Cuồng Tế Vô Song
Chương 248 Bố Của Truyền Kỳ Giới Trực Tiếp
Quả trứng nhiều màu này, cậu Tề còn hét to gọi mọi người đến quan sát cùng?
Chết tiệt!
Khán giả của Lâm Tiểu Nhã đều cười vang.
Thật ra câu nói này là do Bạch Tiểu Mộc biên tập vào, họ đã chỉnh sửa lại video.
Bây giờ có nhiều người cảm giác mình không chịu được cái ‘Cảnh đẹp’ này, nôn khan không ngừng…
Nhưng Bạch Tiểu Mộc vẫn rất chuyên nghiệp, nhịn cơn buồn nôn xuống, đăng tải đoạn video trứng nhiều màu của cậu Tề lên trang tốt nhất của Thiên Hải.
Công chúng đều chờ mong giờ phút này, truyền hình trực tiếp cảnh trứng nhiều màu được phát lên!
Giờ phút này hơn trăm triệu khán giả đang vội vàng mở video trực tiếp ra…
Ôi!
Cả Viêm Hạ lại có hơn trăm triệu người cùng nôn khan, có thể nói đoạn video này đã phá vỡ kỉ lục biến thái.
Trêи màn hình, Tề Nguyên Thiều lấy ra một chiếc "Bánh gatô quá hạn, dùng nĩa múc một miếng lên ăn, nôn ra một số thứ, sau đó lại ăn tiếp một miếng, rồi lại nôn ra một số thứ nữa…
Lặp lại nhiều lần như vậy!
Video kết thúc, tên lửa khen thưởng cũng kết thúc.
Trêи màn hình trực tiếp, cậu Tề của Thiên Hải thoát khỏi màn hình trực tiếp!
Fan hâm mộ nổ tung: Mẹ nó, mùi vị này.
.
."
“Con mẹ nó, tôi nhìn còn muốn nôn, không chịu được."
“‘Cậu Tề hung hăng của Thiên Hải’ lại có kết cục như thế, thực sự là.
.
.
Hả giận!"
“Ha ha, thoải mái, xem sau này còn ai dám mắng tiểu Nhã nữa."
“Chỉ có thể nói, bố của truyền kỳ giới trực tiếp, ‘Ông của cậu Tề Thiên Hải’, thật trâu bò!"
“Chịu phục!"
Mãi đến khi Lâm Tiểu Nhã lên phát sóng, mà cuộc thảo luận này vẫn còn mấy triệu người đang không ngừng thảo luận.
Trong phòng nhà họ Tề ở Thiên Hải.
Sau khi video được phát xong, Châu Vũ còn véo mặt cậu Tề hỏi: “Có phục không?"
Ánh mắt Tề Nguyên Thiều hiện lên vẻ oán hận, nhưng gã ta chỉ có thể cắn chặt răng, không dám nói lời nào.
“Cậu.
.
." Tề Mộc Lương không đành lòng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Châu Vũ, ông ta vẫn mềm yếu, lạnh nhạt nói: “Phục!"
“Hừ!" Châu Vũ nói, cậu ta xoay người dẫn người phóng khoáng rời đi.
Sau khi bọn Châu Vũ và Bạch Tiểu Mộc đi, còn rất hài lòng, đương nhiên cậu ta cũng không quên báo cáo tình hình cho anh Thiên.
Trương Thiên nhận điện thoại nói cho họ biết: “Mấy anh em đêm nay đi theo thưởng một vạn tệ, người nào ra tay thưởng mười vạn, cũng không thể để các anh em phải chịu thiệt thòi."
Sau khi Châu Vũ kể lại, mọi người đều rất vui vẻ.
Ồn ào nói: “Oa, chuyện này còn tốt hơn khi Đông Khôi Xã."
“Ngài Thiên trâu bò! Anh Vũ mạnh mẽ!"
sau khi chuyện này kết thúc.
Tô Vân Nguyệt dựng thẳng ngón tay cái với Trương Thiên rồi cười nói: “Được đó, cậu Tề của thành phố Thiên Hải cũng bị anh trừng trị?"
Dù sao thì trong mắt Tô Vân Nguyệt, Trương Thiên nhiều nhất cũng chỉ là một ông chủ của Khánh Giang, còn kém xa thế lực của thành phố Nam Đô ở phía nam, càng đừng nói đến chuyện đối phó với những ông chủ của thành phố Thiên Hải ở phía đông.
Trương Thiên cười nói: “Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi!"
“Chậc chậc, mới khen anh hai câu mà anh đã sướиɠ đến bay lên? Chắc là Bạch Tiểu Mộc con trai của nhà giàu nhất ở đây chứ gì? Sau này anh ít gây chuyện ở bên ngoài thôi!" Môi đỏ của Tô Vân Nguyệt khẽ nhếch.
Trương Thiên nhún vai một cái: “Ừ…"
Đi thôi, bữa cơm này tôi ăn rất ngon."
Tô Vân Nguyệt gật đầu.
Trương Thiên đương nhiên là phải về Thiên Diệu của mình.
Vốn dĩ Tô Vân Nguyệt lôi kéo tay anh muốn theo đến, nhưng Trương Thiên vẫn đuổi cô về khách sạn.
Đêm đen, sợ có chuyện!
Hơn nữa thời hạn năm ngày mà Lâm Tử Thanh nói đã đến, ngày mai anh có thể về tìm vợ, phải giữ sức.
…
Ban đêm, anh trở về Thiên Diệu.
Ban ngày Châu Vũ đã sai người sắp xếp một phòng cho Trương Thiên, trêи tòa lầu ba tầng, tổng cộng có hơn một trăm mét vuông.
Vốn dĩ là dành riêng cho Triệu Bắc Sơn, sau khi được tu sửa, Trương Thiên yêu cầu muốn sửa sang nơi này một chút, buổi tối anh muốn dùng.
Đồ trang trí trong phòng sẽ sắp xếp sau, vì Trương Thiên vội vàng vào ở, cũng vì linh khí ở đây rất đậm, anh có thể thông qua tu luyện để làm dịu nội thương của mình.
Sau khi ngồi xuống, Trương Thiên lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược.
Đây là cơ duyên Triệu Bắc Sơn có được ở đâu đó, không ngờ lại có đồ tốt như thế.
Viên này tên Nguyên Đan là tiên đan, nên chỉ thuộc về nhất phẩm thôi, cấp bậc không cao, nhưng ít ra nó còn là tiên đan, đối với Trúc Cơ trung kỳ như Trương Thiên là rất có hiệu quả.
Nhắm mắt, tiến vào trạng thái tu luyện, khởi động Long quyết!
Linh khí trong trận Tụ Linh của tòa nhà ba tầng chậm rãi bay về phía Trương Thiên, có viên đan dược Nguyên Đan, tốc độ tu luyện được tăng nhanh.
Qua hai giờ, cơn đau trong da dày chậm rãi biến mất.
Có tiên đan có khác, cộng thêm linh khí ở nơi này rất dồi dào, thực sự rất tuyệt diệu!
Trương Thiên biết nội thương của mình cần phải tu luyện năm, sáu ngày mới hết được, không nghĩ tới sau khi anh mở 864 tiên mạch, thể chất tu luyện trở lên càng tốt hơn.
Hấp thu linh khí nhanh, tốc độ khôi phục của cơ thể cũng cực kỳ nhanh!
Nhưng chuyện không tốt duy nhất là tốc độ lên cấp rất chậm, vẫn dừng ở Trúc Cơ trung kỳ.
Trương Thiên mở mắt ra, gió thổi nhẹ qua mặt hồ, xung quanh rất yên tĩnh, mặt nước còn phản chiếu hình mặt trăng, quả nhiên là nơi tu luyện tốt.
Trương Thiên nhất định sẽ thường đến chỗ này ở, dù sao cũng đảm bảo được yêu cầu trong việc tu luyện, nhưng bọn Lâm Tử Thanh…
“Xem tình huống, rồi nói sau!"
Trương Thiên trầm giọng lẩm bẩm, sau đó anh đột nhiên nghĩ đến thiên tinh kiếm quyết!
Kiếm quyết này rất lợi hại, đây là kiếm quyết Triệu Bắc Sơn mượn dùng linh khí của trận Tụ Linh, nên có thể đánh trọng thương một người Luyện Khí trung kỳ.
Nếu không phải anh tu luyện võ đạo lợi hại, dùng Tu La chém hai nhát để đỡ, thì sợ là đến mình cũng phải chết.
Trương Thiên lấy thiên tinh kiếm quyết ra, không ngờ là một quyển kiếm pháp Địa giai sơ cấp, chia ra năm cấp.
Thiên tinh ba kiếm chỉ là chiêu thức thứ ba thôi!
Trương Thiên nhíu mày, lại là một niềm vui bất ngờ, nếu như anh tu luyện đến đến chiêu thứ năm, uy lực sẽ đến mức độ nào đây?
Anh có chút kϊƈɦ động, trực tiếp nhảy khỏi tòa lầu, đi đến trước mặt hồ!
Lấy bảo kiếm của Triệu Bắc Sơn ra, dựa theo kiếm quyết bắt đầu tìm hiểu chiêu thức thứ nhất.
Thiên tinh kiếm quyết thức thứ nhất không dễ, cho đến sáng sớm hôm sau Trương Thiên mới chính thức vung ra một chiêu.
Mặt hồ nổ tung, nước dâng cao đến gần mười mét, Trương Thiên khá hài lòng.
Nhưng chiêu kiếm này rất tốn linh lực, sau khi lĩnh ngộ, anh nhanh chóng trở về tòa lầu điều hòa hơi thở.
Với thực lực của một chiêu này, lẽ ra có thể chiến đấu với cường giả Hóa Thần hoặc là cao hơn.
Ánh bình minh hiện lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu!
…
Sáng sớm, điện thoại của Châu Vũ đã đánh gãy quá trình tu luyện của Trương Thiên.
“Anh Thiên, hôm nay anh có chuyện cần sắp xếp không? Một số tài liệu chuyển nhượng của công ty Thiên Diệu cần anh ký tên, ngoài ra còn có cấp dưới của công ty, anh có muốn đến nhìn một lát không?" Châu Vũ nói.
Làm ông chủ thật không dễ, giám đốc của công ty Ái Thiên là Lâm Tử Thanh, vì thế cô có thể tự xử lý tài liệu, không cần thông qua tổng giám đốc là Trương Thiên.
Nhưng bây giờ tập đoàn Thiên Diệu là sản nghiệp của chính mình, mấy tài liệu quan trọng vẫn cần Trương Thiên đến xử lí.
Vốn muốn trực tiếp về Khánh Giang tìm vợ, ngoài ra anh còn phải về nghiên cứu lò luyện đan vừa mua.
Nhưng xem ra, bây giờ anh phải đến tập đoàn Thiên Diệu một chuyến!
“Được thôi, gửi địa chỉ đi, anh sẽ qua một chuyến!" Trương Thiên trầm giọng nói.
Tiếp theo Châu Vũ giải thích một hồi về số tài sản bây giờ.
Hiện tại Thiên Diệu đã thay thế sản nghiệp của Đông Khôi Xã, bề ngoài thì vốn xoay vòng của họ là khoảng hai trăm vạn, cộng thêm một ít sản nghiệp cố định và hạng mục đang thi hành thì vào khoảng một trăm tỉ.
Sản nghiệp này lớn hơn Ái Thiên nhiều, có điều nó là ông lớn của phía đông thì việc có tài sản nhiều cũng không kỳ quái.
Không cẩn thận còn có thể làm nhà giàu nhất.
Những sản nghiệp này coi như giữ để làm tiền mua dược liệu, tu luyện còn cần lượng tiền rất lớn.
Trương Thiên rửa mặt xong, lấy chìa khóa xe của một người trong tập đoàn Thiên Diệu, dựa theo địa chỉ Châu Vũ gửi anh lái xe đến tập đoàn Thiên Diệu.
Công ty nằm ở trung tâm thành phố, là công ty chính của Đông Khôi Xã, chiếm trọn một tòa nhà, mà chỗ anh ở là phòng của Đông Khôi Xã ở vùng ngoại ô, vì thế nên còn cách một khoảng khá xa nữa.
Từ vùng ngoại thành đến trung tâm thành phố, coi như là lái xe cũng phải mất khoảng bốn mươi phút.
Đi được gần mười phút, đột nhiên anh nhìn thấy một người quen ở ven đường.
Là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, cô mặc quần jean bó sát người, mặc áo ngắn tay còn đeo một cái túi màu lam ngang người, bị bảy tám tên côn đồ vây lại.
Vẻ mặt nữ sinh căng thẳng, hai tay nắm túi thật chặt, muốn muốn xông ra ngoài.
Nhưng bảy, tám tên kia không chỉ không cho, trái lại còn đùa giỡn, mọi người xung quanh đều vội vàng rời đi, không có ai dám tiến lên giúp đỡ.
Hả?
Trương Thiên hít một hơi, dừng xe ở ven đường.
Không thể không giúp người này, dù sao thì người này cũng đang giữ tất cả tiền của mình mà!
Bước chân của Trương Thiên trầm ổn, trực tiếp đẩy một tên côn đồ ra, đi tới trước mặt Giang Giai Dĩnh lạnh nhạt gọi: “Giai Dĩnh?"
Giang Giai Dĩnh còn đang rất căng thẳng, khi nhìn thấy Trương Thiên xuất hiện, cô nhíu mày nói một câu: “Anh Thiên, sao anh lại ở đây?"
Trương Thiên nhún vai một cái hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"
“Chuyện này.
.
." Giang Giai Dĩnh cúi đầu nói: “Bố em mượn tiền họ, họ muốn tìm em để đòi tiền, còn muốn…"
“Còn muốn cái gì?" Trương Thiên hỏi.
“Còn muốn bảo cô ta ngủ với mấy người chúng tao!" Tên côn đồ vừa bị đẩy ra, hung hăng trả lời: “Làm sao, tên nhóc mày đến từ nơi nào? Con mẹ nó, lại dám đẩy tao?"
Trương Thiên xoay người một cái, ánh mắt anh doạ đến họ, bảy tám tên côn đồ vội vàng tránh ra phía sau tên côn đồ kia.
Tên côn đồ kia híp mắt, lấy một cái dao nhỏ ra, hung hăng nói: “Làm sao, lẽ nào mày còn muốn đánh một trận với chúng tao?"
Thật ra Trương Thiên không sợ vật này, anh bày ra dáng vẻ muốn ra tay.
Nhưng Giang Giai Dĩnh sợ sệt, cô lôi kéo Trương Thiên nói: “Anh Thiên, không được! Mấy người này rất nổi tiếng ở đây, chúng ta không trêu chọc nổi đâu."
“Nếu như đắc tội với họ, chúng ta sẽ không có ngày sống dễ chịu."
Cũng đúng, Giang Giai Dĩnh sống ở con đường này, sớm muộn gì cũng sẽ bị những tên côn đồ này quấy rầy.
Coi như Trương Thiên đánh thắng họ thì cũng không giải quyết được vấn đề.
Hai mắt anh chuyển động, sát ý biến mất, trầm giọng hỏi: “Bố em mượn họ bao nhiêu tiền?"
“Năm mươi vạn!" Giang Giai Dĩnh cúi đầu, cắn răng nói: “Anh Hoàng Mao, tôi sẽ nghĩ cách vay tiền trả cho anh.
.
."
Hoàng Mao cười lạnh một tiếng, cầm dao chỉ vào họ rồi nói: “Bây giờ đã biết sợ rồi à?"
“Tiểu Dĩnh, bố cô mượn năm mươi vạn, nhưng cộng thêm cả tiền lãi, thì cô phải đưa chúng tôi một trăm năm mươi vạn, cô trả nổi à?"
“Ngược lại dùng cách tôi nói cho cô, muốn còn năm mươi vạn cũng được, thế nhưng cô phải bù vào tiền lãi nha!"
Sau khi nói xong, mấy tên đó lộ ra nụ cười ɖâʍ đãng.
Lông mày Giang Giai Dĩnh nhíu chặt chặt, một trăm năm mươi vạn? Cô lấy đâu ra tiền chứ!
Sao tiền lãi lạ cao như vậy?
Trương Thiên lớn tiếng nói: “Tao nghĩ bọn mày không muốn sống nữa?"
“Đưa số tài khoản của mày cho tao, tao sẽ giúp cô ấy tả năm mươi vạn, nếu như không nghe tao khuyên bảo, tao bảo đảm một đồng mày cũng không lấy được!"
“Anh Thiên?" Giang Giai Dĩnh chăm chú nhìn sang.
Hoàng Mao nhất định sẽ không chấp nhận, mất đi một trăm vạn, dựa vào cái gì?
Nhưng anh ta vẫn đưa số tài khoản cho Trương Thiên.
Sau khi Trương Thiên thanh toán năm mươi vạn xong.
Vốn dĩ chuyện này sẽ kết thúc như vậy, nhưng sau khi Hoàng Mao nhận tiền, lại là cầm dao nhỏ nói: “Ha ha, coi như mày đã trả năm mươi vạn, nhưng vẫn còn một trăm vạn!"
“Hừ, còn muốn mặc cả với Hoàng Mao tao? Mày cho rằng tao sẽ thu thiếu tiền à? Đồ ngu!"
“Anh…" Giang Giai Dĩnh nói.
Trương Thiên tức giận, lại dám chơi tao?
Nhưng chuyện này vẫn trong tầm kiểm soát.
Đùng!.