉ còn cách đánh bài chuồn, thắp nhang cho tên kia, âm thầm thề đợi ta mạnh lên rồi trả thù giúp ngươi.
"Không sao, Mười ngàn linh thạch trung phẩm gần như là đã gom toàn bộ tài sản của Trần gia, không nghĩ ra Trần Hưng lại làm tới mức đó, chẳng lẽ"
Đang nói Trần Triển bỗng biến sắc, hắn vội quay đầu nói gì đó với người ngồi sau lưng, người kia nghe xong vẻ mặt ngưng trọng gật đầu với hắn liền xoay người rời đi, Lý Thiên cũng không hỏi nữa, hắn chỉ nói thế, Trần Triển muốn giúp đỡ thì hắn sẽ giúp, người khác không cần thì hắn cũng không cần thiết mua việc cho mình.
"Trần tiểu tử, Trần gia ngươi không giữ nổi Hồn Thiên đan đâu, đừng chuốc lấy tai họa cho gia tộc"
Có vẻ giá tiền đã quá cao, ngay cả các tông môn cũng cảm thấy xót của, bọn họ không còn cách nào đành dùng bài uy hiếp. Trần Hưng lần này không dám tiếp tục ẩn dấu, đành vén màn lên, hắn hướng về phía người vừa nói ôm quyền:
"Ngài hẳn là Đồ trưởng lão của Ám Ma tông, Trần gia của tại hạ quả thật là vạn bất đắc dĩ buộc phải có được, mong ngài rộng lượng cho"
"Ta không rộng lượng thì thế nào"
Giọng nói Đồ trưởng lão không chút nể tình, người khác không nhận ra nhưng Lý Thiên thông qua lão Mã Long vừa liếc liền nhìn ra Đồ trưởng lão này đã là luyện tâm đỉnh phong, thảo nào lại quyết tâm muốn có Hồn Thiên Đan như thế. Trần Hưng rất lễ phép cũng không có bộ dạng hống hách khi trước, tay cầm lên một lệnh bài màu hồng nhạt, trên đó in hình năm ngọn lửa nhỏ bao quanh một ngọn lửa lớn hơn, mọi người không hiểu hắn đang làm gì nhưng những người trong phòng khách quý đều nhận ra vật này, sắc mặt Đồ trưởng lão bỗng chốc rất khó coi
"Tiền bối đừng làm việc quá tuyệt tình, dù sao Trần gia cũng là gia tộc phụ thuộc Hỏa Liệt tông"
"Trần gia ngươi thế mà đầu nhập vào Hỏa Liệt tông"
Đồ trưởng lão lần này có chút do dự, tuy Ám Ma tông của lão cũng là tông môn có địa vị rất cao ở Bắc Nguyên nhưng so với tông môn đỉnh cấp của Việt Quốc như Hỏa Liệt tông, căn bản là không thể so sánh, vì một Hồn Thiên Đan quả thật không đáng. Tức giận trừng mắt nhìn Trần Hưng lão phất tay cho đám đệ tử sau lưng.
"Chúng ta đi"
Quá mất mặt người của Ám Ma tông dùng đến thủ đoạn áp bức vẫn không làm gì được nào còn mặt mũi ở lại, tất cả nhanh chóng ly khai cũng không quan tâm đến vật đấu giá cuối cùng. Mười ngàn linh thạch trung phẩm dường như đã loại bỏ toàn bộ đám đông bên dưới, chỉ còn những người thuộc các thế lực đứng đầu Bắc Nguyên còn lực cạnh tranh, nhưng có vẻ cái giá đó quá cao so với giá trị Hồn Thiên Đan, không có ai nguyện ý ra giá.
Trần Hưng sốt ruột chờ Bồ đại sư tuyên bố, liền mang theo Cừu quản gia vội ly khai phòng khách quý, Lý Thiên nhìn vào trong mắt, âm thầm cảnh giác:
"Xem tên này lén lút như thế chắc không có ý đồ tốt lành gì đâu"
Trần Triển thấy Trần Hưng rời đi, lòng cũng bất an liền chắp tay từ biệt với Lý Thiên, dặn hắn nhất định phải ghé qua Trần gia cho Trần Triển hắn có cơ hội mời khách. Lý Thiên rất vui vẻ đáp ứng, Bình An thành sắp vui rồi, nào có lý hắn vội vàng chứ, thời gian vẫn còn tương đối, đủ cho Lý Thiên làm vài chuyện, như thọc gậy bánh xe chẳng hạn.
Cười từ biệt Trần Triển, Lý Thiên nhàn nhã lưng dựa ghế, mắt khép hờ chỉ để lại một đường nhỏ như sợi chỉ, nhìn vào trung tâm, Bồ đại sư đang cẩn thận căn dặn thị nữ mang lên món đồ cuối cùng. Thứ có thể là vật áp trục sau cùng, so ra độ quý giá còn hơn Hồn Thiên Đan này rốt cuộc là thứ gì. Toàn trường đều tập trung nhìn vào, tất cả các phòng khách quý đều vén lên màn che, trọng tâm mọi người đổ dồn vào vật nằm trong tấm vải mạ vàng đang đặt trên mặt bàn.
Mỹ phụ thấy thắng thế liền thỏa mãn ngồi xuống, Hồn Thiên Đan trong lúc hai người tranh chấp đã bị đẩy lên năm ngàn trung phẩm linh thạch và vẫn có xu hướng tiếp tục tăng. Lý Thiên nhìn đám đông tranh đoạt mà líu cả lưỡi, lần đầu hắn nghe ra cái giá trên trời như thế.
"Mười ngàn linh thạch trung phẩm"
"Cái gì"
Nghe giọng nói quen thuộc, Lý Thiên chỉ nhíu mày nhưng Trần Triển bên người hắn thì bỗng bật dậy, thất thanh hô, ánh mắt âm trầm nhìn vào phòng Trần Hưng đã che màn, giọng nói lúc nãy chính là phát ra từ phòng này.
"Sao thế, cần ta giúp không"
Lý Thiên nhìn vẻ mặt thận trọng của Trần Triển, từ tốn hỏi, đáng lý việc của Trần gia không liên quan gì tới hắn nhưng hắn đang nợ Trần Triển một phần nhân tình, Trần Triển chết thì hắn biết trả cho ai, tất nhiên hắn cũng chỉ giúp hết sức, nếu vượt quá khả năng, Lý Thiên chỉ còn cách đánh bài chuồn, thắp nhang cho tên kia, âm thầm thề đợi ta mạnh lên rồi trả thù giúp ngươi.
"Không sao, Mười ngàn linh thạch trung phẩm gần như là đã gom toàn bộ tài sản của Trần gia, không nghĩ ra Trần Hưng lại làm tới mức đó, chẳng lẽ"
Đang nói Trần Triển bỗng biến sắc, hắn vội quay đầu nói gì đó với người ngồi sau lưng, người kia nghe xong vẻ mặt ngưng trọng gật đầu với hắn liền xoay người rời đi, Lý Thiên cũng không hỏi nữa, hắn chỉ nói thế, Trần Triển muốn giúp đỡ thì hắn sẽ giúp, người khác không cần thì hắn cũng không cần thiết mua việc cho mình.
"Trần tiểu tử, Trần gia ngươi không giữ nổi Hồn Thiên đan đâu, đừng chuốc lấy tai họa cho gia tộc"
Có vẻ giá tiền đã quá cao, ngay cả các tông môn cũng cảm thấy xót của, bọn họ không còn cách nào đành dùng bài uy hiếp. Trần Hưng lần này không dám tiếp tục ẩn dấu, đành vén màn lên, hắn hướng về phía người vừa nói ôm quyền:
"Ngài hẳn là Đồ trưởng lão của Ám Ma tông, Trần gia của tại hạ quả thật là vạn bất đắc dĩ buộc phải có được, mong ngài rộng lượng cho"
"Ta không rộng lượng thì thế nào"
Giọng nói Đồ trưởng lão không chút nể tình, người khác không nhận ra nhưng Lý Thiên thông qua lão Mã Long vừa liếc liền nhìn ra Đồ trưởng lão này đã là luyện tâm đỉnh phong, thảo nào lại quyết tâm muốn có Hồn Thiên Đan như thế. Trần Hưng rất lễ phép cũng không có bộ dạng hống hách khi trước, tay cầm lên một lệnh bài màu hồng nhạt, trên đó in hình năm ngọn lửa nhỏ bao quanh một ngọn lửa lớn hơn, mọi người không hiểu hắn đang làm gì nhưng những người trong phòng khách quý đều nhận ra vật này, sắc mặt Đồ trưởng lão bỗng chốc rất khó coi
"Tiền bối đừng làm việc quá tuyệt tình, dù sao Trần gia cũng là gia tộc phụ thuộc Hỏa Liệt tông"
"Trần gia ngươi thế mà đầu nhập vào Hỏa Liệt tông"
Đồ trưởng lão lần này có chút do dự, tuy Ám Ma tông của lão cũng là tông môn có địa vị rất cao ở Bắc Nguyên nhưng so với tông môn đỉnh cấp của Việt Quốc như Hỏa Liệt tông, căn bản là không thể so sánh, vì một Hồn Thiên Đan quả thật không đáng. Tức giận trừng mắt nhìn Trần Hưng lão phất tay cho đám đệ tử sau lưng.
"Chúng ta đi"
Quá mất mặt người của Ám Ma tông dùng đến thủ đoạn áp bức vẫn không làm gì được nào còn mặt mũi ở lại, tất cả nhanh chóng ly khai cũng không quan tâm đến vật đấu giá cuối cùng. Mười ngàn linh thạch trung phẩm dường như đã loại bỏ toàn bộ đám đông bên dưới, chỉ còn những người thuộc các thế lực đứng đầu Bắc Nguyên còn lực cạnh tranh, nhưng có vẻ cái giá đó quá cao so với giá trị Hồn Thiên Đan, không có ai nguyện ý ra giá.
Trần Hưng sốt ruột chờ Bồ đại sư tuyên bố, liền mang theo Cừu quản gia vội ly khai phòng khách quý, Lý Thiên nhìn vào trong mắt, âm thầm cảnh giác:
"Xem tên này lén lút như thế chắc không có ý đồ tốt lành gì đâu"
Trần Triển thấy Trần Hưng rời đi, lòng cũng bất an liền chắp tay từ biệt với Lý Thiên, dặn hắn nhất định phải ghé qua Trần gia cho Trần Triển hắn có cơ hội mời khách. Lý Thiên rất vui vẻ đáp ứng, Bình An thành sắp vui rồi, nào có lý hắn vội vàng chứ, thời gian vẫn còn tương đối, đủ cho Lý Thiên làm vài chuyện, như thọc gậy bánh xe chẳng hạn.
Cười từ biệt Trần Triển, Lý Thiên nhàn nhã lưng dựa ghế, mắt khép hờ chỉ để lại một đường nhỏ như sợi chỉ, nhìn vào trung tâm, Bồ đại sư đang cẩn thận căn dặn thị nữ mang lên món đồ cuối cùng. Thứ có thể là vật áp trục sau cùng, so ra độ quý giá còn hơn Hồn Thiên Đan này rốt cuộc là thứ gì. Toàn trường đều tập trung nhìn vào, tất cả các phòng khách quý đều vén lên màn che, trọng tâm mọi người đổ dồn vào vật nằm trong tấm vải mạ vàng đang đặt trên mặt bàn.
Tác giả :
haithan115vn