Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 97-1: Rốt cuộc đạn bay đi đâu
Editor: Puck
Sau khi Đoạn Tử Lang nghe chuyện này, sắc mặt nặng nề, kẻ đáng chết nào báo cảnh sát!
Bên kia sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy trên điện thoại di động có mười cuộc gọi lỡ và bảy tám cái tin nhắn, trong lòng áy náy, lập tức gọi điện thoại lại.
【Phi Phi, em không sao chứ? Bây giờ em ở đâu? Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện.】 Giọng Chử Tuyết Luân nóng nảy.
“Em không sao, điện thoại chỉnh chế độ rung, cho nên không nghe thấy, anh không cần lo lắng."
【Phi Phi, vừa rồi có phải em cùng Thư nhị thiếu đi công viên Đinh Lan không?】
“Đúng vậy, Tuyết Luân làm sao anh biết?" Hoắc Nhĩ Phi thấy kỳ quái.
【Bởi vì vẫn không liên lạc được với em, lại nghe em nói Lucus bị bắt cóc, nên anh đứng ngồi không yên, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, không có cách nào anh đành phải xin sự giúp đỡ của cảnh sát.】
“Xin sự giúp đỡ của cảnh sát? Tuyết Luân anh đã báo cảnh sát?" Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy dù có như thế nào, Tuyết Luân cũng sẽ không báo cảnh sát.
【Ừ, Thư nhị thiếu là bang chủ hắc bang, anh sợ em bị liên lụy vào, nên báo cảnh sát, sau khi báo cảnh sát mới biết hiện trường phát hiện vết máu, Phi Phi, em thật sự không có chuyện gì chứ?】 Trong giọng nói của Chử Tuyết Luân để lộ lo lắng nồng đậm.
“Không có việc gì, là em không tốt, nên gọi điện thoại báo bình an cho anh, chỉ có điều tình huống lúc đó rất đặc thù, em quên mất, nhưng anh cũng không thể báo cảnh sát chứ." Giọng Hoắc Nhĩ Phi hơi phiền muộn.
【Phi Phi, chỉ cần em đến chỗ cảnh sát nói rõ ràng là được, bọn họ sẽ không làm khó em, Thư nhị thiếu quá nguy hiểm, em vẫn nên ít tiếp xúc với bọn họ thì tốt hơn.】
“Bây giờ em không thể trở về, em cũng không cần phải đi đồn cảnh sát gì đó, em rất khỏe, không bị thương, chờ thêm mấy ngày nữa em sẽ trở về, anh không cần phải lo lắng." Hoắc Nhĩ Phi biết bây giờ không thể nói cho Tuyết Luân biết chuyện Thư Yến Tả vì cứu cô mà trúng đạn, chuyện này càng ít người biết càng tốt, chờ sau này cô sẽ nói rõ ràng với anh.
【Phi Phi...】
“Em còn có chút việc, cúp trước." Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình lại có thể tức giận, Tuyết Luân chỉ quan tâm mình mà thôi, anh báo cảnh sát cũng không sai, nhưng mình lại không nhịn được mà tức giận.
Chử Tuyết Luân ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc, anh có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Phi Phi, Phi Phi lại có thể giận anh rồi, vì một người đàn ông khác, đột nhiên anh cảm thấy người đàn ông năm năm trước nhất định xảy ra chuyện gì với Phi Phi, Thư nhị thiếu!
Anh xâu chuỗi tất cả mọi chuyện năm năm trước lại rồi suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy nghi ngờ trầm trọng, vẫn còn nhớ khi Phi Phi nói bị bán hàng đa cấp lừa gạt đi anh đã cảm thấy có điều hoài nghi, hẹn hò ba năm qua, hai người ai cũng không chủ động đề cập chuyện năm năm trước, hình như đã bị quên lãng, nhưng anh biết, trong lòng Phi Phi vẫn còn có bóng mờ.
Anh vốn tưởng rằng có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng Phi Phi, nhưng cho đến khi hai người đính hôn, vẫn không có.
Kể từ lễ đính hôn, sau khi Thư nhị thiếu xuất hiện, anh vẫn có một dự cảm xấu, cứ có cảm giác Thư nhị thiếu và Phi Phi quen biết.
Vẫn còn nhớ khi mình nhìn thấy tấm hình Phi Phi và Lucus ở trên vòng đu quay đứng thì kinh hãi nồng đậm, ánh mắt hai người quả thật như từ một khuôn đúc ra, trước kia anh còn chưa nhìn kỹ càng, cho rằng vì Phi Phi thích con nit. Tuyết Nghê vẫn còn nói thầm bên tai anh rằng Phi Phi và Lucus rất có duyên, chẳng lẽ Lucus là con trai của Phi Phi?
Không thể nào, nhất định là bản thân mình nghĩ nhiều. Chử Tuyết Luân lắc đầu, tại sao có thể có ý tưởng như vậy!
Nhưng mà trong lúc hai người hẹn hò có rất nhiều chuyện đều là điểm nghi vấn, ví dụ như: Ban đầu Phi Phi rất chối bỏ ôm cô, cũng rất chối bỏ nụ hôn của anh...
“Rầm" một tiếng, anh đấm một quyền lên bàn, trong mắt thoáng qua vẻ giận dữ khác thường.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi biết được Tuyết Luân báo cảnh sát, lập tức nói cho Đoạn Tử Lang.
“Tôi nghe chú Đinh nói rồi, giờ phút này cảnh sát thành phố L đang dốc toàn lực đi tìm em, em muốn trở về cũng khó khăn, vẫn yên tâm ở chỗ này mấy ngày đi, tụi tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, chờ tránh qua trận này thì đưa em về."
“Ừ, xin lỗi, tôi không biết Tuyết Luân sẽ báo cảnh sát."
“Không có việc gì, chuyện đã xảy ra, truy cứu cũng vô dụng, huống chi anh ta bởi vì quan tâm em nên mới có thể như vậy."
“Đoạn lưu manh, cám ơn anh." Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng Đoạn lưu manh sẽ nhân cơ hội nói cô một trận, không ngờ ngược lại còn giúp Tuyết Luân nói chuyện.
“Quá khách khí rồi, mèo nhỏ còn có thể nói cám ơn." Dáng vẻ lưu manh của Đoạn Tử Lang trở lại rồi.
“Cũng biết anh cố ý, không nghiêm chỉnh." Hoắc Nhĩ Phi nheo một con mắt lại, nói chế nhạo.
“Chuyện này cũng bị em phát hiện rồi, nhưng mà, mấy ngày nay tay Yến không tiện, em có thể phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, bao gồm ăn uống cuộc sống thường ngày vân vân và vân vân." Đoạn Tử Lang giơ ngón tay ra đếm.
Hoắc Nhĩ Phi trợn to mắt nhìn anh, giống như đang hỏi, không phải có nữ giúp việc sao?
“Cũng không biết người nào đó bởi cứu ai đó mà bị thương, haizzz..." Đoạn Tử Lang thở thật dài.
Hoắc Nhĩ Phi thật ra là cô gái có tâm địa lương thiện, vừa nghe câu này lập tức đau lòng, “Tôi không nói không chăm sóc anh ấy."
“Ặc, vậy Yến nhờ em vậy, trời ạ... Mệt quá, tôi phải đi ngủ một giấc." Đoạn Tử Lang ngáp một cái, đi về phía phòng mình.
“Bây giờ Yến đang ngủ say, chắc phải sáng ngày mai mới có thể tỉnh, em trước tiên có thể đi ngủ một giấc, giằng co suốt một ngày, cũng đủ mệt." Từ xa, Đoạn Tử Lang nhẹ nhàng ném lại một câu.
Buổi tối, Lucus hào hứng bừng bừng kéo mẹ đi vào phòng của bé và cha, nói muốn ngủ chung với mẹ, thời gian cách năm năm, một lần nữa trở lại căn phòng này, tâm tình cũng không hề giống vậy, căn phòng vốn đường cong cứng lạnh ba màu đen trắng xám, bởi vì Lucus mà nhiều thêm chút ấm áp, tăng thêm vài món đồ chơi bé trai yêu thích.
“Mẹ, trước kia đều là cha tắm cho con, bây giờ cha bị bệnh..." Lucus lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn.
“Vậy hôm nay mẹ tắm cho con."
Lucus hoan hô chạy đến phòng để quần áo, “Me, mẹ mau tới đây, ở đây có rất nhiều quần áo của mẹ, cha nói đồ trước kia mẹ mặc."
Hoắc Nhĩ Phi đi vào căn phòng để quần áo còn lớn hơn phòng của cô, tủ một bên tường treo quần áo toàn là đồ của Thư Yến Tả, một bên khác tất cả đều là của Lucus, còn một bên tất cả đều là quần áo nữ, cô sờ những bộ đồ này, có một phần là do cô mua, có một phần mới tinh.
Nhất thời, trong lòng cô dâng lên một tình cảm đặc biệt.
“Mẹ, ở đây còn có quần ngủ, áo ngủ của mẹ, là con chọn lựa giúp mẹ, đẹp mắt không." Lucus hưng phấn cầm một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa viền hồng nhạt lên, vui rạo rực nhìn Hoắc Nhĩ Phi.
“Ừ, đẹp mắt."
“Còn có bộ đồ ngủ này do cha chọn."
Đồ ngủ bằng vải cotton thuần chất, trước ngực còn thêu một con mèo Ba Tư màu trắng lười biếng, rất thoải mái nằm ở đó, trên quần ngủ màu trắng không có gì cả, rất đơn giản.
Hoắc Nhĩ Phi không thể khẽ cau mày khi nhìn thấy, dáng dấp của mình có giống mèo như vậy sao? Thật đáng ghét.
“Tối nay mẹ mặc đồ ngủ Lucus mua." Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt sờ sờ đầu con trai.
(Để tôi nói rõ chút chân tướng sự tình: Ngày nào đó Thư Yến Tả mang theo con trai Lucus đi trung tâm thương mại mua quần áo, lúc mua quần áo ngủ với bé, Lucus đột nhiên quyết định muốn mua vài bộ đồ ngủ cho người mẹ chưa từng gặp mặt, lỡ như ngày nào đó mẹ trở về mà không có đồ ngủ mặc thì làm thế nào? Thư Yến Tả biết không thể nào từ chối suy nghĩ của con trai, chỉ đành phải mang theo bé đi tới khu chuyên bán đồ ngủ của nữ, mặt anh 囧! Thành màu gan heo, cho tới khi nhìn thấy hình vẽ con mèo kia, anh lập tức thuận tay tháo xuống... Mặc dù con trai oán trách anh nói khó coi, nhưng anh vẫn khăng khăng giữ ý kiến.)
Hai mẹ con ở trong phòng tắm chơi đến vui vẻ, Hoắc Nhĩ Phi ôm lấy con trai tắm rửa đến thơm ngát đặt lên giường, bản thân tắm rửa qua loa rồi lên giường ngủ.
Trong mũi tràn đầy mùi vị của người đàn ông này, khiến Hoắc Nhĩ Phi bị lạc trong nháy mắt, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại cam tâm tình nguyện về đây, ngủ trên chiếc giường này, tất cả chuyện này giống như nằm mơ không thể tưởng tượng nổi.
Đạn bay lên người Thư Yến Tả, lại giống như bay vào trong lòng Hoắc Nhĩ Phi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong nước, thành phố L.
Trong một quán bar nào đó, trên ghế sa lon nơi góc khuất, có hai người đàn ông tướng mạo xuất chúng ngồi đó, khiến cho không ít thiếu nữ tiến đến gần, đều bị người phục vụ cản ở bên ngoài, “Xin lỗi, tiểu thư, hai vị tiên sinh kia đã nói không muốn bị quấy rầy."
Các cô gái chưa thể đến gần kia tỏ vẻ tức giận rời đi, khó khăn lắm mới thấy hai người đàn ông xuất sắc như vậy, lại không cho đi vào đến gần, thật là!
Hai người đàn ông xuất sắc này chính là Chử Tuyết Luân và Âu Dã Sâm.
“Tiểu Luân, đừng uống nữa." Âu Dã Sâm cau mày, nhìn bạn tốt mượn rượu giải sầu như vậy cũng không phải là cách!
“A Sâm, cậu nói có phải Phi Phi đang gạt tôi không?" Chử Tuyết Luân uống đến khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê say.
“Phân tích của cậu không phải không có lý, nhưng đó cũng không nhất định hoàn toàn chính xác, tôi cảm thấy dù thế nào đi nữa vẫn nên chờ Phi Phi trở lại hẵng nói, cô ấy không phải là một cô gái hư, cho dù trên phương diện làm người hay phương diện công việc, trong hai năm qua tôi cũng đã thấy rõ ràng, tôi đã từng nhắc nhở cô ấy chuyện của Thư nhị thiếu, cô ấy nói sẽ biết đúng mực, sẽ nói rõ ràng với cậu, tôi nghĩ chưa kịp thôi." Âu Dã Sâm cũng biết giờ khắc này không thể thêm dầu vào lửa, chỉ có thể đứng ở lập trường bạn bè, rất khách quan phân tích tất cả sự việc.
Sau khi Đoạn Tử Lang nghe chuyện này, sắc mặt nặng nề, kẻ đáng chết nào báo cảnh sát!
Bên kia sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy trên điện thoại di động có mười cuộc gọi lỡ và bảy tám cái tin nhắn, trong lòng áy náy, lập tức gọi điện thoại lại.
【Phi Phi, em không sao chứ? Bây giờ em ở đâu? Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện.】 Giọng Chử Tuyết Luân nóng nảy.
“Em không sao, điện thoại chỉnh chế độ rung, cho nên không nghe thấy, anh không cần lo lắng."
【Phi Phi, vừa rồi có phải em cùng Thư nhị thiếu đi công viên Đinh Lan không?】
“Đúng vậy, Tuyết Luân làm sao anh biết?" Hoắc Nhĩ Phi thấy kỳ quái.
【Bởi vì vẫn không liên lạc được với em, lại nghe em nói Lucus bị bắt cóc, nên anh đứng ngồi không yên, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, không có cách nào anh đành phải xin sự giúp đỡ của cảnh sát.】
“Xin sự giúp đỡ của cảnh sát? Tuyết Luân anh đã báo cảnh sát?" Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy dù có như thế nào, Tuyết Luân cũng sẽ không báo cảnh sát.
【Ừ, Thư nhị thiếu là bang chủ hắc bang, anh sợ em bị liên lụy vào, nên báo cảnh sát, sau khi báo cảnh sát mới biết hiện trường phát hiện vết máu, Phi Phi, em thật sự không có chuyện gì chứ?】 Trong giọng nói của Chử Tuyết Luân để lộ lo lắng nồng đậm.
“Không có việc gì, là em không tốt, nên gọi điện thoại báo bình an cho anh, chỉ có điều tình huống lúc đó rất đặc thù, em quên mất, nhưng anh cũng không thể báo cảnh sát chứ." Giọng Hoắc Nhĩ Phi hơi phiền muộn.
【Phi Phi, chỉ cần em đến chỗ cảnh sát nói rõ ràng là được, bọn họ sẽ không làm khó em, Thư nhị thiếu quá nguy hiểm, em vẫn nên ít tiếp xúc với bọn họ thì tốt hơn.】
“Bây giờ em không thể trở về, em cũng không cần phải đi đồn cảnh sát gì đó, em rất khỏe, không bị thương, chờ thêm mấy ngày nữa em sẽ trở về, anh không cần phải lo lắng." Hoắc Nhĩ Phi biết bây giờ không thể nói cho Tuyết Luân biết chuyện Thư Yến Tả vì cứu cô mà trúng đạn, chuyện này càng ít người biết càng tốt, chờ sau này cô sẽ nói rõ ràng với anh.
【Phi Phi...】
“Em còn có chút việc, cúp trước." Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình lại có thể tức giận, Tuyết Luân chỉ quan tâm mình mà thôi, anh báo cảnh sát cũng không sai, nhưng mình lại không nhịn được mà tức giận.
Chử Tuyết Luân ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc, anh có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Phi Phi, Phi Phi lại có thể giận anh rồi, vì một người đàn ông khác, đột nhiên anh cảm thấy người đàn ông năm năm trước nhất định xảy ra chuyện gì với Phi Phi, Thư nhị thiếu!
Anh xâu chuỗi tất cả mọi chuyện năm năm trước lại rồi suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy nghi ngờ trầm trọng, vẫn còn nhớ khi Phi Phi nói bị bán hàng đa cấp lừa gạt đi anh đã cảm thấy có điều hoài nghi, hẹn hò ba năm qua, hai người ai cũng không chủ động đề cập chuyện năm năm trước, hình như đã bị quên lãng, nhưng anh biết, trong lòng Phi Phi vẫn còn có bóng mờ.
Anh vốn tưởng rằng có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng Phi Phi, nhưng cho đến khi hai người đính hôn, vẫn không có.
Kể từ lễ đính hôn, sau khi Thư nhị thiếu xuất hiện, anh vẫn có một dự cảm xấu, cứ có cảm giác Thư nhị thiếu và Phi Phi quen biết.
Vẫn còn nhớ khi mình nhìn thấy tấm hình Phi Phi và Lucus ở trên vòng đu quay đứng thì kinh hãi nồng đậm, ánh mắt hai người quả thật như từ một khuôn đúc ra, trước kia anh còn chưa nhìn kỹ càng, cho rằng vì Phi Phi thích con nit. Tuyết Nghê vẫn còn nói thầm bên tai anh rằng Phi Phi và Lucus rất có duyên, chẳng lẽ Lucus là con trai của Phi Phi?
Không thể nào, nhất định là bản thân mình nghĩ nhiều. Chử Tuyết Luân lắc đầu, tại sao có thể có ý tưởng như vậy!
Nhưng mà trong lúc hai người hẹn hò có rất nhiều chuyện đều là điểm nghi vấn, ví dụ như: Ban đầu Phi Phi rất chối bỏ ôm cô, cũng rất chối bỏ nụ hôn của anh...
“Rầm" một tiếng, anh đấm một quyền lên bàn, trong mắt thoáng qua vẻ giận dữ khác thường.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi biết được Tuyết Luân báo cảnh sát, lập tức nói cho Đoạn Tử Lang.
“Tôi nghe chú Đinh nói rồi, giờ phút này cảnh sát thành phố L đang dốc toàn lực đi tìm em, em muốn trở về cũng khó khăn, vẫn yên tâm ở chỗ này mấy ngày đi, tụi tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, chờ tránh qua trận này thì đưa em về."
“Ừ, xin lỗi, tôi không biết Tuyết Luân sẽ báo cảnh sát."
“Không có việc gì, chuyện đã xảy ra, truy cứu cũng vô dụng, huống chi anh ta bởi vì quan tâm em nên mới có thể như vậy."
“Đoạn lưu manh, cám ơn anh." Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng Đoạn lưu manh sẽ nhân cơ hội nói cô một trận, không ngờ ngược lại còn giúp Tuyết Luân nói chuyện.
“Quá khách khí rồi, mèo nhỏ còn có thể nói cám ơn." Dáng vẻ lưu manh của Đoạn Tử Lang trở lại rồi.
“Cũng biết anh cố ý, không nghiêm chỉnh." Hoắc Nhĩ Phi nheo một con mắt lại, nói chế nhạo.
“Chuyện này cũng bị em phát hiện rồi, nhưng mà, mấy ngày nay tay Yến không tiện, em có thể phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, bao gồm ăn uống cuộc sống thường ngày vân vân và vân vân." Đoạn Tử Lang giơ ngón tay ra đếm.
Hoắc Nhĩ Phi trợn to mắt nhìn anh, giống như đang hỏi, không phải có nữ giúp việc sao?
“Cũng không biết người nào đó bởi cứu ai đó mà bị thương, haizzz..." Đoạn Tử Lang thở thật dài.
Hoắc Nhĩ Phi thật ra là cô gái có tâm địa lương thiện, vừa nghe câu này lập tức đau lòng, “Tôi không nói không chăm sóc anh ấy."
“Ặc, vậy Yến nhờ em vậy, trời ạ... Mệt quá, tôi phải đi ngủ một giấc." Đoạn Tử Lang ngáp một cái, đi về phía phòng mình.
“Bây giờ Yến đang ngủ say, chắc phải sáng ngày mai mới có thể tỉnh, em trước tiên có thể đi ngủ một giấc, giằng co suốt một ngày, cũng đủ mệt." Từ xa, Đoạn Tử Lang nhẹ nhàng ném lại một câu.
Buổi tối, Lucus hào hứng bừng bừng kéo mẹ đi vào phòng của bé và cha, nói muốn ngủ chung với mẹ, thời gian cách năm năm, một lần nữa trở lại căn phòng này, tâm tình cũng không hề giống vậy, căn phòng vốn đường cong cứng lạnh ba màu đen trắng xám, bởi vì Lucus mà nhiều thêm chút ấm áp, tăng thêm vài món đồ chơi bé trai yêu thích.
“Mẹ, trước kia đều là cha tắm cho con, bây giờ cha bị bệnh..." Lucus lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn.
“Vậy hôm nay mẹ tắm cho con."
Lucus hoan hô chạy đến phòng để quần áo, “Me, mẹ mau tới đây, ở đây có rất nhiều quần áo của mẹ, cha nói đồ trước kia mẹ mặc."
Hoắc Nhĩ Phi đi vào căn phòng để quần áo còn lớn hơn phòng của cô, tủ một bên tường treo quần áo toàn là đồ của Thư Yến Tả, một bên khác tất cả đều là của Lucus, còn một bên tất cả đều là quần áo nữ, cô sờ những bộ đồ này, có một phần là do cô mua, có một phần mới tinh.
Nhất thời, trong lòng cô dâng lên một tình cảm đặc biệt.
“Mẹ, ở đây còn có quần ngủ, áo ngủ của mẹ, là con chọn lựa giúp mẹ, đẹp mắt không." Lucus hưng phấn cầm một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa viền hồng nhạt lên, vui rạo rực nhìn Hoắc Nhĩ Phi.
“Ừ, đẹp mắt."
“Còn có bộ đồ ngủ này do cha chọn."
Đồ ngủ bằng vải cotton thuần chất, trước ngực còn thêu một con mèo Ba Tư màu trắng lười biếng, rất thoải mái nằm ở đó, trên quần ngủ màu trắng không có gì cả, rất đơn giản.
Hoắc Nhĩ Phi không thể khẽ cau mày khi nhìn thấy, dáng dấp của mình có giống mèo như vậy sao? Thật đáng ghét.
“Tối nay mẹ mặc đồ ngủ Lucus mua." Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt sờ sờ đầu con trai.
(Để tôi nói rõ chút chân tướng sự tình: Ngày nào đó Thư Yến Tả mang theo con trai Lucus đi trung tâm thương mại mua quần áo, lúc mua quần áo ngủ với bé, Lucus đột nhiên quyết định muốn mua vài bộ đồ ngủ cho người mẹ chưa từng gặp mặt, lỡ như ngày nào đó mẹ trở về mà không có đồ ngủ mặc thì làm thế nào? Thư Yến Tả biết không thể nào từ chối suy nghĩ của con trai, chỉ đành phải mang theo bé đi tới khu chuyên bán đồ ngủ của nữ, mặt anh 囧! Thành màu gan heo, cho tới khi nhìn thấy hình vẽ con mèo kia, anh lập tức thuận tay tháo xuống... Mặc dù con trai oán trách anh nói khó coi, nhưng anh vẫn khăng khăng giữ ý kiến.)
Hai mẹ con ở trong phòng tắm chơi đến vui vẻ, Hoắc Nhĩ Phi ôm lấy con trai tắm rửa đến thơm ngát đặt lên giường, bản thân tắm rửa qua loa rồi lên giường ngủ.
Trong mũi tràn đầy mùi vị của người đàn ông này, khiến Hoắc Nhĩ Phi bị lạc trong nháy mắt, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại cam tâm tình nguyện về đây, ngủ trên chiếc giường này, tất cả chuyện này giống như nằm mơ không thể tưởng tượng nổi.
Đạn bay lên người Thư Yến Tả, lại giống như bay vào trong lòng Hoắc Nhĩ Phi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong nước, thành phố L.
Trong một quán bar nào đó, trên ghế sa lon nơi góc khuất, có hai người đàn ông tướng mạo xuất chúng ngồi đó, khiến cho không ít thiếu nữ tiến đến gần, đều bị người phục vụ cản ở bên ngoài, “Xin lỗi, tiểu thư, hai vị tiên sinh kia đã nói không muốn bị quấy rầy."
Các cô gái chưa thể đến gần kia tỏ vẻ tức giận rời đi, khó khăn lắm mới thấy hai người đàn ông xuất sắc như vậy, lại không cho đi vào đến gần, thật là!
Hai người đàn ông xuất sắc này chính là Chử Tuyết Luân và Âu Dã Sâm.
“Tiểu Luân, đừng uống nữa." Âu Dã Sâm cau mày, nhìn bạn tốt mượn rượu giải sầu như vậy cũng không phải là cách!
“A Sâm, cậu nói có phải Phi Phi đang gạt tôi không?" Chử Tuyết Luân uống đến khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê say.
“Phân tích của cậu không phải không có lý, nhưng đó cũng không nhất định hoàn toàn chính xác, tôi cảm thấy dù thế nào đi nữa vẫn nên chờ Phi Phi trở lại hẵng nói, cô ấy không phải là một cô gái hư, cho dù trên phương diện làm người hay phương diện công việc, trong hai năm qua tôi cũng đã thấy rõ ràng, tôi đã từng nhắc nhở cô ấy chuyện của Thư nhị thiếu, cô ấy nói sẽ biết đúng mực, sẽ nói rõ ràng với cậu, tôi nghĩ chưa kịp thôi." Âu Dã Sâm cũng biết giờ khắc này không thể thêm dầu vào lửa, chỉ có thể đứng ở lập trường bạn bè, rất khách quan phân tích tất cả sự việc.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu