Cuồng Tế Vô Song
Chương 257 Muốn Trương Thiên Đền Mạng
Tiểu Lục từ sau phòng bếp đi ra, trêи tay cầm một cái lồng sắt, nhốt một con lợn sống ném vào phòng bao của Tề thiếu, sau đó rời đi.
Vốn chỉ cần hai giọt có thể làm ra chuyện lớn, hiện tại Tề Nguyên Thiều đã uống hết một lọ, đối với gã như vậy quá đủ rồi.
Căn bản không thể ngăn cản hấp dẫn của sinh vật còn sống.
Trương Thiên đưa Lâm Tử Thanh bọn họ tiếp tục ra quầy bar ngồi, chờ xem kịch hay đêm nay.
Lúc này trong phòng bao của Tề thiếu, vang lên từng tiếng giết heo.
Qua một hồi lâu, Trương Thiên gọi điện thoại cho Châu Vũ, nói chuyện của Tề thiếu, để cậu ta thông báo cho mấy tên phóng viên đến.
Nhanh chóng một đoàn người khiêng máy quay phim, đi tới phòng bao kí hiệu chữ “Thiên"!
Tuy rằng Trương Thiên không có tận mắt chứng kiến, nhưng có thể biết cảnh tượng đó kinh khủng đến nhường nào, không cần nói cũng biết!
Trương Thiên sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào có ý đồ với Lâm Tử Thanh, đêm nay chỉ làm cho Tề Nguyên Thiều thân bại danh liệt là đã rất kiềm chế rồi.
Sau đêm nay qua đi, cuộc đời Tề Nguyên Thiều chắc chắn đã có một vết nhơ không thể rửa sạch…
Lúc sau phóng viên đi vào, có mấy người đàn ông cũng nhanh chóng dẫn lão gia nhà họ Tề đi vào.
Tề Mộc Lương cũng vừa mới biết được chuyện này, còn là do hai tên ‘đạo diễn’ vừa trốn ra khỏi phòng kia bảo ông ta.
Bữa tiệc tối nay giới truyền thông của thành phố Thiên Hải đều có mặt ở đây, còn có rất nhiều người ở giới phát sóng trực tiếp từ các khu vực khác tham dự, lần này Tề Nguyên Thiều náo loạn gây chuyện, đây không phải làm mất mặt nhà họ Tề của mình sao?
Ông ta tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra!
Tề Mộc Lương chen vào giữa rất nhiều phóng viên, nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, hai mắt lập tức nổi điên,cắn răng, sắc mặt không thể khó coi hơn.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là chuyện xấu hổ uống phải thuốc, nhưng hiện tại Tề Nguyên Thiều còn ôm một con vật to xác nặng đến mấy trăm cân?
Thế này mất mặt về đến tận cửa nhà.
“Người đâu, đánh ngất nó rồi khiêng đi cho ta!" Tề Mộc Lương giận dữ quát lên: “Tất cả phóng viên đều đã có mặt tại đây, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, thì sẽ gây khó dễ với thành phố Thiên Hải và nhà họ Tề chúng ta, kết cục ra sao các ngươi tự mà suy nghĩ đi!"
Tiếp theo Tề Mộc Lương chỉ vào một tên ‘đạo diễn’ trong số đó, hỏi: “Đây là do tên tiểu tử của phát sóng trực tiếp Ái Thiên Khánh Giang làm hả?"
Tên vệ sĩ kia đáp: “Lão gia, lúc chúng tôi đi cũng chỉ có bọn họ ở đây, chắc chắn là tên tiểu tử nghèo đó làm."
“Lão gia, ông phải chủ trì đòi lại công bằng cho thiếu gia!"
Tề Mộc Lương nghiến răng nghiến lợi, hừm một tiếng rồi nói: “Một tên phế vật ở địa phương nhỏ Khánh Giang thế mà cũng dám bắt nạt người của nhà họ Tề ta ở thành phố Thiên Hải ư? Thật khốn nạn!"
…
Lâm Tử Thanh bọn họ thấy nhiều người như vậy chạy tới phòng bao của Tề Nguyên Thiều , không khỏi tò mò hỏi: “Trương Thiên, bọn họ có chuyện gì thế? Đều đi đến phòng của Tề tổng?"
Trương Thiên mỉm cười nói: “Hừm… Anh đoán ở trong đó chắc chắn Tề thiếu xảy ra chút truyện, chuyện không thích hợp với trẻ con!"
Lâm Tiểu Nhã bĩu môi hỏi: “Cái gì mà không hợp với trẻ con?"
Trương Thiên nhún vai, vẻ mặt đầy ý cười, nói: “Vừa rồi hắn đổ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ vào trong rượu của hai người, hai người còn không biết sao không?"
“Anh đổi hai ly rượu đó cho hắn uống, chắc là hiện tại hắn có thể đang sống dở chết dở, hủy thiên diệt địa!"
Lâm Tiểu Nhã nghe xong, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên “Thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ? Tên khốn nạn đó lại có quỷ kế này ư… Em biết ngay hắn sẽ không có lòng tốt như vậy, còn nói giới thiệu đạo diễn cho em quen nữa chứ, hừ!"
Lâm Tử Thanh cũng cực kỳ hoảng sợ!
Nếu là nói như vậy, nếu không phải Trương Thiên ban nãy tới kịp, vậy kết cục của bản thân mình hiện tại thật không dám tưởng tượng.
“Cám ơn anh!" Mặt Lâm Tử đỏ ửng, cúi đầu nói.
Trương Thiên nắm tay cô, nhẹ nhàng cười nói: “Nói mấy lời này ư? Có liên quan gì chứ? Bảo vệ em đó là lý lẽ chính đáng của anh."
“Yên tâm đi, anh đã nói sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, cho dù là kẻ có ý đồ này, anh cũng muốn khiến hắn thân bại danh liệt."
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Trương Thiên rất thành thật, ánh mắt ý tứ hàm súc sâu xa.
“Ọe!" Lâm Tiểu Nhã trước sau như một kháng cự lại cẩu lương.
Ngưu Bài vẻ mặt đầy ý cười, bắt đầu thầm ngưỡng mộ bà Trương quá, hóa ra ông chủ mới chính là ông vua của giới tán gái!
Lâm Tử Thanh ngay từ đầu còn rất cảm động, nhưng nghĩ kĩ lại, sắc mặt trầm xuống, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Có thể làm cho Tề thiếu thân bại danh liệt tất nhiên là chuyện tốt, nhưng lại đắc tội với người nhà họ Tề ở thành phố Thiên Hải!
Trước khi tham gia bữa tiệc, Lâm Tử Thanh đã tìm hiểu qua nền tảng phát sóng trực tiếp nhà họ Tề phía Đông, thế lực nhà bọn họ ở thành phố Thiên Hải có thể coi là hạng nhất, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với tập đoàn Ái Thiên của bọn họ.
Tập đoàn hạng nhất của thành phố Thiên Hải tương đương với thực lực xí nghiệp hạng nhất của thành phố Nam Đô.
Tuy rằng Ái Thiên đứng đầu ở Khánh Giang, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với mấy xí nghiệp đứng đầu ở thành phố Nam Đô và thành phố Thiên Hải.
Cô cau mày, nói: “Hỏng bét, Trương Thiên anh làm chuyện đắc tội với nhà họ Tề của thành phố Thiên Hải, thực lực nhà bọn họ không phải tập đoàn Ái Thiên của chúng ta có thể đuổi kịp…"
Lời này làm cho Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài đều tỉnh ngộ.
“Đúng rồi, có vẻ tên Tề thiếu này rất lợi hại ở thành phố Thiên Hải." Lâm Tiểu Nhã nói thầm, ngày hôm qua mặc dù gã đã thua ‘ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’, nhưng khả năng tài chính của gã vẫn làm cho Tiểu Nhã cảm thấy kinh hãi.
Ngưu Bài mở to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Quan trọng nhất bây giờ chúng ta vẫn đang ở thành phố Thiên Hải, đây là địa bàn của người ta nha, ông chủ à chúng ta có phạm phải chuyện lớn hay không?"
Lâm Tử Thanh lo lắng nói: “Xem ra đêm nay chúng ta gặp phải phiền toái, thậm chí còn có thể hội ảnh hưởng đến tập đoàn Ái Thiên."
Trương Thiên nở nụ cười, nói: “Anh làm mấy đứa lo lắng cái gì hả? Hóa ra là sợ người của nhà họ Tề ư?"
“Vợ đại nhân, em cứ yên tâm đi, anh cam đoan nhà họ Tề bọn họ không dám động vào chúng ta chút nào đâu, nếu bọn họ còn muốn gây sự, anh cam đoan đêm nay người gặp họa chính là nhà họ Tề hắn!"
Ha ha, bản thân có thân phận gì ở thành phố Thiên Hải chứ? Còn sợ nhà họ Tề thất bại?
Ít nhất còn có người đặt biệt danh cho anh là Diêm Vương Thiên gia, ngoài ra còn có cái danh là hội trưởng hội thương gia thành phố Thiên Hải, nhà họ Tề này nếu muốn nhằm vào mình, vậy thì không phải gậy ông đập lưng ông sao?
Lâm Tiểu Nhã bọn họ nghi hoặc nhìn về phía Trương Thiên.
Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy lời này của Trương Thiên có chút quá tự tin rồi…
Ngưu Bài cười khổ, nói: “Ông chủ, sao anh tự tin thế? Đây là địa bàn thành phố Thiên Hải của bọn họ, sao mà nhìn đâu cũng giống như chúng ta sắp gặp tai họa vậy?"
Lâm Tiểu Nhã nhíu mày nói: “Anh rể, đây cũng không phải là ở Khánh Giang, chúng ta lại không có sự ủng hộ của mấy người hội trưởng Liễu… Huống hồ thành phố Thiên Hải này còn mạnh hơn rất nhiều so với Khánh Giang."
Lâm Tử Thanh cũng nhắc nhở nói: “Đúng rồi, đây chính là ở thành phố Thiên Hải…"
Trương Thiên lắc lắc đầu nói: “Yên tâm đi, thực lực của chồng em thật ra lợi hại hơn so với bọn chúng nhiều, anh đảm bảo bọn họ không dám tới tìm gây sự đâu!"
Mấy người Lâm Tiểu Nhã vẫn không tin tưởng lắm, nhíu mày nghi hoặc.
“A, ông chủ…" Đột nhiên Ngưu Bài sợ hãi hét lên.
Trương Thiên khinh thường hỏi: “Ngưu Bài, cậu làm sao lại hoảng sợ như vậy?"
Vẻ mặt Ngưu Bài oan ức, kinh sợ nói: “Ông chủ, em chỉ muốn nói cho anh biết, hình như người của nhà họ Tề đang tới."
Lâm Tiểu Nhã nhíu mày, nói: “Anh rể, không phải anh nói không ai dám tới sao?"
Mấy người nhìn theo hướng ánh mắt của Ngưu Bài, chỉ thấy người của hai tên đạo diễn tự xưng đang dẫn đường phía trước, đằng sau còn mang theo vài tên côn đồ, trong đó có một người đàn ông trung niên hai mắt bừng bừng tức giận…
Đây là đánh ‘chát chát’ vào mặt của Trương Thiên!
“Hừm…" Trương Thiên lúng túng nói: “Kia có thể là bọn họ muốn tìm đến cái chết"
Nói xong, sắc mặt Trương Thiên trở nên cân nhắc.
Lâm Tiểu Nhã nghe xong, chỉ cảm thấy công phu chém gió của Trương Thiên lại tiến bộ rồi, cô vội vàng kéo tay Lâm Tử Thanh, hỏi: “Chị, làm sao đây? Anh rể lại gây chuyện rồi."
Lâm Tử Thanh vẫn trầm ngâm nhìn Trương Thiên, đáp lại: “Bọn họ làm sai trước mà, chắc không có việc gì đâu, cứ từ từ xem sao!"
“.
.
.
.
.
." Trương Thiên không nói gì với Lâm Tiểu Nhã.
Hắn che cho Lâm Tử Thanh ở phía sau, còn xoa xoa mũi cô, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, anh nói không sao thì chính là không sao!"
Bóng dáng Trương Thiên nháy mắt trở nên to lớn, giống như khí thế của một kẻ làm quan.
Hai tên vệ sĩ của nhà họ Tề dẫn Tề Mộc Lương cùng năm sáu người đi phía sau ông ta, vô cùng hung hãn đi tới trước mặt Trương Thiên.
Hai tên mà Tề thiếu yêu cầu giả làm ‘đạo diễn’ chỉ vào Trương Thiên, nói với Tề Mộc Lương: “Lão gia, chính là kẻ này đã hạ độc thiếu gia!"
Tề Mộc Lương khí thế không nhỏ, hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên, trực tiếp quát lớn hỏi: “Chính là mày mưu hại con trai tao?"
Trương Thiên cũng không bị dọa sợ bở khí thế của mấy người này, ngược lại còn vồ cùng thoải mái.
Anh cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu nhẹ giọng nói: “Cùng không đến mức là tôi làm hại, phải nói là hắn gieo gió gặt bão!"
“Hắn muốn xuống tay với vợ tôi và em vợ, đây là kết cục xứng đáng của hắn!"
Tề Mộc Lương trừng mắt hai mắt, bộ mặt dữ tợn nói: “Cho dù là trước đó nó có sai, nhưng cậu hiện tại đùa cũng quá đáng!"
“Đây chẳng những là hủy hoại thanh danh của con trai ta, còn trực tiếp phá hủy danh dự nhà họ Tề ở Thiên Hải, đó là tổn thất không thề bù đắp lại được."
Trương Thiên nhíu mày nói: “Chủ nhà Tề, ý ông là muốn trách tội tôi?"
Tề Mộc Lương nổi giận nói: “Hừ, một tên tiểu nhân ở Khánh Giang như cậu thì đáng giá bao tiền? Cho dù là đền mạng của cậu, cũng để không thể đền nổi tổn thất của nhà họ Tề ta."
Trương Thiên vẫn ung dung như cũ, nói: “Vậy ý của chủ nhà Tề là?"
Ánh mắt Tề Mộc Lương lợi hại, trầm giọng nói: “Chuyển hết toàn bộ sản nghiệp của Ái Thiên các người vào nhà họ Tề ta, cộng thêm mạng của cậu nữa, ta liền bỏ qua cho mấy người!"
“Nếu không, đêm nay lũ các người muốn về cũng không về nổi Khánh Giang."
Nghe thấy yêu cầu muốn Trương Thiên đền mạng của nhà họ Tề, Lâm Tử Thanh được bảo vệ phía sau cũng không chịu nổi .
Cô cau mày đi tới, trầm giọng nói: “Chủ nhà Tề, chuyện gì cũng phải có thương lượng, dù sao trước đó cũng là Tề thiếu có lỗi, hoặc là ông nói một cái giá đi, tập đoàn Ái Thiên của tôi có thể bồi thường."
Lâm Tiểu Nhã cũng vô cùng nóng nảy, không ngừng dậm chân tự hỏi: “Muốn Trương Thiên đền mạng? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ"
Tề Mộc Lương rõ ràng không chấp nhận bồi thường, kiêu ngạo nói: “Cô cảm thấy được đây là vấn đề về tiền sao? Có bao nhiêu tiền cũng không thể lấy lại được thể diện của nhà họ Tề ta."
“Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của hắn!"
Sau khi nói xong, vài người của nhà họ Tề bắt đầu muốn động thủ.
Lâm Tử Thanh bọn họ càng sốt ruột hơn.
Trương Thiên cười dịu dàng chặn hai cô lại, nhếch miệng lộ ra ý cười, thấp giọng nói với Tề Mộc Lương: “Chủ nhà Tề, ông cảm thấy nhà họ Tề của ông xứng với một mạng của tôi ư?"
….