Cửu Biện Liên
Quyển 14 - Chương 16: Phân thân
“Sao nó vẫn chưa ra tay?" Huyền Kỳ kề sát vào tai tôi hỏi.
“Nó đang suy xét và quan sát." Thẩm Thiên Huy hiểu rất rõ.
“Hả? Có gì mà suy nghĩ chứ?" Huyền Kỳ không rõ “Không phải là nó nên lập tức đến giúp, cùng hợp sức với Mão Tinh ở trên kia sao?"
Thẩm Thiên Huy không đáp, có lẽ anh cũng chưa rõ rốt cuộc là vì sao.
Phân thân kia cứ đứng đó, lẳng lặng nhìn cuộc chiến, Mão Tinh cũng không vội, đánh ngang sức với Vu Dương, trong một lúc hai bên không phân thắng bại.
Lúc đầu, chúng tôi đều rất căng thẳng, tầm mắt cứ nhìn chằm chằm phân thân kia, sợ nó bỗng nhiên làm chuyện gì đó, nhưng suốt năm phút rồi mà nó vẫn không hề nhúc nhích, chúng tôi cũng dần yên lòng.
Huyền Kỳ nhìn hai người trên trời đang đánh nhau đến khó có thể tách rời, cảm thấy tạm thời sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, lập tức nhớ lại chuyện ban nãy: “Nào, bây giờ làm chuyện chính đi, chúng ta lại cố đánh thức Tham Lang đi."
Trong trận trừ tà Tích Trần, mặc dù Lưu Hà bị gân Bàn Long trói chặt tay chân, nhưng hơi thở vẫn bình thản, ngủ vô cùng yên bình, Tham Lang lại giống như sắp chết đến nơi, hơi thở rất yếu, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Huyền Kỳ cảm thấy mình đã khá lên nhiều, tằng hắng mấy tiếng, hít thật sau, cố sức hét lớn: “Tham Lang, mau tỉnh lại đi!"
Như đã dự đoán từ trước, Tham Lang không hề phản ứng lại.
Huyền Kỳ đợi hai giây, lại muốn kêu thêm tiếng nữa, thì phân thân kia dường như mới ý thức được sự tồn tại của chúng tôi, từ từ đi sang đây.
Lần này, chúng tôi không dám lên tiếng nữa, Huyền Kỳ thậm chí còn đờ cả người, không dám động đậy.
Phân thân đánh giá ba chúng tôi từ đầu đến chân, đi đến gần, tỉ mỉ xem xét kết giới, cuối cùng ánh mắt nó dừng lại trên người tôi, khẽ cười.
“Thanh Loan?" Giọng nói của nó trong trẻo, dáng vẻ kia cứ như là một người bạn cũ đã lâu không gặp, nhưng vì đối phương đã thay đổi nên không dám khẳng định.
Tôi không đáp, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, nhưng ngay sau đó, tôi đã được Thẩm Thiên Huy kéo ra sau lưng.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm các người bị thương." Thái độ của phân thân kia rất tốt, giọng nói rất dịu dàng.
“Mày muốn sao?" Thẩm Thiên Huy vô cùng đề phòng rút một tờ giấy vàng ra.
“Trò chuyện chút thôi." Phân thân không hề hoang mang đáp.
Tôi ló đầu ra nhìn, thì thấy hai tay nó khẽ cong lên, mười ngón tay tách ra, mặt trong bàn tay bám lên kết giới, sau đó, mặt đất dưới chân chúng tôi khẽ chấn động.
“MUốn phá kết giới à? Không dễ vậy đâu." Thẩm Thiên Huy lập tức hiểu ý đồ của nó.
Không ngờ, phân thân lại sảng khoái gật đầu: “Muốn biết có dễ dàng hay không thì lát nữa mới biết."
Sau đó, đầu ngón tay nó bắt đầu tràn ra khói trắng lập lờ. Khói trắng càng lúc càng nhiều, nơi tiếp xúc giữa ngón tay và kết giới vang lên mấy tiếng “xèo xèo", trong không khí tràn ngập một mùi hương kì quái, hơi chua, hơi nhạt, khiến người ta rất không thoải mái.
“Có… có chuyện gì vậy?" Huyền Kỳ bịt mũi, hơi căng thẳng.
Thẩm Thiên Huy nhìn một lúc, nói: “Trên ngón tay của nó có độc."
“Nó muốn làm kết giới bị ăn mòn à?" Huyền Kỳ nghĩ đến khả năng cao nhất.
“Chắc là vậy." Thẩm Thiên Huy nói.
“Sức lực của tôi kém cỏi, các người lại không chịu ra ngoài, tôi đành phải vậy thôi." Phân thân tỏ vẻ đương nhiên.
“Có mạnh lắm không?" Chúng tôi chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế nên hơi lo lắng.
“Không biết." Thẩm Thiên Huy lắc đầu, không dám xác định.
Nhìn lại Vu Dương trên trời, anh và Mão Tinh đang đánh đến vô cùng ồn ào, không hề có chút khác thường nào, thậm chí cũng không nhìn đến chúng tôi.
Là không quan tâm hay là vô cùng tự tin với kết giới của mình? Hi vọng là trường hợp sau.
Phân thân lại hơi nhìn lên trời, tập trung tinh thần, toàn tâm toàn ý muốn thực hiện mục đích. Khoảnh khắc ấy, chúng tôi vẫn không làm gì được, ngoài việc tin tưởng Vu Dương, phó mặc cho số phận, chúng tôi không còn cách nào khác.
Khói trắng xung quanh càng lúc càng nhiều, cứ như một làn sương mỏng, lững lờ trôi ngay bên trên kết giới, cứ như một đám mây. Ở những nơi có nước mưa rơi xuống, bất kể là trên mặt đất hay trên kết giới, đều sẽ có một làn khói trắng bốc lên, phát ra tiếng “xèo xèo", độc tính vô cùng mãnh liệt, có thể nhìn thấy mấy vết lốm đốm.
Mặc dù vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp, khói trắng lại không có quá nhiều, cũng không chuyển động, vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, cứ như là sương mù không thể tan đi.
Huyền Kỳ không yên lòng, cứ nhìn tới nhìn lui không ngừng, còn chạy đến bên rìa kết giới, vươn tay, vừa mới cẩn thận chạm thử đã lập tức rút tay về: “Nóng quá."
Thẩm Thiên Huy không lên tiếng, chỉ cầm chặt giấy vàng, nhìn chằm chằm từng cử động của phân thân kia.
Không ai nói thêm gì nữa, không khí bị đè ép khiến người ta hít thở không thông, tinh thần của mọi người đều trong trạng thái đề phòng, chỉ sợ một giây sau, kết giới sẽ bị nát bấy.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt của phân thân không còn vẻ thản nhiên như ban đầu, nó dần trở nên nghi ngờ, lại có hơi nôn nóng.
Huyền Kỳ nhìn thấy mọi sự thay đổi này, không khỏi đánh giá lớp kết giới một chút, sau đó, vô cùng hi vọng nói khẽ với tôi: “Hình như là bền chắc thật đấy, không có vấn đề gì cả."
Nghe thấy thế, tôi và Thẩm Thiên Huy đều liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận chia làm hai hướng nhìn thật tỉ mỉ.
Kết giới trông như một cái nắp hình nửa vòng tròn, không lớn, đường kính chừng ba bốn mét, đúng như lời Huyền Kỳ nói, trên bề mặt lại dường như không có vấn đề gì, mặc dù ban đầu quả thật đã bị độc ăn mòn, tôi vươn tay sờ sờ, nhiệt độ rất cao nhưng nhìn kĩ lại thì đúng là không có vết tích gì cả.
“Sao hả, đúng không?" Huyền Kỳ vội muốn xác định.
“Đúng là vậy dó." Thẩm Thiên Huy vui mừng nói.
Huyền Kỳ vui vẻ, vô cùng đắc ý nói vọng ra ngoài kết giới: “Tôi nói này, cậu là ai chứ, không tốt chút nào, trở về tu luyện thêm một ngàn tám trăm năm nữa rồi hãy đến đấu lại."
Phân thân ác độc liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt giận dữ.
“Này, mi làm không xong à, lên đây đánh cùng đi." Lúc này Mão Tinh sau khi tránh thoát một chiêu thì nhìn xuống dưới “Đánh chết tên này thì kết giới dĩ nhiên sẽ bị phá."
Phân thân không có ý kiến gì với đề nghị này, nhìn nhìn chúng tôi, hiển nhiên là rất không cam lòng nhưng cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không có kết quả gì, do dự một lúc, nó thu hai tay lại, nhún chân nhảy lên.
Tôi nghĩ, tiếp theo đây, Vu Dương sẽ phải lấy một địch hai, áp lực chắc chắn sẽ gia tăng.
Đúng như dự liệu, Mão Tinh và phân thân phối hợp khá ăn ý, hoặc là lúc lên lúc xuống, một trái một phải, thay nhau ra trận, khiến Vu Dương hơi luống cuống tay chân.
“Hai đánh một, quá vô sỉ rồi." Huyền Kỳ tức giận bất bình.
“Nếu hi vọng tôi xuống đối phó với mấy người thì cũng được thôi." Sau khi hợp sức với phân thân, Mão Tinh đã có thời gian nhàn hạ để nói chuyện rồi.
“Có một loại người ấy mà." Nói về đấu võ mồm thì không ai bằng Huyền Kỳ “Không có bản lĩnh phá vỡ kết giới nhưng nói thì mạnh miệng lắm."
“Anh…" Mão Tinh hơi tức giận, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, hừ mạnh, không thèm nhìn chúng tôi nữa mà một lòng một dạ tấn công Vu Dương.
“Theo lý mà nói, khi tách ra, sức mạnh cũng sẽ bị chia làm hai, nhưng bây giờ, cả hai đều không có dấu hiệu yếu đi." Thẩm Thiên Huy chú ý đến một chi tiết “Nói không chừng, đây chính là chỗ đã được hoàn thiện của Cổ Thú. Xem ra, lần này e là Vu Dương phải tốn không ít sức lực."
Trên kia đánh nhau vô cùng kịch liệt, tôi và Huyền Kỳ cũng đang xem cuộc chiến, cũng không quên công việc đang làm, nhưng cứ gọi mãi đến khi khan cả cổ họng, Tham Lang vẫn không có phản ứng, chúng tôi đều không khỏi hơi tức giận. Nhìn lại Vu Dương, một lần phải đối phó với hai tên hiển nhiên là không dễ dàng, giờ phút này, anh dần lộ sự mỏi mệt.
“Ôi, ôi, cố gắng lên, Vu Dương!" Huyền Kỳ hoảng chết đi được “Thẩm Thiên Huy, cái trận này còn có cách giải nào khác không?"
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc, khẽ thở dài, lắc đầu.
Huyền Kỳ còn muốn nói điều gì, lại bị một ánh sáng vàng kim xen ngang, không cần nhìn cũng biết là từ Vu Dương.
Quả nhiên, Vu Dương ở giữa không trung lúc này dừng tay, quanh thân bao phủ một lớp ánh sáng vàng kim, mạnh hơn bất cứ lúc nào, cũng chói mắt hơn hẳn, đồng thời, còn tạo ra cảm giác ấm áp lạ thường, lập tức xua đi rét lạnh trên người tôi.
Mưa nhỏ không bao lâu sau đã ngừng lại, Mão Tinh và phân thân kia dường như rất không thích ánh sáng vàng kim này, không dám lại gần mà lẩn ra xa.
“Cuối cùng cũng ra oai rồi." Huyền Kỳ thấy thế vô cùng hưng phấn.
Vu Dương đứng ở đó, đôi cánh rũ xuống, không nhanh không chậm vỗ, nhiệt độ lập tức cao lên, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, chúng tôi đã trải qua cuối mùa thu, rồi đến mùa xuân, rồi đến giữa hè.
Mão Tinh và phân thân có lẽ cảm thấy cứ đợi như thế cũng không phải biện pháp, nhìn nhau, cùng giơ mười đầu ngón tay lên, liều lĩnh nhào về phía trước.
Vu Dương có lẽ đã sớm đoán được, khi thân hình bọn chúng vừa nhúc nhích, anh cũng đã giơ một tay lên.
Kết giới lập tức được mở rộng, hai kẻ kia đang xông đến bị đụng phải, ban đầu còn muốn gắng gượng đi đến, nhưng ngay sau đó đã bị văng ra một khoảng khá xa mới khó khăn dừng lại.
Ánh sáng vàng kim chói lóa, chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng người, hoàn toàn không cách nào nhìn rõ Vu Dương lúc này đang thế nào, chỉ là, từ trong ánh mắt kinh ngạc của Mão Tinh và phân thân, có thể biết anh đang rất khác biệt.
“Ánh sáng nhỏ nhoi, sao dám tranh sáng cùng nhật nguyệt?" Tiếng nói của anh đầy vẻ khinh miệt, có cảm giác vô cùng xa lạ.
Mão Tinh nghe thấy thế, cười hắc hắc: “Đây là dáng vẻ vốn có của mày à? Sao không biến về nguyên hình đi?"
Vu Dương không đáp, đột nhiên ra tay, roi Ô Vũ càng lợi hại hơn ban nãy, các chiêu thức đều vừa mau lẹ vừa dứt khoát, đánh cho Mão Tinh và phân thân kia bị tách ra hai bên nhưng vẫn khó mà tránh kịp.
“Loài bò sát nho nhỏ, còn toan tính muốn tao hiện nguyên hình, đúng là nực cười." Đúng là rất khác, so với Vu Dương bình thường, lúc này anh có vẻ kiêu ngạo hơn, thậm chí còn hơi cuồng vọng.
Trận tấn công kết thúc, trên mặt Mão Tinh và phân thân đều có vết thương, mặc dù chỉ là bị trầy xước một chút, nhưng tình cảnh vốn sắp thắng lợi, giờ lại rơi xuống thế hạ phong nhanh như thế, lại còn bị mấy chữ “loài bò sát" kích thích, khiến bọn chúng đều phẫn hận vô cùng.
“Đi!" Một tiếng quát vang lên, hai người bay lên cao, rồi lại lao xuống, nhìn vị trí, một kẻ định móc mắt, một kẻ định chộp lấy cái ót của Vu Dương.
Cùng lúc đó, ánh sáng vàng kim mở rộng khắp nơi, chói đến mức chúng tôi không thể không nhắm mắt lại, lấy tay che mặt.
“Nó đang suy xét và quan sát." Thẩm Thiên Huy hiểu rất rõ.
“Hả? Có gì mà suy nghĩ chứ?" Huyền Kỳ không rõ “Không phải là nó nên lập tức đến giúp, cùng hợp sức với Mão Tinh ở trên kia sao?"
Thẩm Thiên Huy không đáp, có lẽ anh cũng chưa rõ rốt cuộc là vì sao.
Phân thân kia cứ đứng đó, lẳng lặng nhìn cuộc chiến, Mão Tinh cũng không vội, đánh ngang sức với Vu Dương, trong một lúc hai bên không phân thắng bại.
Lúc đầu, chúng tôi đều rất căng thẳng, tầm mắt cứ nhìn chằm chằm phân thân kia, sợ nó bỗng nhiên làm chuyện gì đó, nhưng suốt năm phút rồi mà nó vẫn không hề nhúc nhích, chúng tôi cũng dần yên lòng.
Huyền Kỳ nhìn hai người trên trời đang đánh nhau đến khó có thể tách rời, cảm thấy tạm thời sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, lập tức nhớ lại chuyện ban nãy: “Nào, bây giờ làm chuyện chính đi, chúng ta lại cố đánh thức Tham Lang đi."
Trong trận trừ tà Tích Trần, mặc dù Lưu Hà bị gân Bàn Long trói chặt tay chân, nhưng hơi thở vẫn bình thản, ngủ vô cùng yên bình, Tham Lang lại giống như sắp chết đến nơi, hơi thở rất yếu, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Huyền Kỳ cảm thấy mình đã khá lên nhiều, tằng hắng mấy tiếng, hít thật sau, cố sức hét lớn: “Tham Lang, mau tỉnh lại đi!"
Như đã dự đoán từ trước, Tham Lang không hề phản ứng lại.
Huyền Kỳ đợi hai giây, lại muốn kêu thêm tiếng nữa, thì phân thân kia dường như mới ý thức được sự tồn tại của chúng tôi, từ từ đi sang đây.
Lần này, chúng tôi không dám lên tiếng nữa, Huyền Kỳ thậm chí còn đờ cả người, không dám động đậy.
Phân thân đánh giá ba chúng tôi từ đầu đến chân, đi đến gần, tỉ mỉ xem xét kết giới, cuối cùng ánh mắt nó dừng lại trên người tôi, khẽ cười.
“Thanh Loan?" Giọng nói của nó trong trẻo, dáng vẻ kia cứ như là một người bạn cũ đã lâu không gặp, nhưng vì đối phương đã thay đổi nên không dám khẳng định.
Tôi không đáp, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, nhưng ngay sau đó, tôi đã được Thẩm Thiên Huy kéo ra sau lưng.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm các người bị thương." Thái độ của phân thân kia rất tốt, giọng nói rất dịu dàng.
“Mày muốn sao?" Thẩm Thiên Huy vô cùng đề phòng rút một tờ giấy vàng ra.
“Trò chuyện chút thôi." Phân thân không hề hoang mang đáp.
Tôi ló đầu ra nhìn, thì thấy hai tay nó khẽ cong lên, mười ngón tay tách ra, mặt trong bàn tay bám lên kết giới, sau đó, mặt đất dưới chân chúng tôi khẽ chấn động.
“MUốn phá kết giới à? Không dễ vậy đâu." Thẩm Thiên Huy lập tức hiểu ý đồ của nó.
Không ngờ, phân thân lại sảng khoái gật đầu: “Muốn biết có dễ dàng hay không thì lát nữa mới biết."
Sau đó, đầu ngón tay nó bắt đầu tràn ra khói trắng lập lờ. Khói trắng càng lúc càng nhiều, nơi tiếp xúc giữa ngón tay và kết giới vang lên mấy tiếng “xèo xèo", trong không khí tràn ngập một mùi hương kì quái, hơi chua, hơi nhạt, khiến người ta rất không thoải mái.
“Có… có chuyện gì vậy?" Huyền Kỳ bịt mũi, hơi căng thẳng.
Thẩm Thiên Huy nhìn một lúc, nói: “Trên ngón tay của nó có độc."
“Nó muốn làm kết giới bị ăn mòn à?" Huyền Kỳ nghĩ đến khả năng cao nhất.
“Chắc là vậy." Thẩm Thiên Huy nói.
“Sức lực của tôi kém cỏi, các người lại không chịu ra ngoài, tôi đành phải vậy thôi." Phân thân tỏ vẻ đương nhiên.
“Có mạnh lắm không?" Chúng tôi chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế nên hơi lo lắng.
“Không biết." Thẩm Thiên Huy lắc đầu, không dám xác định.
Nhìn lại Vu Dương trên trời, anh và Mão Tinh đang đánh đến vô cùng ồn ào, không hề có chút khác thường nào, thậm chí cũng không nhìn đến chúng tôi.
Là không quan tâm hay là vô cùng tự tin với kết giới của mình? Hi vọng là trường hợp sau.
Phân thân lại hơi nhìn lên trời, tập trung tinh thần, toàn tâm toàn ý muốn thực hiện mục đích. Khoảnh khắc ấy, chúng tôi vẫn không làm gì được, ngoài việc tin tưởng Vu Dương, phó mặc cho số phận, chúng tôi không còn cách nào khác.
Khói trắng xung quanh càng lúc càng nhiều, cứ như một làn sương mỏng, lững lờ trôi ngay bên trên kết giới, cứ như một đám mây. Ở những nơi có nước mưa rơi xuống, bất kể là trên mặt đất hay trên kết giới, đều sẽ có một làn khói trắng bốc lên, phát ra tiếng “xèo xèo", độc tính vô cùng mãnh liệt, có thể nhìn thấy mấy vết lốm đốm.
Mặc dù vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp, khói trắng lại không có quá nhiều, cũng không chuyển động, vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, cứ như là sương mù không thể tan đi.
Huyền Kỳ không yên lòng, cứ nhìn tới nhìn lui không ngừng, còn chạy đến bên rìa kết giới, vươn tay, vừa mới cẩn thận chạm thử đã lập tức rút tay về: “Nóng quá."
Thẩm Thiên Huy không lên tiếng, chỉ cầm chặt giấy vàng, nhìn chằm chằm từng cử động của phân thân kia.
Không ai nói thêm gì nữa, không khí bị đè ép khiến người ta hít thở không thông, tinh thần của mọi người đều trong trạng thái đề phòng, chỉ sợ một giây sau, kết giới sẽ bị nát bấy.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt của phân thân không còn vẻ thản nhiên như ban đầu, nó dần trở nên nghi ngờ, lại có hơi nôn nóng.
Huyền Kỳ nhìn thấy mọi sự thay đổi này, không khỏi đánh giá lớp kết giới một chút, sau đó, vô cùng hi vọng nói khẽ với tôi: “Hình như là bền chắc thật đấy, không có vấn đề gì cả."
Nghe thấy thế, tôi và Thẩm Thiên Huy đều liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận chia làm hai hướng nhìn thật tỉ mỉ.
Kết giới trông như một cái nắp hình nửa vòng tròn, không lớn, đường kính chừng ba bốn mét, đúng như lời Huyền Kỳ nói, trên bề mặt lại dường như không có vấn đề gì, mặc dù ban đầu quả thật đã bị độc ăn mòn, tôi vươn tay sờ sờ, nhiệt độ rất cao nhưng nhìn kĩ lại thì đúng là không có vết tích gì cả.
“Sao hả, đúng không?" Huyền Kỳ vội muốn xác định.
“Đúng là vậy dó." Thẩm Thiên Huy vui mừng nói.
Huyền Kỳ vui vẻ, vô cùng đắc ý nói vọng ra ngoài kết giới: “Tôi nói này, cậu là ai chứ, không tốt chút nào, trở về tu luyện thêm một ngàn tám trăm năm nữa rồi hãy đến đấu lại."
Phân thân ác độc liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt giận dữ.
“Này, mi làm không xong à, lên đây đánh cùng đi." Lúc này Mão Tinh sau khi tránh thoát một chiêu thì nhìn xuống dưới “Đánh chết tên này thì kết giới dĩ nhiên sẽ bị phá."
Phân thân không có ý kiến gì với đề nghị này, nhìn nhìn chúng tôi, hiển nhiên là rất không cam lòng nhưng cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không có kết quả gì, do dự một lúc, nó thu hai tay lại, nhún chân nhảy lên.
Tôi nghĩ, tiếp theo đây, Vu Dương sẽ phải lấy một địch hai, áp lực chắc chắn sẽ gia tăng.
Đúng như dự liệu, Mão Tinh và phân thân phối hợp khá ăn ý, hoặc là lúc lên lúc xuống, một trái một phải, thay nhau ra trận, khiến Vu Dương hơi luống cuống tay chân.
“Hai đánh một, quá vô sỉ rồi." Huyền Kỳ tức giận bất bình.
“Nếu hi vọng tôi xuống đối phó với mấy người thì cũng được thôi." Sau khi hợp sức với phân thân, Mão Tinh đã có thời gian nhàn hạ để nói chuyện rồi.
“Có một loại người ấy mà." Nói về đấu võ mồm thì không ai bằng Huyền Kỳ “Không có bản lĩnh phá vỡ kết giới nhưng nói thì mạnh miệng lắm."
“Anh…" Mão Tinh hơi tức giận, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, hừ mạnh, không thèm nhìn chúng tôi nữa mà một lòng một dạ tấn công Vu Dương.
“Theo lý mà nói, khi tách ra, sức mạnh cũng sẽ bị chia làm hai, nhưng bây giờ, cả hai đều không có dấu hiệu yếu đi." Thẩm Thiên Huy chú ý đến một chi tiết “Nói không chừng, đây chính là chỗ đã được hoàn thiện của Cổ Thú. Xem ra, lần này e là Vu Dương phải tốn không ít sức lực."
Trên kia đánh nhau vô cùng kịch liệt, tôi và Huyền Kỳ cũng đang xem cuộc chiến, cũng không quên công việc đang làm, nhưng cứ gọi mãi đến khi khan cả cổ họng, Tham Lang vẫn không có phản ứng, chúng tôi đều không khỏi hơi tức giận. Nhìn lại Vu Dương, một lần phải đối phó với hai tên hiển nhiên là không dễ dàng, giờ phút này, anh dần lộ sự mỏi mệt.
“Ôi, ôi, cố gắng lên, Vu Dương!" Huyền Kỳ hoảng chết đi được “Thẩm Thiên Huy, cái trận này còn có cách giải nào khác không?"
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc, khẽ thở dài, lắc đầu.
Huyền Kỳ còn muốn nói điều gì, lại bị một ánh sáng vàng kim xen ngang, không cần nhìn cũng biết là từ Vu Dương.
Quả nhiên, Vu Dương ở giữa không trung lúc này dừng tay, quanh thân bao phủ một lớp ánh sáng vàng kim, mạnh hơn bất cứ lúc nào, cũng chói mắt hơn hẳn, đồng thời, còn tạo ra cảm giác ấm áp lạ thường, lập tức xua đi rét lạnh trên người tôi.
Mưa nhỏ không bao lâu sau đã ngừng lại, Mão Tinh và phân thân kia dường như rất không thích ánh sáng vàng kim này, không dám lại gần mà lẩn ra xa.
“Cuối cùng cũng ra oai rồi." Huyền Kỳ thấy thế vô cùng hưng phấn.
Vu Dương đứng ở đó, đôi cánh rũ xuống, không nhanh không chậm vỗ, nhiệt độ lập tức cao lên, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, chúng tôi đã trải qua cuối mùa thu, rồi đến mùa xuân, rồi đến giữa hè.
Mão Tinh và phân thân có lẽ cảm thấy cứ đợi như thế cũng không phải biện pháp, nhìn nhau, cùng giơ mười đầu ngón tay lên, liều lĩnh nhào về phía trước.
Vu Dương có lẽ đã sớm đoán được, khi thân hình bọn chúng vừa nhúc nhích, anh cũng đã giơ một tay lên.
Kết giới lập tức được mở rộng, hai kẻ kia đang xông đến bị đụng phải, ban đầu còn muốn gắng gượng đi đến, nhưng ngay sau đó đã bị văng ra một khoảng khá xa mới khó khăn dừng lại.
Ánh sáng vàng kim chói lóa, chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng người, hoàn toàn không cách nào nhìn rõ Vu Dương lúc này đang thế nào, chỉ là, từ trong ánh mắt kinh ngạc của Mão Tinh và phân thân, có thể biết anh đang rất khác biệt.
“Ánh sáng nhỏ nhoi, sao dám tranh sáng cùng nhật nguyệt?" Tiếng nói của anh đầy vẻ khinh miệt, có cảm giác vô cùng xa lạ.
Mão Tinh nghe thấy thế, cười hắc hắc: “Đây là dáng vẻ vốn có của mày à? Sao không biến về nguyên hình đi?"
Vu Dương không đáp, đột nhiên ra tay, roi Ô Vũ càng lợi hại hơn ban nãy, các chiêu thức đều vừa mau lẹ vừa dứt khoát, đánh cho Mão Tinh và phân thân kia bị tách ra hai bên nhưng vẫn khó mà tránh kịp.
“Loài bò sát nho nhỏ, còn toan tính muốn tao hiện nguyên hình, đúng là nực cười." Đúng là rất khác, so với Vu Dương bình thường, lúc này anh có vẻ kiêu ngạo hơn, thậm chí còn hơi cuồng vọng.
Trận tấn công kết thúc, trên mặt Mão Tinh và phân thân đều có vết thương, mặc dù chỉ là bị trầy xước một chút, nhưng tình cảnh vốn sắp thắng lợi, giờ lại rơi xuống thế hạ phong nhanh như thế, lại còn bị mấy chữ “loài bò sát" kích thích, khiến bọn chúng đều phẫn hận vô cùng.
“Đi!" Một tiếng quát vang lên, hai người bay lên cao, rồi lại lao xuống, nhìn vị trí, một kẻ định móc mắt, một kẻ định chộp lấy cái ót của Vu Dương.
Cùng lúc đó, ánh sáng vàng kim mở rộng khắp nơi, chói đến mức chúng tôi không thể không nhắm mắt lại, lấy tay che mặt.
Tác giả :
Cữu Vĩ Huyền Miêu