Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 2 Mời
Trác Phi Dương nhìn Trác Hạo Hi, cười ha ha: "Em trai, cuối cùng em cũng chịu thông suốt rồi." Trác Phi Dương vỗ vỗ lên vai Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi ủy khuất nhìn Trác Phi Dương, "Chị, tại sao em nói muốn rời khỏi Mộc Cẩn Hiền, chị lại trở nên vui vẻ đến vậy!"
Trác Phi Dương vui rạo rực nhìn Trác Hạo Hi, "Em trai chị cuối cùng không còn suy sụp nữa, chị có thể không vui sao?" Giọng của Trác Phi Dương vô cùng hào hứng, "Em trai à! Chắc em sẽ không nhiệt tình trong ba phút đâu ha?"
Trác Hạo Hi ủy khuất nhìn Trác Phi Dương, "Chị, ý của chị em chính là loại người không có nguyên tắc sao?"
Trác Phi Dương chống cằm, gõ bàn, "Trong mắt chị, mỗi khi em ở chung với Mộc Cẩn Hiền đều không có nguyên tắc."
Trác Hạo Hi cắn miếng bánh mì, "Chị, em đi đây, không thôi bị trễ giờ học mất."
Trác Phi Dương phất phất tay, "Đi đi, nhớ cẩn thận đừng để bị lạc đường."
Trác Hạo Hi từ bàn ăn đứng lên, tới gần Trác Phi Dương, cười đùa nói: "Chị, cúc áo trước ngực chị rơi mất một nút, cảnh xuân sắp bị lộ rồi kìa."
Trác Hạo Hi thấy Trác Phi Dương nổi giận gào to, liền lao ra cửa chính.
Trác Hạo Hi lười biếng đi vào phòng học, cách thời gian vào học còn tới mười phút, Trác Hạo Hi theo thói quen đi xuống hàng cuối cùng, mặc dù Trác thiếu gia không hiếu học, nhưng vẫn là một học sinh ngoan, không trốn học, không xin nghỉ, thái độ ít nhất cũng là nghiêm chính.
"Là bạn học Trác Hạo Hi sao?" Một cô gái dáng dấp thanh tú, gấp gáp dừng lại trước mặt Trác Hạo Hi.
Một bên mắt của Trác Hạo Hi giật một cái, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Là như vậy, Mộc Cẩn Hiền học trưởng nói, một giờ chiều anh ấy ở phía sau hoa viên trường học chờ cậu." Lúc cô gái đó nói đến Mộc Cẩn Hiền, mặt hơi ửng hồng, ánh mắt đều sáng lên mấy phần.
Lại là một người bị bề ngoài Mộc Cẩn Hiền mê hoặc, Trong lòng Trác Hạo Hi thầm cười khổ, phải biết Mộc Cẩn Hiền này, lòng dạ hẹp hòi, thích thù dai, cậu đây chỉ có quấn lấy người này hơi chặt một chút, người kia liền ác độc bày mưu trả thù cậu, nhưng bất quá ngoại hình người kia cũng thật được, nếu không thì Trác thiếu gia cũng không thể bị mê hoặc.
"Tôi biết rồi." Trác Hạo Hi hào phóng cười cười. Kiếp trước khi cậu nghe được chuyện này, âm thầm vui vẻ, vừa hết tiết học, cơm cũng không thèm ăn, liền vọt tới hoa viên chờ đợi. Kết quả là chờ đến 2 tiếng, người kia mới thong dong mà đến, nói với cậu "Chúng ta chia tay đi."
"Tôi ngồi ở đây được không?" Lâm Hạ Y nhóm lại bên cạnh chỗ ngồi của Trác Hạo Hi hỏi.
"Đương nhiên là được." Trác Hạo Hi đem sách trêи bàn của mình dời qua một bên.
"Tên tôi là Lâm Hạ Y, quan hệ của cậu và Mộc học trưởng là thế nào vậy?" Lâm Hạ Y tò mò hỏi.
Trác Hạo Hi nghiêng đầu, chăm chú nghĩ nghĩ, "Vào hôm nay lúc trước, tôi thích hắn, hắn không thích tôi."
Lâm Hạ Y trừng mắt nhìn, "Vậy từ hôm nay về sau thì thế nào?"
Trác Hạo Hi chống cằm, cười cười, "Tôi không thích hắn, hắn cũng không thích tôi." Trác Hạo Hi trừng mắt nhìn, "Mà sao vậy? cậu đến để thăm dò tình hình của tình địch à."
Lâm Hạ Y ngượng ngùng cười cười, "Không có, Mộc học trưởng làm sao lại để ý đến tôi được."
Trác Hạo Hi lắc đầu, "Cũng không biết được nha! Cậu xinh đẹp đến vậy mà, nhưng cậu tốt nhất là đừng nên thích hắn, các cậu đều thích hắn, sẽ tạo thành tài nguyên không thể phân chia hợp lí được nữa, sau đó sẽ hình thành ác tính cạnh tranh, mặt khác nam đồng bào trong trường sẽ trở nên đáng thương biết bao!"
Lâm Hạ Y Tình không nhịn được nở nụ cười.
Trác Hạo Hi nâng cằm lên, cô gái tốt như thế này, không thể bị tên hỗn đản như Mộc Cẩn Hiền làm hỏng!