Cưỡng Tình Đoạt Ái
Chương 31
Cưỡng tình đoạt ái – chương 31
Tác giả: Quất Tử
Thể loại: cổ trang, cường bạo, ngược tâm ngược thân, 1×1, HE
Edit: Tiếu Tử Kỳ – Beta: Jinny
.
Nhanh quá… Không được… Y sẽ chết mất…
“A… Uhm…" Tinh Diệm ngoại trừ rên rỉ ra thì không thể nói được một câu nào cả, thân thể bị dạy dỗ qua cứ như vậy mà thanahf thật hướng tới kẻ xâm phạm mình, hoàn toàn khuất phục, nhận thêm một trận trừu sáp mới mà so với trận cũ lại càng mãnh liệt hơn, khiến y chỉ có thể bất lực mà rên rỉ cùng lắc đầu.
Khải Nghệ tham lam liếm hút hai điểm hồng anh trước ngực đã bị chà đạp đến sắp xuất huyết kia của y, một tay lại tiến tới chỗ hai người đang kết hợp, đem tiểu huyệt vốn đã không thể chịu đựng nữa mà mở lớn ra, tay kia thì không ngừng nhu lộng phân thân bị hạ dược tính đang bùng nổ như sắp bắn ra tới nơi vậy.
Dưới sự tra tấn như vậy, Tinh Diệm cuối cùng ở lúc dược tính tái phát lần thứ ba liền ở trong lòng của Khải Nghệ mà khóc lớn lên…
…
Trời cũng đã bắt đầu sáng, màn đêm yên tĩnh cũng đã qua, bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít đón chào một ngày mới sáng lên, một ngày đẹp trời đã tới rồi. Thế nhưng, ở bên trong căn phòng kín cách đó không xa, cảnh xuân kiều diễm ở trong phòng vẫn còn đang tiếp tục –
Ngươi trên giường hai chân mở lớn nằm đè lên chăn, chỉ có thắt lưng là bị nam nhân cường thế phía sau mạnh mẽ nhấc lên, vô tình tiến thẳng vào.
“Khải Nghệ… Tha… ta… Ta… Thật sự… Không được…" Đã không còn mặt mũi gì mà thốt ra những lời khó khăn như vậy, Tinh Diệm chỉ hy vọng Khải Nghệ có chút thiện tâm mà buông tha cho y mà thôi, hắn đã có được nguyên một buổi tối như ý nguyện rồi còn gì….
Y không nhớ là mình đã bất tỉnh bao nhiêu lần trong suốt thời gian hoan ái triền miên kia, chỉ biết là, cứ mỗi lần y ngất xủi đều sẽ bị cao trào ập đến đánh cho tỉnh lại, rồi sao đó lại bị cao trào đánh tới mà bất tỉnh lần nữa. Phân thân của y dưới tác dụng của dược tính mà bắn ra cả đêm, liên tục không khống chế được, y hiện tại đã không thể bắn nổi thứ gì nữa rồi, nhưng mà dược tính vẫn còn tác dụng, vì thế cứ một lúc là lại run rẩy, như là muốn lấy mạng y vậy, cảm giác lạnh run lan ra đến toàn thân, sau đó toàn bộ tập trung tại một chỗ, khiến cho hậu huyệt của y không chịu đựng được mà không ngừng co rút lại, mang lại khoái cảm dục tiên dục tử như muốn chết đi được.
“Khải… Nghệ… Đủ rồi… Cầu ngươi… Cầu… A –" Trả lời y chỉ là lại thêm một cú đâm chọc thật sâu vào bên trong.
“A… Đừng… Đừng…"
“Khải… Nghệ…"
“Ta… Không được… Khải Nghệ, ta… Chịu không nổi…"
“Cầu ngươi… A…"
…
Lỗ tai như không nghe thấy người dưới thân cầu xin, Khải Nghệ quyết tâm phải làm đến cùng. Diệm đã khóc cả đêm, vẫn luôn rên rỉ cầu xin hắn, thế nhưng hắn chính là không muốn buông tha cho y, cùng lắm thì qua lần này không thể chạm vào y trong vài ngày mầ thôi. Với tình hình lần này, bảo bối của hắn không thể không nằm bẹp trên giường độ dăm bữa nửa tháng rồi.
…
Đợi cho đến khi Khải Nghệ thỏa nguyện mà dừng tay, Tinh Diệm đã không còn hơi sức để nói chuyện nữa rồi. Nhìn bảo bối bị hành hạ tới hấp hối nằm trong đống chăn đệm hỗn độn, trên thân thể thon dài của y đều có hôn ngân chi chít, cùng với dấu vết của dịch thể, nhìn rất yêu mị động lòng người đến mức không thể nói lên lời. Đôi mắt tinh anh giờ này đang ủ ê thiếu sức sống, cố gắng nhìn như muốn tố cáo hành vi hung ác của hắn vậy.
“Đã không còn việc gì nữa rồi, Diệm." Đem người ôm chặt vào trong lòng, hắn cúi đầu nhẹ hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy kia.
“…" Suy yếu mà nhắm mắt lại, thân thể y đau quá, phía dưới thắt lưng đều đã tê dại cả, chỉ có thắt lưng, lại đau như bị chặt ra từng mảnh. Mệt mỏi quá…
“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, uhm?" Lấy chăn sạch bao lấy y, Khải Nghệ thật cẩn thận ôm lấy người đang sắp hôn mê, cứ như vậy không kiêng nể gì mà đi ra cửa. Dù sao nơi này cũng là một hành cung nhỏ phía sau hoàng cung, hơn nữa bây giờ là đêm khuya, tuyệt không có người nào thấy được. Uhm, tính thức dậy, nhưng cuối cùng hắn lại ở trên giường cùng y giằng co suốt một ngày, hiện tại đã đêm ngày hôm sau rồi.
Phía sau ốc chính là suối nước nóng,hơi nước bốc lên hầm hập ngay cả lưu huỳnh dưới nước trào ra cũng nhiệm một màu vàng nhạt, nước suối trong suốt có thể thấy được cả đá cuội ở dưới đáy. Ôn tuyền dự kiến là sau khoảng một mét, bốn phía đều là những tảng đá lớn bóng loáng, nằm xiêu vẹo từ mặt nước tới lên mặt đất, các phiến lá cây buông rủ xuống, có mấy cành dài tới mức sắp chạm xuống mặt nước.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao trước kia Khải Nghệ sai người xây dựng nơi này, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nơi đây đã bị mỹ cảnh ở nơi đây thu hút, sau đó khi trở về liền phái người tới đây trùng tu xây nên một tiểu ốc.
Những thứ khác thì không thay đổi gì cả, hàng năm chỉ phái người tới quét dọn mà thôi, thuận tiện cọ sạch mấy tảng đá lớn đi, không cho phép có bất kỳ vết rêu mốc nào.
Đêm khuya, mặc dù đang là mùa xuân, nhưng thời tiết ban đêm vẫn rất lạnh. Xung quanh ôn tuyền nho nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, thổi những chiếc lá khô xào xạc trên mặt đất rơi xuống nước khiến mặt hồ gợn sóng, nhẹ nhàng dao động, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt nước, tròn tròn sang sáng.
Miệng vết thương bị nước ấm kích thích, đau đến mức khiến Tinh Diệm từ từ mở mắt ra, mới phát hiện mình đã bị Khải Nghệ ôm đến ngâm trong ôn tuyền từ lúc nào rồi.
“Đừng nhúc nhích." ( những lời này căn bản là vô nghĩa, vì Tinh Diệm đáng thương của chúng ta giờ phút này làm gì còn tý sức lực nào mà động đậy được nữa) cảm thấy bảo bối trong lòng đã tỉnh dậy, Khải Nghệ trước ngăn hành động của y lại, đem đầu y nhẹ nhàng đặt lên trên vai hắn, để cho y có thể dựa vào đó mà nghỉ ngơi.
Môi muốn mở ra, nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì. Nghĩ đến chuyện mình bị tên cầm thú này tra tấn tới tắc cả tiếng, xương cốt toàn thân thể rời rạc, không còn chút khí lực nào, một cỗ tức giận nóng nảy bốc lên, chỉ tiếc là hiện tại y như là một phế nhân vậy, chỉ có thể mặc cho hắn bài bố. Bất quá, Khải Nghệ vuốt ve thực sự rất ôn nhu, nhưng, y cũng sẽ không vì vậy mà dễ dàng tha thứ cho hắn đâu! !
Vô lực dựa đầu lên bả vai to lớn của hắn, Tinh Diệm nhắm mắt lại cảm thụ đôi tay hữu lực đang nhẹ nhàng cẩn thận mát xa đằng sau lưng, từ bả vai đau mỏi xuống tới thắt lưng, cẩn thận mát xa không bỏ xót một chỗ nào cả, khiến cho cơ thể vốn đang cứng ngắc vì thống khổ thả lỏng hẳn ra. Nhưng mà sau đó –
“…" Theo bản năng muốn mở miệng nhưng mới nhớ ra là mình đã bị tắt tiếng, nhưng mà tay của Khải Nghệ lại đang mò mẫm ở nơi đó!
tuyetlam.wordpress.com
“Thả lỏng, ta chỉ muốn rửa nơi đó mà thôi." Phát giác được y đang bất an, Khải Nghệ thấp giọng trấn an, thanh âm mê hoặc lòng người đánh tan tâm tư sợ hãi của Tinh Diệm, hiệu quả trong việc tiêu trừ kích động trong lòng y, nhưng cũng đủ khiến y nghe xong những lời đó là mặt đỏ ửng cả lên. Từ lúc nào mà Khải Nghệ đối với y lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, lớn đến mức chính bản thân y cũng phải cảm thấy giật mình, chỉ nghe thấy thanh âm của hắn thôi cũng khiến mặt y đỏ cả lên rồi.
Không nhận thấy sự khác thường từ y, Khải Nghệ đưa ngón tay tiếp tục hướng vào bên trong thân thể y, thẳng đến khi hắn cho là đã đủ sâu, mới chậm rãi tách hai ngón tay ra.
“…" Đau!
“Kiên nhẫn một chút, Diệm." Tay kia thì đè lên trên thắt lưng y, nhẹ nhàng đích xoa bóp như muốn phân tán sự chú ý của y đi, đồng thời lấy ngón tay vón vào bên trong nội bích, để cho dịch thể cùng bơ lưu trong cơ thể y từ đường đó mà chảy ra ngoài.
Đợi cho hắn đem hết mọi thứ ở bên trong đi ra hết, lại lấy nước rửa sạch từ trong ra ngoài, Tinh Diệm cả người vì lao lực quá độ mà mê man thiếp đi lúc nào không hay.
Vẫn không có ý định đứng dậy, Khải Nghệ quyết định lại ngâm tiếp lúc nữa, để cho người trong người ngực mình có thể thấy thoải mái, như vậy thì sáng mai khi thức dậy y mới không cảm thấy khó chịu. Dựa thân mình vào một tảng đá lớn, Khải Nghệ cảm thụ không khí bình yên tĩnh lặng xung quanh.
Đêm nay trăng rất sáng, có lẽ thời tiết ngày mai sẽ rất tốt đi? Đã bao lâu rồi chưa cảm thấy được an nhàn yên tĩnh như vậy, ngẫm lại chuyện xưa? Từ sau khi tiên hoàng băng hà, không, thậm chí là lúc vẫn còn tại thế, hắn đã bắt đầu tính toán dùng trăm phương ngàn kế để mưu đồ soán vị rồi, vội vã và hoảng loạn, hắn cứ như vậy mà tiến về phía trước, trên tay hắn nhuộm đầy máu tươi, mắt hắn cũng bao trùm là màu đỏ của máu, khiến cho hắn không thể thấy được chân tâm của mình.
Hắn khi đó cái gì cũng không có, đúng là ý trời mà, hoàng quyền mà hăn vất vả giành lấy được lại bị hắn dễ dàng ném đi mất, hắn thật đúng không phải là tên ngốc bình thường mà!
Có lẽ, hắn nghĩ mình cũng không quá máu lạnh đến như vậy…
Thật sự muốn rời khỏi, hắn cho tới bây giờ chưa từng thực sự có thứ thuộc về mình, cho nên, cả đời này của hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho y. Y là trân bảo mà hắn đã phải đánh đổi cả giang sơn để có được, hắn sẽ không ngốc mà buông tha cho y đâu; huống chi, hiện tại y là tất cả những gì mà hắn có, nếu ngay cả khi cũng mất nốt, thì thật sự hắn cái gì cũng không còn.
“Hoàng thúc, hoàng thúc, người thật sự phải đi sao?" Thân ảnh tiêm gầy đứng trước thềm đá rộng lớn, giáng chiều chiếu lên bóng lưng, lộ ra vẻ cô tịch cô liêu.
“Thần đã không còn danh phận gì nữa cả, thì sao lại có thể ở lại trong hoàng cung được nữa?" Nếu không phải bởi vì thương tích trên người Tinh Diệm, không được di chuyển mạnh, hắn đã muốn ra đi từ hai tháng trước rồi. Bất quá hắn có quá tàn nhẫn hay không đây? Bắt ép tiểu hoàng đế vừa kế vị này phải một mình gánh vác giang sơn xã tắc. Cho dù là… Tiểu tử, cứ coi như đó là cái giá cho việc ngươi có được cả thiên hạ này đi, ngươi cũng nên tự mình lo liệu lấy đi, không cần tới sự hỗ trợ của ta nữa, hơn nữa ta cũng… Chán rồi, chẳng muốn lo tới nữa."
“Hoàng thúc… Hoàng thúc là thân nhân duy nhất của trẫm!" Tay nắm thành quyền, mắt nhìn về phía người đang đứng dưới thềm đá, cẩm bào hoa lệ sang trọng trên người nay đã được cởi xuống, thay vào đó là một bộ y phục vô cùng tầm thường, nhưng cũng không che dấu được ngạo khí trời sinh, vĩnh viễn là khí thế vương giả. Tầm mắt dời đến bên người nam nhân tuấn dật bên cạnh hắn, không khỏi ngầm thở dài, hai con người tưởng chừng như đối lập nhau lại có thể cùng nhau chung sống, hoàn mỹ tới mức khiến hắn phát khóc. Thật sự muốn đi rồi sao? Buông tha cho những huy hoàng đã qua, cam tâm làm một bá tánh thường dân, sống cuộc đời bình dị… Từ nay về sau, sẽ không còn người đứng đầu thiên hạ mà vạn dân kính sợ, cùng với tướng quân được ngàn bình sùng bái kính mến kia nữa, chuyện này sẽ giống như những điển tích cũ mà lưu danh muôn đời, mà chắc sau này sẽ chỉ còn tồn tại qua những lời kể truyền miệng của những bá tánh hàng ngày mà thôi. Dân chúng trong thiên hạ đang cùng vui mừng vì hòa bình đã lâu mới có được, không có ai còn quan tâm tới những chuyện đau thương đã xảy ra trước đó, nhưng mà hắn biết, hắn tận mắt nhìn thấy hoàng thúc tranh đấu, rồi lại ở trước đại điện mà quyết tâm giã từ tất cả, chính tai hắn nghe được thanh âm nhỏ nhẹ phát ra từ căn nhà nhỏ đó, chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu: “Ta yêu ngươi’, lời thề nhẹ bẫng mà kiên định… Hắn biết đó chính là lấy mạng ra để đánh cược, gắn bó cùng sống chết, hắn sẽ nói cho con cháu của mình nghe, khi mà bọn chúng từ bên ngoài nghe được truyền thuyết này mà chạy về hỏi hắn người được nói trong truyền thuyết là ai, hắn sẽ nói cho con cháu của hắn biết ngày xưa hai nước đã giao tranh ác liệt tới mức nào , hắn cũng sẽ kể cho bọn chúng biết những chuyện cũ mà người trong thiên hạ không biết được…
Hai người kia là một đôi đó, năm đó trẫm gặp qua bọn họ đứng chung một chỗ, các ngươi sẽ không biết như thế nào là hòa quyện, như thế nào là ăn ý, dây dưa quấn quýt lẫn nhau không rõ ràng đâu…
“Hoàng Thượng, Thượng Thư đại nhân còn đang chờ ngài ở bên trong thư phòng, không nên để cho ông ta phải chờ quá lâu."
“A… Ờ." Khải duệ phục hồi tinh thần lại, Khải Nghệ đã cúi đầu nhìn về người phía trước. Hắn nhìn thấy hai ánh mắt đang giao triền không phát ra tiếng động kia, không khỏi ngầm thở dài, cho tới bây giờ chưa bao giờ hắn thấy được hoàng thúc có ánh mắt ôn nhu như vậy, trong trí nhớ, hoàng thúc vẫn luôn sắc bén lãnh khốc mà, nhưng hiện tại, ẩn sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng kia cuối cùng cũng bao dung lấy hình ảnh của một người rồi sao? Cũng chỉ một mà thôi ư?
“Hoàng thúc!" Nhìn đến Khải Nghệ đang muốn cầm cương dắt ngựa quay đi, hắn theo bản năng mà gọi Khải Nghệ lại. Người đó là thân nhân duy nhất của hắn mà, người đó ra đi lần này khiến hắn bỗng nhiên thấy cô tịch vô cùng.
“Hoàng Thượng, cần phải trở về rồi." Tựa như cũng nhận rõ được sự kích động của hắn, Khải Nghệ liền vui vẻ mỉn cười đáp lại, tuy rằng chỉ là khóe môi cong lên tượng trưng thôi, nhưng là cũng đủ khiến Khải Duệ kinh diễm rồi.
“Ngoan ngoãn làm một vị hoàng đế tốt đi, đừng khiến Khải gia phải mất mặt đó."
“Hoàng thúc…" Hoàng thúc… Cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu cười với hắn… Chưa từng có… Hắn đã cố gắng nhịn xuống, nhưng mắt lại không chịu nghe lời mà lệ lại trào ra, “Hoàng thúc… Người có thể gọi tên trẫm được hay không?" Chưa từng nghĩ tới hoàng thúc lại có thể cười với hắn, đối với hắn đó chính là ảo tưởng quá mức xa vời, mà đây lại là một yêu cầu bất khả thi, hắn biết, hắn… Tham lam quá mức, còn hy vọng hoàng thúc có thể gọi tên hắn, nhận thức đứa cháu này là hắn.
“Duệ, Khải Duệ." Hơi hơi sửng sốt một chút, nhưng Khải Nghệ vẫn dung túng mà đáp ứng lời thỉnh cầu này, giật mình ý thức được bản thân mình từ xưa đến nay chưa bao giờ đối xử với đứa cháu này hòa nhã cả, bình thường nó đứng trước mặt hắn luôn rụt rè sợ hãi y như con chuột vậy, vưà sợ hắn lại vừa cẩn thận muốn lấy lòng hắn. Sớm nên nhận rõ lòng, hắn… Kỳ thật cũng không ghét nó…
“Hoàng thúc…" Khải Duệ lời nào cũng không thể thốt lên lời, mắt trợn to sợ hãi lo lắng những chuyện đang xảy ra trước mắt mình đây chỉ là ảo giác do chính bản thân mình nghĩ ra, hoàng thúc nhận thức hắn… Cuối cùng hoàng thúc cũng chịu thừa nhận hắn là cháu mình, thế này có nghĩa là hoàng thúc cũng đã chịu tha thứ cho phụ hoàng của hắn rồi hay không đây…
“Hoàng thúc, cám ơn… Tạ ơn… Tạ ơn…"
“Hoàng Thượng bảo trọng, thế thôi, thần phải đi rồi." Không hề lưu luyến quay đầu lại, Khải Nghệ ngửa đầu nhìn thoáng qua Kim Loan Điện to lớn hùng vĩ lần cuối cùng, từ lúc nào, nơi này đã còn không sức hấp dẫn đối với hắn nữa rồi, trong lòng hắn bây giò chỉ có người kia mới là thiên hạ của hắn.
“Cứ như vậy mà đi ngươi không thấy hối hận hay sao?"
“Ngươi mới là người nên cảm thấy hối hận, nếu không đi thì ngươi sẽ là hoàng hậu." Theo bản năng mà ôm sát lấy thân hình ở trong lòng mình, cúi đầu cọ cọ ở hõm vai y.
“Hừ." Y mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, “Không từ biệt với bọn người Cẩn Túc hay sao?"
“Lần sau đi, hắn hiện tại đang rất bận." Túc thật đáng thương, từ sau khi Lan biết được toàn bộ chân tướng mọi chuyện, hắn liền rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, đi giải thích muốn gãy lưỡi là mọi chuyện đều đã qua hết cả rồi, nhưng chỉ đáng tiếc là Lan đã định sẵn là trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho hắn đâu.
“Ngươi vẫn còn thích hắn đi." Tinh Diệm bỗng nhiên không biết tại sao lại nói ra một câu.
“Cái gì? Ai?"
“Ngươi vẫn luôn thích hắn đi, tuy rằng ngươi không thừa nhận." Bằng không sẽ không đem Cẩn Túc để lại cho hắn. Khi đó Cẩn Túc biết Khải Nghệ muốn đi cũng nguyện ý muốn từ quan, bất quá lại bị Khải Nghệ bắt ở lại.
“Uhm…" Diệm, có thể ngươi nói đúng, quan hệ huyết thống quả thật rất khó có thể xóa bỏ được, ta … Không hề ghét hắn".
“Mọi chuyện đều do ngươi nói…" Cười nhẹ hôn lên trên cổ y, tận tình hít hà mùi hương thanh khiết quen thuộc kia.
“Khải Nghệ…" Y hôn đáp lại hắn, đầu lưỡi nóng ẩm truy đuổi lấy nhau, bất chấp ánh mắt kinh ngạc chung quanh. Dù sao, không ai biết bọn họ, vứt bỏ thân phận, bọn họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường không có gì đặc biệt.
“Diệm, ta muốn nói… Ta yêu ngươi…"
Thật may mắn biết bao, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, y vẫn có thể nằm trong lòng hắn… Cảm tạ ông trời, những phong ba bão táp đã qua này, khi hồi tưởng lại lại cảm thấy như đã trải qua được một thế hệ rồi vậy, cũng may thời gian có thể xóa nhòa tất cả, những chuyện ngu xuẩn hắn làm khi thần trí hắn không tỉnh táo, cũng đã trôi vào dĩ vãng rồi. Hắn vẫn luôn mơ hồ không nhận rõ được tình cảm của chính mình. Nhưng may mắn thay là ông trời đã ban cho hắn có thêm thời gia, trao cho hắn thêm một cơ hội nữa, để cho hắn có thể dùng hết cả nửa đời sau của mình để bồi thường cho y, yêu thương trân trọng y.
Hắn nên sớm biết, lúc trước khi bắt y trở về không phải là do hắn nhất thời xúc động. Khi hắn bỏ lại mọi người lại phía sau trên long điện, hắn mới hiểu được, nào là hoàng quyền, thiên hạ, khi cùng so sánh với y lại bé tý không đáng kể gì cả. Hắn yêu thương y, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, thế thôi… Hắn yêu y.
.
.
Hoàn chính văn .
.
.
Tác giả: Quất Tử
Thể loại: cổ trang, cường bạo, ngược tâm ngược thân, 1×1, HE
Edit: Tiếu Tử Kỳ – Beta: Jinny
.
Nhanh quá… Không được… Y sẽ chết mất…
“A… Uhm…" Tinh Diệm ngoại trừ rên rỉ ra thì không thể nói được một câu nào cả, thân thể bị dạy dỗ qua cứ như vậy mà thanahf thật hướng tới kẻ xâm phạm mình, hoàn toàn khuất phục, nhận thêm một trận trừu sáp mới mà so với trận cũ lại càng mãnh liệt hơn, khiến y chỉ có thể bất lực mà rên rỉ cùng lắc đầu.
Khải Nghệ tham lam liếm hút hai điểm hồng anh trước ngực đã bị chà đạp đến sắp xuất huyết kia của y, một tay lại tiến tới chỗ hai người đang kết hợp, đem tiểu huyệt vốn đã không thể chịu đựng nữa mà mở lớn ra, tay kia thì không ngừng nhu lộng phân thân bị hạ dược tính đang bùng nổ như sắp bắn ra tới nơi vậy.
Dưới sự tra tấn như vậy, Tinh Diệm cuối cùng ở lúc dược tính tái phát lần thứ ba liền ở trong lòng của Khải Nghệ mà khóc lớn lên…
…
Trời cũng đã bắt đầu sáng, màn đêm yên tĩnh cũng đã qua, bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít đón chào một ngày mới sáng lên, một ngày đẹp trời đã tới rồi. Thế nhưng, ở bên trong căn phòng kín cách đó không xa, cảnh xuân kiều diễm ở trong phòng vẫn còn đang tiếp tục –
Ngươi trên giường hai chân mở lớn nằm đè lên chăn, chỉ có thắt lưng là bị nam nhân cường thế phía sau mạnh mẽ nhấc lên, vô tình tiến thẳng vào.
“Khải Nghệ… Tha… ta… Ta… Thật sự… Không được…" Đã không còn mặt mũi gì mà thốt ra những lời khó khăn như vậy, Tinh Diệm chỉ hy vọng Khải Nghệ có chút thiện tâm mà buông tha cho y mà thôi, hắn đã có được nguyên một buổi tối như ý nguyện rồi còn gì….
Y không nhớ là mình đã bất tỉnh bao nhiêu lần trong suốt thời gian hoan ái triền miên kia, chỉ biết là, cứ mỗi lần y ngất xủi đều sẽ bị cao trào ập đến đánh cho tỉnh lại, rồi sao đó lại bị cao trào đánh tới mà bất tỉnh lần nữa. Phân thân của y dưới tác dụng của dược tính mà bắn ra cả đêm, liên tục không khống chế được, y hiện tại đã không thể bắn nổi thứ gì nữa rồi, nhưng mà dược tính vẫn còn tác dụng, vì thế cứ một lúc là lại run rẩy, như là muốn lấy mạng y vậy, cảm giác lạnh run lan ra đến toàn thân, sau đó toàn bộ tập trung tại một chỗ, khiến cho hậu huyệt của y không chịu đựng được mà không ngừng co rút lại, mang lại khoái cảm dục tiên dục tử như muốn chết đi được.
“Khải… Nghệ… Đủ rồi… Cầu ngươi… Cầu… A –" Trả lời y chỉ là lại thêm một cú đâm chọc thật sâu vào bên trong.
“A… Đừng… Đừng…"
“Khải… Nghệ…"
“Ta… Không được… Khải Nghệ, ta… Chịu không nổi…"
“Cầu ngươi… A…"
…
Lỗ tai như không nghe thấy người dưới thân cầu xin, Khải Nghệ quyết tâm phải làm đến cùng. Diệm đã khóc cả đêm, vẫn luôn rên rỉ cầu xin hắn, thế nhưng hắn chính là không muốn buông tha cho y, cùng lắm thì qua lần này không thể chạm vào y trong vài ngày mầ thôi. Với tình hình lần này, bảo bối của hắn không thể không nằm bẹp trên giường độ dăm bữa nửa tháng rồi.
…
Đợi cho đến khi Khải Nghệ thỏa nguyện mà dừng tay, Tinh Diệm đã không còn hơi sức để nói chuyện nữa rồi. Nhìn bảo bối bị hành hạ tới hấp hối nằm trong đống chăn đệm hỗn độn, trên thân thể thon dài của y đều có hôn ngân chi chít, cùng với dấu vết của dịch thể, nhìn rất yêu mị động lòng người đến mức không thể nói lên lời. Đôi mắt tinh anh giờ này đang ủ ê thiếu sức sống, cố gắng nhìn như muốn tố cáo hành vi hung ác của hắn vậy.
“Đã không còn việc gì nữa rồi, Diệm." Đem người ôm chặt vào trong lòng, hắn cúi đầu nhẹ hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy kia.
“…" Suy yếu mà nhắm mắt lại, thân thể y đau quá, phía dưới thắt lưng đều đã tê dại cả, chỉ có thắt lưng, lại đau như bị chặt ra từng mảnh. Mệt mỏi quá…
“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, uhm?" Lấy chăn sạch bao lấy y, Khải Nghệ thật cẩn thận ôm lấy người đang sắp hôn mê, cứ như vậy không kiêng nể gì mà đi ra cửa. Dù sao nơi này cũng là một hành cung nhỏ phía sau hoàng cung, hơn nữa bây giờ là đêm khuya, tuyệt không có người nào thấy được. Uhm, tính thức dậy, nhưng cuối cùng hắn lại ở trên giường cùng y giằng co suốt một ngày, hiện tại đã đêm ngày hôm sau rồi.
Phía sau ốc chính là suối nước nóng,hơi nước bốc lên hầm hập ngay cả lưu huỳnh dưới nước trào ra cũng nhiệm một màu vàng nhạt, nước suối trong suốt có thể thấy được cả đá cuội ở dưới đáy. Ôn tuyền dự kiến là sau khoảng một mét, bốn phía đều là những tảng đá lớn bóng loáng, nằm xiêu vẹo từ mặt nước tới lên mặt đất, các phiến lá cây buông rủ xuống, có mấy cành dài tới mức sắp chạm xuống mặt nước.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao trước kia Khải Nghệ sai người xây dựng nơi này, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nơi đây đã bị mỹ cảnh ở nơi đây thu hút, sau đó khi trở về liền phái người tới đây trùng tu xây nên một tiểu ốc.
Những thứ khác thì không thay đổi gì cả, hàng năm chỉ phái người tới quét dọn mà thôi, thuận tiện cọ sạch mấy tảng đá lớn đi, không cho phép có bất kỳ vết rêu mốc nào.
Đêm khuya, mặc dù đang là mùa xuân, nhưng thời tiết ban đêm vẫn rất lạnh. Xung quanh ôn tuyền nho nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, thổi những chiếc lá khô xào xạc trên mặt đất rơi xuống nước khiến mặt hồ gợn sóng, nhẹ nhàng dao động, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt nước, tròn tròn sang sáng.
Miệng vết thương bị nước ấm kích thích, đau đến mức khiến Tinh Diệm từ từ mở mắt ra, mới phát hiện mình đã bị Khải Nghệ ôm đến ngâm trong ôn tuyền từ lúc nào rồi.
“Đừng nhúc nhích." ( những lời này căn bản là vô nghĩa, vì Tinh Diệm đáng thương của chúng ta giờ phút này làm gì còn tý sức lực nào mà động đậy được nữa) cảm thấy bảo bối trong lòng đã tỉnh dậy, Khải Nghệ trước ngăn hành động của y lại, đem đầu y nhẹ nhàng đặt lên trên vai hắn, để cho y có thể dựa vào đó mà nghỉ ngơi.
Môi muốn mở ra, nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì. Nghĩ đến chuyện mình bị tên cầm thú này tra tấn tới tắc cả tiếng, xương cốt toàn thân thể rời rạc, không còn chút khí lực nào, một cỗ tức giận nóng nảy bốc lên, chỉ tiếc là hiện tại y như là một phế nhân vậy, chỉ có thể mặc cho hắn bài bố. Bất quá, Khải Nghệ vuốt ve thực sự rất ôn nhu, nhưng, y cũng sẽ không vì vậy mà dễ dàng tha thứ cho hắn đâu! !
Vô lực dựa đầu lên bả vai to lớn của hắn, Tinh Diệm nhắm mắt lại cảm thụ đôi tay hữu lực đang nhẹ nhàng cẩn thận mát xa đằng sau lưng, từ bả vai đau mỏi xuống tới thắt lưng, cẩn thận mát xa không bỏ xót một chỗ nào cả, khiến cho cơ thể vốn đang cứng ngắc vì thống khổ thả lỏng hẳn ra. Nhưng mà sau đó –
“…" Theo bản năng muốn mở miệng nhưng mới nhớ ra là mình đã bị tắt tiếng, nhưng mà tay của Khải Nghệ lại đang mò mẫm ở nơi đó!
tuyetlam.wordpress.com
“Thả lỏng, ta chỉ muốn rửa nơi đó mà thôi." Phát giác được y đang bất an, Khải Nghệ thấp giọng trấn an, thanh âm mê hoặc lòng người đánh tan tâm tư sợ hãi của Tinh Diệm, hiệu quả trong việc tiêu trừ kích động trong lòng y, nhưng cũng đủ khiến y nghe xong những lời đó là mặt đỏ ửng cả lên. Từ lúc nào mà Khải Nghệ đối với y lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, lớn đến mức chính bản thân y cũng phải cảm thấy giật mình, chỉ nghe thấy thanh âm của hắn thôi cũng khiến mặt y đỏ cả lên rồi.
Không nhận thấy sự khác thường từ y, Khải Nghệ đưa ngón tay tiếp tục hướng vào bên trong thân thể y, thẳng đến khi hắn cho là đã đủ sâu, mới chậm rãi tách hai ngón tay ra.
“…" Đau!
“Kiên nhẫn một chút, Diệm." Tay kia thì đè lên trên thắt lưng y, nhẹ nhàng đích xoa bóp như muốn phân tán sự chú ý của y đi, đồng thời lấy ngón tay vón vào bên trong nội bích, để cho dịch thể cùng bơ lưu trong cơ thể y từ đường đó mà chảy ra ngoài.
Đợi cho hắn đem hết mọi thứ ở bên trong đi ra hết, lại lấy nước rửa sạch từ trong ra ngoài, Tinh Diệm cả người vì lao lực quá độ mà mê man thiếp đi lúc nào không hay.
Vẫn không có ý định đứng dậy, Khải Nghệ quyết định lại ngâm tiếp lúc nữa, để cho người trong người ngực mình có thể thấy thoải mái, như vậy thì sáng mai khi thức dậy y mới không cảm thấy khó chịu. Dựa thân mình vào một tảng đá lớn, Khải Nghệ cảm thụ không khí bình yên tĩnh lặng xung quanh.
Đêm nay trăng rất sáng, có lẽ thời tiết ngày mai sẽ rất tốt đi? Đã bao lâu rồi chưa cảm thấy được an nhàn yên tĩnh như vậy, ngẫm lại chuyện xưa? Từ sau khi tiên hoàng băng hà, không, thậm chí là lúc vẫn còn tại thế, hắn đã bắt đầu tính toán dùng trăm phương ngàn kế để mưu đồ soán vị rồi, vội vã và hoảng loạn, hắn cứ như vậy mà tiến về phía trước, trên tay hắn nhuộm đầy máu tươi, mắt hắn cũng bao trùm là màu đỏ của máu, khiến cho hắn không thể thấy được chân tâm của mình.
Hắn khi đó cái gì cũng không có, đúng là ý trời mà, hoàng quyền mà hăn vất vả giành lấy được lại bị hắn dễ dàng ném đi mất, hắn thật đúng không phải là tên ngốc bình thường mà!
Có lẽ, hắn nghĩ mình cũng không quá máu lạnh đến như vậy…
Thật sự muốn rời khỏi, hắn cho tới bây giờ chưa từng thực sự có thứ thuộc về mình, cho nên, cả đời này của hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho y. Y là trân bảo mà hắn đã phải đánh đổi cả giang sơn để có được, hắn sẽ không ngốc mà buông tha cho y đâu; huống chi, hiện tại y là tất cả những gì mà hắn có, nếu ngay cả khi cũng mất nốt, thì thật sự hắn cái gì cũng không còn.
“Hoàng thúc, hoàng thúc, người thật sự phải đi sao?" Thân ảnh tiêm gầy đứng trước thềm đá rộng lớn, giáng chiều chiếu lên bóng lưng, lộ ra vẻ cô tịch cô liêu.
“Thần đã không còn danh phận gì nữa cả, thì sao lại có thể ở lại trong hoàng cung được nữa?" Nếu không phải bởi vì thương tích trên người Tinh Diệm, không được di chuyển mạnh, hắn đã muốn ra đi từ hai tháng trước rồi. Bất quá hắn có quá tàn nhẫn hay không đây? Bắt ép tiểu hoàng đế vừa kế vị này phải một mình gánh vác giang sơn xã tắc. Cho dù là… Tiểu tử, cứ coi như đó là cái giá cho việc ngươi có được cả thiên hạ này đi, ngươi cũng nên tự mình lo liệu lấy đi, không cần tới sự hỗ trợ của ta nữa, hơn nữa ta cũng… Chán rồi, chẳng muốn lo tới nữa."
“Hoàng thúc… Hoàng thúc là thân nhân duy nhất của trẫm!" Tay nắm thành quyền, mắt nhìn về phía người đang đứng dưới thềm đá, cẩm bào hoa lệ sang trọng trên người nay đã được cởi xuống, thay vào đó là một bộ y phục vô cùng tầm thường, nhưng cũng không che dấu được ngạo khí trời sinh, vĩnh viễn là khí thế vương giả. Tầm mắt dời đến bên người nam nhân tuấn dật bên cạnh hắn, không khỏi ngầm thở dài, hai con người tưởng chừng như đối lập nhau lại có thể cùng nhau chung sống, hoàn mỹ tới mức khiến hắn phát khóc. Thật sự muốn đi rồi sao? Buông tha cho những huy hoàng đã qua, cam tâm làm một bá tánh thường dân, sống cuộc đời bình dị… Từ nay về sau, sẽ không còn người đứng đầu thiên hạ mà vạn dân kính sợ, cùng với tướng quân được ngàn bình sùng bái kính mến kia nữa, chuyện này sẽ giống như những điển tích cũ mà lưu danh muôn đời, mà chắc sau này sẽ chỉ còn tồn tại qua những lời kể truyền miệng của những bá tánh hàng ngày mà thôi. Dân chúng trong thiên hạ đang cùng vui mừng vì hòa bình đã lâu mới có được, không có ai còn quan tâm tới những chuyện đau thương đã xảy ra trước đó, nhưng mà hắn biết, hắn tận mắt nhìn thấy hoàng thúc tranh đấu, rồi lại ở trước đại điện mà quyết tâm giã từ tất cả, chính tai hắn nghe được thanh âm nhỏ nhẹ phát ra từ căn nhà nhỏ đó, chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu: “Ta yêu ngươi’, lời thề nhẹ bẫng mà kiên định… Hắn biết đó chính là lấy mạng ra để đánh cược, gắn bó cùng sống chết, hắn sẽ nói cho con cháu của mình nghe, khi mà bọn chúng từ bên ngoài nghe được truyền thuyết này mà chạy về hỏi hắn người được nói trong truyền thuyết là ai, hắn sẽ nói cho con cháu của hắn biết ngày xưa hai nước đã giao tranh ác liệt tới mức nào , hắn cũng sẽ kể cho bọn chúng biết những chuyện cũ mà người trong thiên hạ không biết được…
Hai người kia là một đôi đó, năm đó trẫm gặp qua bọn họ đứng chung một chỗ, các ngươi sẽ không biết như thế nào là hòa quyện, như thế nào là ăn ý, dây dưa quấn quýt lẫn nhau không rõ ràng đâu…
“Hoàng Thượng, Thượng Thư đại nhân còn đang chờ ngài ở bên trong thư phòng, không nên để cho ông ta phải chờ quá lâu."
“A… Ờ." Khải duệ phục hồi tinh thần lại, Khải Nghệ đã cúi đầu nhìn về người phía trước. Hắn nhìn thấy hai ánh mắt đang giao triền không phát ra tiếng động kia, không khỏi ngầm thở dài, cho tới bây giờ chưa bao giờ hắn thấy được hoàng thúc có ánh mắt ôn nhu như vậy, trong trí nhớ, hoàng thúc vẫn luôn sắc bén lãnh khốc mà, nhưng hiện tại, ẩn sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng kia cuối cùng cũng bao dung lấy hình ảnh của một người rồi sao? Cũng chỉ một mà thôi ư?
“Hoàng thúc!" Nhìn đến Khải Nghệ đang muốn cầm cương dắt ngựa quay đi, hắn theo bản năng mà gọi Khải Nghệ lại. Người đó là thân nhân duy nhất của hắn mà, người đó ra đi lần này khiến hắn bỗng nhiên thấy cô tịch vô cùng.
“Hoàng Thượng, cần phải trở về rồi." Tựa như cũng nhận rõ được sự kích động của hắn, Khải Nghệ liền vui vẻ mỉn cười đáp lại, tuy rằng chỉ là khóe môi cong lên tượng trưng thôi, nhưng là cũng đủ khiến Khải Duệ kinh diễm rồi.
“Ngoan ngoãn làm một vị hoàng đế tốt đi, đừng khiến Khải gia phải mất mặt đó."
“Hoàng thúc…" Hoàng thúc… Cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu cười với hắn… Chưa từng có… Hắn đã cố gắng nhịn xuống, nhưng mắt lại không chịu nghe lời mà lệ lại trào ra, “Hoàng thúc… Người có thể gọi tên trẫm được hay không?" Chưa từng nghĩ tới hoàng thúc lại có thể cười với hắn, đối với hắn đó chính là ảo tưởng quá mức xa vời, mà đây lại là một yêu cầu bất khả thi, hắn biết, hắn… Tham lam quá mức, còn hy vọng hoàng thúc có thể gọi tên hắn, nhận thức đứa cháu này là hắn.
“Duệ, Khải Duệ." Hơi hơi sửng sốt một chút, nhưng Khải Nghệ vẫn dung túng mà đáp ứng lời thỉnh cầu này, giật mình ý thức được bản thân mình từ xưa đến nay chưa bao giờ đối xử với đứa cháu này hòa nhã cả, bình thường nó đứng trước mặt hắn luôn rụt rè sợ hãi y như con chuột vậy, vưà sợ hắn lại vừa cẩn thận muốn lấy lòng hắn. Sớm nên nhận rõ lòng, hắn… Kỳ thật cũng không ghét nó…
“Hoàng thúc…" Khải Duệ lời nào cũng không thể thốt lên lời, mắt trợn to sợ hãi lo lắng những chuyện đang xảy ra trước mắt mình đây chỉ là ảo giác do chính bản thân mình nghĩ ra, hoàng thúc nhận thức hắn… Cuối cùng hoàng thúc cũng chịu thừa nhận hắn là cháu mình, thế này có nghĩa là hoàng thúc cũng đã chịu tha thứ cho phụ hoàng của hắn rồi hay không đây…
“Hoàng thúc, cám ơn… Tạ ơn… Tạ ơn…"
“Hoàng Thượng bảo trọng, thế thôi, thần phải đi rồi." Không hề lưu luyến quay đầu lại, Khải Nghệ ngửa đầu nhìn thoáng qua Kim Loan Điện to lớn hùng vĩ lần cuối cùng, từ lúc nào, nơi này đã còn không sức hấp dẫn đối với hắn nữa rồi, trong lòng hắn bây giò chỉ có người kia mới là thiên hạ của hắn.
“Cứ như vậy mà đi ngươi không thấy hối hận hay sao?"
“Ngươi mới là người nên cảm thấy hối hận, nếu không đi thì ngươi sẽ là hoàng hậu." Theo bản năng mà ôm sát lấy thân hình ở trong lòng mình, cúi đầu cọ cọ ở hõm vai y.
“Hừ." Y mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, “Không từ biệt với bọn người Cẩn Túc hay sao?"
“Lần sau đi, hắn hiện tại đang rất bận." Túc thật đáng thương, từ sau khi Lan biết được toàn bộ chân tướng mọi chuyện, hắn liền rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, đi giải thích muốn gãy lưỡi là mọi chuyện đều đã qua hết cả rồi, nhưng chỉ đáng tiếc là Lan đã định sẵn là trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho hắn đâu.
“Ngươi vẫn còn thích hắn đi." Tinh Diệm bỗng nhiên không biết tại sao lại nói ra một câu.
“Cái gì? Ai?"
“Ngươi vẫn luôn thích hắn đi, tuy rằng ngươi không thừa nhận." Bằng không sẽ không đem Cẩn Túc để lại cho hắn. Khi đó Cẩn Túc biết Khải Nghệ muốn đi cũng nguyện ý muốn từ quan, bất quá lại bị Khải Nghệ bắt ở lại.
“Uhm…" Diệm, có thể ngươi nói đúng, quan hệ huyết thống quả thật rất khó có thể xóa bỏ được, ta … Không hề ghét hắn".
“Mọi chuyện đều do ngươi nói…" Cười nhẹ hôn lên trên cổ y, tận tình hít hà mùi hương thanh khiết quen thuộc kia.
“Khải Nghệ…" Y hôn đáp lại hắn, đầu lưỡi nóng ẩm truy đuổi lấy nhau, bất chấp ánh mắt kinh ngạc chung quanh. Dù sao, không ai biết bọn họ, vứt bỏ thân phận, bọn họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường không có gì đặc biệt.
“Diệm, ta muốn nói… Ta yêu ngươi…"
Thật may mắn biết bao, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, y vẫn có thể nằm trong lòng hắn… Cảm tạ ông trời, những phong ba bão táp đã qua này, khi hồi tưởng lại lại cảm thấy như đã trải qua được một thế hệ rồi vậy, cũng may thời gian có thể xóa nhòa tất cả, những chuyện ngu xuẩn hắn làm khi thần trí hắn không tỉnh táo, cũng đã trôi vào dĩ vãng rồi. Hắn vẫn luôn mơ hồ không nhận rõ được tình cảm của chính mình. Nhưng may mắn thay là ông trời đã ban cho hắn có thêm thời gia, trao cho hắn thêm một cơ hội nữa, để cho hắn có thể dùng hết cả nửa đời sau của mình để bồi thường cho y, yêu thương trân trọng y.
Hắn nên sớm biết, lúc trước khi bắt y trở về không phải là do hắn nhất thời xúc động. Khi hắn bỏ lại mọi người lại phía sau trên long điện, hắn mới hiểu được, nào là hoàng quyền, thiên hạ, khi cùng so sánh với y lại bé tý không đáng kể gì cả. Hắn yêu thương y, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, thế thôi… Hắn yêu y.
.
.
Hoàn chính văn .
.
.
Tác giả :
Quất Tử