Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 72
Edit: Lữ Nguyệt
Beta: Wan + Miêu Nhi
Văn Khanh dành chút thời gian đi dạo ở một phố đồ cổ, theo nguyên tác, nam chính đã dùng đôi mắt thấu thị mua được mấy món bảo bối ở đây. Lý Hạo Thiên vốn không biết phân biệt đồ cổ, nhưng bởi vì hắn có đôi mắt thấu thị nên có thể thấy được mấy mánh khóe làm giả đồ cổ, trong đó còn có một chiếc thau đồng thời Tây Chu - một di vật văn hóa chưa từng xuất hiện trong lịch sử khảo cổ, giá trị cực cao và cũng là thứ đồ đáng tiền nhất.
Ừ, rất đáng tiền, bị hắn bán cho một nhà sưu tầm đồ cổ người Pháp với giá tám trăm triệu.
Theo lẽ thường, để tô điểm cho nam chính, phần lớn tác giả sẽ cho nam chính chút xíu lòng yêu nước để chứng tỏ rằng hắn không chỉ có mỗi tình cảm cá nhân, hắn còn có những tình cảm lớn hơn - ví dụ như là bác ái. Nhưng áng văn này lại không đi theo con đường cũ, nam chính là một con người vô cùng "thực tế", chưa bao giờ quan tâm đến những thứ phù du như thanh danh, chỉ có lợi ích cá nhân là trên hết, bởi vậy ai đưa tiền cho hắn thì hắn sẽ bán cho người đó không chút do dự.
Thật là tươi mới thoát tục nha, lại còn không theo kịch bản cũ, đúng là một dòng nước trong trong truyện ngựa đực. Văn Khanh xuyên qua rất nhiều thế giới nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp phải kiểu nam chính như vậy.
Vì để cắt đứt dòng tiền của Lưu Hạo Thiên, cũng như không muốn quốc bảo thất lạc ra nước ngoài, Văn Khanh trước tiên mua hết những thứ này, lọc đồ giả ra rồi quyên góp cho viện bảo tàng.
Ai, tính ra cô có lòng yêu nước không nhỏ.
"Mỹ nữ, có thể mời cô đi ăn tối được không?"
Văn Khanh vừa bước từ trong nhà ra, một chiếc Porsche khoa trương đỗ xịch một cái trước mặt cô, sau đó có một tên tiểu bạch kiểm cũng khoa trương không kém bước từ trên xe xuống, trong miệng còn học đòi người ta ngậm một nhành hoa hồng, bày ra bộ dáng tự cho là đẹp trai nhưng thực chất vô cùng ngu ngốc.
Văn Khanh lườm một cái: "Đường Niệm, anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?" Sau lần chạy trối chết hồi trước, cô đã nửa tháng không nhìn thấy hắn, bây giờ không biết lại bị chạm dây thần kinh nào nữa rồi.
Đường Tiểu Niệm rút hoa hồng ra, ngắt bớt phần cuống, chỉ giữ lại phần hoa, sau đó cài lên tai Văn Khanh rồi thì thầm một câu thâm tình: "Nhân bỉ hoa kiều (*)."
(*) Ý muốn nói người còn đẹp đẽ, yêu kiều hơn hoa.
Văn Khanh: "..." Muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Sau đó cô thuận theo tâm ý đánh Đường Niệm một trận ra trò.
"Anh chỉ biết học cách tán gái thôi sao? Học thứ rác rưởi như vậy mà cũng đòi ra ngoài khoe khoang? Cái tốt không học lại đi học thứ vớ vẩn! Nói năng ngọt xớt! Miệng lưỡi dẻo quẹo..."
"Đau đau đau! Anh sai rồi! Không dám tái phạm nữa! Khanh Khanh em nhẹ tay một chút! Đau đau đau..."
Đường Niệm vô cùng oan ức, lần trước hắn bị Khanh Khanh dọa cho một trận, sợ cô một lời không hợp sẽ cắt tiểu JJ (*), nửa tháng không dám đến tìm cô. Về sau hắn tỉnh táo lại, nghĩ tới chuyện có lẽ Khanh Khanh muốn hù dọa hắn để hắn chia tay với cô, cho nên mới cố tình nói như vậy.
(*) Tiểu JJ: tiểu đệ đệ.
Điều này sao có thể chứ? Tuyệt đối không được! Chỉ có hắn đá cô chứ sao có thể để cô đá hắn chứ! Thế là hắn khổ công học một trăm chiêu thức tán gái, vất vả tu luyện thành công mới chạy đến tìm cô, không ngờ lại bị đánh không thương tiếc.
Văn Khanh đánh xong một trận liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, chủ động mời Đường Niệm ăn cơm. Đường Niệm không khác gì túi trút giận của cô, hắn đánh không lại, lại không muốn chia tay, thế nên cô vừa gọi liền hấp tấp đi theo.
"Đúng rồi, tôi muốn thành lập công ty, anh có muốn đầu tư ít tiền không?"
"À, muốn bao nhiêu?"" Đường Niệm thuận miệng nói, hắn không để ý đến chuyện mở công ty, đương nhiên, hắn cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện kiếm tiền, cha hắn rất biết kiếm tiền, đời này hắn sinh ra nằm trên một núi tiền xài mãi không hết, còn đi liều mạng làm gì? Để cha liều mạng là được rồi. Nhưng nếu vợ yêu muốn dựng nghiệp thì nhất định phải ủng hộ!
"Anh đầu tư hai trăm vạn, tôi cho anh 20% cổ phần." Văn Khanh nói, cô chuẩn bị làm game online thực tế ảo, nhưng trong tay không có vốn khởi nghiệp, tiền của Lý Hạo Thiên đều từ việc thu lợi bất chính nên cô mang đi làm từ thiện hết, bởi vậy Văn Khanh không hề dư dả chút nào.
Để Đường Niệm đầu tư cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nếu hắn đồng ý thì tuyệt, nếu không cô cũng có thể tự làm ra tiền, cùng lắm là thêm một việc thôi.
"Không thành vấn đề, lát nữa anh chuyển cho em."
Đường Niệm vô cùng sảng khoái đáp ứng, hắn biết Khanh Khanh sẽ không lừa hắn, cô tùy tay có thể đem 700 triệu đi từ thiện, chẳng là gì so với hai trăm vạn của hắn.
Chờ cơm nước xong, Văn Khanh đi toilet, Đường Niệm ngồi chơi game chờ cô, lúc thấy điện thoại Văn Khanh, hắn đột nhiên nhớ tới bí kíp tán gái – giữa các cặp đôi chắc chắn phải có những biệt danh thân mật.
Cho nên hắn tiện tay muốn xem thử Khanh Khanh đặt nickname cho hắn là gì? Cục cưng? Hay là lão công?
Sau đó hắn thấy trong danh bạ điên thoại của Văn Khanh, có số điện thoại của hắn, phía trên ghi rõ ràng -----
Đồng chí vừa ngắn vừa nhỏ!
Văn Khanh có vốn khởi nghiệp liền bắt tay vào thành lập công ty. Tuy rằng đã có một lần kinh nghiệm, nhưng không thể so sánh với kiếp trước được, kiếp trước cô chỉ là cải tiến kĩ thuật, mà bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu tất cả mọi thứ.
Đặc biệt là khi mới bắt đầu, từ nhân viên đến trang thiết bị đều phải do cô kiểm định, bởi vậy trong khoảng thời gian này tương đối bận rộn. Nhưng dù công việc có bề bộn thế nào, cô vẫn không ngừng chú ý đến động tĩnh của Lưu Hạo Thiên.
Lý Hạo Thiên kiểm tra ở bênh viện tốn không ít tiền, trong túi lập tức chẳng còn gì. Có điều bởi vì hắn có bàn tay vàng nên không để tâm đến chuyện tìm việc - hoàn toàn trông cậy vào khả năng thấu thị để đạt được đỉnh cao nhân sinh.
Vì vậy, một lần nữa, khi nhà hắn gửi tiền cho hắn, hắn lại đem hai nghìn tệ vào sòng bạc.
Lý Hạo Thiên dự định thăm dò sâu cạn ở đây trước, sau khi kiếm được một khoản lời nhỏ thì mới vào sòng bạc lớn, nếu không, hắn đoán chừng ngay cả cửa sòng bạc cũng không vào được.
Hắn đoán không sai, hắn có đôi mắt thấu thị, vào sòng bạc như cá gặp nước, nếu không sợ thắng quá nhiều sẽ bị sòng bạc quỵt nợ, hắn có thể làm cả sòng bạc thua đến phá sản!
Dân cờ bạc là điên cuồng nhất, mắt nhìn thấy từng đồng tiền đẩy về phía mình, Lý Hạo Thiên hai mắt đỏ ngầu, nhiệt huyết sôi trào, tưởng chừng còn thoải mái hơn việc chết ở trên bụng nữ nhân! Chẳng trách nhiều người nói tiền và gái đẹp đều mê người như nhau, cảm giác bị tiền bạc nhấn chìm thật sự quá sảng khoái, khiến người ta không tự giác sa vào!
Lý Hạo Thiên vui đến quên cả trời đất, đột nhiên "ầm" một tiếng rất lớn, mười mấy cảnh sát võ trang đầy đủ xông vào.
"Cảnh sát đây! Tụ tập đánh bạc! Giải hết tất cả đi!"
Vì thế, trong nguyên tác nam chính tung hoành ngang dọc, không những không rung chuyển được sòng bạc mà còn bị nhốt trong phong tối, bị phạt ba nghìn tệ, còn để lại tiền án.
Beta: Wan + Miêu Nhi
Văn Khanh dành chút thời gian đi dạo ở một phố đồ cổ, theo nguyên tác, nam chính đã dùng đôi mắt thấu thị mua được mấy món bảo bối ở đây. Lý Hạo Thiên vốn không biết phân biệt đồ cổ, nhưng bởi vì hắn có đôi mắt thấu thị nên có thể thấy được mấy mánh khóe làm giả đồ cổ, trong đó còn có một chiếc thau đồng thời Tây Chu - một di vật văn hóa chưa từng xuất hiện trong lịch sử khảo cổ, giá trị cực cao và cũng là thứ đồ đáng tiền nhất.
Ừ, rất đáng tiền, bị hắn bán cho một nhà sưu tầm đồ cổ người Pháp với giá tám trăm triệu.
Theo lẽ thường, để tô điểm cho nam chính, phần lớn tác giả sẽ cho nam chính chút xíu lòng yêu nước để chứng tỏ rằng hắn không chỉ có mỗi tình cảm cá nhân, hắn còn có những tình cảm lớn hơn - ví dụ như là bác ái. Nhưng áng văn này lại không đi theo con đường cũ, nam chính là một con người vô cùng "thực tế", chưa bao giờ quan tâm đến những thứ phù du như thanh danh, chỉ có lợi ích cá nhân là trên hết, bởi vậy ai đưa tiền cho hắn thì hắn sẽ bán cho người đó không chút do dự.
Thật là tươi mới thoát tục nha, lại còn không theo kịch bản cũ, đúng là một dòng nước trong trong truyện ngựa đực. Văn Khanh xuyên qua rất nhiều thế giới nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp phải kiểu nam chính như vậy.
Vì để cắt đứt dòng tiền của Lưu Hạo Thiên, cũng như không muốn quốc bảo thất lạc ra nước ngoài, Văn Khanh trước tiên mua hết những thứ này, lọc đồ giả ra rồi quyên góp cho viện bảo tàng.
Ai, tính ra cô có lòng yêu nước không nhỏ.
"Mỹ nữ, có thể mời cô đi ăn tối được không?"
Văn Khanh vừa bước từ trong nhà ra, một chiếc Porsche khoa trương đỗ xịch một cái trước mặt cô, sau đó có một tên tiểu bạch kiểm cũng khoa trương không kém bước từ trên xe xuống, trong miệng còn học đòi người ta ngậm một nhành hoa hồng, bày ra bộ dáng tự cho là đẹp trai nhưng thực chất vô cùng ngu ngốc.
Văn Khanh lườm một cái: "Đường Niệm, anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?" Sau lần chạy trối chết hồi trước, cô đã nửa tháng không nhìn thấy hắn, bây giờ không biết lại bị chạm dây thần kinh nào nữa rồi.
Đường Tiểu Niệm rút hoa hồng ra, ngắt bớt phần cuống, chỉ giữ lại phần hoa, sau đó cài lên tai Văn Khanh rồi thì thầm một câu thâm tình: "Nhân bỉ hoa kiều (*)."
(*) Ý muốn nói người còn đẹp đẽ, yêu kiều hơn hoa.
Văn Khanh: "..." Muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Sau đó cô thuận theo tâm ý đánh Đường Niệm một trận ra trò.
"Anh chỉ biết học cách tán gái thôi sao? Học thứ rác rưởi như vậy mà cũng đòi ra ngoài khoe khoang? Cái tốt không học lại đi học thứ vớ vẩn! Nói năng ngọt xớt! Miệng lưỡi dẻo quẹo..."
"Đau đau đau! Anh sai rồi! Không dám tái phạm nữa! Khanh Khanh em nhẹ tay một chút! Đau đau đau..."
Đường Niệm vô cùng oan ức, lần trước hắn bị Khanh Khanh dọa cho một trận, sợ cô một lời không hợp sẽ cắt tiểu JJ (*), nửa tháng không dám đến tìm cô. Về sau hắn tỉnh táo lại, nghĩ tới chuyện có lẽ Khanh Khanh muốn hù dọa hắn để hắn chia tay với cô, cho nên mới cố tình nói như vậy.
(*) Tiểu JJ: tiểu đệ đệ.
Điều này sao có thể chứ? Tuyệt đối không được! Chỉ có hắn đá cô chứ sao có thể để cô đá hắn chứ! Thế là hắn khổ công học một trăm chiêu thức tán gái, vất vả tu luyện thành công mới chạy đến tìm cô, không ngờ lại bị đánh không thương tiếc.
Văn Khanh đánh xong một trận liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, chủ động mời Đường Niệm ăn cơm. Đường Niệm không khác gì túi trút giận của cô, hắn đánh không lại, lại không muốn chia tay, thế nên cô vừa gọi liền hấp tấp đi theo.
"Đúng rồi, tôi muốn thành lập công ty, anh có muốn đầu tư ít tiền không?"
"À, muốn bao nhiêu?"" Đường Niệm thuận miệng nói, hắn không để ý đến chuyện mở công ty, đương nhiên, hắn cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện kiếm tiền, cha hắn rất biết kiếm tiền, đời này hắn sinh ra nằm trên một núi tiền xài mãi không hết, còn đi liều mạng làm gì? Để cha liều mạng là được rồi. Nhưng nếu vợ yêu muốn dựng nghiệp thì nhất định phải ủng hộ!
"Anh đầu tư hai trăm vạn, tôi cho anh 20% cổ phần." Văn Khanh nói, cô chuẩn bị làm game online thực tế ảo, nhưng trong tay không có vốn khởi nghiệp, tiền của Lý Hạo Thiên đều từ việc thu lợi bất chính nên cô mang đi làm từ thiện hết, bởi vậy Văn Khanh không hề dư dả chút nào.
Để Đường Niệm đầu tư cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nếu hắn đồng ý thì tuyệt, nếu không cô cũng có thể tự làm ra tiền, cùng lắm là thêm một việc thôi.
"Không thành vấn đề, lát nữa anh chuyển cho em."
Đường Niệm vô cùng sảng khoái đáp ứng, hắn biết Khanh Khanh sẽ không lừa hắn, cô tùy tay có thể đem 700 triệu đi từ thiện, chẳng là gì so với hai trăm vạn của hắn.
Chờ cơm nước xong, Văn Khanh đi toilet, Đường Niệm ngồi chơi game chờ cô, lúc thấy điện thoại Văn Khanh, hắn đột nhiên nhớ tới bí kíp tán gái – giữa các cặp đôi chắc chắn phải có những biệt danh thân mật.
Cho nên hắn tiện tay muốn xem thử Khanh Khanh đặt nickname cho hắn là gì? Cục cưng? Hay là lão công?
Sau đó hắn thấy trong danh bạ điên thoại của Văn Khanh, có số điện thoại của hắn, phía trên ghi rõ ràng -----
Đồng chí vừa ngắn vừa nhỏ!
Văn Khanh có vốn khởi nghiệp liền bắt tay vào thành lập công ty. Tuy rằng đã có một lần kinh nghiệm, nhưng không thể so sánh với kiếp trước được, kiếp trước cô chỉ là cải tiến kĩ thuật, mà bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu tất cả mọi thứ.
Đặc biệt là khi mới bắt đầu, từ nhân viên đến trang thiết bị đều phải do cô kiểm định, bởi vậy trong khoảng thời gian này tương đối bận rộn. Nhưng dù công việc có bề bộn thế nào, cô vẫn không ngừng chú ý đến động tĩnh của Lưu Hạo Thiên.
Lý Hạo Thiên kiểm tra ở bênh viện tốn không ít tiền, trong túi lập tức chẳng còn gì. Có điều bởi vì hắn có bàn tay vàng nên không để tâm đến chuyện tìm việc - hoàn toàn trông cậy vào khả năng thấu thị để đạt được đỉnh cao nhân sinh.
Vì vậy, một lần nữa, khi nhà hắn gửi tiền cho hắn, hắn lại đem hai nghìn tệ vào sòng bạc.
Lý Hạo Thiên dự định thăm dò sâu cạn ở đây trước, sau khi kiếm được một khoản lời nhỏ thì mới vào sòng bạc lớn, nếu không, hắn đoán chừng ngay cả cửa sòng bạc cũng không vào được.
Hắn đoán không sai, hắn có đôi mắt thấu thị, vào sòng bạc như cá gặp nước, nếu không sợ thắng quá nhiều sẽ bị sòng bạc quỵt nợ, hắn có thể làm cả sòng bạc thua đến phá sản!
Dân cờ bạc là điên cuồng nhất, mắt nhìn thấy từng đồng tiền đẩy về phía mình, Lý Hạo Thiên hai mắt đỏ ngầu, nhiệt huyết sôi trào, tưởng chừng còn thoải mái hơn việc chết ở trên bụng nữ nhân! Chẳng trách nhiều người nói tiền và gái đẹp đều mê người như nhau, cảm giác bị tiền bạc nhấn chìm thật sự quá sảng khoái, khiến người ta không tự giác sa vào!
Lý Hạo Thiên vui đến quên cả trời đất, đột nhiên "ầm" một tiếng rất lớn, mười mấy cảnh sát võ trang đầy đủ xông vào.
"Cảnh sát đây! Tụ tập đánh bạc! Giải hết tất cả đi!"
Vì thế, trong nguyên tác nam chính tung hoành ngang dọc, không những không rung chuyển được sòng bạc mà còn bị nhốt trong phong tối, bị phạt ba nghìn tệ, còn để lại tiền án.
Tác giả :
Lục Bì