Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 72: Ma Huyết
Mặt trời trên cao vẫn ngự trên đỉnh đầu, tia sáng vàng nhạt xuyên qua tán cây cổ thụ rậm rạp chiếu xuống điểm vài đốm sáng trên gương mặt anh tuấn của Lý thiên, hai mắt hắn giờ đây nhìn đăm chiêu vào một bình đài mờ khuất trong làn sương máu đáng sợ, nhìn qua giống như một tế đàn, mai táng một người nào đó.
Lý Thiên nhẹ chân bước theo hai người Thôn Thiên Mãng chậm rãi đến gần. Thôn Thiên Mãng bước chân rất nhẹ như sợ làm kinh động bóng hình nào đó ẩn sâu trong màn sương máu. Theo thời gian trôi qua, ba người cuối cùng cũng xuyên qua được làn sương, đập vào mắt hắn là một người mặc huyết bào đỏ như máu đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tựa như đang ngủ, lại tựa như còn thức tỉnh, uy thế của người như ma thần tái thế, lại như huyết ma từ vạn dặm huyết trì mà ra, đó là cảm giác bễ nghễ chúng sinh, làm người khác không tự giác sinh ra ý định phục tùng, Lý Thiên không nghĩ ra bất giác đầu gối hắn đã quỵ xuống đất, không cam lòng là kẻ phục tùng người khác, ý nghĩ kia vừa loé liền bị tâm của hắn lấn át, Lý Thiên cố dùng hết sức chuyển chân từ quỳ thành ngồi ra đất, hai mắt nhìn bóng hình kia loé lên vẻ sùng bái.
"Một người đã chết nhưng vẫn còn dư uy như thế"
Đến giờ phút này hắn mới để ý, bên cạnh huyết y nhân là một chiếc quan tài đá, huyết ý nhân kia ngồi đây như thủ hộ quan tài, lại như muốn vĩnh viễn bầu bạn cùng người trong đó, ai có thể hiểu được, Lý Thiên không hiểu nhưng cũng không ai giải thích, liếc nhìn sang kia Thôn Thiên Mãng mang theo Huyết Sát ma đao, hai người cùng quỳ lạy trước huyết y nhân, rồi quay sang nhìn Lý Thiên nói:
"Ngươi lại đây, có thể được người chọn hay không, hãy tuỳ vào tạo hoá của ngươi"
Lý Thiên có kinh sợ nhưng phần nhiều là hứng khởi, tay chống cả cơ thể bước đi, mỗi bước càng cảm nhận cảm giác kia như rõ hơn, lòng hắn đã không còn sợ hãi mà vui sướng kỳ lạ, miệng cười như ma, chân từng bước tới gần, áp lực quá mạnh đã nhuộm cả cơ thể hắn thành huyết nhân thật sự, nhưng tất cả chỉ làm nổi bật cặp mắt quyết tâm, miệng cười nổi bật cặp răng trắng như vui lại như buồn, tâm trạng không ai hiểu được. Thôn Thiên Mãng nhìn Lý Thiên mà bất ngờ, nó vốn định giúp một tay, nhưng xem ra bây giờ đã không cần:
"Nhân thế thật kỳ lạ, người nào cũng có, hiếm khi ta thấy một kẻ như hắn"
"Kẻ như hắn sao lại hiếm, kẻ có ngạo khí không khuất phục sẽ là thiên long ngạo thị cửu thiên, hay lại là một bộ xương làm thành bậc thang cho kẻ khác bước lên. Tuỳ vào vận số đi".
Hai người chỉ nói được một câu, Lý Thiên đã bước lại gần huyết y nhân nhưng cũng không quỳ hẳn xuống, hắn chỉ khuỵ một gối, tay ôm quyền mặt đối mặt với người đó. Đúng lúc này, huyết y nhân bỗng mở mắt, trong mắt là huyết hải lan tràn, mang theo vẻ ma mị ghê sợ, Lý Thiên từ trong đó như nhìn ra bản thân mình đang bị cuốn trôi bên trong huyết hải vô tận kia, chỉ giây sau hắn liền cảm giác xung quanh toàn là máu trong huyết hải kia, mùi máu tanh hôi tràn ngập khoang mũi, giật mình nhắm mắt, khi vừa mở ra lần nữa thì Lý Thiên đã xuất hiện trong huyết hải.
Huyết hải rộng lớn vô cùng, mắt không nhìn ra điểm cuối, chỉ có thể thấy xa xa có một ngọn núi cao lớn đâm xuyên cả huyết vụ trên bầu trời. Lý thiên thân mình bị dòng huyết hải xô đẩy, đánh đông dạt tây, nhưng hắn vẫn cố dùng tay gắng sức bơi về hướng ngọn núi.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu. Lý Thiên có thể cảm thấy đau đớn đang ăn mòn cơ thể hắn, đưa tay nhìn lên chỉ còn là xương trắng bóng loáng, không cần nghĩ cũng biết toàn bộ phần thân ngâm trong huyết hải bây giờ chỉ còn là bộ xương, hắn còn loáng thoáng nghe ra tiếng xương va chạm lách cách vào nhau.
Ngạc nhiên là mình vẫn sống, Lý Thiên mặc cho đau đớn khôn cùng như muốn hôn mê, vẫn cố bơi về hướng ngọn núi, ngày càng đến gần, Lý Thiên nhìn ra trên ngọn núi kia có một hàng chữ được người khác khắc vào, hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như viết rất vội vã lại như một kẻ sắp chết dùng chút hơi tàn mà viết lên, chữ viết chứa đầy sự mê hoặc mà chính người viết cũng không biết được, như muốn tìm một người giải đáp cho hắn:
"Ta sắp chết sao, ta phải chết sao, ta có hối hận không, ta cũng không rõ"
Lý Thiên cau mày nhìn hàng chữ, lòng ngổn ngang cảm xúc, hắn như hiểu được cảm xúc của đối phương, ai sắp chết mà không hồi tưởng về quá khứ, có thứ muốn làm, có điều chưa làm được, lại có vấn vương, lại có hi vọng, nhưng tất cả không phải đều là hoang mang sao, ai chẳng phải chết, hắn cũng đã từng chết.
Chữ trên ngọn núi bỗng loé ra ánh sáng đỏ yêu dị, rồi từng hàng chữ vặn vẹo kỳ lạ, các hàng chữ bay ra khỏi ngọn núi hợp lại thành một bóng người mặc huyết y, tay cầm một thanh đao nhuộm đầy máu tươi, người huyết y kia hư không lăng độ vung đao chém ra các đạo đao khí huyết sắc cắt vào ngọn núi, vẽ ra các hàng chữ, nhưng dường như rất vội, sau khi vung đao liền phun ra một ngụm tiên huyết, cả người lảo đảo trên không hoá trở lại thành các huyết tự bay thẳng tới bên người Lý Thiên
Lý Thiên bị tình cảnh bất ngờ làm cho hơi choáng, cả người bất động nhìn hàng chữ kia xoay vòng quanh hắn, hàng chữ lại biến hoá thành huyết y nhân, tay cầm huyết đao đang lao về một hướng, từ biển huyết hải bắn lên các cột nước cao hoá thành vô số các huyết nhân tay cầm đủ mọi loại vũ khí, huyết y nhân cũng không dừng chân, nơi nào người lao qua các huyết nhân đều lần lượt tan thành bọt nước hoà trở lại trong huyết hải bên dưới.
Vượt qua vạn huyết nhân bao vây, huyết y nhân đạp nhân xuống huyết hải cả người phóng lên cao, dưới chân huyết y nhân từ mặt nước nhô lên một đầu huyết long khổng lồ há miệng như muốn nuốt chửng bóng người phía trên.
Huyết y nhân cũng không thèm nhìn huyết long, tay cầm đao chỉ lên trời, từ thân đao tràn ra máu tươi bao phủ thân đao kéo dài lên cao cả chục trượng, huyết y nhân cầm đao bổ xuống, một đao tuyệt luân chém huyết long thành hai nửa, hoá lại thành máu rơi xuống như một cơn mưa phủ rộng cả một vùng.
Huyết y nhân đột nhiên chuyển hướng quay trở lại bên người Lý Thiên, nhìn hắn hỏi:
"Ngươi tu luyện có phải vì trường sinh, ngươi muốn sức mạnh là để nghịch đảo sinh tử"
Lý Thiên nhìn cặp mắt trống rỗng kia nở nụ cười:
"Ta tu luyện chỉ để thoả mãn, ta muốn sức mạnh để bảo vệ mọi thứ thuộc về ta"
Huyết y nhân mắt bỗng loé lên một tia huyết sắc, hắn bỗng cất tiếng cười to:
"Ha ha, giống ta, ngươi thật giống ta, trước đây ta cũng như ngươi, nhưng rồi ta lại nhận ra cho dù ta có mạnh tới đâu, ta vẫn không thể bảo vệ được thứ ta yêu quý, ta vĩnh viễn cũng không thoát ra được, cửu thiên là một bàn cờ mà mọi sinh linh vĩnh viễn chỉ là một quân cờ".
Nói rồi huyết y nhân vung huyết đao đâm xuyên qua đầu Lý thiên. Lý thiên hoảng sợ muốn tránh nhưng cả người không thể động đậy chỉ có thể nhìn huyết đao kia đang tới gần.
Nhưng cảnh tượng đau đớn, máu văng tung toé lại không xuất hiện, đao kia vừa tiếp xúc với đầu hắn thì cả người huyết y nhân liền hoá thành một dòng máu đỏ tươi lơ lửng trước mặt Lý Thiên. Dưới ánh mắt kinh sợ của hắn, cưỡng ép tiến vào miệng Lý Thiên.
Lý Thiên cố khép miệng nhưng không có ích gì chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng máu kia tiến vào cơ thể, hắn có thể cảm giác nóng rát lan tràn toàn thân, Lý Thiên lập tức mất đi tri giác.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thôn Thiên Mãng cùng lão Mã Long đều mở to mắt nhìn, từ trong mắt chủ nhân bọn chúng đang phóng ra vô số tia máu tiến vào miệng Lý Thiên, Thôn Thiên Mãng không nhịn được cảm thán, mở miệng không biết vui hay buồn:
"Hắn lấy được ma huyết rồi"
"Quá tốt, có ma huyết cải biến cơ thể của hắn thành ma thể cộng thêm hắn thân mang Cửu Huyền Thần Thể, cả hai kết hợp quả là từ cổ chí kim hiếm thấy, ta còn đang lo hắn không luyện hoá được kim linh hoả, không ngờ hắn lại có thể lấy được ma huyết quả là chỉ mong bắt con tép không ngờ vớ được con tôm".
Thôn Thiên Mãng tuy gật đầu tán đồng nhưng sau đó lại lắc đầu, nhìn Lý thiên nói:
"Ngươi đừng có mà mừng vội, tuy hắn lấy được ma huyết nhưng có thể hấp thụ được hay không lại là chuyện khác, ta thấy chín phần mười tên này sẽ bị ma huyết làm bạo thể mà chết".
Lão Mã Long nghe thế cũng bất an ma thu lại nụ cười, lão quên mất tên này chỉ mới luyện thể sao so được với chủ nhân, lúc ngài lấy được ma huyết đã là Phá Thiên Cảnh, một tên còn chưa lên tới luyện tâm mà dám thu ma huyết, chẳng khác nào hành động tự sát.
Đúng như hai người dự đoán, ngay khi Lý Thiên hoàn toàn thu hết toàn bộ ma huyết, khuôn mặt hắn liền hiện vẻ đau đớn vô cùng, trên gương mặt tuấn tú vặn vẹo kịch liệt đến đáng sợ, ngũ quan thất khiếu không ngừng tràn ra máu tươi. Lão Mã Long thấy thế có chút gấp gáp:
"Chết tiệt, hắn sắp không chịu nổi rồi, tên này truyền thừa nào không thu lại lựa ma huyết, thật là, chết tiệt ta vốn nên cảnh báo hắn sớm mới phải"
"Hài, ngươi có nói cũng vậy thôi, truyền thừa là do chủ nhân quy định, người cho hắn ma huyết hẳn là phải phù hợp với hắn, đáng tiếc cảnh giới của hắn quá thấp."
Thôn Thiên Mãng cũng có chút thổn thức, thiên tài như vậy vẫn lạc ngay trước mặt hắn đúng là đáng tiếc, hắn thầm lắc đầu:
"Ngay từ đầu ta cũng không nghĩ hắn lại lấy được ma huyết, chỉ hi vọng có thể tạo ra kỳ tích".
Lý Thiên nhẹ chân bước theo hai người Thôn Thiên Mãng chậm rãi đến gần. Thôn Thiên Mãng bước chân rất nhẹ như sợ làm kinh động bóng hình nào đó ẩn sâu trong màn sương máu. Theo thời gian trôi qua, ba người cuối cùng cũng xuyên qua được làn sương, đập vào mắt hắn là một người mặc huyết bào đỏ như máu đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tựa như đang ngủ, lại tựa như còn thức tỉnh, uy thế của người như ma thần tái thế, lại như huyết ma từ vạn dặm huyết trì mà ra, đó là cảm giác bễ nghễ chúng sinh, làm người khác không tự giác sinh ra ý định phục tùng, Lý Thiên không nghĩ ra bất giác đầu gối hắn đã quỵ xuống đất, không cam lòng là kẻ phục tùng người khác, ý nghĩ kia vừa loé liền bị tâm của hắn lấn át, Lý Thiên cố dùng hết sức chuyển chân từ quỳ thành ngồi ra đất, hai mắt nhìn bóng hình kia loé lên vẻ sùng bái.
"Một người đã chết nhưng vẫn còn dư uy như thế"
Đến giờ phút này hắn mới để ý, bên cạnh huyết y nhân là một chiếc quan tài đá, huyết ý nhân kia ngồi đây như thủ hộ quan tài, lại như muốn vĩnh viễn bầu bạn cùng người trong đó, ai có thể hiểu được, Lý Thiên không hiểu nhưng cũng không ai giải thích, liếc nhìn sang kia Thôn Thiên Mãng mang theo Huyết Sát ma đao, hai người cùng quỳ lạy trước huyết y nhân, rồi quay sang nhìn Lý Thiên nói:
"Ngươi lại đây, có thể được người chọn hay không, hãy tuỳ vào tạo hoá của ngươi"
Lý Thiên có kinh sợ nhưng phần nhiều là hứng khởi, tay chống cả cơ thể bước đi, mỗi bước càng cảm nhận cảm giác kia như rõ hơn, lòng hắn đã không còn sợ hãi mà vui sướng kỳ lạ, miệng cười như ma, chân từng bước tới gần, áp lực quá mạnh đã nhuộm cả cơ thể hắn thành huyết nhân thật sự, nhưng tất cả chỉ làm nổi bật cặp mắt quyết tâm, miệng cười nổi bật cặp răng trắng như vui lại như buồn, tâm trạng không ai hiểu được. Thôn Thiên Mãng nhìn Lý Thiên mà bất ngờ, nó vốn định giúp một tay, nhưng xem ra bây giờ đã không cần:
"Nhân thế thật kỳ lạ, người nào cũng có, hiếm khi ta thấy một kẻ như hắn"
"Kẻ như hắn sao lại hiếm, kẻ có ngạo khí không khuất phục sẽ là thiên long ngạo thị cửu thiên, hay lại là một bộ xương làm thành bậc thang cho kẻ khác bước lên. Tuỳ vào vận số đi".
Hai người chỉ nói được một câu, Lý Thiên đã bước lại gần huyết y nhân nhưng cũng không quỳ hẳn xuống, hắn chỉ khuỵ một gối, tay ôm quyền mặt đối mặt với người đó. Đúng lúc này, huyết y nhân bỗng mở mắt, trong mắt là huyết hải lan tràn, mang theo vẻ ma mị ghê sợ, Lý Thiên từ trong đó như nhìn ra bản thân mình đang bị cuốn trôi bên trong huyết hải vô tận kia, chỉ giây sau hắn liền cảm giác xung quanh toàn là máu trong huyết hải kia, mùi máu tanh hôi tràn ngập khoang mũi, giật mình nhắm mắt, khi vừa mở ra lần nữa thì Lý Thiên đã xuất hiện trong huyết hải.
Huyết hải rộng lớn vô cùng, mắt không nhìn ra điểm cuối, chỉ có thể thấy xa xa có một ngọn núi cao lớn đâm xuyên cả huyết vụ trên bầu trời. Lý thiên thân mình bị dòng huyết hải xô đẩy, đánh đông dạt tây, nhưng hắn vẫn cố dùng tay gắng sức bơi về hướng ngọn núi.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu. Lý Thiên có thể cảm thấy đau đớn đang ăn mòn cơ thể hắn, đưa tay nhìn lên chỉ còn là xương trắng bóng loáng, không cần nghĩ cũng biết toàn bộ phần thân ngâm trong huyết hải bây giờ chỉ còn là bộ xương, hắn còn loáng thoáng nghe ra tiếng xương va chạm lách cách vào nhau.
Ngạc nhiên là mình vẫn sống, Lý Thiên mặc cho đau đớn khôn cùng như muốn hôn mê, vẫn cố bơi về hướng ngọn núi, ngày càng đến gần, Lý Thiên nhìn ra trên ngọn núi kia có một hàng chữ được người khác khắc vào, hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như viết rất vội vã lại như một kẻ sắp chết dùng chút hơi tàn mà viết lên, chữ viết chứa đầy sự mê hoặc mà chính người viết cũng không biết được, như muốn tìm một người giải đáp cho hắn:
"Ta sắp chết sao, ta phải chết sao, ta có hối hận không, ta cũng không rõ"
Lý Thiên cau mày nhìn hàng chữ, lòng ngổn ngang cảm xúc, hắn như hiểu được cảm xúc của đối phương, ai sắp chết mà không hồi tưởng về quá khứ, có thứ muốn làm, có điều chưa làm được, lại có vấn vương, lại có hi vọng, nhưng tất cả không phải đều là hoang mang sao, ai chẳng phải chết, hắn cũng đã từng chết.
Chữ trên ngọn núi bỗng loé ra ánh sáng đỏ yêu dị, rồi từng hàng chữ vặn vẹo kỳ lạ, các hàng chữ bay ra khỏi ngọn núi hợp lại thành một bóng người mặc huyết y, tay cầm một thanh đao nhuộm đầy máu tươi, người huyết y kia hư không lăng độ vung đao chém ra các đạo đao khí huyết sắc cắt vào ngọn núi, vẽ ra các hàng chữ, nhưng dường như rất vội, sau khi vung đao liền phun ra một ngụm tiên huyết, cả người lảo đảo trên không hoá trở lại thành các huyết tự bay thẳng tới bên người Lý Thiên
Lý Thiên bị tình cảnh bất ngờ làm cho hơi choáng, cả người bất động nhìn hàng chữ kia xoay vòng quanh hắn, hàng chữ lại biến hoá thành huyết y nhân, tay cầm huyết đao đang lao về một hướng, từ biển huyết hải bắn lên các cột nước cao hoá thành vô số các huyết nhân tay cầm đủ mọi loại vũ khí, huyết y nhân cũng không dừng chân, nơi nào người lao qua các huyết nhân đều lần lượt tan thành bọt nước hoà trở lại trong huyết hải bên dưới.
Vượt qua vạn huyết nhân bao vây, huyết y nhân đạp nhân xuống huyết hải cả người phóng lên cao, dưới chân huyết y nhân từ mặt nước nhô lên một đầu huyết long khổng lồ há miệng như muốn nuốt chửng bóng người phía trên.
Huyết y nhân cũng không thèm nhìn huyết long, tay cầm đao chỉ lên trời, từ thân đao tràn ra máu tươi bao phủ thân đao kéo dài lên cao cả chục trượng, huyết y nhân cầm đao bổ xuống, một đao tuyệt luân chém huyết long thành hai nửa, hoá lại thành máu rơi xuống như một cơn mưa phủ rộng cả một vùng.
Huyết y nhân đột nhiên chuyển hướng quay trở lại bên người Lý Thiên, nhìn hắn hỏi:
"Ngươi tu luyện có phải vì trường sinh, ngươi muốn sức mạnh là để nghịch đảo sinh tử"
Lý Thiên nhìn cặp mắt trống rỗng kia nở nụ cười:
"Ta tu luyện chỉ để thoả mãn, ta muốn sức mạnh để bảo vệ mọi thứ thuộc về ta"
Huyết y nhân mắt bỗng loé lên một tia huyết sắc, hắn bỗng cất tiếng cười to:
"Ha ha, giống ta, ngươi thật giống ta, trước đây ta cũng như ngươi, nhưng rồi ta lại nhận ra cho dù ta có mạnh tới đâu, ta vẫn không thể bảo vệ được thứ ta yêu quý, ta vĩnh viễn cũng không thoát ra được, cửu thiên là một bàn cờ mà mọi sinh linh vĩnh viễn chỉ là một quân cờ".
Nói rồi huyết y nhân vung huyết đao đâm xuyên qua đầu Lý thiên. Lý thiên hoảng sợ muốn tránh nhưng cả người không thể động đậy chỉ có thể nhìn huyết đao kia đang tới gần.
Nhưng cảnh tượng đau đớn, máu văng tung toé lại không xuất hiện, đao kia vừa tiếp xúc với đầu hắn thì cả người huyết y nhân liền hoá thành một dòng máu đỏ tươi lơ lửng trước mặt Lý Thiên. Dưới ánh mắt kinh sợ của hắn, cưỡng ép tiến vào miệng Lý Thiên.
Lý Thiên cố khép miệng nhưng không có ích gì chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng máu kia tiến vào cơ thể, hắn có thể cảm giác nóng rát lan tràn toàn thân, Lý Thiên lập tức mất đi tri giác.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thôn Thiên Mãng cùng lão Mã Long đều mở to mắt nhìn, từ trong mắt chủ nhân bọn chúng đang phóng ra vô số tia máu tiến vào miệng Lý Thiên, Thôn Thiên Mãng không nhịn được cảm thán, mở miệng không biết vui hay buồn:
"Hắn lấy được ma huyết rồi"
"Quá tốt, có ma huyết cải biến cơ thể của hắn thành ma thể cộng thêm hắn thân mang Cửu Huyền Thần Thể, cả hai kết hợp quả là từ cổ chí kim hiếm thấy, ta còn đang lo hắn không luyện hoá được kim linh hoả, không ngờ hắn lại có thể lấy được ma huyết quả là chỉ mong bắt con tép không ngờ vớ được con tôm".
Thôn Thiên Mãng tuy gật đầu tán đồng nhưng sau đó lại lắc đầu, nhìn Lý thiên nói:
"Ngươi đừng có mà mừng vội, tuy hắn lấy được ma huyết nhưng có thể hấp thụ được hay không lại là chuyện khác, ta thấy chín phần mười tên này sẽ bị ma huyết làm bạo thể mà chết".
Lão Mã Long nghe thế cũng bất an ma thu lại nụ cười, lão quên mất tên này chỉ mới luyện thể sao so được với chủ nhân, lúc ngài lấy được ma huyết đã là Phá Thiên Cảnh, một tên còn chưa lên tới luyện tâm mà dám thu ma huyết, chẳng khác nào hành động tự sát.
Đúng như hai người dự đoán, ngay khi Lý Thiên hoàn toàn thu hết toàn bộ ma huyết, khuôn mặt hắn liền hiện vẻ đau đớn vô cùng, trên gương mặt tuấn tú vặn vẹo kịch liệt đến đáng sợ, ngũ quan thất khiếu không ngừng tràn ra máu tươi. Lão Mã Long thấy thế có chút gấp gáp:
"Chết tiệt, hắn sắp không chịu nổi rồi, tên này truyền thừa nào không thu lại lựa ma huyết, thật là, chết tiệt ta vốn nên cảnh báo hắn sớm mới phải"
"Hài, ngươi có nói cũng vậy thôi, truyền thừa là do chủ nhân quy định, người cho hắn ma huyết hẳn là phải phù hợp với hắn, đáng tiếc cảnh giới của hắn quá thấp."
Thôn Thiên Mãng cũng có chút thổn thức, thiên tài như vậy vẫn lạc ngay trước mặt hắn đúng là đáng tiếc, hắn thầm lắc đầu:
"Ngay từ đầu ta cũng không nghĩ hắn lại lấy được ma huyết, chỉ hi vọng có thể tạo ra kỳ tích".
Tác giả :
haithan115vn