Cửu Biện Liên
Quyển 7 - Chương 12: Tương kế tựu kế
Tuy vậy, sau khi chủy thủ lại đâm hụt, không hề đâm vào thân thể của Vu Dương, tôi chỉ kịp nhìn thấy một mảng phấn vụn rơi xuống đỉnh đầu mình.
Tần Long lại thừa dịp này, nghiêng người qua một bên, xông về phía Vu Dương.
Tôi không cách nào biết được ở đằng sau của tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng thở dốc ồ ồ, và tiếng lúc quần áo ma sát vào nhau.
(sao tôi lại thấy khúc này … thế nào =))))) tha thứ cho đầu óc tôi =))) )
Ngay sau đó, tôi nghe thấy Tần Long kêu “A" một tiếng, đến đây, trong phòng không còn tiếng động gì nữa.
Thân thể tôi cứng ngắc nằm đó chừng vài phút, dần dần tôi lại mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thảo dược thoang thoảng kia, lúc này tôi mới nhận ra, chút phấn vụn ban nãy, hẳn là thuốc giải “độc môn" của Lưu Hà.
Xem ra, cô ta lại cứu tôi lần nữa.
Một lúc sau, thân thể tôi rốt cuộc đã có thể cử động, tôi vội vàng quay đầu nhìn quanh phòng, chỉ nhìn thấy Tần Long hai mắt nhắm nghiền, ngã trên đất không hề nhúc nhích, Vu Dương cũng không biết đã đi đâu mất.
Tôi đứng lên, nhìn xung quanh lần nữa, không phát hiện có điều gì kì lạ mới dám đi ra ngoài.
Tôi chạy nhanh về nhà, vừa bước vào sân đã nghe giọng nói của Huyền Kỳ: “Cái gì? Chưa về? Chị ấy đã đi từ một tiếng trước, sao lại chưa về được?"
Sau đó, tôi thấy cậu chạy ra ngoài, dù cũng không cầm theo.
“Chị về rồi." Tôi nói.
“Chị đi đâu vậy? Có sao không?" Cậu hơi sửng sốt, vội vàng kéo tôi vào nhà.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ mình không sao: “Vu Dương chưa về à?"
“Chưa. Sao vậy?" Thẩm Thiên Huy đưa cho tôi một chiếc khăn lông khô.
“Tần Long không phải là người." Tôi nhận lấy, vừa lau tóc vừa nói “Cậu ta cũng chỉ vì hoa sen và Di Thiên châu mà thôi, hơn nữa, lần này cậu ta không chỉ đến đây một mình."
“Không phải một mình cậu ta ư?" Thẩm Thiên Huy khó hiểu “Người còn lại chẳng lẽ là Tần Lan? Không thể nào, trông bà ấy không giống yêu quái."
“Không có gì là không thể." Huyền Kỳ nói “Trước đây không phải Vu Dương cũng bảo thoạt nhìn Tần Long là con người à?"
Thẩm Thiên Huy cũng không quá tin tưởng, hỏi lại tôi: “Sao cô khẳng định Tần Long không phải người?"
Tôi bị hỏi vậy thì sửng sốt. Đúng vậy, yêu quái, linh hồn đều sợ chủy thủ của tôi, thế nhưng cậu ta lại có thể lấy chủy thủ đi, hơn nữa, chính cậu ta cũng bảo chủy thủ của tôi vô dụng với cậu ta, tôi không thể chỉ dựa vào việc cậu ta muốn hoa sen và Di Thiên châu để khẳng định cậu ta không phải con người.
“Hơn nữa, vì sao lại bảo không chi có một mình cậu ta?" Thẩm Thiên Huy lại hỏi.
“Vừa rồi ở nhà cậu ta, tôi đã trúng Khôi Lỗi hương." Điều này tôi có thể khẳng định “Hai người còn nhớ Lưu Hà có nói, hồn phách của người dùng hương sẽ nhập vào thân thể của người bị khống chế?"
Thấy họ đều gật đầu, tôi mới tiếp tục nói: “Sau khi tôi trúng Khôi Lỗi hương, cậu ta vẫn cử động bình thường, hồn phách cậu ta không thể nào tách khỏi thân thể được, như vậy người dùng hương chính là người khác. Tôi cảm thấy, rất có thể là bóng đen đã xuất hiện trong sân lần trước."
“Vậy rốt cuộc nó là thứ gì?" Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái “Chẳng lẽ là con khỉ thật à?"
Khi chúng tôi đang nói chuyện, Vu Dương đột nhiên xuất hiện trong phòng.
“Sao anh không đi cửa chính mà vào?" Huyền Kỳ sợ hết hồn oán trách: “May mà bây giờ là ban ngày, nếu là nửa đêm chắc bị anh hù chết mất."
Vu Dương không đáp lại lời cậu: “Lần này quả thật không chỉ có một tên, đáng tiếc thật, còn chưa bắt được."
Mọi người nghe anh nói thế thì không lên tiếng, đợi anh nói tiếp.
“Kể từ khi xác nhận đó đúng thật là Khôi Lỗi hương, tôi đã biết không chỉ có một tên." Vu Dương nói “Ở ngoài sáng, là Tần Long, còn ở trong tối, chính là bóng đen kia."
“Không phải anh nói Tần Long trông không giống yêu quái à?" Huyền Kỳ cắn môi.
“Là không giống lắm." Vu Dương gật đầu “Nhưng hôm đó, sau khi người đàn ông bị trúng Khôi Lỗi hương kia đến đây, trên người Thanh Loan có vương lại một mùi hương giống như mùi nước biển, mà trên người Tần Long lại rất đậm mùi hương này. Tôi cảm thấy, kẻ hôm đó nhập vào người đàn ông kia, chính là hồn phách của Tần Long."
Tôi nghĩ, có lẽ là lúc người đàn ông kia bịt miệng tôi đã để lại mùi này.
“Vậy anh biết hai kẻ đó là thứ gì không?" Tôi vội nói cho anh biết chuyện trước đó “Tần Long không sợ chủy thủ của tôi, cậu ta nói, chủy thủ của tôi vô dụng với cậu ta."
Vu Dương gật đầu: “Ừ, tôi có thấy. Tôi không biết tên đó là thứ gì, lại không có yêu khí."
Dừng một chút, anh lại nói: “Tôi cũng không biết bóng đen kia là thứ gì, ban nãy, chính nó đã khống chế thân thể cô. Sau khi rắc thuốc giải lên người cô, tôi lập tức đuổi theo, nhưng lại bị Tần Long kéo lại, sau khi giải quyết tên đó rồi chạy theo thì đã chậm, bóng đen kia đã chạy mất."
Tôi muốn hỏi anh làm sao biết tôi ở đâu, vừa định nói thì Huyền Kỳ đã hỏi.
“Lưu Hà nói cho tôi biết, nếu quả thật đó là Khôi Lỗi hương của cô ấy, thì sẽ dùng được khoảng ba lần." Vu Dương nhìn nhìn tôi “Với người đàn ông kia, là một lần, trong trường học là hai lần. Mà đêm hôm qua, Tần Long vẫn luôn canh bên ngoài nhà Lưu Hà, sáng hôm nay, tôi lại thấy hắn ta theo sau Thanh Loan, tôi cảm thấy, lần dùng cuối cùng này, nhất định là hôm nay."
Tần Long theo sau tôi? Vậy mà tôi lại hoàn toàn không biết, như vậy, lẽ nào, Vu Dương cũng luôn đi theo sau tôi?
Tôi không khỏi nhìn về phía anh, thế nhưng anh lại không xoay đầu nhìn sang, chỉ nói: “Dù là trên đường đến rạp chiếu phim hay đi bất cứ đâu, phía sau hắn ta lúc nào cũng có một thứ gì đó bám theo. Hắn ta đến nhà vệ sinh một lần, vừa vào đã đi ra ngay, có lẽ là vào đó thương lượng gì đó với thứ kia. Tôi không nghe được bọn chúng nói điều gì, nhưng nhìn cách hắn ta đối với Thanh Loan, tôi biết đó chẳng phải chuyện tốt lành gì."
Huyền Kỳ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu: “Thế nhưng, vì sao hắn ta lại muốn Thanh Loan làm bạn gái hắn? Có lợi ích gì à? Lẽ nào định thừa lúc hai bên thân mật với nhau rồi móc mắt chị ấy à, đùa chắc?"
Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Tôi nghĩ, hắn ta làm vậy, chắc chỉ là nhằm vào Vu Dương thôi."
Huyền Kỳ vẫn không hiểu: “Tại sao? Chẳng lẽ định dùng sức mạnh tình yêu mê hoặc Thanh Loan, rồi để chị ấy đối phó với Vu Dương? Hay là…."
Tôi không nhịn được đập một phát sau ót cậu, ngăn chặn mấy câu nói vớ vẩn của cậu.
“Chắc là không khoa trương đến mức đó." Thẩm Thiên Huy cố gắng nhịn cười: “Chỉ là, bây giờ tất cả mọi người đều biết Vu Dương liều tính mạng để bảo vệ Thanh Loan, đại đa số chắc chắn sẽ cho rằng hai người họ là một đôi, nếu vậy, chỉ cần để họ tách ra, chẳng phải đối phó với Thanh Loan sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay ư?"
“Ồ, kế ly gián." Huyền Kỳ lúc này mới hiểu ra.
“Cho nên, Vu Dương à, anh tương kế tựu kế đúng không?" Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ “tôi đây cái gì cũng biết."
Vu Dương khẽ mỉm cười: “Sau khi đi xem phim trở về, hắn ta đã ước định ba ngày với Thanh Loan, mà trong ba ngày này, lúc nào tôi cũng cảm thấy sau lưng có kẻ đang nhìn mình chằm chằm, hắn ta đang tìm thời cơ, khiến tôi tình cờ nhìn thấy hắn và Thanh Loan ở cạnh nhau."
“Cho nên anh mới đến trường?" Thẩm Thiên Huy hỏi.
Vu Dương gật đầu nói: “Tôi sợ hắn ta không tìm được cơ hội, lại xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, tránh cho đêm dài lắm mộng, đúng lúc Lưu Hà lại đang ở trường."
“Như vậy, thoạt nhìn là Thanh Loan phản bội anh, mà anh vì đau lòng nên đành cam chịu, ở bên cạnh Lưu Hà." Huyền Kỳ quả thật là đã ngộ độc phim tình cảm quá nặng rồi.
Thẩm Thiên Huy nghe mấy lời này, không nhịn được nữa, cười ha ha: “Vu Dương, anh cũng tình sâu nghĩa nặng quá đi…."
Huyền Kỳ lại nghĩ đến điều gì: “Như vậy, cô giáo Hồ cũng biết là anh cố ý?"
Vu Dương “ừ" một tiéng: “Tôi có nói cho cô ấy biết, nếu không, thuốc giải ở đâu ra?"
“Vậy, mấy hôm nay anh ở đâu? Quả thật luôn ở nhà Lưu Hà à?" Giờ tôi đã biết rõ đây chỉ là một mưu kế, nhưng tôi vẫn luôn băn khoăn về chuyện mấy ngày nay anh đi đâu, đành hỏi thẳng.
Vu Dương chần chừ một lúc, gật đầu.
“Muốn giả vờ thì phải giả vờ cho giống chứ." Thẩm Thiên Huy cười, không quên giải thích giúp Vu Dương.
Nếu đã nói đến thế, tôi cũng không nói thêm được gì nữa.
Lúc này Thẩm Thiên Huy dần ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Hai kẻ đó do Lang Vương sắp xếp à? Lang Vương đã biết chuyện của anh với Lưu Hà? Lưu Hà có gặp nguy hiểm gì không?"
Vu Dương nhíu mày: “Chắc không đâu. Vừa rồi khi tôi hỏi Tần Long, hắn ta cũng không biết Lang Vương, vả lại, mấy ngày nay, hắn đều nhằm vào tôi, không hề dính dáng gì đến Lưu Hà. Chỉ là, cô ấy cũng không yên tâm lắm, bảo rằng lần sau khi Lang Vương đến, sẽ tìm cách thăm dò thử, tôi nghĩ, như vậy cũng tốt."
Anh im lặng một lúc lại nói: “Sau khi tôi đuổi theo, mặc dù không bắt được thứ kia nhưng mùi trên người nó, hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu rồi."
Anh vừa nói xong, tôi bỗng nhớ đến một chuyện:"Tham Lang hình như cũng có nhắc đến, trên người thứ kia có mùi hôi thối rất nặng."
“Hửm?" Vu Dương nhướn mày “Có thể gọi anh ta ra một chút không?"
Tôi gật gật đầu, vội lấy chủy thủ ra, gọi một tiếng Tham Lang, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
“Lỗ tai tên này hình như không tốt lắm? Để em gọi cho." Huyền Kỳ không đợi được nữa, lớn tiếng kêu “Tham Lang, mau ra đây!"
Vài giây sau, Tham Lang liền xuất hiện trong phòng, dáng vẻ ngái ngủ, vẻ mặt có vẻ không kiên nhẫn.
Anh ta ngáp một cái, duỗi thẳng lưng: “Cái gì? Lại chuyện gì nữa? Có để tôi ngủ yên không hả!"
“Đêm hôm đó anh đã ngửi được mùi hôi thối gì?" Huyền Kỳ không đầu không đuôi hỏi.
“Đêm nào? Ngửi thấy cái gì cơ?" Tham Lang hiển nhiên là không hiểu.
“Chính là đêm tên tội phạm giết người kia đến nhà tôi đó." Tôi giải thích.
Tham Lang nghĩ một lúc lâu: “Tội phạm giết người?"
“Trong sân có một bóng đen chạy rất nhanh, anh còn nói nó rất thối nữa." Tôi tiếp tục gợi ý.
Nói đến mùi thối, Tham Lang hiểu được ngay: “À à, thứ kia à, đúng đó, rất thối, rất khó ngửi, khiến tôi muốn ói luôn."
“Là mùi thối thế nào?" Vu Dương hỏi.
Tham Lang bị hỏi lại mơ hồ, chỉ thấy anh ta nghiêng đầu, miệng lầm bầm cái gì đó.
“Thối giống thứ gì?" Huyền Kỳ dẫn dắt.
Tham Lang lại nghĩ cả buổi trời, bỗng nhiên, hai mắt lại tỏa sáng: “Đúng rồi, giống như mùi thịt thối rữa!"
“Thịt thối rữa?" Vu Dương muốn xác nhận.
Tham Lang gật mạnh đầu: “Ừ, là mùi thịt thối rữa, đúng, là hủ thi*, là hủ thi đó!"
(*hủ thi: xác chết bị thối rữa)
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Tần Long lại thừa dịp này, nghiêng người qua một bên, xông về phía Vu Dương.
Tôi không cách nào biết được ở đằng sau của tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng thở dốc ồ ồ, và tiếng lúc quần áo ma sát vào nhau.
(sao tôi lại thấy khúc này … thế nào =))))) tha thứ cho đầu óc tôi =))) )
Ngay sau đó, tôi nghe thấy Tần Long kêu “A" một tiếng, đến đây, trong phòng không còn tiếng động gì nữa.
Thân thể tôi cứng ngắc nằm đó chừng vài phút, dần dần tôi lại mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thảo dược thoang thoảng kia, lúc này tôi mới nhận ra, chút phấn vụn ban nãy, hẳn là thuốc giải “độc môn" của Lưu Hà.
Xem ra, cô ta lại cứu tôi lần nữa.
Một lúc sau, thân thể tôi rốt cuộc đã có thể cử động, tôi vội vàng quay đầu nhìn quanh phòng, chỉ nhìn thấy Tần Long hai mắt nhắm nghiền, ngã trên đất không hề nhúc nhích, Vu Dương cũng không biết đã đi đâu mất.
Tôi đứng lên, nhìn xung quanh lần nữa, không phát hiện có điều gì kì lạ mới dám đi ra ngoài.
Tôi chạy nhanh về nhà, vừa bước vào sân đã nghe giọng nói của Huyền Kỳ: “Cái gì? Chưa về? Chị ấy đã đi từ một tiếng trước, sao lại chưa về được?"
Sau đó, tôi thấy cậu chạy ra ngoài, dù cũng không cầm theo.
“Chị về rồi." Tôi nói.
“Chị đi đâu vậy? Có sao không?" Cậu hơi sửng sốt, vội vàng kéo tôi vào nhà.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ mình không sao: “Vu Dương chưa về à?"
“Chưa. Sao vậy?" Thẩm Thiên Huy đưa cho tôi một chiếc khăn lông khô.
“Tần Long không phải là người." Tôi nhận lấy, vừa lau tóc vừa nói “Cậu ta cũng chỉ vì hoa sen và Di Thiên châu mà thôi, hơn nữa, lần này cậu ta không chỉ đến đây một mình."
“Không phải một mình cậu ta ư?" Thẩm Thiên Huy khó hiểu “Người còn lại chẳng lẽ là Tần Lan? Không thể nào, trông bà ấy không giống yêu quái."
“Không có gì là không thể." Huyền Kỳ nói “Trước đây không phải Vu Dương cũng bảo thoạt nhìn Tần Long là con người à?"
Thẩm Thiên Huy cũng không quá tin tưởng, hỏi lại tôi: “Sao cô khẳng định Tần Long không phải người?"
Tôi bị hỏi vậy thì sửng sốt. Đúng vậy, yêu quái, linh hồn đều sợ chủy thủ của tôi, thế nhưng cậu ta lại có thể lấy chủy thủ đi, hơn nữa, chính cậu ta cũng bảo chủy thủ của tôi vô dụng với cậu ta, tôi không thể chỉ dựa vào việc cậu ta muốn hoa sen và Di Thiên châu để khẳng định cậu ta không phải con người.
“Hơn nữa, vì sao lại bảo không chi có một mình cậu ta?" Thẩm Thiên Huy lại hỏi.
“Vừa rồi ở nhà cậu ta, tôi đã trúng Khôi Lỗi hương." Điều này tôi có thể khẳng định “Hai người còn nhớ Lưu Hà có nói, hồn phách của người dùng hương sẽ nhập vào thân thể của người bị khống chế?"
Thấy họ đều gật đầu, tôi mới tiếp tục nói: “Sau khi tôi trúng Khôi Lỗi hương, cậu ta vẫn cử động bình thường, hồn phách cậu ta không thể nào tách khỏi thân thể được, như vậy người dùng hương chính là người khác. Tôi cảm thấy, rất có thể là bóng đen đã xuất hiện trong sân lần trước."
“Vậy rốt cuộc nó là thứ gì?" Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái “Chẳng lẽ là con khỉ thật à?"
Khi chúng tôi đang nói chuyện, Vu Dương đột nhiên xuất hiện trong phòng.
“Sao anh không đi cửa chính mà vào?" Huyền Kỳ sợ hết hồn oán trách: “May mà bây giờ là ban ngày, nếu là nửa đêm chắc bị anh hù chết mất."
Vu Dương không đáp lại lời cậu: “Lần này quả thật không chỉ có một tên, đáng tiếc thật, còn chưa bắt được."
Mọi người nghe anh nói thế thì không lên tiếng, đợi anh nói tiếp.
“Kể từ khi xác nhận đó đúng thật là Khôi Lỗi hương, tôi đã biết không chỉ có một tên." Vu Dương nói “Ở ngoài sáng, là Tần Long, còn ở trong tối, chính là bóng đen kia."
“Không phải anh nói Tần Long trông không giống yêu quái à?" Huyền Kỳ cắn môi.
“Là không giống lắm." Vu Dương gật đầu “Nhưng hôm đó, sau khi người đàn ông bị trúng Khôi Lỗi hương kia đến đây, trên người Thanh Loan có vương lại một mùi hương giống như mùi nước biển, mà trên người Tần Long lại rất đậm mùi hương này. Tôi cảm thấy, kẻ hôm đó nhập vào người đàn ông kia, chính là hồn phách của Tần Long."
Tôi nghĩ, có lẽ là lúc người đàn ông kia bịt miệng tôi đã để lại mùi này.
“Vậy anh biết hai kẻ đó là thứ gì không?" Tôi vội nói cho anh biết chuyện trước đó “Tần Long không sợ chủy thủ của tôi, cậu ta nói, chủy thủ của tôi vô dụng với cậu ta."
Vu Dương gật đầu: “Ừ, tôi có thấy. Tôi không biết tên đó là thứ gì, lại không có yêu khí."
Dừng một chút, anh lại nói: “Tôi cũng không biết bóng đen kia là thứ gì, ban nãy, chính nó đã khống chế thân thể cô. Sau khi rắc thuốc giải lên người cô, tôi lập tức đuổi theo, nhưng lại bị Tần Long kéo lại, sau khi giải quyết tên đó rồi chạy theo thì đã chậm, bóng đen kia đã chạy mất."
Tôi muốn hỏi anh làm sao biết tôi ở đâu, vừa định nói thì Huyền Kỳ đã hỏi.
“Lưu Hà nói cho tôi biết, nếu quả thật đó là Khôi Lỗi hương của cô ấy, thì sẽ dùng được khoảng ba lần." Vu Dương nhìn nhìn tôi “Với người đàn ông kia, là một lần, trong trường học là hai lần. Mà đêm hôm qua, Tần Long vẫn luôn canh bên ngoài nhà Lưu Hà, sáng hôm nay, tôi lại thấy hắn ta theo sau Thanh Loan, tôi cảm thấy, lần dùng cuối cùng này, nhất định là hôm nay."
Tần Long theo sau tôi? Vậy mà tôi lại hoàn toàn không biết, như vậy, lẽ nào, Vu Dương cũng luôn đi theo sau tôi?
Tôi không khỏi nhìn về phía anh, thế nhưng anh lại không xoay đầu nhìn sang, chỉ nói: “Dù là trên đường đến rạp chiếu phim hay đi bất cứ đâu, phía sau hắn ta lúc nào cũng có một thứ gì đó bám theo. Hắn ta đến nhà vệ sinh một lần, vừa vào đã đi ra ngay, có lẽ là vào đó thương lượng gì đó với thứ kia. Tôi không nghe được bọn chúng nói điều gì, nhưng nhìn cách hắn ta đối với Thanh Loan, tôi biết đó chẳng phải chuyện tốt lành gì."
Huyền Kỳ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu: “Thế nhưng, vì sao hắn ta lại muốn Thanh Loan làm bạn gái hắn? Có lợi ích gì à? Lẽ nào định thừa lúc hai bên thân mật với nhau rồi móc mắt chị ấy à, đùa chắc?"
Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Tôi nghĩ, hắn ta làm vậy, chắc chỉ là nhằm vào Vu Dương thôi."
Huyền Kỳ vẫn không hiểu: “Tại sao? Chẳng lẽ định dùng sức mạnh tình yêu mê hoặc Thanh Loan, rồi để chị ấy đối phó với Vu Dương? Hay là…."
Tôi không nhịn được đập một phát sau ót cậu, ngăn chặn mấy câu nói vớ vẩn của cậu.
“Chắc là không khoa trương đến mức đó." Thẩm Thiên Huy cố gắng nhịn cười: “Chỉ là, bây giờ tất cả mọi người đều biết Vu Dương liều tính mạng để bảo vệ Thanh Loan, đại đa số chắc chắn sẽ cho rằng hai người họ là một đôi, nếu vậy, chỉ cần để họ tách ra, chẳng phải đối phó với Thanh Loan sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay ư?"
“Ồ, kế ly gián." Huyền Kỳ lúc này mới hiểu ra.
“Cho nên, Vu Dương à, anh tương kế tựu kế đúng không?" Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ “tôi đây cái gì cũng biết."
Vu Dương khẽ mỉm cười: “Sau khi đi xem phim trở về, hắn ta đã ước định ba ngày với Thanh Loan, mà trong ba ngày này, lúc nào tôi cũng cảm thấy sau lưng có kẻ đang nhìn mình chằm chằm, hắn ta đang tìm thời cơ, khiến tôi tình cờ nhìn thấy hắn và Thanh Loan ở cạnh nhau."
“Cho nên anh mới đến trường?" Thẩm Thiên Huy hỏi.
Vu Dương gật đầu nói: “Tôi sợ hắn ta không tìm được cơ hội, lại xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, tránh cho đêm dài lắm mộng, đúng lúc Lưu Hà lại đang ở trường."
“Như vậy, thoạt nhìn là Thanh Loan phản bội anh, mà anh vì đau lòng nên đành cam chịu, ở bên cạnh Lưu Hà." Huyền Kỳ quả thật là đã ngộ độc phim tình cảm quá nặng rồi.
Thẩm Thiên Huy nghe mấy lời này, không nhịn được nữa, cười ha ha: “Vu Dương, anh cũng tình sâu nghĩa nặng quá đi…."
Huyền Kỳ lại nghĩ đến điều gì: “Như vậy, cô giáo Hồ cũng biết là anh cố ý?"
Vu Dương “ừ" một tiéng: “Tôi có nói cho cô ấy biết, nếu không, thuốc giải ở đâu ra?"
“Vậy, mấy hôm nay anh ở đâu? Quả thật luôn ở nhà Lưu Hà à?" Giờ tôi đã biết rõ đây chỉ là một mưu kế, nhưng tôi vẫn luôn băn khoăn về chuyện mấy ngày nay anh đi đâu, đành hỏi thẳng.
Vu Dương chần chừ một lúc, gật đầu.
“Muốn giả vờ thì phải giả vờ cho giống chứ." Thẩm Thiên Huy cười, không quên giải thích giúp Vu Dương.
Nếu đã nói đến thế, tôi cũng không nói thêm được gì nữa.
Lúc này Thẩm Thiên Huy dần ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Hai kẻ đó do Lang Vương sắp xếp à? Lang Vương đã biết chuyện của anh với Lưu Hà? Lưu Hà có gặp nguy hiểm gì không?"
Vu Dương nhíu mày: “Chắc không đâu. Vừa rồi khi tôi hỏi Tần Long, hắn ta cũng không biết Lang Vương, vả lại, mấy ngày nay, hắn đều nhằm vào tôi, không hề dính dáng gì đến Lưu Hà. Chỉ là, cô ấy cũng không yên tâm lắm, bảo rằng lần sau khi Lang Vương đến, sẽ tìm cách thăm dò thử, tôi nghĩ, như vậy cũng tốt."
Anh im lặng một lúc lại nói: “Sau khi tôi đuổi theo, mặc dù không bắt được thứ kia nhưng mùi trên người nó, hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu rồi."
Anh vừa nói xong, tôi bỗng nhớ đến một chuyện:"Tham Lang hình như cũng có nhắc đến, trên người thứ kia có mùi hôi thối rất nặng."
“Hửm?" Vu Dương nhướn mày “Có thể gọi anh ta ra một chút không?"
Tôi gật gật đầu, vội lấy chủy thủ ra, gọi một tiếng Tham Lang, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
“Lỗ tai tên này hình như không tốt lắm? Để em gọi cho." Huyền Kỳ không đợi được nữa, lớn tiếng kêu “Tham Lang, mau ra đây!"
Vài giây sau, Tham Lang liền xuất hiện trong phòng, dáng vẻ ngái ngủ, vẻ mặt có vẻ không kiên nhẫn.
Anh ta ngáp một cái, duỗi thẳng lưng: “Cái gì? Lại chuyện gì nữa? Có để tôi ngủ yên không hả!"
“Đêm hôm đó anh đã ngửi được mùi hôi thối gì?" Huyền Kỳ không đầu không đuôi hỏi.
“Đêm nào? Ngửi thấy cái gì cơ?" Tham Lang hiển nhiên là không hiểu.
“Chính là đêm tên tội phạm giết người kia đến nhà tôi đó." Tôi giải thích.
Tham Lang nghĩ một lúc lâu: “Tội phạm giết người?"
“Trong sân có một bóng đen chạy rất nhanh, anh còn nói nó rất thối nữa." Tôi tiếp tục gợi ý.
Nói đến mùi thối, Tham Lang hiểu được ngay: “À à, thứ kia à, đúng đó, rất thối, rất khó ngửi, khiến tôi muốn ói luôn."
“Là mùi thối thế nào?" Vu Dương hỏi.
Tham Lang bị hỏi lại mơ hồ, chỉ thấy anh ta nghiêng đầu, miệng lầm bầm cái gì đó.
“Thối giống thứ gì?" Huyền Kỳ dẫn dắt.
Tham Lang lại nghĩ cả buổi trời, bỗng nhiên, hai mắt lại tỏa sáng: “Đúng rồi, giống như mùi thịt thối rữa!"
“Thịt thối rữa?" Vu Dương muốn xác nhận.
Tham Lang gật mạnh đầu: “Ừ, là mùi thịt thối rữa, đúng, là hủ thi*, là hủ thi đó!"
(*hủ thi: xác chết bị thối rữa)
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Tác giả :
Cữu Vĩ Huyền Miêu