Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 81: Làm bạn gái của anh được không
Editor: Puck
Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê chào tạm biệt năm tư ở trên tiệc khiêu vũ, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn bị hai cô cứng rắn kéo qua, bị ép mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt, tóc dài uốn lại, nhiều thêm vẻ trí thức và tao nhã.
Đại học Z vốn khá chú trọng tiệc khiêu vũ chia tay của sinh viên năm tư, đều hy vọng lưu lại cho nhóm sinh viên sắp rời khỏi trường một ký ức tốt đẹp.
Hoắc Nhĩ Phi ngồi trong góc nhìn bóng dáng xoay tròn của các đôi trong vũ trường, chỉ cảm thấy hết sức vớ vẩn, bản thân mình lại không ưa mấy thứ này, haizzz...
Chống cằm uống nước trái cây hết ly này đến ly khác, bụng sắp căng trướng rồi.
Vừa rồi Tuyết Nghê còn tỏ vẻ thần bí nói sẽ cho cô một bất ngờ, lại không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là gì? Làm hại cô vẫn luôn không yên.
Đột nhiên, cửa ra vào vang lên xôn xao ầm ĩ, thật nhiều nữ sinh thét chói tai liên tiếp, đều nhường ra một lối đi đến đây.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn một người thanh niên dịu dàng như ngọc từ xa đi tới, chỉ cảm thấy có phải uổng phí đôi mắt.
Chử Tuyết Luân mặc một bộ âu phục màu trắng cắt vừa người, phong độ lịch lãm mà đi tới, bên cạnh là hoa hoa đại thiếu Âu Dã Sâm mặc bộ âu phục màu đen, hai người một tĩnh một động, một trắng một đen, hết sức hút mắt, nữ sinh trong sảnh kêu lên: Wow! Đại soái ca có quy mô lớn!
Chử Tuyết Luân đứng trước mặt Hoắc Nhĩ Phi, rất tao nhã làm một tư thế mời, khóe môi mỉm cười.
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngượng ngùng, đầu mơ hồ, tay đã đặt lên rồi, sau đó bị Chử Tuyết Luân kéo vào sàn nhảy.
Chung quanh vang lên tiếng ồn ào liên miên không dứt, Âu Dã Sâm hoa hoa đại thiếu kia đã sớm thông đồng với một nữ sinh nhỏ, đang thân mật dán mặt mà nhảy với một người đẹp.
“Không sao, có anh đây." Giọng nói mềm mại quyến rũ của Chử Tuyết Luân vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi, tay vòng trên eo cô cũng rất có lực, khiến cho trái tim vốn đang náo nhiệt không yên của cô lập tức ổn định lại.
Chử Tuyết Nghê đứng từ đằng xa nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đặc biệt tuyệt vời, đã nói mà! Phi Phi nhất định thích anh trai, từ chối lời thổ lộ của nhiều nam sinh ưu tú như vậy, nói cho cùng, rất xứng đôi!
Tiêu Tiêu tựa vào trong ngực bạn trai Lạc Vũ Hàng, cũng rất vui vẻ, ở phương diện tình cảm Phi Phi vẫn luôn rất rành mạch, có anh Tuyết Luân người chững chạc như vậy, thật sự rất phù hợp.
Hoắc Nhĩ Phi cảm giác trong đầu mình hoàn toàn mơ hồ, không phải cô không thích anh Tuyết Luân, chỉ có điều sau khi trải qua một năm kia, cô hơi sợ hãi, cô gái nào lại không từng ước mơ có một người đàn ông như bạch mã hoàng tử tốt với mình, thích mình.
Xong một điệu, Hoắc Nhĩ Phi xoay đầu đến hôn mê, quả nhiên, tế bào vận động của cô vô cùng thiếu thốn.
Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại, tất cả mọi người ngừng lại, Hoắc Nhĩ Phi mới phát hiện mình và Tuyết Luân hai người đang đứng giữa đám đông, lập tức hơi ngượng ngùng, rất thẹn thùng...
Tay Chử Tuyết Luân giấu ở sau lưng đột nhiên biến ra một bó hoa hồng lớn màu hồng phấn.
“Trời ạ! 999 đóa hồng đó!" Trong đám người có người kêu lên.
“Thật lãng mạn!"
“Nếu hiện giờ có ai đưa cho tôi chín đóa hồng, tôi lập tức đồng ý làm bạn gái của người đó."
...
“Phi Phi, làm bạn gái của anh được không?" Chử Tuyết Luân cực kỳ thâm tình nói, hai tròng mắt đắm đuối đưa tình mà nhìn cô gái mình yêu mến.
“Trời ạ! Hoắc Nhĩ Phi thật hạnh phúc nha! Lại được một trai đẹp cực phẩm như vậy thổ lộ trước mặt mọi người!" Lại có người khác khoa trương kêu lên.
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngây người, anh Tuyết Luân thổ lộ với cô?
Dáng vẻ ngỡ ngàng của cô lập tức dẫn tới bất mãn của rất nhiều nữ sinh và nam sinh chung quanh, đồng loạt kêu lên: “Đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy..."
Chử Tuyết Luân vẫn luôn thâm tình mà nhìn người nào đó đang ngây người, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, thật ra trong lòng anh hơi không nắm chắc, lơ mơ nhỏ bé kia...
“Đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy..." Toàn bộ người chung quanh ồn ào.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trong đầu vang lên “Ong ong", có muốn đồng ý hay không? Có muốn đồng ý hay không?
Không phải anh Tuyết Luân vẫn là hình mẫu mà mình thích hay sao?
Nhưng bây giờ mình còn xứng với anh Tuyết Luân sao?
Cô nhìn người thanh niên dịu dàng như ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy tâm trạng rối rắm.
“Phi Phi, nếu em cảm thấy ngại, hiện giờ có thể không trả lời." Chử Tuyết Luân nói rất thân mật, anh rất sợ Phi Phi từ chối, cũng nhìn ra Phi Phi do dự, cho nen anh giả bộ không sao cả.
Chử Tuyết Nghê đứng xem bên cạnh lo lắng, “Phi Phi, chúng tớ đều ủng hộ cậu."
“Phi Phi, cứ theo lòng chính mình đi." Tiêu Tiêu rất khéo hiểu lòng người nói.
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi hiện lên chút đau đớn, mềm mại và săn sóc như anh Tuyết Luân, anh đều có thể vì mình mà nghĩ chu đáo đến như vậy, sao mình lại có thể để cho anh khó xử trước mặt nhiều người, huống chi, mình thích anh ấy, không phải sao?
Ngay khi Chử Tuyết Luân sắp bỏ cuộc.
“Được." Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi nở nụ cười dịu dàng, gò má đỏ bừng.
Chử Tuyết Luân thề rằng mình đã nghe thấy tiếng nói động lòng người nhất, gần như không chút do dự ôm chặt lấy Phi Phi, như đang muốn hòa cô vào trong xương.
“Hôn môi, hôn môi, hôn môi..." Tiếng ồn ào vang lên sau đó, giống như tất cả mọi người đều thấp thỏm chờ mong.
Gò má Hoắc Nhĩ Phi đỏ bừng mà chôn đầu trong ngực anh Tuyết Luân, mắc cỡ chết người gì đâu!
Những người này thật sự không thôi.
Chử Tuyết Nghê bất ngờ ẩm ướt hốc mắt, cuối cùng anh trai và Phi Phi đã trở thành đôi rồi, thật tốt.
Tiêu Tiêu cười đến rất vui vẻ, Phi Phi đáng được một người tốt như anh Tuyết Luân.
Âu Dã Sâm ở bên cạnh cũng vui mừng thay bạn tốt, tình yêu trường kỳ cuối cùng cũng bước ra bước gian nan đầu tiên, thật sự không dễ dàng!
Chử Tuyết Luân ôm lấy Phi Phi với gương mặt đỏ ửng đi ra ngoài cửa, vốn không để ý tới những sinh viên giễu cợt bậy kia, tiếp tục náo loạn, anh sợ Phi Phi sẽ trở mặt, đây chính là báu vật của anh, anh không nỡ.
Mọi người thấy nhân vật chính đều đã đi hết, khó tránh khỏi hăng hái hơi sứt mẻ, tiệc khiêu vũ chào từ biệt của sinh viên năm tư lần này, thật sự mới mẻ khác thường, phải biết rằng đại học là nơi buôn dưa lê nhất, gần như lập tức, bạn học Hoắc Nhĩ Phi được một trai đẹp cực phẩm thổ lộ trong bữa tiệc lan truyền nhanh chóng, gần như truyền khắp trên diễn đàn trường học và trên mạng online của trường, càng có đệ tử buôn dưa lê vụng trộm chụp được cảnh tượng cảm động này, truyền lên mạng, lượt truy cập web! Thật sự cao đến dọa người.
Vì vậy, nam sinh lúc trước theo đuổi Hoắc Nhĩ Phi bị từ chối cũng hiểu ra, thì ra có người tốt hơn, khó trách! So sánh với người ta, quả thật vẫn chênh lệch.
Năm tư, lần thứ ba Hoắc Nhĩ Phi trở thành một trong nữ sinh phong vân của đại học Z, ai bảo cô có một người bạn trai phong cách như vậy, quả thật lãng mạn đến tận cùng.
Thế cho nên sau khi tốt nghiệp, cô vẫn thường cảm thán cuộc sống đại học của mình thật sự biến đổi bất ngờ, cũng đáng.
Sau khi chính thức hẹn hò, Chử Tuyết Luân vì cô gái mình yêu mến, dĩ nhiên chạy hai nơi, hai người thấy mặt mỗi tuần một lần, dù sao cách hai thành phố, hơn nữa Chử Tuyết Luân làm công ty cấp cao, thật sự không có cách nào thường xuyên lui tới.
Hai chỗ cách xa nhau, khó tránh khỏi sẽ có chút tương tư khó gửi, nấu cháo điện thoại là khó tránh khỏi, mấy nữ sinh trong phòng ngủ đều cười Hoắc Nhĩ Phi là cô gái nhỏ cuồng nhiệt trong tình yêu, cả ngày hoa đào đầy mặt.
Hoắc Nhĩ Phi mới không để ý đến các cô ấy, các cô ấy đây là không ăn được nho mới nói nho chua.
Một năm này, Hoắc Nhĩ Phi quả thật rất hạnh phúc, những cơn ác mộng kia cũng dần dần cách xa cô, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhớ tới.
Cô vẫn có thói quen gọi anh Tuyết Luân, giống như gọi kiểu khác đều không quen, luôn cảm thấy rất không tự nhiên, Chử Tuyết Luân cũng không miễn cưỡng cô, từ từ sẽ đến, không vội.
Chung đụng ban đầu của hai người cũng chỉ là ăn một bữa cơm, đi dạo, tâm sự, sau đó nắm tay nhỏ bé gì đó.
Bởi vì gặp mặt rất ít, tình cảm của hai người tiến triển trái lại rất chậm rãi, không như rất nhiều nam nữ hiện giờ, tốc chiến tốc thắng.
Đối với hai bọn họ hẹn hò, cao hứng quá mức nhất chính là cha mẹ Hoắc Nhĩ Phi rồi, quả thật thỏa mãn cực điểm với con rể đúng chuẩn này.
Cho nên sau khi Hoắc Nhĩ Phi tốt nghiệp, cha Hoắc mẹ Hoắc mãnh liệt yêu cầu cn gái về thành phố L tìm việc làm, nói cho oai là để gần nhà, thật ra muốn cặp tình nhân phát triển tốt hơn.
Chử Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu cũng nghiêm lệnh không cho phép Hoắc Nhĩ Phi xa nhà, bởi vì hai cô đều trở về thành phố L, Tuyết Nghê làm việc ở một đài truyền hình thành phố L, phát triển theo hướng biên tập viên; Tiêu Tiêu cũng nhận lời mời làm luật sư ở một công ty luật, sự nghiệp cũng chỉ ở bước khởi đầu.
Hoắc Nhĩ Phi học chính là ngành quảng cáo, cô hy vọng từ nay về sau có phương hướng phát triển ở mặt truyền bá, lúc học năm nhất cô chính là thành viên hội học sinh bộ phận tuyên truyền, nên cô tương đối am hiểu.
Không đợi cô tìm việc làm, Âu đại ca đã tới tìm cô, nói công ty bọn họ vừa vặn có bộ phận kế hoạch, rất thấp thỏm chờ mong sự gia nhập của cô.
Nói thật, thật ra cô không phải rất bằng lòng, luôn cảm thấy đây dựa vào quan hệ bám váy, cô hy vọng dựa vào năng lực của mình đi tìm việc.
Âu Dã Sâm cũng nhìn ra lo ngại của cô, “Phi Phi, em đừng hiểu lầm! Cũng không phải tiểu Luân nhờ anh đến tìm em, anh chỉ cho em một cơ hội đến tự chứng minh bản thân, nếu em bằng lòng mang lý lịch đến bộ phận nhân sự của giải trí Âu Kỳ phỏng vấn, cũng sẽ không có chú ý đặc biệt cho em, em phải biết rằng, công việc ở đâu mà chẳng phải là công việc, hoàn cảnh chỗ anh không phải tốt sao? Hơn nữa bộ phận kế hoạch của công ty chúng ta vừa vặn khan hiếm nhân tài, đương nhiên, nếu như em cảm thấy không thể gánh vác anh cũng không miễn cưỡng."
Hoắc Nhĩ Phi thấy anh nói rất có lý, hơn nữa làm việc ở đâu mà chẳng phải làm việc, Âu đại ca là người bận rộn như vậy sao có thể có dư thời gian đi đặc biệt chăm sóc mình, đi thử một chút cũng được.
Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy không có gì, “Âu đại ca, cám ơn anh, em bằng lòng đi thử một chút."
“Được, Phi Phi quả nhiên thẳng thắn, tám giờ sáng sớm mai em mang theo lý lịch đến thẳng bộ phận nhân sự Âu Kỳ phỏng vấn, không được trễ đó!" Âu Dã Sâm cười híp mắt nói.
“Vâng, em biết rõ."
Hoắc Nhĩ Phi vẫn ngọc rất vững chắc bài chuyên ngành đại học bốn năm, qua tuyển sơ loại đến thi vòng hai, người phỏng vấn cũng vô cùng hài lòng với cô, sau khi xem đề án đơn giản cô đưa ra đều rất hài lòng, gần như không hề lo lắng nộp đơn lên.
Nhận lời mời thành công, năm người tập trung lại một chỗ, nói ăn mừng Phi Phi tìm được một công việc tốt.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhận viện, lại bận rộn, điều này làm cho Chử Tuyết Luân rất buồn bực, sao bạn gái mình không có lúc nào nhàn rỗi, vì thế còn luôn oán trách bạn tốt a Sâm, để cho cậu ấy đừng làm Phi Phi mệt mỏi.
Âu Dã Sâm cũng kêu to oan uổng, cậu không biết Phi Phi là liều mạng Tam Lang*! Cô ấy cũng không phải thư ký của tôi, không thuộc quyền quản lý của tôi, thứ lỗi cho khó nghe lời được! Chỉ có điều, bản thân cậu có thể đi nói với Phi Phi nhà cậu.
(*) Liều mạng Tam Lang: biệt hiệu của nhân vật Thạch tú trong Lương Sơn Bạc | 1. chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết | 2. chỉ người mẫn cán với công việc
Sau khi Phi Phi làm việc rõ ràng tăng thêm vẻ đẹp trí tuệ, khiến Chử Tuyết Luân càng coi như báu vật.
Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê chào tạm biệt năm tư ở trên tiệc khiêu vũ, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn bị hai cô cứng rắn kéo qua, bị ép mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt, tóc dài uốn lại, nhiều thêm vẻ trí thức và tao nhã.
Đại học Z vốn khá chú trọng tiệc khiêu vũ chia tay của sinh viên năm tư, đều hy vọng lưu lại cho nhóm sinh viên sắp rời khỏi trường một ký ức tốt đẹp.
Hoắc Nhĩ Phi ngồi trong góc nhìn bóng dáng xoay tròn của các đôi trong vũ trường, chỉ cảm thấy hết sức vớ vẩn, bản thân mình lại không ưa mấy thứ này, haizzz...
Chống cằm uống nước trái cây hết ly này đến ly khác, bụng sắp căng trướng rồi.
Vừa rồi Tuyết Nghê còn tỏ vẻ thần bí nói sẽ cho cô một bất ngờ, lại không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là gì? Làm hại cô vẫn luôn không yên.
Đột nhiên, cửa ra vào vang lên xôn xao ầm ĩ, thật nhiều nữ sinh thét chói tai liên tiếp, đều nhường ra một lối đi đến đây.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn một người thanh niên dịu dàng như ngọc từ xa đi tới, chỉ cảm thấy có phải uổng phí đôi mắt.
Chử Tuyết Luân mặc một bộ âu phục màu trắng cắt vừa người, phong độ lịch lãm mà đi tới, bên cạnh là hoa hoa đại thiếu Âu Dã Sâm mặc bộ âu phục màu đen, hai người một tĩnh một động, một trắng một đen, hết sức hút mắt, nữ sinh trong sảnh kêu lên: Wow! Đại soái ca có quy mô lớn!
Chử Tuyết Luân đứng trước mặt Hoắc Nhĩ Phi, rất tao nhã làm một tư thế mời, khóe môi mỉm cười.
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngượng ngùng, đầu mơ hồ, tay đã đặt lên rồi, sau đó bị Chử Tuyết Luân kéo vào sàn nhảy.
Chung quanh vang lên tiếng ồn ào liên miên không dứt, Âu Dã Sâm hoa hoa đại thiếu kia đã sớm thông đồng với một nữ sinh nhỏ, đang thân mật dán mặt mà nhảy với một người đẹp.
“Không sao, có anh đây." Giọng nói mềm mại quyến rũ của Chử Tuyết Luân vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi, tay vòng trên eo cô cũng rất có lực, khiến cho trái tim vốn đang náo nhiệt không yên của cô lập tức ổn định lại.
Chử Tuyết Nghê đứng từ đằng xa nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đặc biệt tuyệt vời, đã nói mà! Phi Phi nhất định thích anh trai, từ chối lời thổ lộ của nhiều nam sinh ưu tú như vậy, nói cho cùng, rất xứng đôi!
Tiêu Tiêu tựa vào trong ngực bạn trai Lạc Vũ Hàng, cũng rất vui vẻ, ở phương diện tình cảm Phi Phi vẫn luôn rất rành mạch, có anh Tuyết Luân người chững chạc như vậy, thật sự rất phù hợp.
Hoắc Nhĩ Phi cảm giác trong đầu mình hoàn toàn mơ hồ, không phải cô không thích anh Tuyết Luân, chỉ có điều sau khi trải qua một năm kia, cô hơi sợ hãi, cô gái nào lại không từng ước mơ có một người đàn ông như bạch mã hoàng tử tốt với mình, thích mình.
Xong một điệu, Hoắc Nhĩ Phi xoay đầu đến hôn mê, quả nhiên, tế bào vận động của cô vô cùng thiếu thốn.
Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại, tất cả mọi người ngừng lại, Hoắc Nhĩ Phi mới phát hiện mình và Tuyết Luân hai người đang đứng giữa đám đông, lập tức hơi ngượng ngùng, rất thẹn thùng...
Tay Chử Tuyết Luân giấu ở sau lưng đột nhiên biến ra một bó hoa hồng lớn màu hồng phấn.
“Trời ạ! 999 đóa hồng đó!" Trong đám người có người kêu lên.
“Thật lãng mạn!"
“Nếu hiện giờ có ai đưa cho tôi chín đóa hồng, tôi lập tức đồng ý làm bạn gái của người đó."
...
“Phi Phi, làm bạn gái của anh được không?" Chử Tuyết Luân cực kỳ thâm tình nói, hai tròng mắt đắm đuối đưa tình mà nhìn cô gái mình yêu mến.
“Trời ạ! Hoắc Nhĩ Phi thật hạnh phúc nha! Lại được một trai đẹp cực phẩm như vậy thổ lộ trước mặt mọi người!" Lại có người khác khoa trương kêu lên.
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngây người, anh Tuyết Luân thổ lộ với cô?
Dáng vẻ ngỡ ngàng của cô lập tức dẫn tới bất mãn của rất nhiều nữ sinh và nam sinh chung quanh, đồng loạt kêu lên: “Đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy..."
Chử Tuyết Luân vẫn luôn thâm tình mà nhìn người nào đó đang ngây người, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, thật ra trong lòng anh hơi không nắm chắc, lơ mơ nhỏ bé kia...
“Đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy..." Toàn bộ người chung quanh ồn ào.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trong đầu vang lên “Ong ong", có muốn đồng ý hay không? Có muốn đồng ý hay không?
Không phải anh Tuyết Luân vẫn là hình mẫu mà mình thích hay sao?
Nhưng bây giờ mình còn xứng với anh Tuyết Luân sao?
Cô nhìn người thanh niên dịu dàng như ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy tâm trạng rối rắm.
“Phi Phi, nếu em cảm thấy ngại, hiện giờ có thể không trả lời." Chử Tuyết Luân nói rất thân mật, anh rất sợ Phi Phi từ chối, cũng nhìn ra Phi Phi do dự, cho nen anh giả bộ không sao cả.
Chử Tuyết Nghê đứng xem bên cạnh lo lắng, “Phi Phi, chúng tớ đều ủng hộ cậu."
“Phi Phi, cứ theo lòng chính mình đi." Tiêu Tiêu rất khéo hiểu lòng người nói.
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi hiện lên chút đau đớn, mềm mại và săn sóc như anh Tuyết Luân, anh đều có thể vì mình mà nghĩ chu đáo đến như vậy, sao mình lại có thể để cho anh khó xử trước mặt nhiều người, huống chi, mình thích anh ấy, không phải sao?
Ngay khi Chử Tuyết Luân sắp bỏ cuộc.
“Được." Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi nở nụ cười dịu dàng, gò má đỏ bừng.
Chử Tuyết Luân thề rằng mình đã nghe thấy tiếng nói động lòng người nhất, gần như không chút do dự ôm chặt lấy Phi Phi, như đang muốn hòa cô vào trong xương.
“Hôn môi, hôn môi, hôn môi..." Tiếng ồn ào vang lên sau đó, giống như tất cả mọi người đều thấp thỏm chờ mong.
Gò má Hoắc Nhĩ Phi đỏ bừng mà chôn đầu trong ngực anh Tuyết Luân, mắc cỡ chết người gì đâu!
Những người này thật sự không thôi.
Chử Tuyết Nghê bất ngờ ẩm ướt hốc mắt, cuối cùng anh trai và Phi Phi đã trở thành đôi rồi, thật tốt.
Tiêu Tiêu cười đến rất vui vẻ, Phi Phi đáng được một người tốt như anh Tuyết Luân.
Âu Dã Sâm ở bên cạnh cũng vui mừng thay bạn tốt, tình yêu trường kỳ cuối cùng cũng bước ra bước gian nan đầu tiên, thật sự không dễ dàng!
Chử Tuyết Luân ôm lấy Phi Phi với gương mặt đỏ ửng đi ra ngoài cửa, vốn không để ý tới những sinh viên giễu cợt bậy kia, tiếp tục náo loạn, anh sợ Phi Phi sẽ trở mặt, đây chính là báu vật của anh, anh không nỡ.
Mọi người thấy nhân vật chính đều đã đi hết, khó tránh khỏi hăng hái hơi sứt mẻ, tiệc khiêu vũ chào từ biệt của sinh viên năm tư lần này, thật sự mới mẻ khác thường, phải biết rằng đại học là nơi buôn dưa lê nhất, gần như lập tức, bạn học Hoắc Nhĩ Phi được một trai đẹp cực phẩm thổ lộ trong bữa tiệc lan truyền nhanh chóng, gần như truyền khắp trên diễn đàn trường học và trên mạng online của trường, càng có đệ tử buôn dưa lê vụng trộm chụp được cảnh tượng cảm động này, truyền lên mạng, lượt truy cập web! Thật sự cao đến dọa người.
Vì vậy, nam sinh lúc trước theo đuổi Hoắc Nhĩ Phi bị từ chối cũng hiểu ra, thì ra có người tốt hơn, khó trách! So sánh với người ta, quả thật vẫn chênh lệch.
Năm tư, lần thứ ba Hoắc Nhĩ Phi trở thành một trong nữ sinh phong vân của đại học Z, ai bảo cô có một người bạn trai phong cách như vậy, quả thật lãng mạn đến tận cùng.
Thế cho nên sau khi tốt nghiệp, cô vẫn thường cảm thán cuộc sống đại học của mình thật sự biến đổi bất ngờ, cũng đáng.
Sau khi chính thức hẹn hò, Chử Tuyết Luân vì cô gái mình yêu mến, dĩ nhiên chạy hai nơi, hai người thấy mặt mỗi tuần một lần, dù sao cách hai thành phố, hơn nữa Chử Tuyết Luân làm công ty cấp cao, thật sự không có cách nào thường xuyên lui tới.
Hai chỗ cách xa nhau, khó tránh khỏi sẽ có chút tương tư khó gửi, nấu cháo điện thoại là khó tránh khỏi, mấy nữ sinh trong phòng ngủ đều cười Hoắc Nhĩ Phi là cô gái nhỏ cuồng nhiệt trong tình yêu, cả ngày hoa đào đầy mặt.
Hoắc Nhĩ Phi mới không để ý đến các cô ấy, các cô ấy đây là không ăn được nho mới nói nho chua.
Một năm này, Hoắc Nhĩ Phi quả thật rất hạnh phúc, những cơn ác mộng kia cũng dần dần cách xa cô, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhớ tới.
Cô vẫn có thói quen gọi anh Tuyết Luân, giống như gọi kiểu khác đều không quen, luôn cảm thấy rất không tự nhiên, Chử Tuyết Luân cũng không miễn cưỡng cô, từ từ sẽ đến, không vội.
Chung đụng ban đầu của hai người cũng chỉ là ăn một bữa cơm, đi dạo, tâm sự, sau đó nắm tay nhỏ bé gì đó.
Bởi vì gặp mặt rất ít, tình cảm của hai người tiến triển trái lại rất chậm rãi, không như rất nhiều nam nữ hiện giờ, tốc chiến tốc thắng.
Đối với hai bọn họ hẹn hò, cao hứng quá mức nhất chính là cha mẹ Hoắc Nhĩ Phi rồi, quả thật thỏa mãn cực điểm với con rể đúng chuẩn này.
Cho nên sau khi Hoắc Nhĩ Phi tốt nghiệp, cha Hoắc mẹ Hoắc mãnh liệt yêu cầu cn gái về thành phố L tìm việc làm, nói cho oai là để gần nhà, thật ra muốn cặp tình nhân phát triển tốt hơn.
Chử Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu cũng nghiêm lệnh không cho phép Hoắc Nhĩ Phi xa nhà, bởi vì hai cô đều trở về thành phố L, Tuyết Nghê làm việc ở một đài truyền hình thành phố L, phát triển theo hướng biên tập viên; Tiêu Tiêu cũng nhận lời mời làm luật sư ở một công ty luật, sự nghiệp cũng chỉ ở bước khởi đầu.
Hoắc Nhĩ Phi học chính là ngành quảng cáo, cô hy vọng từ nay về sau có phương hướng phát triển ở mặt truyền bá, lúc học năm nhất cô chính là thành viên hội học sinh bộ phận tuyên truyền, nên cô tương đối am hiểu.
Không đợi cô tìm việc làm, Âu đại ca đã tới tìm cô, nói công ty bọn họ vừa vặn có bộ phận kế hoạch, rất thấp thỏm chờ mong sự gia nhập của cô.
Nói thật, thật ra cô không phải rất bằng lòng, luôn cảm thấy đây dựa vào quan hệ bám váy, cô hy vọng dựa vào năng lực của mình đi tìm việc.
Âu Dã Sâm cũng nhìn ra lo ngại của cô, “Phi Phi, em đừng hiểu lầm! Cũng không phải tiểu Luân nhờ anh đến tìm em, anh chỉ cho em một cơ hội đến tự chứng minh bản thân, nếu em bằng lòng mang lý lịch đến bộ phận nhân sự của giải trí Âu Kỳ phỏng vấn, cũng sẽ không có chú ý đặc biệt cho em, em phải biết rằng, công việc ở đâu mà chẳng phải là công việc, hoàn cảnh chỗ anh không phải tốt sao? Hơn nữa bộ phận kế hoạch của công ty chúng ta vừa vặn khan hiếm nhân tài, đương nhiên, nếu như em cảm thấy không thể gánh vác anh cũng không miễn cưỡng."
Hoắc Nhĩ Phi thấy anh nói rất có lý, hơn nữa làm việc ở đâu mà chẳng phải làm việc, Âu đại ca là người bận rộn như vậy sao có thể có dư thời gian đi đặc biệt chăm sóc mình, đi thử một chút cũng được.
Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy không có gì, “Âu đại ca, cám ơn anh, em bằng lòng đi thử một chút."
“Được, Phi Phi quả nhiên thẳng thắn, tám giờ sáng sớm mai em mang theo lý lịch đến thẳng bộ phận nhân sự Âu Kỳ phỏng vấn, không được trễ đó!" Âu Dã Sâm cười híp mắt nói.
“Vâng, em biết rõ."
Hoắc Nhĩ Phi vẫn ngọc rất vững chắc bài chuyên ngành đại học bốn năm, qua tuyển sơ loại đến thi vòng hai, người phỏng vấn cũng vô cùng hài lòng với cô, sau khi xem đề án đơn giản cô đưa ra đều rất hài lòng, gần như không hề lo lắng nộp đơn lên.
Nhận lời mời thành công, năm người tập trung lại một chỗ, nói ăn mừng Phi Phi tìm được một công việc tốt.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhận viện, lại bận rộn, điều này làm cho Chử Tuyết Luân rất buồn bực, sao bạn gái mình không có lúc nào nhàn rỗi, vì thế còn luôn oán trách bạn tốt a Sâm, để cho cậu ấy đừng làm Phi Phi mệt mỏi.
Âu Dã Sâm cũng kêu to oan uổng, cậu không biết Phi Phi là liều mạng Tam Lang*! Cô ấy cũng không phải thư ký của tôi, không thuộc quyền quản lý của tôi, thứ lỗi cho khó nghe lời được! Chỉ có điều, bản thân cậu có thể đi nói với Phi Phi nhà cậu.
(*) Liều mạng Tam Lang: biệt hiệu của nhân vật Thạch tú trong Lương Sơn Bạc | 1. chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết | 2. chỉ người mẫn cán với công việc
Sau khi Phi Phi làm việc rõ ràng tăng thêm vẻ đẹp trí tuệ, khiến Chử Tuyết Luân càng coi như báu vật.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu