Cuồng Tế Vô Song

Chương 382 Cung Chủ Rộng Rãi!



Sau khi Trương Thiên xuất hiện, anh lập tức đi gặp bọn người đại trưởng lão của Càn Võ tông.

Thấy Trương Thiên đi tới, đại trưởng lão nói: “Tiểu Thiên!"
Tam trưởng lão sốt ruột: “Mọi chuyện sao rồi?"
“Đúng vậy, những người phụ nữ kia của phái Di Âm có chấp nhận không?" Đại trưởng lão vội hỏi.

Tối hôm qua sau cuộc nói chuyện với Võ Viêm, hai vị trưởng lão càng cảm nhận được nguy cơ của Cửu Châu.

Nếu Cửu Châu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Viêm Hạ sẽ gặp phải kiếp nạn thảm khốc!
Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện những cường giả võ đạo khắp nơi Cửu Châu lén quay về đô thị, còn không tạo ra một cơn sóng cướp đoạt chém gϊếŧ sao?
Thấy ai không vừa mắt thì đánh ngay lập tức…
Trương Thiên trầm giọng đáp lại: “Không có gì, tôi đã nói chuyện với phái Di Âm rồi!"
“Tôi sẽ đại diện cho bọn họ giành lấy Hào Long lệnh, hai ông không cần lo lắng.

"
Đại trưởng lão thở ra một hơi: “Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!"
Tam trưởng lão kinh ngạc: “Thuận lợi như vậy?"
“Tôi còn nghĩ thù hận giữa cung chủ Sơ Âm và Tiểu Thiên không hóa giải được chứ, không ngờ một buổi tối thôi là có thể chinh phục được những người phụ nữ phái Di Âm kia.

"
Đại trưởng lão khụ một cái: “Khụ khụ… Tôi nói này ông ba, ông không nhìn ra sao?"
“Đại trưởng lão có ý gì? Xin hãy giải thích!"
“Ông thật hồ đồ, quan hệ giữa Tiểu Thiên và cung chủ phái Di Âm là cái gì? Một ngày vợ chồng nghĩa trăm năm.

"
“Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, một đêm trị không được, vậy thêm mấy đêm là được rồi chứ gì!"
“À, tôi hiểu được…" Tam trưởng lão lập tức bừng tỉnh, lộ ra nụ cười xấu xa: “Ha ha, Tiểu Thiên thu phục trong một đêm thôi, xem ra cũng lợi hại…"
Đại trưởng lão: “Chắc là…"
Vẻ mặt hai ông lão thật không đứng đắn.

Trương Thiên trợn trắng nhìn bọn họ một cái: “Không chút đứng đắn!"
Hai người bày ra biểu cảm ‘Ai cần cậu lo’.

Mãi đến khi Cung Nhu đi qua, ngây thơ mà hỏi: “Bố, bố nói một đêm trị không được thì thêm mấy đêm, là có ý gì?"

Tam trưởng lão nghe thấy câu hỏi của Cung Nhu, nụ cười lập tức thay đổi.

Thiếu chút nữa quên mất con gái mình ở bên cạnh, không thể để đóa hoa nhà mình bị nhiễm bẩn, vậy thì quá thiệt thòi!
Tam trưởng lão vội lắc đầu nói: “Không có, bố và đại trưởng lão thảo luận chuyện tu luyện thôi, những việc này con còn không hiểu, đừng nghe!"
“Vậy ạ?" Cung Nhu mất mát.

Trương Thiên nghiền ngẫm mà nói: “Tiểu Cung Nhu, về mấy chuyện tu luyện này, anh Thiên của em hiểu không ít, sau này anh chỉ cho em một chút được chứ?"
Cung Nhu nhảy dựng lên, vỗ tay: “Hay quá, anh Thiên thật tốt, sau này nhất định dạy cho em nha!"
Tam trưởng lão nghe xong, thiếu chút nữa hộc máu.

Đây là đóa hoa mà ông ta cực cực khổ khổ trồng ra, cũng không thể để Trương Thiên được lợi.

Tam trưởng lão tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Trương Thiên: “Cậu dám?"
“Hừ, vừa rồi không phải mang vẻ mặt ‘Muốn tôi lo’ à?" Trương Thiên coi thường: “Tôi chỉ Cung Nhu tu luyện thì có gì không dám!"
Tam trưởng lão tàn nhẫn nói: “Cậu như vậy mà là tu luyện sao?"
Tam trưởng lão như ghen tuông dâng trào, còn ngồi chen vào giữa Cung Nhu và Trương Thiên: “Đi qua một bên, đừng ngồi gần con gái tôi như vậy.

"
Trương Thiên: “…"
Cung Nhu đơn thuần hỏi: “Bố, bố làm sao vậy?"
Tam trưởng lão: “Đừng nói chuyện, tóm lại đừng ngồi gần Trương Thiên là được.

"
“…"
Đại trưởng lão xấu hổ một hồi, sau đó cắt ngang bọn họ: “Vẫn bàn chuyện chính đi.

"
Trương Thiên gật đầu, quan tâm hỏi: “Tô Mộc Phong thế nào rồi, anh ta tỉnh lại chưa?"
Đại trưởng lão lắc đầu: “Buổi sáng lúc chúng tôi xuất phát, Mộc Phong còn chưa tỉnh.

"
Tam trưởng lão: “Lần này Mộc Phong bị thương rất nặng, hôm qua liều mạng quá.

"
Cung Nhu sầu lo: “Nghe nói võ đạo bị tiêu hao nghiêm trọng, sẽ tổn thọ, tông chủ nói lần này sư huynh Mộc Phong rất có khả năng sẽ bị giảm tinh nguyên tuổi thọ.

"
Võ đạo bị tổn hao nghiêm trọng, ý là thân thể bị tổn thương vượt qua mức cho phép quá mức trong khoảng thời gian nhất định, tự nhiên sẽ bị giảm thọ.

Cái này giống như người thường ngày nào cũng thức khuya vậy.

Nhưng Trương Thiên không thương tâm, Tô Mộc Phong tu ma, thậm chí tuổi thọ còn dài hơn người tu tiên là anh, anh ta giảm thọ cái gì?
“Không có gì, chắc là chưa khôi phục lại mà thôi.

" Trương Thiên an ủi.

Đại trưởng lão gật đầu: “Trương Thiên, hôm nay cậu xuất chiến cũng nên cẩn thận, hôm qua chúng tôi có thảo luận với tông môn về chuyện Mộc Phong thất bại.

"
“Tông chủ nói rất có thể là những cường giả cảnh giới siêu thần của Mộ Ảnh môn che giấu thực lực, cho nên mới khiến Mộc Phong không đấu lại.

"
Tam trưởng lão bổ sung: “Có thể thấy được, đám người Mộ Ảnh môn còn có chuẩn bị ở sau, tông môn muốn nhắc nhở cậu chuyện này.

"
“Cậu cũng biết, Mộc Phong đã là cảnh giới hư không mà còn bị thua, chỉ sợ thực lực thật sự của những người đó cũng không đơn giản.

"
Nói đến cuộc chiến hôm qua của Tô Mộc Phong, mấy lần đánh nhau với Mộ Ảnh môn và Thanh Minh tông đều bị chấn động đó làm bị thương, cách nói của Võ Viêm cũng không phải không có lý.

“Ừ, tôi sẽ cẩn thận…"
Trương Thiên dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía bọn Qủy Dạ tông và Mộ Ảnh môn, thầm nghĩ trong lòng: “Thật ra tôi cũng muốn biết, một người cảnh giới Kim Đan như Tô Mộc Phong sao lại thua trong tay các người!"
Cung Nhu siết chặt nắm tay: “Anh Trương Thiên phải cố lên, phải đòi lại công bằng cho sư huynh Mộc Phong!"
Trương Thiên mỉm cười gật đầu: “Yên tâm cả đi, tôi đã nói phải khiến bọn họ trả giá!"
Đại trưởng lão và tam trưởng lão: “Ừ!"
Nói xong, Trương Thiên bắt đầu nhìn về phía cung chủ Sơ Âm.

Đúng lúc cung chủ Sơ Âm cũng đang nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, ánh mắt tràn ngập oán trách, nổi niềm có thể gϊếŧ chết cả một con trâu.


“Cái cô gái này, không phải chỉ quay có cái video thôi sao? Có cần tức giận như vậy không?" Trương Thiên cười khổ.

Nhưng Trương Thiên vẫn đưa mắt ra hiệu cho cung chủ Sơ Âm, ý bảo cô ta ra tới nói chuyện.

Cung chủ lạnh lùng lắc lắc đầu.

Trương Thiên lắc lắc cái di động, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, lại đá lông nheo.

Tuy đã ‘Xóa’ video ngay trước mặt cung chủ, nhưng Trương Thiên không còn tin nóng khác trong tay sao?
Lúc này cung chủ cực kỳ tức giận, không tình nguyện mà đứng lên.

“Hì hì, còn không trị được cô sao?"
Trương Thiên hiểu ý mà cười, sau đó nói với bọn đại trưởng lão: “Đi đây, tôi đi làm việc!"
Đại trưởng lão và tam trưởng lão cười xấu xa: “Tiểu Thiên, đã liếc mắt đưa tình với cung chủ Sơ Âm rồi à?"
“Xem ra Càn Võ tông và phái Di Âm phải đặt bàn uống rượu mừng?"
“Cút, tôi phải chiến đấu vì Hào Long lệnh thôi!" Trương Thiên khinh thường.

Đại trưởng lão: “Đúng vậy, đại chiến phái Di Âm!"
Tam trưởng lão: “Hắc hắc, đại chiến cung chủ Sơ Âm?"
Trương Thiên: “…"
Thật là hai lão già háo sắc!
Cung Nhu lại hoàn toàn khác biệt, cô lo lắng nhắc nhở: “Anh Trương Thiên, anh cũng nên cẩn thận, nếu có thể, nhất định phải báo thù cho sư huynh Mộc Phong.

"
Trương Thiên mỉm cười: “Bé Cung Nhu cứ yên tâm đi, anh sẽ không làm em thất vọng, ai muốn gϊếŧ chết Mộc Phong, anh nhớ kỹ trong lòng cả rồi.

"
“Vâng!"
“Tiểu Thiên, tông chủ nói an toàn là hàng đầu!"
“Tiểu Thiên, Mộc Phong ngã xuống, chúng tôi cũng không hy vọng cậu bị gì, tông chủ nói thật sự không được thì nghĩ cách khác thôi.

"
“Được rồi, dài dòng quá, xem tôi làm chết bọn họ thế nào đi!"
Trương Thiên xoay người đi mất, bày ra phong thái đại hiệp cực kỳ nhuần nhuyễn, nhìn vĩ đại như một vị thần.

Trong lòng bọn họ đột nhiên dâng lên cảm giác tôn sùng.

“Tiểu Thiên đã nói như vậy, chắc là cũng nắm chắc, chúng tôi chỉ cần nhìn cậu ta biểu diễn thôi.

"
Trong lòng tam trưởng lão dâng trào nhiệt huyết: “Tôi thật chờ mong…"

Cung chủ Sơ Âm vừa mới rời đi, Trương Thiên đã yên lặng đi theo.

Hai người cách nhau hơn mườim.

Đột nhiên, cung chủ Sơ Âm dừng lại!
Trương Thiên đi ngang qua âm thầm truyền âm: “Nơi này vẫn có nhiều tai mắt, không đủ bí mật, lại đi sâu về phía trước đi…"
“Anh muốn nói gì? Cần thần bí như vậy?" Cung chủ Sơ Âm lạnh giọng hỏi.

Trương Thiên cũng mặc kệ, vẫn đi về phía trước!
Quay đầu lại nhìn một chút, cung chủ Sơ Âm cũng đi theo.

Trương Thiên rốt cuộc cũng ngừng lại ở một rừng trúc rậm rạp.

Nơi này cách đỉnh núi kia đã hơn ba mươi dặm.

“Kêu tôi ra làm gì?" Cung chủ Sơ Âm lạnh lùng nói.

“Đương nhiên có chuyện rồi!"
“Có gì thì mau nói.

Còn phải đến nơi âm trầm như vậy, cứ như tôi và anh thực sự có giao dịch gì không chính đáng vậy!" Cung chủ Sơ Âm coi thường.

“Nếu cô đã nói như vậy, vậy thật sự để tôi làm chuyện gì không chính đáng sao?" Trương Thiên cười xấu xa lập tức tới gần cung chủ Sơ Âm, mùi hương trên người cung chủ ập vào mũi, thoải mái sảng khoái!
“Khốn kiếp, lại như vậy thì đừng mơ hợp tác với tôi nữa!" Cung chủ Sơ Âm hoảng loạn lui ra phía sau hai bước.

Nhưng không biết vì cái gì, vừa rồi Trương Thiên áp sát đến, cô ta lại cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập gia tốc.


Trương Thiên cười trộm, cung chủ phái Di Âm nhìn bên ngoài thì lạnh như băng, như một người phụ nữ không bị gì tác động.

Không ngờ cô ta luống cuống lên cũng sẽ xoa hai tay lại, tức giận cũng sẽ dậm chân.

Lúc này mới có mùi phụ nữ chứ!
Nhưng Trương Thiên lại thu biểu cảm lại, liếm môi nói: “Không đùa cô nữa, kêu cô ra là muốn… mượn một bộ quần áo của cô!"
“Cái gì? Anh muốn quần áo của tôi?" Cung chủ Sơ Âm biến sắc, cắn răng nói: “Vậy mà nói không đùa tôi? Biếи ŧɦái…"
“Không có!"
Trương Thiên trợn mắt một cái: “Không có thì thôi, đưa bộ trên người cô cho tôi!"
“Cái gì?" Cung chủ Sơ Âm nổi giận: “Còn muốn tôi cởϊ qυầи áo…"
Phanh!
Cảnh giới cường giả siêu thần của cung chủ Sơ Âm bùng nổ!
Trương Thiên vò đầu, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Anh bất đắc dĩ giải thích: “Tôi cũng không kêu cô cởi hết, chỉ cởi lớp bên ngoài ra thôi.

"
“Cô ăn mặc dày như vậy, bên trong khẳng định còn có quần áo, bằng không chỗ đó không thể nào lớn đến vậy!"
Cung chủ Sơ Âm thù hận: “Anh nói chỗ đó lớn có ý gì, tôi không hiểu.

Nhưng tôi không có khả năng cởϊ qυầи áo của phái Di Âm.

"
Trương Thiên cười khổ, không nghĩ tới nói đến vậy mà người phụ nữ này vẫn không hiểu.

Thật là quá mức đơn thuần rồi.

Trương Thiên lúng túng nói: “Cung chủ, cô tốt bụng giúp dùm đi.

"
“Thật ra là một sư muội của tôi, trên đường tới đây gặp phải kẻ xấu, tuy người trong tông nghĩ cách cứu viện kịp thời, nhưng giờ quần áo bị tên đó xé, hiện tại quần áo vẫn rách rưới!"
“Càn Võ tông chúng tôi đều là nam, hơn nữa cũng không có quần áo dư thừa, tôi thấy cô mặc nhiều nhiều như vậy, hy vọng cô có thể trợ giúp.

"
Cung chủ Sơ Âm nghe thấy là phụ nữ gặp nạn, lửa giận cũng giảm đi, cương khí biến mất, trầm giọng mà nói: “Là như vậy à?"
“Đúng vậy, không thì cung chủ nghĩ là cái gì?"
“Tôi cho rằng…" Cung chủ nói ba chữ thì dừng lại.

“Hả? Cho rằng cái gì?" Trương Thiên xảo trá nhìn chằm chằm cung chủ.

“Anh quản tôi?"
“Hì hì, vậy không biết cung chủ có thể giúp một chút không?"
Cung chủ Sơ Âm lạnh lùng đáp lại: “Nếu xảy ra chuuyện như vậy, tôi có thể giúp tạm một chút!"
“Nhưng tôi chỉ mặc một bộ quần áo, cho nên…"
Chỉ mặc một bộ?
Thật sự lớn như vậy?
Trương Thiên bất đắc dĩ cười: “Vậy cung chủ còn nói giúp cái gì? Cũng không có quần áo để mượn…"
Cung chủ Sơ Âm: “Trên người chỉ mặc một bộ, nhưng bộ hôm qua thay ra bị anh quấy rầy nên chưa có thời gian giặt sạch.

"
“Nếu không chê thì cầm đi cho sư muội các người dùng tạm đi.

"
Nói xong, cung chủ thò tay vào tay áo rộng rãi kia, lấy ra một bộ quần áo trắng như tuyết.

Tối hôm qua chưa giặt?.


Tác giả : Thập Vấn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại